Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi
Chương 93: Chìm đắm trong tình yêu.
Minh Giang (Táo)
25/05/2023
Một khi môi đã chạm môi rồi, Lâm Hiểu Ninh sẽ không muốn né tránh nữa. Bởi
vì mỗi lần môi chạm môi với Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh đều cảm nhận được
một cảm giác kỳ diệu trong cô.
Cô rất thích cảm giác này.
Thế là không tiếp tục giãy giụa, Lâm Hiểu Ninh liền để mặc Lâm Hữu Kỳ hôn mình.
Sau đó, cô lại bị cảm xúc chi phối, hai tay đưa lên ôm lấy cổ Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ đang chìm đắm trong nụ hôn. Cảm nhận được Lâm Hiểu Ninh đáp lại mình, anh lại càng chìm đắm, điên cuồng hôn cô một cách mãnh liệt.
Lại không kìm lòng được, anh liền dùng lười cạy mở răng cô.
Từ trước đến giờ, hai người vẫn chưa thử trải nghiệm nụ hôn kiểu Pháp lần nào.
Lý do là vì Lâm Hiểu Ninh không đồng ý.
Bây giờ Lâm Hữu Kỳ lại muốn tiến công, một chút lý trí còn sót lại trong đầu Lâm Hiểu Ninh liền nhắc nhở cô rằng phải cắn răng thật chặt, phòng bị thật nghiêm trước sự tấn công bất ngờ này.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ hôm nay quá cuồng nhiệt, khiến cho Lâm Hiểu Ninh dần dần cạn kiệt sức chống đỡ.
Trong giây phút buông lỏng, hàm răng của cô cuối cùng đã bị Lâm Hữu Kỳ cạy mở.
Ngay lập tức, Lâm Hữu Kỳ mang theo sự nóng bỏng xâm chiếm, hung hăng khuấy đảo khoang miệng cô.
Đầu óc Lâm Hiểu Ninh quay cuồng, tay chân hoàn toàn không còn sức lực. Còn Lâm Hữu Kỳ thì chết mê chết mệt cái cảm giác môi lưỡi đan xen này.
Anh ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh, cơ thể anh bao bọc lấy cơ thể cô giống như muốn giam cô lại bên mình. Môi lưỡi anh không ngừng tấn công, tước đoạt vị ngọt trong khoang miệng cô khiến cho đầu óc cô trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Hiểu Ninh sắp không thể thở nổi, đôi môi của Lâm Hữu Kỳ mới lưu luyến tách rời, mang theo một sợi chỉ bạc được tạo ra từ nụ hôn nồng cháy của hai người.
Lâm Hiểu Ninh thấy sợi chỉ bạc này thì mặt đỏ như trái cà chua, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ cũng ngại, nhưng so với ngại thì anh càng ngất ngây trước cảm xúc cuồng nhiệt vừa rồi hơn.
Chỉ là vẫn có chút chưa đủ thỏa mãn.
Lâm Hữu Kỳ thật ra vẫn còn muốn hôn thêm.
Mà muốn thì anh liền làm.
Lâm Hữu Kỳ giữ cằm Lâm Hiểu Ninh, sau đó lại định tiến đến hôn cô.
Lâm Hiểu Ninh vừa ngại vừa hoảng, liền giơ tay chặn miệng Lâm Hữu Kỳ lại rồi vội vàng nói: “Em còn chưa thở đủ, bây giờ không hôn được.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì vừa buồn cười, lại vừa ấm ức vì không được hôn. Nhưng vì Lâm Hiểu Ninh không muốn nên anh cũng không ép, liền nằm xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng.
Lâm Hiểu Ninh nằm trong vòng tay Lâm Hữu Kỳ thì rất ngoan ngoãn.
Vòng tay của anh khiến cho cô cảm thấy thật an toàn, thật hạnh phúc.
Nhiều lúc, cô chỉ muốn mãi mãi được Lâm Hữu Kỳ ôm vào lòng, được ở bên cạnh anh, được cùng anh sống đến khi bạc đầu.
Chỉ là thỉnh thoảng, cô cảm thấy hơi lo lắng, sợ rằng mình và anh rồi sẽ phải chia tay.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện rời xa anh, còn anh thì ở bên cạnh một người con gái khác, Lâm Hiểu Ninh lại thấy đau lòng.
Cô không muốn như vậy đâu.
Cô thật sự thích Lâm Hữu Kỳ lắm.
Lâm Hiểu Ninh vòng tay ra sau lưng Lâm Hữu Kỳ, ôm chặt lấy anh rồi thủ thỉ: “Em thích anh.”
Lâm Hữu Kỳ không phải là chưa bao giờ nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói thích mình. Bởi vì anh rất hay hỏi cô rằng: “Em có thích anh không?”
Đương nhiên, Lâm Hiểu Ninh luôn trả lời là: “Có. Em thích anh.”
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói lời này với anh mà không cần anh phải hỏi.
Lâm Hữu Kỳ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Anh ôm Lâm Hiểu Ninh càng chặt, đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt cũng ngập tràn niềm vui khôn tả.
Sau đó, anh chân thành nói với Lâm Hiểu Ninh: “Anh cũng thích em. Anh thích em nhiều lắm.”
Tối hôm đó.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại cùng nhau xuống phòng ăn như thường lệ.
Một lúc sau, Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì cũng đến phòng ăn. Còn Lâm Thế Lăng dạo này không thường ăn cơm tối với gia đình, bởi vì ban ngày công việc anh bận rộn, thời gian tối đến là để dành cho bạn gái.
Bình thường, sau khi ăn tối và hẹn hò với bạn gái thì Lâm Thế Lăng mới về nhà nghỉ ngơi. Vì thế, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Thế Lăng không thường xuyên gặp mặt.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy khá thoải mái.
Lâm Mộng Na thì cảm thấy rất vui vì Lâm Thế Lăng đã tìm được một người thích hợp.
…
Đến lúc ăn tối.
Lâm Hữu Kỳ giống như mọi ngày, cứ ăn được một miếng là lại phải lén nhìn sang Lâm Hiểu Ninh một lần.
Hôm nay được nghe Lâm Hiểu Ninh nói thích mình, Lâm Hữu Kỳ ngoài việc quay sang nhìn cô thì còn tủm tỉm cười như một tên ngốc.
Lâm Mộng Na nhìn thấy cảnh này thì bật cười, bảo: “Dạo này mẹ thấy Hữu Kỳ hay cười hơn trước rất nhiều đấy. Có chuyện gì vui sao?”
Lâm Hữu Kỳ bất giác quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, khóe môi không kìm được mà cong lên. Nhưng vì đã thống nhất với Lâm Hiểu Ninh rằng hiện tại chưa công khai chuyện tình cảm nên Lâm Hữu Kỳ không dám hành động quá lộ liễu.
Anh nói với mẹ nuôi: “Cuộc sống thường ngày vui vẻ nên con hay cười thôi.”
Lâm Mộng Na biết thừa lý do vì sao nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi: “Vậy sao? Chẳng lẽ trước kia con sống không vui vẻ nên mới ít cười như vậy? Nhưng mẹ thấy ngoài việc Hiểu Ninh chuyển đến đây thì cuộc sống của chúng ta đâu có gì thay đổi đâu nhỉ?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì có chút ngại ngùng.
Lâm Hữu Kỳ thì lại quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, sau đó nói với mẹ: “Hiểu Ninh chuyển đến đây…” Lâm Hữu Kỳ khẽ cười, “Đúng là khiến con vui vẻ hơn… Dù sao cũng có bạn…” bạn đời, “nên đương nhiên là vui hơn rồi.” Vừa nói, Lâm Hữu Kỳ vừa nhích chân mình lại sát chân của Lâm Hiểu Ninh, cọ cọ.
Lâm Hiểu Ninh đá nhẹ vào chân Lâm Hữu Kỳ, nói nhỏ với anh rằng đừng trêu chọc cô nữa. Nhưng Lâm Hữu Kỳ không nghe, còn tiếp tục trêu chọc hăng say hơn.
Lâm Mộng Na bỗng nhiên lại nói: “Mẹ nhớ lúc Hiểu Ninh mới đến đây, ai đó còn tỏ vẻ không vui mà nhỉ?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì chột dạ.
Mẹ à, sao mẹ lại nhắc lại chuyện quá khứ chứ? Hiểu Ninh nhớ lại chuyện cũ mà giận con thì làm sao bây giờ?
Lâm Hữu Kỳ đang nghĩ đến đây thì Lâm Hiểu Ninh liền quay lại nhìn anh, bảo: “Đúng là có người thấy khó chịu với con đó ạ. Con nhớ người đó còn ngáng chân làm con ngã xuống sàn cơ.”
Lâm Tuấn Trì im lặng hóng chuyện từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng góp vui: “Ai mà xấu tính thế? Dám ngáng chân Hiểu Ninh, đúng là đáng đánh mà.”
Lâm Mộng Na và Lâm Hiểu Ninh gật đầu tán thành quan điểm của Lâm Tuấn Trì.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì đen mặt lại, não bộ đang tập trung suy nghĩ xem chốc nữa phải làm cách nào để tạ lỗi với bạn gái.
Đúng lúc này, Lâm Thế Lăng về đến nhà, liền lên tiếng: “Chào cả nhà, con về rồi.”
Lâm Mộng Na mỉm cười, liền gọi Lâm Thế Lăng: “Con xuống lại đi!”
Rất nhanh, Lâm Thế Lăng liền đi vào phòng ăn.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Tuấn Trì lên tiếng chào anh. Còn Lâm Hữu Kỳ thì cứ lẳng lặng ăn cơm, phải đợi Lâm Hiểu Ninh đá chân nhắc nhở mới lên tiếng chào.
Lâm Thế Lăng biết tính Hữu Kỳ nên đương nhiên không để bụng. Anh chỉ đưa mắt nhìn khoảng cách giữa Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh.
Bàn ăn rất rộng nên trước kia hai người ngồi khá xa nhau. Nhưng không biết từ bao giờ, khoảng cách ấy đã rút ngắn rất nhiều rồi.
Thật ra chuyện này Lâm Thế Lăng không quá để tâm mà chỉ tình cờ phát hiện.
Lâm Thế Lăng hiện tại đang hẹn hò với Hà Vân San, trong lòng bây giờ chỉ có cô ấy. Còn đối với Lâm Hiểu Ninh, anh chỉ coi như em gái. Nhưng vì lần trước đã thổ lộ tình cảm với Lâm Hiểu Ninh nên anh hơi lo rằng cô sẽ để chuyện đó trong lòng, khiến mối quan hệ anh em giữa hai người không được tự nhiên.
Vì thế, Lâm Thế Lăng dự định sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói rõ với cô.
Bỗng nhiên, Lâm Mộng Na lại hỏi: “Con với Vân San hôm nay đi hẹn hò thế nào rồi?”
Lâm Mộng Na rất hay hỏi Lâm Thế Lăng về chuyện của anh và Hà Vân San.
Lâm Thế Lăng biết rằng mẹ quan tâm đến mình nên rất vui vẻ, mỉm cười trả lời: “Con với cô ấy vẫn rất tốt. Mấy hôm nữa, con muốn dẫn cô ấy đến nhà mình dùng bữa.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Thế Lăng nói vậy thì trong lòng cảm thấy vui mừng: Xem ra anh ấy có vẻ nghiêm túc với Hà Vân San, chắc là trong lòng đã không còn ý nghĩ gì với mình nữa rồi.
Lâm Mộng Na cũng cảm thấy vui, liền hỏi Lâm Thế Lăng: “Hai đứa đã có ý định bao giờ kết hôn chưa?”
“Con và Vân San vẫn chưa bàn bạc với nhau về chuyện kết hôn.” Lâm Thế Lăng mỉm cười, trong ánh mắt bỗng nhiên ngập tràn sự dịu dàng, “Nhưng con đã nghĩ đến chuyện kết hôn rất nhiều lần rồi.”
Lâm Hiểu Ninh vẫn đang quan sát Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng lại nói tiếp: “Con thật sự mong muốn sẽ kết hôn trong năm tới. Nếu có thể sớm rước cô ấy về nhà, con cảm thấy đó là phúc của con.” Lâm Thế Lăng nói đến đây thì không giấu nổi ý cười trong ánh mắt.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy dáng vẻ này, lại nghe thấy những lời nói chân thành của Lâm Thế Lăng thì liền biết: Lâm Thế Lăng thật sự đã gặp được đúng người rồi.
Bỗng nhiên, Lâm Thế Lăng nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng đang nhìn Lâm Thế Lăng nên hai người đã chạm mắt.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh không né tránh, chỉ mỉm cười với Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng liền biết, khúc mắc giữa hai người họ cuối cùng cũng biến mất rồi.
Cô rất thích cảm giác này.
Thế là không tiếp tục giãy giụa, Lâm Hiểu Ninh liền để mặc Lâm Hữu Kỳ hôn mình.
Sau đó, cô lại bị cảm xúc chi phối, hai tay đưa lên ôm lấy cổ Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ đang chìm đắm trong nụ hôn. Cảm nhận được Lâm Hiểu Ninh đáp lại mình, anh lại càng chìm đắm, điên cuồng hôn cô một cách mãnh liệt.
Lại không kìm lòng được, anh liền dùng lười cạy mở răng cô.
Từ trước đến giờ, hai người vẫn chưa thử trải nghiệm nụ hôn kiểu Pháp lần nào.
Lý do là vì Lâm Hiểu Ninh không đồng ý.
Bây giờ Lâm Hữu Kỳ lại muốn tiến công, một chút lý trí còn sót lại trong đầu Lâm Hiểu Ninh liền nhắc nhở cô rằng phải cắn răng thật chặt, phòng bị thật nghiêm trước sự tấn công bất ngờ này.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ hôm nay quá cuồng nhiệt, khiến cho Lâm Hiểu Ninh dần dần cạn kiệt sức chống đỡ.
Trong giây phút buông lỏng, hàm răng của cô cuối cùng đã bị Lâm Hữu Kỳ cạy mở.
Ngay lập tức, Lâm Hữu Kỳ mang theo sự nóng bỏng xâm chiếm, hung hăng khuấy đảo khoang miệng cô.
Đầu óc Lâm Hiểu Ninh quay cuồng, tay chân hoàn toàn không còn sức lực. Còn Lâm Hữu Kỳ thì chết mê chết mệt cái cảm giác môi lưỡi đan xen này.
Anh ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh, cơ thể anh bao bọc lấy cơ thể cô giống như muốn giam cô lại bên mình. Môi lưỡi anh không ngừng tấn công, tước đoạt vị ngọt trong khoang miệng cô khiến cho đầu óc cô trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Hiểu Ninh sắp không thể thở nổi, đôi môi của Lâm Hữu Kỳ mới lưu luyến tách rời, mang theo một sợi chỉ bạc được tạo ra từ nụ hôn nồng cháy của hai người.
Lâm Hiểu Ninh thấy sợi chỉ bạc này thì mặt đỏ như trái cà chua, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ cũng ngại, nhưng so với ngại thì anh càng ngất ngây trước cảm xúc cuồng nhiệt vừa rồi hơn.
Chỉ là vẫn có chút chưa đủ thỏa mãn.
Lâm Hữu Kỳ thật ra vẫn còn muốn hôn thêm.
Mà muốn thì anh liền làm.
Lâm Hữu Kỳ giữ cằm Lâm Hiểu Ninh, sau đó lại định tiến đến hôn cô.
Lâm Hiểu Ninh vừa ngại vừa hoảng, liền giơ tay chặn miệng Lâm Hữu Kỳ lại rồi vội vàng nói: “Em còn chưa thở đủ, bây giờ không hôn được.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì vừa buồn cười, lại vừa ấm ức vì không được hôn. Nhưng vì Lâm Hiểu Ninh không muốn nên anh cũng không ép, liền nằm xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng.
Lâm Hiểu Ninh nằm trong vòng tay Lâm Hữu Kỳ thì rất ngoan ngoãn.
Vòng tay của anh khiến cho cô cảm thấy thật an toàn, thật hạnh phúc.
Nhiều lúc, cô chỉ muốn mãi mãi được Lâm Hữu Kỳ ôm vào lòng, được ở bên cạnh anh, được cùng anh sống đến khi bạc đầu.
Chỉ là thỉnh thoảng, cô cảm thấy hơi lo lắng, sợ rằng mình và anh rồi sẽ phải chia tay.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện rời xa anh, còn anh thì ở bên cạnh một người con gái khác, Lâm Hiểu Ninh lại thấy đau lòng.
Cô không muốn như vậy đâu.
Cô thật sự thích Lâm Hữu Kỳ lắm.
Lâm Hiểu Ninh vòng tay ra sau lưng Lâm Hữu Kỳ, ôm chặt lấy anh rồi thủ thỉ: “Em thích anh.”
Lâm Hữu Kỳ không phải là chưa bao giờ nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói thích mình. Bởi vì anh rất hay hỏi cô rằng: “Em có thích anh không?”
Đương nhiên, Lâm Hiểu Ninh luôn trả lời là: “Có. Em thích anh.”
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói lời này với anh mà không cần anh phải hỏi.
Lâm Hữu Kỳ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Anh ôm Lâm Hiểu Ninh càng chặt, đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt cũng ngập tràn niềm vui khôn tả.
Sau đó, anh chân thành nói với Lâm Hiểu Ninh: “Anh cũng thích em. Anh thích em nhiều lắm.”
Tối hôm đó.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại cùng nhau xuống phòng ăn như thường lệ.
Một lúc sau, Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì cũng đến phòng ăn. Còn Lâm Thế Lăng dạo này không thường ăn cơm tối với gia đình, bởi vì ban ngày công việc anh bận rộn, thời gian tối đến là để dành cho bạn gái.
Bình thường, sau khi ăn tối và hẹn hò với bạn gái thì Lâm Thế Lăng mới về nhà nghỉ ngơi. Vì thế, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Thế Lăng không thường xuyên gặp mặt.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy khá thoải mái.
Lâm Mộng Na thì cảm thấy rất vui vì Lâm Thế Lăng đã tìm được một người thích hợp.
…
Đến lúc ăn tối.
Lâm Hữu Kỳ giống như mọi ngày, cứ ăn được một miếng là lại phải lén nhìn sang Lâm Hiểu Ninh một lần.
Hôm nay được nghe Lâm Hiểu Ninh nói thích mình, Lâm Hữu Kỳ ngoài việc quay sang nhìn cô thì còn tủm tỉm cười như một tên ngốc.
Lâm Mộng Na nhìn thấy cảnh này thì bật cười, bảo: “Dạo này mẹ thấy Hữu Kỳ hay cười hơn trước rất nhiều đấy. Có chuyện gì vui sao?”
Lâm Hữu Kỳ bất giác quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, khóe môi không kìm được mà cong lên. Nhưng vì đã thống nhất với Lâm Hiểu Ninh rằng hiện tại chưa công khai chuyện tình cảm nên Lâm Hữu Kỳ không dám hành động quá lộ liễu.
Anh nói với mẹ nuôi: “Cuộc sống thường ngày vui vẻ nên con hay cười thôi.”
Lâm Mộng Na biết thừa lý do vì sao nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi: “Vậy sao? Chẳng lẽ trước kia con sống không vui vẻ nên mới ít cười như vậy? Nhưng mẹ thấy ngoài việc Hiểu Ninh chuyển đến đây thì cuộc sống của chúng ta đâu có gì thay đổi đâu nhỉ?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì có chút ngại ngùng.
Lâm Hữu Kỳ thì lại quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, sau đó nói với mẹ: “Hiểu Ninh chuyển đến đây…” Lâm Hữu Kỳ khẽ cười, “Đúng là khiến con vui vẻ hơn… Dù sao cũng có bạn…” bạn đời, “nên đương nhiên là vui hơn rồi.” Vừa nói, Lâm Hữu Kỳ vừa nhích chân mình lại sát chân của Lâm Hiểu Ninh, cọ cọ.
Lâm Hiểu Ninh đá nhẹ vào chân Lâm Hữu Kỳ, nói nhỏ với anh rằng đừng trêu chọc cô nữa. Nhưng Lâm Hữu Kỳ không nghe, còn tiếp tục trêu chọc hăng say hơn.
Lâm Mộng Na bỗng nhiên lại nói: “Mẹ nhớ lúc Hiểu Ninh mới đến đây, ai đó còn tỏ vẻ không vui mà nhỉ?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì chột dạ.
Mẹ à, sao mẹ lại nhắc lại chuyện quá khứ chứ? Hiểu Ninh nhớ lại chuyện cũ mà giận con thì làm sao bây giờ?
Lâm Hữu Kỳ đang nghĩ đến đây thì Lâm Hiểu Ninh liền quay lại nhìn anh, bảo: “Đúng là có người thấy khó chịu với con đó ạ. Con nhớ người đó còn ngáng chân làm con ngã xuống sàn cơ.”
Lâm Tuấn Trì im lặng hóng chuyện từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng góp vui: “Ai mà xấu tính thế? Dám ngáng chân Hiểu Ninh, đúng là đáng đánh mà.”
Lâm Mộng Na và Lâm Hiểu Ninh gật đầu tán thành quan điểm của Lâm Tuấn Trì.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì đen mặt lại, não bộ đang tập trung suy nghĩ xem chốc nữa phải làm cách nào để tạ lỗi với bạn gái.
Đúng lúc này, Lâm Thế Lăng về đến nhà, liền lên tiếng: “Chào cả nhà, con về rồi.”
Lâm Mộng Na mỉm cười, liền gọi Lâm Thế Lăng: “Con xuống lại đi!”
Rất nhanh, Lâm Thế Lăng liền đi vào phòng ăn.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Tuấn Trì lên tiếng chào anh. Còn Lâm Hữu Kỳ thì cứ lẳng lặng ăn cơm, phải đợi Lâm Hiểu Ninh đá chân nhắc nhở mới lên tiếng chào.
Lâm Thế Lăng biết tính Hữu Kỳ nên đương nhiên không để bụng. Anh chỉ đưa mắt nhìn khoảng cách giữa Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh.
Bàn ăn rất rộng nên trước kia hai người ngồi khá xa nhau. Nhưng không biết từ bao giờ, khoảng cách ấy đã rút ngắn rất nhiều rồi.
Thật ra chuyện này Lâm Thế Lăng không quá để tâm mà chỉ tình cờ phát hiện.
Lâm Thế Lăng hiện tại đang hẹn hò với Hà Vân San, trong lòng bây giờ chỉ có cô ấy. Còn đối với Lâm Hiểu Ninh, anh chỉ coi như em gái. Nhưng vì lần trước đã thổ lộ tình cảm với Lâm Hiểu Ninh nên anh hơi lo rằng cô sẽ để chuyện đó trong lòng, khiến mối quan hệ anh em giữa hai người không được tự nhiên.
Vì thế, Lâm Thế Lăng dự định sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói rõ với cô.
Bỗng nhiên, Lâm Mộng Na lại hỏi: “Con với Vân San hôm nay đi hẹn hò thế nào rồi?”
Lâm Mộng Na rất hay hỏi Lâm Thế Lăng về chuyện của anh và Hà Vân San.
Lâm Thế Lăng biết rằng mẹ quan tâm đến mình nên rất vui vẻ, mỉm cười trả lời: “Con với cô ấy vẫn rất tốt. Mấy hôm nữa, con muốn dẫn cô ấy đến nhà mình dùng bữa.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Thế Lăng nói vậy thì trong lòng cảm thấy vui mừng: Xem ra anh ấy có vẻ nghiêm túc với Hà Vân San, chắc là trong lòng đã không còn ý nghĩ gì với mình nữa rồi.
Lâm Mộng Na cũng cảm thấy vui, liền hỏi Lâm Thế Lăng: “Hai đứa đã có ý định bao giờ kết hôn chưa?”
“Con và Vân San vẫn chưa bàn bạc với nhau về chuyện kết hôn.” Lâm Thế Lăng mỉm cười, trong ánh mắt bỗng nhiên ngập tràn sự dịu dàng, “Nhưng con đã nghĩ đến chuyện kết hôn rất nhiều lần rồi.”
Lâm Hiểu Ninh vẫn đang quan sát Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng lại nói tiếp: “Con thật sự mong muốn sẽ kết hôn trong năm tới. Nếu có thể sớm rước cô ấy về nhà, con cảm thấy đó là phúc của con.” Lâm Thế Lăng nói đến đây thì không giấu nổi ý cười trong ánh mắt.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy dáng vẻ này, lại nghe thấy những lời nói chân thành của Lâm Thế Lăng thì liền biết: Lâm Thế Lăng thật sự đã gặp được đúng người rồi.
Bỗng nhiên, Lâm Thế Lăng nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng đang nhìn Lâm Thế Lăng nên hai người đã chạm mắt.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh không né tránh, chỉ mỉm cười với Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng liền biết, khúc mắc giữa hai người họ cuối cùng cũng biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.