Chương 42: ĐỪNG ĐỂ HẮN CHẾT
Rosie
06/11/2023
Mọi người trong nhà lúc này đã ngủ, Uyển Chi cũng không dám đi lớn sợ làm phiền giấc ngủ của ba mẹ, họ dạo này cũng đã lớn tuổi, giấc ngủ rất quý giá.
Uyển Chi mở cửa phòng của mình ra, thấy Tiểu Đồng đang nằm ngủ ngon giấc trên giường, con bé này trời sinh cho tính dễ ngủ, chỉ cần nằm xuống nói nói vài câu là đã say giấc.
Tiểu Đồng gối đầu lên con thỏ bông, đây chính là chú thỏ bông năm đó Hoắc Trương tặng cho cô, sau khi Hoắc Trương rời đi, Uyển Chi cũng đã cất gọn nó vào một góc, chỉ là sau này vô tình trong một lần chơi trốn tìm Tiểu Đồng đã phát hiện ra nó, con bé rất thích chú thỏ bông này nên Uyển Chi không nỡ cất nó đi.
Mỗi lần nhìn nó là cô lại nhớ đến Hoắc Trương, nhớ lại được rất nhiều kỷ niệm giữa họ, Uyển Chi bất giác thở dài, đã năm năm qua rồi, cũng dặn lòng là hãy quên anh đi nhưng kỳ thật sự xuất hiện của anh ngày hôm nay một lần nữa khẳng định cô mãi mãi không quên được anh, chỉ là cô tự lừa mình gạt người mà thôi.
Uyển Chi sau khi vệ sinh cá nhân, thay cho mình một bộ quần áo ngủ thoải mái, sau đó cô lên giường và ôm bé con ngủ, Tiểu Đồng trong giấc ngủ cũng cảm giác được hơi ấm của mẹ, cô bé xoay người ôm lấy Uyển Chi, môi chúm chím trong rất đáng yêu.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, do tối qua ngủ hơi muộn nên sáng nay Uyển Chi không hề có sức dậy, cô nằm dài trên giường, chùm chăn lại, bộ dạng lười biếng này rất khó coi.
Tiểu Đồng thì hoàn toàn khác, cô bé được bảo mẫu gọi dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ăn sáng, tất cả đều đã sẵn sàng để đến trường.
Tiểu Đồng đứng trước giường nhìn mẹ mình đang cuộn mình trong chăn, lười biếng vẫn chưa dậy, bé con nhanh chóng leo lên giường.
“ Mẹ ơi, mẹ….”
Tiểu Đồng tích cực lay Uyển Chi, giọng cô bé liên tục gọi mẹ Uyển Chi không muốn thì cũng bắt buộc phải tỉnh dậy.
Cô lim dim mở mắt ra, gương mặt còn ngáy ngủ, trông không hề ra dáng một bà mẹ chút nào, nhìn lên đồng hồ thấy đã trễ Uyển Chi mới dật mình tỉnh dậy.
“ Mẹ xin lỗi, mẹ ngủ quên mất, hôm nay ddeer bà ngoại đưa con đi học nhé, chiều mẹ sẽ đón con về.”
Uyển Chi biết lúc này đã quá trễ, cô không thể nào chuẩn bị kịp để đưa Tiểu Đồng đi học, đành phải nhờ mẹ cô vậy.
“ Dạ.”
Tiểu Đồng ngoan ngoãn hôn lên má cô, sau đó cùng bảo mẫu xuống sãnh đợi bà ngoại đưa đi học.Uyển Chi tự trách mình, không có bà mẹ nào như cô cả, để con gái nhỏ gọi dậy, đã vậy còn không thể đưa con gái đi học.
Uyển Chi nhanh chóng chuẩn bị, hôm nay cô vẫn phải đi làm nếu còn ngồi trên giường mãi, sợ là sẽ trễ mất.
Khi Uyển Chi đi xuống dưới nhà thì chợt nhớ ra tối qua Hoắc Trương để xe của cô ở ngoài đường, giờ này vẫn chưa đem trả lại.
“ Chết tiệt.”
Uyển Chi không có cách nào khác đành phải nhờ tài xế của gia đình đưa cô đi làm, trong lòng không ngừng chửi Hoắc Trương, không biết anh đã để xe cô ở cái só sỉnh nào rồi.
“ Hắt xì.”
Bên này Hoắc Trương phải nói là hắt hơi liên tục, cứ nghĩ bản thân sắp bị cảm, đâu ngờ là có cô gái nào đó đang chửi anh đâu.
Xe của cô đang để ở nhà anh, định bụng một lát xe mang qua công ty cho cô, tối qua sau khi đưa Uyển Chi về Hoắc Trương ngay lập tức phải trở lại quán bar, anh có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
“Đại ca xin lỗi em đến trễ.”
Trịnh Hào đang đứng ở trước cửa quán bar, khi nhìn thấy Hoắc Trương từ ngoài đi vào, cậu ta ngay lập tức chạy đến bên cạnh Hoắc Trương.
Do có việc đột xuất nên Trịnh Hào không thể đến quán bar của Hoắc Trương đúng hẹn được.
Hoắc Trương cũng chẳng nói gì, anh và Trịnh Hào cùng nhau đến tầng hầm của The Night. Một đám người đang bu quanh nơi này, có thể thấy Alex cũng có mặt.
Trịnh Hào nhìn thấy một người đàn ông nằm bẹp dí dưới đất, miệng mồm đầy máu, những người xung quanh đó chưa có dấu hiệu dừng tay, liên tục đấm đánh vào người hắn.
Trịnh Hào có thể nhận ra được tên đấy là ai, chẳng phải là thiếu gia nhà họ Thừa, tên Thừa Đức hay sao, ba mẹ hắn đúng là khéo chọn tên, cái tên trái ngược hoàn toàn với con người.
“ Ông chủ.”
Alex ra lệnh cho những tên kia dừng tay lại, đợi Hoắc Trương xem xét tình hình.
Anh vẫn đứng im nhìn Thừa Đức đang nằm đau đớn trên sàn nhà, ánh mắt như khoét lủng người Thừa Đức.
“ Đánh tiếp đi, đừng để hắn chết, như thế thì quá dễ.”
Hoắc Trương nói xong liền bỏ đi, anh luôn cảm thấy nếu để bọn người như vậy chết đi thì quá dễ dàng, trên đời này còn rất nhiều cay đắng mà bọn chúng phải nếm.
Hoắc Trương và Trịnh Hào cùng nhau đi lên phòng VIP, cả quá trình đó Trịnh Hào không hề lên tiếng, cậu ta đang âm thầm đánh giá mức độ hung ác của Hoắc Trương, không ngờ anh là người máu lạnh đến thế.
Uyển Chi mở cửa phòng của mình ra, thấy Tiểu Đồng đang nằm ngủ ngon giấc trên giường, con bé này trời sinh cho tính dễ ngủ, chỉ cần nằm xuống nói nói vài câu là đã say giấc.
Tiểu Đồng gối đầu lên con thỏ bông, đây chính là chú thỏ bông năm đó Hoắc Trương tặng cho cô, sau khi Hoắc Trương rời đi, Uyển Chi cũng đã cất gọn nó vào một góc, chỉ là sau này vô tình trong một lần chơi trốn tìm Tiểu Đồng đã phát hiện ra nó, con bé rất thích chú thỏ bông này nên Uyển Chi không nỡ cất nó đi.
Mỗi lần nhìn nó là cô lại nhớ đến Hoắc Trương, nhớ lại được rất nhiều kỷ niệm giữa họ, Uyển Chi bất giác thở dài, đã năm năm qua rồi, cũng dặn lòng là hãy quên anh đi nhưng kỳ thật sự xuất hiện của anh ngày hôm nay một lần nữa khẳng định cô mãi mãi không quên được anh, chỉ là cô tự lừa mình gạt người mà thôi.
Uyển Chi sau khi vệ sinh cá nhân, thay cho mình một bộ quần áo ngủ thoải mái, sau đó cô lên giường và ôm bé con ngủ, Tiểu Đồng trong giấc ngủ cũng cảm giác được hơi ấm của mẹ, cô bé xoay người ôm lấy Uyển Chi, môi chúm chím trong rất đáng yêu.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, do tối qua ngủ hơi muộn nên sáng nay Uyển Chi không hề có sức dậy, cô nằm dài trên giường, chùm chăn lại, bộ dạng lười biếng này rất khó coi.
Tiểu Đồng thì hoàn toàn khác, cô bé được bảo mẫu gọi dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ăn sáng, tất cả đều đã sẵn sàng để đến trường.
Tiểu Đồng đứng trước giường nhìn mẹ mình đang cuộn mình trong chăn, lười biếng vẫn chưa dậy, bé con nhanh chóng leo lên giường.
“ Mẹ ơi, mẹ….”
Tiểu Đồng tích cực lay Uyển Chi, giọng cô bé liên tục gọi mẹ Uyển Chi không muốn thì cũng bắt buộc phải tỉnh dậy.
Cô lim dim mở mắt ra, gương mặt còn ngáy ngủ, trông không hề ra dáng một bà mẹ chút nào, nhìn lên đồng hồ thấy đã trễ Uyển Chi mới dật mình tỉnh dậy.
“ Mẹ xin lỗi, mẹ ngủ quên mất, hôm nay ddeer bà ngoại đưa con đi học nhé, chiều mẹ sẽ đón con về.”
Uyển Chi biết lúc này đã quá trễ, cô không thể nào chuẩn bị kịp để đưa Tiểu Đồng đi học, đành phải nhờ mẹ cô vậy.
“ Dạ.”
Tiểu Đồng ngoan ngoãn hôn lên má cô, sau đó cùng bảo mẫu xuống sãnh đợi bà ngoại đưa đi học.Uyển Chi tự trách mình, không có bà mẹ nào như cô cả, để con gái nhỏ gọi dậy, đã vậy còn không thể đưa con gái đi học.
Uyển Chi nhanh chóng chuẩn bị, hôm nay cô vẫn phải đi làm nếu còn ngồi trên giường mãi, sợ là sẽ trễ mất.
Khi Uyển Chi đi xuống dưới nhà thì chợt nhớ ra tối qua Hoắc Trương để xe của cô ở ngoài đường, giờ này vẫn chưa đem trả lại.
“ Chết tiệt.”
Uyển Chi không có cách nào khác đành phải nhờ tài xế của gia đình đưa cô đi làm, trong lòng không ngừng chửi Hoắc Trương, không biết anh đã để xe cô ở cái só sỉnh nào rồi.
“ Hắt xì.”
Bên này Hoắc Trương phải nói là hắt hơi liên tục, cứ nghĩ bản thân sắp bị cảm, đâu ngờ là có cô gái nào đó đang chửi anh đâu.
Xe của cô đang để ở nhà anh, định bụng một lát xe mang qua công ty cho cô, tối qua sau khi đưa Uyển Chi về Hoắc Trương ngay lập tức phải trở lại quán bar, anh có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
“Đại ca xin lỗi em đến trễ.”
Trịnh Hào đang đứng ở trước cửa quán bar, khi nhìn thấy Hoắc Trương từ ngoài đi vào, cậu ta ngay lập tức chạy đến bên cạnh Hoắc Trương.
Do có việc đột xuất nên Trịnh Hào không thể đến quán bar của Hoắc Trương đúng hẹn được.
Hoắc Trương cũng chẳng nói gì, anh và Trịnh Hào cùng nhau đến tầng hầm của The Night. Một đám người đang bu quanh nơi này, có thể thấy Alex cũng có mặt.
Trịnh Hào nhìn thấy một người đàn ông nằm bẹp dí dưới đất, miệng mồm đầy máu, những người xung quanh đó chưa có dấu hiệu dừng tay, liên tục đấm đánh vào người hắn.
Trịnh Hào có thể nhận ra được tên đấy là ai, chẳng phải là thiếu gia nhà họ Thừa, tên Thừa Đức hay sao, ba mẹ hắn đúng là khéo chọn tên, cái tên trái ngược hoàn toàn với con người.
“ Ông chủ.”
Alex ra lệnh cho những tên kia dừng tay lại, đợi Hoắc Trương xem xét tình hình.
Anh vẫn đứng im nhìn Thừa Đức đang nằm đau đớn trên sàn nhà, ánh mắt như khoét lủng người Thừa Đức.
“ Đánh tiếp đi, đừng để hắn chết, như thế thì quá dễ.”
Hoắc Trương nói xong liền bỏ đi, anh luôn cảm thấy nếu để bọn người như vậy chết đi thì quá dễ dàng, trên đời này còn rất nhiều cay đắng mà bọn chúng phải nếm.
Hoắc Trương và Trịnh Hào cùng nhau đi lên phòng VIP, cả quá trình đó Trịnh Hào không hề lên tiếng, cậu ta đang âm thầm đánh giá mức độ hung ác của Hoắc Trương, không ngờ anh là người máu lạnh đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.