Hình Xăm Hoa Bỉ Ngạn

Chương 1:

Tiểu Hoa Miêu

10/04/2024

Tháng 10 năm 2017, trấn nhỏ Đồng Diêu giữa non xanh nước biếc đã dần vào Thu.

Trời nhá nhem tối, mưa phùn lất phất rơi thấm ướt con đường lát đá xanh, mưa bụi như kim bạc len vào con suối cạnh đường, mặt nước gợn lên những đợt sóng dập dềnh màu trắng như sương, lặng lẽ chảy trong đêm tối.

Chủ một cửa hàng nhỏ ở Lâm Hà bật bếp lên rồi đi đến ven sông. Khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm của thịt nướng hòa quyện vào không khí. Chó nhà ai đó ngửi thấy mùi thơm, sủa lên đầy phấn khích. Giữa con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, bóng dáng một người thấp béo dần hiện ra.

Nhìn có vẻ là một cậu nhóc chừng mười mấy tuổi, mặc đồng phục xộc xệch, cổ thắt khăn quàng đỏ thắm, tay trái cầm cây xúc xích nướng, tay phải cầm cây kẹo táo ăn mà dính mỡ đầy miệng, không rảnh tay để lau.

Trời mưa rả rích, cậu nhóc không che ô nên đồng phục ướt đẫm, cậu cắn nốt miếng xúc xích nướng cuối cùng rồi xoay người đi về phía cửa tiệm nhỏ cạnh cây cầu vòm.

“Xăm hình Đông Phong.”

Cửa tiệm khá cũ, gạch đen ngói trắng đổ nát. Những ngày mưa ẩm ướt in rõ vết nước loang lổ trên bức tường lốm đốm.

Trong tiệm có một người đàn ông đang ngồi trên ghế đẩu, vai rộng eo thon mặc áo ba lỗ đen đơn giản, đường nét bắp tay săn chắc lộ rõ. Dưới chiếc quần jeans sờn cũ là đôi dép kẹp mộc mạc.

Tháng Mười trời mưa liên miên, vậy mà anh chẳng thấy lạnh. Anh cúi đầu cẩn thận dọn dẹp thiết bị, trên miệng ngậm điếu thuốc, tai thì nghe bài nhạc đang phát ra từ loa bluetooth. Chân anh rung theo điệu nhạc, thỉnh thoảng anh không nhịn được mà ngân nga vài tiếng.

“Không gì có thể ngăn cản/ Em đi về phía tự do/ Đời người mênh mông rộng lớn/ Trái tim em chẳng chút vướng bận/ Trải qua những năm tháng đen tối/ Cũng từng cảm thấy do dự…”

Người này ưa sạch sẽ. Cửa tiệm nhỏ được dọn dẹp vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Kết cấu của tiệm có hai phòng, căn phòng nhỏ bên trong chỉ có một chiếc giường lò xo kiểu cũ, bên ngoài là một chiếc giường vali chuyên dụng, một chiếc tủ đựng dụng cụ, xung quanh là mấy chiếc ghế đẩu cao bằng nhựa.

So với những tiệm xăm dán tường trang trí hoa hòe sặc sỡ ngoài kia thì tiệm của anh quá đơn sơ, chỉ có một lá cờ đỏ năm sao vàng mới toanh trên bức tường xám xịt.

“Chú Đông!”

Cậu nhóc mập dùng mu bàn tay chùi vết dầu mỡ trên miệng, đột nhiên kêu to một tiếng vang vọng khắp phòng.

Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông dừng động tác rồi từ từ quay lại.



Bên ngoài trời đã tối om.

Bóng đèn trên đầu anh đung đưa theo gió, ánh sáng đèn dầu lờ mờ như vuốt ve làn da trần của anh, lập lờ mảng sáng tối.

Hơn nửa khuôn mặt của anh được phản chiếu dưới ánh sáng, đường nét sắc bén và nghiêm nghị. Mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng ngắn củn, dưới hai hàng lông mày rậm là đôi mắt sáng ngời, toát ra vẻ uy nghiêm chính trực.

Anh rít một hơi thuốc lá rồi nheo mắt lại: “Thằng nhóc này chạy sang đây làm gì?”

“Hôm nay thứ Sáu, chú đã hứa làm món sườn nhúng giấm cho con.”

Ngụy Đông khẽ nhíu mày, từ từ đứng thẳng dậy. Anh cao 1m86, đi ra đi vào đều phải khom người cúi đầu, đứng trước mặt cậu nhóc như người khổng lồ cao lớn dũng mãnh.

“Trương Tề Tề.”

Giọng anh âm trầm, cậu nhóc hít thở đầy căng thẳng.

“Có! … Có…”

Anh khá kiên nhẫn, khom người hỏi: “Hôm trước đã nói điều kiện để làm sườn nhúng giấm là gì?”

Cậu nhóc bị chọc vào chỗ đau, khí thế yếu ớt hẳn: “Bài kiểm tra toán hàng tuần… đạt 100 điểm.”

“Vậy cháu được bao nhiêu điểm?”

Tề Tề thở dài ủ rũ: “75 ạ.”

Anh cười lạnh một tiếng: “Bấy nhiêu điểm mà dám đòi sườn nhúng giấm với chú à?”

“Lần sau cháu chắc chắn sẽ đạt điểm tối đa ạ.” Cậu nhóc thề thốt.



“Vậy lần sau nói tiếp.”

“Chú Đông…”

“Biến về nhà mau, không thì bà cô cháu lại nổi điên lên nữa.”

Cậu bé thất thểu xoay người: “Dạ.”

“Khoan đã.” Anh trầm giọng gọi cậu bé lại.

Tề Tề cười toe toét, tưởng rằng chú mình đổi ý rồi.

Nào ngờ anh nhếch môi cười nhẹ, rõ ràng anh đã gần 30 rồi nhưng thỉnh thoảng lại cư xử thô tục và trẻ con.

“Để táo lại.”

“...”

Trương Tề Tề mím môi chán nản, dè dặt đưa cây táo đường chưa mở ra mà lòng đau như cắt.

“Tiền tiêu vặt của cháu chỉ có bấy nhiêu, chú ăn ít thôi.”

“Được.”

Người đàn ông tính tình nóng nảy, khăng khăng đòi mở giấy gói trước mặt thằng bé.

‘Rôm rốp.’

Anh há miệng ngoạm một miếng, phân nửa trái táo mất tiêu.

Khoé môi cậu nhóc mập giật giật, mếu không ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hình Xăm Hoa Bỉ Ngạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook