Chương 37
Thị Từ
21/11/2023
Trong lúc Đường Duẫn với Tô Khởi mê tình say mộng ở quán bar, thì Ôn Chí Trăn và Đường Hiệp Đình sắp sửa tức tối muốn lật bàn ăn. Ôn Khiêm Lương có chuyện đến trễ, vừa hay chừa ra một khoản cho hai bậc cha chú bới móc chuyện cũ, xé rách bộ mặt nhau, nhục nhã khó che.
Đường Hiệp Đình ngồi đằng kia không giận tự uy, "Lúc trước ông nói với tôi một câu là "độc thực nan phì" (đồ ăn độc khó mà bổ béo), nên tôi mới bắt tay với ông mấy năm trời. Lúc bình thường gặp gỡ làm mấy li cũng đâu có ít, hôm nay ông tới tìm tôi tính sổ hay gì?"
Ôn Chí Trăn gõ tay lên bàn, "Ông nói mạnh miệng thế mà không thấy chột dạ sao? Trên nóc cao ốc Bạc San tại sao lại có trận pháp, Ôn thị suy yếu có ích lợi gì với ông? Nhân viên dưới tay tôi nhảy lầu đó, hai người liên tiếp."
"Chí Trăn, ông nóng vội quá. Lúc trước tôi khởi động dự án cao ốc Bạc San này, cần phải xây đến độ cao cao nhất, nhìn trọn Trung Hoàn. Vậy mà ông lấy cớ Khiêm Lương về Hồng Kông, ngay sau đó xây liền thêm một tầng cao hơn Bạc San làm cho tôi rất là khó xử đó."
Ôn Chí Trăn hơi cứng họng, song rất nhanh chóng lại phản bác lại hết sức trơn tru: "Ông xây cao ốc để trấn hai đứa con gái của Tô Thế Cẩn chứ gì, bạc thuộc kim, đứa lớn của ổng mạng Kim, đứa nhỏ tên Bảo San, ông tưởng tôi chẳng biết gì hết à? Bạn già hơn hai chục năm, Bảo Trân còn gọi tôi 'ba nuôi'."
"Nhắc mấy chuyện cũ này làm chi."
"Ông trấn hai đứa nó trong tòa nhà, còn cao hơn của tôi nữa, không lẽ sợ tôi chết không đủ sớm! Mấy năm nay đêm nào tôi cũng thấy ác mộng, tinh thần rất tệ, còn ông thì một hai phải xây cái cao ốc này, tên tuổi còn đặt xong từ lâu rồi, sợ tôi chưa đủ tàn."
Ánh mắt Đường Hiệp Đình hơi sốt sắng, "Chuyện qua càng lâu thì cứ càng an tâm đi, lá gan của ông nhỏ quá, để tôi giới thiệu một bác sĩ kê thuốc điều trị cho ông, khỏi cần nghĩ này nghĩ nọ nữa."
"Hôm nay tôi tới gặp ông chính là muốn có cái kết quả, chừng nào ông sai người hủy bỏ trận pháp?"
"Tôi hủy kiểu gì đây, ông nói thử cái biện pháp đi, nguyên tòa nhà đã bán ra rồi, chẳng lẽ muốn tôi tự phá phong thủy, tự đập bảng hiệu?"
"Đường Hiệp Đình, ông đừng quên, năm đó tôi chỉ muốn tìm một đối tác để nuốt trọn sản nghiệp thuyền đi Đông Nam Á của nhà họ Tô thôi, là chính ông nhất quyết phải bắt cóc tống tiền một nhà bốn người đó, con trai ông làm việc tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt, không có can hệ gì tôi cả."
Đường Hiệp Đình mặt không dao động, cười khẩy một tiếng, "Chí Trăn, chuyện này ông yên tâm, đó giờ tôi đâu muốn đẩy lên người ông. Dưỡng thân thể cho tốt, rồi xử lí ổn thỏa chuyện bây giờ, lớp trẻ nó chưa gặp sóng gió, áp lực lớn nên tự sát là điều rất bình thường, mọi người vẫn sẽ cùng nhau kiếm tiền, hòa hòa khí khí."
Tay Ôn Chí Trăn đặt ở trên đùi nắm chặt lại, ông ta hơi tự làm rối trận tuyến, tranh chấp với Đường Hiệp Đình khó tránh khỏi bị ở thế hạ phong, trong lòng đang do dự xem có nên tìm đại sư phản kích lại hay không.
Ôn Khiêm Lương ở ngoài cửa nghe được cũng kha khá, đẩy cửa bước vào, giả vờ không biết.
"Chú Đường, Daddy, xin lỗi, con có việc tới trễ."
Đường Hiệp Đình nhìn anh cười cười, "Tới được là tốt rồi, hôm nay A Duẫn mới xuất viện, tinh thần không tốt lắm nên không tới, hai đứa con có rảnh nhất định phải gặp gỡ nhiều lên."
Ôn Khiêm Lương nặn ra một nụ cười đạo mạo không chút sơ hở, thoạt trông hiền lành hòa nhã, chỉ là đang chửi thầm khi nghe Đường Hiệp Đình nói.
Anh cử người nghe ngóng để mắt tới hướng đi của Đường Duẫn, hôm nay Thái Tử gia vừa xuất viện liền vung tay càn quét trung tâm thương mại, rồi lại lái siêu xe đến vịnh Đồng La đi bar, khui rượu miễn phí, high còn hơn chữ high, làm sao mà tinh thần không tốt chứ?
Ba người bằng mặt không bằng lòng, một bữa cơm ăn đến mức từng người đầy một bụng mưu mô.
Khi ra cửa chia tay, Đường Hiệp Đình bắt tay Ôn Chí Trăn, còn tiến đến gần tai ông ta dặn dò nói nhỏ.
"Người quá 50, không tham ba thứ, Chí Trăn, chuyện làm ăn bên Macao tôi khuyên ông xem xét lấy hay bỏ."
Ôn Chí Trăn thẩn thờ, song mau lẹ phản ứng mà thong dong đối đáp lại. Đường Hiệp Đình sáu năm trước mới bắt đầu làm ăn, trên thương trường rõ ràng là sinh sau đẻ muộn so với ông ta, làm sao mà tới phiên một tên non tay như vậy tới dạy mình nên làm gì?
"Cảm ơn nhiều, đi trước đây."
Đường Hiệp Đình thu lại nụ cười, dõi theo chiếc Mercedez chạy xa dần kia, chửi thầm Ôn Chí Trăn không biết tốt xấu.
Khi Tô Khởi được Đường Duẫn ôm về nơi ở đã say bí tỉ, chìm trong ngáy ngủ. Đường Duẫn ném người lên giường, nhíu mày chống nạnh, lăn lộn một lúc cả người ra mồ hôi, cởi áo khoác ra ném sang bên.
Cũng may cô không nôn không quậy, chỉ là hoàn toàn mất đi khả năng hành động, Đường Duẫn để cô nằm sải lai rồi châm điếu thuốc, hút xong thì xắn tay áo, đi đến bên giường.
Áo quần từng mảnh từng mảnh bị vứt đi, đè lên cái áo khoác của anh, màu sắc ngày một nhạt dần, mãi cho đến khi trên người cô chỉ còn mỗi bộ đồ lót.
Yết hầu Đường Duẫn khẽ động đậy, phát vào mông cô hai cái, hạ giọng chửi "Cái đệt", uống say còn tra tấn người ta.
Tô Khởi vô thức cọ hai cái xuống ga giường lạnh lẽo, trong miệng ưm ư, lộ ra một mảng lưng trắng nõn nà, Đường Duẫn đưa tay ra kéo một cái, móc khóa áo ngực cởi ra, cởi bộ trói buộc rốt ráo.
Trùm mền quấn chặt người lại, anh vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, quay về vừa lên giường liền cảm thấy mới nãy chỉnh nước lạnh đúng là mất công. Ngồi dậy tựa vào đầu giường, đang nghĩ ngợi xem kiếm chuyện gì làm, điện thoại reo lên, là A Chính gọi tới.
Anh bắt máy, một cái tay khác thọc bừa vào trong chăn sờ mó lung tung, qua ba cái là mò đến cặp vú trắng mềm của cô, xoa bóp vần vò, bên dưới có vẻ muốn cương cứng lên rồi, A Chính nói cái gì đã chẳng nghe được trọng điểm.
Mãi cho đến khi cô trở mình rúc vào anh, cơ thể trần trụi sáp lại gần. Đường Duẫn ra sức bóp niết núm vú, muốn nó sung huyết mà cứng lên, khiến Tô Khởi hừ ra tiếng, lại bất giác phủ lên tay anh.
A Chính nghe được thanh âm không bình thường kia, cả người căng thẳng, vội vã lấy cớ có việc để cúp máy. Đường Duẫn mất tập trung đáp lại, ném điện thoại lên tủ đầu giường thây kệ, quay lại đi xử người trong chăn.
Anh mới là người không nói đạo lí nhất, cô mất ý thức, còn muốn quở trách cô rù quến, quấy rầy mình tiếp điện thoại bàn chuyện hệ trọng.
Chôn trước ngực cô liếm láp gặm cắn, nhằm làm cho cô tỉnh. Tô Khởi vung tay phất phất đẩy đẩy đầu của anh, sức quá yếu, chỉ có thể luồn vào tóc anh, hệt như gãi ngứa.
Vừa nãy anh chỉ có quấn cái khăn tắm bước ra, lên giường xong thì trần truồng, cây hàng cương cứng ở dưới chọc vào đùi cô, Tô Khởi chẳng hề hay biết.
Đường Duẫn cảm thấy mình giống như biến thái dê xồm đang cưỡng gian mỹ nhân, cảm giác trong lòng quỷ dị hết sức. Ngón tay vén mảnh vải nhỏ che phủ âm phụ sang bên, lung tung nắn bóp hột le cho có lệ, chọc ghẹo cái chồi non yếu ớt đó, ngay khi cô bất giác banh chân rộng ra thì đưa một ngón tay vào thử, cực nóng cực chặt.
Anh hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hãy còn vương hương rượu nồng. Tô Khởi thở chẳng nổi, mở miệng to làm anh càng thêm tiện bề mà luồn vào môi lưỡi, bên trên đã nóng, bên dưới cũng nóng không thua gì. Đường Duẫn càng nhịn càng trướng, chỉ mong cắm phụt thẳng vào cho xong, đâm cô mấy chục cái là tỉnh ngay ấy mà.
Còn chưa đủ ướt, anh chả nhớ nổi chung cư còn có gel bôi trơn không, mà cũng lười không muốn đi tìm. Chăn đã sớm bị đẩy sang một bên, người anh dịch dần xuống dưới, ngừng ở giữa hai chân cô, mạnh tay xé phực quần lót, cô bé hiện ra tô hô không chút che đậy, vẫn chưa có ướt đẫm, nom sạch sẽ làm người ta thấy mến vô cùng.
Anh cúi đầu phủ môi lưỡi lên trên, cảm giác rất rõ cô hơi động đậy, hai hàm răng nhẹ nhàng dai cắn hột le yếu ớt, ngón tay mò mẫm bên cửa mình, chỉ cần có chút dịch lỏng chảy ra là anh sẽ cắm vào theo.
Người nằm duỗi trên đỉnh đầu thở ngày một gấp gáp, Đường Duẫn chỉ cần vừa nhấc đầu lên là có thể nghía được trọn vẹn chiếc bụng nhỏ phẳng lì với cặp vú tròn trịa của cô, ai mà không đỏ mắt cho được. Anh đưa môi lưỡi đi xuống dưới ngậm kéo bỡn cợt, cảm giác ướt nóng áp lấy cửa mình, rành rành cô bé với cặp mông đang đón mời, song hai chân lại đẩy đẩy, không thành thật rồi nhé.
Đường Duẫn dùng sức chút xíu đã đẩy được cặp chân lên, anh thừa nhận chỉ là để làm cô ướt cho lẹ làng thôi, nàng mỹ nhân này đã hôn mê rồi làm sao mà thấy sướng được gì, hà tất phải lãng phí thời giờ.
Anh ngồi quỳ bên dưới cô, hai chân Tô Khởi bị bẻ ra hình chữ M. Đường Duẫn đỡ cậu nhỏ nhắm chuẩn, có điều vẫn còn khá chặt, không thể xem là ướt sũng được. Anh từ tốn thử đưa vào từ từ, không biết có phải do uống rượu không mà cả người cô đều hơi hầm hập, bên trong càng nóng rực hơn.
Nhịn không được, anh đâm vào một nửa xong một phát lút cán. Tô Khởi không cảm giác được rành mạch, có điều trong nháy mắt đó cảm giác căng xót như trái tim đang bị ai siết lấy, phút chốc thấy đè nén rồi lại ham muốn càng nhiều.
Anh đỡ hai bên đầu gối của cô, chậm rãi đẩy đưa vài cái cho quen đường, mút anh giỏi phết. Hai chân Tô Khởi bị nảy lên loạn xạ mà vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
Suy cho cùng thì anh cũng không phải biến thái, không thích tiết mục cưỡi xác thế này, bèn kéo hai cái đùi cô rồi bứt ra khỏi, sau đó xoay người cô trở mình nằm sấp, đưa ngón tay sờ soạng kẽ mông cô, nhân dịp cửa mình còn chưa khép lại thì cả cây lại vọt vào nốt.
Lúc này cả người anh phủ lên lưng cô, Đường Duẫn vớ lấy cái gối lót dưới eo bụng cô để cho tiện bề vào ra. Anh ra sức cắn cổ, vành tai của cô, một bàn tay thì đưa ra trước nắn bóp vú mềm. Tô Khởi chính xác là bị đau cùng lắc lư đánh thức, sau đó mới cảm nhận được ham muốn.
Cô đau đầu muốn nứt cả ra, chống bừa tay lên gối đầu định nhổm dậy, Đường Duẫn thì lại xấu xa gồng tay ấn người ta xuống, qua lại liên miên làm cô tỉnh hẳn ra, chỉ có điều bị nhức đầu và buồn ngủ dữ dội nên vung tay không nổi.
Đường Duẫn ngó thấy cô la lối bực bội, xen vào mấy tiếng rên ỉ ôi, cười sáng lán đắc ý ghê gớm, "Tỉnh?"
Anh đâm vào rút ra càng sâu thăm thẳm, dùng sức bạo hơn nữa, Tô Khởi nói chuyện chẳng suôn sẻ được, ước gì vung đao một cái trảm chết anh luôn.
"Đường Duẫn... Ưm..."
"Anh... ư... là súc sinh... sao?"
"Biến thái... ưm... ư..."
Anh cúi người rủ bên tai cô, kề tai nói nhỏ theo nghĩa đen, cả người Tô Khởi tê rần, da gà thi nhau nổi lên, tức thời không nhịn nổi nữa mà ra luôn, lên đỉnh. Đường Duẫn chậm lại, làm cô rên rỉ hưởng thụ, hạ giọng tả: "Bên trong nóng quá, sau này mỗi lần đều phải cho em làm li rượu thôi."
"Anh câm miệng đi... Súc sinh... Biến thái..."
Anh hiển nhiên là chả hề hấn gì câu cô chửi, vẫn là làm bộ nghiêm chỉnh, kéo cái gối lót dưới người cô ra, tiếp lại buộc cô quỳ gối trên giường.
Tô Khởi cố tình khụy xuống chút, trốn thằng nhỏ anh đang dí sát đằng sau, chỉ ước gì có thể phun ra được. Đường Duẫn đâm vào, bàn tay rộng vỗ vào mông cô nghe cái "bốp", cái này rốt cuộc làm cô thấy nóng rồi, bờ mông nóng lên.
"Quỳ đàng hoàng."
Cô sao cam chịu cho đặng, chôn đầu vô gối giả làm đà điểu. Đường Duẫn mắc cười, đè eo cô ra ra vào vào, bên trong ẩm ướt vừa chuẩn, ấm áp dễ chịu. Rồi nghe cô rên rỉ không ngừng, ư ư a a loạn xạ cả lên, giống như dã thú mất đi nanh vuốt.
"Đây mới là cách làm của súc sinh nè, em không thích hay sao?"
Cô ước gì mình bị choáng ngất luôn đi, thế thì có thể làm ngơ cái thế quỳ của bản thân lúc này, ngó lơ anh đâm vào từ đằng sau, nhục nhã quá, lại phản kháng không được.
"Cuốn xéo đi..."
Đường Duẫn ra sức dụi vào nơi mẫn cảm của cô, quá tiện luôn, rành rành đã lút cán cả cây chống đến đỉnh sâu nhất rồi, vậy mà còn lấn vào thêm cho bằng được, cô bị căng trướng không chịu được mà phải lủi trốn.
"Không phải dữ dằn sao? Dữ dằn tiếp đi."
Cô vươn tay vò loạn tóc tai, bên dưới càng ngày càng đẫm nước, động tác của Đường Duẫn cũng ngày càng dữ dội. Cô không muốn chịu trận nhận thua, không muốn nói lời lấy lòng, lặng lẽ gắng gượng nuốt đi tiếng rên.
Đường Duẫn sướng đến mát lòng mát dạ, đêm đen còn rất dài, gộp chặt hai chân cô lại mà đâm cọ vào kẽ mông tròn nhẵn xinh xẻo, đẩy nhanh tốc độ nhấp ra nhấp vào mấy mươi cái, rồi sau đó chống lên nơi sâu nhất bắn ra tới --- mới tính là cực hạn.
Tô Khởi rốt cuộc cũng sụp eo mông xuống, cả người như được giải phóng, đầu còn đau âm ỉ, giống như đất trời lộn cả vào nhau. Đường Duẫn đã phê xong, rút cây hàng mềm nhũn ra rồi ngả người xuống, lõa thể không chăn che, rồi mân mê bờ lưng trần trụi phủ mồ hôi mỏng của cô.
Tô Khởi vô tình chộp phải một tấm vải trước mặt, nhìn một cái thì thấy là cái quần lót bị anh xé nát, quay sang ném lên đầu anh.
Đường Duẫn nhanh tay nhấc lên thảy sang bên, không kìm được nụ cười.
Cô rủ giọng xỉa xói anh, nghe sao mà nũng nịu thấy cưng, "Súc sinh, giờ tôi mới biết anh thích chịch xác, anh đi ra cửa quán bar chờ được không, đừng làm phiền tôi."
Đường Duẫn cười phản bác, "Em đừng có nói bậy, anh làm gì thích cưỡi xác, không thì đã chẳng mất công đánh thức em rồi."
"Vậy tôi cảm ơn anh, vất vả rồi."
"Khách sáo cái gì, nên mà."
Không biết xấu hổ đến cực điểm, cô từ bỏ chống đôi, cố gồng người ngồi dậy muốn rút khăn giấy, giữa hai chân, nhất là cửa mình quá ướt át, không dễ chịu. Đường Duẫn xấu tính, vươn tay kéo giật tay cô, Tô Khởi lại ngã lên giường, tức tới vỗ gối phành phạch, lúc nào cũng là vô lực với hạng vô lại.
Đường Duẫn rút hai tờ giấy bên phía mình, ngồi dậy tới, "Anh lau cho em."
Cô thôi không chống cự, cứ cảm thấy bản thân sẽ hôn mê bất cứ lúc nào, tốt nhất là ngất xỉu luôn, khỏi cần đối mặt với biến thái, đỡ lo đỡ nghĩ.
Không ngờ tới Đường Duẫn chẳng hề dùng khăn giấy, anh cúi đầu ngắm bờ mông tròn nhẵn của cô, một bên còn in dấu tay rõ mồn một, nhìn xuống dưới là đường cong tuyệt đẹp, giữa hai chân sâu kín bí hiểm, từ cửa mình chảy ra tinh dịch anh mới vừa bắn vào trong, trắng lại đục ngầu, hình ảnh dâm mĩ.
Anh nghẹn lâu lắm rồi mới được làm, ngón tay vói tới khuấy lung tung, đưa vào rút ra theo cửa mình, chơi vui vẻ vô cùng. Tô Khởi nhấc chân đá tới, rồi bởi do nằm sấp nên ra sức không tiện, Đường Duẫn xử lí gọn hơ.
Cuối cùng anh cũng chịu cầm khăn giấy lau chùi, Tô Khởi yên tâm chưa được hơn ba giây, trên lưng lại bị cơ thể đàn ông áp lên, bên dưới có lửa nóng đè lên kẽ mông.
"Đừng mà! Anh cút ngay..."
"Mới nãy còn chưa đủ, cho em thời gian nghỉ ngơi, ok, đã đến giờ."
"Em nói là đừng mà... a...."
Anh thẳng lưng nhấp người, còn muốn xoay đầu cô qua sán lại hôn nồng nàn, trong nhà mở đèn sưởi, một mảng màu cam lèm nhèm, đêm dài vời vợi...
Đường Hiệp Đình ngồi đằng kia không giận tự uy, "Lúc trước ông nói với tôi một câu là "độc thực nan phì" (đồ ăn độc khó mà bổ béo), nên tôi mới bắt tay với ông mấy năm trời. Lúc bình thường gặp gỡ làm mấy li cũng đâu có ít, hôm nay ông tới tìm tôi tính sổ hay gì?"
Ôn Chí Trăn gõ tay lên bàn, "Ông nói mạnh miệng thế mà không thấy chột dạ sao? Trên nóc cao ốc Bạc San tại sao lại có trận pháp, Ôn thị suy yếu có ích lợi gì với ông? Nhân viên dưới tay tôi nhảy lầu đó, hai người liên tiếp."
"Chí Trăn, ông nóng vội quá. Lúc trước tôi khởi động dự án cao ốc Bạc San này, cần phải xây đến độ cao cao nhất, nhìn trọn Trung Hoàn. Vậy mà ông lấy cớ Khiêm Lương về Hồng Kông, ngay sau đó xây liền thêm một tầng cao hơn Bạc San làm cho tôi rất là khó xử đó."
Ôn Chí Trăn hơi cứng họng, song rất nhanh chóng lại phản bác lại hết sức trơn tru: "Ông xây cao ốc để trấn hai đứa con gái của Tô Thế Cẩn chứ gì, bạc thuộc kim, đứa lớn của ổng mạng Kim, đứa nhỏ tên Bảo San, ông tưởng tôi chẳng biết gì hết à? Bạn già hơn hai chục năm, Bảo Trân còn gọi tôi 'ba nuôi'."
"Nhắc mấy chuyện cũ này làm chi."
"Ông trấn hai đứa nó trong tòa nhà, còn cao hơn của tôi nữa, không lẽ sợ tôi chết không đủ sớm! Mấy năm nay đêm nào tôi cũng thấy ác mộng, tinh thần rất tệ, còn ông thì một hai phải xây cái cao ốc này, tên tuổi còn đặt xong từ lâu rồi, sợ tôi chưa đủ tàn."
Ánh mắt Đường Hiệp Đình hơi sốt sắng, "Chuyện qua càng lâu thì cứ càng an tâm đi, lá gan của ông nhỏ quá, để tôi giới thiệu một bác sĩ kê thuốc điều trị cho ông, khỏi cần nghĩ này nghĩ nọ nữa."
"Hôm nay tôi tới gặp ông chính là muốn có cái kết quả, chừng nào ông sai người hủy bỏ trận pháp?"
"Tôi hủy kiểu gì đây, ông nói thử cái biện pháp đi, nguyên tòa nhà đã bán ra rồi, chẳng lẽ muốn tôi tự phá phong thủy, tự đập bảng hiệu?"
"Đường Hiệp Đình, ông đừng quên, năm đó tôi chỉ muốn tìm một đối tác để nuốt trọn sản nghiệp thuyền đi Đông Nam Á của nhà họ Tô thôi, là chính ông nhất quyết phải bắt cóc tống tiền một nhà bốn người đó, con trai ông làm việc tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt, không có can hệ gì tôi cả."
Đường Hiệp Đình mặt không dao động, cười khẩy một tiếng, "Chí Trăn, chuyện này ông yên tâm, đó giờ tôi đâu muốn đẩy lên người ông. Dưỡng thân thể cho tốt, rồi xử lí ổn thỏa chuyện bây giờ, lớp trẻ nó chưa gặp sóng gió, áp lực lớn nên tự sát là điều rất bình thường, mọi người vẫn sẽ cùng nhau kiếm tiền, hòa hòa khí khí."
Tay Ôn Chí Trăn đặt ở trên đùi nắm chặt lại, ông ta hơi tự làm rối trận tuyến, tranh chấp với Đường Hiệp Đình khó tránh khỏi bị ở thế hạ phong, trong lòng đang do dự xem có nên tìm đại sư phản kích lại hay không.
Ôn Khiêm Lương ở ngoài cửa nghe được cũng kha khá, đẩy cửa bước vào, giả vờ không biết.
"Chú Đường, Daddy, xin lỗi, con có việc tới trễ."
Đường Hiệp Đình nhìn anh cười cười, "Tới được là tốt rồi, hôm nay A Duẫn mới xuất viện, tinh thần không tốt lắm nên không tới, hai đứa con có rảnh nhất định phải gặp gỡ nhiều lên."
Ôn Khiêm Lương nặn ra một nụ cười đạo mạo không chút sơ hở, thoạt trông hiền lành hòa nhã, chỉ là đang chửi thầm khi nghe Đường Hiệp Đình nói.
Anh cử người nghe ngóng để mắt tới hướng đi của Đường Duẫn, hôm nay Thái Tử gia vừa xuất viện liền vung tay càn quét trung tâm thương mại, rồi lại lái siêu xe đến vịnh Đồng La đi bar, khui rượu miễn phí, high còn hơn chữ high, làm sao mà tinh thần không tốt chứ?
Ba người bằng mặt không bằng lòng, một bữa cơm ăn đến mức từng người đầy một bụng mưu mô.
Khi ra cửa chia tay, Đường Hiệp Đình bắt tay Ôn Chí Trăn, còn tiến đến gần tai ông ta dặn dò nói nhỏ.
"Người quá 50, không tham ba thứ, Chí Trăn, chuyện làm ăn bên Macao tôi khuyên ông xem xét lấy hay bỏ."
Ôn Chí Trăn thẩn thờ, song mau lẹ phản ứng mà thong dong đối đáp lại. Đường Hiệp Đình sáu năm trước mới bắt đầu làm ăn, trên thương trường rõ ràng là sinh sau đẻ muộn so với ông ta, làm sao mà tới phiên một tên non tay như vậy tới dạy mình nên làm gì?
"Cảm ơn nhiều, đi trước đây."
Đường Hiệp Đình thu lại nụ cười, dõi theo chiếc Mercedez chạy xa dần kia, chửi thầm Ôn Chí Trăn không biết tốt xấu.
Khi Tô Khởi được Đường Duẫn ôm về nơi ở đã say bí tỉ, chìm trong ngáy ngủ. Đường Duẫn ném người lên giường, nhíu mày chống nạnh, lăn lộn một lúc cả người ra mồ hôi, cởi áo khoác ra ném sang bên.
Cũng may cô không nôn không quậy, chỉ là hoàn toàn mất đi khả năng hành động, Đường Duẫn để cô nằm sải lai rồi châm điếu thuốc, hút xong thì xắn tay áo, đi đến bên giường.
Áo quần từng mảnh từng mảnh bị vứt đi, đè lên cái áo khoác của anh, màu sắc ngày một nhạt dần, mãi cho đến khi trên người cô chỉ còn mỗi bộ đồ lót.
Yết hầu Đường Duẫn khẽ động đậy, phát vào mông cô hai cái, hạ giọng chửi "Cái đệt", uống say còn tra tấn người ta.
Tô Khởi vô thức cọ hai cái xuống ga giường lạnh lẽo, trong miệng ưm ư, lộ ra một mảng lưng trắng nõn nà, Đường Duẫn đưa tay ra kéo một cái, móc khóa áo ngực cởi ra, cởi bộ trói buộc rốt ráo.
Trùm mền quấn chặt người lại, anh vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, quay về vừa lên giường liền cảm thấy mới nãy chỉnh nước lạnh đúng là mất công. Ngồi dậy tựa vào đầu giường, đang nghĩ ngợi xem kiếm chuyện gì làm, điện thoại reo lên, là A Chính gọi tới.
Anh bắt máy, một cái tay khác thọc bừa vào trong chăn sờ mó lung tung, qua ba cái là mò đến cặp vú trắng mềm của cô, xoa bóp vần vò, bên dưới có vẻ muốn cương cứng lên rồi, A Chính nói cái gì đã chẳng nghe được trọng điểm.
Mãi cho đến khi cô trở mình rúc vào anh, cơ thể trần trụi sáp lại gần. Đường Duẫn ra sức bóp niết núm vú, muốn nó sung huyết mà cứng lên, khiến Tô Khởi hừ ra tiếng, lại bất giác phủ lên tay anh.
A Chính nghe được thanh âm không bình thường kia, cả người căng thẳng, vội vã lấy cớ có việc để cúp máy. Đường Duẫn mất tập trung đáp lại, ném điện thoại lên tủ đầu giường thây kệ, quay lại đi xử người trong chăn.
Anh mới là người không nói đạo lí nhất, cô mất ý thức, còn muốn quở trách cô rù quến, quấy rầy mình tiếp điện thoại bàn chuyện hệ trọng.
Chôn trước ngực cô liếm láp gặm cắn, nhằm làm cho cô tỉnh. Tô Khởi vung tay phất phất đẩy đẩy đầu của anh, sức quá yếu, chỉ có thể luồn vào tóc anh, hệt như gãi ngứa.
Vừa nãy anh chỉ có quấn cái khăn tắm bước ra, lên giường xong thì trần truồng, cây hàng cương cứng ở dưới chọc vào đùi cô, Tô Khởi chẳng hề hay biết.
Đường Duẫn cảm thấy mình giống như biến thái dê xồm đang cưỡng gian mỹ nhân, cảm giác trong lòng quỷ dị hết sức. Ngón tay vén mảnh vải nhỏ che phủ âm phụ sang bên, lung tung nắn bóp hột le cho có lệ, chọc ghẹo cái chồi non yếu ớt đó, ngay khi cô bất giác banh chân rộng ra thì đưa một ngón tay vào thử, cực nóng cực chặt.
Anh hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hãy còn vương hương rượu nồng. Tô Khởi thở chẳng nổi, mở miệng to làm anh càng thêm tiện bề mà luồn vào môi lưỡi, bên trên đã nóng, bên dưới cũng nóng không thua gì. Đường Duẫn càng nhịn càng trướng, chỉ mong cắm phụt thẳng vào cho xong, đâm cô mấy chục cái là tỉnh ngay ấy mà.
Còn chưa đủ ướt, anh chả nhớ nổi chung cư còn có gel bôi trơn không, mà cũng lười không muốn đi tìm. Chăn đã sớm bị đẩy sang một bên, người anh dịch dần xuống dưới, ngừng ở giữa hai chân cô, mạnh tay xé phực quần lót, cô bé hiện ra tô hô không chút che đậy, vẫn chưa có ướt đẫm, nom sạch sẽ làm người ta thấy mến vô cùng.
Anh cúi đầu phủ môi lưỡi lên trên, cảm giác rất rõ cô hơi động đậy, hai hàm răng nhẹ nhàng dai cắn hột le yếu ớt, ngón tay mò mẫm bên cửa mình, chỉ cần có chút dịch lỏng chảy ra là anh sẽ cắm vào theo.
Người nằm duỗi trên đỉnh đầu thở ngày một gấp gáp, Đường Duẫn chỉ cần vừa nhấc đầu lên là có thể nghía được trọn vẹn chiếc bụng nhỏ phẳng lì với cặp vú tròn trịa của cô, ai mà không đỏ mắt cho được. Anh đưa môi lưỡi đi xuống dưới ngậm kéo bỡn cợt, cảm giác ướt nóng áp lấy cửa mình, rành rành cô bé với cặp mông đang đón mời, song hai chân lại đẩy đẩy, không thành thật rồi nhé.
Đường Duẫn dùng sức chút xíu đã đẩy được cặp chân lên, anh thừa nhận chỉ là để làm cô ướt cho lẹ làng thôi, nàng mỹ nhân này đã hôn mê rồi làm sao mà thấy sướng được gì, hà tất phải lãng phí thời giờ.
Anh ngồi quỳ bên dưới cô, hai chân Tô Khởi bị bẻ ra hình chữ M. Đường Duẫn đỡ cậu nhỏ nhắm chuẩn, có điều vẫn còn khá chặt, không thể xem là ướt sũng được. Anh từ tốn thử đưa vào từ từ, không biết có phải do uống rượu không mà cả người cô đều hơi hầm hập, bên trong càng nóng rực hơn.
Nhịn không được, anh đâm vào một nửa xong một phát lút cán. Tô Khởi không cảm giác được rành mạch, có điều trong nháy mắt đó cảm giác căng xót như trái tim đang bị ai siết lấy, phút chốc thấy đè nén rồi lại ham muốn càng nhiều.
Anh đỡ hai bên đầu gối của cô, chậm rãi đẩy đưa vài cái cho quen đường, mút anh giỏi phết. Hai chân Tô Khởi bị nảy lên loạn xạ mà vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
Suy cho cùng thì anh cũng không phải biến thái, không thích tiết mục cưỡi xác thế này, bèn kéo hai cái đùi cô rồi bứt ra khỏi, sau đó xoay người cô trở mình nằm sấp, đưa ngón tay sờ soạng kẽ mông cô, nhân dịp cửa mình còn chưa khép lại thì cả cây lại vọt vào nốt.
Lúc này cả người anh phủ lên lưng cô, Đường Duẫn vớ lấy cái gối lót dưới eo bụng cô để cho tiện bề vào ra. Anh ra sức cắn cổ, vành tai của cô, một bàn tay thì đưa ra trước nắn bóp vú mềm. Tô Khởi chính xác là bị đau cùng lắc lư đánh thức, sau đó mới cảm nhận được ham muốn.
Cô đau đầu muốn nứt cả ra, chống bừa tay lên gối đầu định nhổm dậy, Đường Duẫn thì lại xấu xa gồng tay ấn người ta xuống, qua lại liên miên làm cô tỉnh hẳn ra, chỉ có điều bị nhức đầu và buồn ngủ dữ dội nên vung tay không nổi.
Đường Duẫn ngó thấy cô la lối bực bội, xen vào mấy tiếng rên ỉ ôi, cười sáng lán đắc ý ghê gớm, "Tỉnh?"
Anh đâm vào rút ra càng sâu thăm thẳm, dùng sức bạo hơn nữa, Tô Khởi nói chuyện chẳng suôn sẻ được, ước gì vung đao một cái trảm chết anh luôn.
"Đường Duẫn... Ưm..."
"Anh... ư... là súc sinh... sao?"
"Biến thái... ưm... ư..."
Anh cúi người rủ bên tai cô, kề tai nói nhỏ theo nghĩa đen, cả người Tô Khởi tê rần, da gà thi nhau nổi lên, tức thời không nhịn nổi nữa mà ra luôn, lên đỉnh. Đường Duẫn chậm lại, làm cô rên rỉ hưởng thụ, hạ giọng tả: "Bên trong nóng quá, sau này mỗi lần đều phải cho em làm li rượu thôi."
"Anh câm miệng đi... Súc sinh... Biến thái..."
Anh hiển nhiên là chả hề hấn gì câu cô chửi, vẫn là làm bộ nghiêm chỉnh, kéo cái gối lót dưới người cô ra, tiếp lại buộc cô quỳ gối trên giường.
Tô Khởi cố tình khụy xuống chút, trốn thằng nhỏ anh đang dí sát đằng sau, chỉ ước gì có thể phun ra được. Đường Duẫn đâm vào, bàn tay rộng vỗ vào mông cô nghe cái "bốp", cái này rốt cuộc làm cô thấy nóng rồi, bờ mông nóng lên.
"Quỳ đàng hoàng."
Cô sao cam chịu cho đặng, chôn đầu vô gối giả làm đà điểu. Đường Duẫn mắc cười, đè eo cô ra ra vào vào, bên trong ẩm ướt vừa chuẩn, ấm áp dễ chịu. Rồi nghe cô rên rỉ không ngừng, ư ư a a loạn xạ cả lên, giống như dã thú mất đi nanh vuốt.
"Đây mới là cách làm của súc sinh nè, em không thích hay sao?"
Cô ước gì mình bị choáng ngất luôn đi, thế thì có thể làm ngơ cái thế quỳ của bản thân lúc này, ngó lơ anh đâm vào từ đằng sau, nhục nhã quá, lại phản kháng không được.
"Cuốn xéo đi..."
Đường Duẫn ra sức dụi vào nơi mẫn cảm của cô, quá tiện luôn, rành rành đã lút cán cả cây chống đến đỉnh sâu nhất rồi, vậy mà còn lấn vào thêm cho bằng được, cô bị căng trướng không chịu được mà phải lủi trốn.
"Không phải dữ dằn sao? Dữ dằn tiếp đi."
Cô vươn tay vò loạn tóc tai, bên dưới càng ngày càng đẫm nước, động tác của Đường Duẫn cũng ngày càng dữ dội. Cô không muốn chịu trận nhận thua, không muốn nói lời lấy lòng, lặng lẽ gắng gượng nuốt đi tiếng rên.
Đường Duẫn sướng đến mát lòng mát dạ, đêm đen còn rất dài, gộp chặt hai chân cô lại mà đâm cọ vào kẽ mông tròn nhẵn xinh xẻo, đẩy nhanh tốc độ nhấp ra nhấp vào mấy mươi cái, rồi sau đó chống lên nơi sâu nhất bắn ra tới --- mới tính là cực hạn.
Tô Khởi rốt cuộc cũng sụp eo mông xuống, cả người như được giải phóng, đầu còn đau âm ỉ, giống như đất trời lộn cả vào nhau. Đường Duẫn đã phê xong, rút cây hàng mềm nhũn ra rồi ngả người xuống, lõa thể không chăn che, rồi mân mê bờ lưng trần trụi phủ mồ hôi mỏng của cô.
Tô Khởi vô tình chộp phải một tấm vải trước mặt, nhìn một cái thì thấy là cái quần lót bị anh xé nát, quay sang ném lên đầu anh.
Đường Duẫn nhanh tay nhấc lên thảy sang bên, không kìm được nụ cười.
Cô rủ giọng xỉa xói anh, nghe sao mà nũng nịu thấy cưng, "Súc sinh, giờ tôi mới biết anh thích chịch xác, anh đi ra cửa quán bar chờ được không, đừng làm phiền tôi."
Đường Duẫn cười phản bác, "Em đừng có nói bậy, anh làm gì thích cưỡi xác, không thì đã chẳng mất công đánh thức em rồi."
"Vậy tôi cảm ơn anh, vất vả rồi."
"Khách sáo cái gì, nên mà."
Không biết xấu hổ đến cực điểm, cô từ bỏ chống đôi, cố gồng người ngồi dậy muốn rút khăn giấy, giữa hai chân, nhất là cửa mình quá ướt át, không dễ chịu. Đường Duẫn xấu tính, vươn tay kéo giật tay cô, Tô Khởi lại ngã lên giường, tức tới vỗ gối phành phạch, lúc nào cũng là vô lực với hạng vô lại.
Đường Duẫn rút hai tờ giấy bên phía mình, ngồi dậy tới, "Anh lau cho em."
Cô thôi không chống cự, cứ cảm thấy bản thân sẽ hôn mê bất cứ lúc nào, tốt nhất là ngất xỉu luôn, khỏi cần đối mặt với biến thái, đỡ lo đỡ nghĩ.
Không ngờ tới Đường Duẫn chẳng hề dùng khăn giấy, anh cúi đầu ngắm bờ mông tròn nhẵn của cô, một bên còn in dấu tay rõ mồn một, nhìn xuống dưới là đường cong tuyệt đẹp, giữa hai chân sâu kín bí hiểm, từ cửa mình chảy ra tinh dịch anh mới vừa bắn vào trong, trắng lại đục ngầu, hình ảnh dâm mĩ.
Anh nghẹn lâu lắm rồi mới được làm, ngón tay vói tới khuấy lung tung, đưa vào rút ra theo cửa mình, chơi vui vẻ vô cùng. Tô Khởi nhấc chân đá tới, rồi bởi do nằm sấp nên ra sức không tiện, Đường Duẫn xử lí gọn hơ.
Cuối cùng anh cũng chịu cầm khăn giấy lau chùi, Tô Khởi yên tâm chưa được hơn ba giây, trên lưng lại bị cơ thể đàn ông áp lên, bên dưới có lửa nóng đè lên kẽ mông.
"Đừng mà! Anh cút ngay..."
"Mới nãy còn chưa đủ, cho em thời gian nghỉ ngơi, ok, đã đến giờ."
"Em nói là đừng mà... a...."
Anh thẳng lưng nhấp người, còn muốn xoay đầu cô qua sán lại hôn nồng nàn, trong nhà mở đèn sưởi, một mảng màu cam lèm nhèm, đêm dài vời vợi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.