Chương 62: Thất bại là mẹ thành công
Everstill, Trang Lạc Yên
21/02/2019
Ở trong một cỗ quan tài gỗ được chạm khắc hoa văn kỳ bí, có một thiếu
niên mù đang nằm, thân thể gầy yếu của cậu đang trần truồng. Gương mặt
gầy gò nhưng được ngũ quan đúc nên một nét thánh thiện. Mái tóc ngắn,
mượt mà nhưng lởm chởm không đều vì hắn dùng dao tự cắt, vài sợi tóc rũ
xuống che khuất đôi mắt giúp thiếu niên ngủ ngon hơn.
Nhưng có vẻ không quá có tác dụng, bởi thiếu niên kia đột ngột choàng dậy từ cơn ác mộng. Bóng tối của sự mù lòa vẫn phủ kín thiên địa.
A Nhất hoảng hốt sờ soạng cổ và tứ chi. Tay trái kéo tay phải, tay phải kéo lại tay trái, hai tay giật giật đầu. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Hương thơm trong cỗ quan tài tỏa ra dần dần làm tâm hồn A Nhất dịu lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ác mộng mỗi lần bế quan càng lúc càng đáng sợ.
A Nhất ngẩng đầu, đôi mắt mù lòa chăm chú nhìn về phương xa, cảm thán:
- Núi Tu Di kia phải đi đến bao giờ?!
Gương mặt non nớt tràn đầy vẻ tang thương.
Bất chợt hắn giật mình, sờ sờ đôi mắt. Hắn bị mù.
- Vì sao ta lại mù? Vì...
Tất cả ký ức bắt đầu ồ ạt kéo về, kể cả cơn đau đớn khi tứ chi bị kéo lìa.
A Nhất không muốn nghĩ nữa, hắn nằm xuống lại, co người trong một góc của quan tài. Tư thế này khiến hắn cảm thấy an toàn.
A Nhất nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ; hi vọng khi thức dậy thì cơn ác mộng này lại sẽ trôi quá.
Thế rồi tiếng khóc thút thít vang lên:
- Ta muốn về nhà! Làm ơn cho ta về nhà!
Nhà ta ở Âm Ảnh tông
Nhà ta rất to!
Nhà ta ở Diệu Âm cốc
Phong cảnh rất đẹp!
Nước mắt thấm vào tiếng hát làm ướt đôi cánh trắng. Thiên âm không thể bay bổng chỉ có thể la lết rỉ ra từ miệng.
Ở trong Huyết giới, có con cá chép đen to lớn là nhân chứng của mọi chuyện.
- A Nhất à! Đừng...
Cá chép muốn an ủi nhưng nó không biết phải nói gì cho đúng nên đành thôi.
A Nhất vừa khóc vừa hát như kẻ điên.
Thật lâu sau, hắn vẫn khóc. Cá chép lần đầu tiên thấy có người có nhiều nước mắt đến vậy. Cứ cái đà này, sớm muộn gì nước mắt cũng ngập quan tài, dìm chết tên thiếu niên ngu xuẩn kia.
Thế nhưng nó lại không thể để mặc tên kia chết được, hắn ta chết lấy ai đền căn nhà cho nó đây? Cá chép thở dài. Nó lượn lại bên cạnh cái đầu thần thánh của Thiên Âm chi hồn, xoay một vòng lấy đà rồi quất mạnh chiếc đuôi lớn. Quả cầu bay vút lên cao, chỉ cú sút này đã đủ làm cho cả Long tộc phải kính nể.
Cơn đau đớn làm A Nhất phải ngưng than khổ sở.Cá chép hét lớn:
- Ngươi tủi thân cái gì chứ! Chẳng phải ta đã nói không được tin lão ác thần kia hay sao? Người ta cất tiếng hát ngươi cũng hát theo, bộ ngươi tưởng ngươi là Càn Thát Bà sao? Không đúng! Càn Thát Bà tấu một khúc điên đảo chúng sanh, ngươi mới mở miệng thì đầu liền lìa khỏi cổ.
Cá chép càng chửi bới càng hăng, còn chuyển qua sử dụng cả cổ ngữ tối nghĩa.
A Nhất chỉ có thể ngồi đó chịu trận, không thể chối cãi.
Nếu khi đó hắn có thể giữ trạng thái ẩn thân, cho dù tên ác thần kia cày nát mảnh đất đó cũng chưa hẳn có thể tìm thấy hắn. Huống hồ linh khí ở trong Mê Trì địa ngục rất ít ỏi, lão kia cũng không dại dột đến mức tiêu hao hết linh lực để phá rừng.
Cá chép chửi một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói:
- Ngươi đau khổ làm gì chứ! Lần đầu tiên được miễn phí. Chẳng phải ngươi còn đến bảy cơ hội để vượt Mê Trì hay sao?
A Nhất chợt nhớ đến lời nói của người khổng lồ mặc bộ giáp sắt đen bóng. Lần đầu không tính phí, những lần sau mỗi lần sẽ hao tốn một mảnh phách.
Tinh thần của hắn chùng xuống, lần tiếp theo hắn sẽ tốn một mảnh phách.
Cá chép nhíu mày nói:
- Ngươi thân là tu sĩ, chú trọng thần hồn, mất vài phách thì có làm sao chứ. Trước kia đám Dị Cơ các ngươi cũng có một tên điên cố tình dùng hết bảy lần cơ hội để cạo ra một cỗ thân thể thuần dương kia mà.
A Nhất dĩ nhiên là không có bản lĩnh liều mạng như vậy, hắn cũng không có linh căn để tu luyện công pháp thuần dương gì đó. Nhưng nghe cá chép nói A Nhất cũng yên tâm hơn.
Vẻ kiên định trở lại trong đôi mắt đen nhánh. Tuy còn nhiều cơ hội nhưng A Nhất không hề có ý định chủ quan.
Hai tay sờ mó xung quanh quan tài, cố tìm người bạn thân, A Cửu.
Cảm nhận được A Nhất đang bối rối lục tìm, cá chép tò mò hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
A Nhất vội trả lời:
- A Cửu! A Cửu đâu rồi?!
Hắn nhảy ra khỏi quan tài, hoảng loạn bò quanh, tìm Cửu U Thất Sát nha.
- Ngươi còn tìm gì nữa? Lúc đó ngươi đã buông nó ở trong rừng mà. Lão ác thần kia nhất định sẽ không bỏ qua món đạo khí tốt như vậy.
Bởi hai tay trống rỗng, cảm giác bất an xông thẳng lên não khiến da đầu A Nhất tê rần.
Hắn nghiến răng, bàn tay chai sần liên tục tát mạnh vào mặt mình để lấy lại dũng khí.
Lần này mục tiêu của hắn không chỉ là vượt qua thí luyện nữa.
- A Cửu! Chờ ta!
Cá chép chỉ có thể than:
- Tên điên!
Nhưng có vẻ không quá có tác dụng, bởi thiếu niên kia đột ngột choàng dậy từ cơn ác mộng. Bóng tối của sự mù lòa vẫn phủ kín thiên địa.
A Nhất hoảng hốt sờ soạng cổ và tứ chi. Tay trái kéo tay phải, tay phải kéo lại tay trái, hai tay giật giật đầu. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Hương thơm trong cỗ quan tài tỏa ra dần dần làm tâm hồn A Nhất dịu lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ác mộng mỗi lần bế quan càng lúc càng đáng sợ.
A Nhất ngẩng đầu, đôi mắt mù lòa chăm chú nhìn về phương xa, cảm thán:
- Núi Tu Di kia phải đi đến bao giờ?!
Gương mặt non nớt tràn đầy vẻ tang thương.
Bất chợt hắn giật mình, sờ sờ đôi mắt. Hắn bị mù.
- Vì sao ta lại mù? Vì...
Tất cả ký ức bắt đầu ồ ạt kéo về, kể cả cơn đau đớn khi tứ chi bị kéo lìa.
A Nhất không muốn nghĩ nữa, hắn nằm xuống lại, co người trong một góc của quan tài. Tư thế này khiến hắn cảm thấy an toàn.
A Nhất nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ; hi vọng khi thức dậy thì cơn ác mộng này lại sẽ trôi quá.
Thế rồi tiếng khóc thút thít vang lên:
- Ta muốn về nhà! Làm ơn cho ta về nhà!
Nhà ta ở Âm Ảnh tông
Nhà ta rất to!
Nhà ta ở Diệu Âm cốc
Phong cảnh rất đẹp!
Nước mắt thấm vào tiếng hát làm ướt đôi cánh trắng. Thiên âm không thể bay bổng chỉ có thể la lết rỉ ra từ miệng.
Ở trong Huyết giới, có con cá chép đen to lớn là nhân chứng của mọi chuyện.
- A Nhất à! Đừng...
Cá chép muốn an ủi nhưng nó không biết phải nói gì cho đúng nên đành thôi.
A Nhất vừa khóc vừa hát như kẻ điên.
Thật lâu sau, hắn vẫn khóc. Cá chép lần đầu tiên thấy có người có nhiều nước mắt đến vậy. Cứ cái đà này, sớm muộn gì nước mắt cũng ngập quan tài, dìm chết tên thiếu niên ngu xuẩn kia.
Thế nhưng nó lại không thể để mặc tên kia chết được, hắn ta chết lấy ai đền căn nhà cho nó đây? Cá chép thở dài. Nó lượn lại bên cạnh cái đầu thần thánh của Thiên Âm chi hồn, xoay một vòng lấy đà rồi quất mạnh chiếc đuôi lớn. Quả cầu bay vút lên cao, chỉ cú sút này đã đủ làm cho cả Long tộc phải kính nể.
Cơn đau đớn làm A Nhất phải ngưng than khổ sở.Cá chép hét lớn:
- Ngươi tủi thân cái gì chứ! Chẳng phải ta đã nói không được tin lão ác thần kia hay sao? Người ta cất tiếng hát ngươi cũng hát theo, bộ ngươi tưởng ngươi là Càn Thát Bà sao? Không đúng! Càn Thát Bà tấu một khúc điên đảo chúng sanh, ngươi mới mở miệng thì đầu liền lìa khỏi cổ.
Cá chép càng chửi bới càng hăng, còn chuyển qua sử dụng cả cổ ngữ tối nghĩa.
A Nhất chỉ có thể ngồi đó chịu trận, không thể chối cãi.
Nếu khi đó hắn có thể giữ trạng thái ẩn thân, cho dù tên ác thần kia cày nát mảnh đất đó cũng chưa hẳn có thể tìm thấy hắn. Huống hồ linh khí ở trong Mê Trì địa ngục rất ít ỏi, lão kia cũng không dại dột đến mức tiêu hao hết linh lực để phá rừng.
Cá chép chửi một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói:
- Ngươi đau khổ làm gì chứ! Lần đầu tiên được miễn phí. Chẳng phải ngươi còn đến bảy cơ hội để vượt Mê Trì hay sao?
A Nhất chợt nhớ đến lời nói của người khổng lồ mặc bộ giáp sắt đen bóng. Lần đầu không tính phí, những lần sau mỗi lần sẽ hao tốn một mảnh phách.
Tinh thần của hắn chùng xuống, lần tiếp theo hắn sẽ tốn một mảnh phách.
Cá chép nhíu mày nói:
- Ngươi thân là tu sĩ, chú trọng thần hồn, mất vài phách thì có làm sao chứ. Trước kia đám Dị Cơ các ngươi cũng có một tên điên cố tình dùng hết bảy lần cơ hội để cạo ra một cỗ thân thể thuần dương kia mà.
A Nhất dĩ nhiên là không có bản lĩnh liều mạng như vậy, hắn cũng không có linh căn để tu luyện công pháp thuần dương gì đó. Nhưng nghe cá chép nói A Nhất cũng yên tâm hơn.
Vẻ kiên định trở lại trong đôi mắt đen nhánh. Tuy còn nhiều cơ hội nhưng A Nhất không hề có ý định chủ quan.
Hai tay sờ mó xung quanh quan tài, cố tìm người bạn thân, A Cửu.
Cảm nhận được A Nhất đang bối rối lục tìm, cá chép tò mò hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
A Nhất vội trả lời:
- A Cửu! A Cửu đâu rồi?!
Hắn nhảy ra khỏi quan tài, hoảng loạn bò quanh, tìm Cửu U Thất Sát nha.
- Ngươi còn tìm gì nữa? Lúc đó ngươi đã buông nó ở trong rừng mà. Lão ác thần kia nhất định sẽ không bỏ qua món đạo khí tốt như vậy.
Bởi hai tay trống rỗng, cảm giác bất an xông thẳng lên não khiến da đầu A Nhất tê rần.
Hắn nghiến răng, bàn tay chai sần liên tục tát mạnh vào mặt mình để lấy lại dũng khí.
Lần này mục tiêu của hắn không chỉ là vượt qua thí luyện nữa.
- A Cửu! Chờ ta!
Cá chép chỉ có thể than:
- Tên điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.