Quyển 1 - Chương 22: Phiêu tiên lâu.
Mộc Dật
20/09/2013
Hạ Lan Băng giận tím mặt: "Quả nhiên là vô pháp vô thiên! Đông xưởng khinh người quá đáng!"
Vương viên ngoại nước mắt lưng tròng nói : "Còn không phải sao, ta đứng ở nơi đó, hoảng sợ, không nghĩ ra được ý gì. Hàng xóm thấy chúng ta chọc giận Đông xưởng, đều đóng cửa không dám ra. Ta cũng không có người để cùng thương lượng, chỉ còn cách chạy về nhà, mở ngân khố lấy một ngàn hai trăm lượng bạc trắng, dùng một cái thùng chứa, kêu điếm tiểu nhị hộ tống, lên xe ngựa chở đến Đông xưởng nha môn. Đưa lên danh mục quà tặng bái thiếp. Lính gác cửa đi vào không lâu, đi ra nói "Để bạc lại, trở về chờ tin tức". Ta chỉ còn biết đem bạc để lại, lại đút lót cho tay lính canh cửa kia một chút bạc, nhờ hắn nói giúp vài lời. Về nhà đợi hai ngày, chưa thấy nhi tử được thả ra, ta sốt ruột, liền nhờ Chu chưởng quỹ của tiệm châu báu hỗ trợ nói hộ. Hắn cùng Đông xưởng quan hệ không tệ, vì thỉnh hắn ra tay, ta lại phải bỏ ra năm trăm lượng bạc. Nhưng mà, qua rất nhiều ngày, vẫn không thấy nhi tử trở về. Chúng ta nghĩ có thể là bạc không đủ, ta cắn răng một cái, lại lấy một ngàn lượng nữa đưa đến Đông xưởng, bọn hắn vẫn là câu nói kia "Để bạc lại, trở về chờ tin tức."
Hạ Lan Băng nói : "Đông xưởng đúng là lòng tham không đáy, bao nhiêu bạc cũng không đủ nhét !"
"Quả đúng như vậy!" Vương viên ngoại kêu thảm thiết nói : "Ta trước sau đã đi năm chuyến đến Đông xưởng, tặng tổng cộng bảy nghìn năm trăm lượng bạc, ngân khố tiêu hết, hàng hóa đều bán giá thấp để kiếm tiền đút lót. Nhưng bọn hắn không thả người, cũng không để cho ta gặp mặt nhi tử. Vừa rồi, trước khi các ngươi tới, ta cùng phu nhân còn đang thương lượng, có nên đem cửa hàng cùng tổ trạch bán hay không, để lấy tiền cứu nhi tử ra. Không thể tưởng được, con ta hắn. . . Ta liều cái mạng già và gia tài này, vào kinh tố cáo ngự trạng. Dù thế nào cũng phải vì nhi tử báo thù."
Tư Đồ Sách nói : "Lão bá, chuyện này không thể cứng rắn, phải nghĩ kỹ biện pháp mới được. Nếu không, vừa không thể báo thù vừa không giữ được mạng. Như vậy không đáng."
Vương viên ngoại cầm trong tay áo dính máu đưa cho lão phụ, run rẩy đứng dậy, chắp tay nói: "Thỉnh giáo vị tiểu huynh đệ này, nên như thế nào mới có thể báo thù cho nhi tử?"
Tư Đồ Sách nói : "Có thể đối kháng Đông xưởng, liền chỉ có Cẩm Y vệ. Lão bá sao không đi cầu Cẩm Y vệ giúp các ngươi giải oan?"
Vương viên ngoại sửng sốt: "Cẩm Y vệ? Bọn hắn, bọn hắn có thể giúp ta sao?"
"Không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, có tiền mua tiên cũng được. Lão bá nguyện ý đem toàn bộ gia tài lên kinh thành kêu oan, chi bằng đem biếu cho Cẩm Y vệ. Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng là hai phe giám sát lẫn nhau. Nếu bọn hắn phát hiện Đông xưởng làm trái pháp luật, liền có thể thượng tấu lên trên."
Vương viên ngoại mắt sáng rực lên, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, quả nhiên là một câu đánh thức người trong mộng. Đa tạ tiểu huynh đệ. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh của tiểu huynh đệ."
Tư Đồ Sách chắp tay nói: "Chúng ta là bằng hữu Vương Cường. Chẳng qua cảm thấy được hắn chết không minh bạch, cho nên tìm hai vị lão nhân gia nói chuyện này. Chuyện bây giờ đã nói xong, chúng ta xin phép cáo từ."
Dứt lời, hai người chắp tay hành lễ, xoay người đi ra. Hai vị lão nhân đuổi theo ra cửa thì không thấy bóng dáng bọn họ đâu. Biết gặp người hảo tâm, hai người hướng lên trời bái lạy.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Lan Băng, Tư Đồ Sách cố sức leo dây thừng trèo tường đi ra. Hai người yên lặng đi trong ngõ nhỏ, lúc chia tay, Tư Đồ Sách hỏi: "Hai người bọn họ có thể lo liệu chuyện này được không?"
"Vương viên ngoại sành sỏi, buôn bán nhiều năm, chuẩn bị như thế nào hắn đương nhiên biết rõ, nếu không phải do bọn Đông xưởng lòng tham không đáy, thì với chỗ tiền của ông ta, ông ấy đã sớm cứu được con. Hai người này thật đáng thương, ngay cả tiền mua quan tài đều đã lấy ra, thế mà nhi tử vẫn chết. Ài, bọn Đông xưởng cũng thật ác độc."
Tư Đồ Sách khoát tay chặn lại: "Ở trong này đừng nói những lời đó. Hẹn gặp lại!" Dứt lời, hắn chắp tay sau lưng, quay về nha môn.
Buổi tối hôm sau, Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng lén đi một chuyến thành đến loạn mộ phần, phát hiện hài cốt Vương Cường đã bị đem đi rồi. Nói vậy, Vương gia cũng vì chuyện này mà bôn ba. Cũng không biết phía Cẩm Y vệ có động tác gì. Hạ Lan Băng xưa nay căn bản không cùng Đông xưởng và Cẩm Y vệ lui tới, cho nên cũng không có người nào có thể hỏi thăm. Chuyện này lại quá mức trọng đại, cũng không dám kêu phó đầu mục Tiêu Háo Tử đi làm.
Cứ như vậy, qua vài ngày, tình hình vẫn yên tỉnh.
Hôm nay, lúc hết giờ làm ở nha môn, Hạ Lan Băng nói : "Thế nào, mệt mỏi một ngày, giờ đi uống một ly đi?"
"Tốt!" Tư Đồ Sách cười nói, "Không thể tưởng được huynh còn thích uống rượu."
"Bình thường thôi, không mê rượu."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người nói chuyện, bước ra khỏi nha môn, thong thả đi đến tửu lâu Tư Đồ Sách phá vụ án đầu tiên. Tửu lâu tên là "Phiêu tiên lâu" . Gió mát cảnh đẹp, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy con sông đẹp và yên tĩnh.
Lão mập chưởng quầy thấy hai vị sư gia đến đây, liên tục mời chào, bộ dạng vui vẻ: "Hạ sư gia, Tư Đồ sư gia, nhị vị đến đây. Mời lên lầu! Mời lên lầu!"
Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến màu vàng, nói : "Hôm nay trời đặc biệt oi bức nên ta muốn ngồi chỗ gần bờ sông cho mát."
"Được rồi!" Chưởng quầy dứt lời, tự mình dẫn hai người lên lầu, đưa bọn hắn đến gian lớn nhất. Đại gian này quả nhiên rộng rãi, một mảng đất trống lớn, có thể chứa cả nhóm nhạc và người ca múa trợ hứng uống rượu.
Hạ Lan Băng ngồi xuống, nói với lão mập chưởng quầy: "Vẫn như cũ."
"Được rồi! Xin nhị vị chờ một chút!" Lão mập chưởng quầy cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Tư Đồ Sách cười nói: "Ra mòi, huynh là nơi này khách quen a."
"Khi buồn thì ngẫu nhiên đến uống một ly."
"Một mình?"
"Không, có đôi khi dẫn theo hai nàng Nha Đản và Đường Đường."
"Đường Đường? Đường Đường là ai?"
"Chính là Đường Nhân đó."
"À, " Tư Đồ Sách gật gật đầu, "Đây là đại danh của nàng?"
"Đúng rồi. À, nên gọi các nàng cùng đi uống mới náo nhiệt, vừa rồi đã quên. Tiểu nhị! Tiểu nhị!"
Bên ngoài gian nhà có tiểu nhị đặc biệt hầu hạ. Nghe tiếng gọi, hắn liềnnhanh chóng tiến vào, khom lưng cười nói: "Hạ sư gia?"
"Ngươi đi mời Nha Đản cùng Đường Nhân tới đây."
"Vâng." Tiểu nhị đáp ứng rồi chạy đi xuống lầu.
Tiểu nhị vội vàng đi, thiếu chút nữa đụng vào một đám người ở góc rẽ, bị người đứng trước đó kéo cổ áo, giương tay cho một bạt tai.
Tiểu nhị bụm mặt nhìn lại, hoảng sợ, chỉ thấy người này đầu đội mũ nhọn, thân mặc quần áo nâu, chân mang giày trắng, vai vác đao, đúng là người của Đông xưởng! Người tát hắn có dáng người cường tráng, mặt ngựa, so với người bình thường muốn dài gấp đôi, đặc biệt cặp mắt có tinh quang như chim ưng, nhe răng cười lộ ra hai hàng răng vàng xiêu vẹo.
Tiểu nhị sợ tới mức mặt tái mét, nếu không phải thang lầu không có chỗ quỳ, thì hắn đã quỳ mọp xuống rồi, miệng lắp bắp xin lỗi. Không đợi tiểu nhị nói nên lời, tên mặt ngựa ném hắn xuống thang lầu. Ầm một tiếng, cái bàn bị đè bể nát, cũng may là cái bàn kia chưa có khách ngồi.
Tiểu nhị lồm cồm bò dậy, thấy vô số tên Đông Xưởng hùng dũng lên bậc thang, nghênh nghênh ngang ngang. Tên tiểu nhị ôm mông khập khiễng chạy ra cửa, thẳng hướng nha môn mà tiến.
Tên mặt ngựa này tựa hồ là đang tìm người nào, hắn lần lượt đá văng cánh cửa các phòng trong gian nhà, khiến khách nhân bên trong kêu lên thất thanh sợ hãi. Khi đến gian phòng của Tư Đồ Sách, hắn một cước đá tung cửa ra, liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Lan Băng và ánh mắt kinh ngạc củaTư Đồ Sách.
Tên mặt ngựa nở nụ cười thập phần âm tà, nhìn Tư Đồ Sách nói : "Tiểu tử ngươi có biết ta không?"
Không đợi Tư Đồ Sách trả lời, Hạ Lan Băng chà một tiếng, nhàn nhã mở ra chiết phiến màu vàng: "Quản sự Đông xưởng ở Trấn Hải huyện, Điêu Bằng Điêu đại nhân. Cả Trấn Hải huyện ai mà không biết?"
Vương viên ngoại nước mắt lưng tròng nói : "Còn không phải sao, ta đứng ở nơi đó, hoảng sợ, không nghĩ ra được ý gì. Hàng xóm thấy chúng ta chọc giận Đông xưởng, đều đóng cửa không dám ra. Ta cũng không có người để cùng thương lượng, chỉ còn cách chạy về nhà, mở ngân khố lấy một ngàn hai trăm lượng bạc trắng, dùng một cái thùng chứa, kêu điếm tiểu nhị hộ tống, lên xe ngựa chở đến Đông xưởng nha môn. Đưa lên danh mục quà tặng bái thiếp. Lính gác cửa đi vào không lâu, đi ra nói "Để bạc lại, trở về chờ tin tức". Ta chỉ còn biết đem bạc để lại, lại đút lót cho tay lính canh cửa kia một chút bạc, nhờ hắn nói giúp vài lời. Về nhà đợi hai ngày, chưa thấy nhi tử được thả ra, ta sốt ruột, liền nhờ Chu chưởng quỹ của tiệm châu báu hỗ trợ nói hộ. Hắn cùng Đông xưởng quan hệ không tệ, vì thỉnh hắn ra tay, ta lại phải bỏ ra năm trăm lượng bạc. Nhưng mà, qua rất nhiều ngày, vẫn không thấy nhi tử trở về. Chúng ta nghĩ có thể là bạc không đủ, ta cắn răng một cái, lại lấy một ngàn lượng nữa đưa đến Đông xưởng, bọn hắn vẫn là câu nói kia "Để bạc lại, trở về chờ tin tức."
Hạ Lan Băng nói : "Đông xưởng đúng là lòng tham không đáy, bao nhiêu bạc cũng không đủ nhét !"
"Quả đúng như vậy!" Vương viên ngoại kêu thảm thiết nói : "Ta trước sau đã đi năm chuyến đến Đông xưởng, tặng tổng cộng bảy nghìn năm trăm lượng bạc, ngân khố tiêu hết, hàng hóa đều bán giá thấp để kiếm tiền đút lót. Nhưng bọn hắn không thả người, cũng không để cho ta gặp mặt nhi tử. Vừa rồi, trước khi các ngươi tới, ta cùng phu nhân còn đang thương lượng, có nên đem cửa hàng cùng tổ trạch bán hay không, để lấy tiền cứu nhi tử ra. Không thể tưởng được, con ta hắn. . . Ta liều cái mạng già và gia tài này, vào kinh tố cáo ngự trạng. Dù thế nào cũng phải vì nhi tử báo thù."
Tư Đồ Sách nói : "Lão bá, chuyện này không thể cứng rắn, phải nghĩ kỹ biện pháp mới được. Nếu không, vừa không thể báo thù vừa không giữ được mạng. Như vậy không đáng."
Vương viên ngoại cầm trong tay áo dính máu đưa cho lão phụ, run rẩy đứng dậy, chắp tay nói: "Thỉnh giáo vị tiểu huynh đệ này, nên như thế nào mới có thể báo thù cho nhi tử?"
Tư Đồ Sách nói : "Có thể đối kháng Đông xưởng, liền chỉ có Cẩm Y vệ. Lão bá sao không đi cầu Cẩm Y vệ giúp các ngươi giải oan?"
Vương viên ngoại sửng sốt: "Cẩm Y vệ? Bọn hắn, bọn hắn có thể giúp ta sao?"
"Không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, có tiền mua tiên cũng được. Lão bá nguyện ý đem toàn bộ gia tài lên kinh thành kêu oan, chi bằng đem biếu cho Cẩm Y vệ. Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng là hai phe giám sát lẫn nhau. Nếu bọn hắn phát hiện Đông xưởng làm trái pháp luật, liền có thể thượng tấu lên trên."
Vương viên ngoại mắt sáng rực lên, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, quả nhiên là một câu đánh thức người trong mộng. Đa tạ tiểu huynh đệ. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh của tiểu huynh đệ."
Tư Đồ Sách chắp tay nói: "Chúng ta là bằng hữu Vương Cường. Chẳng qua cảm thấy được hắn chết không minh bạch, cho nên tìm hai vị lão nhân gia nói chuyện này. Chuyện bây giờ đã nói xong, chúng ta xin phép cáo từ."
Dứt lời, hai người chắp tay hành lễ, xoay người đi ra. Hai vị lão nhân đuổi theo ra cửa thì không thấy bóng dáng bọn họ đâu. Biết gặp người hảo tâm, hai người hướng lên trời bái lạy.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Lan Băng, Tư Đồ Sách cố sức leo dây thừng trèo tường đi ra. Hai người yên lặng đi trong ngõ nhỏ, lúc chia tay, Tư Đồ Sách hỏi: "Hai người bọn họ có thể lo liệu chuyện này được không?"
"Vương viên ngoại sành sỏi, buôn bán nhiều năm, chuẩn bị như thế nào hắn đương nhiên biết rõ, nếu không phải do bọn Đông xưởng lòng tham không đáy, thì với chỗ tiền của ông ta, ông ấy đã sớm cứu được con. Hai người này thật đáng thương, ngay cả tiền mua quan tài đều đã lấy ra, thế mà nhi tử vẫn chết. Ài, bọn Đông xưởng cũng thật ác độc."
Tư Đồ Sách khoát tay chặn lại: "Ở trong này đừng nói những lời đó. Hẹn gặp lại!" Dứt lời, hắn chắp tay sau lưng, quay về nha môn.
Buổi tối hôm sau, Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng lén đi một chuyến thành đến loạn mộ phần, phát hiện hài cốt Vương Cường đã bị đem đi rồi. Nói vậy, Vương gia cũng vì chuyện này mà bôn ba. Cũng không biết phía Cẩm Y vệ có động tác gì. Hạ Lan Băng xưa nay căn bản không cùng Đông xưởng và Cẩm Y vệ lui tới, cho nên cũng không có người nào có thể hỏi thăm. Chuyện này lại quá mức trọng đại, cũng không dám kêu phó đầu mục Tiêu Háo Tử đi làm.
Cứ như vậy, qua vài ngày, tình hình vẫn yên tỉnh.
Hôm nay, lúc hết giờ làm ở nha môn, Hạ Lan Băng nói : "Thế nào, mệt mỏi một ngày, giờ đi uống một ly đi?"
"Tốt!" Tư Đồ Sách cười nói, "Không thể tưởng được huynh còn thích uống rượu."
"Bình thường thôi, không mê rượu."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người nói chuyện, bước ra khỏi nha môn, thong thả đi đến tửu lâu Tư Đồ Sách phá vụ án đầu tiên. Tửu lâu tên là "Phiêu tiên lâu" . Gió mát cảnh đẹp, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy con sông đẹp và yên tĩnh.
Lão mập chưởng quầy thấy hai vị sư gia đến đây, liên tục mời chào, bộ dạng vui vẻ: "Hạ sư gia, Tư Đồ sư gia, nhị vị đến đây. Mời lên lầu! Mời lên lầu!"
Hạ Lan Băng phe phẩy chiết phiến màu vàng, nói : "Hôm nay trời đặc biệt oi bức nên ta muốn ngồi chỗ gần bờ sông cho mát."
"Được rồi!" Chưởng quầy dứt lời, tự mình dẫn hai người lên lầu, đưa bọn hắn đến gian lớn nhất. Đại gian này quả nhiên rộng rãi, một mảng đất trống lớn, có thể chứa cả nhóm nhạc và người ca múa trợ hứng uống rượu.
Hạ Lan Băng ngồi xuống, nói với lão mập chưởng quầy: "Vẫn như cũ."
"Được rồi! Xin nhị vị chờ một chút!" Lão mập chưởng quầy cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Tư Đồ Sách cười nói: "Ra mòi, huynh là nơi này khách quen a."
"Khi buồn thì ngẫu nhiên đến uống một ly."
"Một mình?"
"Không, có đôi khi dẫn theo hai nàng Nha Đản và Đường Đường."
"Đường Đường? Đường Đường là ai?"
"Chính là Đường Nhân đó."
"À, " Tư Đồ Sách gật gật đầu, "Đây là đại danh của nàng?"
"Đúng rồi. À, nên gọi các nàng cùng đi uống mới náo nhiệt, vừa rồi đã quên. Tiểu nhị! Tiểu nhị!"
Bên ngoài gian nhà có tiểu nhị đặc biệt hầu hạ. Nghe tiếng gọi, hắn liềnnhanh chóng tiến vào, khom lưng cười nói: "Hạ sư gia?"
"Ngươi đi mời Nha Đản cùng Đường Nhân tới đây."
"Vâng." Tiểu nhị đáp ứng rồi chạy đi xuống lầu.
Tiểu nhị vội vàng đi, thiếu chút nữa đụng vào một đám người ở góc rẽ, bị người đứng trước đó kéo cổ áo, giương tay cho một bạt tai.
Tiểu nhị bụm mặt nhìn lại, hoảng sợ, chỉ thấy người này đầu đội mũ nhọn, thân mặc quần áo nâu, chân mang giày trắng, vai vác đao, đúng là người của Đông xưởng! Người tát hắn có dáng người cường tráng, mặt ngựa, so với người bình thường muốn dài gấp đôi, đặc biệt cặp mắt có tinh quang như chim ưng, nhe răng cười lộ ra hai hàng răng vàng xiêu vẹo.
Tiểu nhị sợ tới mức mặt tái mét, nếu không phải thang lầu không có chỗ quỳ, thì hắn đã quỳ mọp xuống rồi, miệng lắp bắp xin lỗi. Không đợi tiểu nhị nói nên lời, tên mặt ngựa ném hắn xuống thang lầu. Ầm một tiếng, cái bàn bị đè bể nát, cũng may là cái bàn kia chưa có khách ngồi.
Tiểu nhị lồm cồm bò dậy, thấy vô số tên Đông Xưởng hùng dũng lên bậc thang, nghênh nghênh ngang ngang. Tên tiểu nhị ôm mông khập khiễng chạy ra cửa, thẳng hướng nha môn mà tiến.
Tên mặt ngựa này tựa hồ là đang tìm người nào, hắn lần lượt đá văng cánh cửa các phòng trong gian nhà, khiến khách nhân bên trong kêu lên thất thanh sợ hãi. Khi đến gian phòng của Tư Đồ Sách, hắn một cước đá tung cửa ra, liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Lan Băng và ánh mắt kinh ngạc củaTư Đồ Sách.
Tên mặt ngựa nở nụ cười thập phần âm tà, nhìn Tư Đồ Sách nói : "Tiểu tử ngươi có biết ta không?"
Không đợi Tư Đồ Sách trả lời, Hạ Lan Băng chà một tiếng, nhàn nhã mở ra chiết phiến màu vàng: "Quản sự Đông xưởng ở Trấn Hải huyện, Điêu Bằng Điêu đại nhân. Cả Trấn Hải huyện ai mà không biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.