Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
Chương 13
Bạch Vân Đóa
17/11/2020
Ngày hôm nay, lúc đang dọn dẹp lại tủ kính cửa hàng hoa, Hạ Thụ đưa hoa tươi cho Lâm Lập, vừa ngẩng đầu đã rơi vào cái hôn của Lâm Lập.
Hạ Thụ nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc này, nội tâm giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt.
Lúc này bên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, thủy tinh vụn vỡ rơi đầy đất.
Hạ Thụ cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhâm Nghị giận dữ đứng ở bên cửa sổ, trên trán gân xanh nhô ra, tay không đập vỡ kính thủy tinh, máu tươi đang chảy ròng ròng.
Trong lòng Hạ Thụ run rẩy.
Nhâm Nghị từng bước một bước lên mảnh vỡ thủy tinh, đi đến gần, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi Hạ Thụ: “Cậu đã hứa với tôi cái gì?”
“Tôi…”
Hạ Thụ dẫu môi, dáng vẻ Nhâm Nghị như vậy làm cho cậu sợ sệt.
Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lập, hỏi: “Anh chính là Lâm Lập?”
Lâm Lập mới vừa gật đầu một cái, Nhâm Nghị liền một quyền đánh tới, Lâm Lập không nhường chút nào xoay tay đánh lại.
Hai người đánh nhau, Hạ Thụ và Nhâm Tri Liễu ra sức ngăn cản, hai người lại giống như mất đi lý trí liều mạng đánh nhau.
Mắt thấy Lâm Lập không chống đỡ nổi, bị Nhâm Nghị đánh ngã xuống đất, Hạ Thụ liều mạng chạy tới ôm lấy eo Nhâm Nghị, dùng sức kéo anh về phía sau.
Nhâm Tri Liễu vội vã đỡ Lâm Lập lên, bảo anh ta đi về trước.
Nhâm Nghị vẫn giãy dụa, nhưng sợ Hạ Thụ bị thương không dám dùng sức, mắt thấy Lâm Lập đi xa, tức giận hét to.
Xác nhận Nhâm Nghị không đuổi kịp Lâm Lập, Hạ Thụ mới buông tay ra.
Cậu vừa bỏ tay ra Nhâm Nghị liền giận dữ hét: “Cậu cứ bảo vệ hắn như vậy! Thích đến lén lút tôi qua lại với hắn?”
Đối mặt với Nhâm Nghị lớn tiếng chất vấn, Hạ Thụ không ngừng lắc đầu phủ nhận, cậu còn muốn hỏi tại sao Nhâm Nghị lại tức giận như vậy, nhưng không có dũng khí.
Nhâm Tri Liễu đi tới cau mày khuyên nhủ: “Nhâm Nghị, người ta nhân phẩm không sai, em nên nhìn rõ người ta rồi nhận định lại.”
Nhâm Nghị hừ lạnh một tiếng: “Hắn chỉ muốn lừa gạt Thụ Thụ lên giường, hai người không nên bị hắn lừa gạt.”
Hạ Thụ bất đắc dĩ.
“Tôi là một người đàn ông đã trưởng thành, tôi hiểu được tốt xấu.”
Nhâm Nghị nhíu mày thật chặc: “Nói chung tôi không đồng ý.”
Hạ Thụ nhìn vào mắt của anh, vô lực hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tuýp người như thế nào thích hợp tôi?”
Nhâm Nghị cúi đầu trầm tư một chút, lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nhất định phải tốt hơn Lâm Lập kia!”
Hạ Thụ thở dài, đối với tên ấu trĩ này không có cách nào, không hiểu sao anh lại chán ghét Lâm Lập như vậy.
Nhâm Nghị thần sắc nghiêm túc nói: “Cậu đã hứa với tôi không liên hệ với hắn, lần này không cho gạt tôi nữa, bằng không tôi gặp hắn một lần đánh một lần.”
Hạ Thụ thở dài, Nhâm Nghị vẫn tùy hứng như thế, ai bảo mình luôn nghe lời anh ta đây.
Nhìn thấy phản ứng của Nhâm Nghị hôm nay, Hạ Thụ cũng sợ, không thể làm gì khác chỉ biết gật gật đầu.
Cậu thích Lâm Lập, nhưng không có yêu, hiện tại nháo thành như vậy cậu cũng không muốn miễn cưỡng mình chấp nhận anh ta.
Hạ Thụ nhìn đầy phòng tàn tạ, nói với Nhâm Nghị: “Nơi này là do cậu phá hoại, thì do cậu thu dọn.”
Nhâm Nghị sờ sờ chóp mũi, đàng hoàng cầm cây lau nhà.
Hạ Thụ nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc này, nội tâm giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt.
Lúc này bên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, thủy tinh vụn vỡ rơi đầy đất.
Hạ Thụ cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhâm Nghị giận dữ đứng ở bên cửa sổ, trên trán gân xanh nhô ra, tay không đập vỡ kính thủy tinh, máu tươi đang chảy ròng ròng.
Trong lòng Hạ Thụ run rẩy.
Nhâm Nghị từng bước một bước lên mảnh vỡ thủy tinh, đi đến gần, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi Hạ Thụ: “Cậu đã hứa với tôi cái gì?”
“Tôi…”
Hạ Thụ dẫu môi, dáng vẻ Nhâm Nghị như vậy làm cho cậu sợ sệt.
Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lập, hỏi: “Anh chính là Lâm Lập?”
Lâm Lập mới vừa gật đầu một cái, Nhâm Nghị liền một quyền đánh tới, Lâm Lập không nhường chút nào xoay tay đánh lại.
Hai người đánh nhau, Hạ Thụ và Nhâm Tri Liễu ra sức ngăn cản, hai người lại giống như mất đi lý trí liều mạng đánh nhau.
Mắt thấy Lâm Lập không chống đỡ nổi, bị Nhâm Nghị đánh ngã xuống đất, Hạ Thụ liều mạng chạy tới ôm lấy eo Nhâm Nghị, dùng sức kéo anh về phía sau.
Nhâm Tri Liễu vội vã đỡ Lâm Lập lên, bảo anh ta đi về trước.
Nhâm Nghị vẫn giãy dụa, nhưng sợ Hạ Thụ bị thương không dám dùng sức, mắt thấy Lâm Lập đi xa, tức giận hét to.
Xác nhận Nhâm Nghị không đuổi kịp Lâm Lập, Hạ Thụ mới buông tay ra.
Cậu vừa bỏ tay ra Nhâm Nghị liền giận dữ hét: “Cậu cứ bảo vệ hắn như vậy! Thích đến lén lút tôi qua lại với hắn?”
Đối mặt với Nhâm Nghị lớn tiếng chất vấn, Hạ Thụ không ngừng lắc đầu phủ nhận, cậu còn muốn hỏi tại sao Nhâm Nghị lại tức giận như vậy, nhưng không có dũng khí.
Nhâm Tri Liễu đi tới cau mày khuyên nhủ: “Nhâm Nghị, người ta nhân phẩm không sai, em nên nhìn rõ người ta rồi nhận định lại.”
Nhâm Nghị hừ lạnh một tiếng: “Hắn chỉ muốn lừa gạt Thụ Thụ lên giường, hai người không nên bị hắn lừa gạt.”
Hạ Thụ bất đắc dĩ.
“Tôi là một người đàn ông đã trưởng thành, tôi hiểu được tốt xấu.”
Nhâm Nghị nhíu mày thật chặc: “Nói chung tôi không đồng ý.”
Hạ Thụ nhìn vào mắt của anh, vô lực hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tuýp người như thế nào thích hợp tôi?”
Nhâm Nghị cúi đầu trầm tư một chút, lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nhất định phải tốt hơn Lâm Lập kia!”
Hạ Thụ thở dài, đối với tên ấu trĩ này không có cách nào, không hiểu sao anh lại chán ghét Lâm Lập như vậy.
Nhâm Nghị thần sắc nghiêm túc nói: “Cậu đã hứa với tôi không liên hệ với hắn, lần này không cho gạt tôi nữa, bằng không tôi gặp hắn một lần đánh một lần.”
Hạ Thụ thở dài, Nhâm Nghị vẫn tùy hứng như thế, ai bảo mình luôn nghe lời anh ta đây.
Nhìn thấy phản ứng của Nhâm Nghị hôm nay, Hạ Thụ cũng sợ, không thể làm gì khác chỉ biết gật gật đầu.
Cậu thích Lâm Lập, nhưng không có yêu, hiện tại nháo thành như vậy cậu cũng không muốn miễn cưỡng mình chấp nhận anh ta.
Hạ Thụ nhìn đầy phòng tàn tạ, nói với Nhâm Nghị: “Nơi này là do cậu phá hoại, thì do cậu thu dọn.”
Nhâm Nghị sờ sờ chóp mũi, đàng hoàng cầm cây lau nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.