Chương 3: Chung sống hòa bình
Không Cúc
08/03/2023
Đột nhiên có ai đó từ phía sau đẩy tới, vừa hay nối tiếp với sự sững sờ của Lâm Dục Thư, làm cho câu nói bị khựng lại của cậu bớt đột ngột hơn.
Cậu tiện thể rút tay lại, còn chưa nghĩ ra có nên chào hỏi Tống Khải Minh hay không, chợt nghe Tống Khải Minh nói: "Không sao", sau đó quay người lên sân khấu, nói chuyện cùng người bên cạnh.
Lần này Lâm Dục Thư cố ý nhìn người bên trái Tống Khải Minh, chỉ nhận ra đó là người sáng lập một quỹ phòng hộ nào đó ở Singapore, Lâm Dục Thư chưa từng tiếp xúc với anh ta nhưng đã từng nhìn thấy trong các bản tin tài chính.
"Cậu không sợ kế hoạch thu mua có bất lợi cho mình sao?"
"Nếu Thiệu Quang Kiệt giở trò với tôi, tôi cũng không ngại chơi với anh ta."
Được rồi, lần này ngay cả tên Thiệu Quang Kiệt cũng xuất hiện.
Nếu cái tên đó xuất hiện sớm hơn vài phút, Lâm Dục Thư đã phát hiện người đứng bên cạnh là Tống Khải Minh, chứ không đến mức đột ngột như vừa rồi.
"Cậu cũng không biết thực lực của anh ta, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Tôi có tính toán của mình."
Trong các cuộc gặp gỡ xã giao của doanh nhân, vểnh tai nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải là chuyện xấu hổ gì.
Nhưng bây giờ Lâm Dục Thư đang ở trong một tình huống rất xấu hổ.
Bởi vì thứ sáu tuần sau, cậu và Tống Khải Minh sẽ gặp nhau trên bàn đàm phán.
Đến lúc đó Tống Khải Minh nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, vì sao đại diện đàm phán của tập đoàn Vĩnh Tinh lại xuất hiện ở sân thi đấu F1 Singapore, còn đúng lúc ở ngay bên cạnh mình.
Rất có thể hắn sẽ cho rằng Lâm Dục Thư cố ý theo dõi để điều tra các động thái gần đây của hắn.
Sau đó sẽ cho rằng -- Thiệu Quang Kiệt đang chơi mình.
Lâm Dục Thư không khỏi ảo não, thật sự mọi chuyện phát sinh quá đột ngột khiến cậu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giới thiệu bản thân.
Rõ ràng cậu có rất nhiều chủ đề có thể trò chuyện cùng Tống Khải Minh.
Cậu biết Tống Khải Minh năm nay 29 tuổi, cao 1m87, tay đua thích nhất là Nicki Lauda, am hiểu nhất là nâng cấp động cơ. Cậu thậm chí còn biết Tống Khải Minh có một con chó lai sói Tiệp Khắc, tên là Wolfgang, tên thường gọi Wo Wo.
Sao đầu óc cậu lại chập mạch, không thể nói ra câu "Xin chào" kia chứ?
Bây giờ lại đi tự giới thiệu bản thân sẽ còn xấu hổ hơn.
Lời nói của Tống Khải Minh rõ ràng lộ ra ý phòng bị đối với cuộc đàm phán này, mà cậu là đại diện đàm phán của đối phương, đương nhiên cậu cũng không muốn xen ngang hai người bọn họ lúc này và nói: "Hai người đang nói về chiến lược đàm phán sao? Trùng hợp quá, người sắp đàm phán với anh là tôi."
...Đau đầu.
Đây chắc chắn là một trận Waterloo* trong lịch sử xã giao của Lâm Dục Thư.
*ngôn ngữ mạng: thất bại thảm hại
Dù nhìn theo cách nào thì Lâm Dục Thư cũng không thể tự giới thiệu bản thân được nữa.
Rõ ràng là không ổn nếu cứ tiếp tục đứng bên cạnh Tống Khải Minh, vì vậy cậu chỉ có thể yên lặng rời đi, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tống Khải Minh đừng nhớ mặt mình.
Nghe một trận live Rock and Roll mà lòng vẫn không yên, cộng thêm bia đổ trên quần áo làm mình mẩy khó chịu, không lâu sau Lâm Dục Thư bắt xe trở về khách sạn Marina Bay Sands.
Lúc này Thiệu Quang Kiệt vẫn chưa về, hẳn là còn đang chơi ở khu giải trí. Lâm Dục Thư tranh thủ đi tắm rửa, sau đó chỉ để lại một ngọn đèn đọc sách, nửa nằm trên giường xử lý email chưa đọc bằng điện thoại.
Tại nơi làm việc, lượng công việc được phân công càng nhỏ thì cơ hội thăng tiến càng nhỏ.
Vốn dĩ công việc của Lâm Dục Thư chỉ chuyên về đầu tư, nhưng một năm gần đây, công việc trong tay cậu càng ngày càng phức tạp.
Đồng nghiệp biên soạn gia phả không tìm thấy tư liệu, để cậu phụ trách liên lạc. Thành viên trong gia tộc phải đi du học nước ngoài, để cậu lập kế hoạch ngắn nhất. Thậm chí người trong Thiệu gia muốn kết hôn, cậu cũng là người điều tra lý lịch đối phương.
Hơn chục nhân viên trong Văn phòng gia đình gần như đã ngầm thừa nhận Lâm Dục Thư chính là CEO kế tiếp, nhưng trong lòng Lâm Dục Thư biết rằng, càng sắp thăng chức cậu càng không thể lơ là.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, kim đồng hồ dần dần về đến 0 giờ, trong phòng vang lên tiếng quẹt thẻ mở khóa.
Lâm Dục Thư đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, xoay người nằm nghiêng giả vờ như đã ngủ.
- - Cậu thật sự không muốn hơn nửa đêm còn phải ứng phó với Thiệu Quang Kiệt.
Quả nhiên, Thiệu Quang Kiệt vừa vào đã hỏi Lâm Dục Thư: "Ngủ chưa? Quản lý Lâm."
Đương nhiên Lâm Dục Thư sẽ không đáp lại, tiếp tục thở đều đều, không thay đổi tư thế.
"Quản lý Lâm?"
Tiếng bước chân đi đến bên giường, một giây sau, mép giường phía sau lún xuống, một bàn tay đột nhiên đặt lên bên hông Lâm Dục Thư.
Ngày thường, Thiệu Quang Kiệt cũng sẽ chạm nhẹ vào Lâm Dục Thư, nhưng chưa từng áp cả bàn tay lên hông Lâm Dục Thư giống như bây giờ.
Do nằm nghiêng nên đường cong giữa xương hông và eo đặc biệt rõ ràng, Lâm Dục Thư có thể cảm thấy tay Thiệu Quang Kiệt tựa như cầu trượt, dọc theo đường cong của cậu không ngừng đi lên, đang đi tới vị trí lõm xuống nhất của thắt lưng, dường như anh ta đang cảm nhận thắt lưng cậu nhỏ thế nào.
"Sao lại ngủ sớm như vậy?"
Bàn tay đặt trên hông khẽ lay, hẳn là muốn đánh thức Lâm Dục Thư nhưng lại không muốn tỏ ra quá thô lỗ.
Lâm Dục Thư vẫn không phản ứng lại, sở dĩ hiện tại cậu còn có thể bình tĩnh, hoàn toàn là vì trên người còn đắp chăn, là ranh giới cuối cùng của cậu.
Nếu Thiệu Quang Kiệt cả gan thò tay vào trong chăn...
Cũng may, Thiệu Quang Kiệt thấy Lâm Dục Thư không có phản ứng đã nhanh chóng rút tay ra.
Nhưng khi anh ta đứng dậy rời đi, không mặn không nhạt ném xuống một câu: "Được rồi".
Giọng điệu của câu nói này chỉ có khoảng ba phần tiếc nuối, còn lại là rộng lượng "tha cho cậu " và "không đáng so đo".
Điều này nói rõ trong lòng Thiệu Quang Kiệt, anh ta chỉ có ba phần tin tưởng Lâm Dục Thư đang ngủ thật mà thôi.
Nhưng ngủ thật cũng được, ngủ giả cũng ok, chỉ cần không vạch trần thì chính là ngủ thật.
Mặc dù Lâm Dục Thư không thích ứng phó với Thiệu Quang Kiệt, nhưng cũng may Thiệu Quang Kiệt là một người trưởng thành đúng mực, không làm một số chuyện khiến hai bên phải sượng mặt.
Giường của khách sạn năm sao cung cấp một môi trường ngủ tuyệt vời nhưng Lâm Dục Thư vẫn cảnh giác cả đêm, cho dù gối vô cùng mềm mại, chăn vô cùng bồng bềnh thì cậu vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Mãi cho đến khi có chút ánh sáng lọt vào từ khe hở trên rèm cửa, Lâm Ngọc Thư mới thả lỏng người, mê man chìm vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, rèm cửa sổ đã được kéo ra, bên ngoài trời đã sáng choang. Thiệu Quang Kiệt hẳn là đã rửa mặt xong, đang ở trên ban công gọi điện thoại nói chuyện phiếm.
Lâm Dục Thư thản nhiên lắng nghe, nội dung đơn giản là ăn uống vui chơi mà thôi. So với Tống Khải Minh tối hôm qua thì vị đại công tử này dường như không quá để tâm đến chuyện thu mua.
"Dậy rồi?" Thiệu Quang Kiệt cúp điện thoại trở lại phòng, như cười như không nhìn Lâm Dục Thư vừa mới tỉnh ngủ: "Tối hôm qua ngủ sớm như vậy, hôm nay còn ngủ nướng.
Trong lời nói của anh ta ít nhiều mang theo chút trêu chọc cậu giả bộ ngủ, nhưng Lâm Dục Thư không quan tâm, vào tai trái ra tai phải, coi như không nghe thấy.
So ra, bộ dáng sau khi tỉnh dậy thuộc về khía cạnh riêng tư, Lâm Dục Thư không muốn bị Thiệu Quang Kiệt nhìn thấy, thuận miệng qua loa "Gần đây công việc hơi mệt mỏi", sau đó cầm túi rửa mặt đi vào trong phòng tắm.
Buổi sáng, hai người sống trong hòa bình.
Thiệu Quang Kiệt mượn một chiếc xe thể thao mui trần Maserati MC20 của một người bạn, đưa Lâm Dục Thư đi hóng gió khắp nơi. Mặc dù trên đường đi ngang qua đại lý xe hơi Vĩnh Tinh nhưng anh ta không có ý định vào liếc mắt một cái coi như tượng trưng, như thể hoàn toàn bỏ công việc sang một bên.
Đi tới đi lui, gần giữa trưa hai người trở về vịnh Marina.
Thư ký đặt bàn ở nhà hàng Michelin bên cạnh tượng Merlion, chỗ ngồi ngoài trời có thể vừa thưởng thức món ngon, vừa thưởng thức cảnh đẹp vịnh Marina.
Đến lúc này, chuyến đi Singapore đã qua hơn phân nửa, Lâm Dục Thư ăn món tráng miệng tinh xảo trong đĩa, đang nghĩ Thiệu Quang Kiệt lúc nào sẽ nói chuyện chính với cậu, chợt nghe Thiệu Quang Kiệt đột nhiên mở miệng nói: "Thứ hai tuần này cậu đến chỗ ông cụ rồi."
Chuyện gì đến vẫn phải đến.
Đúng như dự đoán của Lâm Dục Thư, lần này Thiệu Quang Kiệt dẫn cậu đến Singapore là vì chuyện này.
"Đúng vậy." Cậu chậm rãi cảm nhận vị ngọt của caramel trong miệng, giả vờ không biết hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi nghe nói,... " Thiệu Quang Kiệt dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Dục Thư: "Lần này nói chuyện có hơi lâu."
Chiều thứ hai hàng tuần Lâm Dục Thư đều đi thăm cụ ông Thiệu - Thiệu Chấn Bang.
Có lúc là báo cáo công việc, có lúc là đến trò chuyện cùng ông, tóm lại là chuyện Thiệu gia đều biết.
Từ một năm trước, Thiệu Chấn Bang bị phát hiện mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán ông chỉ còn sống được nửa năm.
Sau khi tin tức được tiết lộ, giá cổ phiếu của Tập đoàn Vĩnh Tinh đã đột ngột lao dốc đến mốc tồi tệ nhất trong lịch sử.
Các thành viên trong gia tộc bắt đầu rục rịch chuyện hậu sự của Thiệu Chấn Bang, nhưng đúng thời điểm đó, thầy của Lâm Dục Thư đột nhiên đột quỵ, những người âm thầm muốn tranh đoạt gia sản hỗn loạn một phen, không biết có nên ra tay hay không và nên ra tay như thế nào.
Đó cũng là lúc Lâm Dục Thư chịu đựng áp lực, thức trắng hai đêm nghiên cứu bệnh tình của Thiệu Chấn Bang, cuối cùng vung tay đầu tư một số tiền rất lớn vào một xí nghiệp dược phẩm Thụy Sĩ, cho Thiệu Chấn Bang lấy được tư cách sử dụng loại thuốc mới đủ tiêu chuẩn chưa được bán trên thị trường.
Tính đến nay đã một năm trôi qua, bệnh tình của Thiệu Chấn Bang coi như ổn định, tuy rằng không ai biết ông còn có thể trụ được bao lâu, nhưng sống thêm ngày nào hay ngày nấy.
Về phần Lâm Dục Thư, từ đó về sau cậu thay thế người thầy đang ở nhà tĩnh dưỡng, trở thành người thân tín bên cạnh Thiệu Chấn Bang.
Có đôi khi ngay cả cha của Thiệu Quang Kiệt cũng muốn tìm hiểu ý tứ ông cụ thông qua Lâm Dục Thư, chẳng trách Thiệu Quang Kiệt lại hoan nghênh sở thích của cậu, dùng nó ra sức lôi kéo.
- - Đương nhiên, nếu như bọn họ không bỏ qua vòng đua phân loại, có lẽ Lâm Dục Thư đã thấy thành ý của anh ta rõ hơn.
Vậy nên mặc dù Lâm Dục Thư chỉ là người ngoài, nhưng các ông chủ Thiệu gia đều rất khiêm nhường với cậu.
Cho dù là đám con cháu ăn chơi trác táng không tham dự việc kinh doanh của công ty, ở trước mặt nhân viên bình thường sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng đứng trước mặt Lâm Dục Thư cũng sẽ thành thật.
Bởi vì không ai biết cậu sẽ nói gì với ông cụ.
Đêm qua, Thiệu Quang Kiệt bảo Lâm Dục Thư cùng anh ta đến sòng bạc vui chơi, đối mặt với yêu cầu không hợp lý này, Lâm Dục Thư dám từ chối trực tiếp, đơn giản là bởi vì cậu có đủ sức để làm như vậy.
Về phần Thiệu Quang Kiệt vẫn luôn cố kiềm chế thăm dò tính hướng của cậu, tất nhiên cũng vì lý do tương tự.
"Không có." Lâm Dục Thư buông thìa kim loại xuống, cầm lấy giấy ăn, lau caramel dính trên môi: "Chỉ tùy tiện hàn huyên một lát thôi."
"Có liên quan đến chuyện thu mua này không?" Thiệu Quang Kiệt cầm lấy dao ăn rồi lại đặt nó xuống, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, có thể thấy được trong lòng anh ta cũng không yên.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao vụ thu mua này là quyết định trọng đại hiếm có từ khi Thiệu Quang Kiệt đảm nhiệm vị trí CEO tới nay, quan tâm đến thái độ ông cụ cũng là chuyện bình thường.
"Anh muốn biết cái gì?" Lâm Dục Thư dứt khoát dựa lưng vào ghế, không vòng vo với Thiệu Quang Kiệt nữa.
"Tôi khá tò mò." Thiệu Quang Kiệt nhìn thẳng vào Lâm Dục Thư, lần này anh ta cầm chặt dao ăn, không để dao rơi xuống nữa: "Ông cụ nghĩ gì về Tống Khải Minh?"
____
Chó lai sói Tiệp Khắc
Cậu tiện thể rút tay lại, còn chưa nghĩ ra có nên chào hỏi Tống Khải Minh hay không, chợt nghe Tống Khải Minh nói: "Không sao", sau đó quay người lên sân khấu, nói chuyện cùng người bên cạnh.
Lần này Lâm Dục Thư cố ý nhìn người bên trái Tống Khải Minh, chỉ nhận ra đó là người sáng lập một quỹ phòng hộ nào đó ở Singapore, Lâm Dục Thư chưa từng tiếp xúc với anh ta nhưng đã từng nhìn thấy trong các bản tin tài chính.
"Cậu không sợ kế hoạch thu mua có bất lợi cho mình sao?"
"Nếu Thiệu Quang Kiệt giở trò với tôi, tôi cũng không ngại chơi với anh ta."
Được rồi, lần này ngay cả tên Thiệu Quang Kiệt cũng xuất hiện.
Nếu cái tên đó xuất hiện sớm hơn vài phút, Lâm Dục Thư đã phát hiện người đứng bên cạnh là Tống Khải Minh, chứ không đến mức đột ngột như vừa rồi.
"Cậu cũng không biết thực lực của anh ta, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Tôi có tính toán của mình."
Trong các cuộc gặp gỡ xã giao của doanh nhân, vểnh tai nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải là chuyện xấu hổ gì.
Nhưng bây giờ Lâm Dục Thư đang ở trong một tình huống rất xấu hổ.
Bởi vì thứ sáu tuần sau, cậu và Tống Khải Minh sẽ gặp nhau trên bàn đàm phán.
Đến lúc đó Tống Khải Minh nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, vì sao đại diện đàm phán của tập đoàn Vĩnh Tinh lại xuất hiện ở sân thi đấu F1 Singapore, còn đúng lúc ở ngay bên cạnh mình.
Rất có thể hắn sẽ cho rằng Lâm Dục Thư cố ý theo dõi để điều tra các động thái gần đây của hắn.
Sau đó sẽ cho rằng -- Thiệu Quang Kiệt đang chơi mình.
Lâm Dục Thư không khỏi ảo não, thật sự mọi chuyện phát sinh quá đột ngột khiến cậu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giới thiệu bản thân.
Rõ ràng cậu có rất nhiều chủ đề có thể trò chuyện cùng Tống Khải Minh.
Cậu biết Tống Khải Minh năm nay 29 tuổi, cao 1m87, tay đua thích nhất là Nicki Lauda, am hiểu nhất là nâng cấp động cơ. Cậu thậm chí còn biết Tống Khải Minh có một con chó lai sói Tiệp Khắc, tên là Wolfgang, tên thường gọi Wo Wo.
Sao đầu óc cậu lại chập mạch, không thể nói ra câu "Xin chào" kia chứ?
Bây giờ lại đi tự giới thiệu bản thân sẽ còn xấu hổ hơn.
Lời nói của Tống Khải Minh rõ ràng lộ ra ý phòng bị đối với cuộc đàm phán này, mà cậu là đại diện đàm phán của đối phương, đương nhiên cậu cũng không muốn xen ngang hai người bọn họ lúc này và nói: "Hai người đang nói về chiến lược đàm phán sao? Trùng hợp quá, người sắp đàm phán với anh là tôi."
...Đau đầu.
Đây chắc chắn là một trận Waterloo* trong lịch sử xã giao của Lâm Dục Thư.
*ngôn ngữ mạng: thất bại thảm hại
Dù nhìn theo cách nào thì Lâm Dục Thư cũng không thể tự giới thiệu bản thân được nữa.
Rõ ràng là không ổn nếu cứ tiếp tục đứng bên cạnh Tống Khải Minh, vì vậy cậu chỉ có thể yên lặng rời đi, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tống Khải Minh đừng nhớ mặt mình.
Nghe một trận live Rock and Roll mà lòng vẫn không yên, cộng thêm bia đổ trên quần áo làm mình mẩy khó chịu, không lâu sau Lâm Dục Thư bắt xe trở về khách sạn Marina Bay Sands.
Lúc này Thiệu Quang Kiệt vẫn chưa về, hẳn là còn đang chơi ở khu giải trí. Lâm Dục Thư tranh thủ đi tắm rửa, sau đó chỉ để lại một ngọn đèn đọc sách, nửa nằm trên giường xử lý email chưa đọc bằng điện thoại.
Tại nơi làm việc, lượng công việc được phân công càng nhỏ thì cơ hội thăng tiến càng nhỏ.
Vốn dĩ công việc của Lâm Dục Thư chỉ chuyên về đầu tư, nhưng một năm gần đây, công việc trong tay cậu càng ngày càng phức tạp.
Đồng nghiệp biên soạn gia phả không tìm thấy tư liệu, để cậu phụ trách liên lạc. Thành viên trong gia tộc phải đi du học nước ngoài, để cậu lập kế hoạch ngắn nhất. Thậm chí người trong Thiệu gia muốn kết hôn, cậu cũng là người điều tra lý lịch đối phương.
Hơn chục nhân viên trong Văn phòng gia đình gần như đã ngầm thừa nhận Lâm Dục Thư chính là CEO kế tiếp, nhưng trong lòng Lâm Dục Thư biết rằng, càng sắp thăng chức cậu càng không thể lơ là.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, kim đồng hồ dần dần về đến 0 giờ, trong phòng vang lên tiếng quẹt thẻ mở khóa.
Lâm Dục Thư đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, xoay người nằm nghiêng giả vờ như đã ngủ.
- - Cậu thật sự không muốn hơn nửa đêm còn phải ứng phó với Thiệu Quang Kiệt.
Quả nhiên, Thiệu Quang Kiệt vừa vào đã hỏi Lâm Dục Thư: "Ngủ chưa? Quản lý Lâm."
Đương nhiên Lâm Dục Thư sẽ không đáp lại, tiếp tục thở đều đều, không thay đổi tư thế.
"Quản lý Lâm?"
Tiếng bước chân đi đến bên giường, một giây sau, mép giường phía sau lún xuống, một bàn tay đột nhiên đặt lên bên hông Lâm Dục Thư.
Ngày thường, Thiệu Quang Kiệt cũng sẽ chạm nhẹ vào Lâm Dục Thư, nhưng chưa từng áp cả bàn tay lên hông Lâm Dục Thư giống như bây giờ.
Do nằm nghiêng nên đường cong giữa xương hông và eo đặc biệt rõ ràng, Lâm Dục Thư có thể cảm thấy tay Thiệu Quang Kiệt tựa như cầu trượt, dọc theo đường cong của cậu không ngừng đi lên, đang đi tới vị trí lõm xuống nhất của thắt lưng, dường như anh ta đang cảm nhận thắt lưng cậu nhỏ thế nào.
"Sao lại ngủ sớm như vậy?"
Bàn tay đặt trên hông khẽ lay, hẳn là muốn đánh thức Lâm Dục Thư nhưng lại không muốn tỏ ra quá thô lỗ.
Lâm Dục Thư vẫn không phản ứng lại, sở dĩ hiện tại cậu còn có thể bình tĩnh, hoàn toàn là vì trên người còn đắp chăn, là ranh giới cuối cùng của cậu.
Nếu Thiệu Quang Kiệt cả gan thò tay vào trong chăn...
Cũng may, Thiệu Quang Kiệt thấy Lâm Dục Thư không có phản ứng đã nhanh chóng rút tay ra.
Nhưng khi anh ta đứng dậy rời đi, không mặn không nhạt ném xuống một câu: "Được rồi".
Giọng điệu của câu nói này chỉ có khoảng ba phần tiếc nuối, còn lại là rộng lượng "tha cho cậu " và "không đáng so đo".
Điều này nói rõ trong lòng Thiệu Quang Kiệt, anh ta chỉ có ba phần tin tưởng Lâm Dục Thư đang ngủ thật mà thôi.
Nhưng ngủ thật cũng được, ngủ giả cũng ok, chỉ cần không vạch trần thì chính là ngủ thật.
Mặc dù Lâm Dục Thư không thích ứng phó với Thiệu Quang Kiệt, nhưng cũng may Thiệu Quang Kiệt là một người trưởng thành đúng mực, không làm một số chuyện khiến hai bên phải sượng mặt.
Giường của khách sạn năm sao cung cấp một môi trường ngủ tuyệt vời nhưng Lâm Dục Thư vẫn cảnh giác cả đêm, cho dù gối vô cùng mềm mại, chăn vô cùng bồng bềnh thì cậu vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Mãi cho đến khi có chút ánh sáng lọt vào từ khe hở trên rèm cửa, Lâm Ngọc Thư mới thả lỏng người, mê man chìm vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, rèm cửa sổ đã được kéo ra, bên ngoài trời đã sáng choang. Thiệu Quang Kiệt hẳn là đã rửa mặt xong, đang ở trên ban công gọi điện thoại nói chuyện phiếm.
Lâm Dục Thư thản nhiên lắng nghe, nội dung đơn giản là ăn uống vui chơi mà thôi. So với Tống Khải Minh tối hôm qua thì vị đại công tử này dường như không quá để tâm đến chuyện thu mua.
"Dậy rồi?" Thiệu Quang Kiệt cúp điện thoại trở lại phòng, như cười như không nhìn Lâm Dục Thư vừa mới tỉnh ngủ: "Tối hôm qua ngủ sớm như vậy, hôm nay còn ngủ nướng.
Trong lời nói của anh ta ít nhiều mang theo chút trêu chọc cậu giả bộ ngủ, nhưng Lâm Dục Thư không quan tâm, vào tai trái ra tai phải, coi như không nghe thấy.
So ra, bộ dáng sau khi tỉnh dậy thuộc về khía cạnh riêng tư, Lâm Dục Thư không muốn bị Thiệu Quang Kiệt nhìn thấy, thuận miệng qua loa "Gần đây công việc hơi mệt mỏi", sau đó cầm túi rửa mặt đi vào trong phòng tắm.
Buổi sáng, hai người sống trong hòa bình.
Thiệu Quang Kiệt mượn một chiếc xe thể thao mui trần Maserati MC20 của một người bạn, đưa Lâm Dục Thư đi hóng gió khắp nơi. Mặc dù trên đường đi ngang qua đại lý xe hơi Vĩnh Tinh nhưng anh ta không có ý định vào liếc mắt một cái coi như tượng trưng, như thể hoàn toàn bỏ công việc sang một bên.
Đi tới đi lui, gần giữa trưa hai người trở về vịnh Marina.
Thư ký đặt bàn ở nhà hàng Michelin bên cạnh tượng Merlion, chỗ ngồi ngoài trời có thể vừa thưởng thức món ngon, vừa thưởng thức cảnh đẹp vịnh Marina.
Đến lúc này, chuyến đi Singapore đã qua hơn phân nửa, Lâm Dục Thư ăn món tráng miệng tinh xảo trong đĩa, đang nghĩ Thiệu Quang Kiệt lúc nào sẽ nói chuyện chính với cậu, chợt nghe Thiệu Quang Kiệt đột nhiên mở miệng nói: "Thứ hai tuần này cậu đến chỗ ông cụ rồi."
Chuyện gì đến vẫn phải đến.
Đúng như dự đoán của Lâm Dục Thư, lần này Thiệu Quang Kiệt dẫn cậu đến Singapore là vì chuyện này.
"Đúng vậy." Cậu chậm rãi cảm nhận vị ngọt của caramel trong miệng, giả vờ không biết hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi nghe nói,... " Thiệu Quang Kiệt dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Dục Thư: "Lần này nói chuyện có hơi lâu."
Chiều thứ hai hàng tuần Lâm Dục Thư đều đi thăm cụ ông Thiệu - Thiệu Chấn Bang.
Có lúc là báo cáo công việc, có lúc là đến trò chuyện cùng ông, tóm lại là chuyện Thiệu gia đều biết.
Từ một năm trước, Thiệu Chấn Bang bị phát hiện mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán ông chỉ còn sống được nửa năm.
Sau khi tin tức được tiết lộ, giá cổ phiếu của Tập đoàn Vĩnh Tinh đã đột ngột lao dốc đến mốc tồi tệ nhất trong lịch sử.
Các thành viên trong gia tộc bắt đầu rục rịch chuyện hậu sự của Thiệu Chấn Bang, nhưng đúng thời điểm đó, thầy của Lâm Dục Thư đột nhiên đột quỵ, những người âm thầm muốn tranh đoạt gia sản hỗn loạn một phen, không biết có nên ra tay hay không và nên ra tay như thế nào.
Đó cũng là lúc Lâm Dục Thư chịu đựng áp lực, thức trắng hai đêm nghiên cứu bệnh tình của Thiệu Chấn Bang, cuối cùng vung tay đầu tư một số tiền rất lớn vào một xí nghiệp dược phẩm Thụy Sĩ, cho Thiệu Chấn Bang lấy được tư cách sử dụng loại thuốc mới đủ tiêu chuẩn chưa được bán trên thị trường.
Tính đến nay đã một năm trôi qua, bệnh tình của Thiệu Chấn Bang coi như ổn định, tuy rằng không ai biết ông còn có thể trụ được bao lâu, nhưng sống thêm ngày nào hay ngày nấy.
Về phần Lâm Dục Thư, từ đó về sau cậu thay thế người thầy đang ở nhà tĩnh dưỡng, trở thành người thân tín bên cạnh Thiệu Chấn Bang.
Có đôi khi ngay cả cha của Thiệu Quang Kiệt cũng muốn tìm hiểu ý tứ ông cụ thông qua Lâm Dục Thư, chẳng trách Thiệu Quang Kiệt lại hoan nghênh sở thích của cậu, dùng nó ra sức lôi kéo.
- - Đương nhiên, nếu như bọn họ không bỏ qua vòng đua phân loại, có lẽ Lâm Dục Thư đã thấy thành ý của anh ta rõ hơn.
Vậy nên mặc dù Lâm Dục Thư chỉ là người ngoài, nhưng các ông chủ Thiệu gia đều rất khiêm nhường với cậu.
Cho dù là đám con cháu ăn chơi trác táng không tham dự việc kinh doanh của công ty, ở trước mặt nhân viên bình thường sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng đứng trước mặt Lâm Dục Thư cũng sẽ thành thật.
Bởi vì không ai biết cậu sẽ nói gì với ông cụ.
Đêm qua, Thiệu Quang Kiệt bảo Lâm Dục Thư cùng anh ta đến sòng bạc vui chơi, đối mặt với yêu cầu không hợp lý này, Lâm Dục Thư dám từ chối trực tiếp, đơn giản là bởi vì cậu có đủ sức để làm như vậy.
Về phần Thiệu Quang Kiệt vẫn luôn cố kiềm chế thăm dò tính hướng của cậu, tất nhiên cũng vì lý do tương tự.
"Không có." Lâm Dục Thư buông thìa kim loại xuống, cầm lấy giấy ăn, lau caramel dính trên môi: "Chỉ tùy tiện hàn huyên một lát thôi."
"Có liên quan đến chuyện thu mua này không?" Thiệu Quang Kiệt cầm lấy dao ăn rồi lại đặt nó xuống, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, có thể thấy được trong lòng anh ta cũng không yên.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao vụ thu mua này là quyết định trọng đại hiếm có từ khi Thiệu Quang Kiệt đảm nhiệm vị trí CEO tới nay, quan tâm đến thái độ ông cụ cũng là chuyện bình thường.
"Anh muốn biết cái gì?" Lâm Dục Thư dứt khoát dựa lưng vào ghế, không vòng vo với Thiệu Quang Kiệt nữa.
"Tôi khá tò mò." Thiệu Quang Kiệt nhìn thẳng vào Lâm Dục Thư, lần này anh ta cầm chặt dao ăn, không để dao rơi xuống nữa: "Ông cụ nghĩ gì về Tống Khải Minh?"
____
Chó lai sói Tiệp Khắc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.