Chương 9: Diêm Vương
Diệp Như Thư Nguyệt
24/05/2018
Bạch Vận Khao cảm thấy thật mất mặt, liền phất tay áo muốn chạy nhưng
bỗng nhiên cảm thấy cổ họng đau rát, khó chịu không thốt nên lời. Quay
đầu lại đã không thấy tiểu nam hài kia đâu, hắn bỗng nhiên rùng mình...
Diêm Vương tới....
Lúc Vân Điệp trở về đã là tối muộn. Mặt trăng trong vắt treo trên cao. Nàng đi vào Điệp Uyển, đúng lúc nghe thấy cung nhân đi thông báo: Hoàng thượng ổn định triều chính. Quyết định ban thưởng cho Vân Điệp công chúa cung điện ở phía Đông hoàng cung gọi: Vân Liên cung
Ngày hôm sau, cung nhân tấp nập chuyển đồ dùng của Vân Điệp từ Vân Thảo Cung tới Vân Liên Cung. Cả cung điện nguy nga lộng lẫy trạm trổ vàng son còn thơm mùi sơn mới. Ngủ cũng không quen, bước chân ra ngoài liền thấy muôn vàn kỳ hoa dị thảo, liền muốn đi dạo cho khuây khỏa. Vừa nghĩ, chân đã bước ra khỏi Vân Liên Cung nguy nga lộng lẫy. vân Liên Cung cách không xa Ngự Hoa Viên, trong Ngự Hoa Viên có một hồ gọi Phong Duyên Hồ*. Vân Điệp cũng khá thích nơi này, liễu xanh gió mát trúc đình, kì hoa dị thảo khoe sắc làm tâm trạng người ta bình tĩnh. Phong Duyên Hồ do hoàng đế đầu tiên của Nam Quốc hạ lệnh làm nên, mỗi lần nhớ đến mối tình buồn bã của ông và Võ Duyệt hoàng hậu đã chết, sẽ lại tới Phong Duyên hồ uống rượu ngắm hoa...
*
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ!
Dịch Nghĩa:
Bài: Từ Theo Điệu "Bốc Toán Tử"
Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.
Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!
Không xa liền thấy một bóng người mặc cung trang màu vàng đi tới, trên mặt không khỏi có chút chán ghét.
Nam Cung Vân Kha vừa đi tới liền nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Vân Điệp. Tuy trong lòng thấy khó chịu mà vẫn phải cố gắng nở ra một nụ cười ưu nhã. Nam Cung Vân Kha chậm rãi bước lại gần, tới bậc thềm đình trúc, nàng ta dừng lại
" Lục muội cũng thật là hiểu lễ nghĩa, trưởng tỷ tới mà cũng không chào hỏi một tiếng thật khiến bản cung mở rộng tầm mắt"
Mở miệng là một tiếng lục muội, đóng miệng là một tiếng lục muội, Vân Điệp lạnh lùng nhìn qua nàng ta một. Thấy nàng ta hôm nay mặc cung trang tinh xảo rườm rà, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, chắc hẳn là muốn khoe khoang đi.
"A! Vậy đại tỷ thân là một thứ nữ thấy đích nữ lại không chào hỏi, mở miệng đều là trách mắng thật sự có phong phạm hoàng gia a...""
Sự nghịch ngợm cất giấu lâu ngày bỗng trỗi dậy. Vân Điệp hứng trí bừng bừng làm cho Nam Cung Vân Kha tức đến mặt đều muốn đỏ. Rõ ràng đã có sự chuẩn bị mà lại thua ngay từ câu đầu, cảm giác chắc chắn không hề... vui vẻ...
Trong chốc lát, từ một công chúa cao quý ưu nhã, Nam Cung Vân Khá thành công biến trở về nguyên dạng, Vân Điệp thấy thế chỉ cười cười đứng lên, đi về phía lan can của trúc đình, vén ra rèm lụa mỏng được làm từ vải Phù Vân, nhìn về phía xa là một mảnh hoa sen xanh biếc. Bây giờ là mùa hè, sen nở rộ trông thật xinh đẹp. Chậm rãi nở 1 nụ cười tà mị lấn áp vẻ đẹp của những bông sen,, vừa như dòng suối mát lành lại vừa như ánh nắng chói chang vào mùa đông, không khỏi làm người ta mê mẩn. Nam Cung Vân Khả há hốc miệng"Ngươi..ngươi...ngươi""
Nửa ngày cũng chưa nói được gì, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng ta cũng hoàn hồn. Nam Cung Vân Kha không khỏi thẹn quá hóa giận, đi nhanh về phía Vân Điệp, tức giận đưa tay lên muốn cho Vân Điệp một bạt tai thật mạnh. Chỉ là không đợi nàng ta ra tay, Vân Điệp lùi về sau một bước, cả thân thể nho nhỏ liền cứ như vậy rơi xuống. Tuy bây giờ là mùa hạ, nước hồ không lạnh nhưng độ sâu của Phong Duyên Hồ không hề nhỏ..chỉ sợ...chỉ sợ...
Không đợi Nam Cung Vân Kha hô lên, Cung Trang đứng bên ngoài trúc đình đã hét to lên
"Cứu mạng! Mau cứu mạng! Đại công chúa đẩy lục công chúa rơi xuống nước rồi!"
Nam Cung Vân Kha đang cuống cuồng không biết làm sao thì lại bị một cung nữ nho nhỏ đổ oan như vậy. Lửa giận bốc lên muốn cho nàng ta một bạt tai liền thấy Nam Cung Vân Phong vội vàng chạy đến. Cái bạt tai đã không kịp dừng lại, cứ như vậy in lên trên mặt Cung Trang 5 dấu tay đỏ tươi.
Hẳn là tứ hoàng huynh cũng nghe thấy lời tiện tỳ này nói đi...
Nam Cung Vân Kha không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, danh hào hoàng đế của Nam Cung vân Phong cũng không phải nói suông. Cả 2 người này đều là...diêm vương...
"Tứ....Tứ hoàng huynh...Ta..."
Còn chưa nói xong, Nam Cung Vân Phong đã lắc mình nhảy xuống nước, không lâu sau liền đem Vân Điệp vớt lên. Mí mắt Vân Điệp đau xót, nàng ép cho nước mắt chảy ra.
"Đại hoàng tỷ...Ta sẽ không làm phiền tỷ nữa...sẽ...sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ nữa... Đại hoàng tỷ...Cầu ngươi tha cho ta...Cầu ngươi không cần giết ta..."
Nam Cung Vân Phong bế Vân Điệp trong tay mặt không khỏi đen lại thêm vài phần
Diêm Vương tới....
Lúc Vân Điệp trở về đã là tối muộn. Mặt trăng trong vắt treo trên cao. Nàng đi vào Điệp Uyển, đúng lúc nghe thấy cung nhân đi thông báo: Hoàng thượng ổn định triều chính. Quyết định ban thưởng cho Vân Điệp công chúa cung điện ở phía Đông hoàng cung gọi: Vân Liên cung
Ngày hôm sau, cung nhân tấp nập chuyển đồ dùng của Vân Điệp từ Vân Thảo Cung tới Vân Liên Cung. Cả cung điện nguy nga lộng lẫy trạm trổ vàng son còn thơm mùi sơn mới. Ngủ cũng không quen, bước chân ra ngoài liền thấy muôn vàn kỳ hoa dị thảo, liền muốn đi dạo cho khuây khỏa. Vừa nghĩ, chân đã bước ra khỏi Vân Liên Cung nguy nga lộng lẫy. vân Liên Cung cách không xa Ngự Hoa Viên, trong Ngự Hoa Viên có một hồ gọi Phong Duyên Hồ*. Vân Điệp cũng khá thích nơi này, liễu xanh gió mát trúc đình, kì hoa dị thảo khoe sắc làm tâm trạng người ta bình tĩnh. Phong Duyên Hồ do hoàng đế đầu tiên của Nam Quốc hạ lệnh làm nên, mỗi lần nhớ đến mối tình buồn bã của ông và Võ Duyệt hoàng hậu đã chết, sẽ lại tới Phong Duyên hồ uống rượu ngắm hoa...
*
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ!
Dịch Nghĩa:
Bài: Từ Theo Điệu "Bốc Toán Tử"
Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.
Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!
Không xa liền thấy một bóng người mặc cung trang màu vàng đi tới, trên mặt không khỏi có chút chán ghét.
Nam Cung Vân Kha vừa đi tới liền nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Vân Điệp. Tuy trong lòng thấy khó chịu mà vẫn phải cố gắng nở ra một nụ cười ưu nhã. Nam Cung Vân Kha chậm rãi bước lại gần, tới bậc thềm đình trúc, nàng ta dừng lại
" Lục muội cũng thật là hiểu lễ nghĩa, trưởng tỷ tới mà cũng không chào hỏi một tiếng thật khiến bản cung mở rộng tầm mắt"
Mở miệng là một tiếng lục muội, đóng miệng là một tiếng lục muội, Vân Điệp lạnh lùng nhìn qua nàng ta một. Thấy nàng ta hôm nay mặc cung trang tinh xảo rườm rà, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, chắc hẳn là muốn khoe khoang đi.
"A! Vậy đại tỷ thân là một thứ nữ thấy đích nữ lại không chào hỏi, mở miệng đều là trách mắng thật sự có phong phạm hoàng gia a...""
Sự nghịch ngợm cất giấu lâu ngày bỗng trỗi dậy. Vân Điệp hứng trí bừng bừng làm cho Nam Cung Vân Kha tức đến mặt đều muốn đỏ. Rõ ràng đã có sự chuẩn bị mà lại thua ngay từ câu đầu, cảm giác chắc chắn không hề... vui vẻ...
Trong chốc lát, từ một công chúa cao quý ưu nhã, Nam Cung Vân Khá thành công biến trở về nguyên dạng, Vân Điệp thấy thế chỉ cười cười đứng lên, đi về phía lan can của trúc đình, vén ra rèm lụa mỏng được làm từ vải Phù Vân, nhìn về phía xa là một mảnh hoa sen xanh biếc. Bây giờ là mùa hè, sen nở rộ trông thật xinh đẹp. Chậm rãi nở 1 nụ cười tà mị lấn áp vẻ đẹp của những bông sen,, vừa như dòng suối mát lành lại vừa như ánh nắng chói chang vào mùa đông, không khỏi làm người ta mê mẩn. Nam Cung Vân Khả há hốc miệng"Ngươi..ngươi...ngươi""
Nửa ngày cũng chưa nói được gì, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng ta cũng hoàn hồn. Nam Cung Vân Kha không khỏi thẹn quá hóa giận, đi nhanh về phía Vân Điệp, tức giận đưa tay lên muốn cho Vân Điệp một bạt tai thật mạnh. Chỉ là không đợi nàng ta ra tay, Vân Điệp lùi về sau một bước, cả thân thể nho nhỏ liền cứ như vậy rơi xuống. Tuy bây giờ là mùa hạ, nước hồ không lạnh nhưng độ sâu của Phong Duyên Hồ không hề nhỏ..chỉ sợ...chỉ sợ...
Không đợi Nam Cung Vân Kha hô lên, Cung Trang đứng bên ngoài trúc đình đã hét to lên
"Cứu mạng! Mau cứu mạng! Đại công chúa đẩy lục công chúa rơi xuống nước rồi!"
Nam Cung Vân Kha đang cuống cuồng không biết làm sao thì lại bị một cung nữ nho nhỏ đổ oan như vậy. Lửa giận bốc lên muốn cho nàng ta một bạt tai liền thấy Nam Cung Vân Phong vội vàng chạy đến. Cái bạt tai đã không kịp dừng lại, cứ như vậy in lên trên mặt Cung Trang 5 dấu tay đỏ tươi.
Hẳn là tứ hoàng huynh cũng nghe thấy lời tiện tỳ này nói đi...
Nam Cung Vân Kha không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, danh hào hoàng đế của Nam Cung vân Phong cũng không phải nói suông. Cả 2 người này đều là...diêm vương...
"Tứ....Tứ hoàng huynh...Ta..."
Còn chưa nói xong, Nam Cung Vân Phong đã lắc mình nhảy xuống nước, không lâu sau liền đem Vân Điệp vớt lên. Mí mắt Vân Điệp đau xót, nàng ép cho nước mắt chảy ra.
"Đại hoàng tỷ...Ta sẽ không làm phiền tỷ nữa...sẽ...sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ nữa... Đại hoàng tỷ...Cầu ngươi tha cho ta...Cầu ngươi không cần giết ta..."
Nam Cung Vân Phong bế Vân Điệp trong tay mặt không khỏi đen lại thêm vài phần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.