Quyển 1 - Chương 34: Sơn thôn nông phụ
Mộc Dật
26/09/2013
Hạ Lan Băng thấy sắc trời còn sớm, phỏng chừng có thể trở về lại nha môn trước khi đêm xuống, nên lập tức phân phó chuẩn bị ngựa, gọi đầu mục Thạch Mãnh, bộ khoái Tôn Bát ca, Ân Nha Đản và đám người Đường Đường, cùng đi đến Nhị Đạo Câu.
Bởi vì đường núi gập ghềnh, ngựa không có cách nào di chuyển được, nên chỉ có thể cưỡi ngựa đến chân núi. Bọn họ đành phải bảo một danh bộ ở lại trông chừng ngựa; những người còn lại đi bộ lên núi.
Tên gọi Nhị Đạo Câu xuất phát từ hai dòng suối nhỏ chảy trong thôn. Sau khi đi được một canh giờ, bọn họ đã nhìn thấy sơn thôn trong tầm mắt.
Sơn thôn ẩn giữa rừng tùng xanh rì, mây trắng bồng bềnh theo gió, lượn lờ quanh sườn núi. Từ xa nhìn lại, mọi người tưởng như đang lạc vào tiên cảnh.
Tư Đồ Sách trầm trồ nói: "Địa phương như vậy thật khiến cho người ta vui vẻ thoải mái."
"Không sai. Nhưng mà không ngờ tiên cảnh thế này lại có thể giấu diếm sát khí. Một kẻ có cừu hận lớn đến thế nào mới có thể đâm một người ba mươi hai dao? Ẩn tình nào có thể gây ra thù hằn đến như vậy?"
"Người với người mà lại có cừu hận lớn đến nước này thì thật là đáng buồn. Đi thôi, chúng ta phải tra xét cho rõ việc đáng buồn này a."
Đoàn người đi dọc theo đường núi quanh co khúc khuỷu thêm nửa canh giờ, cuối cùng đã đặt chân vào được sơn thôn.
Bộ khoái muốn đi thông báo cho tuần đinh địa phương nhưng Hạ Lan Băng xua tay nói không cần. Dù sao nàng từng tới nơi này tra án mấy lần, quen thuộc đường đi nước bước, nên trực tiếp đi thẳng tới nhà Hồng đại lang.
Hai đứa trẻ bảy, tám tuổi đang chơi đùa vui vẻ ở trước cửa. Nghe tiếng bước chân, bọn trẻ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nhóm bộ khoái vác lấy yêu đao khí thế hung dữ tiến lại gần, nhất thời hoảng sợ, đứa lớn vội kéo tay đứa nhỏ chạy vội vào nhà.
Hạ Lan Băng đi vào cửa, nhìn lướt qua căn phòng, tuy rằng đã hai năm qua đi, trong bài trí trong phòng vẫn như trước, cơ hồ không có gì biến hóa. Hai đứa bé trốn ở góc phòng, len lén nhìn ra.
Đường Đường làm ảo thuật, hai viên kẹo mạch nha đột nhiên xuất hiện. Nàng ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng, nói : "Hai cháu ăn kẹo không?"
Hai đứa bé chìa ra bàn tay lấm lem và nhỏ bé, cẩn thận cần lấy viên kẹo. Chúng không lập tức ăn ngay mà để dành lại .
Đường Đường cảm thấy thắc mắc: "Sao hai cháu lại chưa ăn?"
Đứa bé trả lời với giọng điệu trẻ con: "Bọn cháu để dành cho mẹ."
"Ồ, thực là hiếu thảo. Vậy mẹ của hai cháu đâu? Ở nhà sao?"
Hai đứa bé cùng lắc đầu.
"Mẹ cháu đi đâu rồi?"
"Mẹ đang làm việc ở ngoài đồng."
"Vậy sao? Hai cháu dẫn đường nhé. Các cô chú là người của nha môn muốn tìm mẹ cháu có chút việc."
Hai đứa bé lại cùng nhau gật đầu.
Đường Đường nắm tay của hai đứa trẻ, đi vào cửa, nhìnTư Đồ Sách và Hạ Lan Băng nói : "Bọn trẻ nói mẹ chúng đang làm việc ngoài đồng. Thuộc hạ sẽ đi tìm nàng ta về."
"Đi, đi thôi!" Hạ Lan Băng nói. Nàng cất bước vào trong nhà, nhìn xung quanh, sau đó, xoay người nói với Tư Đồ Sách: "Vẫn là như cũ, không có gì thay đổi."
Nàng chỉ vào chỗ cạnh cửa, nói : "Đây chính là nơi phát hiện thi thể." Nàng vừa lấy tay phác họa vừa nói: "Lúc được nhân chứng phát hiện, thi thể đang nằm úp sấp, mặt hướng lên, đầu hướng ra cửa, hai tay cong cong hướng về phía trước, hai chân duỗi thẳng. Trên đầu, lưng, ngực, bụng đều có vết thương. Thi thể nằm trong một vũng máu lớn."
Sau đó, Hạ Lan Băng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, trong phòng mọi thứ vẫn được bài trí như cũ, nàng ngoắc tay gọi Tư Đồ Sách qua, nói: "Đây là phòng ngủ của nạn nhân. Lúc ấy trên giường có máu, vết máu kéo dài từ phòng ngủ ra đến tận chỗ thi thể nằm. Ta phán đoán nạn nhân đang nằm ở trên giường thì bị hung thủ đột nhiên tấn công, bị trọng thương, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng chạy đến cửa thì không chống đỡ được nữa, liền ngã xuống. Hung thủ đuổi theo, lại nhằm vào lưng hắn mà đâm. Nạn nhân trọng thương chết tại chỗ."
"Lúc ấy là cửa đang mở sao?"
"Thời điểm hàng xóm tới thì cửa đang mở. Ngay khi phát hiện thi thể, người ấy nhanh chóng đi báo cáo cho tuần đinh."
"Cửa sau, cửa sổ lúc ấy có đang mở không?"
"Không có, cửa sau đã bị cài then ở bên trong, cửa sổ cũng đều được đóng lại."
"Nói như vậy, hung thủ đi vào nhà bằng cửa chính, sau đó tiến vào phòng ngủ gây án?"
"Hẳn là như vậy."
"Người chết lúc ấy nằm ở trên giường, vợ hắn cùng con trai lại ở ngoài đồng, hay là hôm đó hắn bị bệnh nên mới ở nhà?"
"Không sai. Chúng ta đã hỏi thê tử của người chết. Nàng ta nói ngày hôm đó nạn nhân cảm thấy không khỏe, buồn nôn, toàn thân vô lực, nên mới không ra đồng mà nằm trong phòng nghỉ ngơi. Bởi vì ở sơn thôn, người dân thuần phác, ban ngày nếu trong nhà có người, thì sẽ không khóa cửa nhà. Ta đoán thời điểm đó, cửa chỉ được khép hờ, để tiện người nhà ra vào, mà nạn nhân lúc đó đang bệnh nên cũng không thể đứng lên đóng cửa mở cửa, cho nên cửa phòng ngủ phỏng chừng cũng là khép hờ. Hung thủ mới có thể lợi dụng cơ hội đó, từ cửa chính lén vào tiến vào phòng ngủ gây án."
Tư Đồ Sách nhìn hai cánh cửa, trong lòng cảm thán, đáng tiếc, nếu như mình có mặt ở hiện trường vào thời điểm báo án thì sẽ có thể lấy được vân tay do hung thủ lưu lại ở trên cửa, có lẽ còn có thể lấy được dấu chân trên mặt đất hoặc dấu chân dính máu. Khi đó, việc phá án sẽ dễ dàng hơn. Hiện tại đã qua hai năm, dấu máu trên đất đã được quét dọn sạch sẽ, nhìn không ra chút dấu vết nào, dấu tay trên cửa cũng đã bị những dấu tay khác che mất, dấu chân cũng thế, không còn chút giá trị nào.
Tư Đồ Sách nhìn bao quát khắp căn nhà. Nhà này không có sân trước, còn cửa sau thì hướng ra chỗ trồng rau ở sân sau. Chỗ sân sau có hàng rào vây quanh.
Hắn nhìn bao quát xong liền trở vào trong nhà, thấy giữa nhà xuất hiện thêm một người, là một thiếu phụ trẻ tuổi, dáng người nhỏ xinh, mi thanh mục tú, nhưng có thể do dinh dưỡng không đủ nên mái tóc hơi khô. Nàng dùng một cây trâm gỗ và dây gai búi tóc lên. Thân mặc bộ quần áo bằng vải thô, chân mang đôi giày vải màu đen, dính đầy bùn. Một sợi dây gai buộc quanh vòng eo mảnh khảnh. Ở thời xưa, khi trượng phu mất, thê tử phải để tang ba năm, lẽ ra phải đội mũ làm bằng dây gai, nhưng để tiện cho công việc, nên chỉ buộc tóc bằng dây gai và mang thắt lưng dây gai, xem đó là trang phục tang.
Thiếu phụ kia cúi mặt nhìn xuống đất, không nhìn Tư Đồ Sách, hai đứa bé trốn ở sau lưng nàng, dùng ánh mắt nhút nhát nhìn mọi người.
Hạ Lan Băng nói : "Vị này chính là thê tử của Hồng đại lang Nhan thị. Nhan thị, đây là hình danh sư gia Tư Đồ Sách."
Nhan thị ngước mắt nhìn thoáng qua Tư Đồ Sách, sau đó thi lễ cúi chào, không nói gì cả.
Tư Đồ Sách chắp tay hoàn lễ, nói : "Ta cần lấy vân tay của nàng, hi vọng nàng đồng ý."
Dứt lời, hắn lấy hộp mực dùng để lấy dấu tay trong rương dụng cụ pháp y ra, sau đó đặt lên bàn ở giữa nhà, mời Nhan thị qua, nói : "Nàng giơ hai tay ra giúp."
Nhan thị hiền như khúc gỗ ngẩng nhìn lên, hai tay đưa đến trước mặt Tư Đồ Sách. Đôi tay nàng đầy vết chai, làn da thô ráp, nứt nẻ. Từ đó có thể thấy được, từ khi trượng phu mất đi, một mình góa phụ này đã phải vất vả nuôi con như thế nào.
Tư Đồ Sách có chút cảm khái, cầm lên bàn tay nàng, tiến hành lấy đủ vân tay cả mười ngón, sau đó lấy một tờ giấy cho nàng lau tay.
Lúc đầu, hắn còn định lấy cả dấu vân tay của hai con trai nạn nhân, nhưng mà, hai tiểu hài tử này mới bảy tám tuổi, tính ra lúc xảy ra vụ án, bọn trẻ mới năm sáu tuổi, hiển nhiên không khớp với dấu tay trên chuôi dao, cho nên hắn mới không yêu cầu lấy dấu tay.
Hắn vào bên cạnh sương phòng, lấy ra camera kỹ thuật số, so sánh dấu tay thu được với dấu tay trên chuôi dao, quả nhiên là dấu tay của Nhan thị !
Dấu vân tay máu là của Nhan thị ? Nàng là hung thủ? Tư Đồ Sách nhíu nhíu mày, điều đó không có khả năng, nghe Hạ Lan Băng nói, lúc ấy Nhan thị mang theo hai người con trai ra đồng, không có mặt ở hiện trường. Chỉ sau khi án mạng xảy ra, tuần đinh mới phái người kêu nàng trở về. Nói cách khác, nàng không có thời gian để gây án, không thể nào là hung thủ.
Vậy tại sao trên hung khí lại có dấu máu của vân tay nàng?
Bởi vì đường núi gập ghềnh, ngựa không có cách nào di chuyển được, nên chỉ có thể cưỡi ngựa đến chân núi. Bọn họ đành phải bảo một danh bộ ở lại trông chừng ngựa; những người còn lại đi bộ lên núi.
Tên gọi Nhị Đạo Câu xuất phát từ hai dòng suối nhỏ chảy trong thôn. Sau khi đi được một canh giờ, bọn họ đã nhìn thấy sơn thôn trong tầm mắt.
Sơn thôn ẩn giữa rừng tùng xanh rì, mây trắng bồng bềnh theo gió, lượn lờ quanh sườn núi. Từ xa nhìn lại, mọi người tưởng như đang lạc vào tiên cảnh.
Tư Đồ Sách trầm trồ nói: "Địa phương như vậy thật khiến cho người ta vui vẻ thoải mái."
"Không sai. Nhưng mà không ngờ tiên cảnh thế này lại có thể giấu diếm sát khí. Một kẻ có cừu hận lớn đến thế nào mới có thể đâm một người ba mươi hai dao? Ẩn tình nào có thể gây ra thù hằn đến như vậy?"
"Người với người mà lại có cừu hận lớn đến nước này thì thật là đáng buồn. Đi thôi, chúng ta phải tra xét cho rõ việc đáng buồn này a."
Đoàn người đi dọc theo đường núi quanh co khúc khuỷu thêm nửa canh giờ, cuối cùng đã đặt chân vào được sơn thôn.
Bộ khoái muốn đi thông báo cho tuần đinh địa phương nhưng Hạ Lan Băng xua tay nói không cần. Dù sao nàng từng tới nơi này tra án mấy lần, quen thuộc đường đi nước bước, nên trực tiếp đi thẳng tới nhà Hồng đại lang.
Hai đứa trẻ bảy, tám tuổi đang chơi đùa vui vẻ ở trước cửa. Nghe tiếng bước chân, bọn trẻ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nhóm bộ khoái vác lấy yêu đao khí thế hung dữ tiến lại gần, nhất thời hoảng sợ, đứa lớn vội kéo tay đứa nhỏ chạy vội vào nhà.
Hạ Lan Băng đi vào cửa, nhìn lướt qua căn phòng, tuy rằng đã hai năm qua đi, trong bài trí trong phòng vẫn như trước, cơ hồ không có gì biến hóa. Hai đứa bé trốn ở góc phòng, len lén nhìn ra.
Đường Đường làm ảo thuật, hai viên kẹo mạch nha đột nhiên xuất hiện. Nàng ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng, nói : "Hai cháu ăn kẹo không?"
Hai đứa bé chìa ra bàn tay lấm lem và nhỏ bé, cẩn thận cần lấy viên kẹo. Chúng không lập tức ăn ngay mà để dành lại .
Đường Đường cảm thấy thắc mắc: "Sao hai cháu lại chưa ăn?"
Đứa bé trả lời với giọng điệu trẻ con: "Bọn cháu để dành cho mẹ."
"Ồ, thực là hiếu thảo. Vậy mẹ của hai cháu đâu? Ở nhà sao?"
Hai đứa bé cùng lắc đầu.
"Mẹ cháu đi đâu rồi?"
"Mẹ đang làm việc ở ngoài đồng."
"Vậy sao? Hai cháu dẫn đường nhé. Các cô chú là người của nha môn muốn tìm mẹ cháu có chút việc."
Hai đứa bé lại cùng nhau gật đầu.
Đường Đường nắm tay của hai đứa trẻ, đi vào cửa, nhìnTư Đồ Sách và Hạ Lan Băng nói : "Bọn trẻ nói mẹ chúng đang làm việc ngoài đồng. Thuộc hạ sẽ đi tìm nàng ta về."
"Đi, đi thôi!" Hạ Lan Băng nói. Nàng cất bước vào trong nhà, nhìn xung quanh, sau đó, xoay người nói với Tư Đồ Sách: "Vẫn là như cũ, không có gì thay đổi."
Nàng chỉ vào chỗ cạnh cửa, nói : "Đây chính là nơi phát hiện thi thể." Nàng vừa lấy tay phác họa vừa nói: "Lúc được nhân chứng phát hiện, thi thể đang nằm úp sấp, mặt hướng lên, đầu hướng ra cửa, hai tay cong cong hướng về phía trước, hai chân duỗi thẳng. Trên đầu, lưng, ngực, bụng đều có vết thương. Thi thể nằm trong một vũng máu lớn."
Sau đó, Hạ Lan Băng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, trong phòng mọi thứ vẫn được bài trí như cũ, nàng ngoắc tay gọi Tư Đồ Sách qua, nói: "Đây là phòng ngủ của nạn nhân. Lúc ấy trên giường có máu, vết máu kéo dài từ phòng ngủ ra đến tận chỗ thi thể nằm. Ta phán đoán nạn nhân đang nằm ở trên giường thì bị hung thủ đột nhiên tấn công, bị trọng thương, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng chạy đến cửa thì không chống đỡ được nữa, liền ngã xuống. Hung thủ đuổi theo, lại nhằm vào lưng hắn mà đâm. Nạn nhân trọng thương chết tại chỗ."
"Lúc ấy là cửa đang mở sao?"
"Thời điểm hàng xóm tới thì cửa đang mở. Ngay khi phát hiện thi thể, người ấy nhanh chóng đi báo cáo cho tuần đinh."
"Cửa sau, cửa sổ lúc ấy có đang mở không?"
"Không có, cửa sau đã bị cài then ở bên trong, cửa sổ cũng đều được đóng lại."
"Nói như vậy, hung thủ đi vào nhà bằng cửa chính, sau đó tiến vào phòng ngủ gây án?"
"Hẳn là như vậy."
"Người chết lúc ấy nằm ở trên giường, vợ hắn cùng con trai lại ở ngoài đồng, hay là hôm đó hắn bị bệnh nên mới ở nhà?"
"Không sai. Chúng ta đã hỏi thê tử của người chết. Nàng ta nói ngày hôm đó nạn nhân cảm thấy không khỏe, buồn nôn, toàn thân vô lực, nên mới không ra đồng mà nằm trong phòng nghỉ ngơi. Bởi vì ở sơn thôn, người dân thuần phác, ban ngày nếu trong nhà có người, thì sẽ không khóa cửa nhà. Ta đoán thời điểm đó, cửa chỉ được khép hờ, để tiện người nhà ra vào, mà nạn nhân lúc đó đang bệnh nên cũng không thể đứng lên đóng cửa mở cửa, cho nên cửa phòng ngủ phỏng chừng cũng là khép hờ. Hung thủ mới có thể lợi dụng cơ hội đó, từ cửa chính lén vào tiến vào phòng ngủ gây án."
Tư Đồ Sách nhìn hai cánh cửa, trong lòng cảm thán, đáng tiếc, nếu như mình có mặt ở hiện trường vào thời điểm báo án thì sẽ có thể lấy được vân tay do hung thủ lưu lại ở trên cửa, có lẽ còn có thể lấy được dấu chân trên mặt đất hoặc dấu chân dính máu. Khi đó, việc phá án sẽ dễ dàng hơn. Hiện tại đã qua hai năm, dấu máu trên đất đã được quét dọn sạch sẽ, nhìn không ra chút dấu vết nào, dấu tay trên cửa cũng đã bị những dấu tay khác che mất, dấu chân cũng thế, không còn chút giá trị nào.
Tư Đồ Sách nhìn bao quát khắp căn nhà. Nhà này không có sân trước, còn cửa sau thì hướng ra chỗ trồng rau ở sân sau. Chỗ sân sau có hàng rào vây quanh.
Hắn nhìn bao quát xong liền trở vào trong nhà, thấy giữa nhà xuất hiện thêm một người, là một thiếu phụ trẻ tuổi, dáng người nhỏ xinh, mi thanh mục tú, nhưng có thể do dinh dưỡng không đủ nên mái tóc hơi khô. Nàng dùng một cây trâm gỗ và dây gai búi tóc lên. Thân mặc bộ quần áo bằng vải thô, chân mang đôi giày vải màu đen, dính đầy bùn. Một sợi dây gai buộc quanh vòng eo mảnh khảnh. Ở thời xưa, khi trượng phu mất, thê tử phải để tang ba năm, lẽ ra phải đội mũ làm bằng dây gai, nhưng để tiện cho công việc, nên chỉ buộc tóc bằng dây gai và mang thắt lưng dây gai, xem đó là trang phục tang.
Thiếu phụ kia cúi mặt nhìn xuống đất, không nhìn Tư Đồ Sách, hai đứa bé trốn ở sau lưng nàng, dùng ánh mắt nhút nhát nhìn mọi người.
Hạ Lan Băng nói : "Vị này chính là thê tử của Hồng đại lang Nhan thị. Nhan thị, đây là hình danh sư gia Tư Đồ Sách."
Nhan thị ngước mắt nhìn thoáng qua Tư Đồ Sách, sau đó thi lễ cúi chào, không nói gì cả.
Tư Đồ Sách chắp tay hoàn lễ, nói : "Ta cần lấy vân tay của nàng, hi vọng nàng đồng ý."
Dứt lời, hắn lấy hộp mực dùng để lấy dấu tay trong rương dụng cụ pháp y ra, sau đó đặt lên bàn ở giữa nhà, mời Nhan thị qua, nói : "Nàng giơ hai tay ra giúp."
Nhan thị hiền như khúc gỗ ngẩng nhìn lên, hai tay đưa đến trước mặt Tư Đồ Sách. Đôi tay nàng đầy vết chai, làn da thô ráp, nứt nẻ. Từ đó có thể thấy được, từ khi trượng phu mất đi, một mình góa phụ này đã phải vất vả nuôi con như thế nào.
Tư Đồ Sách có chút cảm khái, cầm lên bàn tay nàng, tiến hành lấy đủ vân tay cả mười ngón, sau đó lấy một tờ giấy cho nàng lau tay.
Lúc đầu, hắn còn định lấy cả dấu vân tay của hai con trai nạn nhân, nhưng mà, hai tiểu hài tử này mới bảy tám tuổi, tính ra lúc xảy ra vụ án, bọn trẻ mới năm sáu tuổi, hiển nhiên không khớp với dấu tay trên chuôi dao, cho nên hắn mới không yêu cầu lấy dấu tay.
Hắn vào bên cạnh sương phòng, lấy ra camera kỹ thuật số, so sánh dấu tay thu được với dấu tay trên chuôi dao, quả nhiên là dấu tay của Nhan thị !
Dấu vân tay máu là của Nhan thị ? Nàng là hung thủ? Tư Đồ Sách nhíu nhíu mày, điều đó không có khả năng, nghe Hạ Lan Băng nói, lúc ấy Nhan thị mang theo hai người con trai ra đồng, không có mặt ở hiện trường. Chỉ sau khi án mạng xảy ra, tuần đinh mới phái người kêu nàng trở về. Nói cách khác, nàng không có thời gian để gây án, không thể nào là hung thủ.
Vậy tại sao trên hung khí lại có dấu máu của vân tay nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.