Chương 66: Ký ức [trung]
Thủ Quyện Phao Thư
24/08/2022
"Một đôi này là hàng mới tới?"
"Vừa mới sinh, cái gì cũng không hiểu, vừa vặn hợp khẩu vị của vị kia."
"Giống như nắm tuyết vậy, hừ, thật là nghiệp chướng."
"Đừng nói nhảm, làm lẹ lên."
Ký ức xa xôi của Bạch Tiểu Hổ hiện lại, ánh mắt lại vẫn chưa thể mở.
Ký ức còn dừng lại sau khi lên xe Miểu Miểu, bọn họ trò truyện về tập phim cậu bé Bọt Biển bị ông chú đuổi việc, Miểu Miểu bỗng nhiên hắt hơi một cái, sau đó...sau đó cái gì cậu cũng không nhớ rõ.
Lúc này cậu nghe được giọng nức nở, là âm thanh của Miểu Miểu.
"Con, con không biết ông đang nói gì...Con, con phải về nhà...Ô ô ô..."
"Tên nhóc lừa đảo, lại không nói thật, chú đây phải giáo huấn đứa trẻ hư đấy."
"Con không có...Con không có thật....Con không phải yêu quái..."
Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng Miểu Miểu, nghĩ thầm mình đang nằm mơ sao. Ý thức của cậu dãy dụa ra khỏi mặt nước, mí mắt rốt cuộc cũng nghe theo sai khiến của cậu, mơ mơ màng mở ra một cái khe, liền thấy tứ chi Miểu Miểu mở rộng bị treo trên không trung. Một người đàn ông mặc áo trắng hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay nắm cằm Miểu Miểu.
Bạch Tiểu Hổ nhất thời tỉnh táo, theo bản năng quát to một tiếng: "Ông làm gì đó?!"
Cậu nghĩ mình gọi rất lớn tiếng, kỳ thực ngay cả tiếng kêu của mèo con sinh bệnh cũng không bằng.
Người đàn ông nghe được động tĩnh, quay đầu lại, nhếch miệng cười với Bạch Tiểu Hổ nằm nghiêng trên giường.
"Con ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh."
Cả người Bạch Tiểu Hổ vô lực, hoảng sợ nhìn người đàn ông bước từng bước đến mình, động tác vô cùng mềm nhẹ mà nâng cậu dậy lót gối dưới lưng cậu.
"Con ngoan, con suýt nữa bị yêu quái ăn thịt, hên là chú cứu được con."
"Ông nói bậy! Con không có!", Miểu Miểu rơi nước mắt, thê thảm kêu lên, cậu nhóc vội vàng nhìn Bạch Tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, ông ta là đồ xấu xa, không được bị ông ta lừa."
Bạch Tiểu Hổ đương nhiên không tin người xa lạ này, mặc dù ánh mắt đối phương nhìn cậu vừa ông nhu lại an hòa, lộ ra động viên vô thanh, Bạch Tiểu Hổ được người đàn ông nửa ôm vào lòng nhưng lông tơ cả người đều dựng lên, có loại cảm giác phi thường xấu.
Người đàn ông bị Miểu Miểu cắt ngang nhưng cũng không tức giận, chỉ vào Miểu Miểu cười híp mắt nói với Bạch Tiểu Hổ: "Con ngoan, nó là một con yêu quái do rắn độc biến thành đó."
Viền mắt Bạch Tiểu Hổ đã hơi đỏ lên, cậu co rúm lại run giọng năn nỉ với người đàn ông: "Chú, chú lầm rồi, Miểu Miểu là bạn tốt của con, chú thả tụi con về nhà được không..."
Người đàn ông bất đắc dĩ lại tràn ngập thương tiếc xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại xõa tung của Bạch Tiểu Hổ, trong mắt lướt qua tia than thở, ông ta phi thường hài lòng với hàng lần này trang viên cung cấp.
"Thật là đứa bé khờ, chú nói cho con, bọn yêu quái thích ăn nhất là thịt người, đặc biệt là sau khi làm nhân loại đưa hết thảy tín nhiệm cùng yêu thương cho bọn nó, lúc này thịt người đối với yêu quái mà nói là đồ ăn ngon nhất trên đời."
"Con rắn yêu này tiếp cận con lấy lòng con, kỳ thực là để có được sự tin tưởng của con, sau đó ngay lúc con vui tươi nhất, một hơi nuốt trọn con."
Bạch Tiểu Hổ một mặt kinh ngạc, không biết sao đối phương lại nói đến chuyện này. Cậu tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng cũng biết thế giới này không có yêu quái.
"Chú, chú đang đùa dai phải không..."
Người đàn ông búng nhẹ lên mũi Bạch Tiểu Hổ, hơi thở phun bên tai Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ cứng đờ người như bị ác ma nhìn chằm chằm.
"——Đến cùng thì nó đối với nhân loại nó cũng là một con yêu quái ăn thịt người."
Trực giác Bạch Tiểu Hổ kêu không đúng, cậu kéo tay người đàn ông, ngửa đầu mở to đôi mắt đen láy ướt nước, âm thanh tràn đầy cầu xin: "Chú..."
Hơi thở người đàn ông tăng lên, mũi ông ta thở gấp, trong tròng mắt hiện lên tơ máu, Bạch Tiểu Hổ bị biểu hiện bỗng nhiên dữ tợn của ông ta dọa sợ đến run tay buông ống tay áo ra.
"Con rất nhanh sẽ biết chú không có lừa con.", người đàn ông "Khặc khặc" nở nụ cười, xoay ngươi đi về phía Miểu Miểu...
Con ngươi Bạch Tiểu Hổ đột nhiên co rút lại, ánh mắt trợn tròn lên. Cậu hé miệng, tiếng thét sợ hãi muốn thoát ra khỏi cổ họng nhưng hết sức sợ hãi cùng không thể tin tưởng như đôi vuốt sắc bén, chặn cổ cậu lại thật chặt, Bạch Tiểu Hổ không phát ra được bất kì âm thanh nhỏ nào.
Tiếng Miểu Miểu gào lên, tiếng khóc rống, tiếng bé trai kêu rên tràn ngập trong căn phòng, dần đần thanh âm gì cũng không có, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc của người đàn ông.
Máu đỏ tươi văng tung tóe, bắn lên tường, rơi vào trên chụp đèn, càng ngày càng nhiều máu chảy ra trên sàn nhà.
Bạch Tiểu Hổ không nhúc nhích, con ngươi đã bắt đầu khuyếch tán, từ lâu mất đi tiêu cự, cậu như con rối không còn linh hồn, ngơ ngác ngồi trên giường.
Người đàn ông xoay người, gỡ kính mắt xuống lau vết máu dính trên mặt. Nhưng hai tay của ông ta cũng dính đầy máu tươi, mắt kính nhất thời bị xoa toàn màu đỏ. Người đàn ông "ai nha" một tiếng, khổ não nói với Bạch Tiểu Hổ: "Chú lại quên đeo găng tay, quá bẩn, mau đi rửa lại thôi."
Vừa nói ông ta vừa đi đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng xà bông rửa tay rửa sạch tay ba lần cùng kính của mình, gỡ cái khăn mặt màu trắng bên cạnh lau khô nước, một lần nữa mỉm cười với Bạch Tiểu hổ: "Con xem, chú không phải nói nó là rắn yêu sao?"
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ thẳng tắp nhìn chằm chằm Miểu Miểu treo lơ lửng trên không trung, cậu nhóc đã không còn là dáng dấp của loài người, đường vân trắng đỏ như hoa mận trong tuyết.
Người đàn ông nhìn cậu như vậy, bất mãn nhíu mày: "Chú giúp con giết rắn yêu, tại sao không vui?"
Bạch Tiểu Hổ duy trì tư thế cũ, không nháy mắt nhìn chằm chằm Miểu Miểu. Người đàn ông không có được câu trả lời, cũng không thấy phản ứng gì, hơi cảm thấy vô vị, nắm cằm Bạch Tiểu Hổ, tỉ mỉ nhìn hai mắt cậu.
Đá quý màu đen vốn linh động thuần khiết bị bịt kín một tầng sương mù nồng đậm, như cánh đồng tĩnh mịch hoang vung. Người đàn ông buông tay, lấy khăn ra xoa ngón tay một chút, mất hết cả hứng than thở: "Đáng tiếc, thật không chơi được.", ông ta bỏ lại chiến khăn tay, giẫm dấu chân đầy máu ra khỏi phòng.
"Không chuyển nó đi?"
"Không chuyển, trước tiên giữ lại."
"Sẽ không ngu luôn chứ? Một chút phản ứng cũng không có."
"Phỏng chừng là phế rồi, như vậy cứ xử lý bằng cách giảm giá trước đi, trước tiêm giam nó lại, nói không chừng có người yêu thích loại này."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, trong góc tường gạch bày một đóng cỏ khô, trong không khí có mùi của động vật gì đó. Bạch Tiểu Hổ núp trong góc tường, gió thổi qua lan can sắt, "vù vù" từng cơn.
Bạch Tiểu Hổ trợn tròn mắt nhìn một điểm trong hư vô, có lúc không biết tiếng động vật gào théo từ nơi nào, theo sau là một trận quát lớn cùng chấn động của thiết côn đập vào lan can.
Bạch Tiểu Hổ ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến tận khi bóng đêm âm trầm, hết thảy thanh âm cũng dần đi xa, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Bạch Tiểu Hổ.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, như hạt châu rơi xuống từng hạt, cả người Bạch Tiểu Hổ run lẩy bẩy, nhưng một tia thanh âm nào cũng không phát ra được. Cậu nhếch khóe miệng, không ngừng gào lên không ra tiếng——
Miểu Miểu, Miểu Miểu, Miểu Miểu...
Bạch Tiểu Hổ bị sốt, lúc phát hiện đã thần trí không rõ. Bác sĩ thú y trong trang viên chích cho cậu thuốc hạ sốt, sau khi sốt nhẹ ba ngày, Bạch Tiểu Hổ mới hoàn toàn hạ sốt. Cả người gầy sọc đi, môi cũng nổi lên tầng da chết.
"Sao lại thành thế này?"
Có người đứng nói chuyện ngoài song sắt, Bạch Tiểu Hổ nằm nhoài trên đống cỏ, lộ ra nửa gò má hơi lõm xuống, cằm nhọn đến mức nhìn mà giật mình.
"Không phải nói không còn tác dụng gì sao?"
"Vị kia nổi lên cách chơi mới, lúc này muốn làm bác sĩ tâm lý."
"Cũng biết chơi quá nhỉ, chà chà."
"Mấy ngày sau chú ý tới nó nhiều chút, vị kia tuần sau lại đến đây đó."
"Được rồi, nhất định sẽ cho nó ăn đến béo trắng."
Phòng Bạch Tiểu Hổ đang ở được rửa lại một lần nữa, mỗi ngày đều có người đến phơi đống cỏ khô cùng đem nước sạch đồ ăn đến. Mỗi ngày cậu đều duy trì tư thế núp ở góc tường, vừa bắt đầu ngay cả cơm cũng không ăn, sau đó bị người mạnh mẽ cho ăn qua một lần mới ngoan ngoãn đúng hạn ăn uống.
Người phụ trách sau khi thấy cậu không tiếng động bé ngoan nghe lời xong, giám sát thêm hai lần liền không thèm làm nữa, mỗi lần đem cơm đến đều ném đó rồi rời đi.
Chiều hôm đó, bên cạnh truyền đến tiếng ầm ĩ, Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng hổ con gào thét, con ngươi không một gợn sóng của cậu rốt cuộc giật giật.
"Con này cũng không được?"
"Không được, quá dữ, bên trên nói không muốn huấn luyện lại."
"Mày là nói..."
"Ừm, sau khi đói chết thì làm rượu Hổ Cốt."
Nghe người đi xa, Bạch Tiểu Hổ không nhịn được dán tai vào vách tường tỉ mỉ nghe. Cậu cũng không biết tại sao mình làm như thế, hay vì nghĩ đến con hổ bông Miểu Miểu tặng cậu, hay cảm thấy hàng xóm này khả năng cũng giống với Miểu Miểu, mặc dù là động vật nhưng cũng có thể biến thành dáng dấp nhân loại.
Cậu muốn biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra...
Lúc ăn cơm tối, Bạch Tiểu Hổ lét lút đem sáu viên thịt viên giấu trong đống cỏ khô. Đợi trời tối người ngủ hết, bỗng nhiên Bạch Tiểu Hổ mở miệng.
"Cậu đã ngủ chưa?"
Sát vách không có tiếng đáp lại, Bạch Tiểu Hổ không biết sao lại cảm giác được đối phương còn chưa ngủ, vậy nên nói: "Tớ có đồ ăn..."
Qua gần một phút, ngay khi Bạch Tiểu Hổ muốn từ bỏ, sát vách truyền đến một đạo thanh âm khàn khàn: "Sao cậu lại cho tôi?"
Thanh âm bé trai bi bô, phát âm cũng không phải tiêu chuẩn lắm, tựa như đọc từng chữ không rõ. Nghe được hổ con nói chuyện được thật, trong mắt Bạch Tiểu Hổ rốt cuộc có thần thái.
Giống thế, cậu ấy cũng giống với Miểu Miểu!
"Cậu chờ một chút, tớ liền đưa cho cậu."
Mấy ngày nay Bạch Tiểu Hổ núp ở góc tường, trong lúc vô tình phát hiện một khối gạch không được gắn chặt. Mỗi ngày cậu đều duỗi tay lôi nó ra, vậy mà thật sự bị cậu kéo ra ngoài.
Cậu cẩn thận từng li từng tí lấy miếng gạch ra, trước đem một viên thịt bỏ vào, sau đó nằm ngoài lên đống cỏ xem.
Rất nhanh, một cái móng vuốt lông xù luồn vào trong hốc lôi viên thịt ra, Bạch Tiểu Hổ nhìn thấy móng vuốt hổ con đầy lông tơ chợt lóe lên, nước mắt không điềm báo gì trào ra viền mắt.
"Cậu khóc?"
Bạch Tiểu Hổ khịt khịt mũi: "Không có..."
"Nếu không nỡ thì thôi vậy."
"Không có, tớ, tớ chỉ là nhớ một người bạn.", Bạch Tiểu Hổ gần như thì thào nói, đem hết từng viên thị còn lại bỏ vào trong hốc.
Sát vách truyền đến tiếng nhai cùng tiếng nói ngọng: "Người đó ở đâu?"
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên che miệng lại, những vẫn lộ ra âm thanh ấm ách "ô ô".
Sát vách tựa như trầm mặc trong nháy mắt, bỗng nhiên nói: "Tôi tên Thiên Châu."
Bạch Tiểu Hổ lau nước mắt, nhịn tiếng nấc nói: "Điềm Chúc thật sao? Tớ là Bạch Tiểu Hổ."
Sát vách kinh ngạc: "Cậu cũng là hổ tộc?"
"Tớ là nhân loại, cùng bị bắt với bạn của tớ, bạn của tớ là...", Bạch Tiểu hổ nghĩ đối phương vừa nói tới "Hổ tộc", nói: "Miểu Miểu là Xà tộc..."
Sát vách bỗng nhiên yên lặng, Bạch Tiểu Hổ đợi một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: "Điềm Chúc, cậu đã ngủ chưa?"
Đối phương không trả lời cậu, Bạch Tiểu Hổ hít hít mũi, cho rằng hổ con ăn no đã ngủ, liền nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Điềm Chúc."
"Vừa mới sinh, cái gì cũng không hiểu, vừa vặn hợp khẩu vị của vị kia."
"Giống như nắm tuyết vậy, hừ, thật là nghiệp chướng."
"Đừng nói nhảm, làm lẹ lên."
Ký ức xa xôi của Bạch Tiểu Hổ hiện lại, ánh mắt lại vẫn chưa thể mở.
Ký ức còn dừng lại sau khi lên xe Miểu Miểu, bọn họ trò truyện về tập phim cậu bé Bọt Biển bị ông chú đuổi việc, Miểu Miểu bỗng nhiên hắt hơi một cái, sau đó...sau đó cái gì cậu cũng không nhớ rõ.
Lúc này cậu nghe được giọng nức nở, là âm thanh của Miểu Miểu.
"Con, con không biết ông đang nói gì...Con, con phải về nhà...Ô ô ô..."
"Tên nhóc lừa đảo, lại không nói thật, chú đây phải giáo huấn đứa trẻ hư đấy."
"Con không có...Con không có thật....Con không phải yêu quái..."
Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng Miểu Miểu, nghĩ thầm mình đang nằm mơ sao. Ý thức của cậu dãy dụa ra khỏi mặt nước, mí mắt rốt cuộc cũng nghe theo sai khiến của cậu, mơ mơ màng mở ra một cái khe, liền thấy tứ chi Miểu Miểu mở rộng bị treo trên không trung. Một người đàn ông mặc áo trắng hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay nắm cằm Miểu Miểu.
Bạch Tiểu Hổ nhất thời tỉnh táo, theo bản năng quát to một tiếng: "Ông làm gì đó?!"
Cậu nghĩ mình gọi rất lớn tiếng, kỳ thực ngay cả tiếng kêu của mèo con sinh bệnh cũng không bằng.
Người đàn ông nghe được động tĩnh, quay đầu lại, nhếch miệng cười với Bạch Tiểu Hổ nằm nghiêng trên giường.
"Con ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh."
Cả người Bạch Tiểu Hổ vô lực, hoảng sợ nhìn người đàn ông bước từng bước đến mình, động tác vô cùng mềm nhẹ mà nâng cậu dậy lót gối dưới lưng cậu.
"Con ngoan, con suýt nữa bị yêu quái ăn thịt, hên là chú cứu được con."
"Ông nói bậy! Con không có!", Miểu Miểu rơi nước mắt, thê thảm kêu lên, cậu nhóc vội vàng nhìn Bạch Tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, ông ta là đồ xấu xa, không được bị ông ta lừa."
Bạch Tiểu Hổ đương nhiên không tin người xa lạ này, mặc dù ánh mắt đối phương nhìn cậu vừa ông nhu lại an hòa, lộ ra động viên vô thanh, Bạch Tiểu Hổ được người đàn ông nửa ôm vào lòng nhưng lông tơ cả người đều dựng lên, có loại cảm giác phi thường xấu.
Người đàn ông bị Miểu Miểu cắt ngang nhưng cũng không tức giận, chỉ vào Miểu Miểu cười híp mắt nói với Bạch Tiểu Hổ: "Con ngoan, nó là một con yêu quái do rắn độc biến thành đó."
Viền mắt Bạch Tiểu Hổ đã hơi đỏ lên, cậu co rúm lại run giọng năn nỉ với người đàn ông: "Chú, chú lầm rồi, Miểu Miểu là bạn tốt của con, chú thả tụi con về nhà được không..."
Người đàn ông bất đắc dĩ lại tràn ngập thương tiếc xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại xõa tung của Bạch Tiểu Hổ, trong mắt lướt qua tia than thở, ông ta phi thường hài lòng với hàng lần này trang viên cung cấp.
"Thật là đứa bé khờ, chú nói cho con, bọn yêu quái thích ăn nhất là thịt người, đặc biệt là sau khi làm nhân loại đưa hết thảy tín nhiệm cùng yêu thương cho bọn nó, lúc này thịt người đối với yêu quái mà nói là đồ ăn ngon nhất trên đời."
"Con rắn yêu này tiếp cận con lấy lòng con, kỳ thực là để có được sự tin tưởng của con, sau đó ngay lúc con vui tươi nhất, một hơi nuốt trọn con."
Bạch Tiểu Hổ một mặt kinh ngạc, không biết sao đối phương lại nói đến chuyện này. Cậu tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng cũng biết thế giới này không có yêu quái.
"Chú, chú đang đùa dai phải không..."
Người đàn ông búng nhẹ lên mũi Bạch Tiểu Hổ, hơi thở phun bên tai Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ cứng đờ người như bị ác ma nhìn chằm chằm.
"——Đến cùng thì nó đối với nhân loại nó cũng là một con yêu quái ăn thịt người."
Trực giác Bạch Tiểu Hổ kêu không đúng, cậu kéo tay người đàn ông, ngửa đầu mở to đôi mắt đen láy ướt nước, âm thanh tràn đầy cầu xin: "Chú..."
Hơi thở người đàn ông tăng lên, mũi ông ta thở gấp, trong tròng mắt hiện lên tơ máu, Bạch Tiểu Hổ bị biểu hiện bỗng nhiên dữ tợn của ông ta dọa sợ đến run tay buông ống tay áo ra.
"Con rất nhanh sẽ biết chú không có lừa con.", người đàn ông "Khặc khặc" nở nụ cười, xoay ngươi đi về phía Miểu Miểu...
Con ngươi Bạch Tiểu Hổ đột nhiên co rút lại, ánh mắt trợn tròn lên. Cậu hé miệng, tiếng thét sợ hãi muốn thoát ra khỏi cổ họng nhưng hết sức sợ hãi cùng không thể tin tưởng như đôi vuốt sắc bén, chặn cổ cậu lại thật chặt, Bạch Tiểu Hổ không phát ra được bất kì âm thanh nhỏ nào.
Tiếng Miểu Miểu gào lên, tiếng khóc rống, tiếng bé trai kêu rên tràn ngập trong căn phòng, dần đần thanh âm gì cũng không có, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc của người đàn ông.
Máu đỏ tươi văng tung tóe, bắn lên tường, rơi vào trên chụp đèn, càng ngày càng nhiều máu chảy ra trên sàn nhà.
Bạch Tiểu Hổ không nhúc nhích, con ngươi đã bắt đầu khuyếch tán, từ lâu mất đi tiêu cự, cậu như con rối không còn linh hồn, ngơ ngác ngồi trên giường.
Người đàn ông xoay người, gỡ kính mắt xuống lau vết máu dính trên mặt. Nhưng hai tay của ông ta cũng dính đầy máu tươi, mắt kính nhất thời bị xoa toàn màu đỏ. Người đàn ông "ai nha" một tiếng, khổ não nói với Bạch Tiểu Hổ: "Chú lại quên đeo găng tay, quá bẩn, mau đi rửa lại thôi."
Vừa nói ông ta vừa đi đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng xà bông rửa tay rửa sạch tay ba lần cùng kính của mình, gỡ cái khăn mặt màu trắng bên cạnh lau khô nước, một lần nữa mỉm cười với Bạch Tiểu hổ: "Con xem, chú không phải nói nó là rắn yêu sao?"
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ thẳng tắp nhìn chằm chằm Miểu Miểu treo lơ lửng trên không trung, cậu nhóc đã không còn là dáng dấp của loài người, đường vân trắng đỏ như hoa mận trong tuyết.
Người đàn ông nhìn cậu như vậy, bất mãn nhíu mày: "Chú giúp con giết rắn yêu, tại sao không vui?"
Bạch Tiểu Hổ duy trì tư thế cũ, không nháy mắt nhìn chằm chằm Miểu Miểu. Người đàn ông không có được câu trả lời, cũng không thấy phản ứng gì, hơi cảm thấy vô vị, nắm cằm Bạch Tiểu Hổ, tỉ mỉ nhìn hai mắt cậu.
Đá quý màu đen vốn linh động thuần khiết bị bịt kín một tầng sương mù nồng đậm, như cánh đồng tĩnh mịch hoang vung. Người đàn ông buông tay, lấy khăn ra xoa ngón tay một chút, mất hết cả hứng than thở: "Đáng tiếc, thật không chơi được.", ông ta bỏ lại chiến khăn tay, giẫm dấu chân đầy máu ra khỏi phòng.
"Không chuyển nó đi?"
"Không chuyển, trước tiên giữ lại."
"Sẽ không ngu luôn chứ? Một chút phản ứng cũng không có."
"Phỏng chừng là phế rồi, như vậy cứ xử lý bằng cách giảm giá trước đi, trước tiêm giam nó lại, nói không chừng có người yêu thích loại này."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, trong góc tường gạch bày một đóng cỏ khô, trong không khí có mùi của động vật gì đó. Bạch Tiểu Hổ núp trong góc tường, gió thổi qua lan can sắt, "vù vù" từng cơn.
Bạch Tiểu Hổ trợn tròn mắt nhìn một điểm trong hư vô, có lúc không biết tiếng động vật gào théo từ nơi nào, theo sau là một trận quát lớn cùng chấn động của thiết côn đập vào lan can.
Bạch Tiểu Hổ ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến tận khi bóng đêm âm trầm, hết thảy thanh âm cũng dần đi xa, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Bạch Tiểu Hổ.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, như hạt châu rơi xuống từng hạt, cả người Bạch Tiểu Hổ run lẩy bẩy, nhưng một tia thanh âm nào cũng không phát ra được. Cậu nhếch khóe miệng, không ngừng gào lên không ra tiếng——
Miểu Miểu, Miểu Miểu, Miểu Miểu...
Bạch Tiểu Hổ bị sốt, lúc phát hiện đã thần trí không rõ. Bác sĩ thú y trong trang viên chích cho cậu thuốc hạ sốt, sau khi sốt nhẹ ba ngày, Bạch Tiểu Hổ mới hoàn toàn hạ sốt. Cả người gầy sọc đi, môi cũng nổi lên tầng da chết.
"Sao lại thành thế này?"
Có người đứng nói chuyện ngoài song sắt, Bạch Tiểu Hổ nằm nhoài trên đống cỏ, lộ ra nửa gò má hơi lõm xuống, cằm nhọn đến mức nhìn mà giật mình.
"Không phải nói không còn tác dụng gì sao?"
"Vị kia nổi lên cách chơi mới, lúc này muốn làm bác sĩ tâm lý."
"Cũng biết chơi quá nhỉ, chà chà."
"Mấy ngày sau chú ý tới nó nhiều chút, vị kia tuần sau lại đến đây đó."
"Được rồi, nhất định sẽ cho nó ăn đến béo trắng."
Phòng Bạch Tiểu Hổ đang ở được rửa lại một lần nữa, mỗi ngày đều có người đến phơi đống cỏ khô cùng đem nước sạch đồ ăn đến. Mỗi ngày cậu đều duy trì tư thế núp ở góc tường, vừa bắt đầu ngay cả cơm cũng không ăn, sau đó bị người mạnh mẽ cho ăn qua một lần mới ngoan ngoãn đúng hạn ăn uống.
Người phụ trách sau khi thấy cậu không tiếng động bé ngoan nghe lời xong, giám sát thêm hai lần liền không thèm làm nữa, mỗi lần đem cơm đến đều ném đó rồi rời đi.
Chiều hôm đó, bên cạnh truyền đến tiếng ầm ĩ, Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng hổ con gào thét, con ngươi không một gợn sóng của cậu rốt cuộc giật giật.
"Con này cũng không được?"
"Không được, quá dữ, bên trên nói không muốn huấn luyện lại."
"Mày là nói..."
"Ừm, sau khi đói chết thì làm rượu Hổ Cốt."
Nghe người đi xa, Bạch Tiểu Hổ không nhịn được dán tai vào vách tường tỉ mỉ nghe. Cậu cũng không biết tại sao mình làm như thế, hay vì nghĩ đến con hổ bông Miểu Miểu tặng cậu, hay cảm thấy hàng xóm này khả năng cũng giống với Miểu Miểu, mặc dù là động vật nhưng cũng có thể biến thành dáng dấp nhân loại.
Cậu muốn biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra...
Lúc ăn cơm tối, Bạch Tiểu Hổ lét lút đem sáu viên thịt viên giấu trong đống cỏ khô. Đợi trời tối người ngủ hết, bỗng nhiên Bạch Tiểu Hổ mở miệng.
"Cậu đã ngủ chưa?"
Sát vách không có tiếng đáp lại, Bạch Tiểu Hổ không biết sao lại cảm giác được đối phương còn chưa ngủ, vậy nên nói: "Tớ có đồ ăn..."
Qua gần một phút, ngay khi Bạch Tiểu Hổ muốn từ bỏ, sát vách truyền đến một đạo thanh âm khàn khàn: "Sao cậu lại cho tôi?"
Thanh âm bé trai bi bô, phát âm cũng không phải tiêu chuẩn lắm, tựa như đọc từng chữ không rõ. Nghe được hổ con nói chuyện được thật, trong mắt Bạch Tiểu Hổ rốt cuộc có thần thái.
Giống thế, cậu ấy cũng giống với Miểu Miểu!
"Cậu chờ một chút, tớ liền đưa cho cậu."
Mấy ngày nay Bạch Tiểu Hổ núp ở góc tường, trong lúc vô tình phát hiện một khối gạch không được gắn chặt. Mỗi ngày cậu đều duỗi tay lôi nó ra, vậy mà thật sự bị cậu kéo ra ngoài.
Cậu cẩn thận từng li từng tí lấy miếng gạch ra, trước đem một viên thịt bỏ vào, sau đó nằm ngoài lên đống cỏ xem.
Rất nhanh, một cái móng vuốt lông xù luồn vào trong hốc lôi viên thịt ra, Bạch Tiểu Hổ nhìn thấy móng vuốt hổ con đầy lông tơ chợt lóe lên, nước mắt không điềm báo gì trào ra viền mắt.
"Cậu khóc?"
Bạch Tiểu Hổ khịt khịt mũi: "Không có..."
"Nếu không nỡ thì thôi vậy."
"Không có, tớ, tớ chỉ là nhớ một người bạn.", Bạch Tiểu Hổ gần như thì thào nói, đem hết từng viên thị còn lại bỏ vào trong hốc.
Sát vách truyền đến tiếng nhai cùng tiếng nói ngọng: "Người đó ở đâu?"
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên che miệng lại, những vẫn lộ ra âm thanh ấm ách "ô ô".
Sát vách tựa như trầm mặc trong nháy mắt, bỗng nhiên nói: "Tôi tên Thiên Châu."
Bạch Tiểu Hổ lau nước mắt, nhịn tiếng nấc nói: "Điềm Chúc thật sao? Tớ là Bạch Tiểu Hổ."
Sát vách kinh ngạc: "Cậu cũng là hổ tộc?"
"Tớ là nhân loại, cùng bị bắt với bạn của tớ, bạn của tớ là...", Bạch Tiểu hổ nghĩ đối phương vừa nói tới "Hổ tộc", nói: "Miểu Miểu là Xà tộc..."
Sát vách bỗng nhiên yên lặng, Bạch Tiểu Hổ đợi một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: "Điềm Chúc, cậu đã ngủ chưa?"
Đối phương không trả lời cậu, Bạch Tiểu Hổ hít hít mũi, cho rằng hổ con ăn no đã ngủ, liền nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Điềm Chúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.