Chương 56: Trấn Ma Thương.
Đỗ Phong
21/08/2023
Nhìn cái xác mèo lớn đã mình thôn phệ đến khô đét, Đỗ Phong chả thèm ngó ngàng tới nó mà hướng về phía người phụ nữ đã chết từ lâu kia, tiến hành một lần rà soát công đức.
Sau tiếp nhận đoàn tà niệm của người phụ nữ xấu số, Đỗ Phong mới biết được, cô ta là một mỹ phụ xinh sống tại căn biệt thự bên cạnh.
Vốn là một người sống hướng nội, nên người mỹ phụ này rất ít tiếp xúc với mọi người xung quanh. Nhất là từ khi chồng của nàng chết mất, nàng ta trở nên thu mình, nhờ có tài sản kếch xù mà mua một lượng lớn thực phẩm về chưng trong nhà, từ đó ít ra ngoài giao du.
Vì thế khi tận thế vừa đến, nhờ vào việc có lượng lớn lương thực kèo chống mà sinh tồn được qua đợt đầu. Nhưng đen thay, con mẫu trùng này lại chọn khu nhà ngay cạnh nàng mà sinh sống, và mới sáng nay nàng bất cận để con mẫu trùng này phát hiện, cuối cùng trở thành bữa ăn của nó.
Đỗ Phong chỉ có thể lắc đầu thở dài, tiếc thương cho người mỹ phụ kia. Hiện tại hắn chỉ có thể giúp người phụ nữ đó được an nhiên siêu thoát mà thôi.
Gom các mảnh vụn cơ thể bị vãi trên mặt đất vào với nhau, Đỗ Phong đem chúng ra vườn chôn xuống. Như vậy trước khi siêu thoát, người phụ nữ này còn đầy đủ chủ bộ phận.
Cảm nhận lượng lớn công đức từ thiên đạo ban xuống, Đỗ Phong không chút cảm tình mà nhàn nhạt đi vào trong toàn biệt thự, đối với hắn lúc này, công đức không còn quan trọng, chỉ có càng cứu nhiều người hơn, đưa họ tới quang minh mới là điều hắn hướng tới.
Đi qua đại sảnh, theo thang lầu đi lên, Đỗ Phong hướng từng phòng dà xoát.
Vì toàn bộ gian phòng dưới tầng một đã được Đỗ Phong hỏi thăm qua, không tìm được thứ gì hữu ích nên hắn mới bò lên lầu hai.
Với hành vi hiện tại của Đỗ Phong mà còn ở thời bình, đây có thể được coi là hành vi trộm cắp, xâm phạm tài sản và đột nhập nhà dân bất hợp pháp.
Nhưng hiện tại đã là tận thế, xung quanh toàn là quái vật tàn sát nhân loại, cũng không còn chủ nhà mà đứng ra tố cáo, hiện tại tất cả bọn chúng đều trở thành tài sản riêng của mẹ thiên nhiên, và của chung các loài động vật.
Tầng 2 của biệt thự là một không gian rộng lớn, gồm 3 phòng ngủ, thư phòng và 1 phòng sinh hoạt chung. Phòng thờ được bố trí ở vị trí trang trọng nhất của căn nhà, nếu trước đây còn sinh khí sẽ thấy ấm cúng từ hương hoả phát ra, nhưng lúc này xung quanh chủ yếu là bụi bặm, không có hơi người nên phòng điện thờ giờ đây trông thật là u ám.
Nhưng với tâm cảnh lúc này của Đỗ Phong, chỗ hắc ám như này thì sao doạ được hắn! Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm tiến vào gian điện thờ này.
Quả là căn nhà của một vị quyền quý, mọi thứ xung quanh đều được sắp xếp gọn gàng, trang nhã thể hiện nên sự thanh lịch của giới quý tộc.
"Đó là..."
Nơi trung tâm của điện thờ vậy mà có một thanh trường thương đang được đặt trên giá đỡ, xung quanh là những bài vị, tượng thánh được sắp xếp gọn gàng, vây quanh cây thương như đang bảo vệ nó vậy.
"Cây thương này không tầm thường! Bên trong nó có một đoàn tàn hồn!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong khẳng định.
"Ngươi mau qua thu nó về đây, để ta xem nó là gì!" Bạo Vương thúc giục Đỗ Phong.
"Vâng." Đỗ Phong vội theo lời của sư phụ, hướng cây trường thương kia phóng đi.
Tay vừa chạm vào thân Thương, nó đã truyền vào lòng bàn tay hắn một cảm giác lạnh buốt, khiến Đỗ Phong hơi rùng mình một cái, chắc hẳn là do trưng bày quá lâu, không có hơi người làm ấm nên nó có chút lạnh lẽo.
"Trấn Ma Thương..." Đỗ Phong nhìn lên thân cây thưong, có một loại chữ tượng hình được khắc trên đó, đây là một loại cổ ngữ thời xưa của nước Minh Việt, nhờ việc cha hắn làm khảo cổ học nên cũng biết bặp bẹ một chút.
Còn đang mân mê cây thương, bỗng một luồng điện từ cây thương đánh hẳn vào thức hải của Đỗ Phong, làm hắn cũng theo đó bị cuốn vào.
"Hố hố, sao bao năm ủy khuất, ta cuối cùng cũng có thể thoát khỏi phong ấn! Hahaha!"
Trước mặt Đỗ Phong lúc này là một thân ảnh gầy gò, khuôn mặt trắng xoá cùng bộ răng nanh trông có hơi doạ người đang khả ố cười hô hố trong thức hải.
"Ngươi cười cái gì?" Bạo Vương hờ hững hướng phía tên ngoại lai này dò hỏi.
"Ta? Ta là người sẽ thôn phệ các ngưoi, chiếm lấy thân thể này và..." Tên gầy gò này tự đắc, còn đang hào hứng giới thiệu bản thân liền nhìn thấy một thân ảnh to lớn, hùng dũng đứng trước mặt mình khiến hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cứ vậy cả câu nói vừa rồi đều bị hắn nuốt trở về.
"A! đại nhân a! tại hạ có mắt mà như mù, không nhìn thấy núi thái sơn, xin đại nhân hãy tha cho tiểu nhân một mạng a!!!" Tên gầy gò đó vội vàng quỳ xuống hướng Bạo Vương dập đầu, hắn vừa rồi đã bị uy thế của Bạo Vương làm cho đái ra máu, làm gì còn gan mà hống hách như lúc đầu!
"Xử lý thế nào?" Bạo Vương hướng đồ đệ của mình dò hỏi, dù sao đây cũng là cuộc đời của đệ tử mình, hắn không muốn can thiệp quá nhiều.
"Tên này..." Đỗ Phong còn đang do dự thì tên gầy gò kia vội nhanh nhảu hướng Đỗ Phong nhảy tới, đưa tay lên xoa bóp hai bả vai của hắn.
"Vị tiểu đại nhân này a! Tại hạ tên Ma Thương, là linh hồn của cây thương vừa rồi ngài đang cầm. Tại hạ rất là hữu dụng nha, nếu giữ lại, chắc chắn được việc a!"
Nhìn thấy thái độ của Ma Thương, Đỗ Phong không biết làm sao cho phải, liền hướng Bạo Vương cầu cứu.
"Tùy ngươi, ngươi thích làm gì thì làm. Chỉ cần đừng để nó thôn phệ ngươi như vừa rồi nó nói là được." Bạo Vương không thèm quan tâm, vội ẩn mình trong thức hải.
Nghe được Bạo Vương lời nói, Ma Thương không để Đỗ Phong kịp mở miệng liền tăng tốc độ bóp vai, hô lớn: "Tiểu đại nhân a, vừa rồi là tiểu Thương lỡ miệng, ngài là nghe nhầm nha, ta rất là hữu dụng nha."
Nhìn tên này lúc đầu mới vào nơi đây liền hùng hùng hổ hổ hô to hét lớ , uy vũ không thôi. Sau khi đối diện với sư phụ hắn liền thay đổi 360 độ, khóc lóc thảm thiết làm Đỗ Phong thật sự là bó tay.
Sau tiếp nhận đoàn tà niệm của người phụ nữ xấu số, Đỗ Phong mới biết được, cô ta là một mỹ phụ xinh sống tại căn biệt thự bên cạnh.
Vốn là một người sống hướng nội, nên người mỹ phụ này rất ít tiếp xúc với mọi người xung quanh. Nhất là từ khi chồng của nàng chết mất, nàng ta trở nên thu mình, nhờ có tài sản kếch xù mà mua một lượng lớn thực phẩm về chưng trong nhà, từ đó ít ra ngoài giao du.
Vì thế khi tận thế vừa đến, nhờ vào việc có lượng lớn lương thực kèo chống mà sinh tồn được qua đợt đầu. Nhưng đen thay, con mẫu trùng này lại chọn khu nhà ngay cạnh nàng mà sinh sống, và mới sáng nay nàng bất cận để con mẫu trùng này phát hiện, cuối cùng trở thành bữa ăn của nó.
Đỗ Phong chỉ có thể lắc đầu thở dài, tiếc thương cho người mỹ phụ kia. Hiện tại hắn chỉ có thể giúp người phụ nữ đó được an nhiên siêu thoát mà thôi.
Gom các mảnh vụn cơ thể bị vãi trên mặt đất vào với nhau, Đỗ Phong đem chúng ra vườn chôn xuống. Như vậy trước khi siêu thoát, người phụ nữ này còn đầy đủ chủ bộ phận.
Cảm nhận lượng lớn công đức từ thiên đạo ban xuống, Đỗ Phong không chút cảm tình mà nhàn nhạt đi vào trong toàn biệt thự, đối với hắn lúc này, công đức không còn quan trọng, chỉ có càng cứu nhiều người hơn, đưa họ tới quang minh mới là điều hắn hướng tới.
Đi qua đại sảnh, theo thang lầu đi lên, Đỗ Phong hướng từng phòng dà xoát.
Vì toàn bộ gian phòng dưới tầng một đã được Đỗ Phong hỏi thăm qua, không tìm được thứ gì hữu ích nên hắn mới bò lên lầu hai.
Với hành vi hiện tại của Đỗ Phong mà còn ở thời bình, đây có thể được coi là hành vi trộm cắp, xâm phạm tài sản và đột nhập nhà dân bất hợp pháp.
Nhưng hiện tại đã là tận thế, xung quanh toàn là quái vật tàn sát nhân loại, cũng không còn chủ nhà mà đứng ra tố cáo, hiện tại tất cả bọn chúng đều trở thành tài sản riêng của mẹ thiên nhiên, và của chung các loài động vật.
Tầng 2 của biệt thự là một không gian rộng lớn, gồm 3 phòng ngủ, thư phòng và 1 phòng sinh hoạt chung. Phòng thờ được bố trí ở vị trí trang trọng nhất của căn nhà, nếu trước đây còn sinh khí sẽ thấy ấm cúng từ hương hoả phát ra, nhưng lúc này xung quanh chủ yếu là bụi bặm, không có hơi người nên phòng điện thờ giờ đây trông thật là u ám.
Nhưng với tâm cảnh lúc này của Đỗ Phong, chỗ hắc ám như này thì sao doạ được hắn! Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm tiến vào gian điện thờ này.
Quả là căn nhà của một vị quyền quý, mọi thứ xung quanh đều được sắp xếp gọn gàng, trang nhã thể hiện nên sự thanh lịch của giới quý tộc.
"Đó là..."
Nơi trung tâm của điện thờ vậy mà có một thanh trường thương đang được đặt trên giá đỡ, xung quanh là những bài vị, tượng thánh được sắp xếp gọn gàng, vây quanh cây thương như đang bảo vệ nó vậy.
"Cây thương này không tầm thường! Bên trong nó có một đoàn tàn hồn!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong khẳng định.
"Ngươi mau qua thu nó về đây, để ta xem nó là gì!" Bạo Vương thúc giục Đỗ Phong.
"Vâng." Đỗ Phong vội theo lời của sư phụ, hướng cây trường thương kia phóng đi.
Tay vừa chạm vào thân Thương, nó đã truyền vào lòng bàn tay hắn một cảm giác lạnh buốt, khiến Đỗ Phong hơi rùng mình một cái, chắc hẳn là do trưng bày quá lâu, không có hơi người làm ấm nên nó có chút lạnh lẽo.
"Trấn Ma Thương..." Đỗ Phong nhìn lên thân cây thưong, có một loại chữ tượng hình được khắc trên đó, đây là một loại cổ ngữ thời xưa của nước Minh Việt, nhờ việc cha hắn làm khảo cổ học nên cũng biết bặp bẹ một chút.
Còn đang mân mê cây thương, bỗng một luồng điện từ cây thương đánh hẳn vào thức hải của Đỗ Phong, làm hắn cũng theo đó bị cuốn vào.
"Hố hố, sao bao năm ủy khuất, ta cuối cùng cũng có thể thoát khỏi phong ấn! Hahaha!"
Trước mặt Đỗ Phong lúc này là một thân ảnh gầy gò, khuôn mặt trắng xoá cùng bộ răng nanh trông có hơi doạ người đang khả ố cười hô hố trong thức hải.
"Ngươi cười cái gì?" Bạo Vương hờ hững hướng phía tên ngoại lai này dò hỏi.
"Ta? Ta là người sẽ thôn phệ các ngưoi, chiếm lấy thân thể này và..." Tên gầy gò này tự đắc, còn đang hào hứng giới thiệu bản thân liền nhìn thấy một thân ảnh to lớn, hùng dũng đứng trước mặt mình khiến hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cứ vậy cả câu nói vừa rồi đều bị hắn nuốt trở về.
"A! đại nhân a! tại hạ có mắt mà như mù, không nhìn thấy núi thái sơn, xin đại nhân hãy tha cho tiểu nhân một mạng a!!!" Tên gầy gò đó vội vàng quỳ xuống hướng Bạo Vương dập đầu, hắn vừa rồi đã bị uy thế của Bạo Vương làm cho đái ra máu, làm gì còn gan mà hống hách như lúc đầu!
"Xử lý thế nào?" Bạo Vương hướng đồ đệ của mình dò hỏi, dù sao đây cũng là cuộc đời của đệ tử mình, hắn không muốn can thiệp quá nhiều.
"Tên này..." Đỗ Phong còn đang do dự thì tên gầy gò kia vội nhanh nhảu hướng Đỗ Phong nhảy tới, đưa tay lên xoa bóp hai bả vai của hắn.
"Vị tiểu đại nhân này a! Tại hạ tên Ma Thương, là linh hồn của cây thương vừa rồi ngài đang cầm. Tại hạ rất là hữu dụng nha, nếu giữ lại, chắc chắn được việc a!"
Nhìn thấy thái độ của Ma Thương, Đỗ Phong không biết làm sao cho phải, liền hướng Bạo Vương cầu cứu.
"Tùy ngươi, ngươi thích làm gì thì làm. Chỉ cần đừng để nó thôn phệ ngươi như vừa rồi nó nói là được." Bạo Vương không thèm quan tâm, vội ẩn mình trong thức hải.
Nghe được Bạo Vương lời nói, Ma Thương không để Đỗ Phong kịp mở miệng liền tăng tốc độ bóp vai, hô lớn: "Tiểu đại nhân a, vừa rồi là tiểu Thương lỡ miệng, ngài là nghe nhầm nha, ta rất là hữu dụng nha."
Nhìn tên này lúc đầu mới vào nơi đây liền hùng hùng hổ hổ hô to hét lớ , uy vũ không thôi. Sau khi đối diện với sư phụ hắn liền thay đổi 360 độ, khóc lóc thảm thiết làm Đỗ Phong thật sự là bó tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.