Chương 32
Cố Ngôn
22/04/2021
Ôn Túy thân có chức quan, cũng không thể gióng trống khua chiêng mà xử lý, chỉ dẫn người vào tư lao trong phủ nha Bình Giang trước, đối ngoại nói là đã đóng cửa nghỉ ngơi.
Mấy thân tín của ông ta cũng bị giam tại đây, giao cho Thần Vệ doanh trông giữ.
Giang Hiểu Hàn nhìn hậu viện một vòng, thả hết thiếu nữ làm rượu nô Ôn Túy nuôi ra, giao cho Vệ Thâm điều tra rõ nguyên quán, nếu có quê quán thì cho bạc về nhà, còn nếu là người từ nhỏ đã sống ở Ôn phủ thì ở tạm hậu viện, chờ ngày sau xử lý.
Thần Vệ doanh hành động nhanh lẹ, Vệ Thâm lĩnh mệnh liền đi.
Giang Hiểu Hàn ngồi trong sảnh một lúc. Hôm qua hắn một đêm không ngủ, trước mắt mờ mịt, đầu cũng bắt đầu đau.
Muốn nộp sổ con về Kinh cần phải đắn đo cân nhắc, cũng phải kèm thư kể lại rõ nguyên nhân. Không thể mặc kệ một Bình Giang phủ lớn như vậy, ôn dịch thôn Lưu gia nhất định phải xử lý. Hắn nắm được sai lầm của Ôn Túy tại Giang Nam, nhưng trong Kinh cũng có người chầu chực để bắt được sai lầm của hắn.
Chuyện Giang Hiểu Hàn cần làm còn có rất nhiều, một khắc cũng không thể nghỉ ngơi.
Binh sĩ Thần Vệ doanh đến rồi lại đi, từng tập từng tập ghi chép đặt trên bàn hắn. Giang Ảnh không ở đây, người Giang Hiểu Hàn có thể dùng được không nhiều, truyền tin tức cũng là một vấn đề.
Ôn dịch là việc lớn trước mắt, Ôn Túy tạm thời bị Giang Hiểu Hàn giữ tại phủ nha. Sáng sớm nay, thôn dân từ thôn Lưu gia vào thành cầu cứu đều đã bị bách tính trong thành nhìn thấy rõ ràng, muốn giấu cũng không nổi. Giang Hiểu Hàn viết bố cáo, thuật lại rõ ràng tính hình ngoài thành, cho người dán lên bảng thông báo.
Sau đó, hắn truyền tin cho ngân hàng cùng phòng dược của Trang gia trong thành, dùng danh nghĩa của Trang Dịch, mở quán chữa bệnh từ thiện, giúp bên ngoài phân phối thuốc.
Đường phố trong thành cần dùng giấm đun sôi vẩy quay, lính canh cổng thành cũng phải đổi một lượt. Những nha dịch, bộ khoái từng tiếp xúc với người bệnh sáng nay cần cách ly để kiểm tra tình huống.
Giang Hiểu Hàn bận bịu chân không chạm đất, trong ngoài Bình Giang phủ nồng nặc mùi chua, hun khiến cho người trướng cả đầu.
Tai trái hắn phải nghe binh sĩ Thần Vệ doanh bẩm báo tình hình trong thành, tay phải lại phải viết thư gửi cho quan chức xung quanh nói rõ tình huống, thỉnh thoảng còn phải dặn thuộc hạ tìm thầy thuốc tự nguyện ra thành lập nơi khám bệnh, hoặc là dẫn họ đến thôn Lưu gia khám chữa.
Hơn phân nửa người của Ôn Túy đều không hữu dụng, Thần Vệ doanh xưa nay lại chưa từng làm những việc này, cơ hồ đều phải nghe hắn hướng dẫn mới biết làm thế nào. Hơn nửa ngày trôi qua, cổ họng Giang Hiểu Hàn đã khàn khàn, nuốt nước bọt cũng thấy đau.
Mãi đến tận chiều tối, Giang Hiểu Hàn mới cho sổ con vào bao giấy dầu, dùng sáp đóng lại, sau đó gọi Giang Mặc, bảo là muốn ra ngoài một chuyến.
Mưa bên ngoài còn chưa dừng, Giang Mặc che dù cho hắn, Giang Hiểu Hàn cự tuyệt đề nghị cho người bảo vệ hắn của Vệ Thâm, chỉ dẫn theo Giang Mặc.
Hắn đi về phía nhà của Ôn bà bà.
Giang Hiểu Hàn cũng không biết vì sao mình lại đến đây. Bước đến đầu hẻm, hắn bỗng dừng chân.
"Ngươi ở đây chờ." Giang Hiểu Hàn nói: "Để mình ta vào."
Giang Mặc không đồng tình nhìn hắn, nhưng chưa kịp nói gì, Giang Hiểu Hàn đã bỏ lại cậu ta, tự mình bước vào ngõ. Giang Mặc thấy hắn đã quyết định như vậy, cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể chạy lên nhét ô vào tay hắn, còn mình thì trú dưới mái hiên, ra hiệu hắn đi cẩn thận.
Giang Hiểu Hàn bước từng bước, câu đối Tết dán trên cửa nhà Ôn bà bà đã bị trận mưa này làm bong ra, thảm thương rơi xuống vũng nước bên cửa, nát tan không còn hình dáng.
Hắn đẩy cửa, gặp được một người quen như trong dự đoán. Thanh niên mặc áo đen đứng trên bậc thang, ngay cạnh thi thể của Ôn bà bà, quay đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt kia vô cùng ác liệt, như ánh mắt của dã thú.
Giang Hiểu Hàn vừa đi đến đầu hẻm đã biết hắn ở đây, đối phương bị thương, tiếng hít thở rất nặng, khá là rõ ràng tại ngõ hẻm yên tĩnh.
"Lạc thiếu hiệp." Giang Hiểu Hàn hơi ngửa ô ra sau, bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
"Các ngươi ngay cả một bà lão cũng không buông tha sao?"
Lạc Thùy Phong không mang ô, bản sách hắn giữ có lẽ cũng đã bị giấu đi. Giang Hiểu Hàn nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của hắn, đó là một loại căm ghét không hề che giấu.
Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy buồn cười.
Họng hắn rất đau, không có tâm tình đi giải thích cho một đứa nhỏ chưa lớn. Hắn bước vài bước về phía Ôn bà bà, lại bị một thanh kiếm chặn lại.
Lưỡi kiếm của Lưu Quang kiếm mỏng hơn đao kiếm bình thường một chút, thân kiếm cũng hẹp hơn, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía cổ họng của Giang Hiểu hàn, lóe lên ánh sáng khiến người sợ hãi.
Nước mưa rơi lên thanh kiếm, theo rãnh máu lăn xuống, từ cán kiếm, nhỏ tí tách lên nền đất.
Giang Hiểu Hàn như là hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, không dừng bước chân, lại tiến thêm nửa bước. Lưỡi kiếm sát qua cổ hắn, lưu lại một vệt máu dài nhỏ.
"Các ngươi đến cùng còn có trái tim hay không?" Lạc Tùy Phong thoáng rút tay về sau, một mặt không thể tin tưởng nhìn hắn, như là đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu.
"Không phải là ngươi hại chết Ôn bà bà sao?" Giang Hiểu Hàn lau máu trên cổ, nhẹ giọng nói: "Ngươi lấy đi đồ của bà ấy, Ôn Túy bị dồn đến đường cùng, để tránh để lại hậu hoạn, cho nên mới chó cùng rứt giậu, giết bà ấy."
"Là các ngươi giết bà ấy." Lạc Tùy Phong nghĩ gì nói nấy: "Không phải ta."
Nói mãi không hiểu, bây giờ Giang Hiểu Hàn đã tin Lạc Tùy Phong trước đây được một con trăn nuôi lớn rồi. Người này không hiểu thế sự, ngoài một thân võ công xuất sắc, trong đầu cũng chỉ có một đường thẳng.
Giang Hiểu Hàn không hề nghi ngờ, nếu hắn ở đây cố gắng nói lý với Lạc Tùy Phong, sợ rằng hắn sẽ phải chết vì tức trước.
Hắn hơi nghiêng đầu, tránh khỏi mũi kiếm, cúi người xuống đắp lại vải trắng lên tay Ôn bà bà. Tay bà lão đã gầy khô, da dẻ nhăn nheo, hiện ra màu xám đen tử khí.
Cây dù lúc này tạm bị quăng sang một bên, sợi dây đỏ dưới ống tay áo như có nhiệt độ, Giang Hiểu Hàn vô thức đè tay lên, nhìn đường máu thấm lên mảnh vải trắng kia.
Lông mi dài rủ xuống, Giang Hiểu Hàn hơi cong lưng, còn nhìn ra chút vẻ bi thương.
"Ngươi giết bà ấy, sao còn khóc vì bà?" Lạc Tùy Phong hỏi.
"Ta không khóc vì bà ấy." Giọng Giang Hiểu Hàn khàn đặc, trên mặt hắn không có một giọt lệ: "Cũng sẽ không bao giờ khóc."
"Ngươi có." Lạc Tùy Phong lại nói: "Nói dối nghĩa là đạo đức giả, mà kẻ đạo đức giả sẽ khiến người ghê tởm."
"Vậy à?" Giang Hiểu Hàn nhếch môi, vẽ nên nét cười trào phúng: "Ngươi thì không đạo đức giả sao?"
"Ta cùng Ôn bà bà đều là người." Giang Hiểu Hàn đứng thẳng: "Ngươi phẫn nộ vì bà ấy bỏ mạng, vậy vì sao lại không biết xấu hổ khi vu oan ta?"
"Suy cho cùng, đạo nghĩa của mỗi người không phải ai cũng như nhau." Giang Hiểu Hoàn nâng ô, lần nữa tiến vào màn mưa: "Nếu như Ôn bà bà không chết, trong mắt ngươi, bà ấy cũng sẽ chỉ là một người trong số chúng ta."
Lạc Tùy Phong không nói gì, hắn khẽ cau mày, lộ vẻ khó hiểu.
"Ngươi cho rằng người mạnh là kẻ có lỗi." Giang Hiểu Hàn để lại cho hắn một bóng lưng: "Nhưng Lạc thiếu hiệp à, người yếu cũng chưa chắc đã vô tội."
"Dù ngươi có tin ta hay không, nhưng ta và Ôn Túy không đi cùng một con đường." Giang Hiểu Hàn đẩy cửa, dừng một chút, lại nói: "Lão muốn giết ta, ta cũng sẽ nghĩ cách giết lão."
Giang Hiểu Hàn nói xong câu đó liền đẩy cửa bước ra ngoài, hắn không có thời gian ở đây cùng Lạc Tùy Phong đọ sức. Nhiễu loạn trong ngoài thành đều cần hắn xử lý, phủ nha còn một đống chuyện lớn chờ hắn làm, cả khoảng thời gian để thở cũng không có.
Giang Mặc thấy hắn đi ra, vội vàng nhận ô từ tay hắn: "Công tử."
Giang Hiểu Hàn day mạnh thái dương: "Giờ nào rồi?"
"Đã giờ dậu ba khắc rồi ạ." Giang Mặc nói: "Một canh giờ nữa là đến giờ cấm đi lại ban đêm, tối nay công tử muốn nghỉ lại ở Bình Giang phủ nha sao?"
Vệ Thâm cùng người của Thần Vệ doanh hiện đều ở phủ nha, Giang Hiểu Hàn vốn muốn đồng ý, lời chưa ra khỏi miệng lại đổi chủ ý.
"Nhan Thanh đã đến nơi chưa?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
"Tính giờ thì đã sớm nên đến." Giang Mặc đáp: "Ngựa của Thần Vệ doanh đều là quân mã, chỉ là hai trăm dặm đường, chưa đến hai canh giờ đã có thể chạy xong."
"Về phố Tây đi." Giang Hiểu Hàn nói: "Cho người báo cho Vệ Thâm, hôm nay đã vất vả rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, giờ mão một khắc ngày mai lại bàn chuyện."
Giang Mặc có chút không hiểu sao. Trước khi ra cửa, Giang Hiểu Hàn vốn còn nói đêm nay có khi sẽ ở lại đây cho tiện trông chừng, không hiểu sao bây giờ lại phải tự làm khổ mình như vậy.
"Bồ câu đưa thư không phải đều sẽ quay lại đó sao?" Giang Hiểu Hàn bỗng nhiên hỏi.
Giang Mặc chợt hiểu ra, hóa ra công tử nhà mình sợ bị ngắt tin tức với bên ngoài.
"Vâng, đúng là vậy." Giang Mặc đáp, "Tin tức từ Kinh thành cũng sẽ về đó, hay là chúng ta chuyển địa điểm nhận đến phủ nha?"
"Không cần chuyển." Giang Hiểu Hàn nói, chợt nhớ tơi điều gì: "Lát nữa về phố Tây, nhớ ra cửa ngõ mua cho ta một bát hoành thánh."
Mấy thân tín của ông ta cũng bị giam tại đây, giao cho Thần Vệ doanh trông giữ.
Giang Hiểu Hàn nhìn hậu viện một vòng, thả hết thiếu nữ làm rượu nô Ôn Túy nuôi ra, giao cho Vệ Thâm điều tra rõ nguyên quán, nếu có quê quán thì cho bạc về nhà, còn nếu là người từ nhỏ đã sống ở Ôn phủ thì ở tạm hậu viện, chờ ngày sau xử lý.
Thần Vệ doanh hành động nhanh lẹ, Vệ Thâm lĩnh mệnh liền đi.
Giang Hiểu Hàn ngồi trong sảnh một lúc. Hôm qua hắn một đêm không ngủ, trước mắt mờ mịt, đầu cũng bắt đầu đau.
Muốn nộp sổ con về Kinh cần phải đắn đo cân nhắc, cũng phải kèm thư kể lại rõ nguyên nhân. Không thể mặc kệ một Bình Giang phủ lớn như vậy, ôn dịch thôn Lưu gia nhất định phải xử lý. Hắn nắm được sai lầm của Ôn Túy tại Giang Nam, nhưng trong Kinh cũng có người chầu chực để bắt được sai lầm của hắn.
Chuyện Giang Hiểu Hàn cần làm còn có rất nhiều, một khắc cũng không thể nghỉ ngơi.
Binh sĩ Thần Vệ doanh đến rồi lại đi, từng tập từng tập ghi chép đặt trên bàn hắn. Giang Ảnh không ở đây, người Giang Hiểu Hàn có thể dùng được không nhiều, truyền tin tức cũng là một vấn đề.
Ôn dịch là việc lớn trước mắt, Ôn Túy tạm thời bị Giang Hiểu Hàn giữ tại phủ nha. Sáng sớm nay, thôn dân từ thôn Lưu gia vào thành cầu cứu đều đã bị bách tính trong thành nhìn thấy rõ ràng, muốn giấu cũng không nổi. Giang Hiểu Hàn viết bố cáo, thuật lại rõ ràng tính hình ngoài thành, cho người dán lên bảng thông báo.
Sau đó, hắn truyền tin cho ngân hàng cùng phòng dược của Trang gia trong thành, dùng danh nghĩa của Trang Dịch, mở quán chữa bệnh từ thiện, giúp bên ngoài phân phối thuốc.
Đường phố trong thành cần dùng giấm đun sôi vẩy quay, lính canh cổng thành cũng phải đổi một lượt. Những nha dịch, bộ khoái từng tiếp xúc với người bệnh sáng nay cần cách ly để kiểm tra tình huống.
Giang Hiểu Hàn bận bịu chân không chạm đất, trong ngoài Bình Giang phủ nồng nặc mùi chua, hun khiến cho người trướng cả đầu.
Tai trái hắn phải nghe binh sĩ Thần Vệ doanh bẩm báo tình hình trong thành, tay phải lại phải viết thư gửi cho quan chức xung quanh nói rõ tình huống, thỉnh thoảng còn phải dặn thuộc hạ tìm thầy thuốc tự nguyện ra thành lập nơi khám bệnh, hoặc là dẫn họ đến thôn Lưu gia khám chữa.
Hơn phân nửa người của Ôn Túy đều không hữu dụng, Thần Vệ doanh xưa nay lại chưa từng làm những việc này, cơ hồ đều phải nghe hắn hướng dẫn mới biết làm thế nào. Hơn nửa ngày trôi qua, cổ họng Giang Hiểu Hàn đã khàn khàn, nuốt nước bọt cũng thấy đau.
Mãi đến tận chiều tối, Giang Hiểu Hàn mới cho sổ con vào bao giấy dầu, dùng sáp đóng lại, sau đó gọi Giang Mặc, bảo là muốn ra ngoài một chuyến.
Mưa bên ngoài còn chưa dừng, Giang Mặc che dù cho hắn, Giang Hiểu Hàn cự tuyệt đề nghị cho người bảo vệ hắn của Vệ Thâm, chỉ dẫn theo Giang Mặc.
Hắn đi về phía nhà của Ôn bà bà.
Giang Hiểu Hàn cũng không biết vì sao mình lại đến đây. Bước đến đầu hẻm, hắn bỗng dừng chân.
"Ngươi ở đây chờ." Giang Hiểu Hàn nói: "Để mình ta vào."
Giang Mặc không đồng tình nhìn hắn, nhưng chưa kịp nói gì, Giang Hiểu Hàn đã bỏ lại cậu ta, tự mình bước vào ngõ. Giang Mặc thấy hắn đã quyết định như vậy, cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể chạy lên nhét ô vào tay hắn, còn mình thì trú dưới mái hiên, ra hiệu hắn đi cẩn thận.
Giang Hiểu Hàn bước từng bước, câu đối Tết dán trên cửa nhà Ôn bà bà đã bị trận mưa này làm bong ra, thảm thương rơi xuống vũng nước bên cửa, nát tan không còn hình dáng.
Hắn đẩy cửa, gặp được một người quen như trong dự đoán. Thanh niên mặc áo đen đứng trên bậc thang, ngay cạnh thi thể của Ôn bà bà, quay đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt kia vô cùng ác liệt, như ánh mắt của dã thú.
Giang Hiểu Hàn vừa đi đến đầu hẻm đã biết hắn ở đây, đối phương bị thương, tiếng hít thở rất nặng, khá là rõ ràng tại ngõ hẻm yên tĩnh.
"Lạc thiếu hiệp." Giang Hiểu Hàn hơi ngửa ô ra sau, bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
"Các ngươi ngay cả một bà lão cũng không buông tha sao?"
Lạc Thùy Phong không mang ô, bản sách hắn giữ có lẽ cũng đã bị giấu đi. Giang Hiểu Hàn nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của hắn, đó là một loại căm ghét không hề che giấu.
Giang Hiểu Hàn chỉ cảm thấy buồn cười.
Họng hắn rất đau, không có tâm tình đi giải thích cho một đứa nhỏ chưa lớn. Hắn bước vài bước về phía Ôn bà bà, lại bị một thanh kiếm chặn lại.
Lưỡi kiếm của Lưu Quang kiếm mỏng hơn đao kiếm bình thường một chút, thân kiếm cũng hẹp hơn, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía cổ họng của Giang Hiểu hàn, lóe lên ánh sáng khiến người sợ hãi.
Nước mưa rơi lên thanh kiếm, theo rãnh máu lăn xuống, từ cán kiếm, nhỏ tí tách lên nền đất.
Giang Hiểu Hàn như là hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, không dừng bước chân, lại tiến thêm nửa bước. Lưỡi kiếm sát qua cổ hắn, lưu lại một vệt máu dài nhỏ.
"Các ngươi đến cùng còn có trái tim hay không?" Lạc Tùy Phong thoáng rút tay về sau, một mặt không thể tin tưởng nhìn hắn, như là đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu.
"Không phải là ngươi hại chết Ôn bà bà sao?" Giang Hiểu Hàn lau máu trên cổ, nhẹ giọng nói: "Ngươi lấy đi đồ của bà ấy, Ôn Túy bị dồn đến đường cùng, để tránh để lại hậu hoạn, cho nên mới chó cùng rứt giậu, giết bà ấy."
"Là các ngươi giết bà ấy." Lạc Tùy Phong nghĩ gì nói nấy: "Không phải ta."
Nói mãi không hiểu, bây giờ Giang Hiểu Hàn đã tin Lạc Tùy Phong trước đây được một con trăn nuôi lớn rồi. Người này không hiểu thế sự, ngoài một thân võ công xuất sắc, trong đầu cũng chỉ có một đường thẳng.
Giang Hiểu Hàn không hề nghi ngờ, nếu hắn ở đây cố gắng nói lý với Lạc Tùy Phong, sợ rằng hắn sẽ phải chết vì tức trước.
Hắn hơi nghiêng đầu, tránh khỏi mũi kiếm, cúi người xuống đắp lại vải trắng lên tay Ôn bà bà. Tay bà lão đã gầy khô, da dẻ nhăn nheo, hiện ra màu xám đen tử khí.
Cây dù lúc này tạm bị quăng sang một bên, sợi dây đỏ dưới ống tay áo như có nhiệt độ, Giang Hiểu Hàn vô thức đè tay lên, nhìn đường máu thấm lên mảnh vải trắng kia.
Lông mi dài rủ xuống, Giang Hiểu Hàn hơi cong lưng, còn nhìn ra chút vẻ bi thương.
"Ngươi giết bà ấy, sao còn khóc vì bà?" Lạc Tùy Phong hỏi.
"Ta không khóc vì bà ấy." Giọng Giang Hiểu Hàn khàn đặc, trên mặt hắn không có một giọt lệ: "Cũng sẽ không bao giờ khóc."
"Ngươi có." Lạc Tùy Phong lại nói: "Nói dối nghĩa là đạo đức giả, mà kẻ đạo đức giả sẽ khiến người ghê tởm."
"Vậy à?" Giang Hiểu Hàn nhếch môi, vẽ nên nét cười trào phúng: "Ngươi thì không đạo đức giả sao?"
"Ta cùng Ôn bà bà đều là người." Giang Hiểu Hàn đứng thẳng: "Ngươi phẫn nộ vì bà ấy bỏ mạng, vậy vì sao lại không biết xấu hổ khi vu oan ta?"
"Suy cho cùng, đạo nghĩa của mỗi người không phải ai cũng như nhau." Giang Hiểu Hoàn nâng ô, lần nữa tiến vào màn mưa: "Nếu như Ôn bà bà không chết, trong mắt ngươi, bà ấy cũng sẽ chỉ là một người trong số chúng ta."
Lạc Tùy Phong không nói gì, hắn khẽ cau mày, lộ vẻ khó hiểu.
"Ngươi cho rằng người mạnh là kẻ có lỗi." Giang Hiểu Hàn để lại cho hắn một bóng lưng: "Nhưng Lạc thiếu hiệp à, người yếu cũng chưa chắc đã vô tội."
"Dù ngươi có tin ta hay không, nhưng ta và Ôn Túy không đi cùng một con đường." Giang Hiểu Hàn đẩy cửa, dừng một chút, lại nói: "Lão muốn giết ta, ta cũng sẽ nghĩ cách giết lão."
Giang Hiểu Hàn nói xong câu đó liền đẩy cửa bước ra ngoài, hắn không có thời gian ở đây cùng Lạc Tùy Phong đọ sức. Nhiễu loạn trong ngoài thành đều cần hắn xử lý, phủ nha còn một đống chuyện lớn chờ hắn làm, cả khoảng thời gian để thở cũng không có.
Giang Mặc thấy hắn đi ra, vội vàng nhận ô từ tay hắn: "Công tử."
Giang Hiểu Hàn day mạnh thái dương: "Giờ nào rồi?"
"Đã giờ dậu ba khắc rồi ạ." Giang Mặc nói: "Một canh giờ nữa là đến giờ cấm đi lại ban đêm, tối nay công tử muốn nghỉ lại ở Bình Giang phủ nha sao?"
Vệ Thâm cùng người của Thần Vệ doanh hiện đều ở phủ nha, Giang Hiểu Hàn vốn muốn đồng ý, lời chưa ra khỏi miệng lại đổi chủ ý.
"Nhan Thanh đã đến nơi chưa?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
"Tính giờ thì đã sớm nên đến." Giang Mặc đáp: "Ngựa của Thần Vệ doanh đều là quân mã, chỉ là hai trăm dặm đường, chưa đến hai canh giờ đã có thể chạy xong."
"Về phố Tây đi." Giang Hiểu Hàn nói: "Cho người báo cho Vệ Thâm, hôm nay đã vất vả rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, giờ mão một khắc ngày mai lại bàn chuyện."
Giang Mặc có chút không hiểu sao. Trước khi ra cửa, Giang Hiểu Hàn vốn còn nói đêm nay có khi sẽ ở lại đây cho tiện trông chừng, không hiểu sao bây giờ lại phải tự làm khổ mình như vậy.
"Bồ câu đưa thư không phải đều sẽ quay lại đó sao?" Giang Hiểu Hàn bỗng nhiên hỏi.
Giang Mặc chợt hiểu ra, hóa ra công tử nhà mình sợ bị ngắt tin tức với bên ngoài.
"Vâng, đúng là vậy." Giang Mặc đáp, "Tin tức từ Kinh thành cũng sẽ về đó, hay là chúng ta chuyển địa điểm nhận đến phủ nha?"
"Không cần chuyển." Giang Hiểu Hàn nói, chợt nhớ tơi điều gì: "Lát nữa về phố Tây, nhớ ra cửa ngõ mua cho ta một bát hoành thánh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.