Quyển 1 - Chương 13: Dám làm việc nghĩa
Mộc Dật
20/09/2013
Xử lý xong việc an táng lại thi thể, đoàn người đi theo sau kiệu của Tri huyện lão gia về nha môn. Sau khi chịu đựng ánh nắng chói chang suốt cả một ngày, đã vậy lại còn bị tra tấn cặp mắt lúc tra xét bộ não của tử thi, Thái tri huyện cảm thấy choáng váng, buồn nôn, thật sự không chịu nổi, đành phải uỷ thác hai vị sư gia tiếp tục tra án, còn mình thì về trước nội nha uống nước ô mai do phu nhân cho đỡ mệt.
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng lập tức đi vào đại lao nha môn, thẩm vấn Vương lão.
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Sách đặt chân vào nhà giam của nha môn thời xưa. Nhà giam này so với ngục giam của xã hội hiện đại thì quả thật khác biệt rất nhiều. Hắn nhìn thấy những dãy nhà trệt, những hàng rào bằng gỗ. Hắn thấy đại lao đặc biệt có vẻ giống với những nhà lao người ta thường dựng trên kịch truyền hình, nhưng âm u hơn rất nhiều. Một người vừa bước vào từ ngoài trời nắng chói chang thì phải một lúc lâu sau, đôi mắt mới có thể thích ứng được. Mùi nấm mốc cùng với những mùi tanh tưởi không rõ tên xộc vào mũi. Điều này ắt hẳn người xem chưa bao giờ cảm nhận được trên kịch truyền hình.
Lúc trước Tư Đồ Sách đã từng đến nơi này, gặp mặt qua ngục tốt và cai ngục ở đây, cho nên những người này đều biết hắn là ai.
Hạ Lan Băng gọi giải Vương lão tới. Ngục tốt hấp tấp chạy đi áp giải phạm nhân. Cai ngục nhanh chóng lệnh cho người khác dâng lên hai chén trà đậm, hương thơm ngào ngạt. Lại có một tên ngục tốt khác cầm quạt lá cọ đứng sau lưng hai vị sư gia hầu quạt.
Hạ Lan Băng đối với những việc này đã rất quen thuộc, nhưng Tư Đồ Sách lại có chút không quen, vội nói không cần quạt. Thế nhưng tên ngục tốt lại tưởng là sư gia cho rằng hắn quạt chưa đủ lực, nên nhanh chóng nhờ một tên ngục tốt khác giúp đỡ luân phiên quạt.
Hạ Lan Băng cười cười: "Không sao. Nơi này oi bức. Nếu không có người quạt thì Tư Đồ sư gia sẽ thành thịt hun khói mất."
Tư Đồ Sách cười cười: "Tại hạ không đến mức công tử bột như vậy."
"Vậy sao?" Hạ Lan Băng có nhiều thú vị nhìn hắn, "Nhìn bộ dạng này của sư gia, ta đoán trước đây gia cảnh chắc cũng không tệ. Sao sư gia lại lưu lạc giang hồ?"
Tư Đồ Sách hàm hồ nói : "Chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Xem ra sư gia cũng nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh lắm. Tuy nhiên, sư gia thể chất yếu đuối, đi lại giang hồ hẳn là gặp nhiều vất vả?"
"Cũng bình thường."
Hạ Lan Băng nhớ lại ánh sáng từng xuất hiện khi Tư Đồ Sách ra sau quầy của tửu lâu lúc hắn phá vụ án mất trộm. Ánh sáng ấy không phải loại mà những ngọn đèn thường có thể so sánh được. Hạ Lan Băng bật thốt lên hỏi: "Đúng rồi, lúc sư gia phá án, thực sự là đã thi triển pháp thuật sao?"
Tư Đồ Sách suy nghĩ thực sự mình còn rất nhiều phương pháp hình sự pháp y hiện đại sau này cần phải tiến hành, nếu bây giờ đổ hết cho đạo pháp, thì đó cũng là một cái cớ rất tốt, liền mỉm cười gật đầu: "Không sai. Là do sư phụ tại hạ truyền thụ."
Việc Tư Đồ Sách dùng đạo pháp ở tửu lâu rất nhanh phá án sớm đã lan truyền khắp cả nha môn. Bất kỳ ngục tốt nào cũng biết, cho nên khi thấy hắn, đều có chút kính sợ. Nghe hắn và Hạ Lan Băng đang bàn luận, một ngục tốt liền nói: "Tiên sinh có thể thể hiện tài năng để các huynh đệ ở đây được thưởng lãm hay không ?"
Hạ Lan Băng cũng muốn nhìn kỹ xem pháp thuật kia rốt cuộc là như thế nào nên nhìn hắn với vẻ chờ mong.
"Chuyện này.. ." Tư Đồ Sách không muốn rương bảo bối của mình thu hút sự chú ý của quá nhiều người khác, liền lắc đầu: "Thật xin lỗi, sư phụ nói, pháp thuật kia chỉ có khi phá án mới có thể dùng, bình thường không được phép hiển lộ, nếu không pháp thuật sẽ không linh nghiệm."
Thực ra điều này cũng có chút đúng. Các loại thuốc thử, thuốc bột mỗi lần dùng là lại ít đi một chút. Có muốn mua thì cũng không có chỗ nào bán. Nên hắn nhất định phải tiết kiệm. Không phải trường hợp cần thiết thì tuyệt đối không dùng.
Bọn họ tuy có đó thất vọng, nhưng cũng biết quy củ, vội cười cười nói không sao, sau đó lại luôn miệng khen ngợi cách Tư Đồ Sách dùng phép thuật phá án. Đó thực là sự may mắn của nha môn và triều đình.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ngục tốt đã giải Vương lão đến, bắt hắn quỳ rạp xuống đất. Vương lão vừa bị xiềng chân khóa tay, trên cổ còn mang một cái gông to bằng gỗ.
Gông gỗ là hai khối gỗ được nối với hợp cùng một chỗ, kẹp lại ở cổ của phạm nhân, dày mấy tấc, nặng trịch, mặt trên còn có dấu vết màu đỏ sậm, hẳn là vết máu, cũng không biết là đã được dùng để gông cùm bao nhiêu phạm nhân.
Vương lão quỳ trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, chắc là những xiềng xích cùng gông cổ kia khiến cho hắn thống khổ dị thường.
Tư Đồ Sách đi thẳng vào vấn đề: "Vương lão, chúng ta nay thẩm vấn ngươi, là muốn lại phúc tra lại vụ án này, hi vọng ngươi thành thật trả lời."
Vương lão vội cố sức gật đầu: "Hạ dân. . . , hạ dân thật oan uổng a. . ."
"Có phải là ngươi bị oan uổng hay không sẽ được chúng ta tra xét rõ ràng. Trước tiên, ngươi phải đem mọi chuyện kể lại rõ ràng."
"Dạ!" Vương lão cố sức nuốt nước bọt, ngập ngừng nói : "Buổi sáng hôm đó, nương tử của hạ dân vừa đi chợ về đã khóc sướt mướt. Hạ dân hỏi nàng có việc gì. Nàng nói, có mấy người.... vài người trên đường trêu chọc nàng. Hạ dân. . . hạ dân thuận miệng mắng vài câu, nói nàng. . . nói nàng không giữ đạo làm vợ. Người ta thường nói không có lửa làm sao có khói. Nếu nàng ngày thường yên phận thủ thường, người ta cũng sẽ không trêu chọc nàng. . ."
Hạ Lan Băng vừa nghe, tức khí mắng: "Đồ khốn! Nương tử ngươi bị người ta trêu chọc. Ngươi không biết bảo vệ thì thôi, sao lại trách cứ nương tử ngươi. Ngươi có biết suy nghĩ hay không?"
Một đám ngục tốt sôi nổi đua nhau mắng phụ họa.
"Sư gia cùng chư vị không biết, " Vương lão buồn rười rượi nhìn Tư Đồ Sách một cái, "Những người đó. . . , không thể trêu vào a. . ."
"Ta khinh!" Hạ Lan Băng lại càng nộ khí xung thiên, "Không thể trêu vào thì lại quay sang trách mắng vợ mình? Ngươi còn có phải là nam nhân hay không?"
Tư Đồ Sách khoát tay chặn lại, ý bảo Hạ Lan Băng không nên gấp gáp, hỏi Vương lão nói : "Những người này là ai?"
Vương lão không tự chủ được rùng mình một cái, bộ dạng giống như gặp ma, cúi đầu.
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Có là đám người Cẩm Y vệ hoặc Đông xưởng không?"
Vương lão lại khẽ run rẩy, he hé mắt nhìn Hạ Lan Băng một cái, rồi mới chậm rãi gật đầu, hàm hồ nói một câu: "Dạ đúng. . . là người của Đông xưởng. . ."
Đông xưởng! Rõ ràng tổ chức đặc nhiệm, không thể tưởng được lại ngang nhiên trên đường cái trêu chọc dân nữ, nhưng lại khiến cho người khác không dám hé răng, chỉ dám ở nhà mắng nương tử của mình!
Tư Đồ Sách nói : "Bọn hắn trêu chọc nương tử ngươi như thế nào ?"
Vương lão vẻ mặt ảm đạm, hiển nhiên là đối với chính mình không có biện pháp bảo hộ thê tử của chính mình khỏi bị vũ nhục mà thương tâm, khàn khàn lên giọng nói : "Nương tử hạ dân nói, bọn hắn uống rượu, xâu xé quần áo nàng, lại còn sờ soạng nàng, còn dùng rượu tưới nàng, còn muốn đem nàng. . . , nương tử hạ dân liều chết không theo. Sau đó Cẩm Y Vệ xuất hiện, hai bên khẩu chiến, nương tử hạ dân thừa dịp trốn đi mất."
Tư Đồ Sách sửng sốt: "Cẩm Y vệ còn có thể hăng hái làm việc nghĩa ?"
Hạ Lan Băng cười cười, chiết phiến hé ra che ở trước mặt, tiến đến Tư Đồ, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng không hợp, tranh giành cấu xé lẫn nhau, đều muốn hạ nhục đối phương. Cũng không phải là có ý định cứu nương tử hắn."
Tư Đồ Sách nói : "Bất kể là có hay không ý định, ít nhất cứu người ta, đây cũng là chuyện tốt."
"Liễu Xuyên huynh, Cẩm Y vệ rốt cuộc như thế nào, sau này huynh sẽ biết. Bất quá, xin khuyên huynh một câu, chuyện có liên quan đến Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng, đặc biệt là Đông xưởng, tốt nhất đừng hỏi nhiều, miễn cho đùa với lửa sẽ chết cháy."
Tư Đồ Sách gật gật đầu: "Đa tạ Phù Dung huynh nhắc nhở!"
Hạ Lan Băng đối Vương lão nói : "Ngươi kể tiếp đi!"
Vương lão thở dài, nói : "Hạ dân mắng nương tử nhưng nương tử tính khí cương liệt, khóc lên rồi cãi nhau, còn xé quần áo của hạ dân. Hạ dân đành phải dùng tay bóp cổ nàng, thực ra chỉ là muốn nàng đừng tiếp tục như thế nữa. Sau đó nàng giãy ra. Hạ dân lúc đó nghĩ lại cũng thấy mình đã sai, bèn bỏ đi ra ngoài."
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng lập tức đi vào đại lao nha môn, thẩm vấn Vương lão.
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Sách đặt chân vào nhà giam của nha môn thời xưa. Nhà giam này so với ngục giam của xã hội hiện đại thì quả thật khác biệt rất nhiều. Hắn nhìn thấy những dãy nhà trệt, những hàng rào bằng gỗ. Hắn thấy đại lao đặc biệt có vẻ giống với những nhà lao người ta thường dựng trên kịch truyền hình, nhưng âm u hơn rất nhiều. Một người vừa bước vào từ ngoài trời nắng chói chang thì phải một lúc lâu sau, đôi mắt mới có thể thích ứng được. Mùi nấm mốc cùng với những mùi tanh tưởi không rõ tên xộc vào mũi. Điều này ắt hẳn người xem chưa bao giờ cảm nhận được trên kịch truyền hình.
Lúc trước Tư Đồ Sách đã từng đến nơi này, gặp mặt qua ngục tốt và cai ngục ở đây, cho nên những người này đều biết hắn là ai.
Hạ Lan Băng gọi giải Vương lão tới. Ngục tốt hấp tấp chạy đi áp giải phạm nhân. Cai ngục nhanh chóng lệnh cho người khác dâng lên hai chén trà đậm, hương thơm ngào ngạt. Lại có một tên ngục tốt khác cầm quạt lá cọ đứng sau lưng hai vị sư gia hầu quạt.
Hạ Lan Băng đối với những việc này đã rất quen thuộc, nhưng Tư Đồ Sách lại có chút không quen, vội nói không cần quạt. Thế nhưng tên ngục tốt lại tưởng là sư gia cho rằng hắn quạt chưa đủ lực, nên nhanh chóng nhờ một tên ngục tốt khác giúp đỡ luân phiên quạt.
Hạ Lan Băng cười cười: "Không sao. Nơi này oi bức. Nếu không có người quạt thì Tư Đồ sư gia sẽ thành thịt hun khói mất."
Tư Đồ Sách cười cười: "Tại hạ không đến mức công tử bột như vậy."
"Vậy sao?" Hạ Lan Băng có nhiều thú vị nhìn hắn, "Nhìn bộ dạng này của sư gia, ta đoán trước đây gia cảnh chắc cũng không tệ. Sao sư gia lại lưu lạc giang hồ?"
Tư Đồ Sách hàm hồ nói : "Chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Xem ra sư gia cũng nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh lắm. Tuy nhiên, sư gia thể chất yếu đuối, đi lại giang hồ hẳn là gặp nhiều vất vả?"
"Cũng bình thường."
Hạ Lan Băng nhớ lại ánh sáng từng xuất hiện khi Tư Đồ Sách ra sau quầy của tửu lâu lúc hắn phá vụ án mất trộm. Ánh sáng ấy không phải loại mà những ngọn đèn thường có thể so sánh được. Hạ Lan Băng bật thốt lên hỏi: "Đúng rồi, lúc sư gia phá án, thực sự là đã thi triển pháp thuật sao?"
Tư Đồ Sách suy nghĩ thực sự mình còn rất nhiều phương pháp hình sự pháp y hiện đại sau này cần phải tiến hành, nếu bây giờ đổ hết cho đạo pháp, thì đó cũng là một cái cớ rất tốt, liền mỉm cười gật đầu: "Không sai. Là do sư phụ tại hạ truyền thụ."
Việc Tư Đồ Sách dùng đạo pháp ở tửu lâu rất nhanh phá án sớm đã lan truyền khắp cả nha môn. Bất kỳ ngục tốt nào cũng biết, cho nên khi thấy hắn, đều có chút kính sợ. Nghe hắn và Hạ Lan Băng đang bàn luận, một ngục tốt liền nói: "Tiên sinh có thể thể hiện tài năng để các huynh đệ ở đây được thưởng lãm hay không ?"
Hạ Lan Băng cũng muốn nhìn kỹ xem pháp thuật kia rốt cuộc là như thế nào nên nhìn hắn với vẻ chờ mong.
"Chuyện này.. ." Tư Đồ Sách không muốn rương bảo bối của mình thu hút sự chú ý của quá nhiều người khác, liền lắc đầu: "Thật xin lỗi, sư phụ nói, pháp thuật kia chỉ có khi phá án mới có thể dùng, bình thường không được phép hiển lộ, nếu không pháp thuật sẽ không linh nghiệm."
Thực ra điều này cũng có chút đúng. Các loại thuốc thử, thuốc bột mỗi lần dùng là lại ít đi một chút. Có muốn mua thì cũng không có chỗ nào bán. Nên hắn nhất định phải tiết kiệm. Không phải trường hợp cần thiết thì tuyệt đối không dùng.
Bọn họ tuy có đó thất vọng, nhưng cũng biết quy củ, vội cười cười nói không sao, sau đó lại luôn miệng khen ngợi cách Tư Đồ Sách dùng phép thuật phá án. Đó thực là sự may mắn của nha môn và triều đình.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ngục tốt đã giải Vương lão đến, bắt hắn quỳ rạp xuống đất. Vương lão vừa bị xiềng chân khóa tay, trên cổ còn mang một cái gông to bằng gỗ.
Gông gỗ là hai khối gỗ được nối với hợp cùng một chỗ, kẹp lại ở cổ của phạm nhân, dày mấy tấc, nặng trịch, mặt trên còn có dấu vết màu đỏ sậm, hẳn là vết máu, cũng không biết là đã được dùng để gông cùm bao nhiêu phạm nhân.
Vương lão quỳ trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, chắc là những xiềng xích cùng gông cổ kia khiến cho hắn thống khổ dị thường.
Tư Đồ Sách đi thẳng vào vấn đề: "Vương lão, chúng ta nay thẩm vấn ngươi, là muốn lại phúc tra lại vụ án này, hi vọng ngươi thành thật trả lời."
Vương lão vội cố sức gật đầu: "Hạ dân. . . , hạ dân thật oan uổng a. . ."
"Có phải là ngươi bị oan uổng hay không sẽ được chúng ta tra xét rõ ràng. Trước tiên, ngươi phải đem mọi chuyện kể lại rõ ràng."
"Dạ!" Vương lão cố sức nuốt nước bọt, ngập ngừng nói : "Buổi sáng hôm đó, nương tử của hạ dân vừa đi chợ về đã khóc sướt mướt. Hạ dân hỏi nàng có việc gì. Nàng nói, có mấy người.... vài người trên đường trêu chọc nàng. Hạ dân. . . hạ dân thuận miệng mắng vài câu, nói nàng. . . nói nàng không giữ đạo làm vợ. Người ta thường nói không có lửa làm sao có khói. Nếu nàng ngày thường yên phận thủ thường, người ta cũng sẽ không trêu chọc nàng. . ."
Hạ Lan Băng vừa nghe, tức khí mắng: "Đồ khốn! Nương tử ngươi bị người ta trêu chọc. Ngươi không biết bảo vệ thì thôi, sao lại trách cứ nương tử ngươi. Ngươi có biết suy nghĩ hay không?"
Một đám ngục tốt sôi nổi đua nhau mắng phụ họa.
"Sư gia cùng chư vị không biết, " Vương lão buồn rười rượi nhìn Tư Đồ Sách một cái, "Những người đó. . . , không thể trêu vào a. . ."
"Ta khinh!" Hạ Lan Băng lại càng nộ khí xung thiên, "Không thể trêu vào thì lại quay sang trách mắng vợ mình? Ngươi còn có phải là nam nhân hay không?"
Tư Đồ Sách khoát tay chặn lại, ý bảo Hạ Lan Băng không nên gấp gáp, hỏi Vương lão nói : "Những người này là ai?"
Vương lão không tự chủ được rùng mình một cái, bộ dạng giống như gặp ma, cúi đầu.
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Có là đám người Cẩm Y vệ hoặc Đông xưởng không?"
Vương lão lại khẽ run rẩy, he hé mắt nhìn Hạ Lan Băng một cái, rồi mới chậm rãi gật đầu, hàm hồ nói một câu: "Dạ đúng. . . là người của Đông xưởng. . ."
Đông xưởng! Rõ ràng tổ chức đặc nhiệm, không thể tưởng được lại ngang nhiên trên đường cái trêu chọc dân nữ, nhưng lại khiến cho người khác không dám hé răng, chỉ dám ở nhà mắng nương tử của mình!
Tư Đồ Sách nói : "Bọn hắn trêu chọc nương tử ngươi như thế nào ?"
Vương lão vẻ mặt ảm đạm, hiển nhiên là đối với chính mình không có biện pháp bảo hộ thê tử của chính mình khỏi bị vũ nhục mà thương tâm, khàn khàn lên giọng nói : "Nương tử hạ dân nói, bọn hắn uống rượu, xâu xé quần áo nàng, lại còn sờ soạng nàng, còn dùng rượu tưới nàng, còn muốn đem nàng. . . , nương tử hạ dân liều chết không theo. Sau đó Cẩm Y Vệ xuất hiện, hai bên khẩu chiến, nương tử hạ dân thừa dịp trốn đi mất."
Tư Đồ Sách sửng sốt: "Cẩm Y vệ còn có thể hăng hái làm việc nghĩa ?"
Hạ Lan Băng cười cười, chiết phiến hé ra che ở trước mặt, tiến đến Tư Đồ, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng không hợp, tranh giành cấu xé lẫn nhau, đều muốn hạ nhục đối phương. Cũng không phải là có ý định cứu nương tử hắn."
Tư Đồ Sách nói : "Bất kể là có hay không ý định, ít nhất cứu người ta, đây cũng là chuyện tốt."
"Liễu Xuyên huynh, Cẩm Y vệ rốt cuộc như thế nào, sau này huynh sẽ biết. Bất quá, xin khuyên huynh một câu, chuyện có liên quan đến Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng, đặc biệt là Đông xưởng, tốt nhất đừng hỏi nhiều, miễn cho đùa với lửa sẽ chết cháy."
Tư Đồ Sách gật gật đầu: "Đa tạ Phù Dung huynh nhắc nhở!"
Hạ Lan Băng đối Vương lão nói : "Ngươi kể tiếp đi!"
Vương lão thở dài, nói : "Hạ dân mắng nương tử nhưng nương tử tính khí cương liệt, khóc lên rồi cãi nhau, còn xé quần áo của hạ dân. Hạ dân đành phải dùng tay bóp cổ nàng, thực ra chỉ là muốn nàng đừng tiếp tục như thế nữa. Sau đó nàng giãy ra. Hạ dân lúc đó nghĩ lại cũng thấy mình đã sai, bèn bỏ đi ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.