Chương 77
Cố Ngôn
22/04/2021
Từ khi vào thu, đây là lần đầu tiên Bình Giang đón một trận mưa to như vậy.
Mưa thu không như mưa xuân, chỉ cần dính vào người là lạnh thấy xương, lại thêm khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo của vùng Giang Nam, mưa một hồi như vậy, hàn khí như là muốn tiến vào da thịt xương cốt.
Mặc dù vẫn chưa tới thời gian cấm đi lại ban đêm, nhưng vì trận mưa này, trên đường cơ hồ đã không còn một bóng người. Đối với gia đình bình thường, dầu thắp đèn cũng là một phần tiền không nhỏ. Sau khi bước khỏi phố tây, trên đường đại thể đều âm u, phóng tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn được vài ngọn đèn le lói.
Quan trường là nơi nhiều thị phi. Ngoài bữa tiệc đón gió lúc đầu của Ôn Túy, số lần Nhan Thanh đến phủ nha có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cũng may Bình Giang phủ nha rất dễ tìm, Nhan Thanh cũng không thành ruồi mất đầu như lúc muốn tìm Tạ Giác.
Giọt mưa lăn đến viền ô, lại từ đó nhỏ xuống, tạo thành bọt nước dưới chân.
Nhan Thanh gặp dược Giang Hiểu Hàn tại một ngõ cách phủ nha nửa con phố. Giang đại nhân một thân một mình, không biết Giang Ảnh và Giang Mặc đã đi nơi nào, hắn cũng không có áo tơi hay dù che mưa, đi được nửa con phố, quần áo trên người cũng đã ướt hơn nửa.
Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng chưa cho Hạ Lưu Vân một câu trả lời chắc chắn.
Hắn trước giờ không thích đưa quyền chủ động vào tay người khác. Dù lúc này Hạ Lưu Vân đã ra mặt, tình thế đã định, hắn cũng không muốn dễ dàng đưa ra quyết định.
Hạ Lưu Vân tựa hồ đã đoán được hắn sẽ lẩm lựa chọn này từ lâu, cũng không tức giận, chỉ nói Tam điện hạ cần gấp người tài, ông ta nguyện tạm lưu lại Bình Giang thành mười ngày, chờ Giang Hiểu Hàn suy nghĩ kỹ càng.
___ Mười ngày, chính là khoảng thời gian Tạ Vĩnh Minh tới được Kinh thành.
Hạ Lưu Vân dường như chắc chắn chuyện của Tạ Vĩnh Minh có thể bắt bí hắn.
Giang Hiểu Hàn vốn tưởng đây là tác phẩm của Ninh Tông Nguyên, mục đích cuối cùng là muốn hướng về Tạ gia. Thế như Hạ Lưu Vân lại như vậy, có lẽ cũng chỉ là Ninh Tranh tự chủ trương.
Chuyện trong Kinh lúc này như một đầm bùn lầy, mặt nước đục ngầu nhìn không rõ đáy, ai cũng muốn đến đạp một bước, nếu như sơ ý, chỉ sợ sẽ bị hãm sâu vào đó, không thể thoát thân.
Giang Hiểu Hàn cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.
Hắn cách Kinh thành rất xa, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào suy đoán, ngoài chiêu đến tiếp chiêu ra, tựa hồ cũng tạm thời không còn cách nào khác.
Nhưng cho dù là vậy, Giang Hiểu Hàn cũng muốn kéo dài thời gian. Chưa phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn trói mình lên một chiếc thuyền nào.
Đêm mưa Giang Nam vô cùng lạnh lẽo ẩm ướt, vết thương cũ trên người Giang Hiểu Hàn lại âm ỉ đau. Nếu là bình thường, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, Giang Hiểu Hàn chắc chắn sẽ ở lại phủ nha nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ đã có người chờ hắn, cho nên vẫn luôn có suy nghĩ muốn "về nhà".
Ý niệm này đã nảy ra thì không thể thu lại, Giang Hiểu Hàn không thể bình tâm, cứ vậy đội mưa ra ngoài.
Hắn không ngờ, Nhan Thanh vậy mà đến đón hắn.
Nước mưa lăn dọc theo thân kiếm Xích Tiêu, rơi xuống đất. Nhan Thanh nâng dù, đứng cách ba bước nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cùng sững người.
Nhan Thanh không ngờ hắn lại liều như vậy, sấm đành ì ùng như thế mà còn dám ra ngoài. Giang Hiểu Hàn lại là không ngờ Nhan Thanh sẽ đến.
Nhiều năm qua, Giang đại nhân tuy có thể được coi là quyền cao chức trọng, quen sống trong nhung lụa, thuộc hạ tôi tớ bên người cũng đều rất thấu đáo, nhưng chưa bao giờ có người vì việc nhỏ thế này mà lo cho hắn.
Ngoài ra, còn có chút tình cảm không rõ đong đầy.
Có lẽ người mình luôn mong nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cũng có lẽ vì hắn đang một lòng muốn "về nhà", phát hiện ra còn có người nhớ tới hắn; nói chung, Giang đại nhân thật không tiền đồ, một bụng mây đen tính toán ban nãy bị một chiếc ô giấy dầu quấy tan, bỗng chốc chẳng nghĩ được gì.
Vẫn là Nhan Thanh hồi thần trước, bước tới nghiêng dù về phía Giang Hiểu Hàn, giúp hắn che nửa cơn mưa.
Lúc này Giang Hiểu Hàn mới hoàn hồn, theo bản năng muốn cầm lấy ô trong tay y.
Tay chạm nhau, Giang Hiểu Hàn liền nhíu mày: "Sao tay em lại lạnh như vậy?"
"Thân nhiệt ta vốn thấp hơn người thường một chút, không cần lo lắng." Nhan Thanh đáp: "Còn huynh ấy, xiêm y đều ướt, đêm thu hàn khí nặng, cẩn thận bị cảm lạnh."
Mấy câu trò chuyện không có gì thú vị lại khiến Giang Hiểu Hàn vui vẻ, hắn khẽ cười, nhận ô trong tay Nhan Thanh, hơi nghiêng ô về phía y một chút.
Giang Hiểu Hàn nói: "Chỉ vài bước là về rồi."
Phủ nha phía sau hắn chìm trong đêm đen, bảng hiệu bị nước mưa thấm đẫm, lộ ra màu sắc của tấm gỗ cũ kĩ lâu năm.
Nhan Thanh nhìn qua sau lưng Giang Hiểu Hàn, lại nhìn hắn, thấy dù quần áo ướt đẫm nhưng cũng không có vẻ mệt nhọc gì, lúc này mới yên lòng.
"Mưa lớn thế này, em ra ngoài làm gì." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng: "Sấm vang chớp giật, hai đứa nhỏ ở nhà hẳn là sợ hãi."
"Còn có A Trạm mà." Nhan Thanh nghiêng đầu, nhìn hắn một chút: "Giang Mặc Giang Ảnh đâu, vì sao không ở bên cạnh huynh?"
"Giang Ảnh có việc cần làm, Giang Mặc thì bị ta sai đến động viên Tạ Giác rồi." Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, trước giờ Giang Hiểu Hàn đều không hề giấu diếm chuyện triều đình với y. Hắn dừng một chút mới nói: "Còn có___"
Chưa dứt lời, đã thấy ánh mắt Nhan Thanh nhìn ra phía sau hắn. Giang Hiểu Hàn thuận theo quay đầu lại, mới phát hiện có hai người đi từ đầu phố tới.
Nhan Thanh nắm chặt Xích Tiêu kiếm theo bản năng, cảnh giác nhìn về phía người đến.
Người nọ khoác áo tơi, giọt nước tí tách nhỏ xuống đất, mũ rộng vành che hơn nửa khuôn mặt. Nhan Thanh nhìn lướt qua, thấy chân người nọ đi đôi giày quan chất lượng tốt nhất.
Người nọ đi tới trước mặt Giang Hiểu Hàn, thi lễ với hắn.
___ Chính là Hạ Lưu Vân.
Giang Hiểu Hàn chưa nói một lời, chỉ nhẹ nắm lấy tay Nhan Thanh, bước lên trước, chắn tầm mắt của ông ta.
"Sao đại nhân lại quay lại đây?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
Đối phương áy náy cười cười, trọng giọng có vài phần khó xử: "Vốn muốn đi dịch quán, đáng tiếc, ta đã lâu không tới Bình Giang cho nên không tìm được đường, chỉ có thể đi vòng vèo một hồi. Không ngờ gặp được đại nhân ở đây, cũng coi như có duyên."
Giang Hiểu Hàn đâu muốn có duyên với ông ta, nghe vậy thì không tiếp lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Đi theo con đường bên tay phải của ta, hết đường rẽ trái, dịch quán nằm ở bên phải con đường này."
Hạ Lưu Vân chắp tay nói: "Đa tạ."
Nói rồi, ông ta lui về sau nửa bước, nhìn Nhan Thanh rồi mới xoay người rời đi.
Đợi ông ta đi xa, Giang Hiểu Hàn mới quay người nói với Nhan Thanh: "Là Hạ Lưu Vân."
"Phủ doãn An Khánh Hạ Lưu Vân?" Nhan Thanh hỏi: "Ông ta tới làm gì?"
"Làm thuyết khách cho Ninh Tranh. Tình hình trong Kinh càng lúc càng nghiêm trọng, ông ta hi vọng ta có thể đứng về phía Ninh Tranh." Giang Hiểu Hàn đáp: "Nhưng ta vẫn chưa cho ông ta một câu trả lời chắc chắn, bây giờ muốn ở tạm tại dịch quán... Mặt khác, Tạ Vĩnh Minh là bị Ninh Tranh truy cứu trách nhiệm, ông ta đến Bình Giang cũng là vì liên quan đến chuyện này."
"Tạ Vĩnh Minh?" Nhan Thanh nhíu mày: "Ninh Tranh chỉ là một Hoàng tử, hắn có quyền quở trách Nhất phẩm Nguyên soái sao?"
"Theo lý mà nói thì không." Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Không nói tới Tạ Vĩnh Minh, ngay cả quyền triệu ta về Kinh hắn cũng không có. Lần này không biết ăn phải gan hùm mật báo gì, dám ra tay với Tạ gia quân... Thư Xuyên lại không ngăn cản hắn."
"Thư Xuyên tuổi đã lớn, huống hồ, dục vọng của người sâu như vực không đáy, khó có thể lường trước. Trong tay chỉ cần nắm một phần, tâm sẽ muốn nhiều hơn nữa, ai có thể quản được." Nhan Thanh cố gắng trấn an hắn: "Bởi vì chuyện này nên hôm nay huynh về muộn?"
"Ừ." Giang Hiểu Hàn than nhẹ một tiếng: "Hạ Lưu Vân đã đến đây, phải nắm chắc ít nhất sáu phần mười mới dám ngả bài với ta. Ta không biết Ninh Tranh nắm được nhược điểm gì của Tạ Vĩnh Minh mà khiến hắn có niềm tin như vậy."
"... Nói tới đây, hôm nay ta vừa bốc một quẻ." Nhan Thanh nói.
Y tới đón Giang Hiểu Hàn, ngoài việc nhớ ra hắn không mang ô, cũng một phần là vì kết quả bốc quẻ. Quẻ này không may mắn, lại liên quan đến đại sự trong Kinh, y cảm thấy cần phải nói cho Giang Hiểu Hàn nghe.
"Ẩn dưới sóng lớn?" Giang Hiểu Hàn lập lại.
"Phải." Nhan Thanh gật đầu, đỡ tay cầm ô của Giang Hiểu Hàn, kéo về sau: "Thiên tượng hôm nay cũng khác thường, không phải điềm lành gì."
Người Côn Luân nếu đã nhắc đến bói toán, đó chính là nắm chắc, không cần đề nghi vấn.
Giang Hiểu Hàn không hiểu rõ việc này, chỉ có thể hỏi Nhan Thanh: "Mệnh Bệ hạ mang chữ Nguyên, quẻ này có phải chỉ ngài ấy hay không?"
"Không nhất định." Nhan Thanh lắc đầu, kiên trì giải thích với hắn: "Lục hào chỉ có thể xem được tình hình đại khái, nhưng cụ thể ra sao thì không thể hỏi ra."
Giang Hiểu Hàn cũng không hỏi thêm, gật gật đầu.
Hai người sóng vai đi trong màn mưa, cây dù nhỏ tạo nên một góc trời riêng, tiếng sấm rền rĩ, ngay cả tiếng nói chuyện bình thường cũng trở nên nhỏ bé hơn.
Là Nhan Thanh mở miệng trước.
"Hiểu Hàn, ta tựa hồ chưa từng hỏi huynh về dự định ngày sau." Nhan Thanh nói.
"Hả?" Giang Hiểu Hàn đầu tiên là ngẩn ra, sau mới lập tức nở nụ cười: "Chuyện sau này ai có thể nói chính xác. Tám phần mười là muốn nhàn hạ, cùng em trải qua tháng ngày ung dung tự tại."
Nhan Thanh liếc hắn một cái: "Xem hai vị Điện hạ hiện giờ, sợ là sẽ không dễ dàng thả huynh đi."
"Bọn họ tranh ta cũng chỉ vì muốn có thêm một phần đảm bảo. Còn về ngày sau, thực sự ngồi lên địa vị kia rồi, ai còn thèm để ý chứ." Giang Hiểu Hàn nói tới đây, hứng thú lại tăng cao một chút: "Đến lúc đó, nếu như em nguyện ý ở lại Kinh thành, vậy thì chúng ta sẽ ở đó. Nếu em không ưa nơi phồn hoa, muốn trở về Côn Luân, vậy ta sẽ thỉnh chỉ để đi tới Biên thành, như vậy sẽ có thể cách em gần một chút."
Giang Hiểu Hàn ít có khi nào đầy phấn khởi như vậy. Nhan Thanh nhìn hắn, cong khóe môi.
Nhan Thinh thật yêu thích dáng vẻ này của Giang Hiểu Hàn. Hắn tài hoa hơn người, lại có năng lực trợ giúp cho đời, đứng tại nơi đài cao dưới một người trên vạn người, vốn nên có tinh thần phấn chấn như thế này.
Chỉ như đôi ba câu chuyện phiếm bình thường, hai người hiểu ngầm, cùng dừng đề tài, không tiếp tục nói nữa.
Cả Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh đều rõ, ước mơ trong lòng quá mức lý tưởng, sợ là sẽ không dễ dàng thực hiện.
Chỉ là, trong đêm mưa dài đằng đẵng, hai người lại ở rất gần nhau, nghiêng đầu trò chuyện, nhiệt độ qua lớp vải áo mỏng manh mà giao hòa, dường như cả hơi thở cũng quện lại vào nhau.
Không khí này quá tốt, ai cũng không muốn nói ra lời sát phong cảnh.
Hai người cùng nhau sóng vai tiến bước, đi vào màn đêm dày đặc.
Nhưng Giang Hiểu Hàn không ngờ tới, tối nay, ngoài Hạ Lưu Vân, còn có một vị khách đường xa không mời mà tới khác.
___
Hal: Các bạn đọc mấy đoạn bói toán cho có thôi nhé ;(((( Có thể tác giả có tìm hiểu và viết đúng, nhưng mình thực sự không biết gì về mặt này luôn ấy, cho nên lúc edit khó tránh khỏi sai sót hoặc không làm thoát nghĩa được.
Mưa thu không như mưa xuân, chỉ cần dính vào người là lạnh thấy xương, lại thêm khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo của vùng Giang Nam, mưa một hồi như vậy, hàn khí như là muốn tiến vào da thịt xương cốt.
Mặc dù vẫn chưa tới thời gian cấm đi lại ban đêm, nhưng vì trận mưa này, trên đường cơ hồ đã không còn một bóng người. Đối với gia đình bình thường, dầu thắp đèn cũng là một phần tiền không nhỏ. Sau khi bước khỏi phố tây, trên đường đại thể đều âm u, phóng tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn được vài ngọn đèn le lói.
Quan trường là nơi nhiều thị phi. Ngoài bữa tiệc đón gió lúc đầu của Ôn Túy, số lần Nhan Thanh đến phủ nha có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cũng may Bình Giang phủ nha rất dễ tìm, Nhan Thanh cũng không thành ruồi mất đầu như lúc muốn tìm Tạ Giác.
Giọt mưa lăn đến viền ô, lại từ đó nhỏ xuống, tạo thành bọt nước dưới chân.
Nhan Thanh gặp dược Giang Hiểu Hàn tại một ngõ cách phủ nha nửa con phố. Giang đại nhân một thân một mình, không biết Giang Ảnh và Giang Mặc đã đi nơi nào, hắn cũng không có áo tơi hay dù che mưa, đi được nửa con phố, quần áo trên người cũng đã ướt hơn nửa.
Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng chưa cho Hạ Lưu Vân một câu trả lời chắc chắn.
Hắn trước giờ không thích đưa quyền chủ động vào tay người khác. Dù lúc này Hạ Lưu Vân đã ra mặt, tình thế đã định, hắn cũng không muốn dễ dàng đưa ra quyết định.
Hạ Lưu Vân tựa hồ đã đoán được hắn sẽ lẩm lựa chọn này từ lâu, cũng không tức giận, chỉ nói Tam điện hạ cần gấp người tài, ông ta nguyện tạm lưu lại Bình Giang thành mười ngày, chờ Giang Hiểu Hàn suy nghĩ kỹ càng.
___ Mười ngày, chính là khoảng thời gian Tạ Vĩnh Minh tới được Kinh thành.
Hạ Lưu Vân dường như chắc chắn chuyện của Tạ Vĩnh Minh có thể bắt bí hắn.
Giang Hiểu Hàn vốn tưởng đây là tác phẩm của Ninh Tông Nguyên, mục đích cuối cùng là muốn hướng về Tạ gia. Thế như Hạ Lưu Vân lại như vậy, có lẽ cũng chỉ là Ninh Tranh tự chủ trương.
Chuyện trong Kinh lúc này như một đầm bùn lầy, mặt nước đục ngầu nhìn không rõ đáy, ai cũng muốn đến đạp một bước, nếu như sơ ý, chỉ sợ sẽ bị hãm sâu vào đó, không thể thoát thân.
Giang Hiểu Hàn cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.
Hắn cách Kinh thành rất xa, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào suy đoán, ngoài chiêu đến tiếp chiêu ra, tựa hồ cũng tạm thời không còn cách nào khác.
Nhưng cho dù là vậy, Giang Hiểu Hàn cũng muốn kéo dài thời gian. Chưa phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn trói mình lên một chiếc thuyền nào.
Đêm mưa Giang Nam vô cùng lạnh lẽo ẩm ướt, vết thương cũ trên người Giang Hiểu Hàn lại âm ỉ đau. Nếu là bình thường, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, Giang Hiểu Hàn chắc chắn sẽ ở lại phủ nha nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ đã có người chờ hắn, cho nên vẫn luôn có suy nghĩ muốn "về nhà".
Ý niệm này đã nảy ra thì không thể thu lại, Giang Hiểu Hàn không thể bình tâm, cứ vậy đội mưa ra ngoài.
Hắn không ngờ, Nhan Thanh vậy mà đến đón hắn.
Nước mưa lăn dọc theo thân kiếm Xích Tiêu, rơi xuống đất. Nhan Thanh nâng dù, đứng cách ba bước nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cùng sững người.
Nhan Thanh không ngờ hắn lại liều như vậy, sấm đành ì ùng như thế mà còn dám ra ngoài. Giang Hiểu Hàn lại là không ngờ Nhan Thanh sẽ đến.
Nhiều năm qua, Giang đại nhân tuy có thể được coi là quyền cao chức trọng, quen sống trong nhung lụa, thuộc hạ tôi tớ bên người cũng đều rất thấu đáo, nhưng chưa bao giờ có người vì việc nhỏ thế này mà lo cho hắn.
Ngoài ra, còn có chút tình cảm không rõ đong đầy.
Có lẽ người mình luôn mong nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cũng có lẽ vì hắn đang một lòng muốn "về nhà", phát hiện ra còn có người nhớ tới hắn; nói chung, Giang đại nhân thật không tiền đồ, một bụng mây đen tính toán ban nãy bị một chiếc ô giấy dầu quấy tan, bỗng chốc chẳng nghĩ được gì.
Vẫn là Nhan Thanh hồi thần trước, bước tới nghiêng dù về phía Giang Hiểu Hàn, giúp hắn che nửa cơn mưa.
Lúc này Giang Hiểu Hàn mới hoàn hồn, theo bản năng muốn cầm lấy ô trong tay y.
Tay chạm nhau, Giang Hiểu Hàn liền nhíu mày: "Sao tay em lại lạnh như vậy?"
"Thân nhiệt ta vốn thấp hơn người thường một chút, không cần lo lắng." Nhan Thanh đáp: "Còn huynh ấy, xiêm y đều ướt, đêm thu hàn khí nặng, cẩn thận bị cảm lạnh."
Mấy câu trò chuyện không có gì thú vị lại khiến Giang Hiểu Hàn vui vẻ, hắn khẽ cười, nhận ô trong tay Nhan Thanh, hơi nghiêng ô về phía y một chút.
Giang Hiểu Hàn nói: "Chỉ vài bước là về rồi."
Phủ nha phía sau hắn chìm trong đêm đen, bảng hiệu bị nước mưa thấm đẫm, lộ ra màu sắc của tấm gỗ cũ kĩ lâu năm.
Nhan Thanh nhìn qua sau lưng Giang Hiểu Hàn, lại nhìn hắn, thấy dù quần áo ướt đẫm nhưng cũng không có vẻ mệt nhọc gì, lúc này mới yên lòng.
"Mưa lớn thế này, em ra ngoài làm gì." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng: "Sấm vang chớp giật, hai đứa nhỏ ở nhà hẳn là sợ hãi."
"Còn có A Trạm mà." Nhan Thanh nghiêng đầu, nhìn hắn một chút: "Giang Mặc Giang Ảnh đâu, vì sao không ở bên cạnh huynh?"
"Giang Ảnh có việc cần làm, Giang Mặc thì bị ta sai đến động viên Tạ Giác rồi." Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, trước giờ Giang Hiểu Hàn đều không hề giấu diếm chuyện triều đình với y. Hắn dừng một chút mới nói: "Còn có___"
Chưa dứt lời, đã thấy ánh mắt Nhan Thanh nhìn ra phía sau hắn. Giang Hiểu Hàn thuận theo quay đầu lại, mới phát hiện có hai người đi từ đầu phố tới.
Nhan Thanh nắm chặt Xích Tiêu kiếm theo bản năng, cảnh giác nhìn về phía người đến.
Người nọ khoác áo tơi, giọt nước tí tách nhỏ xuống đất, mũ rộng vành che hơn nửa khuôn mặt. Nhan Thanh nhìn lướt qua, thấy chân người nọ đi đôi giày quan chất lượng tốt nhất.
Người nọ đi tới trước mặt Giang Hiểu Hàn, thi lễ với hắn.
___ Chính là Hạ Lưu Vân.
Giang Hiểu Hàn chưa nói một lời, chỉ nhẹ nắm lấy tay Nhan Thanh, bước lên trước, chắn tầm mắt của ông ta.
"Sao đại nhân lại quay lại đây?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
Đối phương áy náy cười cười, trọng giọng có vài phần khó xử: "Vốn muốn đi dịch quán, đáng tiếc, ta đã lâu không tới Bình Giang cho nên không tìm được đường, chỉ có thể đi vòng vèo một hồi. Không ngờ gặp được đại nhân ở đây, cũng coi như có duyên."
Giang Hiểu Hàn đâu muốn có duyên với ông ta, nghe vậy thì không tiếp lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Đi theo con đường bên tay phải của ta, hết đường rẽ trái, dịch quán nằm ở bên phải con đường này."
Hạ Lưu Vân chắp tay nói: "Đa tạ."
Nói rồi, ông ta lui về sau nửa bước, nhìn Nhan Thanh rồi mới xoay người rời đi.
Đợi ông ta đi xa, Giang Hiểu Hàn mới quay người nói với Nhan Thanh: "Là Hạ Lưu Vân."
"Phủ doãn An Khánh Hạ Lưu Vân?" Nhan Thanh hỏi: "Ông ta tới làm gì?"
"Làm thuyết khách cho Ninh Tranh. Tình hình trong Kinh càng lúc càng nghiêm trọng, ông ta hi vọng ta có thể đứng về phía Ninh Tranh." Giang Hiểu Hàn đáp: "Nhưng ta vẫn chưa cho ông ta một câu trả lời chắc chắn, bây giờ muốn ở tạm tại dịch quán... Mặt khác, Tạ Vĩnh Minh là bị Ninh Tranh truy cứu trách nhiệm, ông ta đến Bình Giang cũng là vì liên quan đến chuyện này."
"Tạ Vĩnh Minh?" Nhan Thanh nhíu mày: "Ninh Tranh chỉ là một Hoàng tử, hắn có quyền quở trách Nhất phẩm Nguyên soái sao?"
"Theo lý mà nói thì không." Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Không nói tới Tạ Vĩnh Minh, ngay cả quyền triệu ta về Kinh hắn cũng không có. Lần này không biết ăn phải gan hùm mật báo gì, dám ra tay với Tạ gia quân... Thư Xuyên lại không ngăn cản hắn."
"Thư Xuyên tuổi đã lớn, huống hồ, dục vọng của người sâu như vực không đáy, khó có thể lường trước. Trong tay chỉ cần nắm một phần, tâm sẽ muốn nhiều hơn nữa, ai có thể quản được." Nhan Thanh cố gắng trấn an hắn: "Bởi vì chuyện này nên hôm nay huynh về muộn?"
"Ừ." Giang Hiểu Hàn than nhẹ một tiếng: "Hạ Lưu Vân đã đến đây, phải nắm chắc ít nhất sáu phần mười mới dám ngả bài với ta. Ta không biết Ninh Tranh nắm được nhược điểm gì của Tạ Vĩnh Minh mà khiến hắn có niềm tin như vậy."
"... Nói tới đây, hôm nay ta vừa bốc một quẻ." Nhan Thanh nói.
Y tới đón Giang Hiểu Hàn, ngoài việc nhớ ra hắn không mang ô, cũng một phần là vì kết quả bốc quẻ. Quẻ này không may mắn, lại liên quan đến đại sự trong Kinh, y cảm thấy cần phải nói cho Giang Hiểu Hàn nghe.
"Ẩn dưới sóng lớn?" Giang Hiểu Hàn lập lại.
"Phải." Nhan Thanh gật đầu, đỡ tay cầm ô của Giang Hiểu Hàn, kéo về sau: "Thiên tượng hôm nay cũng khác thường, không phải điềm lành gì."
Người Côn Luân nếu đã nhắc đến bói toán, đó chính là nắm chắc, không cần đề nghi vấn.
Giang Hiểu Hàn không hiểu rõ việc này, chỉ có thể hỏi Nhan Thanh: "Mệnh Bệ hạ mang chữ Nguyên, quẻ này có phải chỉ ngài ấy hay không?"
"Không nhất định." Nhan Thanh lắc đầu, kiên trì giải thích với hắn: "Lục hào chỉ có thể xem được tình hình đại khái, nhưng cụ thể ra sao thì không thể hỏi ra."
Giang Hiểu Hàn cũng không hỏi thêm, gật gật đầu.
Hai người sóng vai đi trong màn mưa, cây dù nhỏ tạo nên một góc trời riêng, tiếng sấm rền rĩ, ngay cả tiếng nói chuyện bình thường cũng trở nên nhỏ bé hơn.
Là Nhan Thanh mở miệng trước.
"Hiểu Hàn, ta tựa hồ chưa từng hỏi huynh về dự định ngày sau." Nhan Thanh nói.
"Hả?" Giang Hiểu Hàn đầu tiên là ngẩn ra, sau mới lập tức nở nụ cười: "Chuyện sau này ai có thể nói chính xác. Tám phần mười là muốn nhàn hạ, cùng em trải qua tháng ngày ung dung tự tại."
Nhan Thanh liếc hắn một cái: "Xem hai vị Điện hạ hiện giờ, sợ là sẽ không dễ dàng thả huynh đi."
"Bọn họ tranh ta cũng chỉ vì muốn có thêm một phần đảm bảo. Còn về ngày sau, thực sự ngồi lên địa vị kia rồi, ai còn thèm để ý chứ." Giang Hiểu Hàn nói tới đây, hứng thú lại tăng cao một chút: "Đến lúc đó, nếu như em nguyện ý ở lại Kinh thành, vậy thì chúng ta sẽ ở đó. Nếu em không ưa nơi phồn hoa, muốn trở về Côn Luân, vậy ta sẽ thỉnh chỉ để đi tới Biên thành, như vậy sẽ có thể cách em gần một chút."
Giang Hiểu Hàn ít có khi nào đầy phấn khởi như vậy. Nhan Thanh nhìn hắn, cong khóe môi.
Nhan Thinh thật yêu thích dáng vẻ này của Giang Hiểu Hàn. Hắn tài hoa hơn người, lại có năng lực trợ giúp cho đời, đứng tại nơi đài cao dưới một người trên vạn người, vốn nên có tinh thần phấn chấn như thế này.
Chỉ như đôi ba câu chuyện phiếm bình thường, hai người hiểu ngầm, cùng dừng đề tài, không tiếp tục nói nữa.
Cả Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh đều rõ, ước mơ trong lòng quá mức lý tưởng, sợ là sẽ không dễ dàng thực hiện.
Chỉ là, trong đêm mưa dài đằng đẵng, hai người lại ở rất gần nhau, nghiêng đầu trò chuyện, nhiệt độ qua lớp vải áo mỏng manh mà giao hòa, dường như cả hơi thở cũng quện lại vào nhau.
Không khí này quá tốt, ai cũng không muốn nói ra lời sát phong cảnh.
Hai người cùng nhau sóng vai tiến bước, đi vào màn đêm dày đặc.
Nhưng Giang Hiểu Hàn không ngờ tới, tối nay, ngoài Hạ Lưu Vân, còn có một vị khách đường xa không mời mà tới khác.
___
Hal: Các bạn đọc mấy đoạn bói toán cho có thôi nhé ;(((( Có thể tác giả có tìm hiểu và viết đúng, nhưng mình thực sự không biết gì về mặt này luôn ấy, cho nên lúc edit khó tránh khỏi sai sót hoặc không làm thoát nghĩa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.