Hồ Giá

Chương 77: Phiên Ngoại 27

Tính Hầu Đích

17/12/2015

Trên chiếc giường lớn trong căn nhà gỗ nhỏ, Hồ Thập Bát trùm chăn kín mít, đầu rúc vào trong chăn, không nói tiếng nào.

Ngao Kiệt ngồi bên giường, tay chân có điểm luống cuống, vốn vẫn lẳng lặng ngồi một bên nhưng lúc này nhịn không được nói: “Thập Bát, ngươi như vậy không thấy nóng sao?”

Lần này Ngao Kiệt bị dọa sợ rồi, sau khi nghe trưởng lão Long tộc chẩn bệnh xong Thập Bát liền lạnh mặt nói ta muốn yên lặng một chút, rồi tự giam mình trong phòng không thốt một lời, Thập Bát… Ngươi rút lại lời nói đi mà TAT

Thập Bát trùm chăn, lặng yên không tiếng động.

Ngao Kiệt càng thấy bất an.

Được rồi, đều là lỗi của ta… Nhưng mà ta cũng chỉ muốn cho ngươi nhiều dương khí một chút, để ngươi sớm hồi phục rồi đi Thiên Trì thăm Thang Viên và Hoa Đăng a…

Ai biết ngươi khác thường như vậy hễ làm là dính TAT

Người đang trùm chăn bị chấn động giật mình, trên đầu Thập Bát nổi gân xanh.

Ngao Kiệt mếu miệng vô cùng ủy khuất: “Chẳng lẽ ngươi không thích sinh bảo bối sao… Nếu bảo bối trong bụng biết ngươi vì nó mà tức giận, nó cũng sẽ thương tâm lắm đó.”

“Ai nói ta giận đứa nhỏ!” Thập Bát lập tức xốc chăn ngồi dậy rồi đứng phắt dậy, không kìm được thấy đầu choáng váng, Ngao Kiệt vội phi qua đỡ Thập Bát, để hắn tựa vào ngực mình, khẩn trương hỏi lớn: “Thập Bát, không sao chứ?”

Mặt Thập Bát tái nhợt, từ từ nhắm hai mắt lại, để cơn váng đầu qua đi mới mở mắt ra, nói chuyện cũng không còn khí thế như hồi nãy: “Ta không giận ngươi, cũng không giận đứa nhỏ trong bụng…” Thập Bát sờ sờ bụng, cơ bụng chỗ đó vẫn bằng phẳng và rắn chắc, nhưng hắn đã biết có một hồn nguyên nho nhỏ đang lớn dần trong đó.

“Bảo bối của ta làm sao không thích cho được… Chỉ là ta…” Thập bát nhắm mắt thở dài: “Chỉ là ta nghĩ năm nay lại không thể đến thăm Thang Viên và Hoa Đăng, có chút thất vọng mà thôi…”

Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát, dùng cằm cọ nhẹ trên đỉnh đầu hắn, người khác chắc không biết, chứ Ngao Kiệt là người rõ nhất những cố gắng của Thập Bát để được sớm tới thăm Thang Viên và Hoa Đăng. Từ sau khi hai bảo bối Hỏa Long vào Thiên Trì, đã gần bảy năm Thập Bát không gặp chúng.

Biết vì thể chất và duyên tu không đủ nên không thể tới gần Thiên Trì, Thập Bát vẫn luôn cố gắng tu luyện, còn đặc biệt học tập song tu, tất cả là vì có thể sớm tăng công lực tu vi, sớm được đi Thiên Trì gặp con mình. Thập Bát không muốn hai bảo bối vì thiếu tình thương và sự quan tâm của phụ mẫu mà lớn lên có tính cách bộp chộp bướng bỉnh như Long quân. (Tiểu Thất: Này… Ngươi có ý gì?)

“Nếu năm nay lại không đi được… thì phải chờ hai năm nữa mới có thể đi…” Tựa vào ngực Ngao Kiệt, Thập Bát cúi thấp đầu, thanh âm rầu rĩ: “Vậy là sẽ không thể gặp Nguyên Nhi và Tiêu Nhi tận chín năm… Có khi nào chúng quên phụ thân là ta không…”

“Sẽ không sẽ không đâu!” Ngao Kiệt vội ôm sát Thập Bát an ủi hắn: “Thang Viên và Hoa Đăng sao có thể quên ngươi!”

“Đương nhiên ngươi sẽ nói vậy! Năm nào ngươi cũng có thể đi gặp chúng…” Ngẩng đầu, Thập Bát lớn tiếng phản bác lời Ngao Kiệt, đôi mắt đo đỏ, vì không để con mình trở thành những thiếu niên bất lương, tuy Thập Bát không thể đi gặp chúng mỗi năm, hắn vẫn kêu Ngao Kiệt đi Thiên Trì thăm hai bảo bối.

Lúc đầu Ngao Kiệt hoàn toàn không tình nguyện, nhưng sau khi đi hai lần, trở về sẽ dương dương tự đắc cười to: “Hai nhóc đó vậy mà muốn hợp nhau khởi hỏa ám toán ta! Oa ha ha! Chúng còn kém mấy vạn năm a!!” Trong lời nói thường nhắc tới hai tiểu Hỏa Long, hơn nữa vẻ mặt luôn vui tươi rạo rực, Thập Bát cũng rất là cao hứng, thấy tình cảm giữa Ngao Kiệt với hai tiểu Hỏa Long đã được bồi dưỡng nên từ từ.

Nhưng hiện tại vẫn rất ghen tị, Ngao Kiệt có thể tự do quay lại Thiên Trì, không khỏi sợ rằng hai tiểu tử đó sẽ quên mất người phụ thân này.

“Thật mà thật mà! Mỗi lần ta tới đó hai tiểu tử thối đó đều chỉ hỏi tình hình của ngươi ~~ Cái gì mà Thập Bát phụ thân có khỏe không a? Dạo này hay làm gì a? Nói chuyện đều là về ngươi! Vì trong Thiên Trì không có một thứ gì, chúng còn muốn dời khối thạch đầu cho ta mang về tặng ngươi a ha ha ha”

Ngao Kiệt nói thật vui vẻ, Hồ Thập Bát nghe xong đã muốn không chịu nổi, trong óc toàn là thân ảnh đáng yêu của hai con trai bảo bối, mũi cay cay mắt đỏ hơn, thấy mình tựa hồ muốn khóc, Hồ Thập Bát vội nghiêng đầu sang chỗ khác, không biết có phải vì mang thai mà tâm tình mình hơi thất thường không.

Nếu khóc sẽ không giống mình tí nào… Hồ Thập Bát nghĩ vậy nhìn sang một bên, muốn mở to mắt để thu lại nước mắt chực rơi.

Động tác nhỏ của hắn không thể nào giấu được Ngao Kiệt ~!

Xoay mặt Hồ Thập Bát lại đối diện với mình, Ngao Kiệt nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Thập Bát: “Không cần kiềm chế trước mặt ta ~ Thập Bát… Muốn khóc thì cứ khóc đi…”

Hình như ta bị ngươi chiều thành hư rồi… Hồ Thập Bát được Ngao Kiệt ôm vào trong ngực, chịu đựng cảm giác tê dại khi Ngao Kiệt gặm cắn cổ mình, thở dài, có vẻ mình càng ngày càng trở nên không chín chắn…

Ngao Kiệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt phát sáng của Thập Bát, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Là ta đang nuông chiều ngươi sao?… Thôi kệ đi” Đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm khóe miệng, không thèm nghĩ vấn đề rốt cuộc ai cưng chiều ai nữa, Ngao Kiệt khẽ hôn môi Thập Bát: “Vậy thì để cho ta, tiếp tục cưng chiều ngươi đi.”

“Ư… A…”

Thập Bát nhắm hờ mắt, hơi thở hơi rối loạn, mỗi tấc da thịt được bàn tay Ngao Kiệt vuốt ve chơi đùa đều dâng lên khoái cảm làm hắn run rẩy, tim đập như trống dồn, trong cơ thể có chút trống rỗng, cảm giác tê tê nhột nhột bay lên, nhớ Ngao Kiệt… tiến vào…

“Không đúng… Không đúng…”

“Chỗ nào không đúng?” Vùi đầu vào ngực Thập Bát, Ngao Kiệt ậm ờ hỏi.

“Lần này… không giống… lần trước lắm… Ư…”



Rầm rầm rầm!

Mắt thấy an ủi của Ngao Kiệt sắp sửa biến thành cảnh không phù hợp cho nhi đồng, cửa phòng đột nhiên rất không thức thời bị gõ.

Ngao Kiệt cắn răng bò khỏi người Thập Bát, tức giận hỏi: “Ai a!?” Tiếng Ngao Ly từ ngoài phòng vang lên: “Tiểu Thất ra đây mau! Thập Bát có thể đi Thiên Trì rồi!”

Có thể đi Thiên Trì? Ngao Kiệt há hốc mồm và Hồ Thập Bát liếc nhau, không đợi Thập Bát lên tiếng, lập tức vù như gió ra cửa!

“Thập Bát có thể đi Thiên Trì?? Ngươi có cách nào?!” Ngao Kiệt giật cửa ra, lắc lắc bả vai Ngao Ly đang chuẩn bị gõ cửa tiếp, Hồ Thập Bát ở trong cũng vội vàng khép xiêm y lại đàng hoàng rồi ra theo.

“Không không không phải là là ta ta ta là là là Dương Dương Dương…” Ngũ Long quân bị Tiểu Thất lắc đến thở không ra hơi, cố gắng giãy dụa chỉ ra đằng sau mình, Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt nhìn theo hướng tay hắn chỉ mới phát hiện, cách sau Ngao Ly không xa có một người đang đứng.

Người nọ trường thân ngọc lập, mặt mũi tuấn tú, mái tóc như thác đổ thả tự nhiên phía sau, mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, bên ngoài choàng một kiện ngoại sam màu bạc của trăng non, tay cầm chiết phiến, phe phẩy nhẹ nhàng. Rõ ràng quần áo rất bình thường và đơn giản, nhưng mặc trên người hắn lại toát ra một khí chất xuất trần.

Ôi chao? Hai mắt Hồ Thập Bát mở to, giữa trán người này có một đạo hoa văn… Là Long văn?

Đó đích thật là Long văn, hình dạng giống y như hoa văn giữa trán Thập Bát, khác chăng là màu vàng kim.

Người nọ cũng nhìn về phía Thập Bát, hai người bốn mắt tương giao, người nọ nhếch môi cười mỉm, khép chiết phiến trên tay lại, chắp tay làm một cái tiểu ấp nói: “Thập Bát công tử…”

“Dương Hiểu, ngươi bị Ngũ ca ta thượng?”

Ngao Kiệt vừa thốt ra lời ấy, tựa như một tiếng sấm rền vang trên nền đất bằng, Ngao Ly trừng lớn hai mắt, miệng =[]= nhìn Ngao Kiệt, trong lòng không ngừng niệm: Ta sai rồi ta sai rồi, ta vẫn cho rằng sau khi Tiểu Thất cưới Thập Bát thì chỉ số thông minh sẽ tăng vọt nhưng thật không ngờ trình ngốc của ngươi lại thăng cấp a! Lời này ngươi có thể nói trước mặt Dương Hiểu sao?!!

Vị Dương Hiểu bị Ngũ Long quân “thượng” —– cũng chính là Chiến thần đại nhân của Thiên Giới —– nghe Ngao Kiệt nói xong ngay tức khắc cứng còng người.

“A…” Ngao Ly đầu đầy mồ hôi nhìn Chiến thần, vươn tay muốn an ủi lão bà của mình một chút, nghĩ nghĩ vẫn là không dám lại rụt tay về, chỉ có thể tức giận mắng nhiếc Ngao Kiệt: “Tiểu Thất! Ngươi càng ngày càng hạ lưu! Cái gì mà thượng với chả thượng… Ối!!”

Ngón chân Ngao Ly bị Dương Hiểu giẫm mạnh lên, đau đến nỗi chỉ nói được một nửa liền bật người ôm chân nhảy như tép nhảy, Chiến thần hé ra khuôn mặt đen sì, nghiến răng miễn cưỡng chào hỏi Ngao Kiệt: “Thất Long quân… Đã lâu không gặp…”

Ngao Kiệt không hề để ý Chiến thần nói với mình cái gì, chớp chớp mắt nghiên cứu Long Văn trên trán Chiến thần rất là nghiêm túc, sau khi đã xác định được đáp án trong lòng, xoay đầu nói với Ngao Ly vẫn đang nhảy tới nhảy lui: “Thì ra công phu của Ngũ ca tốt như vậy, ngay cả Dương Hiểu cũng có thể bị ngươi đè?”

Tiểu tử thối nhà ngươi có chịu để yên hay không!! Ngao Ly đưa lưng về phía Dương Hiểu ra sức chắn ánh mắt hướng về Ngao Kiệt, nhưng tất cả vẫn quá muộn màng, sát khí nóng rực sau lưng bắt đầu phun trào, Chiến thần Dương Hiểu dựng thẳng mày kiếm, chiết phiến trong tay mở ra tỏa một luồng kim quang, giây lát hóa thành một song dực phượng văn chiến kích lấp lánh ánh bạc, híp mắt nói: “Thất Long quân, thỉnh giáo!” Nói xong chiến kích vung lên, mang theo âm thanh của kim thạch đâm thẳng hướng Ngao Kiệt!

Ngao Kiệt xoay người tránh, lúc xoay người lại thì trong tay cũng có thêm một thanh trường kiếm Bàn Long lưu chuyển ánh sáng kim hồng, ‘keng’ một tiếng đỡ lại chiến kích, ánh lửa bắn tung tóe ra bốn phía.

Ngao Ly vội kéo Hồ Thập Bát lui ra xa hơn mười thước, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn đánh thì lên trên mà đánh, đánh dưới này sẽ làm người khác bị thương!” Lời còn chưa dứt, hai thân ảnh một đỏ một trắng đã muốn tiến vào không trung, chỉ thấy hai đạo quang cầu tốc độ cực nhanh, lúc quyện vào lúc tách ra, tiếng binh khí va chạm giữa không trung không ngừng văng vẳng bên tai.

Các vị Long quân trên Thanh Vân Sơn không ai nói chuyện cũng không ai khuyên can, vẻ như tập mãi thành quen hợp sức mở ra một kết giới bao lấy đỉnh Thanh Vân Sơn.

Ngao Ly giải thích: Đây là bởi vì hai vị này đều thuộc hệ hỏa, sợ những đốm lửa vô ý rơi xuống làm núi bốc cháy, tuy Long tộc có thể điều nước dập lửa, nhưng điều đó cũng rất là phiền hà.

Mấy kẻ nhàn rỗi có liên quan ngồi dưới kết giới, vọng vào không trung xem chuyện vui, tiếp tục cắn hạt dưa uống nước trà nói chuyện phiếm, Lão Long quân thở dài, toàn bộ Thiên Giới chắc chỉ có Ngao Kiệt không biết quan hệ giữa Chiến thần với Ngao Ly đi? Vậy mà còn ngốc ngếch nói trước mặt người ta… Thiệt là…

“Lại đây lại đây, đặt cược a đặt cược a ~~!” Lữ Đồng Tân cắm phất trần vào sau áo, khay trà cầm trong tay vút qua trước mặt Lão Long quân, mặt trên đã bày tiền cược của các vị Long quân khác: “Lại đây lại đây, hảo hữu, ngươi cược ai thắng?” Lão Long quân bội phục nhìn Lữ đạo trưởng: “Hảo hữu, ngươi cũng thật là rảnh rỗi quá a ~”

Lữ Đồng Tân hắc hắc cười: “Muốn nắm bắt mọi cơ hội kiếm chác mà ~ Hảo hữu, ngươi cược ai thắng a?”

“Ta cược cả hai bên…” Lão Long quân lặng lẽ lấy từ trong túi ra hai thỏi bạc.

“Ai cha —– Hảo hữu, ngươi đây là giỡn chơi hay lừa đảo a ~~~”

Hồng Ngọc cảm khái: “Thật không ngờ Chiến thần của Thiên Giới còn trẻ như vậy… lại tuấn tú như vậy…” Quay đầu lại liếc Ngao Ly một cái: “Một nam nhân tốt như thế, sao lại để kẻ nhỏ nhắn như ngươi chiếm nhỉ? Nữ nhân ta đây không tốt hơn ngươi sao a?”

Hồng Ngọc nói xong câu đó liền vận hết công lực chờ Ngao Ly qua đấu với mình, không ngờ Ngao Ly cứ như không nghe nàng nói gì, mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời.

Tâm tình hiện tại của Ngao Ly rất kích động, hắn nghĩ Dương Hiểu giận mình, trong một thời gian ngắn sẽ không gặp mặt mình nữa, không nghĩ tới Dương Hiểu lại mang Linh Sơn Tiên Tửu hắn để quên trong phủ đến, tựa như không có chuyện gì mà chủ động đến Thanh Vân Sơn tìm hắn! Chuyện này có phải tượng trưng cho phân lượng của mình trong lòng Dương Hiểu ngày càng nặng, hắn cũng bắt đầu coi trọng những cảm xúc trong lòng mình rồi đó? Còn nữa còn nữa, vừa rồi ánh mắt hắn trừng mình… A A A thật rất tiêu hồn a ~~~~~ Thật là làm người ta chịu không nổi ~~~ Vặn vẹo ~~~ >

Hồ Thập Bát đứng bên cạnh Ngao Ly, cũng nhìn vào không trung, hai người tuy pose cùng kiểu nhưng tâm tình lại hoàn toàn bất đồng! Ngao Ly là đang vui sướng nhộn nhạo đến phiên giang đảo hải, Hồ Thập bát lại choáng váng cả người!



Này này này, người nọ là Chiến thần? Hắn có cừu oán với Ngao Kiệt? Sao mới nói hai câu liền đánh nhau a? Hơn nữa còn đánh thật với sát khí lớn như vậy a!

“Ngũ Long quân! Ngươi không lại khuyên bọn họ sao?” Hồ Thập Bát rất lo lắng, đối phương là Chiến thần đó! Ngao Kiệt có thể bị thiệt hay không a? Thật ra mình cũng muốn lên can… Nhưng lấy tu vi và thân thủ của hắn mà nói, đi lên chỉ sợ cũng trực tiếp biến thành vật hy sinh đi?

Bị Hồ Thập Bát hô to bên tai, Ngao Ly rốt cuộc cũng hồi thần, vỗ vỗ bả vai Hồ Thập Bát cười nói: “Yên tâm đi, dù cho đánh với Chiến thần của Thiên Giới, Tiểu Thất cũng sẽ không bị thiệt thòi gì đâu, hai người bọn họ á, đã đánh nhau hơn năm trăm năm rồi.”

Dương Hiểu xem như là bằng hữu tại Thiên Giới của Ngao Kiệt, “nói chuyện” riết thành bằng hữu. Sở dĩ từ nói chuyện phải đặt trong dấu ngoặc kép, đó là vì bọn họ không dùng miệng nói chuyện với nhau mà dùng binh khí. Bọn họ dùng ngôn ngữ hình thể cao nhã ấy để tiến hành trao đổi tình cảm, vậy nên cảm tình giữa Ngao Kiệt với Dương Hiểu, kỳ thật coi như không tồi ~~

“Nói chuyện Tiểu Thất lần đầu tiên đối đầu với Dương Hiểu, phải là tiệc sinh nhật của Bách Hoa tiên tử hơn năm trăm năm về trước…” Tiểu Ngũ ngồi xổm trên ghế đá, uống ngụm trà thông thông cổ họng, bày ra tư thế như muốn nói chuyện xưa rất xưa, bắt đầu kể chuyện Ngao Kiệt và Dương Hiểu quen biết nhau.

Ngày đó Ngao Kiệt mới từ Thiên Trì trở lại Thiên Đình, lập tức bị Lão Long quân túm đi dự thọ yến của Bách Hoa tiên tử.

Bởi mới sinh được không lâu liền bị đưa đi Thiên Trì ngâm năm trăm năm, vậy nên Ngao Kiệt không biết tới ai, không thân với ai.

Lão Long quân nói ta là cha ngươi, hắn liền à một tiếng, biết vị này chính là phụ thân. Lão Long quân nói vị này là ca ca của ngươi, hắn cũng à một tiếng, biết vị này chính là ca.

Ngao Kiệt nửa tỉnh nửa mê bị đưa đi dự thọ yến tạo nên một cơn xôn xao, chúng tiên nữ lần đầu được gặp Ngao Kiệt, không biết rằng Long Gia còn có một vị Long quân tuấn tú như vậy, tất cả đều tiến lại đùa giỡn.

Nghĩ cũng biết Tiểu Thất chúng ta dễ mà để bị đùa giỡn như vậy hay sao?

Nói chưa dứt ba câu liền phóng lửa đốt những bó đuốc chuẩn bị cho thọ yến của Bách Hoa tiên tử.

Ngay lúc đó Dương Hiểu cũng tham gia yến hội, vừa vào viên tử gặp ngay một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch giễu võ dương oai, vì thế đi ra dạy dỗ.

“Lần đó Ngao Kiệt thua rất thảm.” Tiểu Ngũ nói.

Tất cả mọi người gật gật đầu, nói chúng ta có thể tưởng tượng được.

“Tính cách của Tiểu Thất và Dương Hiểu đều rất cao ngạo, hai người lại cùng giỏi võ, gặp mặt chung quy là trực tiếp khai chiến. Cái này gọi là ta thạo võ ngươi thạo võ ta cùng kết bạn sao ~? Bất quá nha ~~ Dù Tiểu Thất vẫn luôn ra sức tu luyện, công phu của hắn vẫn kém Dương Hiểu nhà ta một bậc…

“Ai da!” Ngao Ly nói còn chưa dứt lời, từ trời giáng xuống một hỏa cầu nhằm ngay hắn, Ngao Ly trốn thật là mau, ghế đá dưới thân chịu tội thay, bị nổ tan tành.

Hai luồng quang cầu một đỏ một trắng hạ xuống mặt đất, hào quang tán đi, thân hình của Ngao Kiệt và Dương Hiểu hiện ra.

Ngao Kiệt tóc mai bay bay vẻ mặt kiêu ngạo, tay nắm chặt trường kiếm thu vào, nhìn chằm chằm Ngao Ly giận dữ nói: “Ai kém hơn hắn!” Xoay đầu nhìn Dương Hiểu đang nhíu mày phía đối diện: “Dương Hiểu, ngươi thụt lùi a, dạo này chắc không luyện công nhỉ? Hạ bàn không ổn thể lực sụt giảm a ~ Mới đánh một hồi như vậy mà ngươi đã thở hổn hển rồi…” Lại như mới nghĩ ra điều gì, Ngao Kiệt gục gặc đầu: “Ta hiểu, bởi ngươi đã —– lớn tuổi rồi!!”

Chiến thần đứng đối diện Ngao Kiệt, tay cầm chiến kích, trên đầu một lớp mồ hôi mỏng hơi thở hơi dồn dập vừa nghe câu nói cuối của Ngao Kiệt, nghe thấy tiếng trong ngực mình vỡ vụn.

“A A A đừng nghe Tiểu Thất nói bậy! Dương Hiểu ngươi không hề già a!! Là lỗi của ta lỗi của ta!! Nếu đêm qua ta không ép ngươi ngươi cũng sẽ không bại dưới tay Tiểu Thất”

“… Ngao Ly.”

“Có!”

“… Câm miệng!!” =\’\’=###

“Được!” TAT

[Hầu: E hèm, thật ra, mọi người đều hiểu cả mà… Tiểu Ngũ]

[Ngao Ly (nội ngưu bi thiết oán giận): Mọi người đều hiểu thì làm được cái mốc gì! Ngươi làm cho Tiểu Thất cũng hiểu được đi a!]

[Ngao Kiệt (diện vô biểu tình): Này, ngươi bồi thường ghế đá cho ta =\’\’=]

[Ngao Ly (kinh ngạc): Đó là do đồ hỗn đản nhà ngươi chính tay đập hư mà! Q 皿 Q]

[Ngao Kiệt (diện vô biểu tình): Ta mặc kệ, tại ngươi ngồi lên nó nên nó mới bị đập hư.]

[Hồ Thập Bát (đổ mồ hôi): Cái, cái đó… Chiến thần Điện hạ, thật có lỗi…]

[Dương Hiểu (héo rũ): … Không có gì đâu… /_\\]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook