Chương 57: Trần truồng cầm dao chạy rong không hẳn là biến thái
Everstill, Trang Lạc Yên
17/02/2019
- Mau chạy về phía bên phải, bìa rừng chỉ cách nơi này 5 dặm mà thôi. Nhanh lên!
Nếu đây là thí luyện Tử U Minh Táng thì bờ sông Vọng Xuyên không phải là một nơi an toàn cho họ dừng chân.
Nghe cá chép nói, A Nhất lập tức đứng bật dậy, trên người không một tấc vải che thân, hắn cắm đầu chạy thẳng về phía dòng sông.
Cá chép vội vàng la lên:
- Kẻ điên kia! Ngươi không biết bên phải là bên nào sao? Đồ ngu ngốc!
A Nhất không trả lời, chỉ lo chạy thật nhanh. Khi hai chân vừa đạp xuống mặt nước thì hắn quay người lại, cong gối, đạp đất lấy đà rồi nhảy ngược về phía thảo nguyên.
Sau khi đạp mở quan tài thì A Nhất đã biết thể chất của mình có biến hóa. Thế nhưng hắn vẫn rất bất ngờ khi thân thể hắn có thể nhảy bật lên cao gần mười trượng.
Khi hạ xuống, A Nhất dùng Cửu U Thất Sát nha để tiếp đất. Lúc này bờ sông Vọng Xuyên đã bị hắn bỏ lại sau lưng một đoạn xa.
Hắn cẩn thận bò dậy rồi lập tức xóa dấu vết lưỡi dao cắm trên bãi cỏ
Cá chép cũng không có tâm tình khen A Nhất nhanh trí, nó tiếp tục hối thúc:
- Người của Diêm La điện không thể trực tiếp vào Mê Trì địa ngục, thế nhưng bọn họ đã treo thưởng cái đầu của ngươi rồi. Lũ tội nhân nhất định là đang truy lùng ngươi khắp nơi.
Cũng may cho A Nhất là kết giới của Mê Trì địa ngục đã truyền tống hắn đến một nơi khá là hẻo lánh. Tuy nhiên nếu cứ đi loạn trên cánh đồng trống trải không một chỗ ẩn trốn như thế này thì bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Họ cần nhanh chóng tiến vào rừng, nơi đó tuy sẽ có nhiều nguy hiểm hơn, tuy nhiên cũng sẽ có nhiều nơi ẩn nấp hơn cho bọn họ.
- Bìa rừng chỉ còn cách nơi này 30 trượng. Cá chép lên tiếng.
A Nhất nhanh chóng chạy. Thân thể hắn rất nhẹ cân nên đám cỏ bị hắn dẫm lên chỉ hơi rạp xuống một chút rồi khôi phục nguyên trạng, không để lại chút dấu vết nào. Cá chép thấy thế cũng yên lòng hơn đôi chút.
- 20 trượng.
- 10 trượng
Tim A Nhất đập thình thịch. Nơi này quá trống trải, cho dù hắn muốn hòa cùng màu với cỏ cũng khó đánh lừa được thị giác của các đại tiên. Tu sĩ ở nơi này phần lớn là Bán Thần cảnh.
- 5 trượng
Sau khi biết được đây là Mê Trì địa ngục, cá chép cũng không dám thả thần thức của mình ra để tra dò nữa. Thần thức của nó không giống với Thiên Âm chi hồn, gợn sóng của hắc thủy sẽ khiến linh lực dao động.
Lúc này nó đang dựa vào bản đồ địa hình sơ bộ trên Huyết hải cùng với thông tin tốc độ từ phía A Nhất để chỉ dẫn cho hắn.
- Cũng may lúc trước phụ thân luôn ép ta phải vận động đầu óc.
Ngay lúc A Nhất vừa chạm đến một thân cây to ở gần bìa rừng thì lông tóc của hắn đã dựng đứng lên. Hắn xoay bàn chân lách người sang một bên để tránh húc cây ngã đổ.
A Nhất dừng chân quan sát một lúc, sau đó quyết định không chạy sâu vào rừng mà leo lên cây. Đứng trên cành cao, A Nhất sờ soạng thân cây thật kỹ lưỡng, sau đó nhắm mắt lại.
Làn da của hắn dần dần trở nên sần sùi, lông tóc bắt đầu thô ráp. Dựa vào thân cây, A Nhất nhanh chóng thay đổi vẻ ngoài. Nhịp tim, nhịp thở cùng tất cả hoạt động trong cơ thể đều trở nên nội liễm.
- Ta là cây! Ta là cây!
Trong khoảnh khắc này, sinh cơ của hắn dường như đã hòa vào làm một với cổ thụ, rễ của hắn đang bám sâu vào đất nhưng không hút dinh dưỡng. Lá của hắn vẫn đung đưa đón gió nhưng không tiếp nhận ánh sáng.
Ở trong Huyết giới, cá chép thấy ý thức của A Nhất đang bối rối thì vội hỏi:
- A Nhất! Ngươi sao rồi?
Thần thức của A Nhất tỉnh táo lại, nhìn cá chép, trả lời:
- Cái cây này có vấn đề!
Cá chép ngẩn ra, sau đó thì tiếng cười lanh lảnh của trẻ nít vang lên.
- Đương nhiên là có vấn đề! Nơi này là Mê Trì địa ngục, một giọt nước ở đây cũng có vấn đề.
Cá chép nhanh ngừng cười, nói:
- Xem ra là ngươi hoàn toàn không biết gì về nơi này! Chẳng lẽ ngươi có thù oán với trưởng bối của mình sao? Đám điên đó không cho ngươi bất kì thông tin nào mà cứ như vậy đẩy ngươi đến đây chịu chết?!
A Nhất rất giận vì cá chép liên tục gọi sư tôn của mình là kẻ điên. Nhưng một phần là hắn không muốn tranh cãi với vị tiền bối trẻ con này, phần khác là vì hắn không cảm thấy sự chán ghét trong lời nói của cá chép, cứ như thể xưng hô kiểu đó là chuyện hiển nhiên mà thôi.
- Trong lúc bế quan, vãn bối gặp phải tình huống xấu, sư tôn nhất định là vì muốn cứu vãn bối nên mới làm vậy.
Lúc này cá chép như đã hiểu vấn đề, nó à lên một tiếng:
- Ngươi nhất định là chạy ra khỏi giới hạn của lục căn, sau đó còn đẩy Huyết Giới vào lưới trời, lại còn mạnh mẽ va vào núi Tu Di. Sư tôn của ngươi nhất định là đã phải làm lễ hạ thổ để kéo ngươi lại.
Hai chữ Tu Di làm hắn choáng váng. Chẳng phải sư tôn luôn muốn hắn leo lên đỉnh của Tu Di sơn hay sao. Chính là cái Tu Di này sao?
Nhưng rồi nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình, A Nhất cũng không có tâm trí để truy hỏi lung tung.
- Chân Long tiền bối! Thí luyện này có thời hạn hay không?
Cá chép bơi bơi quanh A Nhất vài vòng, hai mắt đăm chiêu, nói:
- Ta cũng không rõ lắm về khế ước của các ngươi với Diêm La điện, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có người nào bị loại vì tốn thời gian quá lâu cả.
Cũng đúng thôi! Vì trước giờ người tham gia thí luyện thường giết đến trời long đất lở, giết đến khi Mê Trì mở lối hoặc bị địa ngục này nuốt chửng.
Đôi mắt của A Nhất sáng lên một chút hi vọng. Nếu quả thật không có thời hạn thì hắn vẫn còn có cơ hội.
Thấy vẻ tự tin hiện lên trên gương mặt thiếu niên, cá chép tò mò hỏi:
- Ngươi có dự tính gì không?
A Nhất kiên định nói:
- Chúng ta cứ ngồi chờ bọn họ đến...
Nếu đây là thí luyện Tử U Minh Táng thì bờ sông Vọng Xuyên không phải là một nơi an toàn cho họ dừng chân.
Nghe cá chép nói, A Nhất lập tức đứng bật dậy, trên người không một tấc vải che thân, hắn cắm đầu chạy thẳng về phía dòng sông.
Cá chép vội vàng la lên:
- Kẻ điên kia! Ngươi không biết bên phải là bên nào sao? Đồ ngu ngốc!
A Nhất không trả lời, chỉ lo chạy thật nhanh. Khi hai chân vừa đạp xuống mặt nước thì hắn quay người lại, cong gối, đạp đất lấy đà rồi nhảy ngược về phía thảo nguyên.
Sau khi đạp mở quan tài thì A Nhất đã biết thể chất của mình có biến hóa. Thế nhưng hắn vẫn rất bất ngờ khi thân thể hắn có thể nhảy bật lên cao gần mười trượng.
Khi hạ xuống, A Nhất dùng Cửu U Thất Sát nha để tiếp đất. Lúc này bờ sông Vọng Xuyên đã bị hắn bỏ lại sau lưng một đoạn xa.
Hắn cẩn thận bò dậy rồi lập tức xóa dấu vết lưỡi dao cắm trên bãi cỏ
Cá chép cũng không có tâm tình khen A Nhất nhanh trí, nó tiếp tục hối thúc:
- Người của Diêm La điện không thể trực tiếp vào Mê Trì địa ngục, thế nhưng bọn họ đã treo thưởng cái đầu của ngươi rồi. Lũ tội nhân nhất định là đang truy lùng ngươi khắp nơi.
Cũng may cho A Nhất là kết giới của Mê Trì địa ngục đã truyền tống hắn đến một nơi khá là hẻo lánh. Tuy nhiên nếu cứ đi loạn trên cánh đồng trống trải không một chỗ ẩn trốn như thế này thì bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Họ cần nhanh chóng tiến vào rừng, nơi đó tuy sẽ có nhiều nguy hiểm hơn, tuy nhiên cũng sẽ có nhiều nơi ẩn nấp hơn cho bọn họ.
- Bìa rừng chỉ còn cách nơi này 30 trượng. Cá chép lên tiếng.
A Nhất nhanh chóng chạy. Thân thể hắn rất nhẹ cân nên đám cỏ bị hắn dẫm lên chỉ hơi rạp xuống một chút rồi khôi phục nguyên trạng, không để lại chút dấu vết nào. Cá chép thấy thế cũng yên lòng hơn đôi chút.
- 20 trượng.
- 10 trượng
Tim A Nhất đập thình thịch. Nơi này quá trống trải, cho dù hắn muốn hòa cùng màu với cỏ cũng khó đánh lừa được thị giác của các đại tiên. Tu sĩ ở nơi này phần lớn là Bán Thần cảnh.
- 5 trượng
Sau khi biết được đây là Mê Trì địa ngục, cá chép cũng không dám thả thần thức của mình ra để tra dò nữa. Thần thức của nó không giống với Thiên Âm chi hồn, gợn sóng của hắc thủy sẽ khiến linh lực dao động.
Lúc này nó đang dựa vào bản đồ địa hình sơ bộ trên Huyết hải cùng với thông tin tốc độ từ phía A Nhất để chỉ dẫn cho hắn.
- Cũng may lúc trước phụ thân luôn ép ta phải vận động đầu óc.
Ngay lúc A Nhất vừa chạm đến một thân cây to ở gần bìa rừng thì lông tóc của hắn đã dựng đứng lên. Hắn xoay bàn chân lách người sang một bên để tránh húc cây ngã đổ.
A Nhất dừng chân quan sát một lúc, sau đó quyết định không chạy sâu vào rừng mà leo lên cây. Đứng trên cành cao, A Nhất sờ soạng thân cây thật kỹ lưỡng, sau đó nhắm mắt lại.
Làn da của hắn dần dần trở nên sần sùi, lông tóc bắt đầu thô ráp. Dựa vào thân cây, A Nhất nhanh chóng thay đổi vẻ ngoài. Nhịp tim, nhịp thở cùng tất cả hoạt động trong cơ thể đều trở nên nội liễm.
- Ta là cây! Ta là cây!
Trong khoảnh khắc này, sinh cơ của hắn dường như đã hòa vào làm một với cổ thụ, rễ của hắn đang bám sâu vào đất nhưng không hút dinh dưỡng. Lá của hắn vẫn đung đưa đón gió nhưng không tiếp nhận ánh sáng.
Ở trong Huyết giới, cá chép thấy ý thức của A Nhất đang bối rối thì vội hỏi:
- A Nhất! Ngươi sao rồi?
Thần thức của A Nhất tỉnh táo lại, nhìn cá chép, trả lời:
- Cái cây này có vấn đề!
Cá chép ngẩn ra, sau đó thì tiếng cười lanh lảnh của trẻ nít vang lên.
- Đương nhiên là có vấn đề! Nơi này là Mê Trì địa ngục, một giọt nước ở đây cũng có vấn đề.
Cá chép nhanh ngừng cười, nói:
- Xem ra là ngươi hoàn toàn không biết gì về nơi này! Chẳng lẽ ngươi có thù oán với trưởng bối của mình sao? Đám điên đó không cho ngươi bất kì thông tin nào mà cứ như vậy đẩy ngươi đến đây chịu chết?!
A Nhất rất giận vì cá chép liên tục gọi sư tôn của mình là kẻ điên. Nhưng một phần là hắn không muốn tranh cãi với vị tiền bối trẻ con này, phần khác là vì hắn không cảm thấy sự chán ghét trong lời nói của cá chép, cứ như thể xưng hô kiểu đó là chuyện hiển nhiên mà thôi.
- Trong lúc bế quan, vãn bối gặp phải tình huống xấu, sư tôn nhất định là vì muốn cứu vãn bối nên mới làm vậy.
Lúc này cá chép như đã hiểu vấn đề, nó à lên một tiếng:
- Ngươi nhất định là chạy ra khỏi giới hạn của lục căn, sau đó còn đẩy Huyết Giới vào lưới trời, lại còn mạnh mẽ va vào núi Tu Di. Sư tôn của ngươi nhất định là đã phải làm lễ hạ thổ để kéo ngươi lại.
Hai chữ Tu Di làm hắn choáng váng. Chẳng phải sư tôn luôn muốn hắn leo lên đỉnh của Tu Di sơn hay sao. Chính là cái Tu Di này sao?
Nhưng rồi nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình, A Nhất cũng không có tâm trí để truy hỏi lung tung.
- Chân Long tiền bối! Thí luyện này có thời hạn hay không?
Cá chép bơi bơi quanh A Nhất vài vòng, hai mắt đăm chiêu, nói:
- Ta cũng không rõ lắm về khế ước của các ngươi với Diêm La điện, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có người nào bị loại vì tốn thời gian quá lâu cả.
Cũng đúng thôi! Vì trước giờ người tham gia thí luyện thường giết đến trời long đất lở, giết đến khi Mê Trì mở lối hoặc bị địa ngục này nuốt chửng.
Đôi mắt của A Nhất sáng lên một chút hi vọng. Nếu quả thật không có thời hạn thì hắn vẫn còn có cơ hội.
Thấy vẻ tự tin hiện lên trên gương mặt thiếu niên, cá chép tò mò hỏi:
- Ngươi có dự tính gì không?
A Nhất kiên định nói:
- Chúng ta cứ ngồi chờ bọn họ đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.