Quyển 1 - Chương 11: Có tật giật mình
Mộc Dật
20/09/2013
Tư Đồ Sách ngẩng đầu nhìn phía Thái tri huyện: "Mong lão gia có thể chấp thuận cho ta nhanh chóng giải phẫu thi thể để điều tra rõ nguyên nhân tử vong."
Trên mặt Thái tri huyện thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng trong nháy mắt, sờ sờ mũi đỏ rực như say rượu, nói : "Này. . . , hay là không cần đi."
Tư Đồ Sách không thể tưởng được Thái tri huyện sẽ cự tuyệt, gấp giọng nói: "Người này rõ ràng có dấu hiệu bị giết. Đây chính là án mạng! Sao có thể nhìn thấy mà không tra xét đây?"
Thái tri huyện có chút không vui, thản nhiên nói: "Người này trên người cũng không có vết thương rõ ràng . . ."
"Những nơi có giòi bò đầy chính là miệng vết thương!"
"Thi thể đã muốn thối rữa, nhìn không ra vết thương. Cái này chẳng qua là giòi đục khoét mà thành thôi."
"Không phải! Này. . ."
"Được rồi!" Thái tri huyện cắt ngang lời Tư Đồ Sách, "Bổn huyện đã có quyết định, không đáng phải phẩu thi để tra xét! Lập tức đem thi thể đi chôn. Các ngươi đi thăm dò vụ án Vương lão giết vợ đi!" Dứt lời, phất ống tay áo, rồi xoay người bỏ đi.
"Chính là lão gia. . ." Tư Đồ Sách còn muốn tiếp tục tranh cãi, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Lan Băng bên cạnh hố, đưa mắt ra hiệu cho mình, có chút ngạc nhiên, liền ngậm miệng không nói.
Chờ Tư Đồ Sách trèo lên khỏi hố, phu mai táng liền một lần nữa đem thi thể kia đi chôn.
Tư Đồ Sách đi đến bên cạnh Hạ Lan Băng, thấp giọng nói: "Này rõ ràng là án mạng, làm sao huynh không nói giúp để tri huyện đại nhân tra rõ a?"
Hạ Lan Băng quay đầu nhìn nhìn hắn, không trả lời.
Tư Đồ Sách có điều ngộ ra, nói : "Tại hạ hiểu rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đúng không?"
"Thái tri huyện không phải loại người như vậy!" Hạ Lan Băng quả quyết nói.
"Vậy đại nhân vì cớ gì mà không tra xét?" Tư Đồ Sách cũng ngang nhiên nói.
Hạ Lan Băng chăm chú nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: "Ngươi thật muốn biết?"
"Chẳng lẽ có gì mờ ám sao?"
Hạ Lan Băng cười lạnh một tiếng, nói : "Đi, ta cho ngươi biết, dù sao ngươi làm hình danh sư gia, sớm hay muộn phải gặp bọn hắn."
"Bọn hắn? Ai?"
"Đông xưởng! Cẩm Y vệ!"
Tư Đồ Sách tự nhiên rùng mình một cái. Hai từ này trong lịch sử của Minh triều rất vang dội. Tư Đồ Sách tuy rằng chủ yếu nghiên cứu khoa học tự nhiên, nhưng cũng đã từng nghe qua. Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ đều là tổ chức đặc nhiệm do Minh triều Hoàng Đế thiết lập, chuyên thu thập tình báo, chèn ép đối thủ chính trị, không bị hạn chế bởi pháp luật, làm việc trực tiếp dưới quyền của hoàng đế. Tổ chức này tương đương với "KGB", "CIA" và "FBI" . Tuy nhiên, ba tổ chức kia ít nhất còn chịu bị pháp luật ước thúc, không thể xằng bậy, nhưng mà Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng đứng trên cả luật pháp, chỉ bị Hoàng Đế chế ước.
Hạ Lan Băng thấy vẻ mặt hắn , cười lạnh nói: "Như thế nào? Sợ rồi sao?"
Tư Đồ Sách miễn cưỡng cười, nói : "Người nọ là Đông xưởng hoặc Cẩm Y vệ giết?"
"Ta thập phần khẳng định!" Hạ Lan Băng cúi đầu nói nhỏ, "Người chết toàn thân thương tổn, đặc biệt phía sau lưng có những vết thương lớn. Đó là thủ pháp tra tấn đặc biệt của Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ, tên là 'Cọ rửa' ! Họ cởi sạch quần áo phạm nhân, sau đó dùng nước sôi sùng sục tưới lên lưng, rồi lại dùng bàn chải đầy đinh sắc nhọn mặc sức chà xát!"
"Ta khinh!" Tư Đồ Sách kìm lòng không được mắng một câu, "Như thế nào lại như vậy. Quá ư biến thái!"
Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Những vụ án rơi nào do Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ quản thì nha môn địa phương không được phép nhúng tay. Nếu không, quan địa phương nhẹ thì mũ cánh chuồn rơi xuống đất, nặng thì đầu người khó giữ được! Cho nên, không nên trách Thái tri huyện mặc kệ vụ án này. Cơ bản là đại nhân không có quyền lực quản nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ!"
"Ta hiểu rồi." Tư Đồ Sách gật gật đầu. Bản thân hắn chẳng qua chỉ là một sư gia nho nhỏ do tri huyện mời. Chuyện mà tri huyện đã mặc kệ, thì hắn càng không nên xen vào. Hơn nữa, hắn chỉ là một hình danh sư gia ở huyện nha, muốn kháng lại Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Nhưng là mắt thấy án mạng mà không tra xét, trong lòng hắn luôn cảm thấy áy náy.
Hai người yên lặng cưỡi ngựa, đi theo kiệu Thái tri huyện đi về hướng thành Bắc .
Khi đến nhà mẹ vợ Vương lão, nha dịch nói nha môn cần phải phẩu thi để phúc tra lại vụ án. Nhạc phụ Vương lão vừa nghe liền vội nói: "Nhập thổ vi an, hiện tại lại cần đào ra để phẩu thi, này này này. . ."
Mẹ vợ Vương lão lại càng một phen khóc ròng: "Ông trời ơi, nữ nhi của ta chết thảm bởi một kẻ không còn nhân tính. Vậy mà bây giờ, các người còn muốn xẻ thịt phanh thây. Con của lão nương chết rồi mà còn không được yên ổn. Rốt cuộc kiếp trước nó đã gây ra oan nghiệt gì?"
Cả nhà khóc hù hụ. Thái tri huyện cũng có chút khó xử, ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn không đưa ra được chủ ý, đành nhìn về phía Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách cất bước đi qua, hướng cha mẹ nạn nhân chắp tay nói: "Lão nhân gia xin người đừng khóc, hãy nghe ta nói hai câu."
Thời xưa, dân chúng đều là e sợ quan trên. Chẳng qua là nghe nói còn muốn phẩu thi con mình, cầm lòng không được nên mới khóc. Bây giờ nghe người nha môn lên tiếng, tự nhiên không dám khóc nữa, liền nuốt nước mắt nhìn hắn.
Tư Đồ Sách mở ra chiết phiến, quạt quạt hai vị lão nhân, nói : "Thực không dám giấu diếm, con gái của ngươi chết có chút kỳ quặc, có thể không phải là do con rể ngươi gây nên!"
"Cái gì?" Hai người kinh ngạc vạn phần, nhìn hắn. Phụ thân nạn nhân ngạnh lên cổ nói : "Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi là. . . ?"
Tri huyện liền hừ một tiếng, kéo dài âm điệu, dùng giọng quan phụ mẫu, nói : "Vị này chính là tân hình danh sư gia mà bổn huyện vừa mời được. Họ kép Tư Đồ, tự Liễu Xuyên. Vị này phụ trách vụ án con gái của các người. Lời hắn nói chính là lời của bổn huyện!"
Hai người vừa nghe, kìm lòng không được, sợ run cả người, sắc mặt lập tức dịu xuống, nhưng lại không cam tâm, vẻ mặt đau khổ chắp tay thi lễ nói : "Tư Đồ sư gia, vừa rồi hạ dân có chút bất kính. Thực xin lỗi. Nhưng mà nữ nhi của hạ dân quả thật là do tên súc sinh kia bóp chết ! Hạ dân có nghe nha môn khám nghiệm tử thi nói, người bị bóp chết thì sẽ có răng màu đỏ bầm! Tình huống đó giống hiện trạng của nữ nhi hạ dân như đúc. Hơn nữa, lúc ấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cũng không có người ngoài tiến vào. Huống chi, nếu không bị giết, hắn vì sao phải đem nữ nhi của hạ dân giấu đi hơn mười ngày ? Còn lừa gạt hạ dân, nói là đã đi ra ngoài rồi. Nếu không phải bị người phát hiện, nữ nhi của hạ dân chẳng phải là. . . Hu hu hu" nói đến chỗ thương tâm, lão nhân không chịu nổi lại khóc rống lên.
Lão thái thái lại càng khóc thảm thiết làm người nhà phải liên tục khuyên bảo, an ủi.
Tư Đồ Sách cũng không sốt ruột, chờ bọn họ dịu đi một chút, mới nói : "Người khám nghiệm tử thi nói chưa chính xác. Không phải bắt buộc là người bị bóp chết thì răng mới đỏ lên. Thi thể của người có nguyên nhân tử vong khác cũng có thể sẽ xuất hiện răng màu đỏ bầm. Điểm này chúng ta vừa mới ở loạn phần mộ kiểm chứng mười vô danh thi thể. Hiện giờ, nha môn muốn tiến hành phẩu thi kiểm tra để chứng thật điểm này. Đúng không, lão gia và Phù Dung huynh?"
Nói đến đây, trước mắt Tư Đồ Sách lại hiện ra vô danh thi thể toàn thân chằng chịt vết thương hoài nghi do Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng tra tấn đến chết.
Thái tri huyện cùng Hạ Lan Băng nghe Tư Đồ Sách nói xong, đều gật gật đầu. Thái tri huyện nói : "Tiên sinh nói không sai. Quả là như vậy."
Hai người kia nghe nói vì để kiểm tra thực hư việc răng đổi màu, nha môn đã mở quan khám nghiệm mười tử thi, bất giác có chút sợ hãi. Hiện tại xem ra, nha môn đối với chuyện này đã hạ quyết tâm tra xét minh bạch. Nếu như mình khăng khăng ngăn trở, chỉ sợ sẽ rước lấy mầm tai vạ. Không khỏi nghi ngại nhìn nhau.
Tư Đồ Sách lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ rồi nói: "Cho nên, nếu chỉ dựa vào việc răng của con gái ngươi màu đỏ bầm liền suy luận là bị bóp chết thì phi thường gượng ép. Chứng cớ không đủ. Nếu cứ như vậy bẩm báo lên trên thì quan trên cũng sẽ không xét duyệt mà gởi trả hồ sơ về. Đến lúc đó chắc chắn phải mở quan phẩu thi kiểm tra. Cho nên bây giờ, ta hi vọng các ngươi có thể phối hợp nha môn tra án. Điều tra rõ ràng nguyên nhân tử vong của con gái. Nếu có hung phạm thì bắt lấy hung phạm. Còn nếu như nguyên nhân tử vong là tự nhiên thì cũng có thể trả lại công đạo cho con rể ngươi."
Trên mặt Thái tri huyện thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng trong nháy mắt, sờ sờ mũi đỏ rực như say rượu, nói : "Này. . . , hay là không cần đi."
Tư Đồ Sách không thể tưởng được Thái tri huyện sẽ cự tuyệt, gấp giọng nói: "Người này rõ ràng có dấu hiệu bị giết. Đây chính là án mạng! Sao có thể nhìn thấy mà không tra xét đây?"
Thái tri huyện có chút không vui, thản nhiên nói: "Người này trên người cũng không có vết thương rõ ràng . . ."
"Những nơi có giòi bò đầy chính là miệng vết thương!"
"Thi thể đã muốn thối rữa, nhìn không ra vết thương. Cái này chẳng qua là giòi đục khoét mà thành thôi."
"Không phải! Này. . ."
"Được rồi!" Thái tri huyện cắt ngang lời Tư Đồ Sách, "Bổn huyện đã có quyết định, không đáng phải phẩu thi để tra xét! Lập tức đem thi thể đi chôn. Các ngươi đi thăm dò vụ án Vương lão giết vợ đi!" Dứt lời, phất ống tay áo, rồi xoay người bỏ đi.
"Chính là lão gia. . ." Tư Đồ Sách còn muốn tiếp tục tranh cãi, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Lan Băng bên cạnh hố, đưa mắt ra hiệu cho mình, có chút ngạc nhiên, liền ngậm miệng không nói.
Chờ Tư Đồ Sách trèo lên khỏi hố, phu mai táng liền một lần nữa đem thi thể kia đi chôn.
Tư Đồ Sách đi đến bên cạnh Hạ Lan Băng, thấp giọng nói: "Này rõ ràng là án mạng, làm sao huynh không nói giúp để tri huyện đại nhân tra rõ a?"
Hạ Lan Băng quay đầu nhìn nhìn hắn, không trả lời.
Tư Đồ Sách có điều ngộ ra, nói : "Tại hạ hiểu rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đúng không?"
"Thái tri huyện không phải loại người như vậy!" Hạ Lan Băng quả quyết nói.
"Vậy đại nhân vì cớ gì mà không tra xét?" Tư Đồ Sách cũng ngang nhiên nói.
Hạ Lan Băng chăm chú nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: "Ngươi thật muốn biết?"
"Chẳng lẽ có gì mờ ám sao?"
Hạ Lan Băng cười lạnh một tiếng, nói : "Đi, ta cho ngươi biết, dù sao ngươi làm hình danh sư gia, sớm hay muộn phải gặp bọn hắn."
"Bọn hắn? Ai?"
"Đông xưởng! Cẩm Y vệ!"
Tư Đồ Sách tự nhiên rùng mình một cái. Hai từ này trong lịch sử của Minh triều rất vang dội. Tư Đồ Sách tuy rằng chủ yếu nghiên cứu khoa học tự nhiên, nhưng cũng đã từng nghe qua. Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ đều là tổ chức đặc nhiệm do Minh triều Hoàng Đế thiết lập, chuyên thu thập tình báo, chèn ép đối thủ chính trị, không bị hạn chế bởi pháp luật, làm việc trực tiếp dưới quyền của hoàng đế. Tổ chức này tương đương với "KGB", "CIA" và "FBI" . Tuy nhiên, ba tổ chức kia ít nhất còn chịu bị pháp luật ước thúc, không thể xằng bậy, nhưng mà Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng đứng trên cả luật pháp, chỉ bị Hoàng Đế chế ước.
Hạ Lan Băng thấy vẻ mặt hắn , cười lạnh nói: "Như thế nào? Sợ rồi sao?"
Tư Đồ Sách miễn cưỡng cười, nói : "Người nọ là Đông xưởng hoặc Cẩm Y vệ giết?"
"Ta thập phần khẳng định!" Hạ Lan Băng cúi đầu nói nhỏ, "Người chết toàn thân thương tổn, đặc biệt phía sau lưng có những vết thương lớn. Đó là thủ pháp tra tấn đặc biệt của Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ, tên là 'Cọ rửa' ! Họ cởi sạch quần áo phạm nhân, sau đó dùng nước sôi sùng sục tưới lên lưng, rồi lại dùng bàn chải đầy đinh sắc nhọn mặc sức chà xát!"
"Ta khinh!" Tư Đồ Sách kìm lòng không được mắng một câu, "Như thế nào lại như vậy. Quá ư biến thái!"
Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Những vụ án rơi nào do Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ quản thì nha môn địa phương không được phép nhúng tay. Nếu không, quan địa phương nhẹ thì mũ cánh chuồn rơi xuống đất, nặng thì đầu người khó giữ được! Cho nên, không nên trách Thái tri huyện mặc kệ vụ án này. Cơ bản là đại nhân không có quyền lực quản nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ!"
"Ta hiểu rồi." Tư Đồ Sách gật gật đầu. Bản thân hắn chẳng qua chỉ là một sư gia nho nhỏ do tri huyện mời. Chuyện mà tri huyện đã mặc kệ, thì hắn càng không nên xen vào. Hơn nữa, hắn chỉ là một hình danh sư gia ở huyện nha, muốn kháng lại Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Nhưng là mắt thấy án mạng mà không tra xét, trong lòng hắn luôn cảm thấy áy náy.
Hai người yên lặng cưỡi ngựa, đi theo kiệu Thái tri huyện đi về hướng thành Bắc .
Khi đến nhà mẹ vợ Vương lão, nha dịch nói nha môn cần phải phẩu thi để phúc tra lại vụ án. Nhạc phụ Vương lão vừa nghe liền vội nói: "Nhập thổ vi an, hiện tại lại cần đào ra để phẩu thi, này này này. . ."
Mẹ vợ Vương lão lại càng một phen khóc ròng: "Ông trời ơi, nữ nhi của ta chết thảm bởi một kẻ không còn nhân tính. Vậy mà bây giờ, các người còn muốn xẻ thịt phanh thây. Con của lão nương chết rồi mà còn không được yên ổn. Rốt cuộc kiếp trước nó đã gây ra oan nghiệt gì?"
Cả nhà khóc hù hụ. Thái tri huyện cũng có chút khó xử, ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn không đưa ra được chủ ý, đành nhìn về phía Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách cất bước đi qua, hướng cha mẹ nạn nhân chắp tay nói: "Lão nhân gia xin người đừng khóc, hãy nghe ta nói hai câu."
Thời xưa, dân chúng đều là e sợ quan trên. Chẳng qua là nghe nói còn muốn phẩu thi con mình, cầm lòng không được nên mới khóc. Bây giờ nghe người nha môn lên tiếng, tự nhiên không dám khóc nữa, liền nuốt nước mắt nhìn hắn.
Tư Đồ Sách mở ra chiết phiến, quạt quạt hai vị lão nhân, nói : "Thực không dám giấu diếm, con gái của ngươi chết có chút kỳ quặc, có thể không phải là do con rể ngươi gây nên!"
"Cái gì?" Hai người kinh ngạc vạn phần, nhìn hắn. Phụ thân nạn nhân ngạnh lên cổ nói : "Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi là. . . ?"
Tri huyện liền hừ một tiếng, kéo dài âm điệu, dùng giọng quan phụ mẫu, nói : "Vị này chính là tân hình danh sư gia mà bổn huyện vừa mời được. Họ kép Tư Đồ, tự Liễu Xuyên. Vị này phụ trách vụ án con gái của các người. Lời hắn nói chính là lời của bổn huyện!"
Hai người vừa nghe, kìm lòng không được, sợ run cả người, sắc mặt lập tức dịu xuống, nhưng lại không cam tâm, vẻ mặt đau khổ chắp tay thi lễ nói : "Tư Đồ sư gia, vừa rồi hạ dân có chút bất kính. Thực xin lỗi. Nhưng mà nữ nhi của hạ dân quả thật là do tên súc sinh kia bóp chết ! Hạ dân có nghe nha môn khám nghiệm tử thi nói, người bị bóp chết thì sẽ có răng màu đỏ bầm! Tình huống đó giống hiện trạng của nữ nhi hạ dân như đúc. Hơn nữa, lúc ấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cũng không có người ngoài tiến vào. Huống chi, nếu không bị giết, hắn vì sao phải đem nữ nhi của hạ dân giấu đi hơn mười ngày ? Còn lừa gạt hạ dân, nói là đã đi ra ngoài rồi. Nếu không phải bị người phát hiện, nữ nhi của hạ dân chẳng phải là. . . Hu hu hu" nói đến chỗ thương tâm, lão nhân không chịu nổi lại khóc rống lên.
Lão thái thái lại càng khóc thảm thiết làm người nhà phải liên tục khuyên bảo, an ủi.
Tư Đồ Sách cũng không sốt ruột, chờ bọn họ dịu đi một chút, mới nói : "Người khám nghiệm tử thi nói chưa chính xác. Không phải bắt buộc là người bị bóp chết thì răng mới đỏ lên. Thi thể của người có nguyên nhân tử vong khác cũng có thể sẽ xuất hiện răng màu đỏ bầm. Điểm này chúng ta vừa mới ở loạn phần mộ kiểm chứng mười vô danh thi thể. Hiện giờ, nha môn muốn tiến hành phẩu thi kiểm tra để chứng thật điểm này. Đúng không, lão gia và Phù Dung huynh?"
Nói đến đây, trước mắt Tư Đồ Sách lại hiện ra vô danh thi thể toàn thân chằng chịt vết thương hoài nghi do Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng tra tấn đến chết.
Thái tri huyện cùng Hạ Lan Băng nghe Tư Đồ Sách nói xong, đều gật gật đầu. Thái tri huyện nói : "Tiên sinh nói không sai. Quả là như vậy."
Hai người kia nghe nói vì để kiểm tra thực hư việc răng đổi màu, nha môn đã mở quan khám nghiệm mười tử thi, bất giác có chút sợ hãi. Hiện tại xem ra, nha môn đối với chuyện này đã hạ quyết tâm tra xét minh bạch. Nếu như mình khăng khăng ngăn trở, chỉ sợ sẽ rước lấy mầm tai vạ. Không khỏi nghi ngại nhìn nhau.
Tư Đồ Sách lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ rồi nói: "Cho nên, nếu chỉ dựa vào việc răng của con gái ngươi màu đỏ bầm liền suy luận là bị bóp chết thì phi thường gượng ép. Chứng cớ không đủ. Nếu cứ như vậy bẩm báo lên trên thì quan trên cũng sẽ không xét duyệt mà gởi trả hồ sơ về. Đến lúc đó chắc chắn phải mở quan phẩu thi kiểm tra. Cho nên bây giờ, ta hi vọng các ngươi có thể phối hợp nha môn tra án. Điều tra rõ ràng nguyên nhân tử vong của con gái. Nếu có hung phạm thì bắt lấy hung phạm. Còn nếu như nguyên nhân tử vong là tự nhiên thì cũng có thể trả lại công đạo cho con rể ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.