Chương 29: Tản bộ
Thủ Quyện Phao Thư
09/04/2022
Mẹ Bạch làm cơm tối rất ngon, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng mà khỏe
mạnh, ngay cả món thịt xào cũng có ớt chuông và nấm. Trình Thiên Châu
bưng bát cơm, rơi vào bầu trời u buồn...
"Đây là rau dại do bố của Bạch Tiểu Hổ mang về từ trên núi đó, đặc biệt tươi, con nếm thử xem..."
Trơ mắt nhìn mẹ Bạch công khai gắp cọng cỏ xanh mượt cường ngạnh bỏ vào chén anh, dưới ánh mắt mong chờ của cả hai người, Trình Thiên Châu không có cách nào đem nó chôn xuống đáy bát, hay một ngụm nuốt luôn nó được. Lần đầu tiên trong đời anh để đồ ăn như rau dưa ở yên trong miệng mình trong năm giây.
"Sao nào, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm phải không?" Bạch Tiểu Hổ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu cố nuốt xuống cái cục xơ khiến đầu lưỡi tê rần, trịnh trọng gật đầu nói: "Ừm, ăn rất ngon."
"Vậy cậu ăn nhiều chút."
Trong mắt Trình Thiên Châu là bể khổ, mặt xanh như miếng rau vừa ăn, nhưng vẫn giơ đũa về cái lá mà anh ghét cay ghét đắng.
"Còn có cá kho, cậu giống như thích ăn thịt lắm nhỉ."
Nghe được câu này, Trình Thiên Châu vốn muốn đáp đũa xuống miếng rau quyết đoán nhấn ga về trước, thò vào món cá kho mềm mại...
Một bữa cơm vừa thống khổ vừa vui sướng.
Lúc kết thúc, Trình Thiên Châu thở phào nhẹ nhõm một cái thật to trong lòng.
"Các con vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ dọn cho." Bạch Vi nói với Bạch Tiểu Hổ: "Bây giờ còn sớm, các con nếu muốn ra ngoài chơi cũng có thể."
Bạch Tiểu Hổ cũng không biết người bình thường khi mời bạn về nhà sẽ làm gì, cậu châm chước nói: "Nếu không chúng ta trước xuống dưới tản bộ tiêu cơm?"
Nghe được hai chữ "tiêu cơm" Trình Thiên Châu không biết làm sao để trả lời, anh muốn nói anh còn có thể nuốt nửa con bò cơ.
Ba bát cơm, bốn cái đùi gà, một nửa con cá, còn có món rau không thể không nuốt xuống, căn bản không đủ nhét kẽ răng. Hết thảy đều là vì lưu lại hình tượng nhã nhặn thận trọng trước mặt Bạch Vi.
Thế nhưng nếu cùng Bạch Tiểu Hổ tản bộ dưới ánh tà dương...
"Được." Trình Thiên Châu quyết đoán gật đầu.
Tiểu khu xanh hóa rất tốt, bọn họ dọc theo con đường lát đá cuội chậm rãi đi, trên đầu là bóng cây bung xòe nhiệt liệt của Phượng Vĩ. Tán cây lớn rũ xuống, cánh hoa hồng cam nở rộ như ánh hoàng hôn rực rỡ. Đúng như tên gọi, lá cây như lông Phượng bay, cánh hoa như vương miện của Phượng Hoàng.
Ánh tà dương xuyên qua kẽ lá rơi lên người Bạch Tiểu Hổ, mái tóc như được mạ lên lớp kẹo đường, trông vừa xoăn vừa bồng bềnh. Vừa lúc gió nhẹ thổi qua, cọng tóc trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, Trình Thiên Châu không kìm được thò tay nghịch.
Bạch Tiểu Hổ dừng bước, một mặt "cậu làm gì thế" nhìn anh. Trình Thiên Châu nghĩ thầm đã đâm lao thì đành theo lao vậy, bàn tay từ đỉnh đầu trượt xuống sau gáy, sợi tóc cắm vào năm ngón tay, tiện thể xoa nắn miếng thịt mềm mềm sau gáy.
Mặt Bạch Tiểu Hổ ngơ ngơ: Sao cậu cảm thấy hành động này của Trình Thiên Châu cứ như đang vuốt mèo ấy...
"Tóc cậu là theo di truyền từ bố sao?" Vẻ mặt Trình Thiên Châu tỉnh bơ, thật giống như cử động hồi nãy của anh chả có gì là đột ngột, "Cô tóc rất thẳng, cũng đen nhánh, cậu không giống cô ấy."
Bạch Tiểu Hổ giơ tay tóm lọn tóc nhỏ xoăn xoăn bên tai, nói: "Không đâu, tôi giống bà nội, bố nói đây là di truyền cách thế hệ."
Trình Thiên Châu thuận miệng hỏi: "Bà nội của cậu đâu? Không ở cùng nhau?"
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn: "Bà vừa tạ thế trước đây không lâu, tôi từ nhỏ đã ở cùng bà."
Trình Thiên Châu ánh mắt lóe lên tia ảo não, định há mồm nói gì đó, lúc này Bạch Tiểu Hổ lại lần nữa ngẩng mặt lên, cười nói: "Bà nội tôi nói, trước đây tóc bà quá xoăn, màu sắc cũng khá hồng, giáo viên cho rằng bà đi học mà uốn tóc nhuộm màu, muốn bà cắt tóc thẳng lại, bà không chịu, sau đó phải để người nhà lên làm chứng mới không bị ký lỗi lớn."
"Tôi nghe nói hiện tại có trường cũng sẽ yêu cầu kiểu tóc. Nữ sinh phải duỗi thẳng, nam sinh phải cạo trọc, may là trường chúng ta không có."
Trình Thiên Châu sờ sờ mái tóc chính mình, Bác Nhã đương nhiên sẽ không có quy định này, bằng không anh chẳng phải thành hổ ngốc sao, huống hồ trong trường còn có mấy người cùng tộc khác.
"Nhưng mà tóc tôi hơi dài." Bạch Tiểu Hổ thổi thổi tóc mái ngang lông mày, "Lúc nào rảnh sẽ đi cắt một chút."
"Dài một chút mới đẹp, nếu quá cản trở tầm nhìn thì cắt chút tóc mái là được."
Bạch Tiểu Hổ trong lòng chờ mong, lại có chút thẹn thùng: "Khụ, tóc dài chút xem ra là khá đẹp trai đúng không?"
Trình Thiên Châu: "Ừm, càng đẹp!"
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ vui vẻ, đang muốn mở miệng, một tiếng "ùng ục" vang lên giữa hai người.
Bạch Tiểu Hổ liếc mắt kinh ngạc nhìn bụng Trình Thiên Châu---
Vừa nãy, cậu không nghe lầm, là bụng Trình Thiên Châu vang lên đi...
Trình Thiên Châu duy trì biểu hiện mặt đơ, đưa tay đặt lên bụng: "Hừm, tiêu cơm thành công."
Bạch Tiểu Hổ lần thứ hai ngẩng đầu, hai người đối diện nhau.
"......"
"......"
Bạch Tiểu Hổ: "Ha ha, công năng dạ dày không sai ha..."
Mặt Trình Thiên Châu không cảm xúc: "..."
Bạch Tiểu Hổ không cười nổi: "Khụ, hay là chúng ta cung về ăn mỳ?"
Mỳ...
Vậy hẳn là sẽ thả thêm rau xanh...
Trình Thiên Châu bị rau dưa dọa cho sợ hãi, liền lắc đầu: "Không, tôi cũng không đói bụng, còn có thể đi tiếp."
Ùng ục ùng ục---
Bạch Tiểu Hổ chớp mắt, tri kỉ bắc thang cho Trình bá bá sĩ diện đến chết: "Tôi cảm thấy chân có chút mỏi, đi tiếp không nổi rồi."
Trình Thiên Châu ôm bụng: "...Tốt."
Hổ tộc bọn họ một ngày ăn một lần cũng được, mỗi lần muốn lượng 12 cân thịt bò, lúc khác thì đồ ăn của nhân loại đối với họ cũng chỉ như điểm tâm nhỏ. Trình Thiên Châu một mực không ăn no cả bữa đêm đó về nhà giống hả giận mà nuốt hẳn 15 cân thịt bò.
Vốn định đêm khuya lẻn vào nhà Lục Ngạn đánh gãy tay người ta, kết quả do quá no mà biến về nguyên hình nằm co thành cục trên thảm rên hừ hừ.
Quên đi, mai giáo huấn con rắn đó sau.
Nơi biệt thự dưới chân núi khác của thành phố Trường Lâm, Lục Ngạn chờ đến hừng đông vẫn kiên cường đứng trong trận địa ngoài sân sẵn sàng nghênh đón quân địch, trong lòng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với tính tình nóng nảy của Trình Thiên Châu---
Con hổ ngu ngốc kia chẳng lẽ thông minh đột xuất? Thiệt cho y về tới nhà cả thịt thỏ thơm ngon cũng không được nuốt một miếng đã bắt đầu bố trí cạm bẫy muốn phục thù sỉ nhục tuổi thơ ấu bị cột thành nơ con bướm, kết quả lại là không công?!
Ngày hôm sau, không khí trong lành, bầu trời xanh không mây, lại là một ngày tươi sáng.
Bạch Tiểu Hổ đến lớp rất sớm, trong tầm mắt đối diện hiện ra gương mặt lạnh lùng.
"...Thật sớm a, tổ trưởng..."
Lục Ngạn mặt không cảm xúc mở ngăn tủ để cây lau nhà: "Hôm nay cậu trực nhật, cậu cũng phải quét tước vệ sinh khu công cộng, đã quên?"
Cái "đã quên" cuối cùng Lục Ngạn còn đảo mắt qua cậu, con ngươi vừa bén vừa lạnh, hiện ra hàn khí, da đầu Bạch Tiểu Hổ căng thẳng, có loại kích động muốn đứng nghiêm luôn. Cậu mau chóng chạy đến chỗ ngồi thả cặp sách xuống: "Không có không có, tôi có nhớ, cho nên đến sớm hơn nè."
Học sinh phụ trách vệ sinh khu vực công cộng thường đến trường sớm, Bạch Tiểu Hổ vừa dứt lời, cửa sau lại có hai người một trước một sau đi vào, là Trần Bồi và Bảo Huy.
Ủy viên lao động trước một ngày sẽ nhắc nhở các bạn nào ngày hôm sau phụ trách khu vệ sinh công cộng, đồng thời cũng sẽ ghi chép lại các tên trực nhật lên giấy, nhưng Bạch Tiểu Hổ rất ít lật lại để xem.
Cậu nhớ hôm qua Trần Bồi trực rồi, hôm nay hẳn không phải là cậu ấy nữa. Bạch Tiểu Hổ đi tới lấy ra danh sách trực, khu công cộng khối này có sáu người, không có tên Trần Bồi---
Sao cậu ấy lại đến sớm như vậy?
Nhưng lúc cậu mới đem danh sách trả về, Trần Bồi đã tới bên cạnh cậu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây chổi.
"Hầu Phi hôm nay bị bệnh, tôi thay cậu ta quét." Thanh âm nhàn nhạt vang bên tai, trong lòng Bạch Tiểu Hổ đột nhiên căng thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày nay khá bận, ngày mai sẽ bồi thường cho mọi người một chương nha, khung giờ sáu giờ ngày mai một chương, mười một giờ đêm mai lại thêm chương nữa.
Độ Giang Kroenen ném 1 địa lôi 2018-03-20 00:11:53
Thích Ăn Đồ Ăn ném 1 địa lôi 2018-03-20 19:20:31
"Đây là rau dại do bố của Bạch Tiểu Hổ mang về từ trên núi đó, đặc biệt tươi, con nếm thử xem..."
Trơ mắt nhìn mẹ Bạch công khai gắp cọng cỏ xanh mượt cường ngạnh bỏ vào chén anh, dưới ánh mắt mong chờ của cả hai người, Trình Thiên Châu không có cách nào đem nó chôn xuống đáy bát, hay một ngụm nuốt luôn nó được. Lần đầu tiên trong đời anh để đồ ăn như rau dưa ở yên trong miệng mình trong năm giây.
"Sao nào, mẹ tôi nấu ăn ngon lắm phải không?" Bạch Tiểu Hổ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu cố nuốt xuống cái cục xơ khiến đầu lưỡi tê rần, trịnh trọng gật đầu nói: "Ừm, ăn rất ngon."
"Vậy cậu ăn nhiều chút."
Trong mắt Trình Thiên Châu là bể khổ, mặt xanh như miếng rau vừa ăn, nhưng vẫn giơ đũa về cái lá mà anh ghét cay ghét đắng.
"Còn có cá kho, cậu giống như thích ăn thịt lắm nhỉ."
Nghe được câu này, Trình Thiên Châu vốn muốn đáp đũa xuống miếng rau quyết đoán nhấn ga về trước, thò vào món cá kho mềm mại...
Một bữa cơm vừa thống khổ vừa vui sướng.
Lúc kết thúc, Trình Thiên Châu thở phào nhẹ nhõm một cái thật to trong lòng.
"Các con vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ dọn cho." Bạch Vi nói với Bạch Tiểu Hổ: "Bây giờ còn sớm, các con nếu muốn ra ngoài chơi cũng có thể."
Bạch Tiểu Hổ cũng không biết người bình thường khi mời bạn về nhà sẽ làm gì, cậu châm chước nói: "Nếu không chúng ta trước xuống dưới tản bộ tiêu cơm?"
Nghe được hai chữ "tiêu cơm" Trình Thiên Châu không biết làm sao để trả lời, anh muốn nói anh còn có thể nuốt nửa con bò cơ.
Ba bát cơm, bốn cái đùi gà, một nửa con cá, còn có món rau không thể không nuốt xuống, căn bản không đủ nhét kẽ răng. Hết thảy đều là vì lưu lại hình tượng nhã nhặn thận trọng trước mặt Bạch Vi.
Thế nhưng nếu cùng Bạch Tiểu Hổ tản bộ dưới ánh tà dương...
"Được." Trình Thiên Châu quyết đoán gật đầu.
Tiểu khu xanh hóa rất tốt, bọn họ dọc theo con đường lát đá cuội chậm rãi đi, trên đầu là bóng cây bung xòe nhiệt liệt của Phượng Vĩ. Tán cây lớn rũ xuống, cánh hoa hồng cam nở rộ như ánh hoàng hôn rực rỡ. Đúng như tên gọi, lá cây như lông Phượng bay, cánh hoa như vương miện của Phượng Hoàng.
Ánh tà dương xuyên qua kẽ lá rơi lên người Bạch Tiểu Hổ, mái tóc như được mạ lên lớp kẹo đường, trông vừa xoăn vừa bồng bềnh. Vừa lúc gió nhẹ thổi qua, cọng tóc trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, Trình Thiên Châu không kìm được thò tay nghịch.
Bạch Tiểu Hổ dừng bước, một mặt "cậu làm gì thế" nhìn anh. Trình Thiên Châu nghĩ thầm đã đâm lao thì đành theo lao vậy, bàn tay từ đỉnh đầu trượt xuống sau gáy, sợi tóc cắm vào năm ngón tay, tiện thể xoa nắn miếng thịt mềm mềm sau gáy.
Mặt Bạch Tiểu Hổ ngơ ngơ: Sao cậu cảm thấy hành động này của Trình Thiên Châu cứ như đang vuốt mèo ấy...
"Tóc cậu là theo di truyền từ bố sao?" Vẻ mặt Trình Thiên Châu tỉnh bơ, thật giống như cử động hồi nãy của anh chả có gì là đột ngột, "Cô tóc rất thẳng, cũng đen nhánh, cậu không giống cô ấy."
Bạch Tiểu Hổ giơ tay tóm lọn tóc nhỏ xoăn xoăn bên tai, nói: "Không đâu, tôi giống bà nội, bố nói đây là di truyền cách thế hệ."
Trình Thiên Châu thuận miệng hỏi: "Bà nội của cậu đâu? Không ở cùng nhau?"
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn: "Bà vừa tạ thế trước đây không lâu, tôi từ nhỏ đã ở cùng bà."
Trình Thiên Châu ánh mắt lóe lên tia ảo não, định há mồm nói gì đó, lúc này Bạch Tiểu Hổ lại lần nữa ngẩng mặt lên, cười nói: "Bà nội tôi nói, trước đây tóc bà quá xoăn, màu sắc cũng khá hồng, giáo viên cho rằng bà đi học mà uốn tóc nhuộm màu, muốn bà cắt tóc thẳng lại, bà không chịu, sau đó phải để người nhà lên làm chứng mới không bị ký lỗi lớn."
"Tôi nghe nói hiện tại có trường cũng sẽ yêu cầu kiểu tóc. Nữ sinh phải duỗi thẳng, nam sinh phải cạo trọc, may là trường chúng ta không có."
Trình Thiên Châu sờ sờ mái tóc chính mình, Bác Nhã đương nhiên sẽ không có quy định này, bằng không anh chẳng phải thành hổ ngốc sao, huống hồ trong trường còn có mấy người cùng tộc khác.
"Nhưng mà tóc tôi hơi dài." Bạch Tiểu Hổ thổi thổi tóc mái ngang lông mày, "Lúc nào rảnh sẽ đi cắt một chút."
"Dài một chút mới đẹp, nếu quá cản trở tầm nhìn thì cắt chút tóc mái là được."
Bạch Tiểu Hổ trong lòng chờ mong, lại có chút thẹn thùng: "Khụ, tóc dài chút xem ra là khá đẹp trai đúng không?"
Trình Thiên Châu: "Ừm, càng đẹp!"
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ vui vẻ, đang muốn mở miệng, một tiếng "ùng ục" vang lên giữa hai người.
Bạch Tiểu Hổ liếc mắt kinh ngạc nhìn bụng Trình Thiên Châu---
Vừa nãy, cậu không nghe lầm, là bụng Trình Thiên Châu vang lên đi...
Trình Thiên Châu duy trì biểu hiện mặt đơ, đưa tay đặt lên bụng: "Hừm, tiêu cơm thành công."
Bạch Tiểu Hổ lần thứ hai ngẩng đầu, hai người đối diện nhau.
"......"
"......"
Bạch Tiểu Hổ: "Ha ha, công năng dạ dày không sai ha..."
Mặt Trình Thiên Châu không cảm xúc: "..."
Bạch Tiểu Hổ không cười nổi: "Khụ, hay là chúng ta cung về ăn mỳ?"
Mỳ...
Vậy hẳn là sẽ thả thêm rau xanh...
Trình Thiên Châu bị rau dưa dọa cho sợ hãi, liền lắc đầu: "Không, tôi cũng không đói bụng, còn có thể đi tiếp."
Ùng ục ùng ục---
Bạch Tiểu Hổ chớp mắt, tri kỉ bắc thang cho Trình bá bá sĩ diện đến chết: "Tôi cảm thấy chân có chút mỏi, đi tiếp không nổi rồi."
Trình Thiên Châu ôm bụng: "...Tốt."
Hổ tộc bọn họ một ngày ăn một lần cũng được, mỗi lần muốn lượng 12 cân thịt bò, lúc khác thì đồ ăn của nhân loại đối với họ cũng chỉ như điểm tâm nhỏ. Trình Thiên Châu một mực không ăn no cả bữa đêm đó về nhà giống hả giận mà nuốt hẳn 15 cân thịt bò.
Vốn định đêm khuya lẻn vào nhà Lục Ngạn đánh gãy tay người ta, kết quả do quá no mà biến về nguyên hình nằm co thành cục trên thảm rên hừ hừ.
Quên đi, mai giáo huấn con rắn đó sau.
Nơi biệt thự dưới chân núi khác của thành phố Trường Lâm, Lục Ngạn chờ đến hừng đông vẫn kiên cường đứng trong trận địa ngoài sân sẵn sàng nghênh đón quân địch, trong lòng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với tính tình nóng nảy của Trình Thiên Châu---
Con hổ ngu ngốc kia chẳng lẽ thông minh đột xuất? Thiệt cho y về tới nhà cả thịt thỏ thơm ngon cũng không được nuốt một miếng đã bắt đầu bố trí cạm bẫy muốn phục thù sỉ nhục tuổi thơ ấu bị cột thành nơ con bướm, kết quả lại là không công?!
Ngày hôm sau, không khí trong lành, bầu trời xanh không mây, lại là một ngày tươi sáng.
Bạch Tiểu Hổ đến lớp rất sớm, trong tầm mắt đối diện hiện ra gương mặt lạnh lùng.
"...Thật sớm a, tổ trưởng..."
Lục Ngạn mặt không cảm xúc mở ngăn tủ để cây lau nhà: "Hôm nay cậu trực nhật, cậu cũng phải quét tước vệ sinh khu công cộng, đã quên?"
Cái "đã quên" cuối cùng Lục Ngạn còn đảo mắt qua cậu, con ngươi vừa bén vừa lạnh, hiện ra hàn khí, da đầu Bạch Tiểu Hổ căng thẳng, có loại kích động muốn đứng nghiêm luôn. Cậu mau chóng chạy đến chỗ ngồi thả cặp sách xuống: "Không có không có, tôi có nhớ, cho nên đến sớm hơn nè."
Học sinh phụ trách vệ sinh khu vực công cộng thường đến trường sớm, Bạch Tiểu Hổ vừa dứt lời, cửa sau lại có hai người một trước một sau đi vào, là Trần Bồi và Bảo Huy.
Ủy viên lao động trước một ngày sẽ nhắc nhở các bạn nào ngày hôm sau phụ trách khu vệ sinh công cộng, đồng thời cũng sẽ ghi chép lại các tên trực nhật lên giấy, nhưng Bạch Tiểu Hổ rất ít lật lại để xem.
Cậu nhớ hôm qua Trần Bồi trực rồi, hôm nay hẳn không phải là cậu ấy nữa. Bạch Tiểu Hổ đi tới lấy ra danh sách trực, khu công cộng khối này có sáu người, không có tên Trần Bồi---
Sao cậu ấy lại đến sớm như vậy?
Nhưng lúc cậu mới đem danh sách trả về, Trần Bồi đã tới bên cạnh cậu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây chổi.
"Hầu Phi hôm nay bị bệnh, tôi thay cậu ta quét." Thanh âm nhàn nhạt vang bên tai, trong lòng Bạch Tiểu Hổ đột nhiên căng thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày nay khá bận, ngày mai sẽ bồi thường cho mọi người một chương nha, khung giờ sáu giờ ngày mai một chương, mười một giờ đêm mai lại thêm chương nữa.
Độ Giang Kroenen ném 1 địa lôi 2018-03-20 00:11:53
Thích Ăn Đồ Ăn ném 1 địa lôi 2018-03-20 19:20:31
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.