Hồ Đồ

Chương 19

Ngải Tiểu Đồ

10/09/2014

Lục Ứng Khâm khẽ phủi phủi tàn thuốc. Tàn thuốc rơi xuống chiếc gạt tàn, Lục Ứng Khâm nhìn khung cảnh trước mặt mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hiu quạnh khó tả.

Trình Đoan Ngọ đã đi rồi.

Trong văn phòng trống rỗng giờ chỉ còn lại một mình anh ta. Ngoài chút hương nhè nhẹ còn lưu lại trong không khí, Lục Ứng Khâm chẳng tìm được chút dấu vết của Trình Đoan Ngọ ở nơi này.

Lòng bàn tay anh ta vẫn cảm nhận rõ ràng sự mịn màng của làn da trắng nõn cũng như mạch đạp lúc chạm vào cổ cô.

Cô dường như không giống trước kia chút nào. Cô xưng hô với anh ta một cách khách khí là “Ông chủ Lục”, hoặc tức giận gào lên “Lục Ứng Khâm”, không còn giống thiếu nữ ngày nào, luôn gọi anh ta một cách thân mật: “Ứng Khâm! Ứng Khâm!”

Cô ít hơn anh ta sáu tuổi, ngày trước cô rất thích xem phim Hàn Quốc nên có một thời gian thường gọi anh ta là “Chú”, khi đó anh ta cảm thấy thật hoang đường, giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó cô cũng chỉ là một cô bé mà thôi.

Trong thời gian hơn sáu năm, Trình Đoan Ngọ biến mất một cách bặt vô âm tín, anh ta cũng không có ý nghĩa đi tìm cô. Anh ta nghĩ rằng mình chẳng có chút hưng thú nào với cô cả.

Thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng về quá khứ bị ấp bức và lăng nhục đó, anh ta cũng nhớ đến Trình Đoan Ngọ, nhưng lúc ấy anh ta chỉ cảm thấy căm hận cô mà thôi.

Còn bây giờ, anh ta cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng kỳ lạ.

Cô đã thực sự thay đổi, không còn như trước kia, hay giận dỗi, khóc lóc sướt mướt trước mặt anh ta, sự thay đổi của cô khiến anh ta cảm thấy không quen.

Tức giận nhất là lúc cô nói rằng hối hận vì đã từng ở cùng anh ta, trái tim anh ta đột nhiên rất đau. Anh ta tức giận vô cùng, đến mức gần như mất hết lý trí, thậm chí muốn giết cô, nhưng cuối cùng cũng vẫn không ra tay.



Anh ta dùng những lời lẽ thô tục nhất để sỉ nhục cô, lấy quyền lực để ép buộc cô, vậy mà cô chẳng hề lay động.

Anh ta không hề biết cô lại quật cường đến như vậy, trước kia, sự quật cường của cô là toàn tâm toàn ý yêu anh ta, còn giờ đây, sự quật cường lại là bất chấp tất cả để chống đối anh ta.

Sự thay đối này thật châm biếm biết bao!

Đến lúc cuối, anh ta cố tỏ vẻ vô tình nói: “Hãy suy nghĩ kĩ về đề nghị của tôi, khi cô đồng ý, tôi sẽ tha cho Du Đông.”

Trình Đoan Ngọ chỉ đáp lại ba từ, rõ ràng, trầm bổng: “Anh đừng mơ!”

Câu nói tuyệt tình của Trình Đoan Ngọ vẫn văng vẳng bên tai, Lục Ứng Khâm nheo mắt, dập tắt điếu thuôc. Anh ta đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào trong phòng chiếu thẳng vào mắt khiên sanh ta phải nheo mắt. Từ trên cao anh ta nhìn xuống con đường xe cộ đang đi lại tấp nập, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó trong dòng người đông đúc.

Trên thế giới có trăm ngàn loại người, trong đó có trăm ngàn loại phụ nữa, nhưng thật kỳ lạ là chỉ có duy nhất một người tên là Trình Đoan Ngọ. Ngay đến Lục Ứng Khâm cũng cảm thấy kỳ lạ, cô thực sự đặc biệt như thế sao?

Anh ta cứ trầm mặc như vậy cho đến khi Quan Nghĩa gõ cửa, bước vào thông báo đã đến giờ họp.

Quan Nghĩa chí thông báo, không hỏi gì thêm. Nói xong, anh ta tự giác rời đi, nhưng Lục Ứng Khâm gọi anh ta lại.

Lục Ứng Khâm nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Quan Nghĩa người phụ nữ trước đây của Du Đông tên là gì?”



Quan Nghĩa không ngờ Lục Ứng Khâm lại đột nhiên hỏi như vậy, anh ta sửng sốt một lúc mới ý thức được mình đang thất lễ, vội vàng trả lời: “Hình như tên là Minh Nguyệt.”

Lục Ứng Khâm “ừ” một tiếng rồi lại hỏi: “Tôi nhớ là hình như trông cô ta rất giống Trình Đoan Ngọ.”

Quan Nghĩa gật đầu, nhớ lại rồi nói: “Đôi mắt rất giống, dáng người cũng rất giồng.”

“Ừ”. Lục Ứng Khâm nhớ lại người phụ nữ có dáng người rất giống Trình Đoan Ngọ đó, hồi lâu sau mới nói: “thực ra cô ta cũng như những người khác, chẳng có điểm gì đáng nhớ, cũng chưa đến mức vừa nhìn thấy đã không thể quên được. “Rõ ràng Lục Ứng Khâm đang nói với Quan Nghĩa nhưng không nhìn đối phương, anh ta như đang nói với chính mình vậy.

“Dạ!” Quan Nghĩa không biết “cô ta” mà anh ta nhắc đến Trình Đoan Ngọ hay Minh Nguyệt, chỉ im lặng nhìn Lục Ứng Khâm, tuy biểu hiện của anh ta có vẻ hờ hững nhưng vẫn mang sự phiền muộn. Quan Nghĩa chưa bao giờ cảm nhận được điều đó nên đột nhiên anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Ra ngoài đi, một lát nữa tôi sẽ đến.”

“Dạ!” Quan Nghĩa đi ra ngoài mà trong lòng cứ thấy băn khoăn, khó hiểu. Nhơ lại bộ dáng mệt mỏi rã rời của Trình Đoan Ngọ lúc rời đi, anh ta bỗng thấy tò mò, không hiểu trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì của Lục Ứng Khâm thực sự rất khó hiểu. có lẽ anh ta không phát hiện ra điều đó…

Vì chuyện của Du Đông mà Trình Đoan Ngọ mất ngủ cả đêm.

Vốn tưởng có thể rời đi nên cô cũng đã trả phòng trọ, nhưng sự việc lại thay đổi một cách không ngờ như thế này. Trình Đoan Ngọ cảm thấy bất lực với số phận của mình.

Cơn ác mộng càng đau khổ thì càng không thể trốn thoát.

Mọi thứ trong nhà Du Đông vẫn y nguyên như lúc trước khi rời đi, vì sợ sẽ xảy ra chuyện nên anh không mang theo nhiều đồ, không ngờ lại xảy ra chuyện thật. Trình Đoan Ngọ ôm Lạc Lạc vẫn vô tư ngủ, không hay biết gì suốt đêm. Hôm qua, nó thực rất muốn, cô gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, liên tục hỏi: “Cô ơi, bố cháu đâu? Không phải là bố đã nói sẽ đưa Lạc Lạc đi đến một nơi rất xa sao? Tại sao bố lại không giữ lời? có phải bố cháu đã đi một mình đến một nơi rất xa, rất xa rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook