Chương 30: HẸN HÒ
Rosie
24/10/2023
Mặt trời dần khuất bóng sau những ngọn núi, Hạ Tịnh vẫn không thể
ngồi dậy được, cô ta có thể cảm nhận được bên dưới của mình có thứ chất
lỏng vẫn đang chảy ra.
Thuộc hạ của Hoắc Trương thì vẫn ngồi đấy, họ đến nhìn cô ta cũng không thèm, nhiệm vụ của họ là giữa cô ta ở lại, chỉ cần cô ta không đi mất là được, đột nhiên họ cảm thấy biết ơn vì ông chủ đã không bắt họ dùng chung đồ với những tên kia, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.
Trời cũng đã tối, đây là thời điểm náo nhiệt của những khu nhà bỏ hoang này, rất nhiều thành phần bất hảo tập chung lại đây. Những nơi như này rất ít người đến, rất dễ để làm những việc bất chính.
Hạ Tịnh nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân, đột nhiên cả người cô ta run lên, âm thanh đó càng ngày càng gần, thuộc hạ của Hoắc Trương cũng đã rời đi, nơi này bây giờ chỉ còn mình ả ta.
Hạ Tịnh cố gắng ngồi dậy đê tìm nơi chốn, nếu còn ở đâu chỉ sợ chuyện cũ lại tái hiện, vừa đứng dậy cô ta đã cảm nhận được cơn đau từ dưới hạ thân, hai chân run run không thể đi nổi.
Tiếng bước chân cho thấy có vài người đang đi lên cầu thang, cô ta rất sợ, dù không đi được cũng ráng bò đi để tìm nơi ẩn nấp.
Chưa bò được bao xa thì lũ người kia cũng xuất hiện, có ba người đàn ông, gương mặt hốc hác gầy gò, quần áo rách rưới đi về phía cô ta, trên tay họ còn cầm kim tiêm trông rất đáng sợ.
Hạ Tịnh lui về phía sau, càng lùi họ càng tiến đến, đến khi không còn đường lui cô ta liền quỳ xuống cầu xin nhưng tất cả đều không thành, một trận hoan lạc lại diễn ra, trong lúc quá khích bọn chúng còn tiêm thuốc phiền vào người cô ta.
“ Cứ tiêm tiếp đi, không chết vội đâu.”
Hoắc Trương sau khi nghe thuộc hạ báo lại tình hình liền nhếch môi cười tiếp tục ra lệnh, để cô ta chết thì quá dễ dàng, anh muốn cô ta phải sống không bằng chết, cả phần đời về sau sống trong đau khổ.
Những gì cô ta làm với Uyển Chi là quá khủng khiếp, nếu hôm qua anh không thay đổi quyết định đến buổi tiệc thì có phải là Uyển Chi đã thất thân trong vòng tay của những kẻ kia không, anh muốn cô ta nhận lại những gì cô ta đã làm.
Tại nhà Tạ gia.
Uyển Chi vừa ngủ dậy, nhớ lại chuyện củ Hoắc Trương cô bất giác thở dài, cô đã uống thuốc tránh thai rồi hi vọng giữa cô và anh không còn bất cứ sự liên quan nào từ nay về sau cô sẽ không gặp anh nữa.
Hôm nay cô có hẹn với Thiên Vĩ, anh nói muốn học nhóm với cô, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, Uyển Chi nhanh chóng đồng ý.
Ngồi trước bàn trang điểm, Uyển Chi dùng cọ đánh lên cổ để che đi vết hôn của Hoắc Trương, cái tên này đúng là lì như đỉa, vết hôn hắn để lại trên người cô rất đậm, hôm qua cô còn không dám gặp ba mẹ vì sợ họ phát hiện.
Cô cũng chẳng được coi là giỏi make up, chật vật mãi được che được hết các dấu hôn trên cổ, nhìn ngắm mình trong gương thấy tất cả đều ổn, cô mới bước ra ngoài.
Thiên Vĩ đứng ở trước cổng nhà đợi cô, vừa thấy bóng dáng của Uyển Chi, Thiên Vĩ nhanh chóng mở cửa xe, xong xuôi bánh xe lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập.
Mà tất cả hình ảnh đó đã thu vào tầm mắt của Hoắc trương, anh muốn đến nhà gặp cô, khi đến nơi thì thấy Thiên Vĩ đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ, cả hai người họ còn cười nói, lần đầu tiên anh cảm thấy nụ cười của Uyển Chi chá mắt đến vậy.
Hoắc Trương đuổi theo xe của hai người họ, anh cứ như là mấy ông chồng đang đi rình mò bắt ghen vợ mình vậy.
Xe của Thiên Vĩ dừng lại tại một cửa tiệm cafe, vừa bước vào trong đã hửi được mùi hương nhè nhẹ của hạt cafe, rất dễ chịu, cả hai người họ lựa chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, Thiên Vĩ biết Uyển chi rất thích ngắm cảnh, khi còn yêu nhau họ cũng thường đến và ngồi ở những vị trí tương tự như vậy.
Hoắc Trương cũng lựa chọn một bàn gần đó, anh ẩn nấp sau tán lá cây, lén nhìn hai người họ.
Đây đích thị chỉ là một buổi học bình thường, Uyển Chi chăm chú làm bài tập, Thiên Vĩ chốc chốc lại hỏi cô, anh gần như là mất gốc luôn rồi, đến câu cho điểm anh cũng không biết làm.
Nhưng Uyển Chi lại là một người có tính nhẫn nại cao, cô không hề cáu giận với những câu hỏi của anh, kiên nhẫn mà giảng lại từ cái đơn giản nhất.
Khung cảnh đôi bạn cùng tiến này lọt vào mắt của Hoắc Trương lại trông vô cùng đáng ghét, anh đưa tay vặt đi lá cây, mắt híp lại liếc nhìn gương mặt gợi đòn của Thiên Vĩ.
“ Anh đi vệ sinh một lát nhé!”
Thiên Vĩ đột nhiên đứng dậy, anh rời khỏi vị trí của mình, hướng của phòng vệ sinh vừa hay lại cùng hướng đi qua chỗ ngồi của Hoắc Trương, khi đi ngang qua anh, Thiên Vĩ đột nhiên dừng lại, anh ra ám hiệu thách thức anh vào trong cùng mình.
Hoắc Trương như cũng đang trông chờ vào cuộc gặp này, anh đứng dậy đi thẳng vào trong.
Thuộc hạ của Hoắc Trương thì vẫn ngồi đấy, họ đến nhìn cô ta cũng không thèm, nhiệm vụ của họ là giữa cô ta ở lại, chỉ cần cô ta không đi mất là được, đột nhiên họ cảm thấy biết ơn vì ông chủ đã không bắt họ dùng chung đồ với những tên kia, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.
Trời cũng đã tối, đây là thời điểm náo nhiệt của những khu nhà bỏ hoang này, rất nhiều thành phần bất hảo tập chung lại đây. Những nơi như này rất ít người đến, rất dễ để làm những việc bất chính.
Hạ Tịnh nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân, đột nhiên cả người cô ta run lên, âm thanh đó càng ngày càng gần, thuộc hạ của Hoắc Trương cũng đã rời đi, nơi này bây giờ chỉ còn mình ả ta.
Hạ Tịnh cố gắng ngồi dậy đê tìm nơi chốn, nếu còn ở đâu chỉ sợ chuyện cũ lại tái hiện, vừa đứng dậy cô ta đã cảm nhận được cơn đau từ dưới hạ thân, hai chân run run không thể đi nổi.
Tiếng bước chân cho thấy có vài người đang đi lên cầu thang, cô ta rất sợ, dù không đi được cũng ráng bò đi để tìm nơi ẩn nấp.
Chưa bò được bao xa thì lũ người kia cũng xuất hiện, có ba người đàn ông, gương mặt hốc hác gầy gò, quần áo rách rưới đi về phía cô ta, trên tay họ còn cầm kim tiêm trông rất đáng sợ.
Hạ Tịnh lui về phía sau, càng lùi họ càng tiến đến, đến khi không còn đường lui cô ta liền quỳ xuống cầu xin nhưng tất cả đều không thành, một trận hoan lạc lại diễn ra, trong lúc quá khích bọn chúng còn tiêm thuốc phiền vào người cô ta.
“ Cứ tiêm tiếp đi, không chết vội đâu.”
Hoắc Trương sau khi nghe thuộc hạ báo lại tình hình liền nhếch môi cười tiếp tục ra lệnh, để cô ta chết thì quá dễ dàng, anh muốn cô ta phải sống không bằng chết, cả phần đời về sau sống trong đau khổ.
Những gì cô ta làm với Uyển Chi là quá khủng khiếp, nếu hôm qua anh không thay đổi quyết định đến buổi tiệc thì có phải là Uyển Chi đã thất thân trong vòng tay của những kẻ kia không, anh muốn cô ta nhận lại những gì cô ta đã làm.
Tại nhà Tạ gia.
Uyển Chi vừa ngủ dậy, nhớ lại chuyện củ Hoắc Trương cô bất giác thở dài, cô đã uống thuốc tránh thai rồi hi vọng giữa cô và anh không còn bất cứ sự liên quan nào từ nay về sau cô sẽ không gặp anh nữa.
Hôm nay cô có hẹn với Thiên Vĩ, anh nói muốn học nhóm với cô, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, Uyển Chi nhanh chóng đồng ý.
Ngồi trước bàn trang điểm, Uyển Chi dùng cọ đánh lên cổ để che đi vết hôn của Hoắc Trương, cái tên này đúng là lì như đỉa, vết hôn hắn để lại trên người cô rất đậm, hôm qua cô còn không dám gặp ba mẹ vì sợ họ phát hiện.
Cô cũng chẳng được coi là giỏi make up, chật vật mãi được che được hết các dấu hôn trên cổ, nhìn ngắm mình trong gương thấy tất cả đều ổn, cô mới bước ra ngoài.
Thiên Vĩ đứng ở trước cổng nhà đợi cô, vừa thấy bóng dáng của Uyển Chi, Thiên Vĩ nhanh chóng mở cửa xe, xong xuôi bánh xe lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập.
Mà tất cả hình ảnh đó đã thu vào tầm mắt của Hoắc trương, anh muốn đến nhà gặp cô, khi đến nơi thì thấy Thiên Vĩ đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ, cả hai người họ còn cười nói, lần đầu tiên anh cảm thấy nụ cười của Uyển Chi chá mắt đến vậy.
Hoắc Trương đuổi theo xe của hai người họ, anh cứ như là mấy ông chồng đang đi rình mò bắt ghen vợ mình vậy.
Xe của Thiên Vĩ dừng lại tại một cửa tiệm cafe, vừa bước vào trong đã hửi được mùi hương nhè nhẹ của hạt cafe, rất dễ chịu, cả hai người họ lựa chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, Thiên Vĩ biết Uyển chi rất thích ngắm cảnh, khi còn yêu nhau họ cũng thường đến và ngồi ở những vị trí tương tự như vậy.
Hoắc Trương cũng lựa chọn một bàn gần đó, anh ẩn nấp sau tán lá cây, lén nhìn hai người họ.
Đây đích thị chỉ là một buổi học bình thường, Uyển Chi chăm chú làm bài tập, Thiên Vĩ chốc chốc lại hỏi cô, anh gần như là mất gốc luôn rồi, đến câu cho điểm anh cũng không biết làm.
Nhưng Uyển Chi lại là một người có tính nhẫn nại cao, cô không hề cáu giận với những câu hỏi của anh, kiên nhẫn mà giảng lại từ cái đơn giản nhất.
Khung cảnh đôi bạn cùng tiến này lọt vào mắt của Hoắc Trương lại trông vô cùng đáng ghét, anh đưa tay vặt đi lá cây, mắt híp lại liếc nhìn gương mặt gợi đòn của Thiên Vĩ.
“ Anh đi vệ sinh một lát nhé!”
Thiên Vĩ đột nhiên đứng dậy, anh rời khỏi vị trí của mình, hướng của phòng vệ sinh vừa hay lại cùng hướng đi qua chỗ ngồi của Hoắc Trương, khi đi ngang qua anh, Thiên Vĩ đột nhiên dừng lại, anh ra ám hiệu thách thức anh vào trong cùng mình.
Hoắc Trương như cũng đang trông chờ vào cuộc gặp này, anh đứng dậy đi thẳng vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.