Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi
Chương 95: Ai sẽ là người rời đi?
Minh Giang (Táo)
25/05/2023
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ quay lại thì liền thấy Lâm Mộng Na, Lâm Tuấn
Trì, Lâm Thế Lăng, và cả Hà Vân San đều đang nhìn chằm chằm về phía hai
người.
Ánh mắt của Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì: Bất lực.
Ánh mắt của Lâm Thế Lăng và Hà Vân San: Kinh ngạc.
Nội tâm của Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh: Toang rồi!
…
Sau khi bị nhìn thấy cảnh hôn nhau, Lâm Hiểu Ninh vô cùng ngượng ngùng, liền vội vàng xin phép Lâm Mộng Na lên phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi, cô còn nói chốc nữa nhất định sẽ tìm Lâm Mộng Na để nhận phạt.
Lâm Hữu Kỳ muốn đi theo Lâm Hiểu Ninh nhưng tình thế tạm thời không cho phép.
Lâm Tuấn Trì thấy tình hình hơi rắc rối, liền nói với mẹ nuôi rằng có việc cần tìm Lâm Hữu Kỳ rồi kéo anh lên phòng mình.
Lâm Mộng Na thở dài, để mặc mấy người con của mình làm gì thì làm. Sau đó, bà liền vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cùng Hà Vân San đi ngắm hoa.
Hà Vân San cũng giả bộ như chưa nhìn thấy gì nhưng trong lòng thì vô cùng bối rối: Hôn… Hai người họ hôn nhau… Lại còn hôn cuồng nhiệt như vậy… Trời ạ! Mình xem đến đứng hình luôn.
Hà Vân San thật sự đã rất sốc khi nhìn thấy cảnh hôn mãnh liệt như vậy. Mặc dù biết Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không cùng huyết thống nhưng cô cũng vẫn kinh ngạc không thôi.
Trong lúc đó, Lâm Thế Lăng cũng sốc không kém: Hiểu Ninh và Hữu Kỳ hôn nhau? Vậy là người Hiểu Ninh thích là Hữu Kỳ sao?
Mặc dù thấy khó tin… nhưng nghĩ lại thì lại thấy không khó tin lắm.
Lâm Thế Lăng cảm thấy đáng lẽ mình phải sớm nhận ra điều này mới đúng. Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh luôn ở cạnh nhau như hình với bóng, anh nên sớm nghĩ đến chuyện người Lâm Hiểu Ninh thích là Lâm Hữu Kỳ rồi. Chỉ là cứ tưởng rằng hai người cùng tuổi, lại sống chung nhà nên Lâm Thế Lăng mới nghĩ hai người là bạn thân thôi.
Hơn nữa, Lâm Thế Lăng dạo này không hay ở nhà. Dù có ở nhà cũng chỉ nghĩ đến Hà Vân San nên không phát hiện ra điều bất thường.
Bây giờ phát hiện ra hai đứa em của mình yêu nhau rồi, Lâm Thế Lăng liền nghĩ: Thôi xong! Lỡ mà Hữu Kỳ biết chuyện mình từng thích Hiểu Ninh thì không khéo thằng bé sẽ đánh mình mất.
Nghĩ đến đây, Lâm Thế Lăng chỉ mong chuyện mình thích thầm Lâm Hiểu Ninh sẽ bị vùi sâu trong quá khứ. Nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh cũng không dám tưởng tượng.
Một lúc sau.
Sau khi ngắm hoa xong, Hà Vân San liền được Lâm Thế Lăng đưa về nhà.
Lâm Mộng Na sau đó liền vào phòng khách, gọi điện thoại cho Lâm Tuấn Trì rồi bảo anh gọi Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ xuống nói chuyện.
Lâm Hữu Kỳ có chút lo lắng. Còn Lâm Hiểu Ninh thì lo lắng gấp đôi anh.
Cô rời khỏi phòng, chuẩn bị tinh thần nghe mẹ nuôi chất vấn, còn chuẩn bị 7749 cách thuyết phục mẹ nuôi cho cô được ở bên cạnh Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thì đứng trước cửa phòng chờ cô nên Lâm Hiểu Ninh vừa mở cửa đã nhìn thấy anh.
Anh dịu dàng nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi nói nhỏ: “Không sao đâu. Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười, gật đầu: “Ừ. Chúng ta sẽ ở bên nhau.”
…
Bước xuống phòng khách.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Mộng Na đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt trông vô cùng nghiêm nghị, không hề dịu dàng như thường ngày.
Lâm Hiểu Ninh bị vẻ mặt của mẹ nuôi làm cho lo lắng khôn nguôi.
Hữu Hữu Kỳ ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, trấn an cô: “Có anh ở đây rồi. Đừng sợ.”
Lúc này, Lâm Mộng Na ngồi ở ghế sofa liền bảo: “Hai con qua đây.”
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cùng nhau bước lại gần Lâm Mộng Na.
Lâm Tuấn Trì đang đứng ở gần đó thì cảm thấy quái lạ.
Sao trông mặt mẹ nuôi lại dữ thế kia nhỉ? Rõ ràng mẹ nuôi luôn âm thầm ủng hộ hai đứa nó mà.
Lâm Tuấn Trì vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy giọng nói giận dữ của Lâm Mộng Na: “Hai con nói xem chuyện hôm nay là như thế nào đi!”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức lên tiếng: “Là con kéo Hiểu Ninh ra ngoài rồi hôn em ấy. Chuyện này không phải chủ ý của Hiểu Ninh, mà là của con…” Lâm Hữu Kỳ chưa kịp nói dứt câu thì Lâm Hiểu Ninh đã cắt ngang: “Anh nói vậy mà được hả?”
Lâm Hiểu Ninh có chút tức giận khi thấy Lâm Hữu Kỳ giống như đang nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Cô liền nói với Lâm Mộng Na: “Chuyện ngày hôm nay xảy ra là lỗi của cả con và Hữu Kỳ. Con và Hữu Kỳ có tình cảm với nhau, hai bên đều tình nguyện.” Lâm Hiểu Ninh nói đến đây thì đã vô cùng căng thẳng
Lâm Mộng Na thấy vậy thì suýt nữa phì cười. Nhưng để kiểm tra hai đứa nhỏ nhà mình, bà vẫn làm bộ nghiêm khắc: “Cái gì? Có tình cảm với nhau? Hai bên tình nguyện? Các con là anh em đấy! Sao lại có tình cảm với nhau? Các con làm vậy mà được sao?”
Lâm Hữu Kỳ liền nói: “Tình cảm là thứ không thể khống chế. Hơn nữa… Con và Hiểu Ninh không phải anh em ruột, cho nên con cũng không cần phải khống chế.”
Không nghĩ rằng, Lâm Mộng Na lại đập bàn, lớn tiếng: “Không phải anh em ruột thì cũng là anh em, vậy mà con nói không cần khống chế? Nói thế mà nghe được sao?”
Lâm Hữu Kỳ mím môi, im lặng không đáp.
Lâm Mộng Na lại chất vấn Lâm Hiểu Ninh: “Con cũng có suy nghĩ như Hữu Kỳ à?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì khẽ cúi đầu, sau đó đáp: “Con thích Hữu Kỳ. Đây là điều mà lý trí của con không thể ngăn cản được. Cũng giống như lời Hữu Kỳ nói, không thể khống chế.”
Lâm Mộng Na nghe được câu trả lời thì rất hài lòng. Thế nhưng, bà vẫn phải diễn tiếp vai người mẹ nghiêm khắc: “Hồ đồ! Thật hồ đồ! Không nói nhiều nữa, hai đứa mau chấm dứt đi!”
Nghe đến đây, khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh trắng bệch, nước mắt dường như sắp trào ra.
Lâm Hữu Kỳ cũng kích động, liền nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Ninh, dứt khoát nói: “Không thể được! Con và Hiểu Ninh không thể chia tay được!”
“Hai đứa là anh em, nhất định phải chia tay.” Lâm Mộng Na nói, “Còn nếu muốn yêu nhau thì một trong hai đứa rời khỏi nhà họ Lâm. Như vậy thì không còn là anh em nữa, hai đứa muốn yêu như thế nào thì yêu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì nước mắt đã lăn dài trên má.
Trong nguyên tác, Lâm Mộng Na không phản đối Lâm Thế Lăng và nữ chính kịch liệt đến mức này.
Lâm Mộng Na lại thúc giục: “Mau chọn đi! Một là hai đứa chấm dứt, còn hai là một trong hai đứa dọn ra khỏi nhà. Tuyệt đối không thể có sự lựa chọn thứ ba.”
Lâm Hiểu Ninh nhìn dáng vẻ này của Lâm Mộng Na thì nghĩ rằng có lẽ không gì có thể xoay chuyển được bà. Vì vậy, cô liền nói: “Mẹ… Dù con có rời khỏi ngôi nhà này… Thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của con…” Câu nói này thay cho câu trả lời: Con sẽ là người rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì trái tim đau nhói, liền ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh: “Không được! Em không cần đi đâu cả! Em không được đi!”
Lâm Mộng Na nghe thấy những lời Lâm Hiểu Ninh nói, lại nhìn thấy những giọt nước mắt của Lâm Hiểu Ninh thì cũng đau xót trong lòng.
Thế nhưng, bà vẫn tiếp tục nói: “Hiểu Ninh không đi, vậy thì Hữu Kỳ đi đi!”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh vội vàng nói: “Không! Hữu Kỳ không thể đi được.”
Lâm Hữu Kỳ lại ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh, không cho cô tiếp tục nói.
Sau đó, anh nói với mẹ: “Được. Con sẽ đi.”
Lâm Hiểu Ninh lúc này bị Lâm Hữu Kỳ giữ chặt trong lòng nhưng vẫn nói: “Không! Anh không được đi!” Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên vòng hai tay ra sau lưng Lâm Hữu Kỳ rồi cũng ôm chặt lấy anh, “Anh không được đi!”
Lâm Hữu Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lâm Hiểu Ninh rồi nhẹ nhàng nói: “Ngoan! Dù anh có đi đâu đi nữa, chúng ta vẫn sẽ về bên nhau.” Nói xong, Lâm Hữu Kỳ từ từ buông Lâm Hiểu Ninh ra rồi hôn lên trán cô một cái.
Sau đó, anh quay lại nói với mẹ nuôi: “Con sẽ đi.”
Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh lại kiên quyết nói: “Nếu Hữu Kỳ đi, con cũng sẽ đi.”
Lâm Hữu Kỳ bất giác quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Lâm Mộng Na lên tiếng: “Cô con gái của mẹ sao hôm nay lại ngốc như vậy? Hữu Kỳ đi thì cứ để thằng bé đi, mai sau cưới nhau đem nó về ở rể thì hai đứa không phải vẫn là người nhà họ Lâm sao? Chứ nếu con đi theo nó thì mai sau hai đứa đều đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm à?”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đang buồn khổ liền đứng hình mất mấy giây.
Lâm Mộng Na thấy vậy thì lại hỏi: “Sao vậy? Hay là lần trước mẹ tặng cho hai đứa căn biệt thự nên hai đứa không cần sống trong nhà họ Lâm nữa, định chuyển sang sống ở biệt thự luôn hả?”
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Mộng Na, miệng khẽ mấp máy hỏi: “Mẹ?”
Lâm Mộng Na bật cười, lại nói: “Hai đứa đúng là ngốc mà! Mẹ chỉ kiểm tra hai đứa một chút thôi mà đã căng thẳng vậy rồi sao? Chẳng lẽ chuyện mẹ tặng cho hai đứa căn biệt thự còn chưa đủ chứng minh rằng mẹ ủng hộ hai đứa à?”
“Vậy là…” Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đều ngơ ngác hỏi: “Mẹ đồng ý cho chúng con yêu nhau sao?”
Ánh mắt của Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì: Bất lực.
Ánh mắt của Lâm Thế Lăng và Hà Vân San: Kinh ngạc.
Nội tâm của Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh: Toang rồi!
…
Sau khi bị nhìn thấy cảnh hôn nhau, Lâm Hiểu Ninh vô cùng ngượng ngùng, liền vội vàng xin phép Lâm Mộng Na lên phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi, cô còn nói chốc nữa nhất định sẽ tìm Lâm Mộng Na để nhận phạt.
Lâm Hữu Kỳ muốn đi theo Lâm Hiểu Ninh nhưng tình thế tạm thời không cho phép.
Lâm Tuấn Trì thấy tình hình hơi rắc rối, liền nói với mẹ nuôi rằng có việc cần tìm Lâm Hữu Kỳ rồi kéo anh lên phòng mình.
Lâm Mộng Na thở dài, để mặc mấy người con của mình làm gì thì làm. Sau đó, bà liền vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cùng Hà Vân San đi ngắm hoa.
Hà Vân San cũng giả bộ như chưa nhìn thấy gì nhưng trong lòng thì vô cùng bối rối: Hôn… Hai người họ hôn nhau… Lại còn hôn cuồng nhiệt như vậy… Trời ạ! Mình xem đến đứng hình luôn.
Hà Vân San thật sự đã rất sốc khi nhìn thấy cảnh hôn mãnh liệt như vậy. Mặc dù biết Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không cùng huyết thống nhưng cô cũng vẫn kinh ngạc không thôi.
Trong lúc đó, Lâm Thế Lăng cũng sốc không kém: Hiểu Ninh và Hữu Kỳ hôn nhau? Vậy là người Hiểu Ninh thích là Hữu Kỳ sao?
Mặc dù thấy khó tin… nhưng nghĩ lại thì lại thấy không khó tin lắm.
Lâm Thế Lăng cảm thấy đáng lẽ mình phải sớm nhận ra điều này mới đúng. Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh luôn ở cạnh nhau như hình với bóng, anh nên sớm nghĩ đến chuyện người Lâm Hiểu Ninh thích là Lâm Hữu Kỳ rồi. Chỉ là cứ tưởng rằng hai người cùng tuổi, lại sống chung nhà nên Lâm Thế Lăng mới nghĩ hai người là bạn thân thôi.
Hơn nữa, Lâm Thế Lăng dạo này không hay ở nhà. Dù có ở nhà cũng chỉ nghĩ đến Hà Vân San nên không phát hiện ra điều bất thường.
Bây giờ phát hiện ra hai đứa em của mình yêu nhau rồi, Lâm Thế Lăng liền nghĩ: Thôi xong! Lỡ mà Hữu Kỳ biết chuyện mình từng thích Hiểu Ninh thì không khéo thằng bé sẽ đánh mình mất.
Nghĩ đến đây, Lâm Thế Lăng chỉ mong chuyện mình thích thầm Lâm Hiểu Ninh sẽ bị vùi sâu trong quá khứ. Nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh cũng không dám tưởng tượng.
Một lúc sau.
Sau khi ngắm hoa xong, Hà Vân San liền được Lâm Thế Lăng đưa về nhà.
Lâm Mộng Na sau đó liền vào phòng khách, gọi điện thoại cho Lâm Tuấn Trì rồi bảo anh gọi Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ xuống nói chuyện.
Lâm Hữu Kỳ có chút lo lắng. Còn Lâm Hiểu Ninh thì lo lắng gấp đôi anh.
Cô rời khỏi phòng, chuẩn bị tinh thần nghe mẹ nuôi chất vấn, còn chuẩn bị 7749 cách thuyết phục mẹ nuôi cho cô được ở bên cạnh Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thì đứng trước cửa phòng chờ cô nên Lâm Hiểu Ninh vừa mở cửa đã nhìn thấy anh.
Anh dịu dàng nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi nói nhỏ: “Không sao đâu. Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười, gật đầu: “Ừ. Chúng ta sẽ ở bên nhau.”
…
Bước xuống phòng khách.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Mộng Na đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt trông vô cùng nghiêm nghị, không hề dịu dàng như thường ngày.
Lâm Hiểu Ninh bị vẻ mặt của mẹ nuôi làm cho lo lắng khôn nguôi.
Hữu Hữu Kỳ ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, trấn an cô: “Có anh ở đây rồi. Đừng sợ.”
Lúc này, Lâm Mộng Na ngồi ở ghế sofa liền bảo: “Hai con qua đây.”
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cùng nhau bước lại gần Lâm Mộng Na.
Lâm Tuấn Trì đang đứng ở gần đó thì cảm thấy quái lạ.
Sao trông mặt mẹ nuôi lại dữ thế kia nhỉ? Rõ ràng mẹ nuôi luôn âm thầm ủng hộ hai đứa nó mà.
Lâm Tuấn Trì vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy giọng nói giận dữ của Lâm Mộng Na: “Hai con nói xem chuyện hôm nay là như thế nào đi!”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức lên tiếng: “Là con kéo Hiểu Ninh ra ngoài rồi hôn em ấy. Chuyện này không phải chủ ý của Hiểu Ninh, mà là của con…” Lâm Hữu Kỳ chưa kịp nói dứt câu thì Lâm Hiểu Ninh đã cắt ngang: “Anh nói vậy mà được hả?”
Lâm Hiểu Ninh có chút tức giận khi thấy Lâm Hữu Kỳ giống như đang nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Cô liền nói với Lâm Mộng Na: “Chuyện ngày hôm nay xảy ra là lỗi của cả con và Hữu Kỳ. Con và Hữu Kỳ có tình cảm với nhau, hai bên đều tình nguyện.” Lâm Hiểu Ninh nói đến đây thì đã vô cùng căng thẳng
Lâm Mộng Na thấy vậy thì suýt nữa phì cười. Nhưng để kiểm tra hai đứa nhỏ nhà mình, bà vẫn làm bộ nghiêm khắc: “Cái gì? Có tình cảm với nhau? Hai bên tình nguyện? Các con là anh em đấy! Sao lại có tình cảm với nhau? Các con làm vậy mà được sao?”
Lâm Hữu Kỳ liền nói: “Tình cảm là thứ không thể khống chế. Hơn nữa… Con và Hiểu Ninh không phải anh em ruột, cho nên con cũng không cần phải khống chế.”
Không nghĩ rằng, Lâm Mộng Na lại đập bàn, lớn tiếng: “Không phải anh em ruột thì cũng là anh em, vậy mà con nói không cần khống chế? Nói thế mà nghe được sao?”
Lâm Hữu Kỳ mím môi, im lặng không đáp.
Lâm Mộng Na lại chất vấn Lâm Hiểu Ninh: “Con cũng có suy nghĩ như Hữu Kỳ à?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì khẽ cúi đầu, sau đó đáp: “Con thích Hữu Kỳ. Đây là điều mà lý trí của con không thể ngăn cản được. Cũng giống như lời Hữu Kỳ nói, không thể khống chế.”
Lâm Mộng Na nghe được câu trả lời thì rất hài lòng. Thế nhưng, bà vẫn phải diễn tiếp vai người mẹ nghiêm khắc: “Hồ đồ! Thật hồ đồ! Không nói nhiều nữa, hai đứa mau chấm dứt đi!”
Nghe đến đây, khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh trắng bệch, nước mắt dường như sắp trào ra.
Lâm Hữu Kỳ cũng kích động, liền nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Ninh, dứt khoát nói: “Không thể được! Con và Hiểu Ninh không thể chia tay được!”
“Hai đứa là anh em, nhất định phải chia tay.” Lâm Mộng Na nói, “Còn nếu muốn yêu nhau thì một trong hai đứa rời khỏi nhà họ Lâm. Như vậy thì không còn là anh em nữa, hai đứa muốn yêu như thế nào thì yêu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì nước mắt đã lăn dài trên má.
Trong nguyên tác, Lâm Mộng Na không phản đối Lâm Thế Lăng và nữ chính kịch liệt đến mức này.
Lâm Mộng Na lại thúc giục: “Mau chọn đi! Một là hai đứa chấm dứt, còn hai là một trong hai đứa dọn ra khỏi nhà. Tuyệt đối không thể có sự lựa chọn thứ ba.”
Lâm Hiểu Ninh nhìn dáng vẻ này của Lâm Mộng Na thì nghĩ rằng có lẽ không gì có thể xoay chuyển được bà. Vì vậy, cô liền nói: “Mẹ… Dù con có rời khỏi ngôi nhà này… Thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của con…” Câu nói này thay cho câu trả lời: Con sẽ là người rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì trái tim đau nhói, liền ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh: “Không được! Em không cần đi đâu cả! Em không được đi!”
Lâm Mộng Na nghe thấy những lời Lâm Hiểu Ninh nói, lại nhìn thấy những giọt nước mắt của Lâm Hiểu Ninh thì cũng đau xót trong lòng.
Thế nhưng, bà vẫn tiếp tục nói: “Hiểu Ninh không đi, vậy thì Hữu Kỳ đi đi!”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh vội vàng nói: “Không! Hữu Kỳ không thể đi được.”
Lâm Hữu Kỳ lại ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh, không cho cô tiếp tục nói.
Sau đó, anh nói với mẹ: “Được. Con sẽ đi.”
Lâm Hiểu Ninh lúc này bị Lâm Hữu Kỳ giữ chặt trong lòng nhưng vẫn nói: “Không! Anh không được đi!” Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên vòng hai tay ra sau lưng Lâm Hữu Kỳ rồi cũng ôm chặt lấy anh, “Anh không được đi!”
Lâm Hữu Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lâm Hiểu Ninh rồi nhẹ nhàng nói: “Ngoan! Dù anh có đi đâu đi nữa, chúng ta vẫn sẽ về bên nhau.” Nói xong, Lâm Hữu Kỳ từ từ buông Lâm Hiểu Ninh ra rồi hôn lên trán cô một cái.
Sau đó, anh quay lại nói với mẹ nuôi: “Con sẽ đi.”
Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh lại kiên quyết nói: “Nếu Hữu Kỳ đi, con cũng sẽ đi.”
Lâm Hữu Kỳ bất giác quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Lâm Mộng Na lên tiếng: “Cô con gái của mẹ sao hôm nay lại ngốc như vậy? Hữu Kỳ đi thì cứ để thằng bé đi, mai sau cưới nhau đem nó về ở rể thì hai đứa không phải vẫn là người nhà họ Lâm sao? Chứ nếu con đi theo nó thì mai sau hai đứa đều đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm à?”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đang buồn khổ liền đứng hình mất mấy giây.
Lâm Mộng Na thấy vậy thì lại hỏi: “Sao vậy? Hay là lần trước mẹ tặng cho hai đứa căn biệt thự nên hai đứa không cần sống trong nhà họ Lâm nữa, định chuyển sang sống ở biệt thự luôn hả?”
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Mộng Na, miệng khẽ mấp máy hỏi: “Mẹ?”
Lâm Mộng Na bật cười, lại nói: “Hai đứa đúng là ngốc mà! Mẹ chỉ kiểm tra hai đứa một chút thôi mà đã căng thẳng vậy rồi sao? Chẳng lẽ chuyện mẹ tặng cho hai đứa căn biệt thự còn chưa đủ chứng minh rằng mẹ ủng hộ hai đứa à?”
“Vậy là…” Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đều ngơ ngác hỏi: “Mẹ đồng ý cho chúng con yêu nhau sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.