Chương 24: Muốn Chạy Trốn Cũng Phải Nhìn Phong Thủy
Everstill, Trang Lạc Yên
03/02/2019
Sự ăn ý được bồi dưỡng trong chiến đấu mấy ngày nay khiến ba người kia không cần mất thời gian suy nghĩ mà lập tức quay đầu đuổi theo Mạc Nguyệt.
Tiếng kêu của Mạc Nguyệt cũng khiến cho hai nhóm người kia chú ý, họ vừa định đuổi theo thì một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên khiến các ngọn cây xung quanh rung lắc dữ dội.
Sắc mặt của Mạc Nguyệt xanh mét, nàng đưa tay ra hiệu ngừng lại:
- Không còn kịp rồi. Đó là Tật Phong Thú.
Ba người kia biến sắc:
- Tật Phong thú?
Không trách ba người kia quá kinh ngạc, bởi vì ngoại hình của vật nhỏ trong lòng Thanh Yến quả thực quá yếu ớt quá đáng yêu, khiến họ không thể liên tưởng nó với cấp ba yêu thú Tật Phong được. Nhưng chỉ một tích tắc sau đó họ liền hiểu được tại sao Mạc Nguyệt lại nói không kịp rồi.
Một con Tật Phong thú trưởng thành đang lao đến họ bằng một tốc độ nhanh đến đáng sợ. Tật Phong thú trưởng thành có chiều cao gần ba trượng, ngoại hình như một con hổ với đôi tai nhọn và hàm răng sắc bén, trên lưng chúng có một đôi cánh nhỏ hoàn toàn không phù hợp với hình thể to lớn của mình. Cánh càng sẫm màu chứng tỏ con yêu thú này càng mạnh. Chỉ bằng đôi cánh nhỏ đó cùng với tứ chi to khỏe và móng vuốt sắc bén như loài chim mà Tật Phong thú có thể thoải mái bay và chạy, là bá chủ của cả mặt đất lẫn không trung.
Thế nhưng khi chưa trưởng thành, Tật Phong thú lại rất yếu ớt. Chúng không có cánh, vẻ ngoài nhỏ bé như những con mèo trưởng thành, vẫn chưa khai phá được trí lực và chưa che dấu được bản năng của mình nên rất dễ chết non. Vì vậy, con non thường sẽ được cha mẹ chúng bảo vệ rất kĩ lưỡng.
Không hiểu Thanh Yến đánh bậy đánh bạ kiểu gì mà lại bắt được con non kia.
Bốn người ngưng thần nín thở, vì họ biết nó đến đây là vì con của nó, nếu bây giờ họ chạy, đối tượng của nó lập tức sẽ trở thành họ ngay.
Tật Phong thú tuy là yêu thú cấp ba nhưng lại có cả hai thuộc tính phong và mộc khiến nó trở nên rất khó đối phó, tốc độ của một con trưởng thành có thể so sánh với Tụ Nguyên Cảnh. Trong khi đó người có cảnh giới cao nhất là Triệu Duệ cũng chỉ mới là Hỗn Nguyên Cảnh thất giai.
May thay con yêu thú sốt ruột tìm về con của mình nên hoàn toàn bỏ qua bọn họ, nó lao thẳng đến chỗ đám người của Thanh Hư Môn rồi ngừng lại, miệng mũi phát ra từng hơi thở khò khè. Đám người của Thanh Hư Môn hoảng sợ nhìn lại, bối rối không biết phải làm sao.
Con Tật Phong thú mở miệng ra gào thét một tiếng, cái miệng đỏ như máu đầy răng bén nhọn và gương mặt hung ác khiến một vài đệ tử nhát gan lập tức ngã bệt xuống đất.
Lực chú ý của nó hoàn toàn nằm ở đám người đang giữ con của nó, vật nhỏ kia cũng liên tục giãy dụa kêu la như muốn mẹ nó giết hết đám người này đi cho hả giận. Quan trọng hơn là con Tật Phong trưởng thành kia có vẻ cũng muốn như vậy. Đôi mắt màu đen của nó lướt qua từng người một như đang chọn đối tượng để khai đao cho mình.
Mạc Nguyệt len lén ra hiệu cho ba người còn lại, họ cần tranh thủ lúc con yêu thú kia không để ý đến mình mà thoát đi, lúc này họ vẫn chưa phải là đối thủ của nó. Cả bốn người ngưng thần chậm rãi lùi lại phía sau, chỉ còn chờ ra khỏi bãi đất trống này họ sẽ dễ dàng trốn chạy hơn.
Bất chợt tên nam đệ tử đứng cạnh Thanh Yến ban nãy nắm lấy con Tật Phong thú con, nhanh như chớp ném về phía Bạch Mộ Ngôn. Bạch Mộ Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng vung kiếm lên che chở phía trước mình, lưỡi kiếm sắc bén cắt qua bụng con Tật Phong thú nhỏ khiến nó đau đớn kêu lớn lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất thoi thóp thở.
Thấy vậy, con yêu thú mẹ nổi điên xông đến, cái đuôi dài đầy gai nhọn của nó quất thẳng lại đây, bốn người chật vật né tránh. Mạc Nguyệt lập tức lấy vài bình độc dược ném về phía nó nhưng đều bị Tật Phong thú dùng đuôi gạt bỏ, chỉ còn một bình trúng đích cũng không có tác dụng lớn vì làn da khô dày và cứng như vỏ cây của nó không hấp thụ được dược lực. Thấy vậy nàng lập tức rút cây đao đỏ như máu đang đeo phía sau lưng mình, nhanh chóng ra chiêu, nhắm thẳng vào yếu hại.
Tuy Mạc Nguyệt có rất nhiều kinh nghiệm để đối phó với loài yêu thú này nhưng hiện nàng vẫn còn tại Luyện Tâm cảnh, chiêu thức không theo kịp đầu óc, quá nhiều chiêu thức đều bị Tật Phong thú dùng tốc độ tránh đi hoặc tránh không được thì sẽ trực tiếp nghênh đón. Làn da dày thô ráp giúp nó tạo thành một lá chắn hoàn hảo. Nhất thời nửa khắc, Mạc Nguyệt cũng không có biện pháp nào tốt để đối phó.
Nàng kêu lớn:
- Tấn công vào sườn trái của nó, nơi đó là yếu điểm.
Nghe thế, Lục Linh cũng nhanh chóng rút kiếm gia nhập chiến cuộc, tìm thời cơ tấn công vào sườn trái của con vật.
Vũ khí của Triệu Duệ là một đôi Song Nguyệt Đao, hắn rất có lợi thế khi có thể sử dụng cả hai tay cùng một lúc, thêm nữa tu vi của hắn cũng nhỉnh hơn những người còn lại, vừa ra tay liền thu hút tất cả sự chú ý của Tật Phong thú về phía mình, Mạc Nguyệt thừa cơ vòng sang bên trái, chuẩn xác chém trúng sườn của nó.
Tật Phong thú bị đau, gào rú và dùng đuôi quét một vòng. Tuy vết thương không sâu nhưng cũng đủ khiến con vật đổ máu, mục đích của Mạc Nguyệt cũng đã đạt tới. Nàng vừa dùng đao đánh lạc hướng nó vừa tiến lại gần miệng vết thương.
Đúng lúc này, tiếng sáo của Bạch Mộ Ngôn vang lên. Bạch Mộ Ngôn là một trong số những người hiếm hoi tu tập âm công, vũ khí của hắn là một cây sáo ngọc. Tiếng sáo của hắn có khả năng tạo ảo giác, xáo trộn thần hồn của người đối diện.
Chiêu thức này của Bạch Mộ Ngôn có lẽ sẽ rất có tác dụng khi đối chiến với người, thế nhưng với một con yêu thú thì lại khác. Bị tiếng sáo quấy nhiễu tâm trí chỉ khiến con vật càng nổi điên và bất chấp hơn mà thôi. Huống hồ Bạch Mộ Ngôn lại còn là người làm con non của nó bị thương, Tật Phong thú lập tức giơ lên vuốt trước, muốn chụp chết hắn.
Khả năng là do chuyên tâm tu luyện âm công nên thể năng và tốc độ của Bạch Mộ Ngôn đều không quá tốt. Mắt thấy tránh né không kịp sắp bị đánh trúng, Bạch Mộ Ngôn lập tức tế ra pháp bảo muốn bảo vệ bản thân, nhưng cho dù là có pháp bảo thì cũng là lành ít dữ nhiều.
Hắn nhắm mắt lại nhận mệnh.
Sau đó hắn bị một khối thân thể đụng mạnh, cả hai cùng ngã văng ra xa một chút, thế nhưng khoảng cách ấy vẫn không là gì so với hình thể của Tật Phong thú. Triệu Duệ bị móng vuốt của Tật Phong thú đâm vào, từ sau lưng xuyên ra trước ngực.
Lúc này Mạc Nguyệt cũng đã đến đối diện với miệng vết thương của Tật Phong thú, nàng ném một lọ dược chuẩn xác vào nơi đó, lập tức, máu của con vật sôi trào, nó gầm lên giận dữ lấy hết sức lực cuối cùng dùng đuôi ném đi Mạc Nguyệt rồi ngã nhào xuống đất. Khi chết con mắt vẫn luôn trợn trừng nhìn về phía đứa con của mình.
Cũng chỉ là một người mẹ mất con vẫy vùng trong tuyệt vọng mà thôi…
Tiếng kêu của Mạc Nguyệt cũng khiến cho hai nhóm người kia chú ý, họ vừa định đuổi theo thì một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên khiến các ngọn cây xung quanh rung lắc dữ dội.
Sắc mặt của Mạc Nguyệt xanh mét, nàng đưa tay ra hiệu ngừng lại:
- Không còn kịp rồi. Đó là Tật Phong Thú.
Ba người kia biến sắc:
- Tật Phong thú?
Không trách ba người kia quá kinh ngạc, bởi vì ngoại hình của vật nhỏ trong lòng Thanh Yến quả thực quá yếu ớt quá đáng yêu, khiến họ không thể liên tưởng nó với cấp ba yêu thú Tật Phong được. Nhưng chỉ một tích tắc sau đó họ liền hiểu được tại sao Mạc Nguyệt lại nói không kịp rồi.
Một con Tật Phong thú trưởng thành đang lao đến họ bằng một tốc độ nhanh đến đáng sợ. Tật Phong thú trưởng thành có chiều cao gần ba trượng, ngoại hình như một con hổ với đôi tai nhọn và hàm răng sắc bén, trên lưng chúng có một đôi cánh nhỏ hoàn toàn không phù hợp với hình thể to lớn của mình. Cánh càng sẫm màu chứng tỏ con yêu thú này càng mạnh. Chỉ bằng đôi cánh nhỏ đó cùng với tứ chi to khỏe và móng vuốt sắc bén như loài chim mà Tật Phong thú có thể thoải mái bay và chạy, là bá chủ của cả mặt đất lẫn không trung.
Thế nhưng khi chưa trưởng thành, Tật Phong thú lại rất yếu ớt. Chúng không có cánh, vẻ ngoài nhỏ bé như những con mèo trưởng thành, vẫn chưa khai phá được trí lực và chưa che dấu được bản năng của mình nên rất dễ chết non. Vì vậy, con non thường sẽ được cha mẹ chúng bảo vệ rất kĩ lưỡng.
Không hiểu Thanh Yến đánh bậy đánh bạ kiểu gì mà lại bắt được con non kia.
Bốn người ngưng thần nín thở, vì họ biết nó đến đây là vì con của nó, nếu bây giờ họ chạy, đối tượng của nó lập tức sẽ trở thành họ ngay.
Tật Phong thú tuy là yêu thú cấp ba nhưng lại có cả hai thuộc tính phong và mộc khiến nó trở nên rất khó đối phó, tốc độ của một con trưởng thành có thể so sánh với Tụ Nguyên Cảnh. Trong khi đó người có cảnh giới cao nhất là Triệu Duệ cũng chỉ mới là Hỗn Nguyên Cảnh thất giai.
May thay con yêu thú sốt ruột tìm về con của mình nên hoàn toàn bỏ qua bọn họ, nó lao thẳng đến chỗ đám người của Thanh Hư Môn rồi ngừng lại, miệng mũi phát ra từng hơi thở khò khè. Đám người của Thanh Hư Môn hoảng sợ nhìn lại, bối rối không biết phải làm sao.
Con Tật Phong thú mở miệng ra gào thét một tiếng, cái miệng đỏ như máu đầy răng bén nhọn và gương mặt hung ác khiến một vài đệ tử nhát gan lập tức ngã bệt xuống đất.
Lực chú ý của nó hoàn toàn nằm ở đám người đang giữ con của nó, vật nhỏ kia cũng liên tục giãy dụa kêu la như muốn mẹ nó giết hết đám người này đi cho hả giận. Quan trọng hơn là con Tật Phong trưởng thành kia có vẻ cũng muốn như vậy. Đôi mắt màu đen của nó lướt qua từng người một như đang chọn đối tượng để khai đao cho mình.
Mạc Nguyệt len lén ra hiệu cho ba người còn lại, họ cần tranh thủ lúc con yêu thú kia không để ý đến mình mà thoát đi, lúc này họ vẫn chưa phải là đối thủ của nó. Cả bốn người ngưng thần chậm rãi lùi lại phía sau, chỉ còn chờ ra khỏi bãi đất trống này họ sẽ dễ dàng trốn chạy hơn.
Bất chợt tên nam đệ tử đứng cạnh Thanh Yến ban nãy nắm lấy con Tật Phong thú con, nhanh như chớp ném về phía Bạch Mộ Ngôn. Bạch Mộ Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng vung kiếm lên che chở phía trước mình, lưỡi kiếm sắc bén cắt qua bụng con Tật Phong thú nhỏ khiến nó đau đớn kêu lớn lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất thoi thóp thở.
Thấy vậy, con yêu thú mẹ nổi điên xông đến, cái đuôi dài đầy gai nhọn của nó quất thẳng lại đây, bốn người chật vật né tránh. Mạc Nguyệt lập tức lấy vài bình độc dược ném về phía nó nhưng đều bị Tật Phong thú dùng đuôi gạt bỏ, chỉ còn một bình trúng đích cũng không có tác dụng lớn vì làn da khô dày và cứng như vỏ cây của nó không hấp thụ được dược lực. Thấy vậy nàng lập tức rút cây đao đỏ như máu đang đeo phía sau lưng mình, nhanh chóng ra chiêu, nhắm thẳng vào yếu hại.
Tuy Mạc Nguyệt có rất nhiều kinh nghiệm để đối phó với loài yêu thú này nhưng hiện nàng vẫn còn tại Luyện Tâm cảnh, chiêu thức không theo kịp đầu óc, quá nhiều chiêu thức đều bị Tật Phong thú dùng tốc độ tránh đi hoặc tránh không được thì sẽ trực tiếp nghênh đón. Làn da dày thô ráp giúp nó tạo thành một lá chắn hoàn hảo. Nhất thời nửa khắc, Mạc Nguyệt cũng không có biện pháp nào tốt để đối phó.
Nàng kêu lớn:
- Tấn công vào sườn trái của nó, nơi đó là yếu điểm.
Nghe thế, Lục Linh cũng nhanh chóng rút kiếm gia nhập chiến cuộc, tìm thời cơ tấn công vào sườn trái của con vật.
Vũ khí của Triệu Duệ là một đôi Song Nguyệt Đao, hắn rất có lợi thế khi có thể sử dụng cả hai tay cùng một lúc, thêm nữa tu vi của hắn cũng nhỉnh hơn những người còn lại, vừa ra tay liền thu hút tất cả sự chú ý của Tật Phong thú về phía mình, Mạc Nguyệt thừa cơ vòng sang bên trái, chuẩn xác chém trúng sườn của nó.
Tật Phong thú bị đau, gào rú và dùng đuôi quét một vòng. Tuy vết thương không sâu nhưng cũng đủ khiến con vật đổ máu, mục đích của Mạc Nguyệt cũng đã đạt tới. Nàng vừa dùng đao đánh lạc hướng nó vừa tiến lại gần miệng vết thương.
Đúng lúc này, tiếng sáo của Bạch Mộ Ngôn vang lên. Bạch Mộ Ngôn là một trong số những người hiếm hoi tu tập âm công, vũ khí của hắn là một cây sáo ngọc. Tiếng sáo của hắn có khả năng tạo ảo giác, xáo trộn thần hồn của người đối diện.
Chiêu thức này của Bạch Mộ Ngôn có lẽ sẽ rất có tác dụng khi đối chiến với người, thế nhưng với một con yêu thú thì lại khác. Bị tiếng sáo quấy nhiễu tâm trí chỉ khiến con vật càng nổi điên và bất chấp hơn mà thôi. Huống hồ Bạch Mộ Ngôn lại còn là người làm con non của nó bị thương, Tật Phong thú lập tức giơ lên vuốt trước, muốn chụp chết hắn.
Khả năng là do chuyên tâm tu luyện âm công nên thể năng và tốc độ của Bạch Mộ Ngôn đều không quá tốt. Mắt thấy tránh né không kịp sắp bị đánh trúng, Bạch Mộ Ngôn lập tức tế ra pháp bảo muốn bảo vệ bản thân, nhưng cho dù là có pháp bảo thì cũng là lành ít dữ nhiều.
Hắn nhắm mắt lại nhận mệnh.
Sau đó hắn bị một khối thân thể đụng mạnh, cả hai cùng ngã văng ra xa một chút, thế nhưng khoảng cách ấy vẫn không là gì so với hình thể của Tật Phong thú. Triệu Duệ bị móng vuốt của Tật Phong thú đâm vào, từ sau lưng xuyên ra trước ngực.
Lúc này Mạc Nguyệt cũng đã đến đối diện với miệng vết thương của Tật Phong thú, nàng ném một lọ dược chuẩn xác vào nơi đó, lập tức, máu của con vật sôi trào, nó gầm lên giận dữ lấy hết sức lực cuối cùng dùng đuôi ném đi Mạc Nguyệt rồi ngã nhào xuống đất. Khi chết con mắt vẫn luôn trợn trừng nhìn về phía đứa con của mình.
Cũng chỉ là một người mẹ mất con vẫy vùng trong tuyệt vọng mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.