Quyển 1 - Chương 32: Vụ án cũ Hồng đại lang bị giết
Mộc Dật
20/09/2013
Không có vụ án mới phát sinh, Tư Đồ Sách đành ngồi giúp đỡ Hạ Lan Băng phê duyệt công văn. Tuy nhiên, hắn chưa nắm rõ pháp luật Minh triều, đặc biệt là cách làm việc của nha môn, cho nên, hắn càng giúp thì càng rắc rối hơn.
Hạ Lan Băng đã nhiều lần bảo hắn không cần làm, nhưng mà tự bản thân Tư Đồ Sách cảm thấy suốt ngày ăn không ngồi rồi thì có chút cắn rứt lương tâm. Thấy vậy, Hạ Lan Băng đành phải chỉ cho hắn cái tủ đứng lớn trong góc phòng, nói : "Nếu huynh sợ nhàn cư vi bất thiện thì huynh có thể xem qua ít hồ sơ của những vụ án chưa phá được những năm trước. Liệu có thể dùng pháp thuật phá án của huynh giải quyết được không? Xem như là giúp cho nha môn một việc lớn."
"Tốt!" Tư Đồ Sách hưng phấn kêu lên. Hắn cầm cái chìa khóa mở ra tủ đứng, nhìn tới nhìn lui, trong ngăn tủ có ít nhất trăm hồ sơ, quay đầu nói : "Sao nhiều vụ án chưa được phá thế này?"
Hạ Lan Băng có vẻ xấu hổ: "Vâng. Bản lĩnh của ta thật kém cỏi. Đành phải cậy nhờ khả năng của huynh."
Tư Đồ Sách nghĩ thầm, cho dù ở thời hiện đại, có sự giúp sức của công nghệ cao trong việc phá án, những vụ án chưa phá được cũng khoảng 30%, đừng nói gì đến thời đại xa xưa thế này. Hắn cười nói: "Huynh đừng nói như vậy. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Trời già không có mắt, không chịu giúp người chết giải oan. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi."
Hạ Lan Băng nở nụ cười, tiếp tục miệt mài phê duyệt công văn.
Tư Đồ Sách ôm lấy một chồng hồ sơ, đặt ở trên bàn của mình. Hắn quyết định nghiên cứu hết chỗ này trước, xem có thể lý giải được vụ án nào không.
Nhưng mà những hồ sơ hắn xem qua đều là những vụ án không có manh mối, ngoài những ghi chép về thi thể nạn nhân thì hoàn toàn không phát hiện được hung khí hoặc những vật chứng có liên quan.
Xem hết một chồng hồ sơ này, hắn lại mang ra chồng kế tiếp. Lúc này đây, hắn đã phát hiện được một vụ án, có chút ít manh mối, hơn nữa, có thể sử dụng kỹ thuật điều tra hiện đại để khai thác manh mối này.
Theo những gì được ghi chép trong hồ sơ vụ án, vụ án này xảy ra tại một sơn thôn nhỏ ở ngoại thành tên là Nhị Đạo Câu cách đây hai năm. Nạn nhân tên Hồng Đại Lang, là một nông phu, có thê tử là Nhan Thị, và hai hài tử. Người phát hiện ra án mạng chính là hàng xóm tên Long Thị. Hôm đó người ấy định đến vay gạo thổi cơm, vừa mở ra, thì phát hiện Hồng Đại Lang toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất, lập tức đi báo cáo với tuần đinh *.
Tuần đinh cử người đến xem, phát hiện Hồng lão đại đã chết ở trong phòng. Lúc ấy thê tử Nhan Thị mang theo hai hài tử làm việc ngoài đồng. Khi nghe được tin, nàng ta khóc lóc chết đi sống lại. Tuần đinh phái người đến huyện nha báo cáo. Tri huyện dẫn theo Hạ Lan Băng và bộ khoái tới điều tra. Theo như báo cáo khám nghiệm tử thi ghi lại, toàn thân người chết trúng ba mươi hai dao, phần lớn vết thương nằm ở ngực, đầu, gáy và những chỗ trí mạng. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Sau khi điều tra hiện trường, người ta tìm được một dao nhọn dính dầy máu nằm dưới chiếc nắp nồi đặt trên bàn ăn trong phòng.
Lúc đầu, nha môn suy đoán là kẻ thủ ác có thù oán với nạn nhân, nhưng mà trải qua thời gian điều tra, người chết Hồng lão đại là người phúc hậu thiện lương, không cờ bạc rượu chè, cũng không cùng người khác tranh chấp, quan hệ rất tốt với hàng xóm láng giềng, chưa bao giờ tức giận đánh người. Hắn có một con trâu và vài mẫu ruộng. Thê tử Nhan Thị thiện lương, hiền dịu. Vợ chồng thật sự hòa thuận. Hồng đại lang lại chăm chỉ làm ăn. Hắn rành việc đồng áng cho nên cũng có của ăn của để. Sau một hồi điều tra, nha môn không tìm được chút manh mối đành phải xếp vụ án lại.
Đối với vụ án này, Tư Đồ Sách cảm thấy hứng thú bởi vì nha môn đã tìm thấy hung khí. Một khi có hung khí, thì có thể thu được dấu vân tay. Việc này mang tính quyết định đối với việc phá án. Tuy nhiên, vụ việc đã xảy ra cách đây hai năm. Có thể lấy được vân tay hay không thì hắn cũng chưa chắc.
Tư Đồ Sách cầm theo hồ sơ nọ đến gần Hạ Lan Băng: "Hung khí trong vụ án này để ở đâu?"
Hạ Lan Băng lấy ra hồ sơ nhìn thoáng qua: "Toàn bộ hung khí, vật chứng đều đặt ở trong phòng tại hậu viện. Vật chứng của mỗi vụ án đều nằm trong một túi to có đánh số. Huynh dựa vào số thứ tự của hồ sơ là tìm được. Đây là chìa khóa phòng."
Hạ Lan Băng lấy cái chìa khóa đưa cho Tư Đồ Sách. Hắn về phòng mình cầm lấy rương dụng cụ pháp y, sau đó trở về hậu viện, quả nhiên nhìn thấy một gian phòng đơn độc, cửa sổ được đóng chặt. Hắn mở cửa đi vào, thấy trong phòng có nhiều túi to nằm trên kệ được sắp xếp chỉnh tề. Miệng túi được buộc chặt, ở bên ngoài có thẻ bài ghi số thứ tự.
Tư Đồ Sách dựa theo số thứ tự tìm được túi vật chứng của vụ án Hồng Đại Lang. Hắn dùng giấy trải ra trên sàn nhà, kế đến đổ toàn bộ đồ vật trong túi ra. Bên trong quả nhiên có một dao nhọn, một chiếc áo ngắn thủng lỗ chổ, trên áo còn đầy vết máu khô lâu ngày.
Con dao hung khí có chuôi bằng gỗ và không bị quấn dây quanh chuôi. Điều này làm cho Tư Đồ Sách thở phào nhẹ nhõm. Chỗ chuôi dao có vài dấu tay in bằng máu mờ mờ. Hung thủ đâm nạn nhân ba mươi hai dao, chắc chắn trên tay có dính máu nên mới để lại dấu vân tay trên chuôi dao. Điều này sẽ giúp cho việc lấy dấu vân tay dễ dàng hơn.
Hắn mở rương dụng cụ pháp y ra, lấy găng tay cao su mang vào, sau đó cẩn thận cầm con dao ở chỗ không có khả năng lưu lại vết máu. Hắn tiến đến cửa sổ, nhìn kỹ xem còn có dấu hiệu khả nghi nào khác không.
Đương nhiên, hắn không có thêm phát hiện gì.
Hắn đặt con dao xuống, mang khẩu trang vào, sau đó cầm theo máy ảnh kỹ thuật số, bình xịt Ninhydrin **, và con dao ra ngoài hiên nhà. Nhìn trái phải không có ai, sau đó nhằm vào chỗ có dấu vân tay mơ hồ, phun một ít Ninhydrin. Một lát, chỗ chuôi dao xuất hiện mấy dấu tay màu xanh đen.
Tư Đồ Sách nhanh chóng dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại dấu tay. Sau khi dùng kính phóng đại quan sát, hắn nhận thấy có nhiều dấu tay chồng lên nhau, trong đó có hai dấu tay tương đối rõ ràng, có thể tiến hành đối chứng được.
Trong lòng hắn thật cao hứng, đem toàn bộ đồ vật cất kỹ, trở lại thư phòng, hỏi Hạ Lan Băng: "Có những người nào đến thôn Nhị Đạo Câu điều tra vụ án Hồng Đại Lang?"
"Do đó là án mạng, nên toàn bộ bộ khoái đều đến, ngoài ra còn có ta và tri huyện."
"Có ai từng chạm qua chuôi dao này chưa?"
"Để ta nghĩ xem. Lúc mang dao về, bộ khoái cũng có thể đã chạm qua chuôi dao này, còn những người khác thì không. Có việc gì sao?"
"Không có gì. Ta cần lấy dấu vân tay của huynh." Tư Đồ Sách vừa lấy ra hộp mực in dấu tay vừa nói.
"Làm gì vậy?" Hạ Lan Băng hoàn toàn không hiểu.
"Huynh không cần quan tâm. Chỉ cần cho ta lấy dấu tay là được. Có việc dùng khi phá án."
"Phá án tại sao phải dùng vân tay của ta?" Hạ Lan Băng tuy nói không hiểu, nhưng vẫn theo lời của Tư Đồ Sách dùng hộp mực lưu lại đầy đủ dấu tay của hai bàn tay.
"Được rồi. Đa tạ"
Tư Đồ Sách cầm hộp mực đi đến phòng trực của bộ khoái. Trong phòng chỉ bộ đầu Thạch Mãnh và một vài bộ khoái. Những người khác đã ra phố tuần tra. Thạch Mãnh và mấy bộ khoái đang ngồi nhìn thấy Tư Đồ Sách tiến vào, vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Tư Đồ sư gia!"
Hai nữ bộ khoái Ân Nha Đản và Đường Đường chưa đến lượt ra ngoài tuần tra, đang ngồi bên cửa sổ cắn hạt dưa, thấy hắn đến, lập tức chạy lại, vây quanh hắn nói : "Sư gia, có phải lại có vụ án cần điều tra? Cho chúng tôi đi cùng với."
Tư Đồ Sách cười nói: "Ta ước gì không còn vụ án nào nữa, thiên hạ thái bình, nhưng mà kẻ xấu lại không cho chúng ta sống yên ổn."
"Thực sự có vụ án phát sinh?" Đường Đường nói, "Vậy nhất định cho hai người chúng ta đi theo sư gia phá án!"
Ân Nha Đản cũng cười hì hì, liên tục gật đầu phụ hoạ.
Tư Đồ Sách biết vì sao hai nàng lại nhiệt tình như vậy. Bởi vì theo quy định của tri huyện, phá được án là có thưởng, cao nhất là một lượng, còn người đi theo phá án ít nhiều gì cũng có tiền thưởng. Từ lúc Tư Đồ Sách đến đây, hắn đã liên tục phá được ba vụ án, bộ khoái đi theo cũng có phần. Chính vì vậy, bọn họ mới hăng hái.
Chú Thích:
* Tuần đinh: những thanh niên nghèo, không có ngôi thứ trong làng, phải tham gia vào lực lượng tuần tra, canh gác làng xã, ruộng nương, gọi phu, thúc thuế...
** Phương pháp sử dụng Ninhydrin C6H4CO2(OH)2
Nguyên lý và tác dụng:
Axít amino do cơ thể con người có tiết ra không lan quá nhanh vào vật mang như Cl- nên có thể dùng Ninhyđrin hiện hình các dấu tay đã tồn tại lâu hàng tháng.
Dung dịch Ninhyđrin được pha chế như sau: Hoà tan 75mg Clorua Cadimi (CdCl2) và 6ml nước cất, cho thêm 0,3ml Acid axetic đậm đặc (CH3COOH) và 100ml Aceton (CH3COCH3), cuối cùng hoà tan 2g Ninhydrin C6H4CO2(OH)2 trong hỗn hợp và khuấy đều. Do đó trước khi sử dụng hãy pha chế và nên pha một lượng đủ dùng và đựng vào chai màu nâu sẫm và không được để ánh sáng tác động vào.
Thao tác kĩ thuật:
Dùng một que thủy tinh, đầu quấn bông, nhúng vào dung dịch, sau đó bôi đều trên mặt tờ giấy nghi có dấu tay ở nhiệt độ trong phòng. Nếu có bình phun mù cho dung dịch pha sẵn vào bình và phun lên bề mặt nghi mang vết.
Thời gian phản ứng giữa a xít Amino với Ninhđrin kéo dài đến 24 tiếng đồng hồ. Nếu có dấu vết sau một vài giờ màu đường vân sẽ xuất hiện, càng về sau càng đậm thêm, nhiều giờ các đường vân sẽ hiện lên màu hồng tím. Để có thể nghiên cứu, lưu giữ được dấu vết đường vân phải tiến hành chụp ảnh. (Nguồn: menthuong.blogspot.com)
Hạ Lan Băng đã nhiều lần bảo hắn không cần làm, nhưng mà tự bản thân Tư Đồ Sách cảm thấy suốt ngày ăn không ngồi rồi thì có chút cắn rứt lương tâm. Thấy vậy, Hạ Lan Băng đành phải chỉ cho hắn cái tủ đứng lớn trong góc phòng, nói : "Nếu huynh sợ nhàn cư vi bất thiện thì huynh có thể xem qua ít hồ sơ của những vụ án chưa phá được những năm trước. Liệu có thể dùng pháp thuật phá án của huynh giải quyết được không? Xem như là giúp cho nha môn một việc lớn."
"Tốt!" Tư Đồ Sách hưng phấn kêu lên. Hắn cầm cái chìa khóa mở ra tủ đứng, nhìn tới nhìn lui, trong ngăn tủ có ít nhất trăm hồ sơ, quay đầu nói : "Sao nhiều vụ án chưa được phá thế này?"
Hạ Lan Băng có vẻ xấu hổ: "Vâng. Bản lĩnh của ta thật kém cỏi. Đành phải cậy nhờ khả năng của huynh."
Tư Đồ Sách nghĩ thầm, cho dù ở thời hiện đại, có sự giúp sức của công nghệ cao trong việc phá án, những vụ án chưa phá được cũng khoảng 30%, đừng nói gì đến thời đại xa xưa thế này. Hắn cười nói: "Huynh đừng nói như vậy. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Trời già không có mắt, không chịu giúp người chết giải oan. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi."
Hạ Lan Băng nở nụ cười, tiếp tục miệt mài phê duyệt công văn.
Tư Đồ Sách ôm lấy một chồng hồ sơ, đặt ở trên bàn của mình. Hắn quyết định nghiên cứu hết chỗ này trước, xem có thể lý giải được vụ án nào không.
Nhưng mà những hồ sơ hắn xem qua đều là những vụ án không có manh mối, ngoài những ghi chép về thi thể nạn nhân thì hoàn toàn không phát hiện được hung khí hoặc những vật chứng có liên quan.
Xem hết một chồng hồ sơ này, hắn lại mang ra chồng kế tiếp. Lúc này đây, hắn đã phát hiện được một vụ án, có chút ít manh mối, hơn nữa, có thể sử dụng kỹ thuật điều tra hiện đại để khai thác manh mối này.
Theo những gì được ghi chép trong hồ sơ vụ án, vụ án này xảy ra tại một sơn thôn nhỏ ở ngoại thành tên là Nhị Đạo Câu cách đây hai năm. Nạn nhân tên Hồng Đại Lang, là một nông phu, có thê tử là Nhan Thị, và hai hài tử. Người phát hiện ra án mạng chính là hàng xóm tên Long Thị. Hôm đó người ấy định đến vay gạo thổi cơm, vừa mở ra, thì phát hiện Hồng Đại Lang toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất, lập tức đi báo cáo với tuần đinh *.
Tuần đinh cử người đến xem, phát hiện Hồng lão đại đã chết ở trong phòng. Lúc ấy thê tử Nhan Thị mang theo hai hài tử làm việc ngoài đồng. Khi nghe được tin, nàng ta khóc lóc chết đi sống lại. Tuần đinh phái người đến huyện nha báo cáo. Tri huyện dẫn theo Hạ Lan Băng và bộ khoái tới điều tra. Theo như báo cáo khám nghiệm tử thi ghi lại, toàn thân người chết trúng ba mươi hai dao, phần lớn vết thương nằm ở ngực, đầu, gáy và những chỗ trí mạng. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Sau khi điều tra hiện trường, người ta tìm được một dao nhọn dính dầy máu nằm dưới chiếc nắp nồi đặt trên bàn ăn trong phòng.
Lúc đầu, nha môn suy đoán là kẻ thủ ác có thù oán với nạn nhân, nhưng mà trải qua thời gian điều tra, người chết Hồng lão đại là người phúc hậu thiện lương, không cờ bạc rượu chè, cũng không cùng người khác tranh chấp, quan hệ rất tốt với hàng xóm láng giềng, chưa bao giờ tức giận đánh người. Hắn có một con trâu và vài mẫu ruộng. Thê tử Nhan Thị thiện lương, hiền dịu. Vợ chồng thật sự hòa thuận. Hồng đại lang lại chăm chỉ làm ăn. Hắn rành việc đồng áng cho nên cũng có của ăn của để. Sau một hồi điều tra, nha môn không tìm được chút manh mối đành phải xếp vụ án lại.
Đối với vụ án này, Tư Đồ Sách cảm thấy hứng thú bởi vì nha môn đã tìm thấy hung khí. Một khi có hung khí, thì có thể thu được dấu vân tay. Việc này mang tính quyết định đối với việc phá án. Tuy nhiên, vụ việc đã xảy ra cách đây hai năm. Có thể lấy được vân tay hay không thì hắn cũng chưa chắc.
Tư Đồ Sách cầm theo hồ sơ nọ đến gần Hạ Lan Băng: "Hung khí trong vụ án này để ở đâu?"
Hạ Lan Băng lấy ra hồ sơ nhìn thoáng qua: "Toàn bộ hung khí, vật chứng đều đặt ở trong phòng tại hậu viện. Vật chứng của mỗi vụ án đều nằm trong một túi to có đánh số. Huynh dựa vào số thứ tự của hồ sơ là tìm được. Đây là chìa khóa phòng."
Hạ Lan Băng lấy cái chìa khóa đưa cho Tư Đồ Sách. Hắn về phòng mình cầm lấy rương dụng cụ pháp y, sau đó trở về hậu viện, quả nhiên nhìn thấy một gian phòng đơn độc, cửa sổ được đóng chặt. Hắn mở cửa đi vào, thấy trong phòng có nhiều túi to nằm trên kệ được sắp xếp chỉnh tề. Miệng túi được buộc chặt, ở bên ngoài có thẻ bài ghi số thứ tự.
Tư Đồ Sách dựa theo số thứ tự tìm được túi vật chứng của vụ án Hồng Đại Lang. Hắn dùng giấy trải ra trên sàn nhà, kế đến đổ toàn bộ đồ vật trong túi ra. Bên trong quả nhiên có một dao nhọn, một chiếc áo ngắn thủng lỗ chổ, trên áo còn đầy vết máu khô lâu ngày.
Con dao hung khí có chuôi bằng gỗ và không bị quấn dây quanh chuôi. Điều này làm cho Tư Đồ Sách thở phào nhẹ nhõm. Chỗ chuôi dao có vài dấu tay in bằng máu mờ mờ. Hung thủ đâm nạn nhân ba mươi hai dao, chắc chắn trên tay có dính máu nên mới để lại dấu vân tay trên chuôi dao. Điều này sẽ giúp cho việc lấy dấu vân tay dễ dàng hơn.
Hắn mở rương dụng cụ pháp y ra, lấy găng tay cao su mang vào, sau đó cẩn thận cầm con dao ở chỗ không có khả năng lưu lại vết máu. Hắn tiến đến cửa sổ, nhìn kỹ xem còn có dấu hiệu khả nghi nào khác không.
Đương nhiên, hắn không có thêm phát hiện gì.
Hắn đặt con dao xuống, mang khẩu trang vào, sau đó cầm theo máy ảnh kỹ thuật số, bình xịt Ninhydrin **, và con dao ra ngoài hiên nhà. Nhìn trái phải không có ai, sau đó nhằm vào chỗ có dấu vân tay mơ hồ, phun một ít Ninhydrin. Một lát, chỗ chuôi dao xuất hiện mấy dấu tay màu xanh đen.
Tư Đồ Sách nhanh chóng dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại dấu tay. Sau khi dùng kính phóng đại quan sát, hắn nhận thấy có nhiều dấu tay chồng lên nhau, trong đó có hai dấu tay tương đối rõ ràng, có thể tiến hành đối chứng được.
Trong lòng hắn thật cao hứng, đem toàn bộ đồ vật cất kỹ, trở lại thư phòng, hỏi Hạ Lan Băng: "Có những người nào đến thôn Nhị Đạo Câu điều tra vụ án Hồng Đại Lang?"
"Do đó là án mạng, nên toàn bộ bộ khoái đều đến, ngoài ra còn có ta và tri huyện."
"Có ai từng chạm qua chuôi dao này chưa?"
"Để ta nghĩ xem. Lúc mang dao về, bộ khoái cũng có thể đã chạm qua chuôi dao này, còn những người khác thì không. Có việc gì sao?"
"Không có gì. Ta cần lấy dấu vân tay của huynh." Tư Đồ Sách vừa lấy ra hộp mực in dấu tay vừa nói.
"Làm gì vậy?" Hạ Lan Băng hoàn toàn không hiểu.
"Huynh không cần quan tâm. Chỉ cần cho ta lấy dấu tay là được. Có việc dùng khi phá án."
"Phá án tại sao phải dùng vân tay của ta?" Hạ Lan Băng tuy nói không hiểu, nhưng vẫn theo lời của Tư Đồ Sách dùng hộp mực lưu lại đầy đủ dấu tay của hai bàn tay.
"Được rồi. Đa tạ"
Tư Đồ Sách cầm hộp mực đi đến phòng trực của bộ khoái. Trong phòng chỉ bộ đầu Thạch Mãnh và một vài bộ khoái. Những người khác đã ra phố tuần tra. Thạch Mãnh và mấy bộ khoái đang ngồi nhìn thấy Tư Đồ Sách tiến vào, vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Tư Đồ sư gia!"
Hai nữ bộ khoái Ân Nha Đản và Đường Đường chưa đến lượt ra ngoài tuần tra, đang ngồi bên cửa sổ cắn hạt dưa, thấy hắn đến, lập tức chạy lại, vây quanh hắn nói : "Sư gia, có phải lại có vụ án cần điều tra? Cho chúng tôi đi cùng với."
Tư Đồ Sách cười nói: "Ta ước gì không còn vụ án nào nữa, thiên hạ thái bình, nhưng mà kẻ xấu lại không cho chúng ta sống yên ổn."
"Thực sự có vụ án phát sinh?" Đường Đường nói, "Vậy nhất định cho hai người chúng ta đi theo sư gia phá án!"
Ân Nha Đản cũng cười hì hì, liên tục gật đầu phụ hoạ.
Tư Đồ Sách biết vì sao hai nàng lại nhiệt tình như vậy. Bởi vì theo quy định của tri huyện, phá được án là có thưởng, cao nhất là một lượng, còn người đi theo phá án ít nhiều gì cũng có tiền thưởng. Từ lúc Tư Đồ Sách đến đây, hắn đã liên tục phá được ba vụ án, bộ khoái đi theo cũng có phần. Chính vì vậy, bọn họ mới hăng hái.
Chú Thích:
* Tuần đinh: những thanh niên nghèo, không có ngôi thứ trong làng, phải tham gia vào lực lượng tuần tra, canh gác làng xã, ruộng nương, gọi phu, thúc thuế...
** Phương pháp sử dụng Ninhydrin C6H4CO2(OH)2
Nguyên lý và tác dụng:
Axít amino do cơ thể con người có tiết ra không lan quá nhanh vào vật mang như Cl- nên có thể dùng Ninhyđrin hiện hình các dấu tay đã tồn tại lâu hàng tháng.
Dung dịch Ninhyđrin được pha chế như sau: Hoà tan 75mg Clorua Cadimi (CdCl2) và 6ml nước cất, cho thêm 0,3ml Acid axetic đậm đặc (CH3COOH) và 100ml Aceton (CH3COCH3), cuối cùng hoà tan 2g Ninhydrin C6H4CO2(OH)2 trong hỗn hợp và khuấy đều. Do đó trước khi sử dụng hãy pha chế và nên pha một lượng đủ dùng và đựng vào chai màu nâu sẫm và không được để ánh sáng tác động vào.
Thao tác kĩ thuật:
Dùng một que thủy tinh, đầu quấn bông, nhúng vào dung dịch, sau đó bôi đều trên mặt tờ giấy nghi có dấu tay ở nhiệt độ trong phòng. Nếu có bình phun mù cho dung dịch pha sẵn vào bình và phun lên bề mặt nghi mang vết.
Thời gian phản ứng giữa a xít Amino với Ninhđrin kéo dài đến 24 tiếng đồng hồ. Nếu có dấu vết sau một vài giờ màu đường vân sẽ xuất hiện, càng về sau càng đậm thêm, nhiều giờ các đường vân sẽ hiện lên màu hồng tím. Để có thể nghiên cứu, lưu giữ được dấu vết đường vân phải tiến hành chụp ảnh. (Nguồn: menthuong.blogspot.com)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.