Chương 73: Rùa bò mãi cũng đến đích
Everstill, Trang Lạc Yên
03/03/2019
Khi thân thể mệt mỏi thì A Nhất lại suy nghĩ về bí ẩn của thí luyện, khi bế tắc đau đầu thì hắn lại tu luyện. Cứ như vậy ngày này qua tháng nọ,
mãi cho đến khi thời gian dừng lại.
Một chu thiên rồi lại một chu thiên, hắn cứ đạp máu mà tiến tới.
Năm mươi năm sau.
Một bước chân cuối cùng, biển máu biến mất.
A Nhất phát hiện mình đang đứng trần truồng giữa đấu trường nô lệ của Mộc Dương thành, trên tay là con dao chặt thịt rỉ sét.
Trời chói chang, cát rực lửa; y hệt cái ngày định mệnh ấy. Tiếng kêu than của oán hồn đã được thay bằng tiếng hò hét phấn khích của khán giả đứng ngồi chật kín phía trên cao, cỗ vũ cho loài thú dữ xinh đẹp có tên bạo lực.
Trước mặt hắn có thiếu niên gầy gò đang co người quỳ trên đất, miệng câm liên tục ú ớ.
A Nhất nhìn đứa trẻ nô lệ, hỏi:
- Ước nguyện của ngươi là gì?
Thiếu niên quỳ dưới đất ngẩn đầu nhìn A Nhất, gương mặt gầy ốm, hai mắt mù lòa, vẫn chỉ rên ư a. Thế nhưng A Nhất lại hiểu được. Đúng hơn là trên thế gian này không ai có thể hiểu rõ hơn hắn.
Lại nói, A Nhất cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi thấy gương mặt y hệt bản thân mình.
Hắn mở miệng khuyên giải:
- Có đôi khi ước nguyện nên chỉ dừng lại ở trong tư tưởng mà thôi.
A Nhất đang quỳ không lên tiếng nữa mà bật khóc nức nỡ.
A Nhất đang đứng bèn thả con dao chặt thịt xuống đất, cho người kia quyết định rồi nói tiếp:
- Cái giá của ước nguyện ích kỷ, ngươi có thể trả được không?
Chỉ để sống còn thì tay hắn đã bao lần đẫm máu, ngày ngày phải chịu đựng dày vò của tội nghiệt và tự trách. Để tu luyện thì bờ vai gầy phải gánh lấy oán hận của cả Thiên Nhân tộc. Người hữu duyên gặp nạn, hắn chỉ vì cứu người lại phải hi sinh cả nhãn căn, kiếp này khó thoát cảnh mù lòa.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
Nhìn thấy tên nô lệ vẫn quỳ đó, không có quyết định, A Nhất giận dữ hét lớn:
- Cái gì cũng có cái giá của nó! Nếu ngươi đã không muốn trả giá thì cũng đừng ở đó than thân trách phận.
Nghe vậy, kẻ đang quỳ vươn bàn tay nhỏ nắm lấy con dao chặt thịt. Hắn dùng hai tay để cầm cán dao; lưỡi dao chỉa thẳng vào điểm mềm ở cổ họng.
A Nhất vẫn đứng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo chờ đợi.
Có tiếng thét khàn đau đớn vang lên, con dao đâm xuyên lớp da, lún vào chừng nửa đốt ngón tay rồi lại rơi trên đất. Tên nô lệ lại co người khóc lóc.
A Nhất mỉa mai:
- Ta biết mà! Một kẻ nhát gan như ngươi thì lấy đâu ra can đảm để tự kết thúc cơ chứ!
Nói rồi hắn cúi người nhặt dao lên.
- Can đảm để chết ngươi không có, can đảm để sống ngươi lại càng không có... Vậy để ta giúp ngươi.
Lần này đến lượt hắn đưa dao lên cổ của mình.
Người trên khán đài bắt đầu chửi bới phản đối.
A Nhất đạm nhiên chờ khi tên nô lệ ngẩn đầu, đối mắt với hắn; ngay lập tức cắm dao vào cổ, tự sát. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát, không một chút chần chờ.
Tên nô lệ đáng thương quỳ trên đất tan biến, cả đấu trường cũng tan thành mây khói, trả lại máu và bóng đêm cho Huyết giới.
Khung cảnh tan hoang đổ nát của Nhãn căn hiện ra.
A Nhất mệt mỏi đến ngồi trên một tảng đá lớn. Bàn tay tê dại thả rơi con dao rỉ sét. Máu trên đất ngập đến cán dao.
Từ phía xa, có hài đồng sáu tuổi chạy lại, gương mặt tươi cười.
Nó vừa định nhặt dao lên thì A Nhất đã nhanh tay hơn nó.
Dao trên tay, A Nhất trìu mến nói:
- Nhóc! Chơi dao có ngày đứt tay.
Rồi một đường dao quang lượn nhanh qua cổ của đứa bé. Cái đầu nhỏ đứt lìa.
Dạy dỗ trẻ nhỏ xong, hắn lại buông tay.
Cái xác không đầu vậy mà lại cuối người nhặt dao lên, rồi tung tăng chạy đi. Phía sau nó, đầu nhỏ lăn lóc bơi theo. Nụ cười tươi trên mặt vẫn không hề tắt.
Chiến thắng tâm ma xong, A Nhất mở mắt.
Vừa trở lại Mê Trì sinh cơ liền bùng nổ ở bên trong từng thớ thịt. Linh khí biến thành dịch lỏng, hòa vào máu. Xương cốt vỡ tan rồi kết lại. Làn da bánh mật rám nắng không ngừng gợn sóng bởi sự sinh trưởng của huyết nhục. Xương vai, xương quai xanh, xương sườn nhanh được bọc thêm một tầng cơ bắp rắn chắc.
Nét non nớt trên của thiếu niên dần biến mất, thay vào đó là góc cạnh của một người trưởng thành.
A Nhất cuối cùng cũng đã độ tâm ma kiếp thành công, đặt chân vào Tụ Nguyên cảnh.
Đúng lúc này pháp tắt không gian lại được nối lại, có giọng nói oai nghiêm quen thuộc thông báo:
- A Nhất, Thiên Nhân tộc, hoàn thành thí luyện!
Thanh niên mù nở nụ cười thỏa mãn; bây giờ thì hắn đã hiểu phần nào.
Tu sĩ tham gia thí luyện U Minh Táng đều là người tu luyện Tán Linh quyết đến bình cảnh, cần phải chạm tay vào U Minh giới để cảm ngộ vô minh thì mới có cơ duyên để tiếp tục đột phá.
Thường thì là Bán Thần lên Nguyên Thần cảnh. Đối với kẻ có tư chất và ngộ tính cao, có thể trì hoãn bình cảnh thì sẽ là Nguyên Thần cảnh lên Thượng Thần cảnh.
Tóm lại mục đích của thí luyện này không phải là U Minh giới mà là đạp đổ một đại cảnh giới.
Có điều trước giờ vì chưa có người nào tham gia vụ cá cược này mà không tu luyện qua Tán Linh quyết cả, thế nên ai cũng lầm tưởng U Minh chính là đích đến cuối cùng.
A Nhất vẫn không hiểu vì sao cá chép lại vòng vo, không nói rõ cho hắn biết.
- Tiền bối ấy hẳn có khổ tâm.
Nghĩ rồi, thanh niên cao ngất đứng dậy, tay cầm dao săn, bước vào khe nứt không gian đen kịt, rời khỏi Mê Trì địa ngục.
Một chu thiên rồi lại một chu thiên, hắn cứ đạp máu mà tiến tới.
Năm mươi năm sau.
Một bước chân cuối cùng, biển máu biến mất.
A Nhất phát hiện mình đang đứng trần truồng giữa đấu trường nô lệ của Mộc Dương thành, trên tay là con dao chặt thịt rỉ sét.
Trời chói chang, cát rực lửa; y hệt cái ngày định mệnh ấy. Tiếng kêu than của oán hồn đã được thay bằng tiếng hò hét phấn khích của khán giả đứng ngồi chật kín phía trên cao, cỗ vũ cho loài thú dữ xinh đẹp có tên bạo lực.
Trước mặt hắn có thiếu niên gầy gò đang co người quỳ trên đất, miệng câm liên tục ú ớ.
A Nhất nhìn đứa trẻ nô lệ, hỏi:
- Ước nguyện của ngươi là gì?
Thiếu niên quỳ dưới đất ngẩn đầu nhìn A Nhất, gương mặt gầy ốm, hai mắt mù lòa, vẫn chỉ rên ư a. Thế nhưng A Nhất lại hiểu được. Đúng hơn là trên thế gian này không ai có thể hiểu rõ hơn hắn.
Lại nói, A Nhất cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi thấy gương mặt y hệt bản thân mình.
Hắn mở miệng khuyên giải:
- Có đôi khi ước nguyện nên chỉ dừng lại ở trong tư tưởng mà thôi.
A Nhất đang quỳ không lên tiếng nữa mà bật khóc nức nỡ.
A Nhất đang đứng bèn thả con dao chặt thịt xuống đất, cho người kia quyết định rồi nói tiếp:
- Cái giá của ước nguyện ích kỷ, ngươi có thể trả được không?
Chỉ để sống còn thì tay hắn đã bao lần đẫm máu, ngày ngày phải chịu đựng dày vò của tội nghiệt và tự trách. Để tu luyện thì bờ vai gầy phải gánh lấy oán hận của cả Thiên Nhân tộc. Người hữu duyên gặp nạn, hắn chỉ vì cứu người lại phải hi sinh cả nhãn căn, kiếp này khó thoát cảnh mù lòa.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
Nhìn thấy tên nô lệ vẫn quỳ đó, không có quyết định, A Nhất giận dữ hét lớn:
- Cái gì cũng có cái giá của nó! Nếu ngươi đã không muốn trả giá thì cũng đừng ở đó than thân trách phận.
Nghe vậy, kẻ đang quỳ vươn bàn tay nhỏ nắm lấy con dao chặt thịt. Hắn dùng hai tay để cầm cán dao; lưỡi dao chỉa thẳng vào điểm mềm ở cổ họng.
A Nhất vẫn đứng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo chờ đợi.
Có tiếng thét khàn đau đớn vang lên, con dao đâm xuyên lớp da, lún vào chừng nửa đốt ngón tay rồi lại rơi trên đất. Tên nô lệ lại co người khóc lóc.
A Nhất mỉa mai:
- Ta biết mà! Một kẻ nhát gan như ngươi thì lấy đâu ra can đảm để tự kết thúc cơ chứ!
Nói rồi hắn cúi người nhặt dao lên.
- Can đảm để chết ngươi không có, can đảm để sống ngươi lại càng không có... Vậy để ta giúp ngươi.
Lần này đến lượt hắn đưa dao lên cổ của mình.
Người trên khán đài bắt đầu chửi bới phản đối.
A Nhất đạm nhiên chờ khi tên nô lệ ngẩn đầu, đối mắt với hắn; ngay lập tức cắm dao vào cổ, tự sát. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát, không một chút chần chờ.
Tên nô lệ đáng thương quỳ trên đất tan biến, cả đấu trường cũng tan thành mây khói, trả lại máu và bóng đêm cho Huyết giới.
Khung cảnh tan hoang đổ nát của Nhãn căn hiện ra.
A Nhất mệt mỏi đến ngồi trên một tảng đá lớn. Bàn tay tê dại thả rơi con dao rỉ sét. Máu trên đất ngập đến cán dao.
Từ phía xa, có hài đồng sáu tuổi chạy lại, gương mặt tươi cười.
Nó vừa định nhặt dao lên thì A Nhất đã nhanh tay hơn nó.
Dao trên tay, A Nhất trìu mến nói:
- Nhóc! Chơi dao có ngày đứt tay.
Rồi một đường dao quang lượn nhanh qua cổ của đứa bé. Cái đầu nhỏ đứt lìa.
Dạy dỗ trẻ nhỏ xong, hắn lại buông tay.
Cái xác không đầu vậy mà lại cuối người nhặt dao lên, rồi tung tăng chạy đi. Phía sau nó, đầu nhỏ lăn lóc bơi theo. Nụ cười tươi trên mặt vẫn không hề tắt.
Chiến thắng tâm ma xong, A Nhất mở mắt.
Vừa trở lại Mê Trì sinh cơ liền bùng nổ ở bên trong từng thớ thịt. Linh khí biến thành dịch lỏng, hòa vào máu. Xương cốt vỡ tan rồi kết lại. Làn da bánh mật rám nắng không ngừng gợn sóng bởi sự sinh trưởng của huyết nhục. Xương vai, xương quai xanh, xương sườn nhanh được bọc thêm một tầng cơ bắp rắn chắc.
Nét non nớt trên của thiếu niên dần biến mất, thay vào đó là góc cạnh của một người trưởng thành.
A Nhất cuối cùng cũng đã độ tâm ma kiếp thành công, đặt chân vào Tụ Nguyên cảnh.
Đúng lúc này pháp tắt không gian lại được nối lại, có giọng nói oai nghiêm quen thuộc thông báo:
- A Nhất, Thiên Nhân tộc, hoàn thành thí luyện!
Thanh niên mù nở nụ cười thỏa mãn; bây giờ thì hắn đã hiểu phần nào.
Tu sĩ tham gia thí luyện U Minh Táng đều là người tu luyện Tán Linh quyết đến bình cảnh, cần phải chạm tay vào U Minh giới để cảm ngộ vô minh thì mới có cơ duyên để tiếp tục đột phá.
Thường thì là Bán Thần lên Nguyên Thần cảnh. Đối với kẻ có tư chất và ngộ tính cao, có thể trì hoãn bình cảnh thì sẽ là Nguyên Thần cảnh lên Thượng Thần cảnh.
Tóm lại mục đích của thí luyện này không phải là U Minh giới mà là đạp đổ một đại cảnh giới.
Có điều trước giờ vì chưa có người nào tham gia vụ cá cược này mà không tu luyện qua Tán Linh quyết cả, thế nên ai cũng lầm tưởng U Minh chính là đích đến cuối cùng.
A Nhất vẫn không hiểu vì sao cá chép lại vòng vo, không nói rõ cho hắn biết.
- Tiền bối ấy hẳn có khổ tâm.
Nghĩ rồi, thanh niên cao ngất đứng dậy, tay cầm dao săn, bước vào khe nứt không gian đen kịt, rời khỏi Mê Trì địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.