Chương 150: Đáng thương hay đáng sợ?
Everstill, Trang Lạc Yên
25/01/2020
Trong lúc A Nhất đứng bên bờ Vô Âm Vô Ảnh, một âm thanh vỡ toác kéo hắn về lại với thực tại.
Cách hắn không xa, mặt đất chấn động rồi rạn nứt như mạng nhện. Từ trong đất cát, một cỗ quan tài dần trồi lên, trên bề mặt của nó là những đường vân gỗ kì quái đang chậm rãi chuyển động.
A Nhất hoảng sợ, không ngừng lẩm nhẩm Vạn Thánh kinh. Vừa rồi, chỉ một bước nữa thôi là hắn đã đánh mất chính mình.
Đệ Nhất thánh ở bên cạnh hắn lắc lắc Lục Đạo tích trượng khiến nó kêu leng keng không ngừng.
Bên trong quan tài vang lên tiếng khóc lóc.
- Đừng! Đừng mà! Ta không ăn! Ta không ăn.
Lúc này Diêm Đế đã trở lại với dáng vẻ hung thần ác sát, toàn thân trang bị ngưu đầu giáp đen kịt.
Gã đến bên cạnh quan tài, hất văng nắp rồi xách kẻ ngồi bên trong ra ngoài. Động tác thuần thục, dứt khoát.
Người ngã lăn ra đất là một lão nhân cao gầy. Đạo bào của Thiên Nguyên tông để lộ làn da nhăn nheo ở cổ và tay. Gương mặt thì đã bị chiếc mặt nạ Nhân hoàng che kín.
Lão ngã lăn trên đất nhanh chóng chồm dậy, quỳ khúm rúm sát mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng la hét:
- Ta không ăn! Ta không ăn.
Giọng nói này, A Nhất còn chưa kịp quên.
Đây chính là giọng của một trong Thiên Nguyên tam lão, Phiêu Đạo.
Một ý niệm hiện ra trong đầu của A Nhất:
- Phải chi lúc trước Cửu U Thất Sát Nha nhanh hơn một chút thì bây giờ lão già này đâu có ở đây la ó.
Vạn Thánh kinh cứ mãi bị ngắt quãng, A Nhất tức giận hét:
- Lão đầu! Nếu còn không biết điều, đừng trách ta ra tay độc ác.
Hai tròng mắt mù lòa ửng đỏ như màu của vòm trời.
Nếu không phải vì cơ thể đã bị chế trụ thì hắn đã nhào đến đánh Phiêu Đạo bất tỉnh rồi.
Giọng nói của A Nhất vừa vang lên thì lão thần tiên càng hét thê thảm hơn.
Dù sợ hãi đến tột độ nhưng Phiêu Đạo cũng không chạy trốn. Cũng không phải do Phiêu Đạo không muốn chạy mà là bởi vì lúc ở trong Mê Trì địa ngục, dù lão có chạy mấy cũng không thể chạy thoát tên ác quỷ đó.
Diêm Đế mặt kệ mọi chuyện đang diễn ra, gã vẫn hỏi câu hỏi cũ:
- Tên gì?
Câu hỏi quen thuộc của bộ giáp sắt đánh tan mịt mờ của kẻ vừa được tái sinh. Mặt nạ gỗ nhận ra mình đã rời khỏi Mê Trì địa ngục.
Lão không quay nhìn A Nhất mà chạy thẳng đến phía Diêm Đế, quỳ rạp người, liên tục dập đầu:
- Kẻ hèn không muốn làm Nhân hoàng nữa. Thỉnh đại nhân kết thúc thí luyện.
Mặt nạ gỗ đập lên sỏi đá, lạch cạch như chày giã cối.
Bộ dáng hèn yếu của Phiêu Đạo làm Diêm Đế càng nhìn càng cảm thấy khó chịu. So với Chuyển Luân Thánh Vương, Thiên Đông Phong, chủ nhân cũ của chiếc mặt nạ thì người này thua kém quá xa.
Vì chán ghét nên Diêm Đế cũng không lắm lời nữa, chiếc rìu chiến vung lên hai lần, lấy đi một mảnh phách của mặt nạ gỗ và tiễn lão vào Mê Trì địa ngục.
Không gian yên tĩnh trở lại, thần thức của A Nhất cũng dần ổn định. Hắn không tiếp tục suy ngẫm câu chuyện của kẻ sắp chết nữa mà chỉ chú tâm niệm Vạn Thánh kinh:
- Phi tướng là tánh không... Thánh nhân tướng là tự tánh... tánh không là phi tướng... Thực tướng vô tướng. Thánh nhân vạn tướng.
Nhìn nam tử mù cố chấp, không biết lực lượng nào thúc đẩy Diêm Đế mở miệng, trả lời hắn:
- Ngươi vẫn rất tỉnh táo!
A Nhất điều khiển gương mặt nở một nụ cười thật tươi.
- Đa tạ tiền bối!
Diêm Đế thở dài. Tâm nhãn của gã nhìn thấy rõ sợi dây nhân quả của Thập Bát Địa Ngục vừa quấn thêm một vòng quanh người của A Nhất.
Diêm Đế xoay người, trở về lại ghế đá của mình.
Thế nhưng bộ giáp sắt khổng lồ còn chưa kịp xảy ra biến hóa thì mặt đất lại chấn động.
Một cỗ quan tài lại trồi lên, vẫn những đường vân gỗ huyền ảo không ngừng chuyển động.
Lần này nắp quan tài tự động mở tung, mặt nạ gỗ leo ra, ngã nhào cầu cứu:
- Xin đại nhân khoan dung. Cầu xin đại nhân.
Diêm Đế tức giận, vòm trời của Thập Bát Địa Ngục vang tiếng sấm rền.
- Ngươi tự sát?
Một người vừa bước vào Mê Trì đã nhanh như vậy trở ra thì chỉ có một khả năng.
Là tự sát!
Một khỏa ngọc tỷ cự đại che nửa bầu trời ẩn hiện trên cao. Tử khí từ bốn phương tám hướng bị ngọc tỷ kéo lại, hóa thực, tụ thành mây đen vờn quanh.
Nếu không phải vì bị pháp tắc của địa ngục giới hạn thì gã đã ấn chết kẻ không biết quý trọng sinh mạng này.
Mặt nạ gỗ kiên quyết nói:
- Van xin đại nhân! Tiểu nhân thà hồn phi phách tán cũng không muốn vào Mê Trì nữa. Xin người thành toàn.
Chuyện ở bên trong Mê Trì, Diêm Đế không được phép truy tìm. Đây là pháp tắc, vì thế nên cho dù tò mò về lý do của Phiêu Đạo, gã cũng không hỏi.
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Phiêu Đạo thả lỏng hai tay, tưởng niệm lại cuộc đời của mình, cuộc đời dài đăng đẳng của một vị thượng thần.
Lão đã tu luyện vô số năm, trải qua muôn trùng hiểm nguy, cũng gặp không biết bao nhiêu kỳ ngộ và nhân duyên.
Cuối cùng để được gì?
Huynh đệ tương tàn, để được gì?
Từng màn kí ức xẹt qua trong đầu lão, lão hít nhẹ một hơi, mở miệng nói:
- Kẻ hèn đã suy nghĩ kỹ rồi!
Hư ảnh ngọc tỷ ở trên cao ấn xuống, chứng giám cho ý nguyện của Phiêu Đạo.
Khi mây đen trên trời cao dần tản ra thì mặt đất cũng bắt đầu thôn phệ lão.
Đôi chân đang quỳ bị nuốt xuống trước, cốt nhục lại trở về với đất đá.
Phiêu Đạo cũng không hề kháng cự mà cất tiếng khóc thê lương, có hối hận và tiếc nuối.
Nối tiếp tiếng khóc lại là tiếng cười ha hả.
Tiếng cười tự tại, phóng khoáng của một vị Thượng Thần đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Cả thân thể chìm dần vào đá đỏ, cho đến khi chỉ còn lại chiếc mặt nạ gỗ lộ trên mặt đất, tiếng cười tiêu dao lại chuyển thành tiếng thét chói tai như heo bị cắt tiết.
Thập Bát Địa Ngục có thể thôn phệ tất cả nhưng lại không thể nuốt được mặt nạ Nhân Hoàng.
Chiếc mặt nạ thì càng không chịu buông tha cho chủ nhân của nó, vẫn dính cứng lấy gương mặt của Phiêu Đạo.
Vân gỗ chuyển động nhanh chóng, tách ra một sợi, đâm xuyên cột sống của ký chủ. Sinh cơ liên tục được truyền vào cơ thể của lão, tái tạo những gì bị mất.
Lúc này, Phiêu Đạo bị dằn vặt giữa pháp tắc của Thập Bát Địa Ngục và ý chí của mặt nạ Nhân hoàng, thân thể cứ bị phá rồi lại lập khiến lão muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Tiếng la hét thảm thiết làm tâm thần A Nhất bấn loạn.
Thực tại bị ảo giác xâm lấn, tâm thần của hắn như ngựa không cương, chạy loạn khắp nơi, Vạn Thánh kinh cũng bị loạn nhịp:
- ...Một hạt bụi, một thế giới... Mỗi thế giới, vạn con heo... Không phải! Mỗi thánh nhân, một con heo...
A Nhất tức giận.
Lý trí của hắn đã rối như tơ vò, không còn nhớ rõ vì sao mình phải niệm Vạn Thánh kinh, chỉ biết việc này rất quan trọng.
Thiên Âm chi hồn vỗ mạnh tay, tinh thần lực càn quét, tìm kiếm cội nguồn của phiền não.
Trong bóng tối của nam tử mù lòa, hắn phát hiện một con heo sữa đang bị chôn trên đất chỉ để lộ cái đầu đang ngửa lên trời, kêu eng éc mãi, vô cùng chói tai.
Không thể phí thời gian nữa, A Nhất chạy về phía đầu heo, hai tay bấu lấy nó, giật mạnh lên.
Bên dưới đầu heo vậy mà lại có một gương mặt người đỏ hỏn do bị thiếu lớp da.
Nhìn thấy A Nhất, gương mặt đẫm máu toát ra sợ hãi cực độ, muốn nhắm mắt lại thế nhưng khổ nỗi mí mắt của lão cũng đã bị lột đi theo lớp da mặt mất rồi.
Không còn bị cản trở, mặt đất hút một hơi, ăn sạch chẳng chừa lại chút cặn.
Nam tử mù lòa không quan tâm, hắn còn có việc quan trọng cần phải làm.
- Ta phải niệm... ta phải niệm cái gì?
Trong những âm thanh hò hét vô nghĩa của oán hồn, lại có những giọng nói đầy lý trí, già có trẻ có, nam có nữ có. Họ nói chuyện với nhau, cũng nói chuyện với hắn:
- Khặc! Khặc! Người quen! Là người quen! Nhớ giữ gìn nó cho cẩn thận.
- Hắn vẫn tốt hơn lão già kia.
- Đương nhiên rồi! Hắn là Thiên Nhân mà!.
- Một hạt bụi, vạn thánh nhân. Đứa trẻ đáng thương, niệm tiếp đi nào.
- Xem kìa! Hắn vẫn ra vẻ như không hề nghe thấy chúng ta.
Bạch y nam tử cầm mặt nạ gỗ, lững thững về lại chỗ ngồi.
Vị thần linh mù lòa cũng đã có thể tự niệm Vạn Thánh kinh.
Đệ nhất thánh lại đung đưa nhẹ Lục Đạo Tích Trượng, tỏa ra hào quang vàng óng.
A Nhất thả người xuống ghế đá, hắn tách lớp da mặt già nua nhăn nheo ra khỏi chiếc mặt nạ rồi quăng nó sang một bên. Lớp da mỏng rơi tỏm vào lòng đất như sỏi đá rơi vào nước.
Có lẽ là do hắn bị mù, cũng có lẽ là do ý chí sắt thép của hắn, A Nhất không hề quan tâm đến những đường vân gỗ huyền ảo đang uốn éo bên trong mặt nạ.
Nhân hoàng bình thản đeo lên chiếc mặt nạ gỗ, cười nói:
- Tiền bối! Vãn bối thật đáng sợ đến vậy sao?
...
Lời tác giả:
Hôm nay là ngày 25 tháng 1 năm 2020 Dương Lịch, tức ngày 1 tháng 1 năm Canh Tý.
Năm mới, tại hạ xin chúc quý vị độc giả một cuộc sống vô ưu vô lo.
Cũng nhân dịp này, tại hạ muốn thông báo rằng sắp tới kênh youtube của diễn đàn Bạch Ngọc Sách sẽ đăng truyện audio "Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó" qua giọng đọc của Trang Lạc Yên, phu nhân của tại hạ. Mong mọi người sẽ ghé qua!
Chân thành cảm ơn quý vị độc giả!
Everstill
Cách hắn không xa, mặt đất chấn động rồi rạn nứt như mạng nhện. Từ trong đất cát, một cỗ quan tài dần trồi lên, trên bề mặt của nó là những đường vân gỗ kì quái đang chậm rãi chuyển động.
A Nhất hoảng sợ, không ngừng lẩm nhẩm Vạn Thánh kinh. Vừa rồi, chỉ một bước nữa thôi là hắn đã đánh mất chính mình.
Đệ Nhất thánh ở bên cạnh hắn lắc lắc Lục Đạo tích trượng khiến nó kêu leng keng không ngừng.
Bên trong quan tài vang lên tiếng khóc lóc.
- Đừng! Đừng mà! Ta không ăn! Ta không ăn.
Lúc này Diêm Đế đã trở lại với dáng vẻ hung thần ác sát, toàn thân trang bị ngưu đầu giáp đen kịt.
Gã đến bên cạnh quan tài, hất văng nắp rồi xách kẻ ngồi bên trong ra ngoài. Động tác thuần thục, dứt khoát.
Người ngã lăn ra đất là một lão nhân cao gầy. Đạo bào của Thiên Nguyên tông để lộ làn da nhăn nheo ở cổ và tay. Gương mặt thì đã bị chiếc mặt nạ Nhân hoàng che kín.
Lão ngã lăn trên đất nhanh chóng chồm dậy, quỳ khúm rúm sát mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng la hét:
- Ta không ăn! Ta không ăn.
Giọng nói này, A Nhất còn chưa kịp quên.
Đây chính là giọng của một trong Thiên Nguyên tam lão, Phiêu Đạo.
Một ý niệm hiện ra trong đầu của A Nhất:
- Phải chi lúc trước Cửu U Thất Sát Nha nhanh hơn một chút thì bây giờ lão già này đâu có ở đây la ó.
Vạn Thánh kinh cứ mãi bị ngắt quãng, A Nhất tức giận hét:
- Lão đầu! Nếu còn không biết điều, đừng trách ta ra tay độc ác.
Hai tròng mắt mù lòa ửng đỏ như màu của vòm trời.
Nếu không phải vì cơ thể đã bị chế trụ thì hắn đã nhào đến đánh Phiêu Đạo bất tỉnh rồi.
Giọng nói của A Nhất vừa vang lên thì lão thần tiên càng hét thê thảm hơn.
Dù sợ hãi đến tột độ nhưng Phiêu Đạo cũng không chạy trốn. Cũng không phải do Phiêu Đạo không muốn chạy mà là bởi vì lúc ở trong Mê Trì địa ngục, dù lão có chạy mấy cũng không thể chạy thoát tên ác quỷ đó.
Diêm Đế mặt kệ mọi chuyện đang diễn ra, gã vẫn hỏi câu hỏi cũ:
- Tên gì?
Câu hỏi quen thuộc của bộ giáp sắt đánh tan mịt mờ của kẻ vừa được tái sinh. Mặt nạ gỗ nhận ra mình đã rời khỏi Mê Trì địa ngục.
Lão không quay nhìn A Nhất mà chạy thẳng đến phía Diêm Đế, quỳ rạp người, liên tục dập đầu:
- Kẻ hèn không muốn làm Nhân hoàng nữa. Thỉnh đại nhân kết thúc thí luyện.
Mặt nạ gỗ đập lên sỏi đá, lạch cạch như chày giã cối.
Bộ dáng hèn yếu của Phiêu Đạo làm Diêm Đế càng nhìn càng cảm thấy khó chịu. So với Chuyển Luân Thánh Vương, Thiên Đông Phong, chủ nhân cũ của chiếc mặt nạ thì người này thua kém quá xa.
Vì chán ghét nên Diêm Đế cũng không lắm lời nữa, chiếc rìu chiến vung lên hai lần, lấy đi một mảnh phách của mặt nạ gỗ và tiễn lão vào Mê Trì địa ngục.
Không gian yên tĩnh trở lại, thần thức của A Nhất cũng dần ổn định. Hắn không tiếp tục suy ngẫm câu chuyện của kẻ sắp chết nữa mà chỉ chú tâm niệm Vạn Thánh kinh:
- Phi tướng là tánh không... Thánh nhân tướng là tự tánh... tánh không là phi tướng... Thực tướng vô tướng. Thánh nhân vạn tướng.
Nhìn nam tử mù cố chấp, không biết lực lượng nào thúc đẩy Diêm Đế mở miệng, trả lời hắn:
- Ngươi vẫn rất tỉnh táo!
A Nhất điều khiển gương mặt nở một nụ cười thật tươi.
- Đa tạ tiền bối!
Diêm Đế thở dài. Tâm nhãn của gã nhìn thấy rõ sợi dây nhân quả của Thập Bát Địa Ngục vừa quấn thêm một vòng quanh người của A Nhất.
Diêm Đế xoay người, trở về lại ghế đá của mình.
Thế nhưng bộ giáp sắt khổng lồ còn chưa kịp xảy ra biến hóa thì mặt đất lại chấn động.
Một cỗ quan tài lại trồi lên, vẫn những đường vân gỗ huyền ảo không ngừng chuyển động.
Lần này nắp quan tài tự động mở tung, mặt nạ gỗ leo ra, ngã nhào cầu cứu:
- Xin đại nhân khoan dung. Cầu xin đại nhân.
Diêm Đế tức giận, vòm trời của Thập Bát Địa Ngục vang tiếng sấm rền.
- Ngươi tự sát?
Một người vừa bước vào Mê Trì đã nhanh như vậy trở ra thì chỉ có một khả năng.
Là tự sát!
Một khỏa ngọc tỷ cự đại che nửa bầu trời ẩn hiện trên cao. Tử khí từ bốn phương tám hướng bị ngọc tỷ kéo lại, hóa thực, tụ thành mây đen vờn quanh.
Nếu không phải vì bị pháp tắc của địa ngục giới hạn thì gã đã ấn chết kẻ không biết quý trọng sinh mạng này.
Mặt nạ gỗ kiên quyết nói:
- Van xin đại nhân! Tiểu nhân thà hồn phi phách tán cũng không muốn vào Mê Trì nữa. Xin người thành toàn.
Chuyện ở bên trong Mê Trì, Diêm Đế không được phép truy tìm. Đây là pháp tắc, vì thế nên cho dù tò mò về lý do của Phiêu Đạo, gã cũng không hỏi.
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Phiêu Đạo thả lỏng hai tay, tưởng niệm lại cuộc đời của mình, cuộc đời dài đăng đẳng của một vị thượng thần.
Lão đã tu luyện vô số năm, trải qua muôn trùng hiểm nguy, cũng gặp không biết bao nhiêu kỳ ngộ và nhân duyên.
Cuối cùng để được gì?
Huynh đệ tương tàn, để được gì?
Từng màn kí ức xẹt qua trong đầu lão, lão hít nhẹ một hơi, mở miệng nói:
- Kẻ hèn đã suy nghĩ kỹ rồi!
Hư ảnh ngọc tỷ ở trên cao ấn xuống, chứng giám cho ý nguyện của Phiêu Đạo.
Khi mây đen trên trời cao dần tản ra thì mặt đất cũng bắt đầu thôn phệ lão.
Đôi chân đang quỳ bị nuốt xuống trước, cốt nhục lại trở về với đất đá.
Phiêu Đạo cũng không hề kháng cự mà cất tiếng khóc thê lương, có hối hận và tiếc nuối.
Nối tiếp tiếng khóc lại là tiếng cười ha hả.
Tiếng cười tự tại, phóng khoáng của một vị Thượng Thần đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Cả thân thể chìm dần vào đá đỏ, cho đến khi chỉ còn lại chiếc mặt nạ gỗ lộ trên mặt đất, tiếng cười tiêu dao lại chuyển thành tiếng thét chói tai như heo bị cắt tiết.
Thập Bát Địa Ngục có thể thôn phệ tất cả nhưng lại không thể nuốt được mặt nạ Nhân Hoàng.
Chiếc mặt nạ thì càng không chịu buông tha cho chủ nhân của nó, vẫn dính cứng lấy gương mặt của Phiêu Đạo.
Vân gỗ chuyển động nhanh chóng, tách ra một sợi, đâm xuyên cột sống của ký chủ. Sinh cơ liên tục được truyền vào cơ thể của lão, tái tạo những gì bị mất.
Lúc này, Phiêu Đạo bị dằn vặt giữa pháp tắc của Thập Bát Địa Ngục và ý chí của mặt nạ Nhân hoàng, thân thể cứ bị phá rồi lại lập khiến lão muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Tiếng la hét thảm thiết làm tâm thần A Nhất bấn loạn.
Thực tại bị ảo giác xâm lấn, tâm thần của hắn như ngựa không cương, chạy loạn khắp nơi, Vạn Thánh kinh cũng bị loạn nhịp:
- ...Một hạt bụi, một thế giới... Mỗi thế giới, vạn con heo... Không phải! Mỗi thánh nhân, một con heo...
A Nhất tức giận.
Lý trí của hắn đã rối như tơ vò, không còn nhớ rõ vì sao mình phải niệm Vạn Thánh kinh, chỉ biết việc này rất quan trọng.
Thiên Âm chi hồn vỗ mạnh tay, tinh thần lực càn quét, tìm kiếm cội nguồn của phiền não.
Trong bóng tối của nam tử mù lòa, hắn phát hiện một con heo sữa đang bị chôn trên đất chỉ để lộ cái đầu đang ngửa lên trời, kêu eng éc mãi, vô cùng chói tai.
Không thể phí thời gian nữa, A Nhất chạy về phía đầu heo, hai tay bấu lấy nó, giật mạnh lên.
Bên dưới đầu heo vậy mà lại có một gương mặt người đỏ hỏn do bị thiếu lớp da.
Nhìn thấy A Nhất, gương mặt đẫm máu toát ra sợ hãi cực độ, muốn nhắm mắt lại thế nhưng khổ nỗi mí mắt của lão cũng đã bị lột đi theo lớp da mặt mất rồi.
Không còn bị cản trở, mặt đất hút một hơi, ăn sạch chẳng chừa lại chút cặn.
Nam tử mù lòa không quan tâm, hắn còn có việc quan trọng cần phải làm.
- Ta phải niệm... ta phải niệm cái gì?
Trong những âm thanh hò hét vô nghĩa của oán hồn, lại có những giọng nói đầy lý trí, già có trẻ có, nam có nữ có. Họ nói chuyện với nhau, cũng nói chuyện với hắn:
- Khặc! Khặc! Người quen! Là người quen! Nhớ giữ gìn nó cho cẩn thận.
- Hắn vẫn tốt hơn lão già kia.
- Đương nhiên rồi! Hắn là Thiên Nhân mà!.
- Một hạt bụi, vạn thánh nhân. Đứa trẻ đáng thương, niệm tiếp đi nào.
- Xem kìa! Hắn vẫn ra vẻ như không hề nghe thấy chúng ta.
Bạch y nam tử cầm mặt nạ gỗ, lững thững về lại chỗ ngồi.
Vị thần linh mù lòa cũng đã có thể tự niệm Vạn Thánh kinh.
Đệ nhất thánh lại đung đưa nhẹ Lục Đạo Tích Trượng, tỏa ra hào quang vàng óng.
A Nhất thả người xuống ghế đá, hắn tách lớp da mặt già nua nhăn nheo ra khỏi chiếc mặt nạ rồi quăng nó sang một bên. Lớp da mỏng rơi tỏm vào lòng đất như sỏi đá rơi vào nước.
Có lẽ là do hắn bị mù, cũng có lẽ là do ý chí sắt thép của hắn, A Nhất không hề quan tâm đến những đường vân gỗ huyền ảo đang uốn éo bên trong mặt nạ.
Nhân hoàng bình thản đeo lên chiếc mặt nạ gỗ, cười nói:
- Tiền bối! Vãn bối thật đáng sợ đến vậy sao?
...
Lời tác giả:
Hôm nay là ngày 25 tháng 1 năm 2020 Dương Lịch, tức ngày 1 tháng 1 năm Canh Tý.
Năm mới, tại hạ xin chúc quý vị độc giả một cuộc sống vô ưu vô lo.
Cũng nhân dịp này, tại hạ muốn thông báo rằng sắp tới kênh youtube của diễn đàn Bạch Ngọc Sách sẽ đăng truyện audio "Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó" qua giọng đọc của Trang Lạc Yên, phu nhân của tại hạ. Mong mọi người sẽ ghé qua!
Chân thành cảm ơn quý vị độc giả!
Everstill
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.