Chương 2: Trần Ngạn Ninh
Vân Đoan Cloud
29/12/2022
Edit: Thanh Thanh
–
Lê Ngạn đến khu trò chơi để chơi game thì gặp người đi cùng Trần Hiểu Miên lúc ban ngày.
Xuất phát từ sự chán ghét với Trần Hiểu Miên nên những người liên quan tới cô anh cũng không thích.
Nhưng anh sẽ không thiếu khí phách đến độ đi làm chuyện gì gây khó dễ cho người ta.
“Cậu nhóc trông quán, đến giúp tôi tí nào.” Có người gọi anh ấy đi.
Anh ấy đáp một tiếng rồi đi vào bên trong.
Anh ấy đi rồi, Lê Ngạn chuyển lực chú ý tới trong trò chơi một lần nữa.
Lâu lắm rồi mà anh ấy vẫn chưa ra ngoài.
Tay thao tác máy chơi game bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng anh ấn nút tạm dừng. Anh không còn gì để nói mà bẹp miệng, không rõ mình muốn tới đóng vai người tốt gì nữa.
Anh vén mành trước mặt lên, chỉ thấy vài người xông vào đánh nhau.
“Má mày, đừng có mà xen vào.” Người bên trong hô lên trong lúc đấm đá loạn xạ.
“Ha.” Lê Ngạn cười khẽ. Trong xương cốt anh chính là người phản nghịch. Người khác càng không cho anh làm thì anh càng muốn làm bằng được.
Có Lê Ngạn gia nhập, Trần Ngạn Ninh không bị bó tay bó chân như vậy nữa.
Hai người mặt mũi bầm dập đi ra khỏi phòng chơi game.
Trần Ngạn Ninh cầm tiền lương ông chủ thanh toán cho mình, dường như có hơi không cam lòng.
“A, học sinh tốt đánh nhau cũng rất giỏi nha.”
“Không phải. Tôi không phải học sinh tốt gì cả.”
Lê Ngạn nhướng mày. Anh theo bản năng cho rằng những người bên cạnh Trần Hiểu Miên đều là những người như cô.
Khóe miệng Trần Ngạn Ninh giật giật, không có ý định nói quá nhiều với người không thân.
“Anh làm sao vậy, không có việc gì chứ.” Trần Hiểu Miên lo lắng nhìn về phía anh ấy.
“Đừng cho bố mẹ biết. Anh đi xử lý trước một chút.” Anh đưa tiền trong tay cho Hiểu Miên, ném lại một câu: “Cầm đi mua sách.” Nói xong bước chân vội vàng rời đi.
Hiểu Miên cầm chặt tiền trong tay, tim tựa như lại bị roi đánh một cái.
Cô nhìn về phía bóng dáng anh ấy rời đi.
Dựa vào cái gì.
Dựa vào cái gì Trần Hiểu Miên mày có tư cách để cho người khác trả giá tất cả vì mày như thế chứ.
Cuộc sống của anh ấy vốn không nên như vậy.
–
Trần Ngạn Ninh cầm rượu thuốc xoa vết máu bầm trên người.
Anh nhìn về phía gương trước mặt mình.
Thật ra trở thành như bây giờ, có phải anh cũng có hơi không cam lòng hay không.
Trước đây Trần Ngạn Ninh ưu tú hơn Trần Hiểu Miên, nhưng tất cả đã thay đổi ở mùa hè năm hai người tốt nghiệp tiểu học.
Nhà bọn họ chỉ có thể có một người lên cấp hai ở gần đó học, mà một người khác không thể không đi một trường cấp hai khác danh tiếng không tốt.
Từ nhỏ Trần Ngạn Ninh đã được giáo huấn tư tưởng nhường em gái. Anh ấy không muốn tranh hay muốn cái gì, anh ấy nói nhường cho Hiểu Miên đi.
Lúc ấy Hiểu Miên không hiểu, cô cho rằng đây là điều mà anh trai nên làm.
Cô không biết anh trai mình đã trải qua những gì ở cấp hai.
Cô cảm thấy anh giống như là người của thần đàn ấy, không thể vấy bẩn, bị ép buộc tới nơi nhơ nháp ô hợp này.
Anh trai vẫn đối xử với cô vẫn trước sau như một.
Nhưng cô biết anh không phải là chính anh nữa, không phải là anh nữa.
Anh trai không giống trước, trở nên càng ngày càng không giống như xưa.
Cô tận mắt thấy.
Cô thật sự từng thấy.
Anh trai nắm tay cô gái lớn tuổi kia.
Cô ta học cùng trường cấp hai với cô, cô quá rõ.
Có phải anh không ở nơi nhơ nhớp ô hợp kia được nữa, cho nên muốn tới một mảnh thánh địa hay không.
Cô không dám nói với bất cứ một người nào. Bởi vì thật ra đầu sỏ gây tội tất cả những việc này chính là cô! Cô dựa vào cái gì mà có tư cách gì để trách anh. Cô không dám nghĩ, nếu là cô rơi xuống chỗ đó thì cô sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Gió nhẹ nhàng phất qua gò má Hiểu Miên, Hiểu Miên xoa đôi mắt đau xót.
Cô rất nỗ lực.
Chỉ vì đền bù phần vốn nên thuộc về cuộc sống của anh trai mình.
–
Không biết là từ khi nào, Lê Ngạn bắt đầu thân quen với Trần Ngạn Ninh.
Lê Ngạn cảm thấy trên người Trần Ngạn Ninh có một loại mâu thuẫn mà anh không nói nên lời. Dường như anh ấy rất tốt, lại giống như rất xấu.
Anh ấy có thể nói chuyện với bạn một cách nho nhã dịu dàng, cũng có thể nói bậy (18+) một cách quê mùa.
Nhưng anh không mong chờ muốn biết bí mật nội tâm của anh ấy.
Trên người mỗi người đều có bí mật, bí mật đó không thể chạm vào, chạm vào thì người nọ sẽ nổi điên.
Ngày đó anh vô tình hỏi “Cậu có quan hệ gì với người mà ngày nào cũng cùng nhau về nhà kia thế.”
Trần Ngạn Ninh trả lời anh: “Em gái tôi, em gái ruột.” Lúc anh ấy nói chuyện có một loại cảm giác tự hào, giống như đang nói chính mình vậy.
“À~” Anh cẩn thận đánh giá Trần Ngạn Ninh vài lần, mặt mày đúng là có hơi giống nhau.
“Em ấy rất giỏi.”
“Tôi biết.” Lê Ngạn không muốn tiếp tục nói về đề tài này với anh ấy nữa, bình tĩnh đổi đề tài.
–
Hiểu Miên có tiếp xúc với Lê Ngạn thật sự chắc là ở ngày đó.
Ngày đó vừa vặn là cuối tuần. Vốn dĩ cô muốn ngủ, lại bất ngờ nhận được điện thoại của anh trai.
Chờ cô chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy chân của anh trai bị treo lên cao. Dáng vẻ rất buồn cười, nhưng cô lại không cười nổi.
“Anh làm sao vậy?” Cô không ý thức được mình nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.
“Không có việc gì.”
Lúc này Lê Ngạn từ cửa đi vào: “Tiền thuốc men tôi thanh toán trước rồi, cậu ở lại đi.”
Trần Ngạn Ninh gật đầu: “Gọi điện thoại về chỉ là báo bình an cho nhà, anh không có việc gì, sao em không nghe lời lại muốn lại đây chứ.”
Hiểu Miên siết chặt cổ tay áo.
Lê Ngạn thấy không khí giữa anh em hai người không tốt, theo bản năng giải thích giúp cô: “Cậu ấy quan tâm cậu thôi mà.”
Hiểu Miên hơi bất ngờ, khó hiểu nhìn về phía anh.
Lê Ngạn mím môi, trong lòng rất khinh thường hành vi vừa rồi của mình.
“Anh trai cậu phải nghỉ ngơi chút.”
Hình như Hiểu Miên còn có hơi do dự, lại nhìn anh trai mặt mày ủ rũ, nhẹ giọng nói “Được”.
Hai người vai sát vai đi ra ngoài bệnh viện. Hiểu Miên rất căng thẳng, bởi vì cô chưa đơn độc ở chung với nam sinh bao giờ.
Lê Ngạn cảm thấy người bên cạnh hình như rất bài xích mình, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Trần Ngạn Ninh không tệ, nhưng có phải cái cô em gái này quá tâm cơ hay không. Thích giăng lưới khắp nơi như vậy?
“Thật ra thì cô không cần phải như vậy.”
“Hả?”
“Trần Hiểu Miên. Tôi biết một mặt giả dối của cô.”
“Hả?”
“Cho nên không cần giả vờ.”
Hiểu Miên không biết sao anh lại nói như vậy, rồi lại không muốn tranh cãi cho mình. Cô quen rồi, đã quen trở thành một người như vậy. Người khác nói gì cô sẽ đều không phản bác. Cô phát hiện như vậy rất tốt, cô cho rằng như vậy rất tốt, cô cảm thấy như thế có thể giúp cô giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
Trước khi đi, Lê Ngạn nhìn thấy rõ ánh mắt làm ơn của Trần Ngạn Ninh, cho nên anh đưa cô về nhà. Tuy rằng dọc theo đường đi không biết vì sao anh vẫn có thể cảm thấy được cô cực kỳ kháng cự. Anh thật sự không có gì để nói, anh thật muốn mắng một câu thô tục. Mẹ nó, có phải cô có bệnh hay không.
–
Lê Ngạn đến khu trò chơi để chơi game thì gặp người đi cùng Trần Hiểu Miên lúc ban ngày.
Xuất phát từ sự chán ghét với Trần Hiểu Miên nên những người liên quan tới cô anh cũng không thích.
Nhưng anh sẽ không thiếu khí phách đến độ đi làm chuyện gì gây khó dễ cho người ta.
“Cậu nhóc trông quán, đến giúp tôi tí nào.” Có người gọi anh ấy đi.
Anh ấy đáp một tiếng rồi đi vào bên trong.
Anh ấy đi rồi, Lê Ngạn chuyển lực chú ý tới trong trò chơi một lần nữa.
Lâu lắm rồi mà anh ấy vẫn chưa ra ngoài.
Tay thao tác máy chơi game bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng anh ấn nút tạm dừng. Anh không còn gì để nói mà bẹp miệng, không rõ mình muốn tới đóng vai người tốt gì nữa.
Anh vén mành trước mặt lên, chỉ thấy vài người xông vào đánh nhau.
“Má mày, đừng có mà xen vào.” Người bên trong hô lên trong lúc đấm đá loạn xạ.
“Ha.” Lê Ngạn cười khẽ. Trong xương cốt anh chính là người phản nghịch. Người khác càng không cho anh làm thì anh càng muốn làm bằng được.
Có Lê Ngạn gia nhập, Trần Ngạn Ninh không bị bó tay bó chân như vậy nữa.
Hai người mặt mũi bầm dập đi ra khỏi phòng chơi game.
Trần Ngạn Ninh cầm tiền lương ông chủ thanh toán cho mình, dường như có hơi không cam lòng.
“A, học sinh tốt đánh nhau cũng rất giỏi nha.”
“Không phải. Tôi không phải học sinh tốt gì cả.”
Lê Ngạn nhướng mày. Anh theo bản năng cho rằng những người bên cạnh Trần Hiểu Miên đều là những người như cô.
Khóe miệng Trần Ngạn Ninh giật giật, không có ý định nói quá nhiều với người không thân.
“Anh làm sao vậy, không có việc gì chứ.” Trần Hiểu Miên lo lắng nhìn về phía anh ấy.
“Đừng cho bố mẹ biết. Anh đi xử lý trước một chút.” Anh đưa tiền trong tay cho Hiểu Miên, ném lại một câu: “Cầm đi mua sách.” Nói xong bước chân vội vàng rời đi.
Hiểu Miên cầm chặt tiền trong tay, tim tựa như lại bị roi đánh một cái.
Cô nhìn về phía bóng dáng anh ấy rời đi.
Dựa vào cái gì.
Dựa vào cái gì Trần Hiểu Miên mày có tư cách để cho người khác trả giá tất cả vì mày như thế chứ.
Cuộc sống của anh ấy vốn không nên như vậy.
–
Trần Ngạn Ninh cầm rượu thuốc xoa vết máu bầm trên người.
Anh nhìn về phía gương trước mặt mình.
Thật ra trở thành như bây giờ, có phải anh cũng có hơi không cam lòng hay không.
Trước đây Trần Ngạn Ninh ưu tú hơn Trần Hiểu Miên, nhưng tất cả đã thay đổi ở mùa hè năm hai người tốt nghiệp tiểu học.
Nhà bọn họ chỉ có thể có một người lên cấp hai ở gần đó học, mà một người khác không thể không đi một trường cấp hai khác danh tiếng không tốt.
Từ nhỏ Trần Ngạn Ninh đã được giáo huấn tư tưởng nhường em gái. Anh ấy không muốn tranh hay muốn cái gì, anh ấy nói nhường cho Hiểu Miên đi.
Lúc ấy Hiểu Miên không hiểu, cô cho rằng đây là điều mà anh trai nên làm.
Cô không biết anh trai mình đã trải qua những gì ở cấp hai.
Cô cảm thấy anh giống như là người của thần đàn ấy, không thể vấy bẩn, bị ép buộc tới nơi nhơ nháp ô hợp này.
Anh trai vẫn đối xử với cô vẫn trước sau như một.
Nhưng cô biết anh không phải là chính anh nữa, không phải là anh nữa.
Anh trai không giống trước, trở nên càng ngày càng không giống như xưa.
Cô tận mắt thấy.
Cô thật sự từng thấy.
Anh trai nắm tay cô gái lớn tuổi kia.
Cô ta học cùng trường cấp hai với cô, cô quá rõ.
Có phải anh không ở nơi nhơ nhớp ô hợp kia được nữa, cho nên muốn tới một mảnh thánh địa hay không.
Cô không dám nói với bất cứ một người nào. Bởi vì thật ra đầu sỏ gây tội tất cả những việc này chính là cô! Cô dựa vào cái gì mà có tư cách gì để trách anh. Cô không dám nghĩ, nếu là cô rơi xuống chỗ đó thì cô sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Gió nhẹ nhàng phất qua gò má Hiểu Miên, Hiểu Miên xoa đôi mắt đau xót.
Cô rất nỗ lực.
Chỉ vì đền bù phần vốn nên thuộc về cuộc sống của anh trai mình.
–
Không biết là từ khi nào, Lê Ngạn bắt đầu thân quen với Trần Ngạn Ninh.
Lê Ngạn cảm thấy trên người Trần Ngạn Ninh có một loại mâu thuẫn mà anh không nói nên lời. Dường như anh ấy rất tốt, lại giống như rất xấu.
Anh ấy có thể nói chuyện với bạn một cách nho nhã dịu dàng, cũng có thể nói bậy (18+) một cách quê mùa.
Nhưng anh không mong chờ muốn biết bí mật nội tâm của anh ấy.
Trên người mỗi người đều có bí mật, bí mật đó không thể chạm vào, chạm vào thì người nọ sẽ nổi điên.
Ngày đó anh vô tình hỏi “Cậu có quan hệ gì với người mà ngày nào cũng cùng nhau về nhà kia thế.”
Trần Ngạn Ninh trả lời anh: “Em gái tôi, em gái ruột.” Lúc anh ấy nói chuyện có một loại cảm giác tự hào, giống như đang nói chính mình vậy.
“À~” Anh cẩn thận đánh giá Trần Ngạn Ninh vài lần, mặt mày đúng là có hơi giống nhau.
“Em ấy rất giỏi.”
“Tôi biết.” Lê Ngạn không muốn tiếp tục nói về đề tài này với anh ấy nữa, bình tĩnh đổi đề tài.
–
Hiểu Miên có tiếp xúc với Lê Ngạn thật sự chắc là ở ngày đó.
Ngày đó vừa vặn là cuối tuần. Vốn dĩ cô muốn ngủ, lại bất ngờ nhận được điện thoại của anh trai.
Chờ cô chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy chân của anh trai bị treo lên cao. Dáng vẻ rất buồn cười, nhưng cô lại không cười nổi.
“Anh làm sao vậy?” Cô không ý thức được mình nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.
“Không có việc gì.”
Lúc này Lê Ngạn từ cửa đi vào: “Tiền thuốc men tôi thanh toán trước rồi, cậu ở lại đi.”
Trần Ngạn Ninh gật đầu: “Gọi điện thoại về chỉ là báo bình an cho nhà, anh không có việc gì, sao em không nghe lời lại muốn lại đây chứ.”
Hiểu Miên siết chặt cổ tay áo.
Lê Ngạn thấy không khí giữa anh em hai người không tốt, theo bản năng giải thích giúp cô: “Cậu ấy quan tâm cậu thôi mà.”
Hiểu Miên hơi bất ngờ, khó hiểu nhìn về phía anh.
Lê Ngạn mím môi, trong lòng rất khinh thường hành vi vừa rồi của mình.
“Anh trai cậu phải nghỉ ngơi chút.”
Hình như Hiểu Miên còn có hơi do dự, lại nhìn anh trai mặt mày ủ rũ, nhẹ giọng nói “Được”.
Hai người vai sát vai đi ra ngoài bệnh viện. Hiểu Miên rất căng thẳng, bởi vì cô chưa đơn độc ở chung với nam sinh bao giờ.
Lê Ngạn cảm thấy người bên cạnh hình như rất bài xích mình, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Trần Ngạn Ninh không tệ, nhưng có phải cái cô em gái này quá tâm cơ hay không. Thích giăng lưới khắp nơi như vậy?
“Thật ra thì cô không cần phải như vậy.”
“Hả?”
“Trần Hiểu Miên. Tôi biết một mặt giả dối của cô.”
“Hả?”
“Cho nên không cần giả vờ.”
Hiểu Miên không biết sao anh lại nói như vậy, rồi lại không muốn tranh cãi cho mình. Cô quen rồi, đã quen trở thành một người như vậy. Người khác nói gì cô sẽ đều không phản bác. Cô phát hiện như vậy rất tốt, cô cho rằng như vậy rất tốt, cô cảm thấy như thế có thể giúp cô giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
Trước khi đi, Lê Ngạn nhìn thấy rõ ánh mắt làm ơn của Trần Ngạn Ninh, cho nên anh đưa cô về nhà. Tuy rằng dọc theo đường đi không biết vì sao anh vẫn có thể cảm thấy được cô cực kỳ kháng cự. Anh thật sự không có gì để nói, anh thật muốn mắng một câu thô tục. Mẹ nó, có phải cô có bệnh hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.