Chương 5: Trùng sinh
Diệp Như Thư Nguyệt
24/05/2018
"Cái đó... Điệp Nhi a... Ngươi cũng đã rất lâu rồi chưa từng nhớ lại
những chuyện trước đây...Ngươi chắc chắn....chắc chắn muốn trả thù chứ?"
Vân Minh một mạch không nói hết được 1 câu hoàn chỉnh. Ánh mắt chăm chú nhìn vào người đồ nhi yêu quý của mình. Hắn không phải thất thế mà căn bản Vân Minh hắn không quan tâm. Chỉ cần tiểu đồ nhi có thể hạnh phúc, hắn an tâm rồi.
Vân Điệp sững sờ 1 chút, nhẹ gật đầu
"Ân"
Vân Minh cảm thấy bản thân càng cần phải cố gắng hơn nữa, vì đồ nhi mà dọn sạch con đường sau này...
"Vi sư đã sắp xếp ổn thỏa. Cũng đã tìm được cho con cơ thể thích hợp, sổ ti mệnh cũng đã được xóa. Sau này tương lai sẽ do chính tay con viết, vi sư cũng chỉ có thể giúp con đến đây thôi, đi đi!"
Nói xong hắn phất tay áo, 1 cánh cửa không gian mở ra, Vân Điệp nhàn nhạt nhìn hắn 1 cái
"Bảo trọng"
Nói rồi nàng cũng không quay đầu lại, chỉ bước một mạch về phía trước, ánh sáng lam nhu hòa bao phủ lên thân thể thon dài của nàng rồi biến mất, trước mắt chỉ còn lại Lạc Diệp Cốc u tĩnh xinh đẹp
Nam Trân Hoàng Cung
Vân Điệp nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng mặt trời lặn nhu hòa chiếu lên gương mặt tinh xảo tái nhợt. Một dòng ký ức như một dòng suối nhỏ róc rách nhẹ nhàng chui vào đại não khiến nàng dễ dàng tiếp nhận được kí ức của nguyên chủ.
Nguyên lai tiểu oa nhi này tên Nam Cung Vân Điệp, là tiểu công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, mẫu hậu là đương kim thái hậu, hoàng huynh ruột là đương kim hoàng đế của Nam Trân đế quốc. Nàng từ nhỏ đã khỏe mạnh hơn người, thiên phú trác tuyệt, là tiểu thiên tài của Nam Trân đế quốc. Gần đây tứ đại đế quốc xung đột,, gây chiến tranh, bách tính lầm than, nàng với tư cách là một tướng quân ra trận đánh giặc, không thể ngờ nàng thế nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, thực lực bị phế, kinh mạch bị cắt đứt, về căn bản là đã trở thành một phế vật danh chính ngôn thuận. Mặc dù được bách tính ca tụng nhưng nàng cũng không thể tránh được số phận bi ai, một cuộc sống gian khổ bị chèn ép trong hoàng cung. Mẫu hậu luôn luôn phải cảnh giác với mấy vị thái phi không yên phận kia, hoàng huynh thì phải đối phó với những gian thần lẻo mép. Căn bản là " Ốc không mang nổi rêu". Hiện tại, nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Vân Điệp ngồi dậy, khẽ cử động cơ thể, cảm thấy cũng không có gì quá đáng lo ngại. Nàng đứng dậy, rót đầy 1 cốc nước mới phát hiện ra nước thật lạnh.
" Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không dễ dàng gì!"
"Không sai"
Từ sâu trong linh hồn vọng tới 1 giọng nói non nớt. Dừng 1 chút nó lại nói tiếp
"Ngươi đã sống trong cơ thể của bổn cung thì cũng nên thực hiện trách nhiệm của mình là làm tất cả những điều mà bổn cung muốn"
Nghe tới đây, khóe môi Vân Điệp hiện ra một nụ cười lạnh lẽo
" Ngươi nghĩ ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?"
"Ngươi...!"
"Nể tình thân thể này là của ngươi. Ta đây sẽ giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng!"
Bên kia chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng
" Thành giao! Ta đây muốn ngươi giết chết tên cẩu tặc Bạch Vận Khao và cả nhà hắn. Ngay cả Nam Cung Vân Dinh, Nam Cung Vân Khẩn và Bạch Tâm Trác cũng không được tha!"
Vân Điệp không cần suy nghĩ quá nhiều cũng biết được lí do, cảm thấy mấy người đó không sống được bao lâu nữa liền đồng ý. Trong linh hồn liền có 1 ấn kí hình thành chính là khế ước lời nguyền. Nếu không thực hiện lời đã hứa hẹn thì sẽ bị phản phệ, hao tổn tu vi, đình trệ tấn cấp. Tóm lại đây chính là một hình phạt vô cùng nặng
Linh hồn của Nam Cung Vân Điệp mờ dần rồi cuối cùng biến mất. Vân Điệp đặt ngón tay mũm mĩm lên cổ tay trái. Rất nhanh liền hiểu được vì sao bản thân rõ ràng bị thương không quá nặng mà lại trở thành phế vật, còn phải nằm liệt giường mấy tháng
Cơ thể này - trúng độc!
Chẳng qua loại độc này cũng khá đơn giản, chỉ có điều dược liệu khá trân quý. Nam Trân hoàng cung cũng khó mà tìm được. Nhưng giải độc này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vân Điệp đứng vững trên mặt đất lát gạch men xanh. Ánh mắt dần mất đi vẻ sương mù ốm yếu, thay vào đó là ánh sáng làm sắc mạnh mẽ nhưng không kém phần nhu hòa bao bọc lấy đồng tử đen láy. Dần dần, đồng tử màu đen chuyển thành màu xanh lam mượt mà. Chớp mắt, cảm thấy cơ thể dần ổn định, dung nhập vào linh hồn. Giờ đây cơ thể đã hoàn toàn là của nàng.
" Hít"
Vân Điệp hít sâu một hơi. Cảm thấy thân thể trẻ con thực sự bất tiện. Làm bất cứ việc gì cũng không thuận tiện như cơ thể người trưởng thành.
" Xem ra ta nên đi thám thính 1 chút rồi!"
Vân Điệp bước ra khỏi Điệp Uyển, đập vào mắt là hoa viên xinh đẹp.
". Nhìn từ bề ngoài thì tiểu công chúa này vẫn là khá sung sướng"
Ngay bên cạnh hoa viên là hàng liễu rủ xanh rờn bao quanh một hồ nhỏ. Giữa hồ có một đình gọi là Trác Ngọc đình - Trác Ngọc hồ
Vân Minh một mạch không nói hết được 1 câu hoàn chỉnh. Ánh mắt chăm chú nhìn vào người đồ nhi yêu quý của mình. Hắn không phải thất thế mà căn bản Vân Minh hắn không quan tâm. Chỉ cần tiểu đồ nhi có thể hạnh phúc, hắn an tâm rồi.
Vân Điệp sững sờ 1 chút, nhẹ gật đầu
"Ân"
Vân Minh cảm thấy bản thân càng cần phải cố gắng hơn nữa, vì đồ nhi mà dọn sạch con đường sau này...
"Vi sư đã sắp xếp ổn thỏa. Cũng đã tìm được cho con cơ thể thích hợp, sổ ti mệnh cũng đã được xóa. Sau này tương lai sẽ do chính tay con viết, vi sư cũng chỉ có thể giúp con đến đây thôi, đi đi!"
Nói xong hắn phất tay áo, 1 cánh cửa không gian mở ra, Vân Điệp nhàn nhạt nhìn hắn 1 cái
"Bảo trọng"
Nói rồi nàng cũng không quay đầu lại, chỉ bước một mạch về phía trước, ánh sáng lam nhu hòa bao phủ lên thân thể thon dài của nàng rồi biến mất, trước mắt chỉ còn lại Lạc Diệp Cốc u tĩnh xinh đẹp
Nam Trân Hoàng Cung
Vân Điệp nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng mặt trời lặn nhu hòa chiếu lên gương mặt tinh xảo tái nhợt. Một dòng ký ức như một dòng suối nhỏ róc rách nhẹ nhàng chui vào đại não khiến nàng dễ dàng tiếp nhận được kí ức của nguyên chủ.
Nguyên lai tiểu oa nhi này tên Nam Cung Vân Điệp, là tiểu công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, mẫu hậu là đương kim thái hậu, hoàng huynh ruột là đương kim hoàng đế của Nam Trân đế quốc. Nàng từ nhỏ đã khỏe mạnh hơn người, thiên phú trác tuyệt, là tiểu thiên tài của Nam Trân đế quốc. Gần đây tứ đại đế quốc xung đột,, gây chiến tranh, bách tính lầm than, nàng với tư cách là một tướng quân ra trận đánh giặc, không thể ngờ nàng thế nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, thực lực bị phế, kinh mạch bị cắt đứt, về căn bản là đã trở thành một phế vật danh chính ngôn thuận. Mặc dù được bách tính ca tụng nhưng nàng cũng không thể tránh được số phận bi ai, một cuộc sống gian khổ bị chèn ép trong hoàng cung. Mẫu hậu luôn luôn phải cảnh giác với mấy vị thái phi không yên phận kia, hoàng huynh thì phải đối phó với những gian thần lẻo mép. Căn bản là " Ốc không mang nổi rêu". Hiện tại, nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Vân Điệp ngồi dậy, khẽ cử động cơ thể, cảm thấy cũng không có gì quá đáng lo ngại. Nàng đứng dậy, rót đầy 1 cốc nước mới phát hiện ra nước thật lạnh.
" Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không dễ dàng gì!"
"Không sai"
Từ sâu trong linh hồn vọng tới 1 giọng nói non nớt. Dừng 1 chút nó lại nói tiếp
"Ngươi đã sống trong cơ thể của bổn cung thì cũng nên thực hiện trách nhiệm của mình là làm tất cả những điều mà bổn cung muốn"
Nghe tới đây, khóe môi Vân Điệp hiện ra một nụ cười lạnh lẽo
" Ngươi nghĩ ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?"
"Ngươi...!"
"Nể tình thân thể này là của ngươi. Ta đây sẽ giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng!"
Bên kia chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng
" Thành giao! Ta đây muốn ngươi giết chết tên cẩu tặc Bạch Vận Khao và cả nhà hắn. Ngay cả Nam Cung Vân Dinh, Nam Cung Vân Khẩn và Bạch Tâm Trác cũng không được tha!"
Vân Điệp không cần suy nghĩ quá nhiều cũng biết được lí do, cảm thấy mấy người đó không sống được bao lâu nữa liền đồng ý. Trong linh hồn liền có 1 ấn kí hình thành chính là khế ước lời nguyền. Nếu không thực hiện lời đã hứa hẹn thì sẽ bị phản phệ, hao tổn tu vi, đình trệ tấn cấp. Tóm lại đây chính là một hình phạt vô cùng nặng
Linh hồn của Nam Cung Vân Điệp mờ dần rồi cuối cùng biến mất. Vân Điệp đặt ngón tay mũm mĩm lên cổ tay trái. Rất nhanh liền hiểu được vì sao bản thân rõ ràng bị thương không quá nặng mà lại trở thành phế vật, còn phải nằm liệt giường mấy tháng
Cơ thể này - trúng độc!
Chẳng qua loại độc này cũng khá đơn giản, chỉ có điều dược liệu khá trân quý. Nam Trân hoàng cung cũng khó mà tìm được. Nhưng giải độc này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vân Điệp đứng vững trên mặt đất lát gạch men xanh. Ánh mắt dần mất đi vẻ sương mù ốm yếu, thay vào đó là ánh sáng làm sắc mạnh mẽ nhưng không kém phần nhu hòa bao bọc lấy đồng tử đen láy. Dần dần, đồng tử màu đen chuyển thành màu xanh lam mượt mà. Chớp mắt, cảm thấy cơ thể dần ổn định, dung nhập vào linh hồn. Giờ đây cơ thể đã hoàn toàn là của nàng.
" Hít"
Vân Điệp hít sâu một hơi. Cảm thấy thân thể trẻ con thực sự bất tiện. Làm bất cứ việc gì cũng không thuận tiện như cơ thể người trưởng thành.
" Xem ra ta nên đi thám thính 1 chút rồi!"
Vân Điệp bước ra khỏi Điệp Uyển, đập vào mắt là hoa viên xinh đẹp.
". Nhìn từ bề ngoài thì tiểu công chúa này vẫn là khá sung sướng"
Ngay bên cạnh hoa viên là hàng liễu rủ xanh rờn bao quanh một hồ nhỏ. Giữa hồ có một đình gọi là Trác Ngọc đình - Trác Ngọc hồ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.