Chương 105
Cố Ngôn
22/04/2021
Lời này động đến điểm bí mật trong lòng Giang Hiểu Hàn. Dường như cho tới nay, hắn chỉ chờ một câu như vậy ____ hắn chờ đối phương chính mồm nói cho hắn biết, thần đến từ trên mây, rời khỏi thiên cung, kỳ thực đã sớm đứng bên cạnh hắn, mà không phải đứng ở tầng mây cao, chờ hắn đi lên từng bước một.
Giang Hiểu Hàn nhẹ vuốt ve cổ tay Nhan Thanh, đầu ngón tay khẽ đè lên mạch môn của y.
Người tập võ sẽ giấu những chỗ yếu hại của mình đi theo bản năng, thế nhưng Nhan Thanh thậm chí còn không để ý Giang Hiểu Hàn đang làm gì mà tự nhiên để Giang Hiểu Hàn cầm tay y, ánh mắt không rời vạt áo hắn.
Nơi ấy có máu đã khô, nhuộm nửa phần cổ áo của hắn thành màu nâu sẫm.
Nhan Thanh nghĩ mà sợ, ngày hôm nay đến tình cảnh này, dù là Giang Hiểu Hàn vô tình hay cố ý để mặc Phạm Vinh thì kết quả cũng không giả. Còn mai sau thì sao, nếu y không tới đây, Ninh Tông Nguyên sẽ làm gì hắn?
Giang Hiểu Hàn cảm thấy an bình.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Nhan Thanh, người hắn đầy máu, tìm đến gốc cây có Nhan Thanh, chờ y ra tay giúp đỡ.
Khác biệt duy nhất là, lần ấy, Giang Hiểu Hàn tính toán mà thành, nhưng lần này là Nhan Thanh cam tâm tình nguyện tới.
Một lát sau, Giang Hiểu Hàn bỗng thấp giọng cười: "Khi ta còn bé, người coi bói bảo ta tính tình bạc bẽo, một đời cô độc lẻ loi, ngày sau ___"
"Ông ta nói không đúng." Nhan Thanh không thích nghe những lời như vậy, ngắt lời hắn, gần như giận hờn mà khẳng định: "Thiên hạ này không có ai xem bói chuẩn bằng ta, huynh nên nghe ta."
Nhan Thanh trước giờ luôn khiêm tốn, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Hiểu Hàn thấy dáng vẻ chắc chắn tự tin đến vậy của y.
"Ta nói, sau này huynh một đường bằng phẳng, đại phú đại quý." Nhan Thanh nói: "Con con cái hầu hạ dưới gối, có người yêu làm bạn một đời."
Giang Hiểu Hàn trước giờ luôn đứng ở vách đá cheo leo, nhưng hiện tại đã có người kéo hắn trở lại. Gió gào thét dưới vách núi, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác cảm thấy lạnh.
Mạch đập dưới ngón tay hắn chầm chậm mà vững vàng ___ đây là nhịp tim của Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn nghĩ như thế.
Nhan Thanh bỗng nói: "Huynh hy vọng ta sẽ đến, phải vậy không?"
Giang Hiểu Hàn không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
"Ngươi lưu Giang Mặc lại là để cậu ta chờ ta trở về." Nhan Thanh nói: "Huynh hy vọng ta đến, thế nhưng không dám tin."
Giang Hiểu Hàn kéo Nhan Thanh vào lòng, tay hắn đặt lên gáy y, dịu dàng lại không cho cự tuyệt, rút ngắn khoảng cách hai người, nhẹ nhàng dán môi mình lên môi y.
Khi còn ở Bình Giang, Giang Hiểu Hàn cũng thường xuyên thân mật như vậy với y, cơ hồ là tận dụng mọi cơ hội để hôn. Chỉ là, lúc đó phần lớn đều chỉ là những cái chạm môi, lướt qua rồi thôi, ngây thơ mà lưu luyến.
Hôm nay lại không phải, động tác ôm của Giang Hiểu Hàn vô cùng dịu dàng, nhưng nụ hôn thì hoàn toàn ngược lại. Hắn như là nóng lòng xác nhận điều gì, không kịp đợi Nhan Thanh mở miệng đã cạy mở miệng y. Nhan Thanh luống cuống tay chân, cố gắng đáp lại hắn, cuối cùng, vẫn không thể phản kháng mà rơi vào bẫy của đối phương.
Giang Hiểu Hàn hôn rất cẩn thận, như là muốn động viên Nhan Thanh, hoặc cũng có thể là động viên chính mình. Trong lao ngục chật chội nhỏ hẹp này, hắn cảm thấy một sự hỏa mãn, an toàn đã lâu không gặp. Dường như chỉ cần có Nhan Thanh bên cạnh, hắn có thể chịu đựng được mọi thứ.
Hắn cảm thấy viền mắt nóng lên, như chỉ chút nữa sẽ rơi lệ. Lúc này, có một giọt nước ấm áp rơi lên môi hắn, Giang Hiểu Hàn liếm theo bản năng, mới phát hiện nó có vj mặn.
___ là nước mắt.
Qua nụ hôn triền miên này, cảm giác xa cách từ lâu đã không còn, hai người bọn họ ngầm hiểu, không ai nhắc đến khắc không từ mà biệt trước kia ___ như lần đó rời đi lặng lẽ, lần này gặp lại, đương nhiên cũng không cần quá nhiều lời.
Giang Hiểu Hàn ngừng hôn Nhan Thanh, sau đó ôm người nọ thật chặt. Giữa hắn và Nhan Thanh còn có dây xích xuyên cốt rợn người, thấy vị này cứ liều mạng như vậy, y cũng cảm thấy hết hồn. Nhan Thanh vốn nửa quỳ bên giường thấp, sợ đụng phải vết thương của đối phương, bèn càng hạ thấp người, theo sức của Giang Hiểu Hàn mà tiến vào lồng ngực hắn.
Trong vạt áo của Giang Hiểu Hàn có vật gì đó cứng cứng, Nhan Thanh đưa tay vào tìm, lấy ra một lọ sứ men xanh. Đây là lọ đựng thuốc y đưa cho Giang Hiểu Hàn. Nhan Thanh mở nắp bình, đổ ra đếm qua, mới phát hiện một hạt cũng không thiếu.
"... Sao huynh không dùng?" Nhan Thanh biết nhưng vẫn hỏi.
Giang Hiểu Hàn nắm tay đối phương, để y nhét cho hắn một hạn, đáp bừa: "Ta quên mất."
Nhan Thanh biết hắn bịa chuyện, đương nhiên Giang Hiểu Hàn không thể bỗng ngủ được ngon giấc sau khi y rời đi. Chỉ là, có dùng thứ này cũng không tác dụng gì, dù sao thì sau khi tỉnh lại cũng không gặp được y.
Bên tai Nhan Thanh là tiếng tim đập như trống nổi của Giang Hiểu Hàn, mà dây xích rợn người lại lấp lóe, vô cùng chướng mắt. Hai sợi xích này đâm vào da thịt, vết thương không có cách nào khép lại, chỉ hơi cử động, máu đã chảy ra. Cứ như vậy một lúc, vạt áo trước của Giang Hiểu Hàn đã thấm đỏ một vùng.
Nhan Thanh không nhịn được nữa, quay đầu đi, mi mắt run lên, siết chặt lấy y phục trên người Giang Hiểu Hàn.
Một tay Giang Hiểu Hàn vòng qua eo Nhan Thanh, tay kia vuốt ve gáy và vai y.
"Đúng là không dễ nhìn nhỉ?" Giang Hiểu Hàn giả vờ cười cười: "Hết cách rồi, không thể tùy tiện thay y phục, tắm rửa trong đại lao, nếu em không chê ___"
Hắn chưa nói xong, đã cảm thấy vạt áo thấm ướt một mảnh, Giang Hiểu Hàn chạm qua, mới phát hiện là nước mắt của Nhan Thanh.
"Thôi..." Giang Hiểu Hàn bị những giọt nước mắt này của y xua hết khó chịu trong lòng, quăng mũ cởi giáp, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Từ trước đến nay, ta đều không có cách nào đối với em."
Bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Giang đại nhân cũng không phải có tiếng mà không có miếng, nhưng nếu Nhan Thanh đã tới đây, hắn cũng không thể đánh ngất người rồi nhét y vào xe ngựa ___ huống hồ, giữ người ở bên mình, dù gì cũng tốt hơn để y đi ra bên ngoài, Giang đại nhân cam chịu nghĩ.
Nhan Thanh hơi động, lùi khỏi lồng ngực hắn. Vẻ mặt y bình tĩnh, ngoài đuôi mắt ửng đỏ cũng không nhìn ra y vừa mới khóc. Giang Hiểu Hàn không vạch trần y, chỉ nhẹ nâng cằm Nhan Thanh, để y quay mặt lại.
"Nhìn ta." Giang Hiểu Hàn khá là bất mãn: "Cái dây xích đấy thì có gì đáng xem."
Tuy là phàn nàn, nhưng trên mặt vẫn ngậm cười ___ hắn cười rất đẹp, khóe mắt hơi cong, đôi mắt đựng mật, như thể phải khiến người chết chìm trong đó mới thôi.
Nói về việc phải làm thế nào để động viên Nhan Thanh, Giang đại nhân vẫn rất có tâm đắc. Thừa dịp đối phương chưa hoàn toàn hồi thần, hắn quyết định dặn dò trước.
"Không thương tổn đến chỗ yếu hại, ta cố ý tránh, chỉ là nhìn thảm một chút thôi." Giang Hiểu Hàn dắt tay Nhan Thanh, để y chạm lên vết thương trên vai của hắn: "... Không tin, em thử xem xem, chỉ là vết thương ngoài da thịt thôi."
Lời hắn nói là thật, Nhan Thanh xem qua liền hiểu. Hai cái dây xích này nhìn thì đáng sợ, nhưng lại tránh khỏi xương vai hắn, chỉ đâm vào da thịt, ngày sau chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là có thể lành.
Thế nhưng Nhan Thanh vẫn đau lòng: "... Huynh có đau không?"
Hai chữ "không đau" đã đến bên mép, Giang đại nhân lại giữ cương đúng lúc, quẹo sang bên, nghiêm túc nói: "Có một chút."
Nhan Thanh vừa nghe hắn kêu đau đã đặt tay lên xích sắt, định dùng nội lực làm đứt dây xích.
Giang Hiểu Hàn thấy thế, vội vàng ngăn y lại: "A Thanh, không được hủy."
Nhan Thanh nhìn về phía hắn. Giang Hiểu Hàn kéo tay y, thấy đối phương không có ý buông tay, mới lại nói: "A Thanh, Lục điện hạ Ninh Diễn mới là người Bệ hạ vừa ý. Ta bề ngoài như thay Ninh Dục làm việc, kỳ thực là để dọn sạch những kẻ có ý đồ riêng trong triều đình... Hiện giờ mọi việc đã gần đi đến hồi kết, ta nhất định phải né tránh trận phân tranh này, như vậy ngày sau Bệ hạ làm rõ ràng, ta còn có thể giải thích."
"Bệ hạ cũng phải phục chúng." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng: "Nếu ta vẫn sống tốt ở bên ngoài, sau lại dễ dàng buông tha ta, như vậy sẽ không thể cho văn võ cả triều một câu trả lời."
Giang Hiểu Hàn vẫn chưa nói rõ, hai người họ đều hiểu, chỉ có thể đạt được kết quả trên với tiền đề ___ Ninh Tông Nguyên không có sát tâm đối với Giang Hiểu Hàn.
Một khi Ninh Tông Nguyên có ý nhổ cỏ tận gốc, chút sắp xếp ấy coi như vô dụng. Nhan Thanh tin Giang Hiểu Hàn sẽ đặt mạng mình vào tay người khác, nhưng y cũng biết rõ, nếu hắn muốn tự mình thoát khỏi Ninh Tông Nguyên, ít nhất cũng phải lột một lớp da.
Nhan Thanh không muốn nói thêm về vấn đề này, mà hỏi: "Vì sao huynh không bôi thuốc?"
"Bôi cũng vô dụng, còn phiền phức." Giang Hiểu Hàn dùng ngón tay cái vuốt đuôi mắt đỏ bừng của y: "Nhìn em kìa, sao lại như A Lăng thế này, cái gì cũng thu hút được ánh mắt của em."
"Ta đau lòng." Nhan Thanh nói.
Nhan Thanh là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì nói nấy.
"Ta sai rồi." Thái độ nhận sai của Giang đại nhân rất chân thành, hắn giơ tay thề thốt, vô cùng thành khẩn: "Ta bảo đảm, ta sẽ cố gắng tự chăm sóc bản thân trong ngục... Lần sau Phạm Vinh trở lại, ta sẽ sai Giang Ảnh trừng trị lão ta, được không?"
Không nhắc tới Giang Ảnh còn được, vừa nói, Nhan Thanh mới như nhận ra điều gì: "Huynh vẫn có thể liên lạc với bên ngoài?"
"Phải." Giang đại nhân rả lời rất nhanh: "Giang Ảnh có xuất thân là ảnh vệ, đám ngu xuẩn ở Ngự Sử Đài sao thể ngăn được hắn. Bình thường, hắn sẽ vào lao cùng ta, mỗi ngày đi ra ngoài một chuyến, thu thập tin tức trở về."
Nói xong, Giang đại nhân mới như tỉnh ngộ, vội vàng bổ sung: "... À phải rồi, em ra ngoài thì về phủ trước, ta sẽ để hắn đến nói lại tin tức cho em mỗi đêm, như vậy có thể yên tâm rồi chứ?"
Nhan Thanh khẽ gật đầu.
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn nói: "Từ giờ đến ngày 16 tháng 11 còn chưa tới một tháng... Ta bảo đảm, trước tiệc sinh nhật của Lục điện hạ, những việc này đều sẽ ổn thỏa, có được không?"
Nhan Thanh hỏi: "Sao huynh biết đến khi đó sẽ kết thúc?"
"A Thanh, nói thật với em, Giang Lăng được ta giao cho Ninh Hoài Cẩn, Tạ Giác cũng ở nơi đó... Thứ lấy được từ tay Ôn Túy khi còn ở thành Bình Giang là bằng chứng cho việc Ninh Dục nuôi tư binh. Chứng cứ hiện tại nằm trong tay ta, ta vẫn chưa nói cho Bệ hạ... Ninh Dục đa nghi, nếu Ninh Tông Nguyên chậm chạp không cải danh cho hắn, không biết hắn có thể kiên nhẫn được bao lâu. Nếu như có thêm người quạt gió thổi lửa, hắn nhất định sẽ bức vua thoái vị. Tạ gia có thể vươn mình hay không, liền xem Ninh Dục sẽ làm gì." Giang Hiểu Hàn nghiêm mặt nói: "Thân thể Bệ hạ không chống đỡ được bao lâu, ngày 16 tháng 11 là kỳ hạn cuối cùng... Ta không biết Bệ hạ đang đợi điều gì, hay đã chờ được hay chưa; nhưng ta chỉ biết, đó là điều ta chờ đợi."
Nhan Thanh lập tức hiểu ý của hắn, theo lời hắn hỏi: "Ý huynh là, huynh phải nghĩ cách khiến hắn bức vua thoái vị?"
"Phải." Giang Hiểu Hàn khẳng định: "Đây là bước cuối cùng... A Thanh, việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Tâm tính Lục điện hạ không sai, tuổi còn nhỏ, chuyện ngày sau của triều đình còn có Ninh Hoài Cẩn quan sát, sẽ không có vấn đề gì."
Giang Hiểu Hàn biết, hắn không thể bắt Nhan Thanh ở lại trong nhà như Giang Lăng, cũng chỉ có thể cố gắng phân tích lợi hại với y, để y không cần ra ngoài tìm người khác.
"A Thanh, nghe ta nói. Trong Kinh không hề đơn giản như em nghĩ, chỉ cần em bước vào nơi này, nhất định sẽ bị người phát hiện... Như vậy cũng không sao, em cầm ngọc bài của ta, đến gặp Ninh Hoài Cẩn là được, muốn làm gì cũng có thể làm. Hình Sóc là người của ta, nếu như em gặp phải chuyện gì, có thể tìm ông ấy." Giang Hiểu Hàn dịu dàng mà kiên định nhìn y: "Nhưng phải hứa với ta, dù có thế nào cũng không được đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của Bệ hạ... Phải kiên nhẫn, lời này bất kính, nhưng chỉ cần Bệ hạ mất, triều đình này cũng sẽ an bình."
Nhan Thanh nhìn hắn, lát sau mới nói: "Được."
Tảng đá lớn treo trong lòng Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn nói rất nhiều, khí lực không còn bao nhiêu, Nhan Thanh không muốn khiến hắn hao tâm tổn sức thêm, bèn không tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Huynh còn nhớ mình từng hứa gì với ta ở Bình Giang phủ không?"
GIang Hiểu Hàn cố lên tinh thần, nghe vậy thì một mặt oan uổng: "Ta từng hứa sẽ không lừa dối em... A Thanh, chuyện lớn chuyện nhỏ ta đều khai báo hết rồi, còn muốn thu nợ thì cũng phải chờ sau này."
"Lúc trước ta nói với huynh, lúc ăn năn hối hận phải chép sách, huynh nhớ không?" Nhan Thanh nói.
Giang Hiểu Hàn tựa hồ không ngờ y bỗng nói tới việc này, hơi nhíu mày: "Hả?"
Nhan Thanh nghiêm túc nói: "Vậy... Đợi mọi việc lắng xuống, huynh chép Đạo đức kinh hai mươi lần."
Giang Hiểu Hàn bỗng yếu ớt cười, ghé sát bên tai y, nhẹ giọng nói: "... Ba mươi lần, tại ngăn kéo tầng thứ hai bên tay phải trong thư phòng ta, ta đã sớm chép rồi."
Môi hắn chạm qua tóc mai Nhan Thanh, như hạ xuống một chiếc hôn dịu dàng.
Giang Hiểu Hàn nhẹ vuốt ve cổ tay Nhan Thanh, đầu ngón tay khẽ đè lên mạch môn của y.
Người tập võ sẽ giấu những chỗ yếu hại của mình đi theo bản năng, thế nhưng Nhan Thanh thậm chí còn không để ý Giang Hiểu Hàn đang làm gì mà tự nhiên để Giang Hiểu Hàn cầm tay y, ánh mắt không rời vạt áo hắn.
Nơi ấy có máu đã khô, nhuộm nửa phần cổ áo của hắn thành màu nâu sẫm.
Nhan Thanh nghĩ mà sợ, ngày hôm nay đến tình cảnh này, dù là Giang Hiểu Hàn vô tình hay cố ý để mặc Phạm Vinh thì kết quả cũng không giả. Còn mai sau thì sao, nếu y không tới đây, Ninh Tông Nguyên sẽ làm gì hắn?
Giang Hiểu Hàn cảm thấy an bình.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Nhan Thanh, người hắn đầy máu, tìm đến gốc cây có Nhan Thanh, chờ y ra tay giúp đỡ.
Khác biệt duy nhất là, lần ấy, Giang Hiểu Hàn tính toán mà thành, nhưng lần này là Nhan Thanh cam tâm tình nguyện tới.
Một lát sau, Giang Hiểu Hàn bỗng thấp giọng cười: "Khi ta còn bé, người coi bói bảo ta tính tình bạc bẽo, một đời cô độc lẻ loi, ngày sau ___"
"Ông ta nói không đúng." Nhan Thanh không thích nghe những lời như vậy, ngắt lời hắn, gần như giận hờn mà khẳng định: "Thiên hạ này không có ai xem bói chuẩn bằng ta, huynh nên nghe ta."
Nhan Thanh trước giờ luôn khiêm tốn, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Hiểu Hàn thấy dáng vẻ chắc chắn tự tin đến vậy của y.
"Ta nói, sau này huynh một đường bằng phẳng, đại phú đại quý." Nhan Thanh nói: "Con con cái hầu hạ dưới gối, có người yêu làm bạn một đời."
Giang Hiểu Hàn trước giờ luôn đứng ở vách đá cheo leo, nhưng hiện tại đã có người kéo hắn trở lại. Gió gào thét dưới vách núi, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác cảm thấy lạnh.
Mạch đập dưới ngón tay hắn chầm chậm mà vững vàng ___ đây là nhịp tim của Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn nghĩ như thế.
Nhan Thanh bỗng nói: "Huynh hy vọng ta sẽ đến, phải vậy không?"
Giang Hiểu Hàn không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
"Ngươi lưu Giang Mặc lại là để cậu ta chờ ta trở về." Nhan Thanh nói: "Huynh hy vọng ta đến, thế nhưng không dám tin."
Giang Hiểu Hàn kéo Nhan Thanh vào lòng, tay hắn đặt lên gáy y, dịu dàng lại không cho cự tuyệt, rút ngắn khoảng cách hai người, nhẹ nhàng dán môi mình lên môi y.
Khi còn ở Bình Giang, Giang Hiểu Hàn cũng thường xuyên thân mật như vậy với y, cơ hồ là tận dụng mọi cơ hội để hôn. Chỉ là, lúc đó phần lớn đều chỉ là những cái chạm môi, lướt qua rồi thôi, ngây thơ mà lưu luyến.
Hôm nay lại không phải, động tác ôm của Giang Hiểu Hàn vô cùng dịu dàng, nhưng nụ hôn thì hoàn toàn ngược lại. Hắn như là nóng lòng xác nhận điều gì, không kịp đợi Nhan Thanh mở miệng đã cạy mở miệng y. Nhan Thanh luống cuống tay chân, cố gắng đáp lại hắn, cuối cùng, vẫn không thể phản kháng mà rơi vào bẫy của đối phương.
Giang Hiểu Hàn hôn rất cẩn thận, như là muốn động viên Nhan Thanh, hoặc cũng có thể là động viên chính mình. Trong lao ngục chật chội nhỏ hẹp này, hắn cảm thấy một sự hỏa mãn, an toàn đã lâu không gặp. Dường như chỉ cần có Nhan Thanh bên cạnh, hắn có thể chịu đựng được mọi thứ.
Hắn cảm thấy viền mắt nóng lên, như chỉ chút nữa sẽ rơi lệ. Lúc này, có một giọt nước ấm áp rơi lên môi hắn, Giang Hiểu Hàn liếm theo bản năng, mới phát hiện nó có vj mặn.
___ là nước mắt.
Qua nụ hôn triền miên này, cảm giác xa cách từ lâu đã không còn, hai người bọn họ ngầm hiểu, không ai nhắc đến khắc không từ mà biệt trước kia ___ như lần đó rời đi lặng lẽ, lần này gặp lại, đương nhiên cũng không cần quá nhiều lời.
Giang Hiểu Hàn ngừng hôn Nhan Thanh, sau đó ôm người nọ thật chặt. Giữa hắn và Nhan Thanh còn có dây xích xuyên cốt rợn người, thấy vị này cứ liều mạng như vậy, y cũng cảm thấy hết hồn. Nhan Thanh vốn nửa quỳ bên giường thấp, sợ đụng phải vết thương của đối phương, bèn càng hạ thấp người, theo sức của Giang Hiểu Hàn mà tiến vào lồng ngực hắn.
Trong vạt áo của Giang Hiểu Hàn có vật gì đó cứng cứng, Nhan Thanh đưa tay vào tìm, lấy ra một lọ sứ men xanh. Đây là lọ đựng thuốc y đưa cho Giang Hiểu Hàn. Nhan Thanh mở nắp bình, đổ ra đếm qua, mới phát hiện một hạt cũng không thiếu.
"... Sao huynh không dùng?" Nhan Thanh biết nhưng vẫn hỏi.
Giang Hiểu Hàn nắm tay đối phương, để y nhét cho hắn một hạn, đáp bừa: "Ta quên mất."
Nhan Thanh biết hắn bịa chuyện, đương nhiên Giang Hiểu Hàn không thể bỗng ngủ được ngon giấc sau khi y rời đi. Chỉ là, có dùng thứ này cũng không tác dụng gì, dù sao thì sau khi tỉnh lại cũng không gặp được y.
Bên tai Nhan Thanh là tiếng tim đập như trống nổi của Giang Hiểu Hàn, mà dây xích rợn người lại lấp lóe, vô cùng chướng mắt. Hai sợi xích này đâm vào da thịt, vết thương không có cách nào khép lại, chỉ hơi cử động, máu đã chảy ra. Cứ như vậy một lúc, vạt áo trước của Giang Hiểu Hàn đã thấm đỏ một vùng.
Nhan Thanh không nhịn được nữa, quay đầu đi, mi mắt run lên, siết chặt lấy y phục trên người Giang Hiểu Hàn.
Một tay Giang Hiểu Hàn vòng qua eo Nhan Thanh, tay kia vuốt ve gáy và vai y.
"Đúng là không dễ nhìn nhỉ?" Giang Hiểu Hàn giả vờ cười cười: "Hết cách rồi, không thể tùy tiện thay y phục, tắm rửa trong đại lao, nếu em không chê ___"
Hắn chưa nói xong, đã cảm thấy vạt áo thấm ướt một mảnh, Giang Hiểu Hàn chạm qua, mới phát hiện là nước mắt của Nhan Thanh.
"Thôi..." Giang Hiểu Hàn bị những giọt nước mắt này của y xua hết khó chịu trong lòng, quăng mũ cởi giáp, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Từ trước đến nay, ta đều không có cách nào đối với em."
Bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Giang đại nhân cũng không phải có tiếng mà không có miếng, nhưng nếu Nhan Thanh đã tới đây, hắn cũng không thể đánh ngất người rồi nhét y vào xe ngựa ___ huống hồ, giữ người ở bên mình, dù gì cũng tốt hơn để y đi ra bên ngoài, Giang đại nhân cam chịu nghĩ.
Nhan Thanh hơi động, lùi khỏi lồng ngực hắn. Vẻ mặt y bình tĩnh, ngoài đuôi mắt ửng đỏ cũng không nhìn ra y vừa mới khóc. Giang Hiểu Hàn không vạch trần y, chỉ nhẹ nâng cằm Nhan Thanh, để y quay mặt lại.
"Nhìn ta." Giang Hiểu Hàn khá là bất mãn: "Cái dây xích đấy thì có gì đáng xem."
Tuy là phàn nàn, nhưng trên mặt vẫn ngậm cười ___ hắn cười rất đẹp, khóe mắt hơi cong, đôi mắt đựng mật, như thể phải khiến người chết chìm trong đó mới thôi.
Nói về việc phải làm thế nào để động viên Nhan Thanh, Giang đại nhân vẫn rất có tâm đắc. Thừa dịp đối phương chưa hoàn toàn hồi thần, hắn quyết định dặn dò trước.
"Không thương tổn đến chỗ yếu hại, ta cố ý tránh, chỉ là nhìn thảm một chút thôi." Giang Hiểu Hàn dắt tay Nhan Thanh, để y chạm lên vết thương trên vai của hắn: "... Không tin, em thử xem xem, chỉ là vết thương ngoài da thịt thôi."
Lời hắn nói là thật, Nhan Thanh xem qua liền hiểu. Hai cái dây xích này nhìn thì đáng sợ, nhưng lại tránh khỏi xương vai hắn, chỉ đâm vào da thịt, ngày sau chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là có thể lành.
Thế nhưng Nhan Thanh vẫn đau lòng: "... Huynh có đau không?"
Hai chữ "không đau" đã đến bên mép, Giang đại nhân lại giữ cương đúng lúc, quẹo sang bên, nghiêm túc nói: "Có một chút."
Nhan Thanh vừa nghe hắn kêu đau đã đặt tay lên xích sắt, định dùng nội lực làm đứt dây xích.
Giang Hiểu Hàn thấy thế, vội vàng ngăn y lại: "A Thanh, không được hủy."
Nhan Thanh nhìn về phía hắn. Giang Hiểu Hàn kéo tay y, thấy đối phương không có ý buông tay, mới lại nói: "A Thanh, Lục điện hạ Ninh Diễn mới là người Bệ hạ vừa ý. Ta bề ngoài như thay Ninh Dục làm việc, kỳ thực là để dọn sạch những kẻ có ý đồ riêng trong triều đình... Hiện giờ mọi việc đã gần đi đến hồi kết, ta nhất định phải né tránh trận phân tranh này, như vậy ngày sau Bệ hạ làm rõ ràng, ta còn có thể giải thích."
"Bệ hạ cũng phải phục chúng." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng: "Nếu ta vẫn sống tốt ở bên ngoài, sau lại dễ dàng buông tha ta, như vậy sẽ không thể cho văn võ cả triều một câu trả lời."
Giang Hiểu Hàn vẫn chưa nói rõ, hai người họ đều hiểu, chỉ có thể đạt được kết quả trên với tiền đề ___ Ninh Tông Nguyên không có sát tâm đối với Giang Hiểu Hàn.
Một khi Ninh Tông Nguyên có ý nhổ cỏ tận gốc, chút sắp xếp ấy coi như vô dụng. Nhan Thanh tin Giang Hiểu Hàn sẽ đặt mạng mình vào tay người khác, nhưng y cũng biết rõ, nếu hắn muốn tự mình thoát khỏi Ninh Tông Nguyên, ít nhất cũng phải lột một lớp da.
Nhan Thanh không muốn nói thêm về vấn đề này, mà hỏi: "Vì sao huynh không bôi thuốc?"
"Bôi cũng vô dụng, còn phiền phức." Giang Hiểu Hàn dùng ngón tay cái vuốt đuôi mắt đỏ bừng của y: "Nhìn em kìa, sao lại như A Lăng thế này, cái gì cũng thu hút được ánh mắt của em."
"Ta đau lòng." Nhan Thanh nói.
Nhan Thanh là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì nói nấy.
"Ta sai rồi." Thái độ nhận sai của Giang đại nhân rất chân thành, hắn giơ tay thề thốt, vô cùng thành khẩn: "Ta bảo đảm, ta sẽ cố gắng tự chăm sóc bản thân trong ngục... Lần sau Phạm Vinh trở lại, ta sẽ sai Giang Ảnh trừng trị lão ta, được không?"
Không nhắc tới Giang Ảnh còn được, vừa nói, Nhan Thanh mới như nhận ra điều gì: "Huynh vẫn có thể liên lạc với bên ngoài?"
"Phải." Giang đại nhân rả lời rất nhanh: "Giang Ảnh có xuất thân là ảnh vệ, đám ngu xuẩn ở Ngự Sử Đài sao thể ngăn được hắn. Bình thường, hắn sẽ vào lao cùng ta, mỗi ngày đi ra ngoài một chuyến, thu thập tin tức trở về."
Nói xong, Giang đại nhân mới như tỉnh ngộ, vội vàng bổ sung: "... À phải rồi, em ra ngoài thì về phủ trước, ta sẽ để hắn đến nói lại tin tức cho em mỗi đêm, như vậy có thể yên tâm rồi chứ?"
Nhan Thanh khẽ gật đầu.
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn nói: "Từ giờ đến ngày 16 tháng 11 còn chưa tới một tháng... Ta bảo đảm, trước tiệc sinh nhật của Lục điện hạ, những việc này đều sẽ ổn thỏa, có được không?"
Nhan Thanh hỏi: "Sao huynh biết đến khi đó sẽ kết thúc?"
"A Thanh, nói thật với em, Giang Lăng được ta giao cho Ninh Hoài Cẩn, Tạ Giác cũng ở nơi đó... Thứ lấy được từ tay Ôn Túy khi còn ở thành Bình Giang là bằng chứng cho việc Ninh Dục nuôi tư binh. Chứng cứ hiện tại nằm trong tay ta, ta vẫn chưa nói cho Bệ hạ... Ninh Dục đa nghi, nếu Ninh Tông Nguyên chậm chạp không cải danh cho hắn, không biết hắn có thể kiên nhẫn được bao lâu. Nếu như có thêm người quạt gió thổi lửa, hắn nhất định sẽ bức vua thoái vị. Tạ gia có thể vươn mình hay không, liền xem Ninh Dục sẽ làm gì." Giang Hiểu Hàn nghiêm mặt nói: "Thân thể Bệ hạ không chống đỡ được bao lâu, ngày 16 tháng 11 là kỳ hạn cuối cùng... Ta không biết Bệ hạ đang đợi điều gì, hay đã chờ được hay chưa; nhưng ta chỉ biết, đó là điều ta chờ đợi."
Nhan Thanh lập tức hiểu ý của hắn, theo lời hắn hỏi: "Ý huynh là, huynh phải nghĩ cách khiến hắn bức vua thoái vị?"
"Phải." Giang Hiểu Hàn khẳng định: "Đây là bước cuối cùng... A Thanh, việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Tâm tính Lục điện hạ không sai, tuổi còn nhỏ, chuyện ngày sau của triều đình còn có Ninh Hoài Cẩn quan sát, sẽ không có vấn đề gì."
Giang Hiểu Hàn biết, hắn không thể bắt Nhan Thanh ở lại trong nhà như Giang Lăng, cũng chỉ có thể cố gắng phân tích lợi hại với y, để y không cần ra ngoài tìm người khác.
"A Thanh, nghe ta nói. Trong Kinh không hề đơn giản như em nghĩ, chỉ cần em bước vào nơi này, nhất định sẽ bị người phát hiện... Như vậy cũng không sao, em cầm ngọc bài của ta, đến gặp Ninh Hoài Cẩn là được, muốn làm gì cũng có thể làm. Hình Sóc là người của ta, nếu như em gặp phải chuyện gì, có thể tìm ông ấy." Giang Hiểu Hàn dịu dàng mà kiên định nhìn y: "Nhưng phải hứa với ta, dù có thế nào cũng không được đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của Bệ hạ... Phải kiên nhẫn, lời này bất kính, nhưng chỉ cần Bệ hạ mất, triều đình này cũng sẽ an bình."
Nhan Thanh nhìn hắn, lát sau mới nói: "Được."
Tảng đá lớn treo trong lòng Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn nói rất nhiều, khí lực không còn bao nhiêu, Nhan Thanh không muốn khiến hắn hao tâm tổn sức thêm, bèn không tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Huynh còn nhớ mình từng hứa gì với ta ở Bình Giang phủ không?"
GIang Hiểu Hàn cố lên tinh thần, nghe vậy thì một mặt oan uổng: "Ta từng hứa sẽ không lừa dối em... A Thanh, chuyện lớn chuyện nhỏ ta đều khai báo hết rồi, còn muốn thu nợ thì cũng phải chờ sau này."
"Lúc trước ta nói với huynh, lúc ăn năn hối hận phải chép sách, huynh nhớ không?" Nhan Thanh nói.
Giang Hiểu Hàn tựa hồ không ngờ y bỗng nói tới việc này, hơi nhíu mày: "Hả?"
Nhan Thanh nghiêm túc nói: "Vậy... Đợi mọi việc lắng xuống, huynh chép Đạo đức kinh hai mươi lần."
Giang Hiểu Hàn bỗng yếu ớt cười, ghé sát bên tai y, nhẹ giọng nói: "... Ba mươi lần, tại ngăn kéo tầng thứ hai bên tay phải trong thư phòng ta, ta đã sớm chép rồi."
Môi hắn chạm qua tóc mai Nhan Thanh, như hạ xuống một chiếc hôn dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.