Chương 4:
Tiểu Hoa Miêu
10/04/2024
Đầu tiên, anh thoa một lớp Vaseline lên vùng xăm để làm mịn và tránh cho da quá khô ráp.
Kim của máy xăm rất mảnh, anh thử đâm kim vào thì kim xuyên qua bề mặt da, cảm giác đau nhói không quá rõ ràng. Cô nhịn đau không lên tiếng, anh cho rằng cô có thể chịu đựng được nên đẩy nhanh tốc độ kim châm, cảm giác đau đớn do kim đâm dày đặc vào vỏ não.
Hạ Chi Nam không dám kêu la, sợ lên tiếng rồi sẽ không còn dũng khí xăm tiếp.
Ngụy Đông tập trung vào công việc của mình, bắt đầu từ góc dưới bên phải cẩn thận vạch các nét, cẩn thận tỉ mỉ, làm đến nửa đường mới nhớ ra phải dừng lại cho cô lấy sức.
“Muốn nghỉ một lát không?” Anh ngồi thẳng dậy, thấp giọng hỏi.
“Không cần.”
Mồ hôi rịn trên trán cô, giọng mũi nghe rất nặng như thể cô vừa khóc.
“Không cần thật sao?”
“Thật.”
Anh ấn cái lưng cứng đờ của mình vài cái, chuyển sang tư thế ngồi thoải mái và tiếp tục chăm chú làm việc.
Xong bước vẽ nét, Ngụy Đồng để cô nghỉ ngơi một lúc, đổi mũi kim thành nhiều kim hơn để làm mờ bức tranh đã vẽ, cũng là xăm màu cho hình xăm.
Phần lưng dưới của Hạ Chi Nam hoàn toàn tê liệt, mỗi lần cử động là đau thấu tim.
Cô há miệng hít thở, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, anh nhìn thấy cả nhưng không vạch trần, ngược lại anh khâm phục sức chịu đựng của cô.
Phải biết rằng xăm càng gần xương càng đau. Cô rất gầy, eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm được.
Phần lưng dưới gần cột sống đau vô cùng, một người đàn ông bình thường cũng không khỏi kêu la hai lần, nhưng cô đã chịu đựng đến tận bây giờ mà không kêu la một tiếng.
Cô gái này cũng tàn nhẫn với chính mình thật.
Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ.
Ngoài nhà mưa thu gió lạnh.
Trong phòng không ai nói tiếng nào, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng máy chạy, người đàn ông vùi đầu vào công việc, người phụ nữ cắn môi chịu đựng, mũi kim sắc nhọn xuyên qua sống lưng, thân thể cô run dữ dội vì đau.
“Đau lắm sao?”
Nín nhịn cả đêm, cuối cùng anh vẫn hỏi một câu.
Hạ Chi Nam cố nén nước mắt, cố chấp cắn môi: “Vẫn còn chịu được.”
Người đàn ông nhếch môi, khẽ hừ một tiếng: “Khi không lại đi chịu tội.”
Chắc là đã đạt đến cực hạn chịu đựng, mảnh nhỏ kim châm không ngừng đâm vào da thịt, cô không khỏi thở gấp một hơi.
Ngụy Đông không vội vàng gì, đặt máy xăm xuống, quay người đi về phía loa Bluetooth đã tắt.
“Có bài nào thích nghe không?” Anh rút điện thoại ra tuỳ tiện hỏi.
Cô sửng sốt một lúc rồi nhân tiện trả lời: “Mấy bài nhạc xưa tiếng Quảng Đông, bài nào cũng được.”
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, thấy cô còn trẻ, thoạt nhìn nhỏ hơn anh vài tuổi, anh không ngờ lại có phong cách cổ điển như vậy. Bây giờ rất ít cô gái thích nghe nhạc xưa.
Anh chuyển sang một bài hát của Lê Minh, Tình Yêu Ngày Hạ.
Giai điệu nhẹ nhàng và dịu dàng, kết hợp với giọng ca trầm ấm và tình cảm của Lê Minh tràn ngập cả căn phòng.
“Có phải em/ người cầm đóa hoa/ Anh và em gặp nhau trong mơ/ Thầm kín mùa hạ này/ Hứa đứng sau hoàng hôn/ Mặt trời lặn không buông em/ Sẽ không về/ Em có mong chờ anh không?”
Hạ Chi Nam thích bài hát này.
Mặc dù bình thường cô nói chuyện có mang chút giọng điệu mềm mại của vùng Ngô Nông, nhưng bị ảnh hưởng tiếng Quảng Đông của ba từ khi còn nhỏ, nên cô thông thạo tiếng Quảng Đông và yêu thích các bài hát tiếng Quảng.
Lông mày và mắt cô giãn ra, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Bài hát này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần liên tục, cô nghe mãi không thấy chán, tâm tư đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn mơ hồ.
Cuối cùng, khi anh xăm xong cả hình, cô đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí còn ngâm nga hát theo.
“I LOVE YOU/ Em có nghe không/ Em sẽ như anh/ Đợi từng giây giữa mùa hè xa…”
Cô ấy nói tiếng Quảng Đông rất chuẩn có lẫn giọng Giang Nam nhẹ nhàng.
Gần như cả khuôn mặt của Ngụy Đông đều ẩn trong bóng tối, sắc mặt anh có vẻ bình thường, chỉ có động tác trên tay anh dừng lại trong hai giây.
Anh cẩn thận bôi thuốc mỡ lên người cô, bọc một lớp màng bọc thực phẩm để thuốc không dính vào quần áo rồi cất dụng cụ đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Xong rồi.”
“Ồ.”
Người phụ nữ quay lại, không nhìn thấy được hình mới xăm nên đề nghị anh chụp ảnh cho cô xem. Anh cũng không nói nhiều mà đồng ý, lấy điện thoại ra chụp từ nhiều góc độ rồi chọn tấm đẹp nhất đưa cô.
“Đẹp quá.”
Cô thì thầm nói, còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Người đàn ông này có tay nghề xuất sắc, hầu hết đều là khách quen. Mặc dù sống ở một thị trấn nhỏ nhưng anh có tiếng đến mức những người thích xăm từ các thành phố xung quanh thường đến đến đây xăm.
Anh lẳng lặng uống vài ngụm nước, trên mặt không có biểu cảm gì thêm.
“Ba bốn tiếng sau mới được chạm vào nước. Không được uống rượu trong một tuần."
“Được.”
Hạ Chi Nam sợ đụng phải đóa hoa đỏ tươi đó, nín thở nhẹ nhàng kéo quần áo, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề.
“Thanh toán như thế nào?”
Ngụy Đông gõ mã thanh toán bấp bênh trên cửa gỗ, thấy bảng xiêu vẹo cảm thấy khó chịu nên cô đưa tay chỉnh ngay lại, không nói lời nào chuyển tiền qua.
‘Ting.’
Điện thoại di động trên tủ rung lên, tiền đã nhận được.
Cô cầm chiếc ô giấy dầu lên, nhìn đồng hồ trên tường trước khi rời đi, đã gần mười giờ, cũng đã tối lắm rồi.
Đêm mưa ở thị trấn nhỏ tĩnh lặng như nước, đèn đường bên dòng sông nhỏ thắp lên quầng sáng đen kịt, cơn mưa mùa thu không có xối xả mà lặng lẽ làm ẩm vạn vật, sương mù giăng lối.
“Tôi về đây.”
“Ừm.”
Cô vừa cất bước, người đàn ông trầm giọng ngăn cô lại: “Này.”
Cô bối rối quay đầu lại.
Anh rít sâu hai hơi thuốc, sau khi đã giải tỏa được cơn nghiện thì dập tắt điếu thuốc, nhướng mày hỏi: “Cô không phải người Đồng Diêu sao?”
Hạ Chi Nam hiếm khi có tâm trạng nói đùa: “Sao, anh còn có quy định không tiếp khách từ nơi khác đến à?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Ngụy Đông thu lại sự sắc bén và ánh nhìn thâm sâu như hổ báo, trầm giọng nói: “Người ngoài thì phải lấy giá cao hơn.”
Cô hơi sửng sốt, không ngờ anh ta lại nói ra câu không biết xấu hổ như vậy. Câu này làm cho cô không nói nên lời, trong lòng âm thầm khó chịu.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi quay người bước vào màn đêm đen kịt.
Bóng dáng yêu kiều khẽ đung đưa trong đêm mưa, con đường đá xanh rất dài, dọc đường ánh chiều tà chiếu rọi bóng dáng yểu điệu.
Sườn xám trắng xanh mang khí chất xinh đẹp lạ thường, màu xanh nhạt pha lẫn với màu trắng tinh khôi.
Ngụy Đông dựa vào cửa gỗ nhìn chằm chằm bóng người đang khuất dần trong giây lát.
Anh chợt nhớ đến bài thơ yêu thích của Thanh Phong khi còn sống.
“Cầm ô giấy dầu, một mình lang thang trong ngõ mưa dài lê thê.
Tôi hy vọng sẽ gặp một cô gái buồn như hoa tử đinh hương.”
Khi ấy Thanh Phong còn là một thanh niên văn chương hừng hực khí thế, thân đang đi lính nhưng lòng ở phương xa. Trong thời gian nghỉ tập luyện, cậu ấy vẫn không quên bày tỏ cảm xúc của mình thông qua thơ ca.
“Anh Đông, anh nói xem cô gái tử đinh hương được viết trong bài thơ có thật ngoài đời không?”
Anh bật cười: “Chỉ có người ngốc nghếch như cậu mới tin.”
“Cũng chưa chắc.”
Cậu ấy nhìn về phương xa khẽ nói: “Mãi mãi không quên, ắt có đáp lại.”
...
Bóng dáng mềm mại đi đến cuối đường, rẽ thẳng vào con đường ngoằn ngoèo cho đến khi biến mất hẳn.
Ngụy Đông ngoảnh mặt đi, lúc quay lại khóe môi nhếch nhẹ lên.
Cô gái đinh hương mà cậu thích.
Tôi gặp được rồi.
Nhưng cũng chỉ là gặp mà thôi.
Kim của máy xăm rất mảnh, anh thử đâm kim vào thì kim xuyên qua bề mặt da, cảm giác đau nhói không quá rõ ràng. Cô nhịn đau không lên tiếng, anh cho rằng cô có thể chịu đựng được nên đẩy nhanh tốc độ kim châm, cảm giác đau đớn do kim đâm dày đặc vào vỏ não.
Hạ Chi Nam không dám kêu la, sợ lên tiếng rồi sẽ không còn dũng khí xăm tiếp.
Ngụy Đông tập trung vào công việc của mình, bắt đầu từ góc dưới bên phải cẩn thận vạch các nét, cẩn thận tỉ mỉ, làm đến nửa đường mới nhớ ra phải dừng lại cho cô lấy sức.
“Muốn nghỉ một lát không?” Anh ngồi thẳng dậy, thấp giọng hỏi.
“Không cần.”
Mồ hôi rịn trên trán cô, giọng mũi nghe rất nặng như thể cô vừa khóc.
“Không cần thật sao?”
“Thật.”
Anh ấn cái lưng cứng đờ của mình vài cái, chuyển sang tư thế ngồi thoải mái và tiếp tục chăm chú làm việc.
Xong bước vẽ nét, Ngụy Đồng để cô nghỉ ngơi một lúc, đổi mũi kim thành nhiều kim hơn để làm mờ bức tranh đã vẽ, cũng là xăm màu cho hình xăm.
Phần lưng dưới của Hạ Chi Nam hoàn toàn tê liệt, mỗi lần cử động là đau thấu tim.
Cô há miệng hít thở, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, anh nhìn thấy cả nhưng không vạch trần, ngược lại anh khâm phục sức chịu đựng của cô.
Phải biết rằng xăm càng gần xương càng đau. Cô rất gầy, eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm được.
Phần lưng dưới gần cột sống đau vô cùng, một người đàn ông bình thường cũng không khỏi kêu la hai lần, nhưng cô đã chịu đựng đến tận bây giờ mà không kêu la một tiếng.
Cô gái này cũng tàn nhẫn với chính mình thật.
Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ.
Ngoài nhà mưa thu gió lạnh.
Trong phòng không ai nói tiếng nào, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng máy chạy, người đàn ông vùi đầu vào công việc, người phụ nữ cắn môi chịu đựng, mũi kim sắc nhọn xuyên qua sống lưng, thân thể cô run dữ dội vì đau.
“Đau lắm sao?”
Nín nhịn cả đêm, cuối cùng anh vẫn hỏi một câu.
Hạ Chi Nam cố nén nước mắt, cố chấp cắn môi: “Vẫn còn chịu được.”
Người đàn ông nhếch môi, khẽ hừ một tiếng: “Khi không lại đi chịu tội.”
Chắc là đã đạt đến cực hạn chịu đựng, mảnh nhỏ kim châm không ngừng đâm vào da thịt, cô không khỏi thở gấp một hơi.
Ngụy Đông không vội vàng gì, đặt máy xăm xuống, quay người đi về phía loa Bluetooth đã tắt.
“Có bài nào thích nghe không?” Anh rút điện thoại ra tuỳ tiện hỏi.
Cô sửng sốt một lúc rồi nhân tiện trả lời: “Mấy bài nhạc xưa tiếng Quảng Đông, bài nào cũng được.”
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, thấy cô còn trẻ, thoạt nhìn nhỏ hơn anh vài tuổi, anh không ngờ lại có phong cách cổ điển như vậy. Bây giờ rất ít cô gái thích nghe nhạc xưa.
Anh chuyển sang một bài hát của Lê Minh, Tình Yêu Ngày Hạ.
Giai điệu nhẹ nhàng và dịu dàng, kết hợp với giọng ca trầm ấm và tình cảm của Lê Minh tràn ngập cả căn phòng.
“Có phải em/ người cầm đóa hoa/ Anh và em gặp nhau trong mơ/ Thầm kín mùa hạ này/ Hứa đứng sau hoàng hôn/ Mặt trời lặn không buông em/ Sẽ không về/ Em có mong chờ anh không?”
Hạ Chi Nam thích bài hát này.
Mặc dù bình thường cô nói chuyện có mang chút giọng điệu mềm mại của vùng Ngô Nông, nhưng bị ảnh hưởng tiếng Quảng Đông của ba từ khi còn nhỏ, nên cô thông thạo tiếng Quảng Đông và yêu thích các bài hát tiếng Quảng.
Lông mày và mắt cô giãn ra, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Bài hát này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần liên tục, cô nghe mãi không thấy chán, tâm tư đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn mơ hồ.
Cuối cùng, khi anh xăm xong cả hình, cô đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí còn ngâm nga hát theo.
“I LOVE YOU/ Em có nghe không/ Em sẽ như anh/ Đợi từng giây giữa mùa hè xa…”
Cô ấy nói tiếng Quảng Đông rất chuẩn có lẫn giọng Giang Nam nhẹ nhàng.
Gần như cả khuôn mặt của Ngụy Đông đều ẩn trong bóng tối, sắc mặt anh có vẻ bình thường, chỉ có động tác trên tay anh dừng lại trong hai giây.
Anh cẩn thận bôi thuốc mỡ lên người cô, bọc một lớp màng bọc thực phẩm để thuốc không dính vào quần áo rồi cất dụng cụ đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Xong rồi.”
“Ồ.”
Người phụ nữ quay lại, không nhìn thấy được hình mới xăm nên đề nghị anh chụp ảnh cho cô xem. Anh cũng không nói nhiều mà đồng ý, lấy điện thoại ra chụp từ nhiều góc độ rồi chọn tấm đẹp nhất đưa cô.
“Đẹp quá.”
Cô thì thầm nói, còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Người đàn ông này có tay nghề xuất sắc, hầu hết đều là khách quen. Mặc dù sống ở một thị trấn nhỏ nhưng anh có tiếng đến mức những người thích xăm từ các thành phố xung quanh thường đến đến đây xăm.
Anh lẳng lặng uống vài ngụm nước, trên mặt không có biểu cảm gì thêm.
“Ba bốn tiếng sau mới được chạm vào nước. Không được uống rượu trong một tuần."
“Được.”
Hạ Chi Nam sợ đụng phải đóa hoa đỏ tươi đó, nín thở nhẹ nhàng kéo quần áo, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề.
“Thanh toán như thế nào?”
Ngụy Đông gõ mã thanh toán bấp bênh trên cửa gỗ, thấy bảng xiêu vẹo cảm thấy khó chịu nên cô đưa tay chỉnh ngay lại, không nói lời nào chuyển tiền qua.
‘Ting.’
Điện thoại di động trên tủ rung lên, tiền đã nhận được.
Cô cầm chiếc ô giấy dầu lên, nhìn đồng hồ trên tường trước khi rời đi, đã gần mười giờ, cũng đã tối lắm rồi.
Đêm mưa ở thị trấn nhỏ tĩnh lặng như nước, đèn đường bên dòng sông nhỏ thắp lên quầng sáng đen kịt, cơn mưa mùa thu không có xối xả mà lặng lẽ làm ẩm vạn vật, sương mù giăng lối.
“Tôi về đây.”
“Ừm.”
Cô vừa cất bước, người đàn ông trầm giọng ngăn cô lại: “Này.”
Cô bối rối quay đầu lại.
Anh rít sâu hai hơi thuốc, sau khi đã giải tỏa được cơn nghiện thì dập tắt điếu thuốc, nhướng mày hỏi: “Cô không phải người Đồng Diêu sao?”
Hạ Chi Nam hiếm khi có tâm trạng nói đùa: “Sao, anh còn có quy định không tiếp khách từ nơi khác đến à?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Ngụy Đông thu lại sự sắc bén và ánh nhìn thâm sâu như hổ báo, trầm giọng nói: “Người ngoài thì phải lấy giá cao hơn.”
Cô hơi sửng sốt, không ngờ anh ta lại nói ra câu không biết xấu hổ như vậy. Câu này làm cho cô không nói nên lời, trong lòng âm thầm khó chịu.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi quay người bước vào màn đêm đen kịt.
Bóng dáng yêu kiều khẽ đung đưa trong đêm mưa, con đường đá xanh rất dài, dọc đường ánh chiều tà chiếu rọi bóng dáng yểu điệu.
Sườn xám trắng xanh mang khí chất xinh đẹp lạ thường, màu xanh nhạt pha lẫn với màu trắng tinh khôi.
Ngụy Đông dựa vào cửa gỗ nhìn chằm chằm bóng người đang khuất dần trong giây lát.
Anh chợt nhớ đến bài thơ yêu thích của Thanh Phong khi còn sống.
“Cầm ô giấy dầu, một mình lang thang trong ngõ mưa dài lê thê.
Tôi hy vọng sẽ gặp một cô gái buồn như hoa tử đinh hương.”
Khi ấy Thanh Phong còn là một thanh niên văn chương hừng hực khí thế, thân đang đi lính nhưng lòng ở phương xa. Trong thời gian nghỉ tập luyện, cậu ấy vẫn không quên bày tỏ cảm xúc của mình thông qua thơ ca.
“Anh Đông, anh nói xem cô gái tử đinh hương được viết trong bài thơ có thật ngoài đời không?”
Anh bật cười: “Chỉ có người ngốc nghếch như cậu mới tin.”
“Cũng chưa chắc.”
Cậu ấy nhìn về phương xa khẽ nói: “Mãi mãi không quên, ắt có đáp lại.”
...
Bóng dáng mềm mại đi đến cuối đường, rẽ thẳng vào con đường ngoằn ngoèo cho đến khi biến mất hẳn.
Ngụy Đông ngoảnh mặt đi, lúc quay lại khóe môi nhếch nhẹ lên.
Cô gái đinh hương mà cậu thích.
Tôi gặp được rồi.
Nhưng cũng chỉ là gặp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.