Chương 28: Các học sinh nghênh chiến trùng tử
Đỗ Phong
16/08/2023
Cùng lúc đó, tại cổng trường THPT Bắc Minh.
Đang nhàn nhã cầm một ly cà phê uống từng ngụm, vừa đưa ống nhòm lên nhìn bốn phía ông Hùng bồn thấy thấp thoáng từ xa có một cơn lũ đen đỏ đang trập trùng lại đây.
Hơi nheo mắt lại, hướng ống nhòm về phía trước.
"Ôi mẹ ơi!" Ông Hùng có chút thất thố kinh hô, miệng bất giác nuốt một ngụm nước bọt nơi cuống họng, nhưng có vẻ do uống cà phê nên vị có hơi đắng.
Khi nhìn thấy rõ ràng cơn lũ đó chính là bọn trùng tử, chân tay ông có chút bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng di chuyển thân thể lao về phía trường học cấp báo.
Vừa đi trên đường, ông vừa hô hoán, ông chỉ tiếc bản thân chỉ có một cái mồm, nếu có nhiều hơn hai cái thì ông có thể báo cho cả trường.
Nhưng như vậy cũng đủ, tiếng rống lớn của ông vẫn vừa đủ đánh động nhóm học sinh tại sân trường.
Khi nhìn thấy ông hốt hoảng hướng về đây chạy, miệng hô lớn "có quái vật!" là mọi người đã để ý rồi, cũng lúc đó thầy Minh vừa từ trong phòng học đi ra, thấy ông Hùng cuống cuồng sợ hãi, hô quái vật, thầy cũng không suy nghĩ xem là thật hay giả vội hướng các học sinh chỉ đạo.
"Tất cả các học sinh, người mào đã có khả năng cầm súng thì cầm nó lên, theo thầy đi bắn chết lũ súc sinh này!"
Nhìn thấy thầy bị tàn phế, nhưng vẫn quyết tâm hướng ra ngoài chiếm đấu để bảo vệ mọi người, các học sinh xúc động không thôi, những người còn khoẻ mạnh đều tự giác cầm theo vũ khí đi theo thầy.
Vì vũ trang các, súng ống khí để lại chỉ có tầm hai mươi bộ, hơn chục bộ đã bị nhóm Hoàng cùng mười mấy hpmc sinh cầm đi để ra ngoài tìm kiếm thực phẩm, không ai nghĩ bọn trùng tử sẽ tấn công vào trường nên chỉ để lại có sáu đến bảy bộ.
Thiếu khuyết vũ khí, các học sinh khác đành phải kiếm tạm các dụng cụ thay thế cho bản thân, những người này đa phần là các học sinh chuyên khoa thể thao.
Còn các học sinh chuyên hoá lại sử dụng kiến thức, chế tạo ra đủ mọi loại thuốc nổ, chất đốt tự chế để làm vũ khí tạm thời, với những dụng cụ thí nghiệm đầy đủ của trường, các học sinh chẳng mấy chốc đã tạo ra những chất đốt cơ bản.
Các học sinh chuyên sinh hay y đều được cho sang bên hậu cần, chăm sóc những người bị thương.
Thầy Minh dẫn các học sinh ra cổng trường, nhìn về phương xa, thấy bao trùm cả một con đường rộng lớn là bạt ngàn trùng tử.
Tất cả mọi người đều vô thức hít một ngụm khí lạnh, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân.
Thấy sĩ khí của các học sinh bị suy giảm, thầy Minh có chút lo lắng. Trong một trận chiến, thứ quan trọng nhất chính là sĩ khí của một đội quân, dù cho yếu thế nhưng chỉ cần sĩ khí của mọi người cao trào thì sợ gì địch nhân mạnh!
Nhưng hiện tại, các học sinh đều ở trạng thái tim đập chân run, yếu nhược khỏi bàn, kiểu này mà lao lên thì chỉ có nước chịu chết, nhưng không nghênh chiến không được a! Phía sau trường là dãy vực, không còn đường lui nữa rồi.
"Tất cả các em nghe rõ đây!!!
Từ trước tới nay, chúng ta đều được biết đến là dân tộc có ý chí kiên cường, bất khuất, không sợ hãi kẻ xâm lược. Suốt hàng ngàn năm bị đô hộ, các bậc tiền bối cha ông đều liều mạng hi sinh bảo vệ tổ quốc, chết không sợ, chỉ sợ mất nước!!!
Vậy các em, tự nhận mình là con dân Minh Việt liệu có xứng đáng với ý chí của cha ông ta? đứng trước mặt lũ côn trùng mà lại sợ hãi???
Người ta nói thời thế tạo anh hùng, và đây là thời kì của các em!!! Các em chính là anh hùng của cả đất nước này! Hãy cùng thầy đập chết mẹ bọn côn trùng điiii!!!!"
Thầy Minh đi lên trước, dơ tay hai tay lên quá đầu mà hô, tuy một tay đã bị cụt nhưng không thể làm phai mờ cơn thịnh nộ bên trong thầy.
Một người chỉ biết danh tiếng, coi thường những học sinh tầm thường, nay đã thay đổi thành một người kiên định, không sợ chết.
Nhìm thấy sự tự tin bá đạo từ cơ thể thầy Minh phả ra, các học sinh như được nạp thêm năng lượng, cùng nhau cộng hưởng hô hào.
"Đập chết con mẹ lũ côn trùng!!!"
"Đập cả nhà bọn côn trùng khốn khiếp!!!"
Những tiếng hô vang trời, làm oanh động tất cả các học sinh phía trong trường.
Những người vì sợ chết mà trốn chui trốn nhủi trong trường khi nghe được tiếng rống lớn này, vậy mà liền thay đổi, tìm kiếm những thanh sắt tiện tay rồi hướng cổng trường đi tới.
Một người, rồi hai người, giống như có một sợi dây vô hình kéo toàn thể học sinh về phía cổng trường không kể gái trai, ai cũng mang trong mình một cơn giận dữ vô bờ bến.
Lúc này chỉ có lão hiệu trưởng là vẫn sợ hãi, khó trái cửa mà núp dưới gầm bàn, cầu chúa phù hộ đây.
Nhìn thấy quân số vậy mà bất giác tăng mạnh, lòng thầy Minh dấy lên một cỗ xúc động, hướng các học sinh chỉ đạo.
"Các học sinh chuyên hoá, các em mau lên những vị trí cao, lựa thời cơ đáp các hoá chất của các em vào bọn trùng.
Những em có súng, đợi bọn chúng tiến vào phạm vi bắn thì các em cứ xả cho thầy. Còn những em cung thủ bên khoá thể thao, các em mau tìm những vị trí cao, để ý các bạn học, xem ai bị bọn chúng tấn công thì bắn nó.
Còn lại tất cả các em, mau kiếm những thứ có thể phòng thủ giống khiên như nắp vung các thứ, cùng thầy nghênh đón bọn chúng!!!"
Đang nhàn nhã cầm một ly cà phê uống từng ngụm, vừa đưa ống nhòm lên nhìn bốn phía ông Hùng bồn thấy thấp thoáng từ xa có một cơn lũ đen đỏ đang trập trùng lại đây.
Hơi nheo mắt lại, hướng ống nhòm về phía trước.
"Ôi mẹ ơi!" Ông Hùng có chút thất thố kinh hô, miệng bất giác nuốt một ngụm nước bọt nơi cuống họng, nhưng có vẻ do uống cà phê nên vị có hơi đắng.
Khi nhìn thấy rõ ràng cơn lũ đó chính là bọn trùng tử, chân tay ông có chút bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng di chuyển thân thể lao về phía trường học cấp báo.
Vừa đi trên đường, ông vừa hô hoán, ông chỉ tiếc bản thân chỉ có một cái mồm, nếu có nhiều hơn hai cái thì ông có thể báo cho cả trường.
Nhưng như vậy cũng đủ, tiếng rống lớn của ông vẫn vừa đủ đánh động nhóm học sinh tại sân trường.
Khi nhìn thấy ông hốt hoảng hướng về đây chạy, miệng hô lớn "có quái vật!" là mọi người đã để ý rồi, cũng lúc đó thầy Minh vừa từ trong phòng học đi ra, thấy ông Hùng cuống cuồng sợ hãi, hô quái vật, thầy cũng không suy nghĩ xem là thật hay giả vội hướng các học sinh chỉ đạo.
"Tất cả các học sinh, người mào đã có khả năng cầm súng thì cầm nó lên, theo thầy đi bắn chết lũ súc sinh này!"
Nhìn thấy thầy bị tàn phế, nhưng vẫn quyết tâm hướng ra ngoài chiếm đấu để bảo vệ mọi người, các học sinh xúc động không thôi, những người còn khoẻ mạnh đều tự giác cầm theo vũ khí đi theo thầy.
Vì vũ trang các, súng ống khí để lại chỉ có tầm hai mươi bộ, hơn chục bộ đã bị nhóm Hoàng cùng mười mấy hpmc sinh cầm đi để ra ngoài tìm kiếm thực phẩm, không ai nghĩ bọn trùng tử sẽ tấn công vào trường nên chỉ để lại có sáu đến bảy bộ.
Thiếu khuyết vũ khí, các học sinh khác đành phải kiếm tạm các dụng cụ thay thế cho bản thân, những người này đa phần là các học sinh chuyên khoa thể thao.
Còn các học sinh chuyên hoá lại sử dụng kiến thức, chế tạo ra đủ mọi loại thuốc nổ, chất đốt tự chế để làm vũ khí tạm thời, với những dụng cụ thí nghiệm đầy đủ của trường, các học sinh chẳng mấy chốc đã tạo ra những chất đốt cơ bản.
Các học sinh chuyên sinh hay y đều được cho sang bên hậu cần, chăm sóc những người bị thương.
Thầy Minh dẫn các học sinh ra cổng trường, nhìn về phương xa, thấy bao trùm cả một con đường rộng lớn là bạt ngàn trùng tử.
Tất cả mọi người đều vô thức hít một ngụm khí lạnh, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân.
Thấy sĩ khí của các học sinh bị suy giảm, thầy Minh có chút lo lắng. Trong một trận chiến, thứ quan trọng nhất chính là sĩ khí của một đội quân, dù cho yếu thế nhưng chỉ cần sĩ khí của mọi người cao trào thì sợ gì địch nhân mạnh!
Nhưng hiện tại, các học sinh đều ở trạng thái tim đập chân run, yếu nhược khỏi bàn, kiểu này mà lao lên thì chỉ có nước chịu chết, nhưng không nghênh chiến không được a! Phía sau trường là dãy vực, không còn đường lui nữa rồi.
"Tất cả các em nghe rõ đây!!!
Từ trước tới nay, chúng ta đều được biết đến là dân tộc có ý chí kiên cường, bất khuất, không sợ hãi kẻ xâm lược. Suốt hàng ngàn năm bị đô hộ, các bậc tiền bối cha ông đều liều mạng hi sinh bảo vệ tổ quốc, chết không sợ, chỉ sợ mất nước!!!
Vậy các em, tự nhận mình là con dân Minh Việt liệu có xứng đáng với ý chí của cha ông ta? đứng trước mặt lũ côn trùng mà lại sợ hãi???
Người ta nói thời thế tạo anh hùng, và đây là thời kì của các em!!! Các em chính là anh hùng của cả đất nước này! Hãy cùng thầy đập chết mẹ bọn côn trùng điiii!!!!"
Thầy Minh đi lên trước, dơ tay hai tay lên quá đầu mà hô, tuy một tay đã bị cụt nhưng không thể làm phai mờ cơn thịnh nộ bên trong thầy.
Một người chỉ biết danh tiếng, coi thường những học sinh tầm thường, nay đã thay đổi thành một người kiên định, không sợ chết.
Nhìm thấy sự tự tin bá đạo từ cơ thể thầy Minh phả ra, các học sinh như được nạp thêm năng lượng, cùng nhau cộng hưởng hô hào.
"Đập chết con mẹ lũ côn trùng!!!"
"Đập cả nhà bọn côn trùng khốn khiếp!!!"
Những tiếng hô vang trời, làm oanh động tất cả các học sinh phía trong trường.
Những người vì sợ chết mà trốn chui trốn nhủi trong trường khi nghe được tiếng rống lớn này, vậy mà liền thay đổi, tìm kiếm những thanh sắt tiện tay rồi hướng cổng trường đi tới.
Một người, rồi hai người, giống như có một sợi dây vô hình kéo toàn thể học sinh về phía cổng trường không kể gái trai, ai cũng mang trong mình một cơn giận dữ vô bờ bến.
Lúc này chỉ có lão hiệu trưởng là vẫn sợ hãi, khó trái cửa mà núp dưới gầm bàn, cầu chúa phù hộ đây.
Nhìn thấy quân số vậy mà bất giác tăng mạnh, lòng thầy Minh dấy lên một cỗ xúc động, hướng các học sinh chỉ đạo.
"Các học sinh chuyên hoá, các em mau lên những vị trí cao, lựa thời cơ đáp các hoá chất của các em vào bọn trùng.
Những em có súng, đợi bọn chúng tiến vào phạm vi bắn thì các em cứ xả cho thầy. Còn những em cung thủ bên khoá thể thao, các em mau tìm những vị trí cao, để ý các bạn học, xem ai bị bọn chúng tấn công thì bắn nó.
Còn lại tất cả các em, mau kiếm những thứ có thể phòng thủ giống khiên như nắp vung các thứ, cùng thầy nghênh đón bọn chúng!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.