Chương 35
Thị Từ
21/11/2023
Tô Khởi phụ một tay, bà Đường cong ngón út tỉ mẩn múc canh ra. Cô ngó thấy đầu ngón tay vị phu nhân hào môn này vương ít nước, một vở diễn mẫu tử tình thâm cũng ra gì phết, diễn đến cô đỏ mắt luôn rồi.
Từ khi bà Đường vào phòng bệnh thì Đường Duẫn đã trưng cái mặt hầm hầm, chờ Tô Khởi bưng tới cho anh như nha hoàn, hiện tại cô còn chưa đạt tới vị trí mợ chủ, vẫn cần nỗ lực.
Anh tất nhiên biết canh là một tay bà Đường làm, vậy mà phải nói cho đặng một câu "Dầu nhiều quá."
Tô Khởi nhìn mấy váng dầu mỏng bé xíu trôi nổi, rõ ràng là vừa chuẩn, lúc nấu canh nhất định là luôn đứng canh thường xuyên vớt bỏ.
Bà Đường không biết giải thích ra sao, mở miệng mấy lần cũng không cất tiếng được, đứng đấy lần lựa.
Tô Khởi cũng chả muốn dây vào ân oán giữa mẹ con hai người, tuy là cô đã không ít lần tham dự. Song chỉ thấy tội thấy thương bà Đường, lúc cô và Bảo San tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện cũng từng nói mấy lời xúc phạm Mommy, mỗi lần nhớ lại hối hận vô cùng.
Mẹ mãi là làn suối dịu dàng ấm áp.
Cô bèn bước tới giựt chén canh ra, vứt một câu: "Không uống thì im dùm, có biết bản thân phiền cỡ nào không hả?"
Bà Đường tất nhiên là không vừa ý, còn muốn múc một chén nữa cho Đường Duẫn, cậu con trai xa cách nhiều năm của bà kia đang ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Tô Khởi, không khí càng thêm ngưng trọng.
Tô Khởi cầm muỗng uống một hớp, còn phát ra tiếng nữa, vốn tưởng rằng Đường Duẫn sẽ nóng máu lên, ai ngờ rằng anh đột nhiên bật cười ra tiếng, mở mồm cũng đểu y hệt.
"Ngon không vậy?"
Tô Khởi trừng anh một cái, "Tự thử đi."
"Anh muốn chén này của em thôi."
Ngại bà Đường còn kế bên, cô đặt chén xuống lại, còn cười thảo mai với anh một cái, Đường Duẫn biết hàm ý trong đó nếu không phải "Đụ con mẹ anh" thì chính là "Đệt cụ anh", nhướng mày thông thấu.
Bà Đường lại múc một chén đưa Tô Khởi, còn âm ấm, bà ấm tay ấm lòng, phút chốc đắm chìm vào cái dịu dàng ngắn ngủi này.
Đường Duẫn cầm muỗng bằng tay trái, khó tránh mà vương vãi ra bàn một tí, phát hiện Tô Khởi ngó mình, thế là anh lại mở miệng kiểu ăn trên ngồi chốc.
"Hồi sáng em đút cháo cho anh, vậy mà giờ canh thì không đút?"
Tô Khởi ước gì ụp được cái chén lên đầu tên này, ngước sang cạnh thấy bà Đường xong sáng dạ hẳn, "Kêu mẹ anh đút anh."
Bà Đường ngồi xuống, cầm chén hết sức tỉ mẩn, Đường Duẫn tự nhiên đâu có cự nự được, đành phải buông xuôi.
Hai mẹ con tương tác qua lại vừa ngượng vừa dị. Anh nuốt hai ngụm bà Đường vừa đút, đại khái cũng ý thức được mình già đầu rồi, kiểu này rất giống đứa nhóc tay chân lều khều, thế là vớ lấy rồi uống cạn sạch.
Tô Khởi đứng bên nhìn, khó tránh khỏi thất thần, chén canh làm lòng bàn tay nóng đến đỏ ửng cũng chưa nhận ra.
Sau đó cô cùng bà Đường ngồi trong vườn hoa bệnh viện, hàn huyên câu được câu chăng một lúc lâu. Bà Đường nói về Đường Duẫn, chỉ nhắc mỗi anh, dưới bầu trời chập tối chập sáng trông cô có vẻ thất thần, song kì thật câu chữ đều nằm lòng.
"Năm nay nó 26 tuổi, lần đầu tiên cô đút nó ăn."
Tô Khởi cười hiền, "Tuổi này kể như cô có muốn đút ăn thì ảnh cũng sẽ chẳng chịu đâu."
Bà Đường không kìm được nắm chặt tay cô, "Tay con lần nào cũng lạnh ngắt thế này, cơ thể có vấn đề gì phải không?"
"Dạ chắc là có, mà không phải chuyện to tát gì đâu cô."
"Cô hẹn với một bác sĩ, chờ con tháo nẹp rồi đi kiểm tra xem."
Vô sự hiến ân cần, không trộm thì cướp.
Tô Khởi không đáp ứng cũng không cự tuyệt, lại nói: "Trước giờ con đều nói mà, trong lòng A Duẫn có cô, anh ấy chỉ sĩ diện thôi."
Bà Đường đại khái lại nhớ đến ban nãy ở cạnh Đường Duẫn, cười dịu dàng, "Cô không biết cảm ơn con sao nữa, con là cô gái tốt, khác hẳn với mấy đứa bên nó trước kia."
Cuối thế kỉ XX, xứ Cảng này vẫn có vô số nhà giàu cưới những mấy bà vợ, mười mấy đứa con trai tranh gia sản, đủ chuyện tai tiếng ngập trời. Con gái độc nhất họ Trịnh danh giá cũng hời hợt mà lược bớt chuyện ăn chơi hoang đàng của dòng họ mình, phản đối rõ ràng.
Trong lòng cô khinh miệt, song ngoài mặt vẫn là cố rặn một nụ cười, "Ngày hôm qua Tam gia ở đây nên con không dám nói, cánh tay bị kính đâm của anh là do che chắn cho con, lòng con áy náy."
Bà Đường hỏi: "Vậy tay con có phải là vì thằng bé hay chăng?"
Tô Khởi trầm mặc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong đầu đã là cả mớ nét vẩy mực vung loạn bừa bãi, cả một khoảng thời gian dài bị vây kín trong những tra tấn về mặt cảm xúc, chẳng thể kiềm nổi.
Bà Đường đăm chiêu nhìn cô chòng chọc, cười cười, "A Duẫn cũng rất tốt, cô tin trong xương cốt nó vẫn là thiện."
Tô Khởi nghĩ bụng: Gã này ác độc, giả bộ câm điếc lừa mình dối người có ý nghĩa gì chứ.
"Anh Đình trước khi gặp cô bồ bịch bao nhiêu cô không biết, có điều từ khi cô xuất hiện, ảnh chỉ có mỗi cô thôi. A Duẫn cũng họ Đường, đàn ông họ Đường nhất định chung tình, con có tin không?"
Tô Khởi cười nhạt, hơi cúi đầu.
"Bây giờ nó thích con, con cứ việc toàn tâm toàn ý ở bên nó, kể cả một ngày nó có thay lòng đổi dạ, cô cũng sẽ lo cho con một đường lui, không cần bận tâm gì cả."
Có nên khen một câu đúng là phen giao dịch có lời không đây?
Tô Khởi nghe vậy thì nghiêng đầu hỏi bà Đường, "Vậy nếu như anh ấy không thay lòng thì sao?"
Bà Đường hiển nhiên bị hỏi khó, sững người vài giây mới bật cười, "Thế thì đó là bản lĩnh của con, con biết cô không đành lòng nghịch ý nó mà."
Tô Khởi hiểu rõ hàm nghĩa ẩn trong lời nói của bà, cười cười phụ họa không nói gì thêm.
Bà lại kể chuyện 6 năm trước, Tô Khởi cúi đầu ngắm một khoản nhỏ trên bộ tweed suit được thiết kế của bà, ngoan ngoãn làm người nghe.
"Cô không rõ A Duẫn là 18 hay 19 tuổi nhiễm ma túy."
Trong lòng trầm xuống, cô chưa bao giờ nghe Đường Duẫn kể cho nghe những chuyện này, Tô Khởi đương nhiên cũng lười hỏi, chung quy thì bây giờ anh cũng khác gì người bình thường đâu.
"Anh Đình phái người đi tra, xách nó ra khỏi một hộp đêm rách nát. Hồi ấy vẫn là Phì Phiên quản lý mảng hàng đó, hắn tự mình lấy hàng first-hand xúi A Duẫn hút."
Ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố dựng gai óc.
"6 năm trước, đầu năm ba cô qua đời, cuối năm cùng anh Đình đăng ký kết hôn, chuyện đầu tiên cô lấy danh nghĩa mẹ Đường Duẫn mà làm chính là đưa nó vào trại cai nghiện."
Tô Khởi thấy đôi tay của mình càng cóng.
"Nó nhất định hận cô lắm."
Xốc lại tinh thần để mà an ủi bà Đường, "Ảnh cùng lắm chỉ hận cô lúc ấy thôi, hiện tại chỉ biết nhớ ơn tận đáy lòng."
Nói chuyện với một người kỵ nhất là hưởng ứng hết thảy cùng với phủ nhận cả thảy, Tô Khởi lăn lê bò lết bao năm ở phố Miếu, am hiểu đạo lí này sâu sắc.
Bà Đường nói: "Cô căm ghét Phì Phiên, anh Đình cũng vì đó mà cãi cọ với hắn, còn nhớ rõ lúc đó hắn nói, 'vì sao người khác trong Hoằng Xã đều hút được mà Thái Tử gia thì không cho hút', nhất thời cô lại không cách nào phản bác, anh Đình còn thở dốc mà động thủ."
Tô Khởi đáp: "Ngụy biện cả thôi."
"Cô đoán là A Duẫn cũng sẽ nhớ hắn, con còn phải quan tâm khuyên nhủ nó nhiều hơn, Phì Phiên ở Hoằng Xã vẫn còn có giá trị, lại do cũng lớn tuổi rồi, anh Đình luôn là không nỡ xử hắn."
Tô Khởi gật đầu đồng thuận, cơ mà biết rõ mình chả thật lòng gì, cả xứ Cảng này còn có ai có thể mong ngóng Phì Phiên chết hơn cô nữa chứ?
Hiện giờ xác định, chiến tuyến liên minh lại thêm vào một bà Đường, chỉ cần cô tranh thủ, Phì Phiên nhất định không sống được bao lâu.
"Con cũng biết xuất thân của cô, cụ tổ cuối Thanh làm quan ở Quảng Châu, nhiều đời sau đó đều là thương nhân đứng đắn, thỉnh thoảng có một hai vị nghiên cứu học thuật, ở Hồng Kông chắc chắn là thụ đại căn thâm, cô không muốn cha con hai người làm chuyện này về lâu về dài nữa."
"A Duẫn bất mãn với anh Đình nhiều năm, song cũng là khúc mắc nhỏ thôi. Con khuyên nó đi đường ngay, tài sản ba cô để lại đều là cho nó cả, đương nhiên càng sớm tiếp nhận càng tốt."
"Anh Đình đã đáp ứng cô, chờ đến vừa qua giao thừa năm 95, tất cả cảng tiếp hàng của Hoằng Xã đều phải đóng hết, mấy mối buôn bán dơ bẩn sẽ không làm nữa. Ngày Anh trao trả Hồng Kông sắp tới rồi, ảnh biết phải ứng biến, tương lai của Hoằng Tuyển sẽ không tệ."
Tô Khởi cười lạnh trong lòng, dẫm lên ván cầu từ tâm huyết nửa đời của Tô Thế Cẩn, Đường Hiệp Đình ông ta thăng chức vùn vụt một bước lên mây, cường đạo cả thôi.
95, 1995, ngày chết muộn nhất của Phì Phiên. Bên trong Hoằng Xã không còn hàng nữa, gã tự nhiên khó mà tìm đường, lại hút mấy chục năm nữa, chết cũng cai không nổi.
Nhưng như thế thì không có cảm giác đóng góp, cô nên làm một ít chuyện --- trước hết tiễn Phì Phiên một đoạn.
Dìu bà Đường về phòng bệnh, dọc theo đường đi không thiếu được vài lời căn dặn từ bà, Tô Khởi khó lòng lí giả nổi bà ấy đang đối đãi với cô với thân phận gì, tựa con dâu, lại tựa như người làm Phi.
Lúc tới cửa thì đang có vài y tá đang thoa thuốc cho Đường Duẫn, cả phần áo trên của bộ đồ bệnh nhân anh đang mặc bị cởi ra, thân trên trần trụi ngồi ngay đó, còn có nửa cánh tay phải bó thạch cao, giống như tướng sĩ ác chiến.
Ánh mắt bà Đường nhu hòa, hẳn là cảm thấy đút canh cho Đường Duẫn xong là tới gần anh một bước, thế là càng niềm nở đối đãi mà thúc giục Tô Khởi hơn nữa.
Bà rủ rỉ với cô: "Con chắc là đã thấy nó khỏa thân rồi, cả người sạch sẽ, xăm mình cũng không có."
Tô Khởi hậu tri hậu giác bừng tỉnh, ngoại trừ một ít vết sẹo to to nhỏ nhỏ, trên người Đường Duẫn xác thật sạch sẽ, không có xăm mình.
Mấy năm nay Hoằng Xã tuy rằng làm việc điệu thấp hơn rất nhiều, nhưng trong xã hội đen Hồng Kông vẫn có văn hóa cố định. Mấy thằng côn đồ còn non thì khoái xăm 'hổ xuống núi', 'rồng qua vai', biểu trưng bản thân vừa ra giang hồ, lập chí leo cao, trở thành đại lão một thế hệ.
Làm được hồng côn* thì là càng thêm tự tin có thừa. Có người lưng xăm tượng Quan Công, có người khiêng Quan Âm la sát, mê văn hóa phương Tây thì còn có Tử Thần cùng bộ xương khô. Kiểu dáng hằng hà sa số, song xét đến cùng thì cũng chẳng ngoài mấy loại này.
Bạch chỉ phiến* tuyệt đối không xăm vị trí dễ thấy, cá chép gấm (cá Koi) với rắn trườn là tốt nhất, phù hợp với thân phận của bọn họ, thấu đáo sắc sảo; còn đại lão, kiểu vị trí đại lão như Đường Hiệp Đình, thì phải xem coi họ muốn xăm cái gì, "văn hóa" nằm ở trình độ nào.
Giải thích một chút: Ba chức vụ Hồng Côn (cây côn đỏ), Bạch Chỉ Phiến (quạt giấy trắng) và Thảo Hài (giày rơm) tồn tại song song dưới trướng của các hương lão trong bang phái. Hồng Côn có trách nhiệm về mặt vũ lực, Bạch Chỉ Phiến thì là quân sư hiến kế, còn Thảo Hài phụ trách truyền tin và chiêu mộ thành viên. (dịch từ internet)
"A Duẫn từ nhỏ đã bị theo dõi sát sao vô cùng. Nó muốn xăm, A Chính lại ôm lấy nó kiên quyết không cho, sợ Tam gia nhìn được là phải trói vào bao tải dìm xuống biển, hai đứa nó như chí cốt lâu năm."
"Anh Đình năm 90 mới xóa sạch hình xăm, chịu khổ không ít. Chuyện này ảnh làm rất đúng, dù sao cũng tốt hơn hút ma túy đến nghiện rồi mới phát hiện."
"A Chính tính tình không xấu, tía nó từng trông sạp báo, rồi bị du côn đầu đường ép đòi phí bảo kê mà đánh chết, chuyện đã thật lâu trước đó rồi."
"Chỉ là quá ham chơi, A Duẫn không thể không bị nó kéo theo, lúc trẻ chuyện hoang đường không ít, nghĩ lại là thấy nhức đầu."
Tô Khởi nghĩ: Sao có thể là tiểu đệ lôi kéo Thái Tử gia chứ, nhất định là Thái Tử gia đầu têu làm hư.
Ở bên ngoài đều là xã hội đen giết người bằng đao thật kiếm thật. Tối qua Đường Duẫn bắn chết Trần Kế Đông, A Chính từng tẩn Húc Tử đến sống dở chết dở. Mà nghe từ miệng bà Đường thì lại giống như mấy đứa nhóc láu cá, kì quái, kì quái lại cá biệt.
Chú Tân lên lầu đi đón, cầm túi xách bà Đường, hai người cùng nhau xuống lầu. Tô Khởi dõi theo rồi quay lại phòng bệnh, tự hỏi phải "chăm bẵm" Đường Duẫn bao lâu nữa thì rời đi.
Đường Duẫn nhìn thấu tâm tư mơ màng thẩn thờ của cô. Anh không nói một lời, cài nốt nút áo cuối cùng, cười cười cùng cô y tá đáng yêu thanh thuần kia, không biết có làm người ta rung rinh không nữa.
Tô Khởi vờ như không thấy, cúi đầu kiên nhẫn gọt vỏ một quả táo, giống như đang bóc tách cơ thể người từng chút từng chút một, còn có tiếng sàn sạt vang lên làm nhạc đệm.
Đường Duẫn sờ sờ mũi, tự giác chẳng hứng thú gì.
Tầm chạng vạng A Chính tới, trong tay cầm một túi văn kiện. Tô Khởi đang ngồi đọc sách trên sô pha, thấy thế thì liếc Đường Duẫn một cái như dò hỏi, ý gì không cần nói cũng biết.
Đường Duẫn thản nhiên liếc nhìn cô một cái, không tỏ rõ cảm xúc gì, quay sang bảo A Chính: "Nói."
Hiển nhiên không hề đề phòng cô.
A Chính gật đầu, lấy ra mấy xấp giấy có đính ảnh chụp, trên đó tất nhiên là tình báo Đường Duẫn muốn điều tra, chi chít là chữ, tỉ mỉ chi tiết.
Vết thương anh còn chưa lành, nhìn đến một mớ chữ thì nhức cái đầu, "Đừng đưa tao xem, nói trọng điểm thôi."
A Chính lướt đại khái qua một xấp, ngẩng đầu cười thưa với Đường Duẫn: "Đầu tháng cậu cả Ôn mua hơn một ngàn cuốn album của Châu Huệ Mẫn."
Tô Khởi có chút sửng sốt, chớp chớp mắt, ngoài mặt không xao động.
Đường Duẫn cười lạnh, "Trọng điểm?"
A Chính lẹ làng đổi qua xấp tiếp theo, "Tháng trước sau khi về Hồng Kông thì tham gia ba buổi tiệc rượu, hai bữa tiệc sinh nhật... mời minh tinh đi cắt băng khách sạn bên Đãng Tể, bên kia chủ động tung tin đồn, tức thì chiếm hết cả trang nhất... bên PR ra mặt..."
Tô Khởi mất hứng nhẹ, đang muốn mở miệng chê anh ta nhàm chán, điều tra mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, rốt cuộc A Chính cũng nói câu "trọng điểm."
Ánh mắt Đường Duẫn nghiêm túc hẳn lên, "Câu mới nãy nói lại lần nữa."
A Chính cũng phát hiện chuyện này không nhỏ, cẩn thận nhìn kĩ rồi mới lặp lại.
"Tuần trước trên cao ốc Ôn thị có người nhảy lầu tự sát."
Từ khi bà Đường vào phòng bệnh thì Đường Duẫn đã trưng cái mặt hầm hầm, chờ Tô Khởi bưng tới cho anh như nha hoàn, hiện tại cô còn chưa đạt tới vị trí mợ chủ, vẫn cần nỗ lực.
Anh tất nhiên biết canh là một tay bà Đường làm, vậy mà phải nói cho đặng một câu "Dầu nhiều quá."
Tô Khởi nhìn mấy váng dầu mỏng bé xíu trôi nổi, rõ ràng là vừa chuẩn, lúc nấu canh nhất định là luôn đứng canh thường xuyên vớt bỏ.
Bà Đường không biết giải thích ra sao, mở miệng mấy lần cũng không cất tiếng được, đứng đấy lần lựa.
Tô Khởi cũng chả muốn dây vào ân oán giữa mẹ con hai người, tuy là cô đã không ít lần tham dự. Song chỉ thấy tội thấy thương bà Đường, lúc cô và Bảo San tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện cũng từng nói mấy lời xúc phạm Mommy, mỗi lần nhớ lại hối hận vô cùng.
Mẹ mãi là làn suối dịu dàng ấm áp.
Cô bèn bước tới giựt chén canh ra, vứt một câu: "Không uống thì im dùm, có biết bản thân phiền cỡ nào không hả?"
Bà Đường tất nhiên là không vừa ý, còn muốn múc một chén nữa cho Đường Duẫn, cậu con trai xa cách nhiều năm của bà kia đang ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Tô Khởi, không khí càng thêm ngưng trọng.
Tô Khởi cầm muỗng uống một hớp, còn phát ra tiếng nữa, vốn tưởng rằng Đường Duẫn sẽ nóng máu lên, ai ngờ rằng anh đột nhiên bật cười ra tiếng, mở mồm cũng đểu y hệt.
"Ngon không vậy?"
Tô Khởi trừng anh một cái, "Tự thử đi."
"Anh muốn chén này của em thôi."
Ngại bà Đường còn kế bên, cô đặt chén xuống lại, còn cười thảo mai với anh một cái, Đường Duẫn biết hàm ý trong đó nếu không phải "Đụ con mẹ anh" thì chính là "Đệt cụ anh", nhướng mày thông thấu.
Bà Đường lại múc một chén đưa Tô Khởi, còn âm ấm, bà ấm tay ấm lòng, phút chốc đắm chìm vào cái dịu dàng ngắn ngủi này.
Đường Duẫn cầm muỗng bằng tay trái, khó tránh mà vương vãi ra bàn một tí, phát hiện Tô Khởi ngó mình, thế là anh lại mở miệng kiểu ăn trên ngồi chốc.
"Hồi sáng em đút cháo cho anh, vậy mà giờ canh thì không đút?"
Tô Khởi ước gì ụp được cái chén lên đầu tên này, ngước sang cạnh thấy bà Đường xong sáng dạ hẳn, "Kêu mẹ anh đút anh."
Bà Đường ngồi xuống, cầm chén hết sức tỉ mẩn, Đường Duẫn tự nhiên đâu có cự nự được, đành phải buông xuôi.
Hai mẹ con tương tác qua lại vừa ngượng vừa dị. Anh nuốt hai ngụm bà Đường vừa đút, đại khái cũng ý thức được mình già đầu rồi, kiểu này rất giống đứa nhóc tay chân lều khều, thế là vớ lấy rồi uống cạn sạch.
Tô Khởi đứng bên nhìn, khó tránh khỏi thất thần, chén canh làm lòng bàn tay nóng đến đỏ ửng cũng chưa nhận ra.
Sau đó cô cùng bà Đường ngồi trong vườn hoa bệnh viện, hàn huyên câu được câu chăng một lúc lâu. Bà Đường nói về Đường Duẫn, chỉ nhắc mỗi anh, dưới bầu trời chập tối chập sáng trông cô có vẻ thất thần, song kì thật câu chữ đều nằm lòng.
"Năm nay nó 26 tuổi, lần đầu tiên cô đút nó ăn."
Tô Khởi cười hiền, "Tuổi này kể như cô có muốn đút ăn thì ảnh cũng sẽ chẳng chịu đâu."
Bà Đường không kìm được nắm chặt tay cô, "Tay con lần nào cũng lạnh ngắt thế này, cơ thể có vấn đề gì phải không?"
"Dạ chắc là có, mà không phải chuyện to tát gì đâu cô."
"Cô hẹn với một bác sĩ, chờ con tháo nẹp rồi đi kiểm tra xem."
Vô sự hiến ân cần, không trộm thì cướp.
Tô Khởi không đáp ứng cũng không cự tuyệt, lại nói: "Trước giờ con đều nói mà, trong lòng A Duẫn có cô, anh ấy chỉ sĩ diện thôi."
Bà Đường đại khái lại nhớ đến ban nãy ở cạnh Đường Duẫn, cười dịu dàng, "Cô không biết cảm ơn con sao nữa, con là cô gái tốt, khác hẳn với mấy đứa bên nó trước kia."
Cuối thế kỉ XX, xứ Cảng này vẫn có vô số nhà giàu cưới những mấy bà vợ, mười mấy đứa con trai tranh gia sản, đủ chuyện tai tiếng ngập trời. Con gái độc nhất họ Trịnh danh giá cũng hời hợt mà lược bớt chuyện ăn chơi hoang đàng của dòng họ mình, phản đối rõ ràng.
Trong lòng cô khinh miệt, song ngoài mặt vẫn là cố rặn một nụ cười, "Ngày hôm qua Tam gia ở đây nên con không dám nói, cánh tay bị kính đâm của anh là do che chắn cho con, lòng con áy náy."
Bà Đường hỏi: "Vậy tay con có phải là vì thằng bé hay chăng?"
Tô Khởi trầm mặc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong đầu đã là cả mớ nét vẩy mực vung loạn bừa bãi, cả một khoảng thời gian dài bị vây kín trong những tra tấn về mặt cảm xúc, chẳng thể kiềm nổi.
Bà Đường đăm chiêu nhìn cô chòng chọc, cười cười, "A Duẫn cũng rất tốt, cô tin trong xương cốt nó vẫn là thiện."
Tô Khởi nghĩ bụng: Gã này ác độc, giả bộ câm điếc lừa mình dối người có ý nghĩa gì chứ.
"Anh Đình trước khi gặp cô bồ bịch bao nhiêu cô không biết, có điều từ khi cô xuất hiện, ảnh chỉ có mỗi cô thôi. A Duẫn cũng họ Đường, đàn ông họ Đường nhất định chung tình, con có tin không?"
Tô Khởi cười nhạt, hơi cúi đầu.
"Bây giờ nó thích con, con cứ việc toàn tâm toàn ý ở bên nó, kể cả một ngày nó có thay lòng đổi dạ, cô cũng sẽ lo cho con một đường lui, không cần bận tâm gì cả."
Có nên khen một câu đúng là phen giao dịch có lời không đây?
Tô Khởi nghe vậy thì nghiêng đầu hỏi bà Đường, "Vậy nếu như anh ấy không thay lòng thì sao?"
Bà Đường hiển nhiên bị hỏi khó, sững người vài giây mới bật cười, "Thế thì đó là bản lĩnh của con, con biết cô không đành lòng nghịch ý nó mà."
Tô Khởi hiểu rõ hàm nghĩa ẩn trong lời nói của bà, cười cười phụ họa không nói gì thêm.
Bà lại kể chuyện 6 năm trước, Tô Khởi cúi đầu ngắm một khoản nhỏ trên bộ tweed suit được thiết kế của bà, ngoan ngoãn làm người nghe.
"Cô không rõ A Duẫn là 18 hay 19 tuổi nhiễm ma túy."
Trong lòng trầm xuống, cô chưa bao giờ nghe Đường Duẫn kể cho nghe những chuyện này, Tô Khởi đương nhiên cũng lười hỏi, chung quy thì bây giờ anh cũng khác gì người bình thường đâu.
"Anh Đình phái người đi tra, xách nó ra khỏi một hộp đêm rách nát. Hồi ấy vẫn là Phì Phiên quản lý mảng hàng đó, hắn tự mình lấy hàng first-hand xúi A Duẫn hút."
Ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố dựng gai óc.
"6 năm trước, đầu năm ba cô qua đời, cuối năm cùng anh Đình đăng ký kết hôn, chuyện đầu tiên cô lấy danh nghĩa mẹ Đường Duẫn mà làm chính là đưa nó vào trại cai nghiện."
Tô Khởi thấy đôi tay của mình càng cóng.
"Nó nhất định hận cô lắm."
Xốc lại tinh thần để mà an ủi bà Đường, "Ảnh cùng lắm chỉ hận cô lúc ấy thôi, hiện tại chỉ biết nhớ ơn tận đáy lòng."
Nói chuyện với một người kỵ nhất là hưởng ứng hết thảy cùng với phủ nhận cả thảy, Tô Khởi lăn lê bò lết bao năm ở phố Miếu, am hiểu đạo lí này sâu sắc.
Bà Đường nói: "Cô căm ghét Phì Phiên, anh Đình cũng vì đó mà cãi cọ với hắn, còn nhớ rõ lúc đó hắn nói, 'vì sao người khác trong Hoằng Xã đều hút được mà Thái Tử gia thì không cho hút', nhất thời cô lại không cách nào phản bác, anh Đình còn thở dốc mà động thủ."
Tô Khởi đáp: "Ngụy biện cả thôi."
"Cô đoán là A Duẫn cũng sẽ nhớ hắn, con còn phải quan tâm khuyên nhủ nó nhiều hơn, Phì Phiên ở Hoằng Xã vẫn còn có giá trị, lại do cũng lớn tuổi rồi, anh Đình luôn là không nỡ xử hắn."
Tô Khởi gật đầu đồng thuận, cơ mà biết rõ mình chả thật lòng gì, cả xứ Cảng này còn có ai có thể mong ngóng Phì Phiên chết hơn cô nữa chứ?
Hiện giờ xác định, chiến tuyến liên minh lại thêm vào một bà Đường, chỉ cần cô tranh thủ, Phì Phiên nhất định không sống được bao lâu.
"Con cũng biết xuất thân của cô, cụ tổ cuối Thanh làm quan ở Quảng Châu, nhiều đời sau đó đều là thương nhân đứng đắn, thỉnh thoảng có một hai vị nghiên cứu học thuật, ở Hồng Kông chắc chắn là thụ đại căn thâm, cô không muốn cha con hai người làm chuyện này về lâu về dài nữa."
"A Duẫn bất mãn với anh Đình nhiều năm, song cũng là khúc mắc nhỏ thôi. Con khuyên nó đi đường ngay, tài sản ba cô để lại đều là cho nó cả, đương nhiên càng sớm tiếp nhận càng tốt."
"Anh Đình đã đáp ứng cô, chờ đến vừa qua giao thừa năm 95, tất cả cảng tiếp hàng của Hoằng Xã đều phải đóng hết, mấy mối buôn bán dơ bẩn sẽ không làm nữa. Ngày Anh trao trả Hồng Kông sắp tới rồi, ảnh biết phải ứng biến, tương lai của Hoằng Tuyển sẽ không tệ."
Tô Khởi cười lạnh trong lòng, dẫm lên ván cầu từ tâm huyết nửa đời của Tô Thế Cẩn, Đường Hiệp Đình ông ta thăng chức vùn vụt một bước lên mây, cường đạo cả thôi.
95, 1995, ngày chết muộn nhất của Phì Phiên. Bên trong Hoằng Xã không còn hàng nữa, gã tự nhiên khó mà tìm đường, lại hút mấy chục năm nữa, chết cũng cai không nổi.
Nhưng như thế thì không có cảm giác đóng góp, cô nên làm một ít chuyện --- trước hết tiễn Phì Phiên một đoạn.
Dìu bà Đường về phòng bệnh, dọc theo đường đi không thiếu được vài lời căn dặn từ bà, Tô Khởi khó lòng lí giả nổi bà ấy đang đối đãi với cô với thân phận gì, tựa con dâu, lại tựa như người làm Phi.
Lúc tới cửa thì đang có vài y tá đang thoa thuốc cho Đường Duẫn, cả phần áo trên của bộ đồ bệnh nhân anh đang mặc bị cởi ra, thân trên trần trụi ngồi ngay đó, còn có nửa cánh tay phải bó thạch cao, giống như tướng sĩ ác chiến.
Ánh mắt bà Đường nhu hòa, hẳn là cảm thấy đút canh cho Đường Duẫn xong là tới gần anh một bước, thế là càng niềm nở đối đãi mà thúc giục Tô Khởi hơn nữa.
Bà rủ rỉ với cô: "Con chắc là đã thấy nó khỏa thân rồi, cả người sạch sẽ, xăm mình cũng không có."
Tô Khởi hậu tri hậu giác bừng tỉnh, ngoại trừ một ít vết sẹo to to nhỏ nhỏ, trên người Đường Duẫn xác thật sạch sẽ, không có xăm mình.
Mấy năm nay Hoằng Xã tuy rằng làm việc điệu thấp hơn rất nhiều, nhưng trong xã hội đen Hồng Kông vẫn có văn hóa cố định. Mấy thằng côn đồ còn non thì khoái xăm 'hổ xuống núi', 'rồng qua vai', biểu trưng bản thân vừa ra giang hồ, lập chí leo cao, trở thành đại lão một thế hệ.
Làm được hồng côn* thì là càng thêm tự tin có thừa. Có người lưng xăm tượng Quan Công, có người khiêng Quan Âm la sát, mê văn hóa phương Tây thì còn có Tử Thần cùng bộ xương khô. Kiểu dáng hằng hà sa số, song xét đến cùng thì cũng chẳng ngoài mấy loại này.
Bạch chỉ phiến* tuyệt đối không xăm vị trí dễ thấy, cá chép gấm (cá Koi) với rắn trườn là tốt nhất, phù hợp với thân phận của bọn họ, thấu đáo sắc sảo; còn đại lão, kiểu vị trí đại lão như Đường Hiệp Đình, thì phải xem coi họ muốn xăm cái gì, "văn hóa" nằm ở trình độ nào.
Giải thích một chút: Ba chức vụ Hồng Côn (cây côn đỏ), Bạch Chỉ Phiến (quạt giấy trắng) và Thảo Hài (giày rơm) tồn tại song song dưới trướng của các hương lão trong bang phái. Hồng Côn có trách nhiệm về mặt vũ lực, Bạch Chỉ Phiến thì là quân sư hiến kế, còn Thảo Hài phụ trách truyền tin và chiêu mộ thành viên. (dịch từ internet)
"A Duẫn từ nhỏ đã bị theo dõi sát sao vô cùng. Nó muốn xăm, A Chính lại ôm lấy nó kiên quyết không cho, sợ Tam gia nhìn được là phải trói vào bao tải dìm xuống biển, hai đứa nó như chí cốt lâu năm."
"Anh Đình năm 90 mới xóa sạch hình xăm, chịu khổ không ít. Chuyện này ảnh làm rất đúng, dù sao cũng tốt hơn hút ma túy đến nghiện rồi mới phát hiện."
"A Chính tính tình không xấu, tía nó từng trông sạp báo, rồi bị du côn đầu đường ép đòi phí bảo kê mà đánh chết, chuyện đã thật lâu trước đó rồi."
"Chỉ là quá ham chơi, A Duẫn không thể không bị nó kéo theo, lúc trẻ chuyện hoang đường không ít, nghĩ lại là thấy nhức đầu."
Tô Khởi nghĩ: Sao có thể là tiểu đệ lôi kéo Thái Tử gia chứ, nhất định là Thái Tử gia đầu têu làm hư.
Ở bên ngoài đều là xã hội đen giết người bằng đao thật kiếm thật. Tối qua Đường Duẫn bắn chết Trần Kế Đông, A Chính từng tẩn Húc Tử đến sống dở chết dở. Mà nghe từ miệng bà Đường thì lại giống như mấy đứa nhóc láu cá, kì quái, kì quái lại cá biệt.
Chú Tân lên lầu đi đón, cầm túi xách bà Đường, hai người cùng nhau xuống lầu. Tô Khởi dõi theo rồi quay lại phòng bệnh, tự hỏi phải "chăm bẵm" Đường Duẫn bao lâu nữa thì rời đi.
Đường Duẫn nhìn thấu tâm tư mơ màng thẩn thờ của cô. Anh không nói một lời, cài nốt nút áo cuối cùng, cười cười cùng cô y tá đáng yêu thanh thuần kia, không biết có làm người ta rung rinh không nữa.
Tô Khởi vờ như không thấy, cúi đầu kiên nhẫn gọt vỏ một quả táo, giống như đang bóc tách cơ thể người từng chút từng chút một, còn có tiếng sàn sạt vang lên làm nhạc đệm.
Đường Duẫn sờ sờ mũi, tự giác chẳng hứng thú gì.
Tầm chạng vạng A Chính tới, trong tay cầm một túi văn kiện. Tô Khởi đang ngồi đọc sách trên sô pha, thấy thế thì liếc Đường Duẫn một cái như dò hỏi, ý gì không cần nói cũng biết.
Đường Duẫn thản nhiên liếc nhìn cô một cái, không tỏ rõ cảm xúc gì, quay sang bảo A Chính: "Nói."
Hiển nhiên không hề đề phòng cô.
A Chính gật đầu, lấy ra mấy xấp giấy có đính ảnh chụp, trên đó tất nhiên là tình báo Đường Duẫn muốn điều tra, chi chít là chữ, tỉ mỉ chi tiết.
Vết thương anh còn chưa lành, nhìn đến một mớ chữ thì nhức cái đầu, "Đừng đưa tao xem, nói trọng điểm thôi."
A Chính lướt đại khái qua một xấp, ngẩng đầu cười thưa với Đường Duẫn: "Đầu tháng cậu cả Ôn mua hơn một ngàn cuốn album của Châu Huệ Mẫn."
Tô Khởi có chút sửng sốt, chớp chớp mắt, ngoài mặt không xao động.
Đường Duẫn cười lạnh, "Trọng điểm?"
A Chính lẹ làng đổi qua xấp tiếp theo, "Tháng trước sau khi về Hồng Kông thì tham gia ba buổi tiệc rượu, hai bữa tiệc sinh nhật... mời minh tinh đi cắt băng khách sạn bên Đãng Tể, bên kia chủ động tung tin đồn, tức thì chiếm hết cả trang nhất... bên PR ra mặt..."
Tô Khởi mất hứng nhẹ, đang muốn mở miệng chê anh ta nhàm chán, điều tra mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, rốt cuộc A Chính cũng nói câu "trọng điểm."
Ánh mắt Đường Duẫn nghiêm túc hẳn lên, "Câu mới nãy nói lại lần nữa."
A Chính cũng phát hiện chuyện này không nhỏ, cẩn thận nhìn kĩ rồi mới lặp lại.
"Tuần trước trên cao ốc Ôn thị có người nhảy lầu tự sát."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.