Chương 17: Chương 17
Romance
09/03/2017
Zero cẩn thận bước vào căn phòng u tối. Khi cậu ngước nhìn ra ngoài, ánh trăng trên trời cao tràn qua cánh cửa sổ tao nhã, rót đầy hào quang thánh khiết cho căn phòng. Những ngôi sao trời thật đẹp, nhưng đêm nay chúng lạ lắm. Chỉ mập mờ hư ảo. Zero đưa tay áp vào miếng kính thủy tinh trơn phẳng mát lạnh. Đôi mắt tinh thể tím lướt ánh nhìn từ những vì sao đến vầng trăng tròn nhu thuận như ngọc phủ trong vầng sáng dịu nhẹ.
Những ngón tay do dự chạm vào mu bàn tay cậu rồi ôm trọn lấy trong cái siết ấm nóng. Zero giật mình, nhưng không phải vì hoảng sợ. Cậu ngắm nhìn bàn tay thanh mảnh ấy đan ngón tay của cả hai vào nhau trên tấm kính cùng với một cảm giác ấm áp bao phủ lấy cậu. Hơi thở nóng ẩm phả vào đôi tai đeo khuyên và một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên trong bóng tối, hơi ấm dịu nhẹ của người đó hiện hữu rõ ràng sau lưng cậu. “Ta đang đợi em đấy, tình yêu của ta.”
“Kaname…”
Zero cố ngoái đầu nhìn nhưng bỗng nhiên cậu bị xoay người lại, một cơ thể vững chắc áp vào giam cậu lại giữa người ấy và cánh cửa sổ lạnh lẽo. Khuôn mặt Kaname vẫn đẹp như ngày nào – một gương mặt điển trai với những đường nét góc cạnh nhưng lại rất đỗi ấm áp. Anh là tuýp mà phụ nữ thường mơ tưởng khi nghĩ đến một quý tộc đẹp trai, một hoàng tử quyến rũ hay một người tình lãng mạn. Cũng có thể là cả ba kiểu trên. Những ngón tay nhanh nhẹn sờ hai bên gò má cậu khi mặt anh dần áp vào gần hơn đôi mắt màu chocolate đen thẫm tìm kiếm nửa kia của mình và rồi cảm giác của làn môi mịn màng ấm áp dần rõ rệt trên đôi môi cậu tựa như hương vị của một giấc mộng ngọt ngào.
“Zero… Ta yêu em…”
Tựa vào cửa sổ, Zero thấy mắt mình khép lại và khẽ thở nhẹ khi môi Kaname áp vào cằm cậu, từ từ di chuyển xuống vùng cổ trắng nõn. Ta yêu em… Những điều mà cậu không nên thấy, không nên nghĩ, cứ thế tự do tuôn trào trong cậu và để nỗ lực kiềm nén nó, cậu đã mạnh bạo cắn môi mình. Cánh môi ấm áp chạm vào bờ vai trần không biết đã bị lộ khỏi lớp áo từ khi nào, hơi thở ấm nóng mang theo làn nước ẩm ướt phả ra trêu đùa làn da phủ trong dấu hôn và bắt đầu phủ mờ tấm kính mát lạnh sau lưng cậu. Kaname cười thầm khi Zero run tựa vào anh, thiết tha muốn đầu hàng khi mà những bàn tay kia luồn quanh eo cậu, kéo cậu lại gần hơn.
Cũng vẫn đôi môi ấm nóng ấy phả từng hơi thở mị hoặc vào đường cong của bờ vai cứng cáp mong tìm thấy những điểm nhạy cảm trên đó, và dựa theo tiếng nhạc của nhịp đập trái tim Zero mà Kaname biết mình đang đến gần đích. Cánh tay quanh cậu siết mạnh hơn, ôm cậu áp chặt vào cơ thể anh. Tim cậu dội mạnh vào ***g ngực. Đôi môi ấy dịu dàng hôn lấy cổ cậu, ngón tay lưu loát và nhẫn nại nâng đầu cậu ngửa ra sau để có thể dễ dàng tiếp cận hơn. Tim cậu đang đập loạn lên. Chiếc lưỡi ấm áp lướt quanh dấu hôn khiến cậu rùng mình khi Kaname nhả môi ra phả nhẹ hơi thở vào làn da ẩm ướt.
Một tiếng thở nhẹ vuột khỏi môi cậu và từng ngón tay Zero đan vào mái tóc nâu mềm mượt, say đắm lạc lối trong dòng xúc cảm của con người tuyệt dịu này. Đôi môi đó lại quay trở về, liếm mút lấy cậu. Một bắp đùi chen vào giữa hai chân cậu nhóc, áp vào đầy thúc giục và kích tình. Chờ đợi. Nhịp tim cậu điên cuồng. Mãi cho đến khi người kia ngưng lại sự đùa cợt này, miệng há rộng hơn trên cổ họng cậu và có thứ gì đó sắc nhọn cứa vào làn da dễ thương tổn – Zero mới chợt nhận ra rằng tim mình đang đập mạnh trong sợ hãi, không phải là khoái lạc. Cậu đang sợ.
“Kaname, khoan đã!”
Máu bắn tung tóe trên cánh cửa sổ, nơi mới nãy tay hai người còn đan vào đầy dịu dàng yêu thương. Tiếng thét của cậu câm lặng trong sự chống cự, cậu siết lấy Kaname khi cảm nhận được đôi nanh nhọn kia càng lúc càng cắm sâu hơn. Từng ngón tay Zero lặng lẽ run rẩy với ra cầu cứu. Một hình dáng bước ra khỏi bóng tối, hiện hữu trước mặt cậu. Cái nhìn đầy thất vọng và phẫn nộ trên gương mặt người đàn ông đó khiến Zero cau mày và thầm thì lại câu hỏi cậu đã từng thốt ra khi vẫn còn là một đứa bé, “Tại sao vậy? Thầy, tại sao vampire lại… tổn thương con người chứ?”
“Không phải ta đã nói rồi sao,” người đó hỏi ngược lại, đôi mắt xanh nước biển khép hờ nhìn cậu. “Vì chúng là lũ sinh vật đáng thương không kìm hãm được bản năng của mình. Đó là lí do ta săn chúng. Là lí do thợ săn vampire – chúng ta tồn tại. Zero, giờ thì con đã hiểu chưa? Vampire chỉ có thể là kẻ thù của chúng ta.” Ông hắt ra hơi thở nguyền rủa và lắc đầu. “Ngu xuẩn.”
His Torment
By: Scarlet m.
“Ờm…thì, tớ chỉ cần lấy cái này chia cho cái này rồi…ờ…sao, a ha ha.” Yuuki vừa ngây ngô dùng cây bút chì gãi đầu vừa cười với Zero mong rằng cậu sẽ không quá bực bội bởi cô cứ giải sai bài này hoài thậm chí sau khi cậu đã giảng rồi. “Tớ xin lỗi, tớ quên…”
Đôi mắt nâu to tròn chớp lại. Zero đang vô hồn nhìn vào không trung, một tia lạc lõng hiện lên trong mắt cậu. Rõ ràng nãy giờ cậu chẳng nghe thấy cô nói cái gì cả. Cô ngả người ra sau ghế thở dài bó tay và quẳng bút lên bàn. Hai ngày nay rồi, Zero cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế. Cậu còn chẳng buồn nổi điên lên với Yuuki khi bị cô đâm sầm vào trong giờ mĩ thuật rồi quẹt một vết màu nâu đậm lên đồng phục của cậu. Zero lúc đó chỉ đứng đơ ra ngó vệt màu loe lét đó một hồi và bước đi sau khi nhắc cô cẩn thận rồi biến mất cả ngày hôm đó.
“Zero? Cậu không sao chứ?”
“Hm?” Zero ngơ ngẩn thả cằm ra khỏi lòng bàn tay một chốc rồi mới xoay lại nhìn cô bé mắt nâu. Cậu gật nhẹ rồi lại tiếp tục chống cằm đăm chiu trong dòng suy nghĩ mới nãy. Đôi mắt thạch anh tím cố tập trung vào tờ giấy toàn vết tẩy xóa và lỗi sai – điên thật, tập viết đàng hoàng sẽ chết hử Yuuki?
Điều này không rõ ràng lắm nhưng nếu như là người khác thì chắc sẽ không nhận ra rằng nơi ngón tay của Zero, từng móng tay cứ phảng phất sượt qua làn da trên cổ cậu. Nhưng Yuuki thì thấy. Cô bắt đầu để ý vào buổi sáng hôm qua, khi cậu xoay đầu lại, một bên má gần như sượt qua vai như thể cậu đang cố cào xé đi một miếng da vậy. Hoặc là lúc cậu đột nhiên bật dậy muốn nói gì nhưng lại thôi rồi đút tay vào túi quần, mắt hơi tối sầm lại. Tối qua sau khi tắm xong, Yuuki cũng không bỏ quên vệt đỏ trên da cậu. Cô biết là nó đang nhanh lành lại nhưng cô cũng biết cậu có thói quen gãi nát chỗ đó.
Không chỉ có thế, Kaname-sempai… Kaname-sempai cũng lạ lắm. Cô cắn môi, do dự muốn hỏi nhưng cô cảm giác rằng Zero biết và có lẽ cậu sẽ kể cô nghe đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người. “Mới nãy Kaname-sempai đã ở đây.” Cô lơ đi nét cau mày của Zero, đôi mắt lilac hẹp lại liếc nhìn mấy tờ giấy bài tập của cô bé. “Anh ấy bảo cần nói chuyện với cậu.” Cậu có vẻ chẳng nghe cô nói gì. Cô nhóc thử nhẹ giọng. “Cậu đang tránh anh ấy-”
“Thôi đi Yuuki.” Đây là mệnh lệnh.
Nhưng cô nào có nghe lời cậu bao giờ đâu? “Tớ chắc là Kaname-sempai-”
Chiếc ghế bật ra khi Zero đứng dậy bước ra khỏi bếp, để lại một cặp mắt nâu dõi theo cậu đầy lo âu.
“Tôi hiểu. Vậy ra đó là quan điểm của ông,” Kaien Cross ngồi trên ghế quan sát người bạn cũ đang đứng trước bàn, đôi mắt xanh thẫm đó dường như ánh lên nét khó chịu. Không, thành thật mà nói thì ông biết Touga Yagari đang rất phẫn nộ. Hai ngày trước, cánh cửa văn phòng ông suýt nữa bị đạp văng ra, theo sau là một Touga bừng bừng lửa giận đòi chặt đầu Kaname Kuran trong khi bắt Zero đứng trước mặt Kain- vết cắn trên cổ cùng với ánh nhìn của Zero đã khiến vị cựu thợ săn có chút buồn bã.
“Có vẻ ông không ngạc nhiên mấy khi biết sự thật trần trụi của tên thuần chủng kia nhỉ,” Touga bình tĩnh khẳng định dù trong giọng điệu dâng đầy sự buộc tội. Ánh nhìn màu xanh biển sắc bén dõi theo cử động của người đàn ông nom có vẻ vô hại kia đứng dậy bước đến cánh cửa sổ bên phía tay phải. Ông đã cố giữ chân Yagari được hai ngày nhưng bây giờ thì thật khó lảng tránh vấn đề mà không đưa ra lời giải thích nào.
“Không thể nói là tôi không ngạc nhiên,” Kaien lặng lẽ đáp lại, ánh nhìn xa xăm hướng vào bóng tối ngoài kia từ tòa nhà này, nơi ông đã tạo dựng nên hòng đem lại bình yên cho những con người mang trong mình trái tim nổi loạn xung quanh ông. Môi ông khẽ mím lại. “Ông đã bàn chuyện này với Zero chưa?”
“Thằng nhóc chẳng nói gì thêm ngoài việc thú nhận mấy câu. Không phải nhiệm vụ của ông là trừng phạt những kẻ bất tuân luật lệ sao?” Yagari vặn lại, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc đáng thương dứt khỏi môi. “Kuran đã phá luật, hắn đã uống máu Zero.”
“Chuyện đó…” Kaien cúi đầu thở dài, tay vòng ra sau lưng. “Không thể đưa ra biện pháp kỉ luật với Kuran dựa theo địa điểm được.” Thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương cửa sổ, Kaien nhìn đôi mắt Yagari đang đanh lại và từ từ đứng lên tiến về phía mình.
Chất giọng đe dọa vang lên. “Địa điểm?”
“Là dưới phố mà,” Kaien đáp lời rồi cười toe toét quay lại nhìn Yagari. “Vì chuyện đó không xảy ra trong học viện nên tôi không thể- Này, này! Bỏ xuống đi!” Khi Yagari cầm lấy vũ khí, Kaien la lên rồi cúi mình xuống núp sau ghế… mặc dù tính mạng ông không hề bị đe dọa. Nhưng nếu khẩu shotgun của Yagari được lắp đạn thường thì chắc là có đấy.
Yagari hạ thấp súng xuống nhưng tay vẫn siết chặt vững vàng như sự kiên nhẫn của mình vậy. “Ông định cho qua ư?”
“Không đơn giản thế đâu,” Kaien thở dài đẩy gọng kính lên và đứng thẳng dậy. Thành thật mà nói thì vấn đề không hề đơn giản chút nào cả. Nhưng ông có lí do riêng cho việc không động thủ trước để cách nào cũng đều có lợi cho mình. Ông chờ Yagari ngồi xuống bình tĩnh lại. “Zero chưa nói gì về chuyện Kaname có thật sự cắn nó không, đúng chứ?”
Câu trả lời ‘Có nói’ lập tức vang lại. Dĩ nhiên cậu có nói, không, đúng hơn là lúc đó, câu đáp trả chính xác của Zero sau khi ông hỏi ai đã cắn cậu chỉ là lời thú nhận “… với Kaname.” Câu trả lời đó không xác đáng lắm… bởi vì câu hỏi không phải là hỏi cậu đã ở cùng ai. Song, “Còn ai làm được loại chuyện này nữa chứ? Nó thừa nhận đã ở cùng tên thuần chủng đó, thế không phải đã – ”
“Nhưng Zero có nói đó là lỗi của Kaname-kun không?” Kaien vô thức chặn lại.
Yagari ngưng họng, cau mày nhìn chằm vào cách Kaien dường như đang cố bày ra điều gì đó. Là người tốt bụng và tò mò nên ông để Kaien tiếp tục. “Không, thằng bé không có nói. Thằng nhóc đó không có nói gì hết ngoài chuyện nó đã ở với ai.”
“Tôi hiểu rồi.” Kaien có vẻ hài lòng, suýt chút cười thầm. “Vậy thì chẳng có gì đáng lo ngại hết.”
“Ông đang nói cái quái quỷ gì thế hả? Nếu như ông đang tìm cách – ”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Hiệu trưởng nài nỉ khi thấy Yagari giận dữ lao tới. Ông xoay người lại ngồi xuống. “Tôi chỉ nói là, có lẽ, có gì đó… khác lạ ở đây.”
Yagari cứng người. Sao ông lại có cảm giác là cái thứ ‘khác lạ’ đó sắp sửa làm ông điên lên còn hơn những gì ông đang nghi ngờ nữa vậy. Ông cứng nhắc ngồi xuống, thận trọng liếc nhìn hiệu trưởng. “Ông có ý gì?”
Cross tiếp tục nhìn chằm vào ông với nụ cười dịu dàng trước khi cười phá lên toe toét. Ông giơ hai tay lên vui mừng tuyên bố, “Các chàng trai của ta đang yêu!”
Mắt người thợ săn giật lên. “TA GIẾT HẮN!”
Khi Yagari bắt lấy khẩu shotgun để dưới bàn và lao ra khỏi phòng, Kaien hoảng sợ nhảy bổ ra khỏi ghế hốt hoảng đuổi theo vị hunter đang giận điên. Lúc Yagari hướng về phía cửa tiền thay vì hướng phòng của Zero, ông hét lên, “Không, chờ đã! Chờ một chút! Touga! Đừng tổn thương Kaname-kun, Kiryu-kun sẽ khóc mất!”
Câu này còn chọc điên người thợ săn hơn nữa.
Ánh mặt trời thật phiền phức. Đó là những gì anh đang nghĩ, đâu đó xa, xa lắm trong tâm trí anh, anh không hề quan tâm rằng cả đêm qua mình đã không hề ngủ. Kaname gác tay lên trán nằm trên ghế sô pha, ánh nhìn của anh mơ hồ dán vào đâu đó trên trần nhà. Khuôn mặt của Zero dai dẳng gợi cho anh nhớ rằng mình đã khiến mọi việc rối tung lên như thế nào với ánh nhìn bị phản bội đó, dâng đầy sự bất lực cùng phẫn nộ. Kaname yêu cậu. Nhưng anh thật ngu ngốc. Anh đã quá vội vàng hấp tấp. Anh không nên tham lam như thế, lẽ ra anh chỉ nên thỏa mãn với những gì Zero đã trao cho anh. Người tình bé bỏng của anh rốt cuộc cũng chịu cất bước về phía anh và Kaname chỉ cần dang tay chào đón cậu thôi. Anh chỉ nên hạnh phúc với điều đó. Cánh tay trượt xuống che đi khuôn mặt Kaname khi anh nhắm mắt lại cố lơ đi nỗi đau đang bóp chặt trái tim mình. Nhưng kí ức đêm đó về Zero với khẩu súng chĩa vào anh cắt đứt đi tầm nhìn và dòng suy nghĩ của anh, ánh nhìn sầu thảm và hận thù đượm trong đôi mắt thù địch đó… Kaname thở dài. Lần này, cậu đã miễn cưỡng.
“Tôi không biết tại sao tôi lại tin anh…”
Những từ đó.
“Tất cả các ngươi đều như nhau… Vì cớ gì mà ngươi lại khác được cơ chứ? Người là tên tồi tệ nhất trong số đó, một tên thuần chúng máu lạnh chuyên thao túng con người…”
Đã bao lần anh nói anh yêu Zero? Có phải cậu nhóc nghĩ rằng anh đã dễ dàng trải qua mọi chuyện để đến với cậu? Anh đau xót vì Zero đã không tin mình, nhưng lại nở một nụ cười cay đắng vì Kaname nghĩ là anh có thể hiểu được lí do của Zero. Anh giận bản thân mình đã quá bất cẩn, kéo theo sự phẫn nộ khó chịu và nỗi u sầu nặng nề. Những cảm xúc dậy sóng phá tan sự điềm tĩnh đang khiến anh điên lên. Thật hiếm thấy, một thuần chủng lại gây ra những lỗi lầm không thể kiểm soát như thế. Lẽ ra anh phải thật hoàn hảo. Thế nhưng, với Zero, anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm không thể đếm được. Và tội lỗi cuối cùng là đỉnh điểm. Anh được ca tụng bởi trí thông minh của mình, nhưng lại là kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Cả trí tuệ và tình yêu đều mang theo thói theo tàn nhẫn là tước đi phẩm giá của những kẻ không may sa vào lưới độc của chúng. Và hãy nhìn anh đã dễ dàng sa ngã như thế nào. Anh đã sa vào đôi mắt tuyệt đẹp kiên cường thách thức luôn liếc nhìn nhất cử nhất động của anh.
Mắt anh bắt đầu nhói lên bởi ánh sáng ban ngày chói chang, nhưng anh không thể tự đứng lên kéo rèm lại. Zero… Kaname phải đi đến bước nào mới có thể cứu vãn được tình hình lần này đây? Zero sẽ không nhìn mặt anh và nếu có thì liệu cậu có nhìn anh bằng ánh mắt giống hai ngày trước không? Suy nghĩ này làm anh căng thẳng. Gọi anh là kẻ hèn cũng được, nhưng anh không thể đối mặt với ánh nhìn đó một lần nữa. Hơn thế, Kaname cũng không biết sẽ phải giải thích với Zero như thế nào. Làm sao để biện hộ cho lỗi lầm của anh, dù biết rằng mình sẽ bị cám dỗ khi liếm lành thương cho cậu nhưng anh đã không có ý- không, sẽ là lừa dối nếu khẳng định anh không hề có ý muốn nếm thử vị ngọt trong máu Zero. Biết rõ là không nên nhưng anh đã làm khác đi dẫu nắm chắc được rằng chuyện gì sẽ xảy ra đã xảy ra.
Thật tình thì Kaname đã ích kỉ nghĩ rằng Zero có thể vượt qua được vì cậu nhóc rất mạnh mẽ. Sẽ không có vấn đề gì, cậu sẽ chịu được, có khi sẽ hưởng thụ nữa. Bởi vì dù sao thì Kaname và Shizuka cũng hoàn toàn khác nhau. Bên cạnh đó, chuyện xảy ra đã quá lâu rồi và chắc chắn Zero đã quên đi cảm giác khi xưa. Là vụ sát hại gia đình cậu năm đó và sự thật là Zero đã bị biến đổi mới là mấu chốt, không phải chỉ là vết cắn. Zero sẽ nhận ra được khác biệt giữa sự tàn nhẫn của Shizuka và hơi ấm của Kaname…
Kaname không hiểu được cảm giác bị một thuần chủng cắn lần đầu là như thế nào, huống gì là lần thứ hai. Anh đã không ngờ rằng vết thương của Zero lại sâu đến thế. Anh đã không nhận ra được nỗi đau, sự lăng nhục, sự bất lực và nỗi căm giận lớn đến nỗi cơ thể cậu như đang trên ngọn lửa thiêu. Làm sao Zero có thể kìm nén ngọn lửa này trong suốt bao năm qua để chống lại thứ đang ăn mòn cơ thể mình, thứ chất lỏng ghê tởm ngoại lai đang thấm dần trong người cậu sẽ miễn cưỡng biến đổi cậu thành một con quỷ dữ mà cậu luôn ghê sợ. Vậy đó, nhờ vào những nhận thức sai lầm và hành động hấp tấp mà giờ Kaname đã hiểu. Anh biết Zero khiếp sợ những chiếc nanh nhọn đó đến nhường nào, hiểu được lòng căm hận của cậu đã thấm sâu như thế nào sau đêm kinh hoàng đó. Là đôi nanh nhọn đang dày vò cậu nhóc trong khi cậu nhìn thấy tia bất lực tha thiết hiện trên khuôn mặt bố mẹ khi đang cố cứu cậu, lại bị thảm sát ngay trước mắt mình. Thảm cảnh gây ra bởi một thuần chủng.
Kaname nhận ra rằng cái chết của một con người còn khủng khiếp hơn một ma cà rồng. Vampire có thể tự phục hồi và chữa lành, nhưng con người thì không. Tệ hơn nữa là thể xác của vampire tan biến chỉ trong tích tắc – vài giây – sau khi chết thì thi thể con người vẫn nằm đó. Và Zero đã phải chịu đựng cảnh tượng xác chết của bố mẹ bên cạnh mình phải chứng kiến từng đợt máu bắn tung tóe khắp phòng khách, vương cả vào tấm hình gia đình họ vừa mới lấy ra cậu đã phải dầm mình trong tội lỗi, chỉ ước rằng mình đã chết vào cái đêm lạnh lẽo câm lặng đó. Thế rồi… Kaname nhắm mắt lại, anh vẫn nhìn thấy hình ảnh nhạt nhòa của Shizuka thì thầm bên cậu, vẫn thấy được ảo ảnh của Zero đang mỉm cười trước khung cảnh đẫm máu của gia đình mình. Tại sao cậu lại cười? Anh nhớ lại Zero đã từng nói về món cà ri cậu nấu cho em trai, Kaname biết.
Đêm hôm đó Kaname đã nói gì? Ta không giống ả. Không, anh còn tệ hơn. Zero đã tin tưởng anh, thật sự như thế- kể cả sau vụ Shizuka, cậu vẫn tin rằng Kaname sẽ không cắn mình. Cậu để Kaname tiếp cận, cho phép anh vùi mặt vào cổ mình, cho anh đặt những nụ hôn dịu dàng và đùa cợt liếm láp làn da ấm áp ấy. Zero phải có lòng tin rất mạnh mẽ để có thể tự nguyện cho Kaname đến gần, để anh ôm cậu từ đằng sau, để ngủ trong vòng tay anh, để mời anh qua đêm. Và rồi anh đã phản bội cậu.
Tay Kaname siết chặt đến nỗi lòng bàn tay bị tổn thương, cơn giận không thể dung thứ dâng lên trong anh. Căm giận bản thân mình, căm giận Shizuka, đến nỗi anh không còn nghe thấy tiếng rạn nứt của cửa sổ. Anh đã không hề biết sự dày vò mà người anh yêu đã phải chịu đựng và tiếp tục chịu đựng. Cho đến lúc này, Zero đã luôn tự mang gánh nặng đó một mình và Kaname đã chẳng làm được gì để giảm bớt nó đi, phải không? Sự thật là có lẽ anh đã khiến những cảm xúc kích động của Zero trào dâng ra ngoài. Làm thế nào-
Mùi vị tanh nồng trên đầu lưỡi khiến anh giật mình nhìn xuống khi bàn tay dời khỏi đôi môi đang vô thức liếm lấy vệt máu tràn ra. Kí ức về ánh nhìn kinh tởm khi Zero nhận ra Kaname vẫn muốn máu cậu chợt hiện lên trước mắt anh. Anh phải làm sao để vượt qua được chướng ngại vật lần này đây? Anh không thể thay đổi con người mình cũng như hứa những lời sáo rỗng sẽ không bao giờ khao khát máu Zero được. Ngay giờ này đây, đôi nanh anh vẫn do dự trước ảo tưởng sẽ cắm sâu vào người tình của anh- kể cả khi đã biết Zero cảm thấy như thế nào, biết Zero sẽ phản ứng ra sao, nhưng anh vẫn muốn gặm nhấm lấy cậu trong khao khát đáng sợ. Chúng khiến anh thật hổ thẹn với bản thân mình nhưng lại tức giận vì Zero đã không nhận ra rằng đó là bởi vì anh yêu cậu, yêu nhiều đến nỗi anh không còn kiểm soát được dục vọng muốn nuốt chửng lấy cậu được nữa.
Suýt chút nữa mình đã tin vào những lời dối trá của hắn. Ánh nhìn cô đơn và những lời lẽ ngọt ngào… của một con quái thú đội lốt người, của người mà cậu nghĩ là mình…
Nước từ vòi hoa sen lặng lẽ phun xuống tạo ra một không gian bao trùm lấy người con trai tóc bạc. Từng giọt nước nóng trượt thẳng xuống tấm lưng mịn màng, quệt lên những dấu đỏ thô trên làn da trắng nõn khi mà cậu nhóc cứ nhẹ run lên. Máu từ từ trôi dọc xuống giữa những ngón tay và quyện vào với nước thành màu hồng thắm. Cơn nhói buốt trên cổ vẫn còn đó, dù nó chỉ là mảng kí ức đâu đó thật xa xăm trong tâm trí cậu. Mái tóc bạc ướt đẫm bết vào tường nơi cậu bất lực tựa đầu vào không chút sức lực.
Phòng tắm dần dâng đầy hơi nước ẩm ướt, đôi mắt thạch anh tí”Zero?” Bàn tay đang nắm lấy cậu bỗng chốc siết chặt lại. Zero ngẩng lên nhìn vàom cứ dán vào đâu đó hư vô để cố, cố hết sức không phải nghĩ, không phải nhớ lại. Nhưng nó vẫn cứ ở đó. Giọng hắn, giọng ả… nanh của bọn chúng… một tiếng rên nhỏ vuột khỏi môi cậu, lạy chúa, cổ họng cậu như bị thiêu đốt và mắt cậu nghiền chặt lại. Cậu chẳng hề ý thức được những ngón tay mình lại đang một lần nữa cào nát cái nơi kinh tởm mà đôi môi của hai con ác quỷ đã chạm vào.
Thanh âm êm ái của ả như một lời thì thầm dịu nhẹ lúc ả ôm cậu vào trong lòng từng ngón tay mềm mại đến không tưởng toát ra mùi hương như hoa, như tuyết và… máu. Máu của cậu. Máu của gia đình cậu. Những ngón tay đó vuốt nhẹ mái tóc cậu bé khi cậu nằm đó, run rẩy nhưng vẫn còn thoi thóp. Móng tay nhẹ nhàng sượt ngang hàm cậu nhưng cậu hầu như chẳng cảm nhận được, còn một bên cơ thể cậu tuy cảm giác thật ẩm ướt, nhưng lại quá đỗi ấm nóng. Hơi thở cậu nhóc trầm thấp yếu ớt mơ hồ lắng nghe những gì người phụ nữ kia đang dịu dàng thốt ra – như thể chất giọng của một người mẹ – dẫu rằng mẹ ruột của cậu đang nằm cách đó không xa đã chẳng thể nào cất tiếng nói được nữa. Cơ thể cậu run lên sợ hãi khi đang đứng trước ngưỡng cửa tử thần. “Hãy để lòng thù hận nuôi ngươi mau chóng lớn lên… đứa con của ta-”
“Zero?” Bàn tay đang nắm lấy cậu bỗng chốc siết chặt lại. Zero ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của vampire cậu yêu. Lo lắng và tò mò dâng đầy trong đôi mắt đen thẫm. Cậu biết Kaname không có vấn đề trong việc biểu lộ tình cảm với mình nhưng Zero lại không thể chấp nhận rằng mình có cảm giác như anh. Tình cảm đơn thuần thế này, quá đỗi lạ lẫm với cậu. Cậu yêu Kaname. Cậu yêu cách Kaname ở bên mình, nhưng lại lo lắng về những hậu quả sẽ kéo theo. Sẽ có quá nhiều vấn đề, những phiền phức và sợ hãi vô tận. Zero mở to mắt, dòng suy nghĩ miên man va vào điểm dừng khi đôi môi Kaname bỗng chạm vào môi cậu. Zero đứng đó sững sờ nhìn cơn gió đùa giỡn từng lọn tóc nâu trên gương mặt điển trai và quét đi những nỗi lo trong cậu. Từng chút một, khi hai cánh tay ấy yêu thương vòng qua người cậu, Zero nhắm mắt lại và lờ đi mọi thứ xung quanh mình, chìm vào trong hơi ấm của nụ hôn.
“Con rất muốn giết ta…” Những ngón tay thanh mảnh đang luồn trong mái tóc bạc bỗng ngưng lại, đùa nghịch với khuôn mặt mềm mại của cậu bé. Thứ chất lỏng màu đỏ thẫm của dòng tộc Kiryu dính đầy trên tay khi ả nhẹ nhàng thì thầm, cứ như thể cậu bé trong lòng chính là đứa con bé bỏng của mình vậy. Và rồi, một nụ cười dịu dàng cong lên khóe môi ả. “…đúng không Zero?”
Kaname nắm lấy tay cậu bước dọc lối đi và ngồi xuống, kéo Zero đứng trước mặt mình. Kaname đưa tay lên cởi cúc áo Zero ra. Cậu chớp mắt hỏi. “Anh đang làm gì vậy?”
“Ta sẽ chữa lành thương cho em,” Kaname nhìn Zero trả lời, “Hay em đang hi vọng điều gì khác chăng?”
Sự khó chịu khô khốc hiện trên khuôn mặt cậu nhóc nhưng hai tay vẫn yên vị hai bên, chưa từng có ý định ngăn Kaname lại dù anh đang muốn làm gì. “Anh muốn tôi bắn anh phải không?”
Kaname nhếch môi, đôi mắt dán vào Zero. “Em có làm được không?”
Những ngón tay xoắn quanh lọn tóc dày sở hữu màu sắc nổi bật thậm chí là trong bóng tối sâu thẳm nhất. Đôi mắt màu hồng nhạt kì diệu thưởng thức hình ảnh cậu bé đang nằm dưới, một giọt máu nhẹ nhàng rơi lên gò má mềm mại của đứa trẻ. Nhẹ nhàng cúi xuống, ả dịu dàng thì thầm với cậu bé trong khi từng ngón tay đang đùa giỡn với mái tóc bạc che phủ đi tầm nhìn của cậu. “Ta muốn vĩnh viễn dõi theo con.” Như một tấm màng che được vén ra bởi cử chỉ của ả, dòng suối bạc được rẽ ra và ả ngắm nhìn đôi mắt thạch anh tím to tròn.
“Zero, nhìn ta đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn.”
Kaname mỉm cười.
Không phải là Zero không thể, cậu làm được mà. Trước kia cậu nhìn anh không biết bao lần rồi, nhưng Zero biết bây giờ không hề giống lúc trước nữa. Cậu chẳng thể nhìn anh như cách cậu đã từng làm, giả vờ rằng chỉ muốn cơ thể đang nằm trên bao phủ lấy mình và thiêu đốt phần thân dưới cậu nhóc. Không, cậu muốn nhiều hơn thế nữa. Đôi bàn tay ấm áp vuốt dọc hai bên thân cậu khiến một hơi thở gấp vuột khỏi đôi môi đỏ hồng. Mắt cậu nhắm nghiền lại dưới cánh tay và quay mặt sang một bên để môi Kaname chạm vào cổ mình.
“Đôi mắt chứa đầy căm hận đó chỉ thuộc về một mình ta mà thôi.” Zero gượng nhìn lên người phụ nữ đó, mái tóc dài phủ một bên vai, khuôn mặt là một kiệt tác đẹp tuyệt diệu và đôi mắt dịu dàng đó như thể quá đỗi đau đớn để có thể nhìn ngắm. Đôi môi của ả – cong lên một nụ cười – nhưng cả người ả vấy đầy máu của họ.
“Zero.” Chất giọng nóng ấm say người phả vào tai khiến cậu thợ săn run rẩy trong cái ôm của anh, cảm thấy hơi choáng váng bởi dục vọng của người thuần chủng nhưng khi Kaname chạm môi vào cổ Zero, đói khát liếm mút nơi ấy trong khi tay anh cứ miết vào đáy quần của cậu, thì Zero chỉ có thể rên lên và đẩy tay Kaname ra. “Ta muốn em… muốn em khôn cùng…”
Khuôn mặt xinh đẹp kinh người đó tiếp tục nhìn ngắm cậu, từng ngón tay của ả vuốt đều lên xuống mái tóc cậu như thể đó là điều hết sức bình thường. Cậu bất lực nằm trong vòng tay ả, máu vẫn rỉ ra từ vết thương trên cổ cậu bé. Và rồi ả hứa, “Con và ta được trói chặt bởi một dây xích không thể cắt đứt được.”
Kaname mỉm cười trước vệt hồng trên mặt Zero. Anh nâng cằm cậu nhóc lên và chờ đôi mắt tuyệt đẹp ấy nhìn vào mình trước khi câu nói dịu dàng thoát khỏi môi anh.
“Ta yêu em.”
Thình thịch.
Cậu thợ săn sở hữu đôi mắt lilac ngây người và đẩy tay anh ra để phá đi ánh nhìn từ anh, nhưng Kaname đã nâng cằm cậu lên lần nữa và ép cậu không được rời mắt khỏi mình khi anh thu hẹp khoảng cách lại. Hơi thở của anh ôm lấy môi Zero trước cả môi anh và một lần nữa, anh thì thầm. “Ta yêu em.”
Thình thịch. Thình thịch.
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào Zero và cậu thấy mình không tài nào thở được. Tim cậu đang nhảy múa như hoang dại bên dưới ***g ngực đến nỗi cậu nghĩ nó sẽ sớm nổ tung. Thậm chí khi Kaname đã đặt cậu nằm xuống để cả hai bắt đầu hôn và chạm vào nhau trong cái cử chỉ kiềm nén nhẫn nại, tim Zero vẫn không ngừng đập mạnh. Nó cứ như thế, và lại trật nhịp đi mỗi khi Kaname làm một điều gì đó khiến cổ họng Zero tắc lại. Và đây là những gì cậu nhận được cho việc chấp nhận anh, một đêm dài và đầy khoái lạc thỏa mãn trong sự ‘tra tấn’ tràn ngập bởi hơi độc của mối quan hệ giữa hai người và cả tiếng trống không ngừng hòa vào nhịp đập của trái tim cậu.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tuyết trắng như những dây roi bay lượn trong đêm đông lạnh giá, ả đứng giữa một biển trắng mênh mông với nụ cười tàn ác trên môi. Tiếng bay phấp phới của bộ kimono trên cơ thể người phụ nữ trong cơn gió bão kéo theo những lọn tóc trắng toát. Cậu là người đầu tiên cảm giác được ả. Tiếng những chiếc chuông vang lên và rồi ả đã đứng đằng sau, tay đặt trên vai cậu.
“Ta không giống ả.” Là những gì Zero nghe thấy được trước khi mắt cậu bừng mở to.
“Khốn kiếp!” Zero nghiến răng đấm mạnh vào tường, dòng nước lạnh như tát ngược vào mặt cậu, từng giọt từng giọt như những kim châm. Tim cậu đau nhói dưới ***g ngực nặng nề, cơn giận dâng lên áp chế nỗi đau. “Tên khốn,” cậu rít lên phẫn nộ, nhắm chặt mắt lại. Cậu đứng đó một hồi lâu lắng nghe tiếng nước phun xuống, hoàn toàn lờ đi thanh âm đau nhức nơi con tim.
Cuối cùng Zero cũng bước ra khỏi phòng tắm và cậu bất ngờ khi thấy hiệu trưởng đang đứng đó chờ mình. Khuôn mặt ông hiện lên nét yên lặng khi ông nhìn cậu. Nó làm cậu thật khó chịu đến nỗi phải quay mặt đi, ước gì mình có thể tránh được hiệu trưởng và thầy càng lâu càng tốt. Cậu không hề muốn đối mặt với ai hết, ngay lúc này đây. “Tôi không nghĩ là ông còn thức đến giờ này.”
“Con ổn chứ Kiryu-kun?” Cross ân cần hỏi thăm và Zero không cần quay lại nhìn mới thấy được nét u sầu trên gương mặt ông, như thể đang thương tiếc vì những gì cậu đã trải qua vậy. Zero quay lưng lại với ông, mong rằng mình có thể trốn thoát càng nhanh càng tốt mà không phải chạy biến đi như một đứa bé. “Tôi ổn.”
“Nhìn con đang rối rắm lắm.” Ông lặng lẽ cất tiếng, rồi ngưng lại một lúc. “Có phải vì con vẫn còn yêu cậu ấy không?”
Bất thình lình, Zero nao núng dừng bước, cố phớt lờ đi cái siết đau đớn nơi tim khi nghe thấy từ đó. Cậu siết chặt tay xoay người lại liếc nhìn hiệu trưởng dù biết đó có lẽ không phải là cách hay để ứng xử. Nhưng cậu cảm thấy bị hạ thấp và chuyện này giống như Kaien đang có ý đâm chọt cậu vậy. “Ông đang-”
“Làm sao biết rằng mình đang yêu?” Hiệu trưởng tươi cười trích dẫn lại câu nói khiến mắt Zero hẹp lại, và bỗng trừng to trước nụ cười ấm áp am hiểu của ông. Đó là câu mà cậu đã từng hỏi ông khi… Lại một lần nữa quay đi, Zero liếc nhìn chằm chằm vào kệ sách phía góc phải trong giận dữ và xấu hổ, không thể nhìn mặt hiệu trưởng được nữa. Vì không hẳn là muốn hỏi nên cậu chần chừ một hồi lâu. “Ông biết chuyện này bao lâu rồi?”
…
Sự yên lặng cứ tiếp diễn và Zero cảm thấy khó chịu. Cậu quay đầu lén nhìn ánh mắt ông bị che khuất sau gọng kính. “Không lẽ,” cậu lẩm bẩm và xoay mặt đi. Cậu thấy mình thật ngu ngốc. “Ông biết từ đầu đến giờ?”
“Có lẽ vậy,” Hiệu trưởng mỉm cười. “Làm cha thì sẽ luôn biết những chuyện này.” Nói thật thì điều đó đã lộ ra khá rõ bữa tối đêm ấy, nhưng Kaien Cross không biết là hai người đã quan hệ như thế này bao lâu cả. Nhưng mắc gì lại đi thừa nhận chứ. Ông đang đợi Zero bật lại cáu kỉnh nói ông không phải là cha cậu như mọi khi mà, giờ thì ông cau mày khi điều đó không xảy ra.
Zero muốn nói như thế lắm chứ, nhưng bây giờ thì chẳng quan trọng nữa rồi. Nhất là khi chuyện đang như thế này. Cậu chỉ muốn bò lên giường cố gắng ngủ để giả vờ rằng mình không hề nhớ tới đôi bàn tay ấm áp đã bao trọn cơ thể cậu trong hơi ấm dễ chịu nơi căn phòng đó. Cậu muốn quên đi những lời thì thầm ấy, ham muốn ấy.
“Phải nói là ta hơi bất ngờ nhưng cũng thật nhẹ nhõm-”
Zero siết chặt tay ngoái lại đầy hoài nghi. “Nhẹ nhõm?”
Kaien cau mày nhìn nét cay đắng lạnh lùng trên khuôn mặt Zero. Ông rất muốn kéo Zero về phía mình và ôm chầm lấy cậu vỗ về rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng Zero sẽ chẳng bao giờ cho ông làm thế đâu. Nhất là ông. “Kể cho ta nghe chuyện đã xảy ra đi, Kiryu-kun.”
“Ông thấy rồi mà,” Cậu lầm bầm quay mặt đi, ý ám chỉ vết cắn trên cổ mình khi Yagari lôi cậu đến trước mặt ông đêm đó. Cậu buộc bản thân mình không được nhớ lại. “Còn gì để nói nữa chứ?”
Kaien im lặng không nói gì trong vài giây rồi hơi mệt mỏi thở hắt ra. Ông ngắm nhìn Zero một lát, cậu đã lớn lên thành một chàng trai thật khôi ngô, kiêu ngạo và bướng bỉnh rất xinh đẹp, như bố mẹ cậu vậy. Cậu thật sự mạnh mẽ, đến nỗi Kaien cũng không hoàn toàn hiểu được con người mạnh mẽ trong cậu, nhưng cậu nhóc vẫn còn quá trẻ và lạc lối. “Hẳn con đã cho cậu ấy tiếp xúc gần lắm nên mới có chuyện xảy ra.”
Zero giật mình, tiếng gầm nhẹ vuột khỏi cổ họng cậu. Cậu không hề muốn bị người khác đập thẳng vào mặt mình bằng sự ngu ngốc của chính cậu. Cậu không cần Kaien gợi nhắc lại sự dại dột của mình. Nhưng khi ông tiếp tục thì cậu chỉ có thể lắng nghe. “Cách chúng ta sống cũng như đánh giá mọi chuyện là đúng hay sai thật sự rất khác và ảnh hưởng đến quyết định của mình, nhưng tình cảm thì vẫn không đổi, Zero à. Những gì con cho là đáng hận và sợ hãi có lẽ lại hoàn toàn khác biệt đối với Kaname-kun.”
Hàng loạt chuỗi kí ức xoẹt ngang tâm trí Zero khiến cậu choáng váng. Một bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu, răng cắn vào đôi môi mềm mại của cậu, lập tức liếm đi những giọt máu vừa mới trào ra. Hành động nhỏ nhặt ấy khiến cậu rùng mình và thì thầm đáp trả, “Sẽ chẳng thay đổi được gì cả.”
Bàn tay trên vai làm cậu bất ngờ nhưng Zero không biểu hiện ra mà để hơi ấm từ bàn tay ấy truyền vào cơ thể lạnh giá của mình. “Thật đáng sợ, phải không?” Hiệu trưởng nhẹ nhàng cất tiếng, trong giọng nói mang theo điểm cười. “Khi người ta đang yêu?”
Zero yên lặng nhắm nghiền mắt lại.
“Cơn giận… không kéo dài được lâu đâu, Zero.”
Tình… chẳng qua chỉ là đớn đau dày vò.
Những ngón tay do dự chạm vào mu bàn tay cậu rồi ôm trọn lấy trong cái siết ấm nóng. Zero giật mình, nhưng không phải vì hoảng sợ. Cậu ngắm nhìn bàn tay thanh mảnh ấy đan ngón tay của cả hai vào nhau trên tấm kính cùng với một cảm giác ấm áp bao phủ lấy cậu. Hơi thở nóng ẩm phả vào đôi tai đeo khuyên và một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên trong bóng tối, hơi ấm dịu nhẹ của người đó hiện hữu rõ ràng sau lưng cậu. “Ta đang đợi em đấy, tình yêu của ta.”
“Kaname…”
Zero cố ngoái đầu nhìn nhưng bỗng nhiên cậu bị xoay người lại, một cơ thể vững chắc áp vào giam cậu lại giữa người ấy và cánh cửa sổ lạnh lẽo. Khuôn mặt Kaname vẫn đẹp như ngày nào – một gương mặt điển trai với những đường nét góc cạnh nhưng lại rất đỗi ấm áp. Anh là tuýp mà phụ nữ thường mơ tưởng khi nghĩ đến một quý tộc đẹp trai, một hoàng tử quyến rũ hay một người tình lãng mạn. Cũng có thể là cả ba kiểu trên. Những ngón tay nhanh nhẹn sờ hai bên gò má cậu khi mặt anh dần áp vào gần hơn đôi mắt màu chocolate đen thẫm tìm kiếm nửa kia của mình và rồi cảm giác của làn môi mịn màng ấm áp dần rõ rệt trên đôi môi cậu tựa như hương vị của một giấc mộng ngọt ngào.
“Zero… Ta yêu em…”
Tựa vào cửa sổ, Zero thấy mắt mình khép lại và khẽ thở nhẹ khi môi Kaname áp vào cằm cậu, từ từ di chuyển xuống vùng cổ trắng nõn. Ta yêu em… Những điều mà cậu không nên thấy, không nên nghĩ, cứ thế tự do tuôn trào trong cậu và để nỗ lực kiềm nén nó, cậu đã mạnh bạo cắn môi mình. Cánh môi ấm áp chạm vào bờ vai trần không biết đã bị lộ khỏi lớp áo từ khi nào, hơi thở ấm nóng mang theo làn nước ẩm ướt phả ra trêu đùa làn da phủ trong dấu hôn và bắt đầu phủ mờ tấm kính mát lạnh sau lưng cậu. Kaname cười thầm khi Zero run tựa vào anh, thiết tha muốn đầu hàng khi mà những bàn tay kia luồn quanh eo cậu, kéo cậu lại gần hơn.
Cũng vẫn đôi môi ấm nóng ấy phả từng hơi thở mị hoặc vào đường cong của bờ vai cứng cáp mong tìm thấy những điểm nhạy cảm trên đó, và dựa theo tiếng nhạc của nhịp đập trái tim Zero mà Kaname biết mình đang đến gần đích. Cánh tay quanh cậu siết mạnh hơn, ôm cậu áp chặt vào cơ thể anh. Tim cậu dội mạnh vào ***g ngực. Đôi môi ấy dịu dàng hôn lấy cổ cậu, ngón tay lưu loát và nhẫn nại nâng đầu cậu ngửa ra sau để có thể dễ dàng tiếp cận hơn. Tim cậu đang đập loạn lên. Chiếc lưỡi ấm áp lướt quanh dấu hôn khiến cậu rùng mình khi Kaname nhả môi ra phả nhẹ hơi thở vào làn da ẩm ướt.
Một tiếng thở nhẹ vuột khỏi môi cậu và từng ngón tay Zero đan vào mái tóc nâu mềm mượt, say đắm lạc lối trong dòng xúc cảm của con người tuyệt dịu này. Đôi môi đó lại quay trở về, liếm mút lấy cậu. Một bắp đùi chen vào giữa hai chân cậu nhóc, áp vào đầy thúc giục và kích tình. Chờ đợi. Nhịp tim cậu điên cuồng. Mãi cho đến khi người kia ngưng lại sự đùa cợt này, miệng há rộng hơn trên cổ họng cậu và có thứ gì đó sắc nhọn cứa vào làn da dễ thương tổn – Zero mới chợt nhận ra rằng tim mình đang đập mạnh trong sợ hãi, không phải là khoái lạc. Cậu đang sợ.
“Kaname, khoan đã!”
Máu bắn tung tóe trên cánh cửa sổ, nơi mới nãy tay hai người còn đan vào đầy dịu dàng yêu thương. Tiếng thét của cậu câm lặng trong sự chống cự, cậu siết lấy Kaname khi cảm nhận được đôi nanh nhọn kia càng lúc càng cắm sâu hơn. Từng ngón tay Zero lặng lẽ run rẩy với ra cầu cứu. Một hình dáng bước ra khỏi bóng tối, hiện hữu trước mặt cậu. Cái nhìn đầy thất vọng và phẫn nộ trên gương mặt người đàn ông đó khiến Zero cau mày và thầm thì lại câu hỏi cậu đã từng thốt ra khi vẫn còn là một đứa bé, “Tại sao vậy? Thầy, tại sao vampire lại… tổn thương con người chứ?”
“Không phải ta đã nói rồi sao,” người đó hỏi ngược lại, đôi mắt xanh nước biển khép hờ nhìn cậu. “Vì chúng là lũ sinh vật đáng thương không kìm hãm được bản năng của mình. Đó là lí do ta săn chúng. Là lí do thợ săn vampire – chúng ta tồn tại. Zero, giờ thì con đã hiểu chưa? Vampire chỉ có thể là kẻ thù của chúng ta.” Ông hắt ra hơi thở nguyền rủa và lắc đầu. “Ngu xuẩn.”
His Torment
By: Scarlet m.
“Ờm…thì, tớ chỉ cần lấy cái này chia cho cái này rồi…ờ…sao, a ha ha.” Yuuki vừa ngây ngô dùng cây bút chì gãi đầu vừa cười với Zero mong rằng cậu sẽ không quá bực bội bởi cô cứ giải sai bài này hoài thậm chí sau khi cậu đã giảng rồi. “Tớ xin lỗi, tớ quên…”
Đôi mắt nâu to tròn chớp lại. Zero đang vô hồn nhìn vào không trung, một tia lạc lõng hiện lên trong mắt cậu. Rõ ràng nãy giờ cậu chẳng nghe thấy cô nói cái gì cả. Cô ngả người ra sau ghế thở dài bó tay và quẳng bút lên bàn. Hai ngày nay rồi, Zero cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế. Cậu còn chẳng buồn nổi điên lên với Yuuki khi bị cô đâm sầm vào trong giờ mĩ thuật rồi quẹt một vết màu nâu đậm lên đồng phục của cậu. Zero lúc đó chỉ đứng đơ ra ngó vệt màu loe lét đó một hồi và bước đi sau khi nhắc cô cẩn thận rồi biến mất cả ngày hôm đó.
“Zero? Cậu không sao chứ?”
“Hm?” Zero ngơ ngẩn thả cằm ra khỏi lòng bàn tay một chốc rồi mới xoay lại nhìn cô bé mắt nâu. Cậu gật nhẹ rồi lại tiếp tục chống cằm đăm chiu trong dòng suy nghĩ mới nãy. Đôi mắt thạch anh tím cố tập trung vào tờ giấy toàn vết tẩy xóa và lỗi sai – điên thật, tập viết đàng hoàng sẽ chết hử Yuuki?
Điều này không rõ ràng lắm nhưng nếu như là người khác thì chắc sẽ không nhận ra rằng nơi ngón tay của Zero, từng móng tay cứ phảng phất sượt qua làn da trên cổ cậu. Nhưng Yuuki thì thấy. Cô bắt đầu để ý vào buổi sáng hôm qua, khi cậu xoay đầu lại, một bên má gần như sượt qua vai như thể cậu đang cố cào xé đi một miếng da vậy. Hoặc là lúc cậu đột nhiên bật dậy muốn nói gì nhưng lại thôi rồi đút tay vào túi quần, mắt hơi tối sầm lại. Tối qua sau khi tắm xong, Yuuki cũng không bỏ quên vệt đỏ trên da cậu. Cô biết là nó đang nhanh lành lại nhưng cô cũng biết cậu có thói quen gãi nát chỗ đó.
Không chỉ có thế, Kaname-sempai… Kaname-sempai cũng lạ lắm. Cô cắn môi, do dự muốn hỏi nhưng cô cảm giác rằng Zero biết và có lẽ cậu sẽ kể cô nghe đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người. “Mới nãy Kaname-sempai đã ở đây.” Cô lơ đi nét cau mày của Zero, đôi mắt lilac hẹp lại liếc nhìn mấy tờ giấy bài tập của cô bé. “Anh ấy bảo cần nói chuyện với cậu.” Cậu có vẻ chẳng nghe cô nói gì. Cô nhóc thử nhẹ giọng. “Cậu đang tránh anh ấy-”
“Thôi đi Yuuki.” Đây là mệnh lệnh.
Nhưng cô nào có nghe lời cậu bao giờ đâu? “Tớ chắc là Kaname-sempai-”
Chiếc ghế bật ra khi Zero đứng dậy bước ra khỏi bếp, để lại một cặp mắt nâu dõi theo cậu đầy lo âu.
“Tôi hiểu. Vậy ra đó là quan điểm của ông,” Kaien Cross ngồi trên ghế quan sát người bạn cũ đang đứng trước bàn, đôi mắt xanh thẫm đó dường như ánh lên nét khó chịu. Không, thành thật mà nói thì ông biết Touga Yagari đang rất phẫn nộ. Hai ngày trước, cánh cửa văn phòng ông suýt nữa bị đạp văng ra, theo sau là một Touga bừng bừng lửa giận đòi chặt đầu Kaname Kuran trong khi bắt Zero đứng trước mặt Kain- vết cắn trên cổ cùng với ánh nhìn của Zero đã khiến vị cựu thợ săn có chút buồn bã.
“Có vẻ ông không ngạc nhiên mấy khi biết sự thật trần trụi của tên thuần chủng kia nhỉ,” Touga bình tĩnh khẳng định dù trong giọng điệu dâng đầy sự buộc tội. Ánh nhìn màu xanh biển sắc bén dõi theo cử động của người đàn ông nom có vẻ vô hại kia đứng dậy bước đến cánh cửa sổ bên phía tay phải. Ông đã cố giữ chân Yagari được hai ngày nhưng bây giờ thì thật khó lảng tránh vấn đề mà không đưa ra lời giải thích nào.
“Không thể nói là tôi không ngạc nhiên,” Kaien lặng lẽ đáp lại, ánh nhìn xa xăm hướng vào bóng tối ngoài kia từ tòa nhà này, nơi ông đã tạo dựng nên hòng đem lại bình yên cho những con người mang trong mình trái tim nổi loạn xung quanh ông. Môi ông khẽ mím lại. “Ông đã bàn chuyện này với Zero chưa?”
“Thằng nhóc chẳng nói gì thêm ngoài việc thú nhận mấy câu. Không phải nhiệm vụ của ông là trừng phạt những kẻ bất tuân luật lệ sao?” Yagari vặn lại, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc đáng thương dứt khỏi môi. “Kuran đã phá luật, hắn đã uống máu Zero.”
“Chuyện đó…” Kaien cúi đầu thở dài, tay vòng ra sau lưng. “Không thể đưa ra biện pháp kỉ luật với Kuran dựa theo địa điểm được.” Thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương cửa sổ, Kaien nhìn đôi mắt Yagari đang đanh lại và từ từ đứng lên tiến về phía mình.
Chất giọng đe dọa vang lên. “Địa điểm?”
“Là dưới phố mà,” Kaien đáp lời rồi cười toe toét quay lại nhìn Yagari. “Vì chuyện đó không xảy ra trong học viện nên tôi không thể- Này, này! Bỏ xuống đi!” Khi Yagari cầm lấy vũ khí, Kaien la lên rồi cúi mình xuống núp sau ghế… mặc dù tính mạng ông không hề bị đe dọa. Nhưng nếu khẩu shotgun của Yagari được lắp đạn thường thì chắc là có đấy.
Yagari hạ thấp súng xuống nhưng tay vẫn siết chặt vững vàng như sự kiên nhẫn của mình vậy. “Ông định cho qua ư?”
“Không đơn giản thế đâu,” Kaien thở dài đẩy gọng kính lên và đứng thẳng dậy. Thành thật mà nói thì vấn đề không hề đơn giản chút nào cả. Nhưng ông có lí do riêng cho việc không động thủ trước để cách nào cũng đều có lợi cho mình. Ông chờ Yagari ngồi xuống bình tĩnh lại. “Zero chưa nói gì về chuyện Kaname có thật sự cắn nó không, đúng chứ?”
Câu trả lời ‘Có nói’ lập tức vang lại. Dĩ nhiên cậu có nói, không, đúng hơn là lúc đó, câu đáp trả chính xác của Zero sau khi ông hỏi ai đã cắn cậu chỉ là lời thú nhận “… với Kaname.” Câu trả lời đó không xác đáng lắm… bởi vì câu hỏi không phải là hỏi cậu đã ở cùng ai. Song, “Còn ai làm được loại chuyện này nữa chứ? Nó thừa nhận đã ở cùng tên thuần chủng đó, thế không phải đã – ”
“Nhưng Zero có nói đó là lỗi của Kaname-kun không?” Kaien vô thức chặn lại.
Yagari ngưng họng, cau mày nhìn chằm vào cách Kaien dường như đang cố bày ra điều gì đó. Là người tốt bụng và tò mò nên ông để Kaien tiếp tục. “Không, thằng bé không có nói. Thằng nhóc đó không có nói gì hết ngoài chuyện nó đã ở với ai.”
“Tôi hiểu rồi.” Kaien có vẻ hài lòng, suýt chút cười thầm. “Vậy thì chẳng có gì đáng lo ngại hết.”
“Ông đang nói cái quái quỷ gì thế hả? Nếu như ông đang tìm cách – ”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Hiệu trưởng nài nỉ khi thấy Yagari giận dữ lao tới. Ông xoay người lại ngồi xuống. “Tôi chỉ nói là, có lẽ, có gì đó… khác lạ ở đây.”
Yagari cứng người. Sao ông lại có cảm giác là cái thứ ‘khác lạ’ đó sắp sửa làm ông điên lên còn hơn những gì ông đang nghi ngờ nữa vậy. Ông cứng nhắc ngồi xuống, thận trọng liếc nhìn hiệu trưởng. “Ông có ý gì?”
Cross tiếp tục nhìn chằm vào ông với nụ cười dịu dàng trước khi cười phá lên toe toét. Ông giơ hai tay lên vui mừng tuyên bố, “Các chàng trai của ta đang yêu!”
Mắt người thợ săn giật lên. “TA GIẾT HẮN!”
Khi Yagari bắt lấy khẩu shotgun để dưới bàn và lao ra khỏi phòng, Kaien hoảng sợ nhảy bổ ra khỏi ghế hốt hoảng đuổi theo vị hunter đang giận điên. Lúc Yagari hướng về phía cửa tiền thay vì hướng phòng của Zero, ông hét lên, “Không, chờ đã! Chờ một chút! Touga! Đừng tổn thương Kaname-kun, Kiryu-kun sẽ khóc mất!”
Câu này còn chọc điên người thợ săn hơn nữa.
Ánh mặt trời thật phiền phức. Đó là những gì anh đang nghĩ, đâu đó xa, xa lắm trong tâm trí anh, anh không hề quan tâm rằng cả đêm qua mình đã không hề ngủ. Kaname gác tay lên trán nằm trên ghế sô pha, ánh nhìn của anh mơ hồ dán vào đâu đó trên trần nhà. Khuôn mặt của Zero dai dẳng gợi cho anh nhớ rằng mình đã khiến mọi việc rối tung lên như thế nào với ánh nhìn bị phản bội đó, dâng đầy sự bất lực cùng phẫn nộ. Kaname yêu cậu. Nhưng anh thật ngu ngốc. Anh đã quá vội vàng hấp tấp. Anh không nên tham lam như thế, lẽ ra anh chỉ nên thỏa mãn với những gì Zero đã trao cho anh. Người tình bé bỏng của anh rốt cuộc cũng chịu cất bước về phía anh và Kaname chỉ cần dang tay chào đón cậu thôi. Anh chỉ nên hạnh phúc với điều đó. Cánh tay trượt xuống che đi khuôn mặt Kaname khi anh nhắm mắt lại cố lơ đi nỗi đau đang bóp chặt trái tim mình. Nhưng kí ức đêm đó về Zero với khẩu súng chĩa vào anh cắt đứt đi tầm nhìn và dòng suy nghĩ của anh, ánh nhìn sầu thảm và hận thù đượm trong đôi mắt thù địch đó… Kaname thở dài. Lần này, cậu đã miễn cưỡng.
“Tôi không biết tại sao tôi lại tin anh…”
Những từ đó.
“Tất cả các ngươi đều như nhau… Vì cớ gì mà ngươi lại khác được cơ chứ? Người là tên tồi tệ nhất trong số đó, một tên thuần chúng máu lạnh chuyên thao túng con người…”
Đã bao lần anh nói anh yêu Zero? Có phải cậu nhóc nghĩ rằng anh đã dễ dàng trải qua mọi chuyện để đến với cậu? Anh đau xót vì Zero đã không tin mình, nhưng lại nở một nụ cười cay đắng vì Kaname nghĩ là anh có thể hiểu được lí do của Zero. Anh giận bản thân mình đã quá bất cẩn, kéo theo sự phẫn nộ khó chịu và nỗi u sầu nặng nề. Những cảm xúc dậy sóng phá tan sự điềm tĩnh đang khiến anh điên lên. Thật hiếm thấy, một thuần chủng lại gây ra những lỗi lầm không thể kiểm soát như thế. Lẽ ra anh phải thật hoàn hảo. Thế nhưng, với Zero, anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm không thể đếm được. Và tội lỗi cuối cùng là đỉnh điểm. Anh được ca tụng bởi trí thông minh của mình, nhưng lại là kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Cả trí tuệ và tình yêu đều mang theo thói theo tàn nhẫn là tước đi phẩm giá của những kẻ không may sa vào lưới độc của chúng. Và hãy nhìn anh đã dễ dàng sa ngã như thế nào. Anh đã sa vào đôi mắt tuyệt đẹp kiên cường thách thức luôn liếc nhìn nhất cử nhất động của anh.
Mắt anh bắt đầu nhói lên bởi ánh sáng ban ngày chói chang, nhưng anh không thể tự đứng lên kéo rèm lại. Zero… Kaname phải đi đến bước nào mới có thể cứu vãn được tình hình lần này đây? Zero sẽ không nhìn mặt anh và nếu có thì liệu cậu có nhìn anh bằng ánh mắt giống hai ngày trước không? Suy nghĩ này làm anh căng thẳng. Gọi anh là kẻ hèn cũng được, nhưng anh không thể đối mặt với ánh nhìn đó một lần nữa. Hơn thế, Kaname cũng không biết sẽ phải giải thích với Zero như thế nào. Làm sao để biện hộ cho lỗi lầm của anh, dù biết rằng mình sẽ bị cám dỗ khi liếm lành thương cho cậu nhưng anh đã không có ý- không, sẽ là lừa dối nếu khẳng định anh không hề có ý muốn nếm thử vị ngọt trong máu Zero. Biết rõ là không nên nhưng anh đã làm khác đi dẫu nắm chắc được rằng chuyện gì sẽ xảy ra đã xảy ra.
Thật tình thì Kaname đã ích kỉ nghĩ rằng Zero có thể vượt qua được vì cậu nhóc rất mạnh mẽ. Sẽ không có vấn đề gì, cậu sẽ chịu được, có khi sẽ hưởng thụ nữa. Bởi vì dù sao thì Kaname và Shizuka cũng hoàn toàn khác nhau. Bên cạnh đó, chuyện xảy ra đã quá lâu rồi và chắc chắn Zero đã quên đi cảm giác khi xưa. Là vụ sát hại gia đình cậu năm đó và sự thật là Zero đã bị biến đổi mới là mấu chốt, không phải chỉ là vết cắn. Zero sẽ nhận ra được khác biệt giữa sự tàn nhẫn của Shizuka và hơi ấm của Kaname…
Kaname không hiểu được cảm giác bị một thuần chủng cắn lần đầu là như thế nào, huống gì là lần thứ hai. Anh đã không ngờ rằng vết thương của Zero lại sâu đến thế. Anh đã không nhận ra được nỗi đau, sự lăng nhục, sự bất lực và nỗi căm giận lớn đến nỗi cơ thể cậu như đang trên ngọn lửa thiêu. Làm sao Zero có thể kìm nén ngọn lửa này trong suốt bao năm qua để chống lại thứ đang ăn mòn cơ thể mình, thứ chất lỏng ghê tởm ngoại lai đang thấm dần trong người cậu sẽ miễn cưỡng biến đổi cậu thành một con quỷ dữ mà cậu luôn ghê sợ. Vậy đó, nhờ vào những nhận thức sai lầm và hành động hấp tấp mà giờ Kaname đã hiểu. Anh biết Zero khiếp sợ những chiếc nanh nhọn đó đến nhường nào, hiểu được lòng căm hận của cậu đã thấm sâu như thế nào sau đêm kinh hoàng đó. Là đôi nanh nhọn đang dày vò cậu nhóc trong khi cậu nhìn thấy tia bất lực tha thiết hiện trên khuôn mặt bố mẹ khi đang cố cứu cậu, lại bị thảm sát ngay trước mắt mình. Thảm cảnh gây ra bởi một thuần chủng.
Kaname nhận ra rằng cái chết của một con người còn khủng khiếp hơn một ma cà rồng. Vampire có thể tự phục hồi và chữa lành, nhưng con người thì không. Tệ hơn nữa là thể xác của vampire tan biến chỉ trong tích tắc – vài giây – sau khi chết thì thi thể con người vẫn nằm đó. Và Zero đã phải chịu đựng cảnh tượng xác chết của bố mẹ bên cạnh mình phải chứng kiến từng đợt máu bắn tung tóe khắp phòng khách, vương cả vào tấm hình gia đình họ vừa mới lấy ra cậu đã phải dầm mình trong tội lỗi, chỉ ước rằng mình đã chết vào cái đêm lạnh lẽo câm lặng đó. Thế rồi… Kaname nhắm mắt lại, anh vẫn nhìn thấy hình ảnh nhạt nhòa của Shizuka thì thầm bên cậu, vẫn thấy được ảo ảnh của Zero đang mỉm cười trước khung cảnh đẫm máu của gia đình mình. Tại sao cậu lại cười? Anh nhớ lại Zero đã từng nói về món cà ri cậu nấu cho em trai, Kaname biết.
Đêm hôm đó Kaname đã nói gì? Ta không giống ả. Không, anh còn tệ hơn. Zero đã tin tưởng anh, thật sự như thế- kể cả sau vụ Shizuka, cậu vẫn tin rằng Kaname sẽ không cắn mình. Cậu để Kaname tiếp cận, cho phép anh vùi mặt vào cổ mình, cho anh đặt những nụ hôn dịu dàng và đùa cợt liếm láp làn da ấm áp ấy. Zero phải có lòng tin rất mạnh mẽ để có thể tự nguyện cho Kaname đến gần, để anh ôm cậu từ đằng sau, để ngủ trong vòng tay anh, để mời anh qua đêm. Và rồi anh đã phản bội cậu.
Tay Kaname siết chặt đến nỗi lòng bàn tay bị tổn thương, cơn giận không thể dung thứ dâng lên trong anh. Căm giận bản thân mình, căm giận Shizuka, đến nỗi anh không còn nghe thấy tiếng rạn nứt của cửa sổ. Anh đã không hề biết sự dày vò mà người anh yêu đã phải chịu đựng và tiếp tục chịu đựng. Cho đến lúc này, Zero đã luôn tự mang gánh nặng đó một mình và Kaname đã chẳng làm được gì để giảm bớt nó đi, phải không? Sự thật là có lẽ anh đã khiến những cảm xúc kích động của Zero trào dâng ra ngoài. Làm thế nào-
Mùi vị tanh nồng trên đầu lưỡi khiến anh giật mình nhìn xuống khi bàn tay dời khỏi đôi môi đang vô thức liếm lấy vệt máu tràn ra. Kí ức về ánh nhìn kinh tởm khi Zero nhận ra Kaname vẫn muốn máu cậu chợt hiện lên trước mắt anh. Anh phải làm sao để vượt qua được chướng ngại vật lần này đây? Anh không thể thay đổi con người mình cũng như hứa những lời sáo rỗng sẽ không bao giờ khao khát máu Zero được. Ngay giờ này đây, đôi nanh anh vẫn do dự trước ảo tưởng sẽ cắm sâu vào người tình của anh- kể cả khi đã biết Zero cảm thấy như thế nào, biết Zero sẽ phản ứng ra sao, nhưng anh vẫn muốn gặm nhấm lấy cậu trong khao khát đáng sợ. Chúng khiến anh thật hổ thẹn với bản thân mình nhưng lại tức giận vì Zero đã không nhận ra rằng đó là bởi vì anh yêu cậu, yêu nhiều đến nỗi anh không còn kiểm soát được dục vọng muốn nuốt chửng lấy cậu được nữa.
Suýt chút nữa mình đã tin vào những lời dối trá của hắn. Ánh nhìn cô đơn và những lời lẽ ngọt ngào… của một con quái thú đội lốt người, của người mà cậu nghĩ là mình…
Nước từ vòi hoa sen lặng lẽ phun xuống tạo ra một không gian bao trùm lấy người con trai tóc bạc. Từng giọt nước nóng trượt thẳng xuống tấm lưng mịn màng, quệt lên những dấu đỏ thô trên làn da trắng nõn khi mà cậu nhóc cứ nhẹ run lên. Máu từ từ trôi dọc xuống giữa những ngón tay và quyện vào với nước thành màu hồng thắm. Cơn nhói buốt trên cổ vẫn còn đó, dù nó chỉ là mảng kí ức đâu đó thật xa xăm trong tâm trí cậu. Mái tóc bạc ướt đẫm bết vào tường nơi cậu bất lực tựa đầu vào không chút sức lực.
Phòng tắm dần dâng đầy hơi nước ẩm ướt, đôi mắt thạch anh tí”Zero?” Bàn tay đang nắm lấy cậu bỗng chốc siết chặt lại. Zero ngẩng lên nhìn vàom cứ dán vào đâu đó hư vô để cố, cố hết sức không phải nghĩ, không phải nhớ lại. Nhưng nó vẫn cứ ở đó. Giọng hắn, giọng ả… nanh của bọn chúng… một tiếng rên nhỏ vuột khỏi môi cậu, lạy chúa, cổ họng cậu như bị thiêu đốt và mắt cậu nghiền chặt lại. Cậu chẳng hề ý thức được những ngón tay mình lại đang một lần nữa cào nát cái nơi kinh tởm mà đôi môi của hai con ác quỷ đã chạm vào.
Thanh âm êm ái của ả như một lời thì thầm dịu nhẹ lúc ả ôm cậu vào trong lòng từng ngón tay mềm mại đến không tưởng toát ra mùi hương như hoa, như tuyết và… máu. Máu của cậu. Máu của gia đình cậu. Những ngón tay đó vuốt nhẹ mái tóc cậu bé khi cậu nằm đó, run rẩy nhưng vẫn còn thoi thóp. Móng tay nhẹ nhàng sượt ngang hàm cậu nhưng cậu hầu như chẳng cảm nhận được, còn một bên cơ thể cậu tuy cảm giác thật ẩm ướt, nhưng lại quá đỗi ấm nóng. Hơi thở cậu nhóc trầm thấp yếu ớt mơ hồ lắng nghe những gì người phụ nữ kia đang dịu dàng thốt ra – như thể chất giọng của một người mẹ – dẫu rằng mẹ ruột của cậu đang nằm cách đó không xa đã chẳng thể nào cất tiếng nói được nữa. Cơ thể cậu run lên sợ hãi khi đang đứng trước ngưỡng cửa tử thần. “Hãy để lòng thù hận nuôi ngươi mau chóng lớn lên… đứa con của ta-”
“Zero?” Bàn tay đang nắm lấy cậu bỗng chốc siết chặt lại. Zero ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của vampire cậu yêu. Lo lắng và tò mò dâng đầy trong đôi mắt đen thẫm. Cậu biết Kaname không có vấn đề trong việc biểu lộ tình cảm với mình nhưng Zero lại không thể chấp nhận rằng mình có cảm giác như anh. Tình cảm đơn thuần thế này, quá đỗi lạ lẫm với cậu. Cậu yêu Kaname. Cậu yêu cách Kaname ở bên mình, nhưng lại lo lắng về những hậu quả sẽ kéo theo. Sẽ có quá nhiều vấn đề, những phiền phức và sợ hãi vô tận. Zero mở to mắt, dòng suy nghĩ miên man va vào điểm dừng khi đôi môi Kaname bỗng chạm vào môi cậu. Zero đứng đó sững sờ nhìn cơn gió đùa giỡn từng lọn tóc nâu trên gương mặt điển trai và quét đi những nỗi lo trong cậu. Từng chút một, khi hai cánh tay ấy yêu thương vòng qua người cậu, Zero nhắm mắt lại và lờ đi mọi thứ xung quanh mình, chìm vào trong hơi ấm của nụ hôn.
“Con rất muốn giết ta…” Những ngón tay thanh mảnh đang luồn trong mái tóc bạc bỗng ngưng lại, đùa nghịch với khuôn mặt mềm mại của cậu bé. Thứ chất lỏng màu đỏ thẫm của dòng tộc Kiryu dính đầy trên tay khi ả nhẹ nhàng thì thầm, cứ như thể cậu bé trong lòng chính là đứa con bé bỏng của mình vậy. Và rồi, một nụ cười dịu dàng cong lên khóe môi ả. “…đúng không Zero?”
Kaname nắm lấy tay cậu bước dọc lối đi và ngồi xuống, kéo Zero đứng trước mặt mình. Kaname đưa tay lên cởi cúc áo Zero ra. Cậu chớp mắt hỏi. “Anh đang làm gì vậy?”
“Ta sẽ chữa lành thương cho em,” Kaname nhìn Zero trả lời, “Hay em đang hi vọng điều gì khác chăng?”
Sự khó chịu khô khốc hiện trên khuôn mặt cậu nhóc nhưng hai tay vẫn yên vị hai bên, chưa từng có ý định ngăn Kaname lại dù anh đang muốn làm gì. “Anh muốn tôi bắn anh phải không?”
Kaname nhếch môi, đôi mắt dán vào Zero. “Em có làm được không?”
Những ngón tay xoắn quanh lọn tóc dày sở hữu màu sắc nổi bật thậm chí là trong bóng tối sâu thẳm nhất. Đôi mắt màu hồng nhạt kì diệu thưởng thức hình ảnh cậu bé đang nằm dưới, một giọt máu nhẹ nhàng rơi lên gò má mềm mại của đứa trẻ. Nhẹ nhàng cúi xuống, ả dịu dàng thì thầm với cậu bé trong khi từng ngón tay đang đùa giỡn với mái tóc bạc che phủ đi tầm nhìn của cậu. “Ta muốn vĩnh viễn dõi theo con.” Như một tấm màng che được vén ra bởi cử chỉ của ả, dòng suối bạc được rẽ ra và ả ngắm nhìn đôi mắt thạch anh tím to tròn.
“Zero, nhìn ta đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn.”
Kaname mỉm cười.
Không phải là Zero không thể, cậu làm được mà. Trước kia cậu nhìn anh không biết bao lần rồi, nhưng Zero biết bây giờ không hề giống lúc trước nữa. Cậu chẳng thể nhìn anh như cách cậu đã từng làm, giả vờ rằng chỉ muốn cơ thể đang nằm trên bao phủ lấy mình và thiêu đốt phần thân dưới cậu nhóc. Không, cậu muốn nhiều hơn thế nữa. Đôi bàn tay ấm áp vuốt dọc hai bên thân cậu khiến một hơi thở gấp vuột khỏi đôi môi đỏ hồng. Mắt cậu nhắm nghiền lại dưới cánh tay và quay mặt sang một bên để môi Kaname chạm vào cổ mình.
“Đôi mắt chứa đầy căm hận đó chỉ thuộc về một mình ta mà thôi.” Zero gượng nhìn lên người phụ nữ đó, mái tóc dài phủ một bên vai, khuôn mặt là một kiệt tác đẹp tuyệt diệu và đôi mắt dịu dàng đó như thể quá đỗi đau đớn để có thể nhìn ngắm. Đôi môi của ả – cong lên một nụ cười – nhưng cả người ả vấy đầy máu của họ.
“Zero.” Chất giọng nóng ấm say người phả vào tai khiến cậu thợ săn run rẩy trong cái ôm của anh, cảm thấy hơi choáng váng bởi dục vọng của người thuần chủng nhưng khi Kaname chạm môi vào cổ Zero, đói khát liếm mút nơi ấy trong khi tay anh cứ miết vào đáy quần của cậu, thì Zero chỉ có thể rên lên và đẩy tay Kaname ra. “Ta muốn em… muốn em khôn cùng…”
Khuôn mặt xinh đẹp kinh người đó tiếp tục nhìn ngắm cậu, từng ngón tay của ả vuốt đều lên xuống mái tóc cậu như thể đó là điều hết sức bình thường. Cậu bất lực nằm trong vòng tay ả, máu vẫn rỉ ra từ vết thương trên cổ cậu bé. Và rồi ả hứa, “Con và ta được trói chặt bởi một dây xích không thể cắt đứt được.”
Kaname mỉm cười trước vệt hồng trên mặt Zero. Anh nâng cằm cậu nhóc lên và chờ đôi mắt tuyệt đẹp ấy nhìn vào mình trước khi câu nói dịu dàng thoát khỏi môi anh.
“Ta yêu em.”
Thình thịch.
Cậu thợ săn sở hữu đôi mắt lilac ngây người và đẩy tay anh ra để phá đi ánh nhìn từ anh, nhưng Kaname đã nâng cằm cậu lên lần nữa và ép cậu không được rời mắt khỏi mình khi anh thu hẹp khoảng cách lại. Hơi thở của anh ôm lấy môi Zero trước cả môi anh và một lần nữa, anh thì thầm. “Ta yêu em.”
Thình thịch. Thình thịch.
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào Zero và cậu thấy mình không tài nào thở được. Tim cậu đang nhảy múa như hoang dại bên dưới ***g ngực đến nỗi cậu nghĩ nó sẽ sớm nổ tung. Thậm chí khi Kaname đã đặt cậu nằm xuống để cả hai bắt đầu hôn và chạm vào nhau trong cái cử chỉ kiềm nén nhẫn nại, tim Zero vẫn không ngừng đập mạnh. Nó cứ như thế, và lại trật nhịp đi mỗi khi Kaname làm một điều gì đó khiến cổ họng Zero tắc lại. Và đây là những gì cậu nhận được cho việc chấp nhận anh, một đêm dài và đầy khoái lạc thỏa mãn trong sự ‘tra tấn’ tràn ngập bởi hơi độc của mối quan hệ giữa hai người và cả tiếng trống không ngừng hòa vào nhịp đập của trái tim cậu.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tuyết trắng như những dây roi bay lượn trong đêm đông lạnh giá, ả đứng giữa một biển trắng mênh mông với nụ cười tàn ác trên môi. Tiếng bay phấp phới của bộ kimono trên cơ thể người phụ nữ trong cơn gió bão kéo theo những lọn tóc trắng toát. Cậu là người đầu tiên cảm giác được ả. Tiếng những chiếc chuông vang lên và rồi ả đã đứng đằng sau, tay đặt trên vai cậu.
“Ta không giống ả.” Là những gì Zero nghe thấy được trước khi mắt cậu bừng mở to.
“Khốn kiếp!” Zero nghiến răng đấm mạnh vào tường, dòng nước lạnh như tát ngược vào mặt cậu, từng giọt từng giọt như những kim châm. Tim cậu đau nhói dưới ***g ngực nặng nề, cơn giận dâng lên áp chế nỗi đau. “Tên khốn,” cậu rít lên phẫn nộ, nhắm chặt mắt lại. Cậu đứng đó một hồi lâu lắng nghe tiếng nước phun xuống, hoàn toàn lờ đi thanh âm đau nhức nơi con tim.
Cuối cùng Zero cũng bước ra khỏi phòng tắm và cậu bất ngờ khi thấy hiệu trưởng đang đứng đó chờ mình. Khuôn mặt ông hiện lên nét yên lặng khi ông nhìn cậu. Nó làm cậu thật khó chịu đến nỗi phải quay mặt đi, ước gì mình có thể tránh được hiệu trưởng và thầy càng lâu càng tốt. Cậu không hề muốn đối mặt với ai hết, ngay lúc này đây. “Tôi không nghĩ là ông còn thức đến giờ này.”
“Con ổn chứ Kiryu-kun?” Cross ân cần hỏi thăm và Zero không cần quay lại nhìn mới thấy được nét u sầu trên gương mặt ông, như thể đang thương tiếc vì những gì cậu đã trải qua vậy. Zero quay lưng lại với ông, mong rằng mình có thể trốn thoát càng nhanh càng tốt mà không phải chạy biến đi như một đứa bé. “Tôi ổn.”
“Nhìn con đang rối rắm lắm.” Ông lặng lẽ cất tiếng, rồi ngưng lại một lúc. “Có phải vì con vẫn còn yêu cậu ấy không?”
Bất thình lình, Zero nao núng dừng bước, cố phớt lờ đi cái siết đau đớn nơi tim khi nghe thấy từ đó. Cậu siết chặt tay xoay người lại liếc nhìn hiệu trưởng dù biết đó có lẽ không phải là cách hay để ứng xử. Nhưng cậu cảm thấy bị hạ thấp và chuyện này giống như Kaien đang có ý đâm chọt cậu vậy. “Ông đang-”
“Làm sao biết rằng mình đang yêu?” Hiệu trưởng tươi cười trích dẫn lại câu nói khiến mắt Zero hẹp lại, và bỗng trừng to trước nụ cười ấm áp am hiểu của ông. Đó là câu mà cậu đã từng hỏi ông khi… Lại một lần nữa quay đi, Zero liếc nhìn chằm chằm vào kệ sách phía góc phải trong giận dữ và xấu hổ, không thể nhìn mặt hiệu trưởng được nữa. Vì không hẳn là muốn hỏi nên cậu chần chừ một hồi lâu. “Ông biết chuyện này bao lâu rồi?”
…
Sự yên lặng cứ tiếp diễn và Zero cảm thấy khó chịu. Cậu quay đầu lén nhìn ánh mắt ông bị che khuất sau gọng kính. “Không lẽ,” cậu lẩm bẩm và xoay mặt đi. Cậu thấy mình thật ngu ngốc. “Ông biết từ đầu đến giờ?”
“Có lẽ vậy,” Hiệu trưởng mỉm cười. “Làm cha thì sẽ luôn biết những chuyện này.” Nói thật thì điều đó đã lộ ra khá rõ bữa tối đêm ấy, nhưng Kaien Cross không biết là hai người đã quan hệ như thế này bao lâu cả. Nhưng mắc gì lại đi thừa nhận chứ. Ông đang đợi Zero bật lại cáu kỉnh nói ông không phải là cha cậu như mọi khi mà, giờ thì ông cau mày khi điều đó không xảy ra.
Zero muốn nói như thế lắm chứ, nhưng bây giờ thì chẳng quan trọng nữa rồi. Nhất là khi chuyện đang như thế này. Cậu chỉ muốn bò lên giường cố gắng ngủ để giả vờ rằng mình không hề nhớ tới đôi bàn tay ấm áp đã bao trọn cơ thể cậu trong hơi ấm dễ chịu nơi căn phòng đó. Cậu muốn quên đi những lời thì thầm ấy, ham muốn ấy.
“Phải nói là ta hơi bất ngờ nhưng cũng thật nhẹ nhõm-”
Zero siết chặt tay ngoái lại đầy hoài nghi. “Nhẹ nhõm?”
Kaien cau mày nhìn nét cay đắng lạnh lùng trên khuôn mặt Zero. Ông rất muốn kéo Zero về phía mình và ôm chầm lấy cậu vỗ về rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng Zero sẽ chẳng bao giờ cho ông làm thế đâu. Nhất là ông. “Kể cho ta nghe chuyện đã xảy ra đi, Kiryu-kun.”
“Ông thấy rồi mà,” Cậu lầm bầm quay mặt đi, ý ám chỉ vết cắn trên cổ mình khi Yagari lôi cậu đến trước mặt ông đêm đó. Cậu buộc bản thân mình không được nhớ lại. “Còn gì để nói nữa chứ?”
Kaien im lặng không nói gì trong vài giây rồi hơi mệt mỏi thở hắt ra. Ông ngắm nhìn Zero một lát, cậu đã lớn lên thành một chàng trai thật khôi ngô, kiêu ngạo và bướng bỉnh rất xinh đẹp, như bố mẹ cậu vậy. Cậu thật sự mạnh mẽ, đến nỗi Kaien cũng không hoàn toàn hiểu được con người mạnh mẽ trong cậu, nhưng cậu nhóc vẫn còn quá trẻ và lạc lối. “Hẳn con đã cho cậu ấy tiếp xúc gần lắm nên mới có chuyện xảy ra.”
Zero giật mình, tiếng gầm nhẹ vuột khỏi cổ họng cậu. Cậu không hề muốn bị người khác đập thẳng vào mặt mình bằng sự ngu ngốc của chính cậu. Cậu không cần Kaien gợi nhắc lại sự dại dột của mình. Nhưng khi ông tiếp tục thì cậu chỉ có thể lắng nghe. “Cách chúng ta sống cũng như đánh giá mọi chuyện là đúng hay sai thật sự rất khác và ảnh hưởng đến quyết định của mình, nhưng tình cảm thì vẫn không đổi, Zero à. Những gì con cho là đáng hận và sợ hãi có lẽ lại hoàn toàn khác biệt đối với Kaname-kun.”
Hàng loạt chuỗi kí ức xoẹt ngang tâm trí Zero khiến cậu choáng váng. Một bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu, răng cắn vào đôi môi mềm mại của cậu, lập tức liếm đi những giọt máu vừa mới trào ra. Hành động nhỏ nhặt ấy khiến cậu rùng mình và thì thầm đáp trả, “Sẽ chẳng thay đổi được gì cả.”
Bàn tay trên vai làm cậu bất ngờ nhưng Zero không biểu hiện ra mà để hơi ấm từ bàn tay ấy truyền vào cơ thể lạnh giá của mình. “Thật đáng sợ, phải không?” Hiệu trưởng nhẹ nhàng cất tiếng, trong giọng nói mang theo điểm cười. “Khi người ta đang yêu?”
Zero yên lặng nhắm nghiền mắt lại.
“Cơn giận… không kéo dài được lâu đâu, Zero.”
Tình… chẳng qua chỉ là đớn đau dày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.