Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 15: Tôi không biết kiềm chế

Không Cúc

21/07/2023

Lon nước trong tay bất giác thấy đáy, ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ trốn sau những tầng mây.

Lâm Dục Thư vẫn khoanh chân lên sofa theo thói quen, nghiêng người tựa vào tay vịn, nói: "Vậy nên hợp tác đôi bên cùng có lợi thì anh sẽ không chịu thiệt, nhưng nếu anh muốn quá nhiều, cuộc đàm phán này sẽ khó tiếp tục."

Tống Khải Minh tựa vào tay vịn sofa bên kia, rõ ràng là khách ở nhà người khác nhưng tự nhiên như nhà mình, một chân tùy ý giẫm lên mép sofa: "Thiệu Quang Kiệt quá đáng nhiều hơn tôi chứ?"

"Anh ta không hiểu ý ám chỉ của tôi." Lâm Dục Thư ném lon rỗng vào thùng rác: "Phải nghĩ cách khác mới được."

Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía phòng bếp: "Còn muốn uống gì không?"

"Có rượu không?" Tầm mắt Tống Khải Minh chuyển đến tủ rượu ở góc nhà ăn: "Lần trước cậu tặng tôi chai rượu vang trắng cũng không tệ."

"Trắng không có, đỏ uống không?" Lâm Dục Thư lê dép lê, đi tới trước tủ rượu.

"Uống, đừng khô quá."

Lâm Dục Thư không có thói quen uống vang đỏ khô trước khi đi ngủ, cậu chọn một chai rượu vang màu hồng đào tương đối nhẹ nhàng, song chai rượu đó được đặt trên nóc tủ, cậu cố hết sức nhưng thậm chí còn không chạm vào được cái chai.

*vang khô: vang ít đường

Có câu: "Chiều cao không đủ, tìm ghế tới giúp". Lâm Dục Thư từ bỏ, đang định xoay người lấy ghế thì một cánh tay vươn ra từ phía sau, cầm lấy chai vang màu hồng đào mà cậu đã chọn.

"Cậu cũng uống loại rượu này à?" Tống Khải Minh cầm chai rượu, nhưng không lui về phía sau: "Tôi tưởng chỉ có nữ sinh thích."

Hắn có lẽ vừa tắm xong, trên người không có mùi gỗ mun trầm hương, mà thoang thoảng mùi sữa tắm thơm dịu.

"Uống rượu gì không liên quan đến giới tính." Lâm Dục Thư cầm lấy chai rượu trong tay Tống Khải Minh, đẩy lồng ngực hắn ra: "Anh đừng dựa vào tôi sát như vậy."

Cậu xoay người đi tới tủ bên cạnh, lấy ra hai cái ly, Tống Khải Minh đi theo sau, lười biếng dựa vào tủ, nhìn cậu nói: "Tôi phát hiện một việc."

"Việc gì?" Lâm Dục Thư tập trung rót rượu.

"Cậu thích sờ ngực tôi."

Chất lỏng màu hồng từ trong ly thiếu chút nữa tràn ra, Lâm Dục Thư nhanh chóng nâng cổ tay lên, trợn mắt nhìn Tống Khải Minh: "Anh bớt nói nhảm."

Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: "Tự cậu đếm xem, cậu sờ mấy lần rồi?"

"Tôi không có." Lâm Dục Thư nói một cách chính trực: "Đó không phải là sờ."

"Không phải sờ thì là cái gì?" Tống Khải Minh buồn cười nói: "Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã sờ tôi."

Lâm Dục Thư cứng họng, rõ ràng là cậu làm đổ bia, sao lại nói giống như cậu cố ý vậy?

"Cảm giác thế nào?" Tống Khải Minh nghiêm túc hỏi.

Lâm Dục Thư nhíu mày, hơi cáu đáp: "Làm sao tôi biết?"

"Vậy cậu sờ lại thử xem."



"Tống Khải Minh!" Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu đỏ lên, tỏ vẻ tức giận: "Anh còn như vậy tôi sẽ nổi giận đấy."

"Được được được, không chọc cậu nữa."

Tống Khải Minh thu lại ý cười, đưa tay lấy ly rượu Lâm Dục Thư đã rót, nhưng cậu lại hất tay hắn ra, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Anh đi về cho tôi, sau này qua mười giờ tối, cấm ra vào nhà tôi."

"Không phải chứ." Tống Khải Minh hơi kinh ngạc: "Cậu giận thật à?"

"Ra ngoài." Lâm Dục Thư đẩy Tống Khải Minh đi về phía cửa lớn.

"Tôi sai rồi." Tống Khải Minh nhanh chóng xin lỗi, chỉ là vẫn có phần không đứng đắn: "Là tôi không biết kiềm chế, cậu đừng so đo với tôi."

Lâm Dục Thư đẩy Tống Khải Minh ra ngoài: "Đàn ông không biết kiềm chế nên bị nhốt trong nhà."

"Lâm Dục Thư." Tống Khải Minh đứng ngoài cửa lớn, giống như có nhận thức mới về Lâm Dục Thư, dở khóc dở cười: "Cậu bảo thủ như vậy sao?"

Lâm Dục Thư tỏ vẻ muốn đóng cửa.

"Phía Thiệu Quang Kiệt cậu hãy——"

Vốn định dặn dò chính sự một chút, nhưng còn chưa nói xong cánh cửa đã đóng "Rầm" một tiếng.

Tống Khải Minh hậm hực sờ mũi: "Hung dữ thật."

Hắn cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân, do dự một chút, cuối cùng vẫn mang dép lê của Lâm Dục Thư về nhà.

Thứ ba, trong thành phố có một buổi họp mặt của các nhà đầu tư, Lâm Dục Thư đương nhiên tham dự, mà lần này cậu cũng khuyên Thiệu Quang Kiệt tới đây.

"Cậu có chắc chắn Tống Khải Minh sẽ đến không?" Thiệu Quang Kiệt hỏi.

"Có." Lâm Dục Thư nói: "Chờ xem."

Buổi họp mặt được tổ chức tại nhà hàng buffet của khách sạn năm sao, không ít nhà đầu tư cầm ly rượu đi lại xung quanh, trong khi Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt chỉ lặng lẽ ngồi, không cần tìm cảm giác tồn tại cũng sẽ có người đến chào hỏi bọn họ không dứt.

"Thiệu tổng, quản lý Lâm, trong tay tôi có một dự án tốt, cậu có muốn xem không..."

Nếu như nói ngân hàng đầu tư là kim chủ của các doanh nhân, vậy Văn phòng gia đình Thiệu thị chính là kim chủ của ngân hàng đầu tư.

Lâm Dục Thư rất ít khi tự mình tìm kiếm dự án để đầu tư, thông thường đều là đem tiền ký thác cho các ngân hàng đầu tư lớn, lấy thân phận quỹ mẹ LP, nắm giữ phương hướng đầu tư của ngân hàng đầu tư.

*quỹ LP (Limited partner): đối tác góp vốn

Ngay cả khi ngân hàng đầu tư quan tâm đến một dự án nhưng chỉ cần Lâm Dục Thư không gật đầu, số tiền này cũng không đầu tư được, bởi vậy những nhà đầu tư đó có phần kính trọng cậu.

"Gửi bản kế hoạch dự án vào hòm thư của tôi là được rồi." Lại đuổi một nhà đầu tư đi, Lâm Dục Thư khẽ hớp một ngụm trà.

Thiệu Quang Kiệt ở bên cạnh rõ ràng đang nhàm chán, Lâm Dục Thư đang muốn tìm một chủ đề nào đó nói chuyện với hắn thì một góc khác của nhà hàng đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Hai người cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy rất nhiều nhà đầu tư vây quanh một bóng người cao lớn.



Lâm Dục Thư hơi ngẩn người, cho là mình nhìn nhầm, lại nghe Thiệu Quang Kiệt nói: "Đỗ Vũ Phi về rồi."

Xem ra Lâm Dục Thư không nhìn lầm, người kia đúng là Đỗ Vũ Phi.

"Cậu và hắn chắc là quen biết nhau nhỉ?" Thiệu Quang Kiệt thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Dục Thư hỏi. "Hai người hình như là bạn học."

"Ừm." Lâm Dục Thư mất tự nhiên giơ tay che sườn mặt: "Anh ta là đàn anh của tôi."

...... Cũng là người mà tôi tỏ tình.

Lúc còn đi học, Lâm Dục Thư có đôi phần bốc đồng. Cậu thích Đỗ Vũ Phi và liền bày tỏ tình yêu của mình mà không cần nghĩ nhiều. Tâm lý của cậu vốn rất vững vàng, cảm thấy cho dù bị chối cũng không có gì, nhưng cậu thực sự không ngờ lời từ chối của Đỗ Vũ Phi lại gây tổn thương như vậy.

"Xin lỗi, đàn em." Đỗ Vũ Phi nói với vẻ mặt áy náy: "Chúng ta không cùng một tầng lớp."

Anh ta dùng từ "tầng lớp".

Đó cũng là khi Lâm Dục Thư – người xuất thân từ gia đình khá giả lần đầu tiên ý thức được, hóa ra cũng có vách ngăn giữa những người giàu.

Gia đình Đỗ Vũ Phi mở một chuỗi khách sạn năm sao toàn cầu, trong khi đó gia đình Lâm Dục Thư vừa chuyển sang làm xe năng lượng mới, còn là một xưởng nhỏ chưa bán ra.

Người ta nói "trong nháy mắt sẽ hiểu được rất nhiều đạo lý", Lâm Dục Thư chính là loại cảm giác này.

Cậu đột nhiên nghĩ đến người giàu có chân chính không chơi xe độ, Bugatti, Pagani, Koenigsegg của bọn họ khi xuất xưởng đã ở trạng thái tốt nhất, căn bản không có bất kỳ không gian cải tiến nào.

Tại sao giới JDM từng thịnh hành một thời? Còn không phải bởi vì xe Nhật rẻ, chi phí nuôi thấp sao.

Cũng chỉ có "người nghèo" như Lâm Dục Thư mới vắt óc nghiên cứu xem nên thay bộ phận nào để tăng tốc độ lên một chút, còn những người giàu thực sự muốn tăng tốc thì cứ trực tiếp đổi xe.

Lần tỏ tình đó là cú đả kích tồi tệ nhất trong cuộc đời Lâm Dục Thư.

Cậu không còn một chút thích thú nào cho Đỗ Vũ Phi, không phải cảm thấy mình trèo cao không nổi, mà là cậukhông thích người đề cao địa vị như thế.

Nhưng...

Sau khi bị đả kích Lâm Dục Thư như biến thành người khác, liều mạng học tập, liều mạng làm việc, chỉ muốn bản thân trở nên tốt hơn và đi đến một nơi cao hơn.

Lâm Dĩ Tắc không nói sai, sau khi Lâm Dục Thư tốt nghiệp không về nhà làm việc chính là vì chê xí nghiệp trong nhà nhỏ, không đủ không gian phát triển, cho nên cậu mới làm việc cho Văn phòng gia tộc Thiệu thị, dần dần có được địa vị xã hội như hôm nay.

Cậu không muốn từ chức về nhà cũng là bởi vì sau khi rời khỏi chức vị hiện tại, những nhà đầu tư kia sẽ không lấy lòng cậu như bây giờ.

Cho nên nhìn lại, Lâm Dục Thư chán ghét người coi trọngđịa vị như Đỗ Vũ Phi, nhưng cậu lại không khai thông tư tưởng, dần dần trở thành người mình ghét nhất.

Cậu nịnh hót, cậu yêu tiền, cậu bị ám ảnh bởi thành công hơn bất cứ điều gì. Suy cho cùng, là bởi vì ai đó đã làm tổn thương nặng nề lòng tự tôn của cậu.

"Chậc, tên kia tới thật."

Giọng nói của Thiệu Quang Kiệt cắt ngang dòng suy nghĩ Lâm Dục Thư, cậu lần theo âm thanh nhìn thấy Tống Khải Minh xuất hiện ở cửa nhà hàng, còn chưa đi vào đã bị các nhà đầu tư vây quanh, đúng là còn đắt hơn tôm hùm Úc khổng lồ đặt bên cạnh.

–––––

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệu Ứng Ăn Khớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook