Chương 33: Thôn phệ nhân loại
Đỗ Phong
16/08/2023
Đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tục vang lên, thông qua không khí mà truyền ra tứ phía, lũ trùng tử từ phương xa nghe thấy động tĩnh cũng kéo nhau về nơi này.
Đang nhanh chóng di chuyển Đỗ Phong cũng theo hướng súng nổ mà tiến tới.
Vì không cho lũ trùng tử chặn đường, Đỗ Phong thả ra chút khí huyết để nó bồng bềnh nơi chân, vừa giúp cường hoá đôi chân đẩy nhanh tốc độ, vừa làm cho bọn trùng tử này sợ hãi né tránh, cứ vậy Đỗ Phong liền thuận lợi tới gần nhóm Hoàng đang cố thủ.
"Kia là!!!" Đang lao lên phía trước, Đỗ Phong liền nhìn thấy thi thể của một quân nhân.
Nhìn kĩ lại thì hắn liền nhận ra, người đàn ông này không phải ai xa lạ mà chính là Tuấn, cùng trong tiểu đội mà hắn từng tham gia huấn luyện, một người rất hoà ái, giúp hắn rất nhiều trong lúc huấn luyện tại trường vào mấy ngày trước.
"Thôn phệ hắn đi!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong nói nhỏ.
"Cái gì? Chú ấy là nhân loại, sao con có thể..." Đỗ Phong tuy không đồng ý, nhưng không hiểu tại sao sâu thẳm bên trong, đoàn khí huyết hỗn độn trùng lại thích thú nhảy nhót, liên tục gợi cho hắn sự thèm khát đến vậy.
Nhờ có tâm trí kiên định hơn trước, Đỗ Phong có thể dễ dàng làm chủ bản thân hơn.
"Hiện tại không thể đem người này đi chôn! Nếu để ở đây, lũ trùng tử sẽ cắn nuốt anh ta cho đến khi trở thành ác linh bám thân. Thay vì thế, ngươi hãy để anh ta cùng ngươi đồng hành. Như vậy, dù ở dưới suối vàng, anh ta cũng vui vẻ mỉm cười.
Và nên nhớ, khi sử dụng phệ hồn pháp, chỉ được cắn nuốt phần tà niệm của anh ta. Rồi dùng thanh tẩy để đưa anh ta siêu thoát, như vậy mới là tốt nhất!"
Bạo Vương hướng Đỗ Phong giải thích, chỉ có làm như vậy, linh hồn của người lính kia mới được siêu thoát, từ đó đón nhận được lượng lớn công đức hơn.
Việc bảo Đỗ Phong sử dụng Phệ Hồn Pháp, cắn nuốt phần tà niệm cũng là có dụng ý cả. Vì hiện tại Tuấn mới chết chưa lâu, oán niệm chưa sâu, chưa kết thành ác niệm, linh hồn vẫn còn tồn đọng.
Nếu cắn nuốt hết, vô tình linh hồn của người lính này cũng bị Đỗ Phong thôn phệ, không được siêu thoát dẫn thới thiên đạo nơi đây coi thành cấm kị đến lúc đó thảm a! còn nếu như chỉ cắn nuốt một phần tà niệm thì phần linh hồn này vẫn về với thiên đạo, từ đấy thu được công đức lớn hơn từ phía trên gia trì.
Không những thế, việc cắn nuốt phần tà niệm kia sẽ giúp Đỗ Phong tiếp nhận thêm kinh nghiệm từ người đã chết, bởi tà niệm kia vốn là một phần của linh hồn, nó như là một bản sao hoàn chỉnh về kí ức của người đã chết, cho nên khi cắn nuốt nó, Đỗ Phong cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của cố chủ.
Trong khi đó người đang nằm dưới đất lại là một quân nhân kì cựu, với khả năng sử dụng vũ khí cũng như võ thuật cơ bản hơn hẳn người thường, việc thôn phệ y như giúp Đỗ Phong phát triển mạnh mẽ cả về tư duy lẫn khả năng chiến đấu, nếu kết hợp với trạng thái trùng nhân nữa thì khỏi bàn, vô địch trong đồng cấp.
Lợi nhiều hơn hại!
Cảm thấy có lý, Đỗ Phong liền đi tới bên cái xác.
Có vẻ anh ta chết không cam lòng, trước khi tắt hơi thở anh ta vẫn trừng lớn đôi mắt, bên trong tràn đầy sự căm phẫn tột độ.
"Từ giờ chú sẽ được nghỉ ngơi, hãy an tâm yên nghỉ, việc còn lại cứ để cháu lo!" Đỗ Phong đưa tay, vuốt xuống mi mắt của Tuấn, cho người chết rồi không quá thảm hại.
Huyết khí bùng lên, phía sau lưng Phong tuôn ra bốn xúc tu lớn, hướng về thân thể cngười binh lính mà cắm xuống. Một thanh âm "phốc" thanh thúy vang lên, chiếc xúc tu của Phong dễ dàng cắm vào cái xác.
Cắn nuốt và Phệ Hồn Pháp cùng lúc được khởi động!
Dùng mắt thường có thể thấy cơ thể của Tuấn đang nhanh chóng bị khô quắt lại, cả cơ thể đô con khi trước giờ không khác gì một quả mướp héo khô.
Bên trong thần hồn, phía sau Đỗ Phong lại hiện lên một đầu hư ảnh Bạo long hướng về phía linh hồn Tuấn đang phiêu dật mà đớp tới, nhưng dưới sự điều khiển của Phong, đầu này hư ảnh chỉ cắn một phần nhỏ trên linh hồn mờ ảo kia.
Xong sau đó, Đỗ Phong mới sử dụng thanh tẩy, hướng linh hồn bé nhỏ kia phiêu phù đi qua, bao bọc vào phía bên trong.
Như đạt được sự an nhiên, đoàn linh hồn kia vậy mà mỉm cười thư thái, hướng phía trên bay đi. Từ trên trời cũng theo đó mà dáng xuống một đoàn hào quang rực rỡ, đánh xuống bao phủ toàn thân Đỗ Phong.
Dưới những ánh hào quang rực rỡ đó, nghiệp lực trên thân Đỗ Phong đang dần biến chuyển, những ác niệm, tà niệm do vừa cắn nuốt nhân loại đang thay nhau bùng lên thì bỗng như lửa gặp nước, nhanh chóng lụi tàn.
"Biết ngay mà! Nếu để một linh hồn hoàn chỉnh về với thiên đạo, lượng công đức tiếp nhận cũng sẽ mạnh hơn!" Trong tiềm thức của Đỗ Phong, Bạo Vương tự mình lẩm bẩm một mình.
Phỏng đoán của hắn là đúng, việc giúp các ác linh từ trong linh hồn của trùng tử được siêu thoát chỉ cho Đỗ Phong cùng Bạo Ngược ít công đức, nhưng nếu giúp những người mới chết siêu thoát hoàn chỉnh linh hồn thì bọn họ còn được ban tặng nhiều công đức hơn.
Tiếng súng liên tục vang lên, thông qua không khí mà truyền ra tứ phía, lũ trùng tử từ phương xa nghe thấy động tĩnh cũng kéo nhau về nơi này.
Đang nhanh chóng di chuyển Đỗ Phong cũng theo hướng súng nổ mà tiến tới.
Vì không cho lũ trùng tử chặn đường, Đỗ Phong thả ra chút khí huyết để nó bồng bềnh nơi chân, vừa giúp cường hoá đôi chân đẩy nhanh tốc độ, vừa làm cho bọn trùng tử này sợ hãi né tránh, cứ vậy Đỗ Phong liền thuận lợi tới gần nhóm Hoàng đang cố thủ.
"Kia là!!!" Đang lao lên phía trước, Đỗ Phong liền nhìn thấy thi thể của một quân nhân.
Nhìn kĩ lại thì hắn liền nhận ra, người đàn ông này không phải ai xa lạ mà chính là Tuấn, cùng trong tiểu đội mà hắn từng tham gia huấn luyện, một người rất hoà ái, giúp hắn rất nhiều trong lúc huấn luyện tại trường vào mấy ngày trước.
"Thôn phệ hắn đi!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong nói nhỏ.
"Cái gì? Chú ấy là nhân loại, sao con có thể..." Đỗ Phong tuy không đồng ý, nhưng không hiểu tại sao sâu thẳm bên trong, đoàn khí huyết hỗn độn trùng lại thích thú nhảy nhót, liên tục gợi cho hắn sự thèm khát đến vậy.
Nhờ có tâm trí kiên định hơn trước, Đỗ Phong có thể dễ dàng làm chủ bản thân hơn.
"Hiện tại không thể đem người này đi chôn! Nếu để ở đây, lũ trùng tử sẽ cắn nuốt anh ta cho đến khi trở thành ác linh bám thân. Thay vì thế, ngươi hãy để anh ta cùng ngươi đồng hành. Như vậy, dù ở dưới suối vàng, anh ta cũng vui vẻ mỉm cười.
Và nên nhớ, khi sử dụng phệ hồn pháp, chỉ được cắn nuốt phần tà niệm của anh ta. Rồi dùng thanh tẩy để đưa anh ta siêu thoát, như vậy mới là tốt nhất!"
Bạo Vương hướng Đỗ Phong giải thích, chỉ có làm như vậy, linh hồn của người lính kia mới được siêu thoát, từ đó đón nhận được lượng lớn công đức hơn.
Việc bảo Đỗ Phong sử dụng Phệ Hồn Pháp, cắn nuốt phần tà niệm cũng là có dụng ý cả. Vì hiện tại Tuấn mới chết chưa lâu, oán niệm chưa sâu, chưa kết thành ác niệm, linh hồn vẫn còn tồn đọng.
Nếu cắn nuốt hết, vô tình linh hồn của người lính này cũng bị Đỗ Phong thôn phệ, không được siêu thoát dẫn thới thiên đạo nơi đây coi thành cấm kị đến lúc đó thảm a! còn nếu như chỉ cắn nuốt một phần tà niệm thì phần linh hồn này vẫn về với thiên đạo, từ đấy thu được công đức lớn hơn từ phía trên gia trì.
Không những thế, việc cắn nuốt phần tà niệm kia sẽ giúp Đỗ Phong tiếp nhận thêm kinh nghiệm từ người đã chết, bởi tà niệm kia vốn là một phần của linh hồn, nó như là một bản sao hoàn chỉnh về kí ức của người đã chết, cho nên khi cắn nuốt nó, Đỗ Phong cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của cố chủ.
Trong khi đó người đang nằm dưới đất lại là một quân nhân kì cựu, với khả năng sử dụng vũ khí cũng như võ thuật cơ bản hơn hẳn người thường, việc thôn phệ y như giúp Đỗ Phong phát triển mạnh mẽ cả về tư duy lẫn khả năng chiến đấu, nếu kết hợp với trạng thái trùng nhân nữa thì khỏi bàn, vô địch trong đồng cấp.
Lợi nhiều hơn hại!
Cảm thấy có lý, Đỗ Phong liền đi tới bên cái xác.
Có vẻ anh ta chết không cam lòng, trước khi tắt hơi thở anh ta vẫn trừng lớn đôi mắt, bên trong tràn đầy sự căm phẫn tột độ.
"Từ giờ chú sẽ được nghỉ ngơi, hãy an tâm yên nghỉ, việc còn lại cứ để cháu lo!" Đỗ Phong đưa tay, vuốt xuống mi mắt của Tuấn, cho người chết rồi không quá thảm hại.
Huyết khí bùng lên, phía sau lưng Phong tuôn ra bốn xúc tu lớn, hướng về thân thể cngười binh lính mà cắm xuống. Một thanh âm "phốc" thanh thúy vang lên, chiếc xúc tu của Phong dễ dàng cắm vào cái xác.
Cắn nuốt và Phệ Hồn Pháp cùng lúc được khởi động!
Dùng mắt thường có thể thấy cơ thể của Tuấn đang nhanh chóng bị khô quắt lại, cả cơ thể đô con khi trước giờ không khác gì một quả mướp héo khô.
Bên trong thần hồn, phía sau Đỗ Phong lại hiện lên một đầu hư ảnh Bạo long hướng về phía linh hồn Tuấn đang phiêu dật mà đớp tới, nhưng dưới sự điều khiển của Phong, đầu này hư ảnh chỉ cắn một phần nhỏ trên linh hồn mờ ảo kia.
Xong sau đó, Đỗ Phong mới sử dụng thanh tẩy, hướng linh hồn bé nhỏ kia phiêu phù đi qua, bao bọc vào phía bên trong.
Như đạt được sự an nhiên, đoàn linh hồn kia vậy mà mỉm cười thư thái, hướng phía trên bay đi. Từ trên trời cũng theo đó mà dáng xuống một đoàn hào quang rực rỡ, đánh xuống bao phủ toàn thân Đỗ Phong.
Dưới những ánh hào quang rực rỡ đó, nghiệp lực trên thân Đỗ Phong đang dần biến chuyển, những ác niệm, tà niệm do vừa cắn nuốt nhân loại đang thay nhau bùng lên thì bỗng như lửa gặp nước, nhanh chóng lụi tàn.
"Biết ngay mà! Nếu để một linh hồn hoàn chỉnh về với thiên đạo, lượng công đức tiếp nhận cũng sẽ mạnh hơn!" Trong tiềm thức của Đỗ Phong, Bạo Vương tự mình lẩm bẩm một mình.
Phỏng đoán của hắn là đúng, việc giúp các ác linh từ trong linh hồn của trùng tử được siêu thoát chỉ cho Đỗ Phong cùng Bạo Ngược ít công đức, nhưng nếu giúp những người mới chết siêu thoát hoàn chỉnh linh hồn thì bọn họ còn được ban tặng nhiều công đức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.