Chương 38
Không Cúc
11/08/2023
Lâm Dục Thư không hay đi xem phim lắm, y có khuynh hướng xem ở nhà, như vậy sẽ không ai quấy rầy, có thể một mình tận hưởng ghế sofa rộng rãi, thích ăn vặt cái gì cũng được, còn có thể tùy ý pause hay lướt nhanh tiến độ chiếu phim.
Nếu y phải tìm ra được một ý nghĩa nào đó của rạp chiếu phim, có lẽ là bởi vì đó là nơi hẹn hò không thể thiếu.
Quản lý của Vĩnh Tinh Studios đích thân đón Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư vào phòng VIP của rạp.
Cách vách với phòng này là sảnh tình nhân, lúc đi qua đó, Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy kinh hồn bạt vía, còn tưởng rằng Tống Khải Minh đòi vào đó. May là bọn họ nhanh chóng lướt qua chỗ đó, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, biết Tống Khải Minh vẫn có chừng mực.
Ở trung tâm thương mại của nhà họ Thiệu, xem phim người nhà họ Thiệu đầu tư, ngay cả chìa khóa cũng nhờ người nhà họ Thiệu xử lý, Tống Khải Minh còn chưa đến mức quang minh chính đại dẫn y vào sảnh tình nhân.
Cùng nhau xem phim của Vũ Tu cũng còn có thể miễn cưỡng giải thích là vì muốn tìm hiểu con riêng của Thiệu Chấn Húc.
Chỉ là Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy kỳ quái. Ngồi xuống ghế, y hỏi: “Anh đi tìm Thiệu Chấn Húc sao? ”
Lần này Thiệu Chấn Húc nhất định là biết chuyện.
Mặc dù người ban đầu hắn tìm không phải ông ta, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải là do ông ta đồng ý.
“Ừm.” Tống Khải Minh nói, đúng lúc phòng chiếu phim tắt đèn, trên màn hình bắt đầu chiếu phim, “Xem phim đã. ”
Chủ đề của bộ phim đoạt giải này là trả thù, còn mang màu sắc kinh dị.
Vũ Tu vào vai một ông bố đơn thân trẻ tuổi, có đứa con gái nhu thuận đáng yêu là Tiểu Viên, đang học lớp hai. Cuộc sống của hai cha con tuy không giàu có nhưng rất ấm áp, cho đến một ngày, Tiểu Viên ở trường bị hãm hiếp…
Phần mở đầu của bộ phim để lại một câu hỏi trong lòng khán giả: Mẹ của Tiểu Viên đâu?
Manh mối rải rác chỉ ra rằng mẹ Tiểu Viên bị bệnh tâm thần, thường xuyên ngược đãi cô bé. Sau khi bị bắt nạt, cô bé cũng bắt đầu có vấn đề về tâm thần.
Nhân vật do Vũ Tu thủ vai bắt đầu bước vào con đường báo thù. Đầu tiên là chôn sống giáo viên thể dục vì đã làm nhục Tiểu Viên, sau đó ngụy tạo hiện trường để đánh lừa cảnh sát.
Kết thúc phim, Vũ Tu dĩ nhiên đã thất bại.
Khi cảnh sát đào lên quan tài của giáo viên thể dục bị chôn sống trên núi, bất ngờ phát hiện trong quan tài còn có một bộ xương trắng, đó chính là mẹ Tiểu Viên…
Bộ phim dừng lại ở đây, để lại rt nhiều bí ẩn khiến khán giả tự hỏi.
Lâm Dục Thư tập trung xem từ đầu tới cuối, khi ánh đèn trong phòng sáng lên, y mới đã ghiền nói: “Mẹ của Tiểu Viên cũng là Vũ Tu chôn sống…”
Tống Khải Minh dường như cũng vừa thoát khỏi bầu không khí hồi hộp của bộ phim. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Xem ra là vậy.”
Khó trách bộ phim này có thể giúp Vũ Tu đoạt cups.
Thủ pháp quay phim cực kỳ tinh diệu, phóng đại sự hồi hộp lại không làm cho người ta có cảm giác quá ảo. Diễn xuất của Vũ Tu cũng càng ngày càng tinh tiến, trước khi Tiểu Viên xảy ra chuyện, người cha đơn thân như toát lên ánh mặt trời sáng sủa, sau đó lại trở nên âm trầm tựa như một tên điên đang đi trên dây thép. Sự kiềm chế khi đối mặt với cảnh sát, sự thô bạo khi đóng đinh nạn nhân vào quan tài, sự điên cuồng khi ở nhà một mình,…
Cậu ta năm nay mới ba mươi tuổi, tương lai còn có rất nhiều đất phát triển, cũng khó trách Phương Lan không thể chịu đựng nổi khi thấy hắn ưu tú như vậy.
“Hôm nay Phương Lan tìm đến tôi.”
Sau khi xem phim, hai người liền tìm một nhà hàng Trung Quốc có tính riêng tư cao trong khu trung tâm thương mại. Dọc theo đường đi, họ trò chuyện về bộ phim, mãi đến khi ngồi vào chỗ ngồi, Lâm Dục Thư lúc này mới nói tới chính sự.
“Sau đó thì sao?” Tống Khải Minh dùng khăn nóng lau tay, dường như cũng không có gì bất ngờ.
“Bà ấy nói mấy mảnh đất kia có thể nhường, nhưng điều kiện là Thiệu Chấn Húc phải phong sát Vũ Tu.”
Tống Khải Minh thong thả hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Có lẽ là không có cửa đâu.” Lâm Dục Thư uống một ngụm nước trà, “Thiệu Chấn Húc coi con trai như bảo bối như vậy, chỉ ước gì có thể ném tất cả tài nguyên cho cậu ta, làm sao có thể phong sát cậu ta được?”
“Em có thể thử xem.”
“Thử cái gì?” Lâm Dục Thư khó hiểu.
“Gọi cho Thiệu Chấn Húc.”
Nghe đến đây, Lâm Dục Thư rốt cục phát hiện phản ứng của hắn khác thường. Nhớ lại chuyện đang nói dở chừng trước khi bộ phim bắt đầu, y hỏi: “Anh đã đi tìm ông ta để nói chuyện về Vũ Tu?”
Nếu không Thiệu Chấn Húc vì sao lại cho hắn mượn chìa khóa phòng chiếu? Ông ta hẳn phải tò mò về động cơ của Tống Khải Minh mới đúng. Nhưng nếu Tống Khải Minh tìm tới vốn là vì chuyện Vũ Tu, sau đó xem như tiện thể mượn rạp chiếu phim thì không có gì kỳ quái.
“Tôi đã nói sau khi về nước sẽ xử lý chuyện này mà.” Tống Khải Minh nói, “Trước tiên em cứ gọi cho ông ta xem sao.”
Tối hôm qua máy bay mới hạ cánh, hôm đã tìm Thiệu Chấn Húc, tốc độ hành động của Tống Khải Minh quả thật kinh người. Lâm Dục Thư tạm thời nuốt lại lời muốn hỏi, quay số của Thiệu Chấn Húc.
Bên kia đầu dây nhanh chóng nghe máy: “Quản lý Lâm.”
Giọng điệu của ông ta không có chỗ nào ngạc nhiên, có vẻ đã sớm biết Lâm Dục Thư sẽ liên hệ. Y nhìn thoáng qua Tống Khải Minh ngồi đối diện, nói: “Sếp Thiệu, mấy mảnh đất lúc trước bên Phương tổng đã có chút ý kiến. Bây giờ sếp có tiện nói chuyện không?”
“Tiện.” Thiệu Chấn Húc nói, “Cậu nói đi.”
“Bà ấy nói điều kiện là,” Lâm Dục Thư dừng lại một chút, nói, “Sếp hãy phong sát Vũ Tu.”
Sự khó xử và trầm mặc không xuất hiện như trong dự đoán. Thiệu Chấn Húc lập tức trả lời: “Được, cứ làm theo lời cô ấy đi.”
Thái độ của ông ta hời hợt như thể không phải đang bàn về tiền đồ của một người, mà chỉ là chuyện tối nay ăn gì.
“Sếp Thiệu,” Lâm Dục Thư đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nhịn không được nói, “Ông có cần suy nghĩ thêm không? Về phía cụ Thiệu thì tôi cũng sẽ——”
“Không cần đâu, cứ vậy đi.” Thiệu Chấn Húc nói, “Cậu nói cho cô ấy biết, sau này Vũ Tu sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nghe thấy tên của người này nữa.”
Nói xong, Thiệu Chấn Húc liền cúp máy.
Lâm Dục Thư không che giấu nổi sự khiếp sợ trong lòng. Y nhìn Tống Khải Minh, hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì thái độ của ông ngoại đã rất rõ ràng, ông sẽ không nhận đứa cháu hoang này.”
“Cho nên anh liền tìm đến Thiệu Chấn Húc, bảo ông ta bỏ rơi Vũ Tu?”
“Không. Tôi đi tìm Phương Lan trước.”
Cảm giác hồi hộp như lúc xem phim lại xuất hiện, trong đầu Lâm Dục Thư hiện lên đủ loại manh mối trong cuộc tán gẫu vừa rồi, cuối cùng đưa ra đáp án hợp lý duy nhất.
Y chậm rãi thở dài một hơi, lại không còn kinh ngạc: “Là anh tìm đến Phương Lan, đề xuất phong sát Vũ Tu cho bà ta.”
“Phải. Về lợi ích hay về tình cảm, chúng ta đều không thể đả động bà ta. Biện pháp duy nhất là giúp bà ta trút giận.”
“Bà ta không nghi ngờ động cơ của anh sao? Anh chính là người nhà họ Thiệu.”
Có lẽ Tống Khải Minh đích thật là kẻ xúc tác, nhưng nếu Thiệu Hòa Húc kiên định đứng về phía Vũ Tu thì Tống Khải Minh đã chẳng làm được gì. Lâm Dục Thư cảm thấy bất lực trước kết quả này. Rõ ràng thuận lợi giữ lại được mảnh đất, nhưng y lại khó có thể vui nổi.
“Chính vì tôi là người nhà họ Thiệu, cho nên động cơ của tôi mới hợp lý.” Tống Khải Minh đáp, “Tôi sẽ không thích tự dưng có thêm một vị anh họ từ trên trời rơi xuống.”
Ra là như vậy.
Từ góc độ tranh giành tài sản, Tống Khải Minh dĩ nhiên không hy vọng mất một miếng ngon vào tay Vũ Tu. Bởi vậy trong mắt Phương Lan, hai người là đồng minh có cùng kẻ địch.
“Vậy Thiệu Chấn Húc thì sao? Không phải ông ta rất nâng niu đứa con riêng này sao?”
“Điều kiện tiên quyết để ông ta nâng niu cậu ta là vì còn hy vọng ông ngoại sẽ nhận Vũ Tu vào gia phả. Như vậy Vũ Tu sẽ được chia tài sản, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào tay ông ta.”
“Nhưng giờ ông cụ đã không chịu nhận.” Lâm Dục Thư nhíu mày.
“Đúng, cho nên Vũ Tu không còn giá trị gì đối với Thiệu Chấn Húc.” Tống Khải Minh nhún vai.
Trong lòng Lâm Dục Thư dần trở nên nặng nề. Vốn tưởng rằng Thiệu Hòa Húc thật lòng thương con trai mình, hóa ra vẫn là vì hai chữ lợi ích.
Một bên là mấy mảnh đất trị giá vài tỷ, một bên là đứa con riêng không có giá trị gì, đây chẳng phải là một lựa chọn quá dễ dàng hay sao? Bảo sao ông ta trả lời dứt khoát như vậy.
“Anh làm vậy,” Lâm Dục Thư có chút khó chịu mím môi, “Không phải quá tàn nhẫn với Vũ Tu sao?”
Một ngôi sao cứ như vậy rớt xuống, trở thành vật hi sinh trong cuốc chiến lợi ích. Nghĩ đến tài hoa của Vũ Tu, Lâm Dục Thư càng cảm thấy tiếc hận.
“Ông ngoại vốn đã có ý phong sát Vũ Tu, chỉ là Thiệu Chấn Húc nghĩ cậu ta còn có thể đóng phim kiếm tiền, cho nên vẫn muốn bảo vệ.” Tống Khải Minh nói, “Tôi chỉ đặt một miếng thịt béo trước mặt Thiệu Hòa Húc, kết quả thế nào là lựa chọn của chính ông ta.”
“Nếu anh đã tự mình ra mặt,” y nhấc đũa, quyết định biến xả nỗi bất lực này vào việc ăn uống, “Còn muốn tôi ở giữa truyền miệng làm gì?”
Tống Khải Minh gắp một miếng sườn vào bát y, “Nhất định phải có em ra mặt. Nếu tôi đứng giữa truyền lời hai người họ, vậy rốt cuộc tôi đứng ở bên nào? Phương Lan sẽ nghi ngờ tôi.”
Nghe vậy, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, việc này không đơn giản như y nghĩ.
Phương Lan sẽ chỉ muốn trút giận lên Vũ Tu nếu bà ta không biết đứa con hoang này căn bản không còn giá trị gì với Thiệu Hòa Húc.
Trong mắt bà ta, Thiệu Chấn Bang không nhận Vũ Tu cũng vô ích, bởi vì chờ sau khi ông cun qua đời, Thiệu Chấn Húc vẫn có thể nhận đứa con hoang này.
Nhưng bà ta không biết, Thiệu Chấn Húc căn bản không quan tâm đến việc có thể cho Vũ Tu danh phận hay không, mà ông ta chỉ muốn được chia thêm nhiều tài sản mà thôi.
Cũng chính vì Phương Lan đánh giá sai giá trị của Vũ Tu, nên mới yêu cầu phong sát. Việc này đối với Thiệu Chấn Húc mà nói căn bản không tính là tổn thất quá lớn, lại có thể xoa dịu Phương Lan, đổi lại được mấy mảnh đất.
Một vấn đề nan giải như vậy mà Tống Khải Minh thật sự tìm được một ý tưởng giải đề ngon lành gọn ghẽ.
Nhưng ngược lại, nếu để Phương Lan biết Thiệu Chấn Húc vốn đã định từ bỏ Vũ Tu, thì đề nghị phong sát của Tống Khải Minh sẽ bị bà ta từ chối.
Bởi vậy để Phương Lan khỏi hoài nghi, Tống Khải Minh không truyền lời ở giữa, mà lấy thân phận đồng minh để gặp riêng từng người, như vậy kết quả là Phương Lan không chỉ thoải mái mà còn cảm thấy thiếu nợ Tống Khải Minh một lần.
Còn về phía Thiệu Chấn Húc, bản thân ông ta vốn đã rơi vào một tình huống khó xử.
Không phong sát Vũ Tu thì cụ Thiệu mất hứng, phong sát Vũ Tu thì bỗng dưng lãng phí không công một cây rụng tiền cấp bậc ảnh đế, thật sự có chút đáng tiếc.
Nhưng hiện tại đề xuất mà Tống Khải Minh đưa ra lại “tình cờ” giúp ông ta vớt vát lại mấy mảnh đất kia, vậy thì không còn gì phải do dự, vừa lúc còn có thể tạo chút hảo cảm với cụ Thiệu.
Nói cách khác, Thiệu Chấn Húc cũng nợ Tống Khải Minh một lần.
Về phần Vũ Tu vô tội nhất, rốt cuộc hắn là con hoang, nhà họ Thiệu đá cậu ra khỏi cuộc chơi, đối với Tống Khải Minh cũng xem như là bớt được một đối thủ cạnh tranh chia tài sản.
– Lại là một mũi tên trúng ba con chim.
Lâm Dục Thư quả thực muốn đào ngực Tống Khải Minh ra xem, rốt cuộc trái tim người này thâm sâu cỡ nào?
“Anh biết không?”, Y phun ra một mẩu xương, nhìn hắn mà nố, “Lúc tính kế người khác anh thật sự rất đáng sợ. ”
“Đáng sợ?” Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu, không biết y đang chê hay là khen, trong ánh mắt có chút nghi hoặc và thấp thỏm.
“Tôi đang tự hỏi liệu ngày nào đó có đến lượt tôi bị anh tính kế hay không.”
“Không.” Tống Khải Minh kỳ quái nói, “Em là người của tôi, tại sao tôi phải tính kế em?”
Lâm Dục Thư quả thực không hiểu ra sao: “Từ khi nào tôi thành người của anh vậy? ”
Tống Khải Minh không trả lời: “Em cũng biết bản chất của cổ phiếu rồi đó, khi em kiếm tiền, luôn phải có người thua lỗ. Khi chúng ta đi tranh thủ lợi ích của mình cũng như vậy, khó tránh khỏi sẽ tổn hại đến lợi ích của người khác, đây là chuyện không thể thay đổi.”
Lâm Dục Thư đương nhiên không cần Tống Khải Minh giảng cho bản chất của cổ phiếu, nhưng đích xác hắn nói không sai.
Sở dĩ có thể bán cổ phiếu ở giá cao là vì luôn có kẻ ngốc chịu mua vào với giá đó. Vì vậy, đầu cơ cổ phiếu hoạt động theo nguyên lý “không phải tôi cướp của anh thì là anh cướp của tôi”.
Lâm Dục Thư cũng không có ý trách hắn, y nói: “Tôi chỉ hy vọng, sau này khi anh tranh giành lợi ích, cũng đừng chỉ nhìn vào lợi ích.”
“Được”, nghe vậy, cảm thấy giải thích còn chưa đủ, hắn lại bổ sung, “Tôi cũng không phải rất đáng sợ, chỉ là may mắn mà thôi. Giống như tôi đang nghĩ làm thế nào để giảm chi phí mua cổ phiếu, thì Thiệu Quang Kiệt lại tìm đến gạ mua S-Power. Tôi đang nghĩ làm thế nào kí,ch thích Phương Lan, thì Vũ Tu lại thành ảnh đế, đây cũng không phải là tính toán của tôi. ”
Vậy cũng phải có đầu óc mới nghĩ ra được, Lâm Dục Thư tự nhủ.
“Thôi, không cần giải thích.” Y nói, “Chúng ta đã từng thoả thuận nếu anh có bất kỳ kế hoạch nào thì sẽ nói trước cho tôi biết. Vậy mà anh lại lén hành động sau lưng tôi.”
“Chưa kịp mà thôi.” Tống Khải Minh vô tội chớp mắt, “Tối hôm qua không có cơ hội, hôm nay thì phải đến công ty, em đâu có cho tôi nói chuyện với em ở công ty.”
… Còn đổ lỗi cho y.
Nhưng Lâm Dục Thư cũng biết hôm nay Tống Khải Minh quả thật rất bận rộn.
Đầu tiên là sáng sớm đi tìm Thiệu Chấn Bang, phản đối việc liên hôn, sau đó lại đi tìm Phương Lan, đề xuất phong sát Vũ Tu, sau đó lại tìm Thiệu Chấn Húc, thuyết phục ông ta đồng ý với điều kiện của Phương Lan. Hôm nay làm gì có thời gian tìm y?
Aiz, Lâm Dục Thư thở dài trong lòng, bên cạnh có một con sói đuôi to, thật đúng là không thể buông lỏng cảnh giác.
Y đột nhiên có chút không yên tâm – cùng người như vậy kết giao quả thật sẽ không có vấn đề gì ư?
Nhìn mấy mẩu xương đã bị mình gặm sạch sẽ trong cái đĩa trước mặt, Lâm Dục Thư trong nháy mắt có ảo giác như thể đang nhìn thấy tương lai của bản thân.
Trong vòng chưa đầy một phút, y đã nhận được một số câu trả lời.
Câu trả lời của tất cả chị em thống nhất 100% là: Chia tay đi! Thank you, next!
Nếu y phải tìm ra được một ý nghĩa nào đó của rạp chiếu phim, có lẽ là bởi vì đó là nơi hẹn hò không thể thiếu.
Quản lý của Vĩnh Tinh Studios đích thân đón Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư vào phòng VIP của rạp.
Cách vách với phòng này là sảnh tình nhân, lúc đi qua đó, Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy kinh hồn bạt vía, còn tưởng rằng Tống Khải Minh đòi vào đó. May là bọn họ nhanh chóng lướt qua chỗ đó, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, biết Tống Khải Minh vẫn có chừng mực.
Ở trung tâm thương mại của nhà họ Thiệu, xem phim người nhà họ Thiệu đầu tư, ngay cả chìa khóa cũng nhờ người nhà họ Thiệu xử lý, Tống Khải Minh còn chưa đến mức quang minh chính đại dẫn y vào sảnh tình nhân.
Cùng nhau xem phim của Vũ Tu cũng còn có thể miễn cưỡng giải thích là vì muốn tìm hiểu con riêng của Thiệu Chấn Húc.
Chỉ là Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy kỳ quái. Ngồi xuống ghế, y hỏi: “Anh đi tìm Thiệu Chấn Húc sao? ”
Lần này Thiệu Chấn Húc nhất định là biết chuyện.
Mặc dù người ban đầu hắn tìm không phải ông ta, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải là do ông ta đồng ý.
“Ừm.” Tống Khải Minh nói, đúng lúc phòng chiếu phim tắt đèn, trên màn hình bắt đầu chiếu phim, “Xem phim đã. ”
Chủ đề của bộ phim đoạt giải này là trả thù, còn mang màu sắc kinh dị.
Vũ Tu vào vai một ông bố đơn thân trẻ tuổi, có đứa con gái nhu thuận đáng yêu là Tiểu Viên, đang học lớp hai. Cuộc sống của hai cha con tuy không giàu có nhưng rất ấm áp, cho đến một ngày, Tiểu Viên ở trường bị hãm hiếp…
Phần mở đầu của bộ phim để lại một câu hỏi trong lòng khán giả: Mẹ của Tiểu Viên đâu?
Manh mối rải rác chỉ ra rằng mẹ Tiểu Viên bị bệnh tâm thần, thường xuyên ngược đãi cô bé. Sau khi bị bắt nạt, cô bé cũng bắt đầu có vấn đề về tâm thần.
Nhân vật do Vũ Tu thủ vai bắt đầu bước vào con đường báo thù. Đầu tiên là chôn sống giáo viên thể dục vì đã làm nhục Tiểu Viên, sau đó ngụy tạo hiện trường để đánh lừa cảnh sát.
Kết thúc phim, Vũ Tu dĩ nhiên đã thất bại.
Khi cảnh sát đào lên quan tài của giáo viên thể dục bị chôn sống trên núi, bất ngờ phát hiện trong quan tài còn có một bộ xương trắng, đó chính là mẹ Tiểu Viên…
Bộ phim dừng lại ở đây, để lại rt nhiều bí ẩn khiến khán giả tự hỏi.
Lâm Dục Thư tập trung xem từ đầu tới cuối, khi ánh đèn trong phòng sáng lên, y mới đã ghiền nói: “Mẹ của Tiểu Viên cũng là Vũ Tu chôn sống…”
Tống Khải Minh dường như cũng vừa thoát khỏi bầu không khí hồi hộp của bộ phim. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Xem ra là vậy.”
Khó trách bộ phim này có thể giúp Vũ Tu đoạt cups.
Thủ pháp quay phim cực kỳ tinh diệu, phóng đại sự hồi hộp lại không làm cho người ta có cảm giác quá ảo. Diễn xuất của Vũ Tu cũng càng ngày càng tinh tiến, trước khi Tiểu Viên xảy ra chuyện, người cha đơn thân như toát lên ánh mặt trời sáng sủa, sau đó lại trở nên âm trầm tựa như một tên điên đang đi trên dây thép. Sự kiềm chế khi đối mặt với cảnh sát, sự thô bạo khi đóng đinh nạn nhân vào quan tài, sự điên cuồng khi ở nhà một mình,…
Cậu ta năm nay mới ba mươi tuổi, tương lai còn có rất nhiều đất phát triển, cũng khó trách Phương Lan không thể chịu đựng nổi khi thấy hắn ưu tú như vậy.
“Hôm nay Phương Lan tìm đến tôi.”
Sau khi xem phim, hai người liền tìm một nhà hàng Trung Quốc có tính riêng tư cao trong khu trung tâm thương mại. Dọc theo đường đi, họ trò chuyện về bộ phim, mãi đến khi ngồi vào chỗ ngồi, Lâm Dục Thư lúc này mới nói tới chính sự.
“Sau đó thì sao?” Tống Khải Minh dùng khăn nóng lau tay, dường như cũng không có gì bất ngờ.
“Bà ấy nói mấy mảnh đất kia có thể nhường, nhưng điều kiện là Thiệu Chấn Húc phải phong sát Vũ Tu.”
Tống Khải Minh thong thả hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Có lẽ là không có cửa đâu.” Lâm Dục Thư uống một ngụm nước trà, “Thiệu Chấn Húc coi con trai như bảo bối như vậy, chỉ ước gì có thể ném tất cả tài nguyên cho cậu ta, làm sao có thể phong sát cậu ta được?”
“Em có thể thử xem.”
“Thử cái gì?” Lâm Dục Thư khó hiểu.
“Gọi cho Thiệu Chấn Húc.”
Nghe đến đây, Lâm Dục Thư rốt cục phát hiện phản ứng của hắn khác thường. Nhớ lại chuyện đang nói dở chừng trước khi bộ phim bắt đầu, y hỏi: “Anh đã đi tìm ông ta để nói chuyện về Vũ Tu?”
Nếu không Thiệu Chấn Húc vì sao lại cho hắn mượn chìa khóa phòng chiếu? Ông ta hẳn phải tò mò về động cơ của Tống Khải Minh mới đúng. Nhưng nếu Tống Khải Minh tìm tới vốn là vì chuyện Vũ Tu, sau đó xem như tiện thể mượn rạp chiếu phim thì không có gì kỳ quái.
“Tôi đã nói sau khi về nước sẽ xử lý chuyện này mà.” Tống Khải Minh nói, “Trước tiên em cứ gọi cho ông ta xem sao.”
Tối hôm qua máy bay mới hạ cánh, hôm đã tìm Thiệu Chấn Húc, tốc độ hành động của Tống Khải Minh quả thật kinh người. Lâm Dục Thư tạm thời nuốt lại lời muốn hỏi, quay số của Thiệu Chấn Húc.
Bên kia đầu dây nhanh chóng nghe máy: “Quản lý Lâm.”
Giọng điệu của ông ta không có chỗ nào ngạc nhiên, có vẻ đã sớm biết Lâm Dục Thư sẽ liên hệ. Y nhìn thoáng qua Tống Khải Minh ngồi đối diện, nói: “Sếp Thiệu, mấy mảnh đất lúc trước bên Phương tổng đã có chút ý kiến. Bây giờ sếp có tiện nói chuyện không?”
“Tiện.” Thiệu Chấn Húc nói, “Cậu nói đi.”
“Bà ấy nói điều kiện là,” Lâm Dục Thư dừng lại một chút, nói, “Sếp hãy phong sát Vũ Tu.”
Sự khó xử và trầm mặc không xuất hiện như trong dự đoán. Thiệu Chấn Húc lập tức trả lời: “Được, cứ làm theo lời cô ấy đi.”
Thái độ của ông ta hời hợt như thể không phải đang bàn về tiền đồ của một người, mà chỉ là chuyện tối nay ăn gì.
“Sếp Thiệu,” Lâm Dục Thư đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nhịn không được nói, “Ông có cần suy nghĩ thêm không? Về phía cụ Thiệu thì tôi cũng sẽ——”
“Không cần đâu, cứ vậy đi.” Thiệu Chấn Húc nói, “Cậu nói cho cô ấy biết, sau này Vũ Tu sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nghe thấy tên của người này nữa.”
Nói xong, Thiệu Chấn Húc liền cúp máy.
Lâm Dục Thư không che giấu nổi sự khiếp sợ trong lòng. Y nhìn Tống Khải Minh, hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì thái độ của ông ngoại đã rất rõ ràng, ông sẽ không nhận đứa cháu hoang này.”
“Cho nên anh liền tìm đến Thiệu Chấn Húc, bảo ông ta bỏ rơi Vũ Tu?”
“Không. Tôi đi tìm Phương Lan trước.”
Cảm giác hồi hộp như lúc xem phim lại xuất hiện, trong đầu Lâm Dục Thư hiện lên đủ loại manh mối trong cuộc tán gẫu vừa rồi, cuối cùng đưa ra đáp án hợp lý duy nhất.
Y chậm rãi thở dài một hơi, lại không còn kinh ngạc: “Là anh tìm đến Phương Lan, đề xuất phong sát Vũ Tu cho bà ta.”
“Phải. Về lợi ích hay về tình cảm, chúng ta đều không thể đả động bà ta. Biện pháp duy nhất là giúp bà ta trút giận.”
“Bà ta không nghi ngờ động cơ của anh sao? Anh chính là người nhà họ Thiệu.”
Có lẽ Tống Khải Minh đích thật là kẻ xúc tác, nhưng nếu Thiệu Hòa Húc kiên định đứng về phía Vũ Tu thì Tống Khải Minh đã chẳng làm được gì. Lâm Dục Thư cảm thấy bất lực trước kết quả này. Rõ ràng thuận lợi giữ lại được mảnh đất, nhưng y lại khó có thể vui nổi.
“Chính vì tôi là người nhà họ Thiệu, cho nên động cơ của tôi mới hợp lý.” Tống Khải Minh đáp, “Tôi sẽ không thích tự dưng có thêm một vị anh họ từ trên trời rơi xuống.”
Ra là như vậy.
Từ góc độ tranh giành tài sản, Tống Khải Minh dĩ nhiên không hy vọng mất một miếng ngon vào tay Vũ Tu. Bởi vậy trong mắt Phương Lan, hai người là đồng minh có cùng kẻ địch.
“Vậy Thiệu Chấn Húc thì sao? Không phải ông ta rất nâng niu đứa con riêng này sao?”
“Điều kiện tiên quyết để ông ta nâng niu cậu ta là vì còn hy vọng ông ngoại sẽ nhận Vũ Tu vào gia phả. Như vậy Vũ Tu sẽ được chia tài sản, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào tay ông ta.”
“Nhưng giờ ông cụ đã không chịu nhận.” Lâm Dục Thư nhíu mày.
“Đúng, cho nên Vũ Tu không còn giá trị gì đối với Thiệu Chấn Húc.” Tống Khải Minh nhún vai.
Trong lòng Lâm Dục Thư dần trở nên nặng nề. Vốn tưởng rằng Thiệu Hòa Húc thật lòng thương con trai mình, hóa ra vẫn là vì hai chữ lợi ích.
Một bên là mấy mảnh đất trị giá vài tỷ, một bên là đứa con riêng không có giá trị gì, đây chẳng phải là một lựa chọn quá dễ dàng hay sao? Bảo sao ông ta trả lời dứt khoát như vậy.
“Anh làm vậy,” Lâm Dục Thư có chút khó chịu mím môi, “Không phải quá tàn nhẫn với Vũ Tu sao?”
Một ngôi sao cứ như vậy rớt xuống, trở thành vật hi sinh trong cuốc chiến lợi ích. Nghĩ đến tài hoa của Vũ Tu, Lâm Dục Thư càng cảm thấy tiếc hận.
“Ông ngoại vốn đã có ý phong sát Vũ Tu, chỉ là Thiệu Chấn Húc nghĩ cậu ta còn có thể đóng phim kiếm tiền, cho nên vẫn muốn bảo vệ.” Tống Khải Minh nói, “Tôi chỉ đặt một miếng thịt béo trước mặt Thiệu Hòa Húc, kết quả thế nào là lựa chọn của chính ông ta.”
“Nếu anh đã tự mình ra mặt,” y nhấc đũa, quyết định biến xả nỗi bất lực này vào việc ăn uống, “Còn muốn tôi ở giữa truyền miệng làm gì?”
Tống Khải Minh gắp một miếng sườn vào bát y, “Nhất định phải có em ra mặt. Nếu tôi đứng giữa truyền lời hai người họ, vậy rốt cuộc tôi đứng ở bên nào? Phương Lan sẽ nghi ngờ tôi.”
Nghe vậy, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, việc này không đơn giản như y nghĩ.
Phương Lan sẽ chỉ muốn trút giận lên Vũ Tu nếu bà ta không biết đứa con hoang này căn bản không còn giá trị gì với Thiệu Hòa Húc.
Trong mắt bà ta, Thiệu Chấn Bang không nhận Vũ Tu cũng vô ích, bởi vì chờ sau khi ông cun qua đời, Thiệu Chấn Húc vẫn có thể nhận đứa con hoang này.
Nhưng bà ta không biết, Thiệu Chấn Húc căn bản không quan tâm đến việc có thể cho Vũ Tu danh phận hay không, mà ông ta chỉ muốn được chia thêm nhiều tài sản mà thôi.
Cũng chính vì Phương Lan đánh giá sai giá trị của Vũ Tu, nên mới yêu cầu phong sát. Việc này đối với Thiệu Chấn Húc mà nói căn bản không tính là tổn thất quá lớn, lại có thể xoa dịu Phương Lan, đổi lại được mấy mảnh đất.
Một vấn đề nan giải như vậy mà Tống Khải Minh thật sự tìm được một ý tưởng giải đề ngon lành gọn ghẽ.
Nhưng ngược lại, nếu để Phương Lan biết Thiệu Chấn Húc vốn đã định từ bỏ Vũ Tu, thì đề nghị phong sát của Tống Khải Minh sẽ bị bà ta từ chối.
Bởi vậy để Phương Lan khỏi hoài nghi, Tống Khải Minh không truyền lời ở giữa, mà lấy thân phận đồng minh để gặp riêng từng người, như vậy kết quả là Phương Lan không chỉ thoải mái mà còn cảm thấy thiếu nợ Tống Khải Minh một lần.
Còn về phía Thiệu Chấn Húc, bản thân ông ta vốn đã rơi vào một tình huống khó xử.
Không phong sát Vũ Tu thì cụ Thiệu mất hứng, phong sát Vũ Tu thì bỗng dưng lãng phí không công một cây rụng tiền cấp bậc ảnh đế, thật sự có chút đáng tiếc.
Nhưng hiện tại đề xuất mà Tống Khải Minh đưa ra lại “tình cờ” giúp ông ta vớt vát lại mấy mảnh đất kia, vậy thì không còn gì phải do dự, vừa lúc còn có thể tạo chút hảo cảm với cụ Thiệu.
Nói cách khác, Thiệu Chấn Húc cũng nợ Tống Khải Minh một lần.
Về phần Vũ Tu vô tội nhất, rốt cuộc hắn là con hoang, nhà họ Thiệu đá cậu ra khỏi cuộc chơi, đối với Tống Khải Minh cũng xem như là bớt được một đối thủ cạnh tranh chia tài sản.
– Lại là một mũi tên trúng ba con chim.
Lâm Dục Thư quả thực muốn đào ngực Tống Khải Minh ra xem, rốt cuộc trái tim người này thâm sâu cỡ nào?
“Anh biết không?”, Y phun ra một mẩu xương, nhìn hắn mà nố, “Lúc tính kế người khác anh thật sự rất đáng sợ. ”
“Đáng sợ?” Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu, không biết y đang chê hay là khen, trong ánh mắt có chút nghi hoặc và thấp thỏm.
“Tôi đang tự hỏi liệu ngày nào đó có đến lượt tôi bị anh tính kế hay không.”
“Không.” Tống Khải Minh kỳ quái nói, “Em là người của tôi, tại sao tôi phải tính kế em?”
Lâm Dục Thư quả thực không hiểu ra sao: “Từ khi nào tôi thành người của anh vậy? ”
Tống Khải Minh không trả lời: “Em cũng biết bản chất của cổ phiếu rồi đó, khi em kiếm tiền, luôn phải có người thua lỗ. Khi chúng ta đi tranh thủ lợi ích của mình cũng như vậy, khó tránh khỏi sẽ tổn hại đến lợi ích của người khác, đây là chuyện không thể thay đổi.”
Lâm Dục Thư đương nhiên không cần Tống Khải Minh giảng cho bản chất của cổ phiếu, nhưng đích xác hắn nói không sai.
Sở dĩ có thể bán cổ phiếu ở giá cao là vì luôn có kẻ ngốc chịu mua vào với giá đó. Vì vậy, đầu cơ cổ phiếu hoạt động theo nguyên lý “không phải tôi cướp của anh thì là anh cướp của tôi”.
Lâm Dục Thư cũng không có ý trách hắn, y nói: “Tôi chỉ hy vọng, sau này khi anh tranh giành lợi ích, cũng đừng chỉ nhìn vào lợi ích.”
“Được”, nghe vậy, cảm thấy giải thích còn chưa đủ, hắn lại bổ sung, “Tôi cũng không phải rất đáng sợ, chỉ là may mắn mà thôi. Giống như tôi đang nghĩ làm thế nào để giảm chi phí mua cổ phiếu, thì Thiệu Quang Kiệt lại tìm đến gạ mua S-Power. Tôi đang nghĩ làm thế nào kí,ch thích Phương Lan, thì Vũ Tu lại thành ảnh đế, đây cũng không phải là tính toán của tôi. ”
Vậy cũng phải có đầu óc mới nghĩ ra được, Lâm Dục Thư tự nhủ.
“Thôi, không cần giải thích.” Y nói, “Chúng ta đã từng thoả thuận nếu anh có bất kỳ kế hoạch nào thì sẽ nói trước cho tôi biết. Vậy mà anh lại lén hành động sau lưng tôi.”
“Chưa kịp mà thôi.” Tống Khải Minh vô tội chớp mắt, “Tối hôm qua không có cơ hội, hôm nay thì phải đến công ty, em đâu có cho tôi nói chuyện với em ở công ty.”
… Còn đổ lỗi cho y.
Nhưng Lâm Dục Thư cũng biết hôm nay Tống Khải Minh quả thật rất bận rộn.
Đầu tiên là sáng sớm đi tìm Thiệu Chấn Bang, phản đối việc liên hôn, sau đó lại đi tìm Phương Lan, đề xuất phong sát Vũ Tu, sau đó lại tìm Thiệu Chấn Húc, thuyết phục ông ta đồng ý với điều kiện của Phương Lan. Hôm nay làm gì có thời gian tìm y?
Aiz, Lâm Dục Thư thở dài trong lòng, bên cạnh có một con sói đuôi to, thật đúng là không thể buông lỏng cảnh giác.
Y đột nhiên có chút không yên tâm – cùng người như vậy kết giao quả thật sẽ không có vấn đề gì ư?
Nhìn mấy mẩu xương đã bị mình gặm sạch sẽ trong cái đĩa trước mặt, Lâm Dục Thư trong nháy mắt có ảo giác như thể đang nhìn thấy tương lai của bản thân.
Trong vòng chưa đầy một phút, y đã nhận được một số câu trả lời.
Câu trả lời của tất cả chị em thống nhất 100% là: Chia tay đi! Thank you, next!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.