Chương 10: Anh hùng Quân Nhi, phá kén
Lôi Ảnh
17/06/2017
Trời trắng xóa như bị mây bao phủ, Lăng Tuyết vẫn tiếp tục cải tạo còn
ngoài Không Linh giới Bạch gia là một mảnh gà bay chó sủa đơn giản là
Hải Sơn không cho bất kì ai nghỉ ngơi tối tu luyện, rồi từ lúc mặt trời
lên phải đi tìm Lăng Tuyết đến tận chiều tối thậm chí phải đi qua những
tòa thành gần đó để tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Phải nói là bọn họ khổ không tả nổi.
Tình hình rối loạn đó tiếp diễn trong một thời gian rất dài nhưng nó không hề dừng lại.
Nửa năm sau ở Không Linh giới tương ứng với một năm ở đại lục Huyền Linh.
Vì đợi Lăng Tuyết trở lại ba người Đại Lưu, Khả Ly và Khả Hùng dựng một căn nhà tranh ở dưới chân núi. Họ biết Lăng Tuyết còn sống là do Không Linh giới không có phản ứng vì nếu chủ nhân của nó mất đi thì ánh sáng sẽ bị dập tắt trong một ngày.
Còn trên đỉnh núi.
Vốn bất động, cái kén bằng băng bắt đầu có vết nứt, lúc đầu chỉ là một vết nứt nhỏ sau đó lan ra khắp nơi như màng nhện.
Ầm, Không Linh giới chấn động dữ dội.
- Chuyện gì xảy ra? – Đại Lưu đang câu cá ở một cái hồ gần đấy thì không kịp suy nghĩ đã quăng cần câu sang một bên mà dùng bản thể kì lân chạy như điên về núi Hoả Băng.
Khí thức này, không thể nào? Chủ nhân. ( tác giả : ý của Đại Lưu là chủ nhân cũ của hắn Quân Nhi nha)
Khả Hùng lẫn Khả Nhi cũng bị kinh động mắt nhìn lên núi Hỏa Băng.
Khi Đại Lưu đến nơi cũng bị dọa, lúc này những tia sét tím không ngừng đánh xuống núi Hỏa Băng.
- Linh Lưu ngọc chính thức nhận chủ. – Đại Lưu lên tiếng kéo sự chú ý của cha con họ Âu.
Lúc trước Linh Lưu ngọc chưa chính thức chấp nhận Lăng Tuyết vì cung điện ở Hoa Đình vẫn chưa xuất hiện, chắc bây giờ xuất hiện rồi đi.
Quả đúng như Đại Lưu nói, Hoa Đình là nơi bị trấn động nhất, một tòa cung điện hùng vĩ đang từ dưới đất trồi lên.
Trong khi đó Lăng Tuyết đang ở trong hồn hải của mình.
Xung quanh nàng là một không gian trắng xóa trải dài vô tận mà trước mặt nàng là một người phụ nữ đẹp như tranh vẽ đôi mi lá liễu cong cong, đôi mắt xanh thăm thẳm như muốn hút hồn người nhìn, ba ngàn sợi tóc hồng dài tới eo khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được. Bên cạnh người phụ đó đúng là thần thú hồn của địa trùng hỏa và băng ưng.
- Người được chọn cuối cùng cũng gặp được ngươi. – Chất giọng dễ nghe truyền đến.
- Ngươi là ai? – Mặc dù đã có đáp án nhưng lăng tuyết vẫn hỏi.
- Ta là Quân Nhi, ta đã định gặp ngươi nhưng không ngờ cơ thể ngươi bị trúng độc nặng nên ta phải giúp ngươi cản độc tính, nay độc tính đã giải. Nếu không, không quá một tháng nữa là ngươi đã ra đi rồi.
- Tại sao ngươi lại ở trong hồn hải của ta vậy sức mạnh không lưu thông được là của cô đi? . – Lăng Tuyết chắc chắn nói.
- Quả là người mà ta chọn, ta vốn chỉ còn là một linh hồn trôi nổi trong không gian do ta sử dụng cấm thuật phong ấn minh giới vào thần khí lưu linh ngọc mà không thể siêu sinh, vô tình gặp linh hồn ngươi ta đã bám vào, còn cái sức mạnh kia không phải không lưu thông mà là giúp ngươi cản độc tố. – Quân Nhi thong dong đáp.
Lăng Tuyết đang tiêu hóa thông tin mà mình nhận được thì nhìn thấy linh hồn Quân Nhi đang dần trong suốt. Nàng vừa định gọi nhưng Quân Nhi đã biến mất chỉ còn tiếng vọng.
- Người thừa kế ta giao minh giới lại cho ngươi, hãy chăm sóc Đại Lưu giùm ta và đưa cái này cho hắn còn hai cái linh hồn thú này trong công pháp của ta sẽ chỉ ngươi cách sử dụng. – Khi tiếng nói vừa kết thúc thì một chiếc kẹp tóc xuất hiện trong tay Lăng Tuyết.
Quân Nhi ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ đáp. Nhưng mà công pháp mà nàng ta nói ở đâu a?
Lăng Tuyết rời khỏi hồn hải trở về thế giới thực.
Thật dễ chịu, người tràn đầy lực lượng, đây là sức mạnh của chiến khí và linh lực sao? Thậm chí các giác quan cũng được nâng cao nữa. Bây giờ nàng là chiến sư thất giai và linh sư ngũ giai, nói ra cũng thật dọa người đi. Một song tu chiến sư thất giai, linh sư ngũ giai chỉ mới năm tuổi!
Lăng Tuyết cảm thấy người mình lúc này tràn đầy sức mạnh các giác quan được cường hóa cụ thể là mắt nhìn được xa hơn tai nghe rõ hơn thậm chí nghe được tiếng nói chuyện của ba người kia dưới núi.
Xuống dưới thôi!
Khi Lăng Tuyết xuất hiện dưới núi thì nhìn thấy ba người này như bị hóa đá mắt trợn to nhìn chằm chằm nàng.
Mặt nàng có dính gì sao?
- Làm gì nhìn ta như vậy a? – Lăng Tuyết không nhịn được mà hỏi.
- Chủ nhân. - Đại Lưu bỗng nhiên nhào vào lòng nàng khóc tới mức hoa lê đái vũ.
Đầu nàng nổi hắc tuyến.
- Là muội sao Lăng Tuyết nửa năm nay muội làm gì? sao muội có hình dạng giống như Quân Nhi vậy? – Cuối cùng Khả Ly cũng nói ra thứ mà mọi người thắc mắc.
- Ta vẫn là ta mà. – Lăng Tuyết không hiểu.
Chẳng lẽ không chỉ sức mạnh mà ngoại hình của nàng cũng thay đổi?
Như để chứng minh Khả Ly biến ra một chiếc gương cho nàng. Khả Ly là một linh sĩ có sức mạnh phản chiếu rất hiệu quả trong việc phản đòn của đối phương.
Đây là ta sao? Vẫn khuôn mặt đó nhưng mắt nàng từ đen sang xanh dương, tóc cũng từ đen sang hồng.
Đại khái nàng cũng biết là do sức mạnh của Quân Nhi giúp nàng tăng chiến lực và linh lực nhưng tác dụng phụ là thay đổi hình dạng của nàng!
Chiến lực linh lực được giải phóng,
Tiếp nhận sức mạnh của Quân Nhi,
Nhưng tác dụng phụ đổi hình dáng,
Tóc hồng mắt xanh đẹp làm sao.
Tình hình rối loạn đó tiếp diễn trong một thời gian rất dài nhưng nó không hề dừng lại.
Nửa năm sau ở Không Linh giới tương ứng với một năm ở đại lục Huyền Linh.
Vì đợi Lăng Tuyết trở lại ba người Đại Lưu, Khả Ly và Khả Hùng dựng một căn nhà tranh ở dưới chân núi. Họ biết Lăng Tuyết còn sống là do Không Linh giới không có phản ứng vì nếu chủ nhân của nó mất đi thì ánh sáng sẽ bị dập tắt trong một ngày.
Còn trên đỉnh núi.
Vốn bất động, cái kén bằng băng bắt đầu có vết nứt, lúc đầu chỉ là một vết nứt nhỏ sau đó lan ra khắp nơi như màng nhện.
Ầm, Không Linh giới chấn động dữ dội.
- Chuyện gì xảy ra? – Đại Lưu đang câu cá ở một cái hồ gần đấy thì không kịp suy nghĩ đã quăng cần câu sang một bên mà dùng bản thể kì lân chạy như điên về núi Hoả Băng.
Khí thức này, không thể nào? Chủ nhân. ( tác giả : ý của Đại Lưu là chủ nhân cũ của hắn Quân Nhi nha)
Khả Hùng lẫn Khả Nhi cũng bị kinh động mắt nhìn lên núi Hỏa Băng.
Khi Đại Lưu đến nơi cũng bị dọa, lúc này những tia sét tím không ngừng đánh xuống núi Hỏa Băng.
- Linh Lưu ngọc chính thức nhận chủ. – Đại Lưu lên tiếng kéo sự chú ý của cha con họ Âu.
Lúc trước Linh Lưu ngọc chưa chính thức chấp nhận Lăng Tuyết vì cung điện ở Hoa Đình vẫn chưa xuất hiện, chắc bây giờ xuất hiện rồi đi.
Quả đúng như Đại Lưu nói, Hoa Đình là nơi bị trấn động nhất, một tòa cung điện hùng vĩ đang từ dưới đất trồi lên.
Trong khi đó Lăng Tuyết đang ở trong hồn hải của mình.
Xung quanh nàng là một không gian trắng xóa trải dài vô tận mà trước mặt nàng là một người phụ nữ đẹp như tranh vẽ đôi mi lá liễu cong cong, đôi mắt xanh thăm thẳm như muốn hút hồn người nhìn, ba ngàn sợi tóc hồng dài tới eo khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được. Bên cạnh người phụ đó đúng là thần thú hồn của địa trùng hỏa và băng ưng.
- Người được chọn cuối cùng cũng gặp được ngươi. – Chất giọng dễ nghe truyền đến.
- Ngươi là ai? – Mặc dù đã có đáp án nhưng lăng tuyết vẫn hỏi.
- Ta là Quân Nhi, ta đã định gặp ngươi nhưng không ngờ cơ thể ngươi bị trúng độc nặng nên ta phải giúp ngươi cản độc tính, nay độc tính đã giải. Nếu không, không quá một tháng nữa là ngươi đã ra đi rồi.
- Tại sao ngươi lại ở trong hồn hải của ta vậy sức mạnh không lưu thông được là của cô đi? . – Lăng Tuyết chắc chắn nói.
- Quả là người mà ta chọn, ta vốn chỉ còn là một linh hồn trôi nổi trong không gian do ta sử dụng cấm thuật phong ấn minh giới vào thần khí lưu linh ngọc mà không thể siêu sinh, vô tình gặp linh hồn ngươi ta đã bám vào, còn cái sức mạnh kia không phải không lưu thông mà là giúp ngươi cản độc tố. – Quân Nhi thong dong đáp.
Lăng Tuyết đang tiêu hóa thông tin mà mình nhận được thì nhìn thấy linh hồn Quân Nhi đang dần trong suốt. Nàng vừa định gọi nhưng Quân Nhi đã biến mất chỉ còn tiếng vọng.
- Người thừa kế ta giao minh giới lại cho ngươi, hãy chăm sóc Đại Lưu giùm ta và đưa cái này cho hắn còn hai cái linh hồn thú này trong công pháp của ta sẽ chỉ ngươi cách sử dụng. – Khi tiếng nói vừa kết thúc thì một chiếc kẹp tóc xuất hiện trong tay Lăng Tuyết.
Quân Nhi ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ đáp. Nhưng mà công pháp mà nàng ta nói ở đâu a?
Lăng Tuyết rời khỏi hồn hải trở về thế giới thực.
Thật dễ chịu, người tràn đầy lực lượng, đây là sức mạnh của chiến khí và linh lực sao? Thậm chí các giác quan cũng được nâng cao nữa. Bây giờ nàng là chiến sư thất giai và linh sư ngũ giai, nói ra cũng thật dọa người đi. Một song tu chiến sư thất giai, linh sư ngũ giai chỉ mới năm tuổi!
Lăng Tuyết cảm thấy người mình lúc này tràn đầy sức mạnh các giác quan được cường hóa cụ thể là mắt nhìn được xa hơn tai nghe rõ hơn thậm chí nghe được tiếng nói chuyện của ba người kia dưới núi.
Xuống dưới thôi!
Khi Lăng Tuyết xuất hiện dưới núi thì nhìn thấy ba người này như bị hóa đá mắt trợn to nhìn chằm chằm nàng.
Mặt nàng có dính gì sao?
- Làm gì nhìn ta như vậy a? – Lăng Tuyết không nhịn được mà hỏi.
- Chủ nhân. - Đại Lưu bỗng nhiên nhào vào lòng nàng khóc tới mức hoa lê đái vũ.
Đầu nàng nổi hắc tuyến.
- Là muội sao Lăng Tuyết nửa năm nay muội làm gì? sao muội có hình dạng giống như Quân Nhi vậy? – Cuối cùng Khả Ly cũng nói ra thứ mà mọi người thắc mắc.
- Ta vẫn là ta mà. – Lăng Tuyết không hiểu.
Chẳng lẽ không chỉ sức mạnh mà ngoại hình của nàng cũng thay đổi?
Như để chứng minh Khả Ly biến ra một chiếc gương cho nàng. Khả Ly là một linh sĩ có sức mạnh phản chiếu rất hiệu quả trong việc phản đòn của đối phương.
Đây là ta sao? Vẫn khuôn mặt đó nhưng mắt nàng từ đen sang xanh dương, tóc cũng từ đen sang hồng.
Đại khái nàng cũng biết là do sức mạnh của Quân Nhi giúp nàng tăng chiến lực và linh lực nhưng tác dụng phụ là thay đổi hình dạng của nàng!
Chiến lực linh lực được giải phóng,
Tiếp nhận sức mạnh của Quân Nhi,
Nhưng tác dụng phụ đổi hình dáng,
Tóc hồng mắt xanh đẹp làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.