Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 167: Nghẹn đắng

Everstill, Trang Lạc Yên

08/05/2020

A Nhất đấm mạnh, một vết nứt nhỏ lan nhanh chẳng mấy chốc trở nên chằng chịt và rối rắm. Khung cửa bằng máu thịt phát ra âm thanh đì đùng. Hai hàm răng đóng chặt nặng nề hé mở phát ra âm thanh rên rỉ rồi sụp đổ.

Mất đi thiệt căn không làm A Nhất đau đớn mà khiến hắn mắc nghẹn. Chiếc lưỡi vốn mềm mại bỗng trở thành cái muỗng sắc bén, cạo một vòng trong vòm miệng, gom hết những chiếc răng cứng cáp cùng máu thịt sau đó cố nhồi nhét tất cả xuống cổ họng.

Thế nhưng như một tên tội phạm biết hối cải, sự trừng phạt này lại mang đến cảm giác giải thoát và thanh thản cho A Nhất. Đối với hắn cục thịt nhờn ghê tởm đủ vị đắng, cay, mặn, ngọt ấy lại tựa như món Ngọa Long Vệ Châu thơm ngon.

Đứa bé cháy đen như than rớt xuống đất, đứng vững vàng trên đống đổ nát, nhìn hắn rồi cười khanh khách. Mãi đến khi A Nhất phóng con dao chặt thịt trong tay vào đầu nó thì nó mới quay người bỏ chạy.

Huyết Giới dậy sóng, một cơn sóng lớn nhanh chóng đập nát cái thế giới trong gương đang giam cầm A Nhất. Gương vỡ nát nhưng lần này không có tiếng hét của nữ nhân.

Thần thức của A Nhất vẫn luôn cảnh giác theo dõi mọi thứ trong phạm vi năm trăm dặm. Trước mặt hắn không còn là đường núi của thôn vắng mà là quảng trường rộng lớn của một hoàng cung quỷ dị. Trên mặt đất, rễ cây cứng cáp mọc tràn khắp nơi, chỉ có rễ, không có cành càng không có lá hoa. Nhiều sợi thô to còn xâm chiếm cả những tòa lầu đài ở phía xa.

A Nhất siết chặt Cửu U Thất Sát Nha và Thái Bình Kiếm rồi lập tức biến mất bởi địch nhân đã xuất đầu lộ diện.

Ở ngay nơi A Nhất vừa đứng, một con giun khổng lồ phá nát mặt đất rồi chui lên. Phần đầu của nó là một cái miệng tròn chi chít những chiếc răng nhọn, rõ ràng là đầu của yêu thú Phệ Huyết Địa Long. Chiếc miệng đủ nuốt trọn một người mở rộng, để lộ gương mặt lạnh lẽo của Vương Thành, vị vua cuối cùng của triều Vương. Trên thân của địa long có ghép một nữa phần thân thể to lớn lõa lồ của nữ nhân, mặt mũi y hệt nữ đế Lãnh Nhược Linh. Một tay của ả cầm một một cây quyền trượng bằng rễ cây. Một cánh tay kia quơ về phía A Nhất, muốn tóm lấy hắn.

- Tại ngươi! Tất cả là tại ngươi!

A Nhất vội vàng kích hoạt niệm lực muốn thuấn di khỏi nơi này nhưng con quái vật kia đã nhanh hơn hắn một bước. Những rễ cây tưởng chừng như vô hại trên mặt đất đồng loạt đâm thẳng lên trời cao rồi xoắn lại thành một mê cung kì ảo. Không hiểu bằng cách nào, từ trong cây quyền trượng, một sợi rễ nhỏ xíu có thể định vị được khoảng không mà A Nhất đang lẫn trốn, lao đến như một tia chớp, đâm mạnh vào hư vô, kéo A Nhất ra khỏi những vết rạng nứt giữa không trung rồi đập hắn xuống đất như đập một con ruồi.

Rễ cây to như cái chén đâm xuyên lồng ngực, treo thân thể bất động của thiếu niên. Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ để diệt một con quái vật có thể dẫn đến thiên phạt. Quả tim thứ nhất bị phá nát, quả tim thứ hai ngay dưới bụng của hắn bắt đầu hoạt động, truyền sinh cơ và sức mạnh đến cho đôi tay.

Thái Bình Kiếm và Cửu U Thất Sát Nha lập tức chém đứt rễ cây giữa ngực.

- “Linh!”

Hét lên một tiếng, A Nhất lại lẫn vào hư vô. Hắn tự lừa dối bản thân rằng việc Lãnh Nhược Linh tìm được hắn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Cũng khó trách hắn tin tưởng năng lực của Thiên Âm Chi Hồn đến vậy. Từ trước đến nay, ngay cả thần cảnh cũng không thể truy tung được hắn.

Nhưng rồi phán đoán của hắn liền lập tức bị phủ định. Cái đầu giun đầy răng nhọn nhanh như chớp dài ra, vòng ra phía sau cổ của nữ nhân rồi đớp một ngụm, đớp trọn lấy A Nhất. Bên trong khoang miệng, từng vòng răng nhọn sắc bén xoay tròn cứa vào vị thần mù lòa vô hình. Thân thể chật vật của hắn lại lộ ra.



Độc tố từ lỗ hỏng tròn vo giữa ngực không ngừng trung hòa linh lực bên trong cơ thể của A Nhất.

- “Yên!”

A Nhất vận dụng niệm lực để điều trị nhưng tốc độ phục hồi không tài nào theo kịp tốc độ bào mòn của kịch độc.Quái vật không cho A Nhất thời gian nghỉ ngơi, gương mặt vô thần của Vương Thành há miệng, phun ra một thứ chất lỏng xanh đen sền sệt, muốn tiêu hóa con mồi cứng cáp.

- Là ngươi ép ta!

Thiên Âm Chi Hồn hét lớn một tiếng khiến những chiếc răng nhọn đang bấu lấy A Nhất vỡ nát. Hắn buông tay, thả lỏng Cửu U Thất Sát Nha. Theo sự phát triển của niệm lực, thanh đạo khí này càng ngày càng có linh tính. Lưỡi dao bén nhọn tỏa ra cơn giận lạnh tựa U Minh. Không còn bị ràng buộc, chỉ trong tích tắc nó đã bịt gọn cái miệng đang há rộng của Vương Thành. Sau khi xoắn nát chiếc đầu nhỏ, con dao chặt thịt tiếp tục lao thẳng xuống dưới, xuyên suốt thân thể khổng lồ rồi đâm vào gốc rễ của Phệ Huyết Địa Long.

Ở bên ngoài, phần thân người dính trên lưng của Phệ Huyết Địa Long hét thảm. Cái miệng giun lớn nhổ A Nhất xuống đất. Ả ta quơ cây quyền trượng khổng lồ, muốn đập nhừ miếng thịt khó nhai, thế nhưng động tác chậm chạp đến đáng thương dễ dàng bị A Nhất né tránh.

Hắn thuấn di, đạp lên lưng của Địa Long, dùng Thái Bình Kiếm chém xuống hai cánh tay của Lãnh Nhược Linh. Nơi kiếm khí lướt qua, da, thịt lẫn xương lập tức cháy khét nên không hề có máu chảy. Phần thân to lớn ngã xuống đất, dẫy dụa đập loạn chiếc đuôi lớn.

- Không ngờ mới bao lâu không gặp, tiểu đệ lại trở nên đáng sợ như vậy, vừa phá nhà của ta vừa tổn hại sủng vật của ta.

Có một thiếu nữ từ tốn bước ra từ bên dưới cái hố mà Phệ Huyết Địa Long vừa đào lúc nãy. Trên cổ tay của thiếu nữ có đeo hai sợi dây bện tri kỷ.

Đứng trên lưng của yêu thú, A Nhất nói với cố nhân:

- Dạo này ta quả thật rất đáng sợ!

Lời nói nhẹ nhõm khiến Diệp Mai cười khúc khích, phẩy tay. Phệ Huyết Địa Long cùng Lãnh Nhược Linh nổ tung, máu thịt hòa với độc dược phủ kín quãng trường nhưng lại không hề vấy bẩn chiếc áo váy màu vàng nhạt của nàng.

- Nhưng vẫn không đáng sợ bằng Phục Ma Minh!A Nhất niệm một âm cổ ngữ “yên”, những thứ dơ bẩn trên người hắn lập tức bốc hơi, trả lại màu trắng tinh nguyên. Về phần thứ độc tố cổ quái nơi miệng vết thương, hắn lấy Thái Bình Kiếm, xoắn một vòng giữa ngực, cắt bỏ một lớp thịt xanh đen. Vừa “giải độc”, hắn vừa hỏi:

- Muội muốn Thiên Âm Chi Hồn hay cái danh Nhân Hoàng?



Nụ cười của thiếu nữ nhẹ nhàng như gió xuân.

- Những thứ đó nhân quả quá nhiều, ta không muốn dính vào! Thứ ta muốn là mạng của đệ.

Nói đến đây nàng thở dài, gương mặt thanh tú buồn rười rượi:

- Chỉ tiếc là năng lực của ta không đủ. Ngay cả Lãm Kính Thiên La của sư tôn cũng không thể giữ chân được đệ.

Lãm Kính Thiên La gắn kết với căn cơ của người luyện ra nó, dĩ nhiên không thể đem tặng hay cho mượn. Diệp Mai có được Lãm Kính Thiên La của sư tôn nàng, có nghĩa người đó đã thân tử đạo tiêu.

Miệng A Nhất đắng chát, không phải bởi vị giác bị phá hủy mà là do nhân tâm lạnh lẽo.

- Vì sao?

Diệp Mai lại thở dài tiếc hận:

- Nếu như lúc nãy đệ vào Lạc Nhạc Thôn thì đã rõ ràng mọi việc rồi. Không ngờ đệ lại thô lỗ đến vậy, chưa gì đã phá vỡ vở kịch mà ta khổ công dựng lên ở nơi đó.

Diệp Mai không giải thích nhiều thêm, chậm rãi tiến về phía đại môn của hoàng cung. Khi đi ngang qua A Nhất nàng nói:

- Phàm duyên dù không thể chấm dứt một cách hoàn mỹ nhưng cũng coi như là đã chấm dứt. Chúc ngươi đại đạo bình an!

A Nhất nắm lấy cổ tay thiếu nữ, giúi vào bàn tay một viên Trường Sinh Đan do chính hắn luyện ra. Hắn biết Diệp Mai đã bị Lãm Kính Thiên La phản phệ, nhất định đang bị trọng thương.

Nàng nhìn thật kỹ thiếu niên mù ngây ngô, chỉ lắc đầu rồi bóp nát viên đan dược.

- Đến Linh Kiếm Tông diệt Phục Ma Minh! Thanh đao trên cổ của ngươi chỉ hai ngày nữa là sẽ chém xuống rồi!

Nói rồi Diệp Mai rời đi, để lại A Nhất đứng giữa mịt mờ và máu thịt. Mãi đến khi hoàng hôn vừa tắt thì A Nhất mới cử động. Không rõ đã có dự tính gì, hắn đeo lên chiếc mặt nạ gỗ khô khốc rồi hòa vào màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook