Chương 56: Màn diễn
back-99Mask
20/07/2019
Đôi khi trong cuộc sống, ta phải luôn chấp nhận vấn đề của bản thân mà không có sự thay đổi.
Người như Hắc Chính vốn không hề chậm trễ trong công việc, không phải vì anh cuồng công việc, càng không phải yêu nghề. Anh chỉ là... không muốn trở về nhà... Nhà được coi là tổ ấm của gia đình nhưng đối với anh nó như là một cơn ác mộng, kéo dài không dứt. Khác với những người được cha mẹ yêu thương, họ lại coi anh như gánh nặng tình cảm đôi bên. Từ ngoài vào có thể coi như trầm ổn, trên thực tế lạnh băng giống nhau quan hệ, giữa họ chỉ còn lại quyền lực và lợi ích. Kết hôn với nhau như để hợp tác làm ăn, ngay cả gia đình đôi bên cũng lạnh đi không kém.
Sống một môi trường đến người thân trở nên xa lạ trong mắt, ra tay tàn nhẫn, anh chỉ biết nhẫn nại chịu đựng. Mỗi khi trở về cái anh nhận chỉ là bóng hình người quen, u ám từng ngày.
Nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ từng người xung quanh, anh chỉ biết cười khổ.
Trong nguyên tác, Ái Vỹ không thể chiếm được tình cảm của Hắc Chính một phần vì lý do này. Một người gần như có tất cả như Ái Vỹ rất khó nhận biết vấn đề này, nhân gia nhà họ Hắc càng phấn khởi bao nhiêu, anh lại càng bất mãn bấy nhiêu, cái cảm giác nuốt không trôi cái không khí hòa ái này khiến anh thêm bất an lạ thường. Vì thế, dưới vị thế một đứa trẻ, anh đã có suy nghĩ muốn tránh xa người nhà họ Ái này rồi.
Cô mà tranh với Vi Tuyết thì chả khác gì cái người ngu, tuy vậy Lạc Phong cũng không phải lựa chọn tốt lắm, cô tấn công chẳng thấm vào đâu, chỉ thấy rước thêm nhục đổ đầu
- Biết ngay cô ở đây! Xem ra cô đã coi đây như địa bàn mình rồi.
Người đi lên tao nhã lấy trên tay hộp đồ ăn lại gần đưa cô, cô mới phát hiện bản thân cũng khá đói không khách khí ăn, hỏi hắn câu:
- Ngươi đến đây làm gì? Xem ta thảm đến mức nào sao?!
- Làm gì có, người là chân tử tuyệt sắc, họa phúc giai nhân, tôi ngắm mà không được, sao có thể như thế thảm đâu.
Nghe tên này nói móc mình mặt cô cũng không dễ nhìn mấy khía thêm vài câu:
- Còn ngươi xấu quá ma cũng chẳng nhìn.
- ...
- Ta bây giờ không chỉ canh chó mà còn canh chủ, quả thực mệt hết chỗ nói, Ái Lâm nghi ngờ ta không ít, nếu không vì huyết mạch chảy trong người ta. E rằng bản thân lúc nào đó cũng bị đem đi xử trảm, ngươi rảnh rỗi hóng chuyển với ta chi bằng dùng nó làm chút việc vặt giúp ta đi!
- .... Đó là chuyện của cô, muốn tôi giúp thì cũng phải đôi bên cùng có lợi, hay là cô đóng cùng tôi một số thoại bản cá nhân!
- ... Nói mới nhớ nhà họ Hắc sắp có chuyện nổi hứng rồi, xem ra ý kiến này cũng không tồi, vở kịch này ta đóng!
Hắc gia vốn không thích con thường dân làm dâu nhà này, nên thể nào cũng đến gây khó dễ, Hắc Chính ở cục diện này mà nói mang tính uy hiếp cao. Mà kịch vui này cũng bao gồm cô, nữ phụ độc ác. Không có cô nhà họ Hắc sẽ trở thành trò hề trong mối quan hệ này, bị nhân vật chính áp mặt phía trên lên tướng.
Hắc Chính vốn là một thiên tài, nhưng không phải giống Ái Lâm anh là người được trọng dụng, là chỗ dựa vững chắc của gia tộc, nếu bỏ đi chả khác gì cho kẻ khác nhặt về một món lời lớn
Đối chấp với nhau nhiều năm, nói với nhau cũng chỉ có hai từ gia tộc đặt lên đầu, lạnh nhạt một câu cương vị.
Hắc Chính trong nguyên gốc đã có rất nhiều lần muốn rời nhà, nhưng mỗi lần đều do dự, bởi vì anh không có lý do để rời đi, bởi vì anh vẫn còn hy vọng, sự nhu nhược, yếu kém bản thân anh hiểu rõ. Có điều đây không phải vấn dề, anh bây giờ đã có ý chí, có quyết tâm bảo vệ một người, anh đã không còn là kẻ tham luyến những thứ đã mất mà tự mình đi tìm khởi đầu mới cho mình, một con người hoàn toàn mới.
Đoạn kịch bản này, cô có vai trò thúc đẩy Hắc gia uy hiếp cục bộ, cắt đứt mọi con đường tiến bước của anh khi đang hòa nhập vào xã hội, tạo dựng vị thế của bản thân.
Nhưng nghĩ lại thì...
- Mạc Vy: Ta cảm thấy mình vẫn thiệt, kế hoạch này xem ra quá lợi cho ngươi rồi, ta từ chối, muốn chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!
- ... Đúng a, tôi cũng thấy cô không có ý thỏa thuận, cô không làm cũng được, tôi cũng không ép, nhưng kẻ thua cuộc vẫn sẽ là cô thôi!
- Là sao?!
- Cô cứ muốn kéo tôi đi cùng cũng phải có khả năng, đạp vào mìn là không tốt đâu!
- ...
- Mở miệng ra là muốn sống chết cùng tôi, xem ra cô cũng yêu tôi lắm.
- ....!! Đồ điên.
Và cứ như thế bữa ăn trưa kết thúc trong sự lo lắng của cô.
Mấy ngày sau, quả thực bên Hắc gia gặp sóng lớn, từ người trên người dưới đều ở trong trạng thái bất an, một tách chén vỡ xuống mặt sàn, tiếng chửi rủa từ miệng phun ra, những người sau hùa theo như sóng. Buổi tụ họp này vốn phải có Hắc Chính nhưng người hiện tại cũng không, người đàn ông chửi khản cổ rồi mới bực mình đứng dậy kêu người gọi lại nói:
- Nếu tên nghiệt chủng này mười phút mà không tới thì đừng hòng về nhà nữa!
- Cha, cái gì cũng phải từ giữ bình tĩnh, xảy ra sự việc cũng là tại chúng con không giáo dưỡng tử tế...
- Mày còn mở miệng nói, nhà họ Hắc ta mấy tổ tông đời cũng không có ai dám lên mặt như nó, nếu ngày hôm nay nó không đến, các người cũng phải chịu trách nhiệm một phân.
Câu nói này mở ra ai nấy đều tối mặt, mỗi người ở đây sắp không giữ vững hình ảnh hòa hợp này bởi tâm ai nấy đều quá sâu, chỉ có thể một bên cười một bên ngóng.
Người như Hắc Chính vốn không hề chậm trễ trong công việc, không phải vì anh cuồng công việc, càng không phải yêu nghề. Anh chỉ là... không muốn trở về nhà... Nhà được coi là tổ ấm của gia đình nhưng đối với anh nó như là một cơn ác mộng, kéo dài không dứt. Khác với những người được cha mẹ yêu thương, họ lại coi anh như gánh nặng tình cảm đôi bên. Từ ngoài vào có thể coi như trầm ổn, trên thực tế lạnh băng giống nhau quan hệ, giữa họ chỉ còn lại quyền lực và lợi ích. Kết hôn với nhau như để hợp tác làm ăn, ngay cả gia đình đôi bên cũng lạnh đi không kém.
Sống một môi trường đến người thân trở nên xa lạ trong mắt, ra tay tàn nhẫn, anh chỉ biết nhẫn nại chịu đựng. Mỗi khi trở về cái anh nhận chỉ là bóng hình người quen, u ám từng ngày.
Nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ từng người xung quanh, anh chỉ biết cười khổ.
Trong nguyên tác, Ái Vỹ không thể chiếm được tình cảm của Hắc Chính một phần vì lý do này. Một người gần như có tất cả như Ái Vỹ rất khó nhận biết vấn đề này, nhân gia nhà họ Hắc càng phấn khởi bao nhiêu, anh lại càng bất mãn bấy nhiêu, cái cảm giác nuốt không trôi cái không khí hòa ái này khiến anh thêm bất an lạ thường. Vì thế, dưới vị thế một đứa trẻ, anh đã có suy nghĩ muốn tránh xa người nhà họ Ái này rồi.
Cô mà tranh với Vi Tuyết thì chả khác gì cái người ngu, tuy vậy Lạc Phong cũng không phải lựa chọn tốt lắm, cô tấn công chẳng thấm vào đâu, chỉ thấy rước thêm nhục đổ đầu
- Biết ngay cô ở đây! Xem ra cô đã coi đây như địa bàn mình rồi.
Người đi lên tao nhã lấy trên tay hộp đồ ăn lại gần đưa cô, cô mới phát hiện bản thân cũng khá đói không khách khí ăn, hỏi hắn câu:
- Ngươi đến đây làm gì? Xem ta thảm đến mức nào sao?!
- Làm gì có, người là chân tử tuyệt sắc, họa phúc giai nhân, tôi ngắm mà không được, sao có thể như thế thảm đâu.
Nghe tên này nói móc mình mặt cô cũng không dễ nhìn mấy khía thêm vài câu:
- Còn ngươi xấu quá ma cũng chẳng nhìn.
- ...
- Ta bây giờ không chỉ canh chó mà còn canh chủ, quả thực mệt hết chỗ nói, Ái Lâm nghi ngờ ta không ít, nếu không vì huyết mạch chảy trong người ta. E rằng bản thân lúc nào đó cũng bị đem đi xử trảm, ngươi rảnh rỗi hóng chuyển với ta chi bằng dùng nó làm chút việc vặt giúp ta đi!
- .... Đó là chuyện của cô, muốn tôi giúp thì cũng phải đôi bên cùng có lợi, hay là cô đóng cùng tôi một số thoại bản cá nhân!
- ... Nói mới nhớ nhà họ Hắc sắp có chuyện nổi hứng rồi, xem ra ý kiến này cũng không tồi, vở kịch này ta đóng!
Hắc gia vốn không thích con thường dân làm dâu nhà này, nên thể nào cũng đến gây khó dễ, Hắc Chính ở cục diện này mà nói mang tính uy hiếp cao. Mà kịch vui này cũng bao gồm cô, nữ phụ độc ác. Không có cô nhà họ Hắc sẽ trở thành trò hề trong mối quan hệ này, bị nhân vật chính áp mặt phía trên lên tướng.
Hắc Chính vốn là một thiên tài, nhưng không phải giống Ái Lâm anh là người được trọng dụng, là chỗ dựa vững chắc của gia tộc, nếu bỏ đi chả khác gì cho kẻ khác nhặt về một món lời lớn
Đối chấp với nhau nhiều năm, nói với nhau cũng chỉ có hai từ gia tộc đặt lên đầu, lạnh nhạt một câu cương vị.
Hắc Chính trong nguyên gốc đã có rất nhiều lần muốn rời nhà, nhưng mỗi lần đều do dự, bởi vì anh không có lý do để rời đi, bởi vì anh vẫn còn hy vọng, sự nhu nhược, yếu kém bản thân anh hiểu rõ. Có điều đây không phải vấn dề, anh bây giờ đã có ý chí, có quyết tâm bảo vệ một người, anh đã không còn là kẻ tham luyến những thứ đã mất mà tự mình đi tìm khởi đầu mới cho mình, một con người hoàn toàn mới.
Đoạn kịch bản này, cô có vai trò thúc đẩy Hắc gia uy hiếp cục bộ, cắt đứt mọi con đường tiến bước của anh khi đang hòa nhập vào xã hội, tạo dựng vị thế của bản thân.
Nhưng nghĩ lại thì...
- Mạc Vy: Ta cảm thấy mình vẫn thiệt, kế hoạch này xem ra quá lợi cho ngươi rồi, ta từ chối, muốn chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!
- ... Đúng a, tôi cũng thấy cô không có ý thỏa thuận, cô không làm cũng được, tôi cũng không ép, nhưng kẻ thua cuộc vẫn sẽ là cô thôi!
- Là sao?!
- Cô cứ muốn kéo tôi đi cùng cũng phải có khả năng, đạp vào mìn là không tốt đâu!
- ...
- Mở miệng ra là muốn sống chết cùng tôi, xem ra cô cũng yêu tôi lắm.
- ....!! Đồ điên.
Và cứ như thế bữa ăn trưa kết thúc trong sự lo lắng của cô.
Mấy ngày sau, quả thực bên Hắc gia gặp sóng lớn, từ người trên người dưới đều ở trong trạng thái bất an, một tách chén vỡ xuống mặt sàn, tiếng chửi rủa từ miệng phun ra, những người sau hùa theo như sóng. Buổi tụ họp này vốn phải có Hắc Chính nhưng người hiện tại cũng không, người đàn ông chửi khản cổ rồi mới bực mình đứng dậy kêu người gọi lại nói:
- Nếu tên nghiệt chủng này mười phút mà không tới thì đừng hòng về nhà nữa!
- Cha, cái gì cũng phải từ giữ bình tĩnh, xảy ra sự việc cũng là tại chúng con không giáo dưỡng tử tế...
- Mày còn mở miệng nói, nhà họ Hắc ta mấy tổ tông đời cũng không có ai dám lên mặt như nó, nếu ngày hôm nay nó không đến, các người cũng phải chịu trách nhiệm một phân.
Câu nói này mở ra ai nấy đều tối mặt, mỗi người ở đây sắp không giữ vững hình ảnh hòa hợp này bởi tâm ai nấy đều quá sâu, chỉ có thể một bên cười một bên ngóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.