Chương 47
Thị Từ
21/11/2023
Hôm đó Tô Khởi cũng không có tức khắc đáp ứng Ôn Khiêm Lương, cô vẫn cần suy xét.
Khi màn đêm buông xuống, Tô Khởi khẽ khàng rời đi, đơn thỏa thuận đặt trên kệ sách --- cái cách cô thích giấu tiểu thuyết ngày trước, kẹp lẫn vào bên trong một mớ sách đứng đắn.
Ôn Khiêm Lương đứng trước ban công hứng gió một hồi lâu, trời mịt tối, gió đêm rét căm, anh thốt nhiên có hơi nhung nhớ vầng trăng cảng Victoria.
Đêm đó Tô Khởi ngủ một mình trên giường lớn, ác mộng triền miên, thế mà tỉnh thì chẳng được.
Đúng thật là Dư Lâu hay có mấy tay khách dâm dật đến coi bói đoán mệnh, song cùng lắm chỉ nhân Tô Khởi ăn mặc mỏng manh vì trời nóng mà sờ mó dăm ba cái, hẳn là tay bị nghiện. Lâu dần, cô cũng biết cách tránh thoát sao cho gọn ghẽ, sao cho khéo léo.
Thứ chèn ép người đến vụn vỡ lại là: Cô Chín giương mắt xem đến hết thảy, thậm chí lòng còn nhen nhóm toan tính muốn cô bán thân kiếm tiền.
Toan tính có vẻ như không đủ chuẩn, bởi suy cho cùng, cô đã dàn dựng hết thảy cả rồi.
Mơ về hè năm ấy, cô Chín sáng sớm ra cửa làm pháp sự cho người ta, sau giữa trưa, cô chống tay ngủ gật trên cái bàn ở Dư Lâu, cho đến khi bị một cái tay thô ráp núc mỡ vồ thẳng lên ngực, khứa đó làm như đang vò cục thịt để trên thớt vậy, đau thấu đến cô bật tỉnh.
Cửa lớn mở toang, một sạp hàng mặt tiền nhỏ thó chứa không tới mấy thằng đệ của Đường Duẫn, suýt nữa diễn ra án cưỡng hiếp.
Người bị hại liều chết chống cự, toàn thân trên dưới hằng hà sa số vết xanh tím, kẻ gây án thì vừa xuống tay vừa chửi rủa, bên cửa có người xúm đến coi, lại không một ai ra mặt.
Đêm nay cô bị đẩy rơi vô tận vào trong cảnh tượng này, mãi không chấm dứt.
Hiện thực là A Xương đi gọi bác Thang, bác Thang vác lấy cái xẻng xào to tướng nhất hối hả chạy sang, cứu lấy Tô Khởi.
Người vây xem chỉ cho là do trời hầm quá, thằng dê xồm phát nứng ngay nơi công cộng, không một ai biết rõ tình tiết cụ thể, bác Thang cũng không rõ mấy.
Khi đó trong tay A Thi khấm khá hơn Tô Khởi biết là bao, sau khi tiễn xong một vị khách quen, nằng nặc kéo Tô Khởi đi phòng khám lấy thuốc, tiền đương nhiên là cô nàng chi.
Đêm phố Miếu đèn đuốc sáng rọi, Tô Khởi vấp váp hút điếu thuốc A Thi đưa qua, nghe cô nàng tâm tình.
Cô ấy khuyên cô không bằng thoải mái sảng khoái ra tiếp khách luôn đi, chính phủ Cảng Anh có quy định hành nghề hẳn hỏi, một lầu một nàng, nghề nghiệp hợp pháp tuyệt đối.
Tô Khởi sặc ho sù sụ không ngớt, trên nét mặt còn vương nỗi kinh hoàng, lại u ám nặng nề, không nêu ý kiến.
Cuối năm, cả phố Nam đều biết cô Chín Dư Lâu tâm trạng thất thường, năm sau được con gái hiếu thảo đưa vào viện điều dưỡng quận Cửu Long, chưa được đầy năm thì mất.
Cửa phòng ngủ bị mở ra không một tiếng động, có người phong trần mệt mỏi quay về, thấy cô vùng vẫy từng hồi, kêu bật thành tiếng, song người một mực bàng quan, không hề tiến lên.
Trong mơ lại đột ngột chuyển cảnh, tên thủ ác đè trên người rốt cuộc biến mất, trục thời gian chỉ về phía trước khua mạnh. Cô nhớ rõ đó là chính mình năm 17 tuổi thời trung học, Daddy Mommy và Bảo San vẫn còn, lứa tuổi đẹp nhất.
Song trong mơ không có họ, chỉ có cô chiêu nhà giàu quần là áo lượt.
Buồng thay đồ bên khu thể dục, Tô Bảo Trân nghe lén, cơ mà không thể tính là nghe lén, chung quy mấy cô chiêu này đây ở chốn công khai cũng chả màng che đậy cảm xúc gì.
"Childe sao mà cặp bồ với Pearl được, bà nhìn lầm rồi."
"Là Pearl thật đó, ở Trung Hoàn tôi chính mắt thấy hai người đó tay trong tay."
"Childe là cháu trai độc nhất của tước sĩ Ôn Khai Lân, họ Tô mà có cửa."
"Nhà nhỏ đó chủ động trèo lên nhà họ Ôn ấy, tôi nghe Daddy kể, tía của nó hồi trẻ đều là tự thân chạy vại mưu sinh bàn bạc thuyền lộ với người khác, cực khổ ghê lắm."
"Hèn chi uncle Ôn mới chịu hạ mình qua lại với họ Tô, mượn lộ dùng chút thôi ấy nhỉ."
"Party tuần sau đừng mời Pearl nữa, trong nhà nó còn nhỏ em nữa, lại dán theo em trai bà thì sao bây giờ?"
"Em trai tôi yêu cầu cao lắm, kiểu hộ giàu mới phất như này sao xứng được?"
"Đừng nói vậy mà, tốt xấu gì cũng là Ông vua thuyền vụ đó, nứt đố đổ vách."
"Gia thế không đạt, còn phải tu tiếp nửa thế kỉ."
"Sắp vào học rồi, đừng nói nữa."
...
Mỗi câu chữ tựa như dao lam khứa vào ngực cô. Tô Bảo Trân 17 tuổi, đủ ưu tú mà trở thành niềm hãnh diện của daddy mommy, cũng đủ giỏi giang để xứng đôi với Childe xuất chúng.
Thế nhưng lại chẳng cách nào trốn khỏi việc bị người soi mói xuất thân, cốt cũng chỉ bởi cô không phải quý tộc máu lam* nơi đất Cảng.
*蓝血 – blue-blooded, dùng để chỉ giới thượng lưu, bắt nguồn từ việc những người giàu có không phải bươn chải ngoài trời, nên làn da nhợt nhạt, thấy rõ mạch máu xanh (lược dịch từ Sina).
Childe không rõ ẩn ý đâm chọc giữa đàn bà con gái, cứ đến tiệc rượu là mời cô làm bạn nữ, tất nhiên là bị cự tuyệt cả, anh đành tự mình đi trước --- người thừa kế nhà họ Ôn không thể không tham gia xã giao.
Tự thân cô cũng cao ngạo tách biệt, không cùng chí hướng thì khó mà chung đụng. Trừ đôi ba lần không chịu được Ôn Khiêm Lương tha thiết khẩn cầu như thế, còn lại không hề tham dự bất kì một tiệc rượu của tầng lớp ấy nữa.
Sau đó cô thi đậu khoa Luật của đại học Hồng Kông, rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi gọi là trung học nữ sinh quý tộc, có được cuộc sống khác biệt --- cùng với căn nhà nhỏ kia ở Nam Sơn.
Thừa dịp daddy mommy đi du lịch riêng, cô bèn qua loa lấy lệ với Bảo San, nhân đó có thể trộm ngủ lại cả đêm. Sáng hôm say ăn được bữa sáng kiểu Tây chính tay Childe làm, không thể hạnh phúc hơn được nữa. Bôi bơ lên khóe miệng mặt mày lẫn nhau, đùa qua giỡn lại rồi sáp đến hôn nhau, lãng mạn khó mà hình dung được.
Trong mơ không hề có kí ức tốt đẹp gì dù chỉ một chút, daddy mommy du lịch quay về có mang quà lưu niệm không, khi Childe đưa cô về nhà trong xe đang mở bài nào của Trương Quốc Vinh, Bảo San có thừa cơ mà đòi lấy quà gì hay chăng, tất thảy đều là không rõ.
Vĩnh viễn không rõ.
Trong mộng dày xéo chồng chất bởi mấy lời nói xiên nói xỏ từ những cô chiêu kia, cơ thể vừa chớm lành sẹo, linh hồn lại bị thụi một cú to tướng.
Cô vẫn là miếng thịt trên thớt, bơ vơ hứng gió lâu thật lâu, tràn ra máu loãng đỏ thẫm, một mớ hổ lốn khắp đất nhìn muốn nôn mửa, vụn nát tanh bành.
Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên hết lượt này tới lượt khác, Tô Khởi bừng mở mắt, cánh tay ngoài chăn lạnh toát, lòng bàn tay vặn thành nắm đẫm mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm không khác gì, mấy sợi tóc bết dính trên trán.
Làm ống nghe cũng nhem nhuốt mồ hôi lúc bắt máy, chạm vào thấy rất khó chịu.
"Ai?" Tô Khỏi hỏi, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn.
"Anh." Là Đường Duẫn
Anh lại lần nữa trở thành hải đăng trong đêm đen của cô, duyên phân sao mà oái oăm.
"Chuyện gì?"
"Không có gì không gọi em được à?"
Tô Khởi phủ định.
Đường Duẫn nói: "Em coi như là cớm ghé thăm* đi ."
*gốc 差佬查牌 (Sir lão tra bài), nghĩa: kiểm tra đột xuất (tác giả chú thích)
"Em không có làm chuyện trái pháp luật."
Cô nghe được tiếng anh cười, lại nghe tiếng xe chạy, hạ cửa sổ xuống gió mới lọt vào, cứ ngỡ như Đường Duẫn giờ đang ở Hồng Kông.
Anh bảo: "Tuân thủ pháp luật thì em nói chuyện mắc gì run?"
Tô Khởi dựa vào đầu giường ôm đầu gối, "Không cần anh lo."
"Gặp ác mộng phải không? Khuya khoắc 2 giờ sáng, anh gọi một cú điện thoại tới giải cứu em, trong lòng cảm động khóc ngất chớ gì."
Tô Khởi nói lảng đi, "Chừng nào về Hồng Kông?"
Đường Duẫn cứ cười tiếp, cô nghe thấy xe đã dừng lại, không rõ lắm sao đã khuya mà anh vẫn còn ở ngoài.
"Em lúc nào cũng vậy, chỉ có lúc sợ mới nhớ mới cần anh, thứ sói con không tim phổi, nuôi biết bao lâu cũng không thân."
Cô trầm lặng, Đường Duẫn nói tiếp: "Giờ anh ở cảng Victoria, em ra gặp anh?"
Tô Khởi chỉ cảm giác mồ hôi trên người càng tuôn dữ dội trong chớp mắt, dường như hãi hùng khiếp vía.
"Cảng Victoria?"
"Ghẹo em đó, anh ở Bến*."
"Bến?"
"Bến Thượng Hải."
*gốc 外滩(Ngoại than) – vì đây là phiên âm theo tiếng Thượng Hải nên Tô Khởi không hiểu, mình để chữ mỗi "Bến" cho nó có vẻ không rõ ý như bản gốc.
Đột nhiên quay qua trả lời cô câu kia, "Còn mấy bữa nữa, em đàng hoàng đó."
Ác mộng vừa nãy tiêu tốn quá nhiều tinh lực của cô, tạm thời nằm xuống cuộn mình trong ổ chăn, chả màng đến cả người mồ hôi nhớp nháp, lắng nghe tiếng nước sông văng vẳng từ Đường Duẫn đầu bên kia, cơn buồn ngủ lại dâng lên.
"Em buồn ngủ quá."
"Vậy em ngủ đi."
Chẳng nhớ rõ Đường Duẫn khi nào cúp máy, yên giấc trong khoảng đêm tĩnh lặng sau đó, trong ốc tai cứ quanh quẩn những sợi thanh âm ấy, tưởng tượng được cảnh sóng vỗ nhấp nhô, là cảng Victoria trong trí nhớ cô.
Tô Khởi gặp gỡ Ôn Khiêm Lương ba ngày liên tục.
Chạng vạng ngày thứ ba, Ôn Khiêm Lương đích thân xuống bếp, trầy trật hoàn thành một phần bò Wellington. Tô Khởi không có hứng ăn mấy, song chẳng thể nói ra miệng rằng hình như cô đã không còn thích món này đến vậy.
Thì ra người đều đang thay đổi cả.
Sau khi ăn xong thì ngồi luôn bên quầy bếp trong phòng ăn, Tô Khởi chuẩn bị kí tên vào lá đơn thỏa thuận chuyển nhượng công ty kia.
Giọng của cô chắc nịch: "Childe, em không định đi đâu."
Ôn Khiêm Lương cười bất lực, buông li rượu, lịch thiệp giúp cô gỡ nắp bút ra, đưa thân bút sang.
"Bất kể em có đi hay không, công ty là phải đưa em, Daddy không biết chuyện, mấy này em có thể an tâm."
Tô Khởi đặt bút, cứng còng viết xuống hai chữ "Tô Khởi", ngẩng đầu nhìn Ôn Khiêm Lương bằng ánh mắt phức tạp.
"Em cũng không lo anh sẽ hại em."
Ôn Khiêm Lương xúc động trong lòng, kề sát đến ôm cô vào lòng, hôn khẽ lên trán Tô Khởi.
"Mọi thứ họ Tô mà họ Ôn thu mua, anh sẽ trả lại tất cho em, kể cả em muốn anh phân một nửa nhà họ Ôn cho em, anh đáp ứng em, đáp ứng tất cả em muốn."
Linh hồn Tô Khởi run rẩy, được anh hôn từng tí từng lí từ trán xuống, dừng tại giữa hai mày, khóe mắt, chóp mũi, lại đến gương mặt,
Quá dịu êm, lúc vừa chạm đến đôi môi cô, Tô Khởi hơi né ra xíu theo bản năng, Ôn Khiêm Lương không hề để tâm, hạ giọng hỏi.
"Không đi thật ư?"
Tô Khởi lắc đầu.
Ôn Khiêm Lương lại cắt nghĩa, "Họ Đường còn chưa vươn tay xa đến Mĩ được, anh nhất định có thể bảo vệ em chu toàn."
Tô Khởi không nói gì, Ôn Khiêm Lương nâng cằm cô lên, thở dài tựa như chịu thua, sau đó chậm rãi phủ môi lên, Tô Khởi nhắm mắt tiếp nhận đáp trả. Rõ là tim vướng mắc cùng một chuyện, rõ là cùng đập dồn dập, song lại hoàn toàn khác biệt, tựa như sầu lo quá mức, không cách nào tập trung.
Tay anh dán bên hông cô, duỗi vào bên trong như dò hỏi, cử chỉ của Tô Khởi dần chậm chạp.
"Pearl, tối nay ở lại nhé?"
...
Bên đường, một chiếc xe đậu đã lâu, nom bình thường chả có gì đáng nhìn, mấy tiếng đồng hồ qua chưa nhúc nhích.
Đường Duẫn ngả người lên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. A Chính nhìn đăm đăm vào cánh cổng chính chung cư đóng kín, thêm phần nôn nóng.
Đường Duẫn không nhịn được vung chân ra, đá một cú lên ghế lái, cái tên lăng xăng trên đó cứng người tức thời, giống như bị điểm huyệt.
"Hoàng đế không vội thái giám đã gấp."
A Chính cười khổ ra tiếng, "Anh Duẫn, tánh anh tốt dữ vậy từ hồi nào đó? Vị đại sư nào kê linh dược cho anh, chia em mấy viên đê."
Đường Duẫn im lặng không nói.
A Chính tiếp tục thầm thì linh tinh: "Cổ có theo cậu cả Ôn bán đứng anh không đó, bởi em mới nói hàng đêm giao thừa ngon lành lại gặp chuyện, giờ Tam gia đang cương lại với họ Ôn, cổ có vấn đề lớn đó."
"Anh Duẫn..."
Đường Duẫn đột ngột mở mắt, tựa hồ rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện trong đầu ban nãy, ngắt lời A Chính.
"Trước khi tao đi có thử cổ hai lần, nhát gan như con chuột vậy, mày thấy cổ dám làm cái gì?"
Lần đầu tiên là anh nhận được tin trước nhất rằng "Nhật báo Tinh Đảo" đăng bài phê phán Ôn thị, thông tin bày toang hoác trên bàn, cô nhất định đã nhìn thấy, nhưng thực tế cũng không có ai báo tin với Ôn Khiêm Lương.
Lần còn lại là xuống lầu lấy văn khiên, nút thắt trên túi là anh cố ý làm dấu, khi Tô Khởi cầm lên vẫn là nút thắt như cũ, cô tuyệt đối chưa hề mở ra.
A Chính uốn lưỡi mấy lần, vẫn là nói ra miệng: "Cổ dám hồng hạnh xuất tường..."
Đường Duẫn cười lạnh, "Tao mỏi mắt chờ mong."
"Nếu may mắn được như lời mày, tối nay anh phanh thây cả mày, ném vô núi Ma Quỷ chung vui với hai đứa kia."
A Chính trốn xa theo bản năng, lại không dám ho he thêm gì.
Anh nom có vẻ rất nắm chắc, lệnh A Chính lái xe, "Đi thôi, về Hoằng Tuyển một chuyến."
Ban đêm, 9 giờ 53 phút, kim giây nhích qua nửa vòng.
Tiếng mở cửa vang lên, nhấc nhẹ cánh tay lên nhìn giờ.
Sau khi Tô Khởi vào cửa không bật đèn lên ngay, vẻ mặt còn đang suy tư, cởi giày ra.
Cảm giác được một tia gió lạnh thổi đến, hơi đượm mùi thuốc, cô quay đầu sang nhìn mới phát hiện một cánh cửa sổ mở toang, mang dép lê tính đi đóng lại.
Đường Duẫn tại sô pha trầm giọng lên tiếng: "Về rồi à?"
Tô Khởi sững người tại chỗ, không động đậy hồi lâu.
Khi màn đêm buông xuống, Tô Khởi khẽ khàng rời đi, đơn thỏa thuận đặt trên kệ sách --- cái cách cô thích giấu tiểu thuyết ngày trước, kẹp lẫn vào bên trong một mớ sách đứng đắn.
Ôn Khiêm Lương đứng trước ban công hứng gió một hồi lâu, trời mịt tối, gió đêm rét căm, anh thốt nhiên có hơi nhung nhớ vầng trăng cảng Victoria.
Đêm đó Tô Khởi ngủ một mình trên giường lớn, ác mộng triền miên, thế mà tỉnh thì chẳng được.
Đúng thật là Dư Lâu hay có mấy tay khách dâm dật đến coi bói đoán mệnh, song cùng lắm chỉ nhân Tô Khởi ăn mặc mỏng manh vì trời nóng mà sờ mó dăm ba cái, hẳn là tay bị nghiện. Lâu dần, cô cũng biết cách tránh thoát sao cho gọn ghẽ, sao cho khéo léo.
Thứ chèn ép người đến vụn vỡ lại là: Cô Chín giương mắt xem đến hết thảy, thậm chí lòng còn nhen nhóm toan tính muốn cô bán thân kiếm tiền.
Toan tính có vẻ như không đủ chuẩn, bởi suy cho cùng, cô đã dàn dựng hết thảy cả rồi.
Mơ về hè năm ấy, cô Chín sáng sớm ra cửa làm pháp sự cho người ta, sau giữa trưa, cô chống tay ngủ gật trên cái bàn ở Dư Lâu, cho đến khi bị một cái tay thô ráp núc mỡ vồ thẳng lên ngực, khứa đó làm như đang vò cục thịt để trên thớt vậy, đau thấu đến cô bật tỉnh.
Cửa lớn mở toang, một sạp hàng mặt tiền nhỏ thó chứa không tới mấy thằng đệ của Đường Duẫn, suýt nữa diễn ra án cưỡng hiếp.
Người bị hại liều chết chống cự, toàn thân trên dưới hằng hà sa số vết xanh tím, kẻ gây án thì vừa xuống tay vừa chửi rủa, bên cửa có người xúm đến coi, lại không một ai ra mặt.
Đêm nay cô bị đẩy rơi vô tận vào trong cảnh tượng này, mãi không chấm dứt.
Hiện thực là A Xương đi gọi bác Thang, bác Thang vác lấy cái xẻng xào to tướng nhất hối hả chạy sang, cứu lấy Tô Khởi.
Người vây xem chỉ cho là do trời hầm quá, thằng dê xồm phát nứng ngay nơi công cộng, không một ai biết rõ tình tiết cụ thể, bác Thang cũng không rõ mấy.
Khi đó trong tay A Thi khấm khá hơn Tô Khởi biết là bao, sau khi tiễn xong một vị khách quen, nằng nặc kéo Tô Khởi đi phòng khám lấy thuốc, tiền đương nhiên là cô nàng chi.
Đêm phố Miếu đèn đuốc sáng rọi, Tô Khởi vấp váp hút điếu thuốc A Thi đưa qua, nghe cô nàng tâm tình.
Cô ấy khuyên cô không bằng thoải mái sảng khoái ra tiếp khách luôn đi, chính phủ Cảng Anh có quy định hành nghề hẳn hỏi, một lầu một nàng, nghề nghiệp hợp pháp tuyệt đối.
Tô Khởi sặc ho sù sụ không ngớt, trên nét mặt còn vương nỗi kinh hoàng, lại u ám nặng nề, không nêu ý kiến.
Cuối năm, cả phố Nam đều biết cô Chín Dư Lâu tâm trạng thất thường, năm sau được con gái hiếu thảo đưa vào viện điều dưỡng quận Cửu Long, chưa được đầy năm thì mất.
Cửa phòng ngủ bị mở ra không một tiếng động, có người phong trần mệt mỏi quay về, thấy cô vùng vẫy từng hồi, kêu bật thành tiếng, song người một mực bàng quan, không hề tiến lên.
Trong mơ lại đột ngột chuyển cảnh, tên thủ ác đè trên người rốt cuộc biến mất, trục thời gian chỉ về phía trước khua mạnh. Cô nhớ rõ đó là chính mình năm 17 tuổi thời trung học, Daddy Mommy và Bảo San vẫn còn, lứa tuổi đẹp nhất.
Song trong mơ không có họ, chỉ có cô chiêu nhà giàu quần là áo lượt.
Buồng thay đồ bên khu thể dục, Tô Bảo Trân nghe lén, cơ mà không thể tính là nghe lén, chung quy mấy cô chiêu này đây ở chốn công khai cũng chả màng che đậy cảm xúc gì.
"Childe sao mà cặp bồ với Pearl được, bà nhìn lầm rồi."
"Là Pearl thật đó, ở Trung Hoàn tôi chính mắt thấy hai người đó tay trong tay."
"Childe là cháu trai độc nhất của tước sĩ Ôn Khai Lân, họ Tô mà có cửa."
"Nhà nhỏ đó chủ động trèo lên nhà họ Ôn ấy, tôi nghe Daddy kể, tía của nó hồi trẻ đều là tự thân chạy vại mưu sinh bàn bạc thuyền lộ với người khác, cực khổ ghê lắm."
"Hèn chi uncle Ôn mới chịu hạ mình qua lại với họ Tô, mượn lộ dùng chút thôi ấy nhỉ."
"Party tuần sau đừng mời Pearl nữa, trong nhà nó còn nhỏ em nữa, lại dán theo em trai bà thì sao bây giờ?"
"Em trai tôi yêu cầu cao lắm, kiểu hộ giàu mới phất như này sao xứng được?"
"Đừng nói vậy mà, tốt xấu gì cũng là Ông vua thuyền vụ đó, nứt đố đổ vách."
"Gia thế không đạt, còn phải tu tiếp nửa thế kỉ."
"Sắp vào học rồi, đừng nói nữa."
...
Mỗi câu chữ tựa như dao lam khứa vào ngực cô. Tô Bảo Trân 17 tuổi, đủ ưu tú mà trở thành niềm hãnh diện của daddy mommy, cũng đủ giỏi giang để xứng đôi với Childe xuất chúng.
Thế nhưng lại chẳng cách nào trốn khỏi việc bị người soi mói xuất thân, cốt cũng chỉ bởi cô không phải quý tộc máu lam* nơi đất Cảng.
*蓝血 – blue-blooded, dùng để chỉ giới thượng lưu, bắt nguồn từ việc những người giàu có không phải bươn chải ngoài trời, nên làn da nhợt nhạt, thấy rõ mạch máu xanh (lược dịch từ Sina).
Childe không rõ ẩn ý đâm chọc giữa đàn bà con gái, cứ đến tiệc rượu là mời cô làm bạn nữ, tất nhiên là bị cự tuyệt cả, anh đành tự mình đi trước --- người thừa kế nhà họ Ôn không thể không tham gia xã giao.
Tự thân cô cũng cao ngạo tách biệt, không cùng chí hướng thì khó mà chung đụng. Trừ đôi ba lần không chịu được Ôn Khiêm Lương tha thiết khẩn cầu như thế, còn lại không hề tham dự bất kì một tiệc rượu của tầng lớp ấy nữa.
Sau đó cô thi đậu khoa Luật của đại học Hồng Kông, rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi gọi là trung học nữ sinh quý tộc, có được cuộc sống khác biệt --- cùng với căn nhà nhỏ kia ở Nam Sơn.
Thừa dịp daddy mommy đi du lịch riêng, cô bèn qua loa lấy lệ với Bảo San, nhân đó có thể trộm ngủ lại cả đêm. Sáng hôm say ăn được bữa sáng kiểu Tây chính tay Childe làm, không thể hạnh phúc hơn được nữa. Bôi bơ lên khóe miệng mặt mày lẫn nhau, đùa qua giỡn lại rồi sáp đến hôn nhau, lãng mạn khó mà hình dung được.
Trong mơ không hề có kí ức tốt đẹp gì dù chỉ một chút, daddy mommy du lịch quay về có mang quà lưu niệm không, khi Childe đưa cô về nhà trong xe đang mở bài nào của Trương Quốc Vinh, Bảo San có thừa cơ mà đòi lấy quà gì hay chăng, tất thảy đều là không rõ.
Vĩnh viễn không rõ.
Trong mộng dày xéo chồng chất bởi mấy lời nói xiên nói xỏ từ những cô chiêu kia, cơ thể vừa chớm lành sẹo, linh hồn lại bị thụi một cú to tướng.
Cô vẫn là miếng thịt trên thớt, bơ vơ hứng gió lâu thật lâu, tràn ra máu loãng đỏ thẫm, một mớ hổ lốn khắp đất nhìn muốn nôn mửa, vụn nát tanh bành.
Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên hết lượt này tới lượt khác, Tô Khởi bừng mở mắt, cánh tay ngoài chăn lạnh toát, lòng bàn tay vặn thành nắm đẫm mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm không khác gì, mấy sợi tóc bết dính trên trán.
Làm ống nghe cũng nhem nhuốt mồ hôi lúc bắt máy, chạm vào thấy rất khó chịu.
"Ai?" Tô Khỏi hỏi, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn.
"Anh." Là Đường Duẫn
Anh lại lần nữa trở thành hải đăng trong đêm đen của cô, duyên phân sao mà oái oăm.
"Chuyện gì?"
"Không có gì không gọi em được à?"
Tô Khởi phủ định.
Đường Duẫn nói: "Em coi như là cớm ghé thăm* đi ."
*gốc 差佬查牌 (Sir lão tra bài), nghĩa: kiểm tra đột xuất (tác giả chú thích)
"Em không có làm chuyện trái pháp luật."
Cô nghe được tiếng anh cười, lại nghe tiếng xe chạy, hạ cửa sổ xuống gió mới lọt vào, cứ ngỡ như Đường Duẫn giờ đang ở Hồng Kông.
Anh bảo: "Tuân thủ pháp luật thì em nói chuyện mắc gì run?"
Tô Khởi dựa vào đầu giường ôm đầu gối, "Không cần anh lo."
"Gặp ác mộng phải không? Khuya khoắc 2 giờ sáng, anh gọi một cú điện thoại tới giải cứu em, trong lòng cảm động khóc ngất chớ gì."
Tô Khởi nói lảng đi, "Chừng nào về Hồng Kông?"
Đường Duẫn cứ cười tiếp, cô nghe thấy xe đã dừng lại, không rõ lắm sao đã khuya mà anh vẫn còn ở ngoài.
"Em lúc nào cũng vậy, chỉ có lúc sợ mới nhớ mới cần anh, thứ sói con không tim phổi, nuôi biết bao lâu cũng không thân."
Cô trầm lặng, Đường Duẫn nói tiếp: "Giờ anh ở cảng Victoria, em ra gặp anh?"
Tô Khởi chỉ cảm giác mồ hôi trên người càng tuôn dữ dội trong chớp mắt, dường như hãi hùng khiếp vía.
"Cảng Victoria?"
"Ghẹo em đó, anh ở Bến*."
"Bến?"
"Bến Thượng Hải."
*gốc 外滩(Ngoại than) – vì đây là phiên âm theo tiếng Thượng Hải nên Tô Khởi không hiểu, mình để chữ mỗi "Bến" cho nó có vẻ không rõ ý như bản gốc.
Đột nhiên quay qua trả lời cô câu kia, "Còn mấy bữa nữa, em đàng hoàng đó."
Ác mộng vừa nãy tiêu tốn quá nhiều tinh lực của cô, tạm thời nằm xuống cuộn mình trong ổ chăn, chả màng đến cả người mồ hôi nhớp nháp, lắng nghe tiếng nước sông văng vẳng từ Đường Duẫn đầu bên kia, cơn buồn ngủ lại dâng lên.
"Em buồn ngủ quá."
"Vậy em ngủ đi."
Chẳng nhớ rõ Đường Duẫn khi nào cúp máy, yên giấc trong khoảng đêm tĩnh lặng sau đó, trong ốc tai cứ quanh quẩn những sợi thanh âm ấy, tưởng tượng được cảnh sóng vỗ nhấp nhô, là cảng Victoria trong trí nhớ cô.
Tô Khởi gặp gỡ Ôn Khiêm Lương ba ngày liên tục.
Chạng vạng ngày thứ ba, Ôn Khiêm Lương đích thân xuống bếp, trầy trật hoàn thành một phần bò Wellington. Tô Khởi không có hứng ăn mấy, song chẳng thể nói ra miệng rằng hình như cô đã không còn thích món này đến vậy.
Thì ra người đều đang thay đổi cả.
Sau khi ăn xong thì ngồi luôn bên quầy bếp trong phòng ăn, Tô Khởi chuẩn bị kí tên vào lá đơn thỏa thuận chuyển nhượng công ty kia.
Giọng của cô chắc nịch: "Childe, em không định đi đâu."
Ôn Khiêm Lương cười bất lực, buông li rượu, lịch thiệp giúp cô gỡ nắp bút ra, đưa thân bút sang.
"Bất kể em có đi hay không, công ty là phải đưa em, Daddy không biết chuyện, mấy này em có thể an tâm."
Tô Khởi đặt bút, cứng còng viết xuống hai chữ "Tô Khởi", ngẩng đầu nhìn Ôn Khiêm Lương bằng ánh mắt phức tạp.
"Em cũng không lo anh sẽ hại em."
Ôn Khiêm Lương xúc động trong lòng, kề sát đến ôm cô vào lòng, hôn khẽ lên trán Tô Khởi.
"Mọi thứ họ Tô mà họ Ôn thu mua, anh sẽ trả lại tất cho em, kể cả em muốn anh phân một nửa nhà họ Ôn cho em, anh đáp ứng em, đáp ứng tất cả em muốn."
Linh hồn Tô Khởi run rẩy, được anh hôn từng tí từng lí từ trán xuống, dừng tại giữa hai mày, khóe mắt, chóp mũi, lại đến gương mặt,
Quá dịu êm, lúc vừa chạm đến đôi môi cô, Tô Khởi hơi né ra xíu theo bản năng, Ôn Khiêm Lương không hề để tâm, hạ giọng hỏi.
"Không đi thật ư?"
Tô Khởi lắc đầu.
Ôn Khiêm Lương lại cắt nghĩa, "Họ Đường còn chưa vươn tay xa đến Mĩ được, anh nhất định có thể bảo vệ em chu toàn."
Tô Khởi không nói gì, Ôn Khiêm Lương nâng cằm cô lên, thở dài tựa như chịu thua, sau đó chậm rãi phủ môi lên, Tô Khởi nhắm mắt tiếp nhận đáp trả. Rõ là tim vướng mắc cùng một chuyện, rõ là cùng đập dồn dập, song lại hoàn toàn khác biệt, tựa như sầu lo quá mức, không cách nào tập trung.
Tay anh dán bên hông cô, duỗi vào bên trong như dò hỏi, cử chỉ của Tô Khởi dần chậm chạp.
"Pearl, tối nay ở lại nhé?"
...
Bên đường, một chiếc xe đậu đã lâu, nom bình thường chả có gì đáng nhìn, mấy tiếng đồng hồ qua chưa nhúc nhích.
Đường Duẫn ngả người lên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. A Chính nhìn đăm đăm vào cánh cổng chính chung cư đóng kín, thêm phần nôn nóng.
Đường Duẫn không nhịn được vung chân ra, đá một cú lên ghế lái, cái tên lăng xăng trên đó cứng người tức thời, giống như bị điểm huyệt.
"Hoàng đế không vội thái giám đã gấp."
A Chính cười khổ ra tiếng, "Anh Duẫn, tánh anh tốt dữ vậy từ hồi nào đó? Vị đại sư nào kê linh dược cho anh, chia em mấy viên đê."
Đường Duẫn im lặng không nói.
A Chính tiếp tục thầm thì linh tinh: "Cổ có theo cậu cả Ôn bán đứng anh không đó, bởi em mới nói hàng đêm giao thừa ngon lành lại gặp chuyện, giờ Tam gia đang cương lại với họ Ôn, cổ có vấn đề lớn đó."
"Anh Duẫn..."
Đường Duẫn đột ngột mở mắt, tựa hồ rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện trong đầu ban nãy, ngắt lời A Chính.
"Trước khi tao đi có thử cổ hai lần, nhát gan như con chuột vậy, mày thấy cổ dám làm cái gì?"
Lần đầu tiên là anh nhận được tin trước nhất rằng "Nhật báo Tinh Đảo" đăng bài phê phán Ôn thị, thông tin bày toang hoác trên bàn, cô nhất định đã nhìn thấy, nhưng thực tế cũng không có ai báo tin với Ôn Khiêm Lương.
Lần còn lại là xuống lầu lấy văn khiên, nút thắt trên túi là anh cố ý làm dấu, khi Tô Khởi cầm lên vẫn là nút thắt như cũ, cô tuyệt đối chưa hề mở ra.
A Chính uốn lưỡi mấy lần, vẫn là nói ra miệng: "Cổ dám hồng hạnh xuất tường..."
Đường Duẫn cười lạnh, "Tao mỏi mắt chờ mong."
"Nếu may mắn được như lời mày, tối nay anh phanh thây cả mày, ném vô núi Ma Quỷ chung vui với hai đứa kia."
A Chính trốn xa theo bản năng, lại không dám ho he thêm gì.
Anh nom có vẻ rất nắm chắc, lệnh A Chính lái xe, "Đi thôi, về Hoằng Tuyển một chuyến."
Ban đêm, 9 giờ 53 phút, kim giây nhích qua nửa vòng.
Tiếng mở cửa vang lên, nhấc nhẹ cánh tay lên nhìn giờ.
Sau khi Tô Khởi vào cửa không bật đèn lên ngay, vẻ mặt còn đang suy tư, cởi giày ra.
Cảm giác được một tia gió lạnh thổi đến, hơi đượm mùi thuốc, cô quay đầu sang nhìn mới phát hiện một cánh cửa sổ mở toang, mang dép lê tính đi đóng lại.
Đường Duẫn tại sô pha trầm giọng lên tiếng: "Về rồi à?"
Tô Khởi sững người tại chỗ, không động đậy hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.