Chương 96
Cố Ngôn
22/04/2021
Lúc Ninh Dục phái thân vệ đến mời Giang Hiểu Hàn, Giang đại nhân thậm chí chẳng hay biết gì.
Tin tức trong Kinh không như bên ngoài, Ngự Sử Đài bị bao bọc chặt chẽ, đừng nói những đồng liêu khác, ngay chính Giang Hiểu Hàn cũng không biết Tạ Vĩnh Minh đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Phủ vệ của Ninh Dục hùng hổ đi tới, rất có dáng vẻ nếu không được đi vào sẽ cưỡng ép bắt người đi, Giang Mặc cản cũng không cản được, chỉ có thể để bọn họ xông vào phủ.
Giang Hiểu Hàn mới ăn được một nửa đồ ăn sáng, thân vệ vương phủ đã xông vào.
Người đến rất ngang ngược: "Giang đại nhân, Tứ điện hạ mời ngài qua phủ một chuyến."
"Công tử ___"
Giang Mặc theo sát bước vào, chỉ vào đám thân vệ vũ trang chỉnh tề kia, vẫn chưa thở ra hơi. Giang Hiểu Hàn không chút hoang mang gác đũa, khoát tay một cái với Giang Mặc, ra hiệu cậu ta lui ra ngoài trước.
Giang Hiểu Hàn nhận ra thủ lĩnh của nhóm thân vệ, từ khi Ninh Dục xuất cung xây phủ, người này đã đi theo bên cạnh hắn, tính ra cũng đã nhiều năm. Giang Hiểu Hàn híp mắt, mang máng nhớ đối phương họ Tôn.
Giang Hiểu Hàn ung dung không vội, ngậm hớp trà súc miệng xong mới mở miệng cười nói: "Tôn đại nhân, Điện hạ sớm như vậy đã cho truyền ta, là có việc gì gấp sao?"
Tôn Liệt không dễ chơi, lạnh nhạt đáp: "Đại nhân tới sẽ biết."
Giang Hiểu Hàn gật gật đầu, cúi đầu nhìn quần áo của mình, mới nói: "Gặp mặt Điện hạ, nếu ta mặc thường phục, e rằng thất lễ... Mời đại nhân ngồi chờ tại tiền thính, ta đi thay y phục, sau đó sẽ đến."
Đây dù sao cũng là Giang phủ, Tôn Liệt có thế nào cũng phải nể mặt Giang Hiểu Hàn, mà hắn cũng đã đến đây, cũng không sợ Giang Hiểu Hàn mượn cớ từ chối, cho nên đáp ứng.
"Giang Mặc." Giang Hiểu Hàn tốt tính phân phó: "Nhớ pha trà cho mấy vị này."
Tôn Liệt dẫn người lùi đi, Giang Hiểu Hàn không nhanh không chậm ăn xong nửa bát cháo hoa mới dừng lại, lau lau tay.
Giang Ảnh vô thanh vô tức nhảy xuống khỏi xà ngang, đứng bên người hắn: "Ninh Dục lai giả bất thiện."
"Ta biết." Giang Hiểu Hàn đứng dạy, vào phòng thay quần áo: "Hôm qua còn tỏ vẻ nhân từ mời ta cứu Tạ Vĩnh Minh, hôm nay đã cho truyền ta vào Vương phủ ___ nói êm tai là mời, nhưng ai không nhìn ra vẻ hung hăng của đám người kia. Nếu ta không đi, hắn sẽ không để yên."
"Hẳn là đã xảy ra chuyện gì." Giang Ảnh vẫn cảm thấy không yên lòng: "Ta đi cùng công tử."
Giang Hiểu Hàn suy tư chốc lát, đồng ý: "Cũng được."
Vương phủ của Ninh Dục được xây ngay tại Hoàng thành. Vì quân thần khác biệt, xe ngựa của Giang Hiểu Hàn không thể dừng ở lối vào chính của Vương phủ, chỉ có thể dừng lại cách đó một đoạn, sau đó xuống xe cầu kiến.
Cũng may, tuy rằng Ninh Dục muốn đánh phủ đầu, nhưng chưa muốn thực sự trở mặt với hắn, nên vẫn để quản gia của Vương phủ ra cửa tiếp đón, cũng coi như nể mặt hắn lắm rồi.
Vào Vương phủ không thể mang theo kiếm, Giang Ảnh thay một thân bố y tầm thường, chỉ giấu vào trong giày một cái dao găm dài hai đốt ngón tay để phòng hờ. Lão quản gia tại Vương phủ của Ninh Dục là người được chọn từ Ôn phủ trước đây, thấy Giang Hiểu Hàn, đương nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì. Ông ta lạnh mặt dẫn Giang Hiểu Hàn tới cửa phòng khách, sau đó thì như tránh không kịp mà vội vã rời đi.
Ninh Dục dù gấp nhưng vẫn ung dung ngồi chờ Giang Hiểu Hàn trong phòng khách. Lúc bước vào, Giang Hiểu Hàn mặt không biến sắc nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoài tùy tùng và thân vệ của Ninh Dục thì không có người ngoài, ngay cả nhà hoàn hầu trà cũng không.
Giang Hiểu Hàn lập tức có tính toán trong lòng.
Mà nghi lễ thì vẫn phải chu toàn: "Kiến quá Điện hạ."
"Tả tướng đại nhân không cần khách khí như vậy, đứng dậy nói chuyện đi." Ninh Dục đặt chén trà xuống: "Hôm nay mạo muội mời đại nhân đến đây, e rằng trong lòng đại nhân cũng có điều không thoải mái."
Giang Hiểu Hàn không chút biến sắc: "Nào như điện hạ nói."
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Phụ hoàng đã từng chính miệng khen Giang đại nhân thông tuệ hơn người, hiểu được Thánh tâm." Ninh Dục dừng một chút, nhìn về phía Giang Hiểu Hàn, ánh mắt hắn thâm trầm, tựa hồ không muốn giả bộ thân thiện dễ gần nữa: "Người thông minh là kẻ thức thời, phải vậy không?"
Ninh Dục không đợi được nữa, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Nhưng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, vì sao lúc này lại nóng nảy? Có điều, chuyện này đối với Giang Hiểu Hàn mà nói cũng là chuyện tốt. Tình hình trong Kinh không rõ, nếu hắn muốn nhiều tin tức hơn, vậy chỉ cần làm ra chút thái độ.
Giang Hiểu Hàn nhếch môi: "Đương nhiên là vậy."
Ninh Dục tựa hồ rất thỏa mãn với sự thẳng thắn của Giang Hiểu Hàn, ánh mắt hắn giảm bớt băng sương, còn nở nụ cười: "Phụ hoàng nói không sai, Giang đại nhân quả là khiến người yêu thích. Nói chuyện với người thông minh không phải quanh co, hiện giờ hai phái trong triều giằng co căng thẳng... Tâm ý của Giang đại nhân, chỉ sợ không phải tâm ý của Phụ hoàng."
"Bệ hạ anh minh, ngài ấy tự có quyết định." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Ngôi vị liên quan đến tương lai giang sơn xã tắc, vi thần tự thấy mình không có bản lĩnh lớn đến vậy."
"Tả tướng đại nhân khiêm tốn rồi." Ninh Dục đứng lên, từng bước đi xuống khỏi chủ vị, đứng trước mặt Giang Hiểu Hàn: "Nếu bàn về mưu kế hay tầm mắt, thế gian này ai có thể hơn được Giang đại nhân... Ồ, không đúng, bản vương thiếu chút nữa đã quên mất."
Ninh Dục cố làm ra vẻ bí ẩn mà kéo dài âm thanh, tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ cười: "Nghe nói truyền nhân Côn Luân có thể yên lòng thiên hạ. Bản vương chưa từng gặp, nhưng nghĩ đến thì, hẳn cũng không phân cao thấp với Giang đại nhân."
Giang Ảnh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Ninh Dục.
Hắn biết mà, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Hắn và Nhan Thanh ở lại Bình Giang phủ nhiều ngày, ngọc bội Côn Luân luôn được Nhan Thanh treo bên người, hẳn sẽ có người hữu tâm chú ý tới.
Nhưng may mắn thay, Nhan Thanh đã không còn ở Bình Giang. Trời cao nước xa, cho dù Ninh Dục có muốn tìm, chỉ sợ cũng phải gặp chút trắc trở. Giang Hiểu Hàn bỗng thở phào nhẹ nhõm, linh cảm lúc trước của hắn không hề sai. Chỉ có rời xa hắn, Nhan Thanh mới có thể tránh xa vòng xoáy dơ bẩn xấu xa này.
Dưới ống tay áo, tay Giang Hiểu Hàn nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Điện hạ quá đề cao ta rồi." Ánh mắt Giang Hiểu Hàn thâm trầm, thế nhưng ý cười trên mặt lại không giảm: "Vi thần tự nhận mình không dám so sánh với truyền nhân Côn Luân."
Ninh Dục cười vang: "Đó là tất nhiên, có Giang đại nhân ở đây, ta tội gì phải tìm một người không rõ có tồn tại hay không."
Giang Hiểu Hàn chỉ cười nhìn hắn, không đáp lời.
Ninh Dục vỗ vỗ vai hắn, cảm khái nói: "Người sống trên đời, suy cho cùng cũng phải làm chút chuyện vui vẻ mới không uổng công sống một lần. Cái danh cái lợi đều là thứ phàm tục, nếu không phải thân phận quân thần có cách biệt, người có tình có nghĩa như Giang đại nhân quả thực đáng để bản vương thâm giao."
"Người sống không phải cũng vì hai chữ danh lợi hay sao." Giang Hiểu Hàn nói: "Vi thần tất nhiên cũng không phải ngoại lệ... Tương lai tiền đồ ra sao, đương nhiên phải dựa vào chính mình tranh tới, Điện hạ nói xem có đúng hay không?"
"Đó là tất nhiên." Ninh Dục nói rồi, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Giang Hiểu Hàn: "Nhắc đến thì, bản vương vừa kiếm được thứ tốt. Hôm nay Giang đại nhân đến lại vừa lúc, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy vật này."
Ninh Dục quả đúng là trái cùng cây với Ninh Tông Nguyên, chẳng kém ông là bao. Một câu biểu lộ lòng trung tâm khi nãy của Giang Hiểu Hàn chẳng là gì, chỉ có thực sự nắm được người trong tay, mới có thể thật sự tín nghiệm hắn."
Giang Hiểu Hàn nhận hộp gỗ, mở ra, mới phát hiện trong đó là một viên thuốc đen nhỏ.
"Bí dược trong cung, nghe nói có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ." Ninh Dục cười nói: "Chỉ là tác dụng hơi lớn, cần dùng loại thuốc khác để trung hòa."
Giang Ảnh vừa thấy thứ kia đã cả kinh, theo bản năng muốn ngăn lại. Giang Hiểu Hàn làm như không phát hiện, mở miệng trước, như là tùy ý, tựa hồ không nghe ra nghĩa bóng trong lời Ninh Dục: "Ý tốt của Điện hạ, ta đương nhiên không dám từ chối... Chỉ cả gan hỏi Điện hạ một chén nước để uống thuốc."
"Đó là tất nhiên." Ninh Dục vung tay, bên người có tùy tùng bưng lên một chén trà xanh, nhìn qua đã biết là được chuẩn bị từ trước.
Giang Hiểu Hàn quan sát viên thuốc kia trong chốc lát, cũng không hề nhìn Ninh Dục, dứt khoát uống thuốc.
Ninh Dục sững sờ, hắn tựa hồ cũng không ngờ tới tên của Nhan Thanh có thể dùng tốt như vậy. Thậm chí còn không cần chờ hắn nói thêm điều gì, Giang Hiểu Hàn đã tự mình chịu thua, còn là thua đến cam tâm tình nguyện như vậy. Ninh Dục không khỏi thầm đắc ý, ai ngờ Giang đại nhân trước giờ khó chơi, hóa ra lại có tử huyệt sâu như vậy, cũng không cần xuống tay đâm vào, chỉ cần hơi đụng tới, hắn đã tự mình quân lính tan rã.
Không ngờ lại là tình yêu, Ninh Dục thầm giễu cợt. Người có tình tất có nhược điểm, nếu như coi trọng người ngoài, sẽ như Giang Hiểu Hàn, rõ là sở hữu lá bài mạnh nhất, thế nhưng lại không dùng được.
Nếu không phải không hợp cảnh, Ninh Dục đã muốn chúc mừng một phen. Ninh Tranh nắm được nhược điểm của Ôn Túy thì đã sao, Hạ Lưu Vân vẫn phải chết trong tay Giang Hiểu Hàn, hắn không còn gì phải lo lắng nữa. Số mệnh của thiên hạ này, đến cùng cũng thuộc về Ninh Dục hắn.
"Nói như vậy, bản vương liền yên tâm. Có được Giang đại nhân, lo gì đại nghiệp không thành." Tâm tình Ninh Dục rất tốt, nói thẳng: "Chuyện đại nhân cưỡng ép Tạ Vĩnh Minh tự sát, chỉ cần đại nhân có thể tự bào chữa trước mặt phụ hoàng, bản vương coi như chuyện cũ mà bỏ qua... Nói cho cùng thì, Giang đại nhân giúp bản vương giết Hạ Lưu Vân, cũng tính là có công lớn. Ngày sau bản vương đăng cơ, cũng sẽ ghi công đầu cho Giang đại nhân."
___ Tạ Vĩnh Minh đã chết?
Giang Hiểu Hàn cả kinh, nhưng không chờ hắn ngẫm nghĩ, phổi đã truyền đến một trận đau nhức như thiêu đốt.
Giang Hiểu Hàn biết thuốc kia không phải thứ gì tốt, nhưng không ngờ tác dụng của nó lại mạnh đến vậy. Hắn lại bị tin Tạ Vĩnh Minh qua đời làm ảnh hưởng, đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy khắp người trong nháy mắt. Giang Ảnh thấy hắn gian nan như vậy, vội vàng bước lên đỡ hắn.
"Đó là điều tất nhiên." Giang Hiểu Hàn vịn lấy tay Giang Ảnh, ép mình đứng thẳng người, lên tinh thần nói: "Điện hạ cứ yên tâm."
Ninh Dục từng tìm người thử hiệu quả của thuốc này, đương nhiên biết lúc này Giang Hiểu Hàn chỉ đang cố gắng gượng. Một tát này đánh xuống, cũng không ngại cho chút ngon ngọt.
"Hiệu quả của thuốc này có chút mạnh, nhưng không phải không thể giải quyết." Ninh Dục nói rồi, lấy ra một cái hộp tương tự từ trong tay áo, đưa cho Giang Ảnh: "Giang đại nhân uống thuốc này, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Giang Ảnh lạnh lùng nhìn Ninh Dục, không nói gì. Hắn có xuất thân là ảnh vệ, không hề bị tôn ti giới hạn, lúc này đứng chung với Ninh Dục, nửa điểm khí thế cũng không thua, trên người còn nhiều hơn chút vẻ sát phạt. Ninh Dục híp mắt, có chút không vui nhìn Giang Ảnh.
Giang Hiểu Hàn nhận lấy hộp thuốc: "Vậy bèn đa tạ ý tốt của điện hạ... Ít ngày nữa, vi thần sẽ đưa điện hạ một món quà lớn, điện hạ chỉ cần đợi tin vui là được."
Tin tức trong Kinh không như bên ngoài, Ngự Sử Đài bị bao bọc chặt chẽ, đừng nói những đồng liêu khác, ngay chính Giang Hiểu Hàn cũng không biết Tạ Vĩnh Minh đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Phủ vệ của Ninh Dục hùng hổ đi tới, rất có dáng vẻ nếu không được đi vào sẽ cưỡng ép bắt người đi, Giang Mặc cản cũng không cản được, chỉ có thể để bọn họ xông vào phủ.
Giang Hiểu Hàn mới ăn được một nửa đồ ăn sáng, thân vệ vương phủ đã xông vào.
Người đến rất ngang ngược: "Giang đại nhân, Tứ điện hạ mời ngài qua phủ một chuyến."
"Công tử ___"
Giang Mặc theo sát bước vào, chỉ vào đám thân vệ vũ trang chỉnh tề kia, vẫn chưa thở ra hơi. Giang Hiểu Hàn không chút hoang mang gác đũa, khoát tay một cái với Giang Mặc, ra hiệu cậu ta lui ra ngoài trước.
Giang Hiểu Hàn nhận ra thủ lĩnh của nhóm thân vệ, từ khi Ninh Dục xuất cung xây phủ, người này đã đi theo bên cạnh hắn, tính ra cũng đã nhiều năm. Giang Hiểu Hàn híp mắt, mang máng nhớ đối phương họ Tôn.
Giang Hiểu Hàn ung dung không vội, ngậm hớp trà súc miệng xong mới mở miệng cười nói: "Tôn đại nhân, Điện hạ sớm như vậy đã cho truyền ta, là có việc gì gấp sao?"
Tôn Liệt không dễ chơi, lạnh nhạt đáp: "Đại nhân tới sẽ biết."
Giang Hiểu Hàn gật gật đầu, cúi đầu nhìn quần áo của mình, mới nói: "Gặp mặt Điện hạ, nếu ta mặc thường phục, e rằng thất lễ... Mời đại nhân ngồi chờ tại tiền thính, ta đi thay y phục, sau đó sẽ đến."
Đây dù sao cũng là Giang phủ, Tôn Liệt có thế nào cũng phải nể mặt Giang Hiểu Hàn, mà hắn cũng đã đến đây, cũng không sợ Giang Hiểu Hàn mượn cớ từ chối, cho nên đáp ứng.
"Giang Mặc." Giang Hiểu Hàn tốt tính phân phó: "Nhớ pha trà cho mấy vị này."
Tôn Liệt dẫn người lùi đi, Giang Hiểu Hàn không nhanh không chậm ăn xong nửa bát cháo hoa mới dừng lại, lau lau tay.
Giang Ảnh vô thanh vô tức nhảy xuống khỏi xà ngang, đứng bên người hắn: "Ninh Dục lai giả bất thiện."
"Ta biết." Giang Hiểu Hàn đứng dạy, vào phòng thay quần áo: "Hôm qua còn tỏ vẻ nhân từ mời ta cứu Tạ Vĩnh Minh, hôm nay đã cho truyền ta vào Vương phủ ___ nói êm tai là mời, nhưng ai không nhìn ra vẻ hung hăng của đám người kia. Nếu ta không đi, hắn sẽ không để yên."
"Hẳn là đã xảy ra chuyện gì." Giang Ảnh vẫn cảm thấy không yên lòng: "Ta đi cùng công tử."
Giang Hiểu Hàn suy tư chốc lát, đồng ý: "Cũng được."
Vương phủ của Ninh Dục được xây ngay tại Hoàng thành. Vì quân thần khác biệt, xe ngựa của Giang Hiểu Hàn không thể dừng ở lối vào chính của Vương phủ, chỉ có thể dừng lại cách đó một đoạn, sau đó xuống xe cầu kiến.
Cũng may, tuy rằng Ninh Dục muốn đánh phủ đầu, nhưng chưa muốn thực sự trở mặt với hắn, nên vẫn để quản gia của Vương phủ ra cửa tiếp đón, cũng coi như nể mặt hắn lắm rồi.
Vào Vương phủ không thể mang theo kiếm, Giang Ảnh thay một thân bố y tầm thường, chỉ giấu vào trong giày một cái dao găm dài hai đốt ngón tay để phòng hờ. Lão quản gia tại Vương phủ của Ninh Dục là người được chọn từ Ôn phủ trước đây, thấy Giang Hiểu Hàn, đương nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì. Ông ta lạnh mặt dẫn Giang Hiểu Hàn tới cửa phòng khách, sau đó thì như tránh không kịp mà vội vã rời đi.
Ninh Dục dù gấp nhưng vẫn ung dung ngồi chờ Giang Hiểu Hàn trong phòng khách. Lúc bước vào, Giang Hiểu Hàn mặt không biến sắc nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoài tùy tùng và thân vệ của Ninh Dục thì không có người ngoài, ngay cả nhà hoàn hầu trà cũng không.
Giang Hiểu Hàn lập tức có tính toán trong lòng.
Mà nghi lễ thì vẫn phải chu toàn: "Kiến quá Điện hạ."
"Tả tướng đại nhân không cần khách khí như vậy, đứng dậy nói chuyện đi." Ninh Dục đặt chén trà xuống: "Hôm nay mạo muội mời đại nhân đến đây, e rằng trong lòng đại nhân cũng có điều không thoải mái."
Giang Hiểu Hàn không chút biến sắc: "Nào như điện hạ nói."
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Phụ hoàng đã từng chính miệng khen Giang đại nhân thông tuệ hơn người, hiểu được Thánh tâm." Ninh Dục dừng một chút, nhìn về phía Giang Hiểu Hàn, ánh mắt hắn thâm trầm, tựa hồ không muốn giả bộ thân thiện dễ gần nữa: "Người thông minh là kẻ thức thời, phải vậy không?"
Ninh Dục không đợi được nữa, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Nhưng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, vì sao lúc này lại nóng nảy? Có điều, chuyện này đối với Giang Hiểu Hàn mà nói cũng là chuyện tốt. Tình hình trong Kinh không rõ, nếu hắn muốn nhiều tin tức hơn, vậy chỉ cần làm ra chút thái độ.
Giang Hiểu Hàn nhếch môi: "Đương nhiên là vậy."
Ninh Dục tựa hồ rất thỏa mãn với sự thẳng thắn của Giang Hiểu Hàn, ánh mắt hắn giảm bớt băng sương, còn nở nụ cười: "Phụ hoàng nói không sai, Giang đại nhân quả là khiến người yêu thích. Nói chuyện với người thông minh không phải quanh co, hiện giờ hai phái trong triều giằng co căng thẳng... Tâm ý của Giang đại nhân, chỉ sợ không phải tâm ý của Phụ hoàng."
"Bệ hạ anh minh, ngài ấy tự có quyết định." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Ngôi vị liên quan đến tương lai giang sơn xã tắc, vi thần tự thấy mình không có bản lĩnh lớn đến vậy."
"Tả tướng đại nhân khiêm tốn rồi." Ninh Dục đứng lên, từng bước đi xuống khỏi chủ vị, đứng trước mặt Giang Hiểu Hàn: "Nếu bàn về mưu kế hay tầm mắt, thế gian này ai có thể hơn được Giang đại nhân... Ồ, không đúng, bản vương thiếu chút nữa đã quên mất."
Ninh Dục cố làm ra vẻ bí ẩn mà kéo dài âm thanh, tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ cười: "Nghe nói truyền nhân Côn Luân có thể yên lòng thiên hạ. Bản vương chưa từng gặp, nhưng nghĩ đến thì, hẳn cũng không phân cao thấp với Giang đại nhân."
Giang Ảnh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Ninh Dục.
Hắn biết mà, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Hắn và Nhan Thanh ở lại Bình Giang phủ nhiều ngày, ngọc bội Côn Luân luôn được Nhan Thanh treo bên người, hẳn sẽ có người hữu tâm chú ý tới.
Nhưng may mắn thay, Nhan Thanh đã không còn ở Bình Giang. Trời cao nước xa, cho dù Ninh Dục có muốn tìm, chỉ sợ cũng phải gặp chút trắc trở. Giang Hiểu Hàn bỗng thở phào nhẹ nhõm, linh cảm lúc trước của hắn không hề sai. Chỉ có rời xa hắn, Nhan Thanh mới có thể tránh xa vòng xoáy dơ bẩn xấu xa này.
Dưới ống tay áo, tay Giang Hiểu Hàn nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Điện hạ quá đề cao ta rồi." Ánh mắt Giang Hiểu Hàn thâm trầm, thế nhưng ý cười trên mặt lại không giảm: "Vi thần tự nhận mình không dám so sánh với truyền nhân Côn Luân."
Ninh Dục cười vang: "Đó là tất nhiên, có Giang đại nhân ở đây, ta tội gì phải tìm một người không rõ có tồn tại hay không."
Giang Hiểu Hàn chỉ cười nhìn hắn, không đáp lời.
Ninh Dục vỗ vỗ vai hắn, cảm khái nói: "Người sống trên đời, suy cho cùng cũng phải làm chút chuyện vui vẻ mới không uổng công sống một lần. Cái danh cái lợi đều là thứ phàm tục, nếu không phải thân phận quân thần có cách biệt, người có tình có nghĩa như Giang đại nhân quả thực đáng để bản vương thâm giao."
"Người sống không phải cũng vì hai chữ danh lợi hay sao." Giang Hiểu Hàn nói: "Vi thần tất nhiên cũng không phải ngoại lệ... Tương lai tiền đồ ra sao, đương nhiên phải dựa vào chính mình tranh tới, Điện hạ nói xem có đúng hay không?"
"Đó là tất nhiên." Ninh Dục nói rồi, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Giang Hiểu Hàn: "Nhắc đến thì, bản vương vừa kiếm được thứ tốt. Hôm nay Giang đại nhân đến lại vừa lúc, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy vật này."
Ninh Dục quả đúng là trái cùng cây với Ninh Tông Nguyên, chẳng kém ông là bao. Một câu biểu lộ lòng trung tâm khi nãy của Giang Hiểu Hàn chẳng là gì, chỉ có thực sự nắm được người trong tay, mới có thể thật sự tín nghiệm hắn."
Giang Hiểu Hàn nhận hộp gỗ, mở ra, mới phát hiện trong đó là một viên thuốc đen nhỏ.
"Bí dược trong cung, nghe nói có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ." Ninh Dục cười nói: "Chỉ là tác dụng hơi lớn, cần dùng loại thuốc khác để trung hòa."
Giang Ảnh vừa thấy thứ kia đã cả kinh, theo bản năng muốn ngăn lại. Giang Hiểu Hàn làm như không phát hiện, mở miệng trước, như là tùy ý, tựa hồ không nghe ra nghĩa bóng trong lời Ninh Dục: "Ý tốt của Điện hạ, ta đương nhiên không dám từ chối... Chỉ cả gan hỏi Điện hạ một chén nước để uống thuốc."
"Đó là tất nhiên." Ninh Dục vung tay, bên người có tùy tùng bưng lên một chén trà xanh, nhìn qua đã biết là được chuẩn bị từ trước.
Giang Hiểu Hàn quan sát viên thuốc kia trong chốc lát, cũng không hề nhìn Ninh Dục, dứt khoát uống thuốc.
Ninh Dục sững sờ, hắn tựa hồ cũng không ngờ tới tên của Nhan Thanh có thể dùng tốt như vậy. Thậm chí còn không cần chờ hắn nói thêm điều gì, Giang Hiểu Hàn đã tự mình chịu thua, còn là thua đến cam tâm tình nguyện như vậy. Ninh Dục không khỏi thầm đắc ý, ai ngờ Giang đại nhân trước giờ khó chơi, hóa ra lại có tử huyệt sâu như vậy, cũng không cần xuống tay đâm vào, chỉ cần hơi đụng tới, hắn đã tự mình quân lính tan rã.
Không ngờ lại là tình yêu, Ninh Dục thầm giễu cợt. Người có tình tất có nhược điểm, nếu như coi trọng người ngoài, sẽ như Giang Hiểu Hàn, rõ là sở hữu lá bài mạnh nhất, thế nhưng lại không dùng được.
Nếu không phải không hợp cảnh, Ninh Dục đã muốn chúc mừng một phen. Ninh Tranh nắm được nhược điểm của Ôn Túy thì đã sao, Hạ Lưu Vân vẫn phải chết trong tay Giang Hiểu Hàn, hắn không còn gì phải lo lắng nữa. Số mệnh của thiên hạ này, đến cùng cũng thuộc về Ninh Dục hắn.
"Nói như vậy, bản vương liền yên tâm. Có được Giang đại nhân, lo gì đại nghiệp không thành." Tâm tình Ninh Dục rất tốt, nói thẳng: "Chuyện đại nhân cưỡng ép Tạ Vĩnh Minh tự sát, chỉ cần đại nhân có thể tự bào chữa trước mặt phụ hoàng, bản vương coi như chuyện cũ mà bỏ qua... Nói cho cùng thì, Giang đại nhân giúp bản vương giết Hạ Lưu Vân, cũng tính là có công lớn. Ngày sau bản vương đăng cơ, cũng sẽ ghi công đầu cho Giang đại nhân."
___ Tạ Vĩnh Minh đã chết?
Giang Hiểu Hàn cả kinh, nhưng không chờ hắn ngẫm nghĩ, phổi đã truyền đến một trận đau nhức như thiêu đốt.
Giang Hiểu Hàn biết thuốc kia không phải thứ gì tốt, nhưng không ngờ tác dụng của nó lại mạnh đến vậy. Hắn lại bị tin Tạ Vĩnh Minh qua đời làm ảnh hưởng, đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy khắp người trong nháy mắt. Giang Ảnh thấy hắn gian nan như vậy, vội vàng bước lên đỡ hắn.
"Đó là điều tất nhiên." Giang Hiểu Hàn vịn lấy tay Giang Ảnh, ép mình đứng thẳng người, lên tinh thần nói: "Điện hạ cứ yên tâm."
Ninh Dục từng tìm người thử hiệu quả của thuốc này, đương nhiên biết lúc này Giang Hiểu Hàn chỉ đang cố gắng gượng. Một tát này đánh xuống, cũng không ngại cho chút ngon ngọt.
"Hiệu quả của thuốc này có chút mạnh, nhưng không phải không thể giải quyết." Ninh Dục nói rồi, lấy ra một cái hộp tương tự từ trong tay áo, đưa cho Giang Ảnh: "Giang đại nhân uống thuốc này, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Giang Ảnh lạnh lùng nhìn Ninh Dục, không nói gì. Hắn có xuất thân là ảnh vệ, không hề bị tôn ti giới hạn, lúc này đứng chung với Ninh Dục, nửa điểm khí thế cũng không thua, trên người còn nhiều hơn chút vẻ sát phạt. Ninh Dục híp mắt, có chút không vui nhìn Giang Ảnh.
Giang Hiểu Hàn nhận lấy hộp thuốc: "Vậy bèn đa tạ ý tốt của điện hạ... Ít ngày nữa, vi thần sẽ đưa điện hạ một món quà lớn, điện hạ chỉ cần đợi tin vui là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.