Chương 612: Bạn gái của Bạch Tiểu Lỗi.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Không phải là có hay không, chú có chuyện gì xảy ra sao?
Hạ Thiên buồn bực hỏi, dù cách xa nhưng hắn thông qua điện thoại vẫn có thể nghe được nhịp tim của Bạch Tiểu Lỗi, rất nhanh, rõ ràng rất căng thẳng.
- Đại ca, bạn gái của em đang ở bệnh viện, tình huống rất nguy hiểm, đám bác sĩ nói cần phải giải phẫu nhưng vẫn chưa nắm chắc, anh có thể đến xem không?
Bạch Tiểu Lỗi nói bằng giọng rất lo lắng.
- À, bạn gái của chú xảy ra vấn đề sao? Không có gì, anh sẽ đến ngay, chú đang ở đâu?
Hạ Thiên đáp ứng không chút do dự.
- Chúng ta đang ở trong bệnh viện thánh Maria, đại ca, anh đến thế nào? Nếu không em đi đón anh nhé?
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng nói.
Hạ Thiên không trả lời ngay, hắn quay đầu hỏi Tống Ngọc Mị một câu:
- Vợ Mị Mị, chị biết bệnh viện thánh Maria ở đâu không?
- Biết.
Tống Ngọc Mị trả lời.
- À, chú không cần đến đón, anh sẽ đến ngay.
Hạ Thiên lúc này nói một câu trong điện thoại rồi cúp máy, sau đó hắn ôm Tống Ngọc Mị đứng lên:
- Vợ Mị Mị, chúng ta đến bệnh viện thánh Maria.
Tống Ngọc Mị định từ chối nhưng suy nghĩ lại rồi đồng ý:
- Xe của tôi ở bên kia.
Ngay sau đó Tống Ngọc Mị chạy chiếc Maserati chở Hạ Thiên rời khỏi đại học Bắc Kinh chạy về phía bệnh viện thánh Maria.
- Cậu vào đó làm gì?
Trên đường Tống Ngọc Mị hỏi.
- Bạn gái của Tiểu Hắc xảy ra chuyện, tôi đi cứu cô ấy.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tống Ngọc Mị có chút mơ hồ:
- Tiểu Hắc là ai?
- À, Tiểu Hắc chính là Bạch Tiểu Lỗi, hắn đen quá, vì vậy tôi gọi là Tiểu Hắc.
Hạ Thiên giải thích.
Trong lòng Tống Ngọc Mị chợt bùng lên cảm giác cổ quái, nàng tất nhiên biết rõ Bạch Tiểu Lỗi là ai, cũng biết Bạch Tiểu Lỗi không khác gì người châu Phi. Nhưng trong thủ đô này sợ rằng chỉ có một mình Hạ Thiên mới dám gọi Bạch Tiểu Lỗi bằng tên hiệu như vậy.
- Cậu quen biết Bạch Tiểu Lỗi sao?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
- Bình thường thôi, hắn là tiểu đệ của tôi ở đây.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Mị Mị, tôi đã nói rồi, tôi có một tiểu đệ khá tốt, tên kia rất biết cách làm việc.
Tống Ngọc Mị tất nhiên biết Bạch Tiểu Lỗi giỏi làm việc, người ta dù sao cũng là Bạch Tam thiếu gia, tuy người thủ đô nói Bạch Tiểu Lỗi là kẻ không có tương lai ở Bạch gia, nhưng ai cũng biết Bạch Tiểu Lỗi rất tài trí, hắn không có tương lai chẳng phải vô năng, vì hai anh ruột của hắn có tương lai quá tươi sáng.
Tống Ngọc Mị nghĩ mãi mà không rõ, Hạ Thiên sao có thể thu phục được Bạch Tiểu Lỗi làm tiểu đệ?
Nhưng Tống Ngọc Mị cũng không nói gì, hôm nay nàng đã hỏi được khá nhiều vấn đề của Hạ Thiên, nàng sợ mình tiếp tục hỏi thêm thì đối phương sẽ nghi ngờ.
Đại học Bắc Kinh cũng không cách bệnh viện thánh Maria quá xa, hơn mười phút sau Tống Ngọc Mị đã lái xe đến mục đích. Khi xe còn chưa dừng lại thì Tống Ngọc Mị đã thấy Bạch Tiểu Lỗi đứng chờ ở cửa bệnh viện, vẻ mặt rất lo lắng, hơn nữa còn liên tục đi qua đi lại.
Mãi đến khi Tống Ngọc Mị dừng chiếc Maserati ở bên cạnh thì Bạch Tiểu Lỗi mới dừng bước.
- Đại ca!
Khi thấy Hạ Thiên từ trong xe bước ra thì trên mặt Bạch Tiểu Lỗi cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm vui sướng, khi hắn thấy Tống Ngọc Mị bước xuống xe thì không khỏi sững sờ:
- Tống tiểu thư sao?
Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, xem như đáp lời Bạch Tiểu Lỗi.
- Mau đưa anh đi xem bạn gái chú.
Hạ Thiên mở miệng nói.
- Vâng, đại ca, mời.
Bạch Tiểu Lỗi lập tức kịp phản ứng, hắn vội vàng đi vào trong bệnh viện, vừa đi hắn vừa giới thiệu tình huống của bạn gái:
- Đại ca, bạn gái của em mang thai bảy tháng, vì sức khỏe không tốt nên em đã sớm sắp xếp cô ấy vào trong bệnh viện. Đáng lý ra tất cả đều bình thường nhưng từ sáng nay cô ấy đã tỏ ra khác thường, bác sĩ kiểm tra nói tim có vấn đề, huyết áp cao...Tóm lại là có vấn đề khắp nơi, cần phải giải phẩu để lấy đứa bé ra, như vậy mới bảo vệ được tính mạng của mẹ và con, còn nói ít nhất có tám phần cứu sống được con của em... ....
Hạ Thiên cắt ngang lời Bạch Tiểu Lỗi:
- Cậu không cần giới thiệu bệnh tình, chút nữa tôi nhìn qua sẽ biết.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi gật đầu, hắn không nói thêm điều gì.
Một lúc sau Hạ Thiên và Bạch Tiểu Lỗi đã đến một phòng bệnh, bên trong có một đám bác sĩ và y tá, trên giường bệnh là một cô gái trẻ ngũ quan xinh đẹp nhưng vẻ mặt tái nhợt, trên trán còn liên tục vã mồ hôi.
- Bạch tiên sinh, anh đã quyết định xong chưa? Tình huống của Lỗ tiểu thư đang chuyển biến xấu, phải lập tức giải phẩu lấy đứa bé ra, nếu không sẽ chẳng giữ được đứa bé.
Khi thấy Bạch Tiểu Lỗi đến thì một bác sĩ nam hơn năm mươi nói ngay.
- Trước tiên các người tránh ra đã.
Bạch Tiểu Lỗi phân phó.
- Bạch tiên sinh... ....
Tên bác sĩ kia có chút nghi hoặc.
- Mau tránh ra.
Bạch Tiểu Lỗi đột nhiên rống lên.
Khi thấy Bạch Tiểu Lỗi phát hỏa thì đám bác sĩ y tá không dám nói thêm điều gì, tất cả nhanh chóng lui ra bên cạnh.
Hạ Thiên đến bên giường bệnh, hắn bắt mạch cho cô gái, sau đó lông mày nhíu lại.
- Đại ca, thế nào, có thể chữa được không?
Bạch Tiểu Lỗi thấy Hạ Thiên nhíu mày thì trong lòng có chút bất an, nói đến đó hắn lại bổ sung:
- Đại ca, không bảo vệ được đứa bé cũng không sao, quan trọng là bảo vệ được mẹ.
- À, may mà anh đến sớm, mẹ và con đều có thể sống, nếu muộn một chút nữa thì đứa bé sẽ chết.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn lấy ngân châm đâm lên người bệnh nhân.
- Bạch tiên sinh, anh đừng nên trị liệu tùy tiện, lỡ may... ....
Tên bác sĩ ở bên cạnh nhịn không được phải khuyên.
- Ông ở bên cạnh nhìn là được, xảy ra chuyện không cần ông phụ trách.
Bạch Tiểu Lỗi tức giận nói.
Tên bác sĩ nghe nói như vậy thì không nói gì thêm, chỉ cần hắn không phải phụ trách bệnh nhân chết hay sống, như vậy hắn sẽ không sao.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, mỗi người đều nhìn vào hành động của Hạ Thiên, nhưng động tác của Hạ Thiên càng lúc càng nhanh, chỉ thấy hai tay cầm một cây ngân châm, động tác cực kỳ thành thạo, liên tục đâm vào người bệnh nhân. Dần dần mọi người đã không còn nhìn thấy động tác của hắn, nhưng khi thấy bệnh nhân biến hóa thì cực kỳ kinh ngạc, vẻ mặt tái nhợt đã biến mất, cũng không còn đổ mồ hôi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lỗi cực kỳ căng thẳng, hắn nhìn người phụ nữ trên giường không chớp mắt, vô tình hai bàn tay cũng siết chặt, dù ai cũng có thể thấy hắn rất coi trọng bạn gái.
Khoảnh khắc này Tống Ngọc Mị đứng ở cửa phòng bệnh, nàng lẳng lặng nhìn tình huống trong phòng bệnh, nàng định đưa Hạ Thiên đến đây rồi đi nhưng sau khi do dự thì quyết định đến xem. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy y thuật của Hạ Thiên, xem có thật sự thần kỳ như lời đồn hay không?
Đúng lúc này Hạ Thiên ngừng thi châm, hắn nâng người bệnh lên, sau đó khẽ vỗ một chưởng ra sau lưng nàng. Sau đó người bệnh há miệng nhổ ra một ngụm máu tanh hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.