Chương 970: Bị tiểu nha đầu kia đánh ngã.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Hai người đột nhiên xuất hiên này là một nam một nữ, nam không lớn tuổi, khoảnh hai mươi, dáng người không to cao, ăn mặc quỷ dị, trời lạnh mà mặc quần jean áo sơ mi, thật sự có phong thái phong độ không sợ nhiệt độ. Ngoài những thứ trên thì tên thanh niên có vẻ rất bình thường.
Nhưng khi xem người phụ nữ ở bên cạnh thì ai cũng sẽ cảm thấy tên thanh niên không tầm thường, cô gái này chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng dáng người lại cực kỳ nóng bỏng, mặc một bộ váy trắng, tóc dài đến chân. Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, khí chất tiên nữ chính là những lời khắc họa cho cô gái kia, nhưng cô gái lại thân mật dựa lên người tên thanh niên, một người đàn ông có được một người phụ nữ như vậy nào có phải tầm thường?
- Anh rể, anh đến rồi.
Thạch Thuần lúc này dùng giọng vui vẻ chào hỏi tên thanh niên.
- Chồng, sao cậu lại đến đây?
Vân Thanh có chút kỳ quái, nàng không biết Thạch Thuần điện thoại cho Hạ Thiên.
Thạch Thuần đón lời:
- Chị, em thấy bọn họ nhiều người, sợ chúng ta đánh không lại, vì vậy em điện thoại cho anh rể.
Khoảnh khắc này Hồng Thiếu Huy đã hiểu, tên kia là Hạ Thiên, là Hạ Thiên trước đó đã vô tình giúp hắn phá án. Còn người phụ nữ bên cạnh Hạ Thiên, hắn cũng hiểu ra, chắc chắn là Liễu Mộng.
Chỉ cần thấy Hạ Thiên có được hai người phụ nữ cực phẩm như Vân Thanh mà Liễu Mộng, hơn nữa bây giờ hai nàng gặp mặt nhau mà không có dấu hiệu xung khắc, có thể thấy người đàn ông này tuyệt đối không tầm thường.
- Tiểu bại hoại, cậu không phải nói chỗ này có đánh nhau lớn à? Sao chẳng thấy gì thế này?
Liễu Mộng có chút mất hứng.
- Đều bị cô bé kia đánh hết rồi.
Hạ Thiên chỉ về phía Thạch Thuần, bộ dạng có chút bất đắc dĩ. Hắn nhận được điện thoại thì chạy đến ngay nhưng vẫn chậm một bước, tất cả đều đã ngã xuống, không còn ai đứng vững.
Thạch Thuần nghe được lời nói của Hạ Thiên mà lè lưỡi, bộ dạng rất đáng yêu nhưng thật ra có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng đánh nhau, hơn nữa lại có hiệu quả khủng bố, điều này làm cho nàng phát hiện mình đánh nhau lợi hại. Nàng cũng biết tất cả đều là công lao của anh rể, vì vậy lúc này nàng càng sùng bái Hạ Thiên.
- Không còn gì vui để chơi, chị đi đóng phim vậy.
Liễu Mộng bĩu môi, nàng muốn kéo Hạ Thiên đi.
- Chị Vân Thanh, còn ai đến làm phiền nữa không?
Hạ Thiên dùng giọng lo lắng hỏi một câu.
- Chồng, cũng không còn gì, cậu và chị Mộng cứ đi đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết.
Vân Thanh vội vàng nói.
Vân Thanh nói như vậy thì Hạ Thiên cũng nhanh chóng đưa Liễu Mộng đi, đúng là không có biện pháp, ai bảo bây giờ Liễu Mộng lại có hứng thú với điện ảnh.
Hạ Thiên đến nhanh mà đi cũng nhanh, khoảnh khắc sau đã biến mất trong mắt Hồng Thiếu Huy. Dù hắn vẫn thường nhìn Hạ Thiên nhưng không phát hiện ra điều gì, chẳng biết đối phương đi như thế nào. Vì vậy mà hắn cũng không khỏi tin vào những lời đồn kia, Hạ Thiên thật sự là tồn tại thần tiên.
Nhưng đối với Hồng Thiếu Huy thì đó là chuyện tốt, vì hắn có quan hệ khá tốt với Thạch Trường Canh, mà Thạch Trường Canh lại có một tầng quan hệ đặc thù với Hạ Thiên. Lúc này hắn cũng đã tin những lời của Thạch Trường Canh, Hạ Thiên thật sự là hậu trường của Thạch Trường Canh.
- Huyện Mộc Dương này có lẽ vẫn còn họ Thạch.
Hồng Thiếu Huy chợt có một ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó hắn lập tức loại bỏ ý nghĩ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn đi về phía Vân Thanh:
- Chào chị, Vân tiểu thư, tôi là Hồng Thiếu Huy, tôi đã nghe chú Canh nói về chị.
...
Hạ Thiên điện thoại cho Đái Kim, Đái Kim lại đang ở cùng với Hoắc Nham, hơn nữa vị trí của bọn họ bây giờ chính là tòa biệt thự trước đó Hạ Thiên đã từng đến, cũng chính là khu nhà cách biệt thự của Thạch Trường Canh không xa.
Hạ Thiên và Liễu Mộng đi vào biệt thự thì thấy Địch Viện và Đái Kim đang ở bên trong, lúc này Địch Viện cũng không pha trà nghệ thuật, Hoắc Nham và đạo diễn Ngô An Phong cũng có mặt.
- Hạ tiên sinh.
Ngô An Phong lần trước gặp mặt không chào đón Hạ Thiên, nhưng lần này lại chủ động chào hỏi, sau đó ánh mắt rơi lên người Liễu Mộng, ánh mắt có chút nóng bỏng.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Ngô An Phong:
- Này, ông nhìn chằm vào vợ tôi như vậy làm gì?
- Hạ tiên sinh, đừng hiểu lầm, đây là lần đầu tiên đạo diễn Ngô nhìn thấy Liễu tiểu thư, anh áy chỉ xác nhận xem Liễu tiểu thư có thật sự thích hợp với bộ phim của chúng tôi hay không mà thôi.
Hoắc Nham vội vàng giải thích:
- Trước đó đạo diễn Ngô vẫn cho rằng tôi sắp xếp người quên làm nữ nhân vật chính, vì vậy mà có chút bất mãn. Đạo diễn Ngô trước nay luôn có danh tiếng tốt, thường tự tay tuyển diễn viên, anh ấy cảm thấy Tưởng Hiểu Di là thích hợp nhất, nhưng sau khi xem ảnh của Liễu tiểu thư thì thay đổi ý kiến.
Đái Kim đến bên cạnh Hạ Thiên, hắn khẽ hạ giọng nói:
- Anh bạn, thật ra là thế này, Hoắc Nham không chỉ tìm kiếm ngôi sao, hơn nữa còn là nhà đại diện cho bộ phim lần này, vì vậy rất có tiếng nói. Trước nay anh ta luôn kiên trì vợ anh làm nhân vật chính, điều này làm đạo diễn Ngô bất mãn, cảm thấy đây giống như quy tắc ngầm, nhưng bây giờ ông ấy đã thấy khí chất của vợ anh làm nhân vật chính là cực kỳ phù hợp, vì vậy nên vấn đề này dễ nói. À, thuận tiện cũng nói, nhân phẩm của đạo diễn Ngô khá tốt, không làm chuyện gì với nữ diễn viên, anh cứ yên tâm, ông ta sẽ không có ý với vợ anh.
- Chị Mộng Mộng, nghe nói chị quyết định đóng phim.
Địch Viện lúc này cũng hưng phấn chạy đến:
- Chị giúp em một việc được không?
- Giúp cái gì?
Liễu Mộng tò mò hỏi.
- Để đạo diễn Ngô sắp xếp cho em một vai nhỏ được không? Em chỉ xuất hiện lướt qua một lần là được, chỉ cần người ta có thể nhận ra em là được.
Địch Viện cười hì hì nói, giọng điệu của nàng không nhỏ, ai cũng nghe rõ.
- Được.
Liễu Mộng đồng ý:
- Chị đang lo điện ảnh chẳng có gì vui, nếu em theo chị thì sẽ thú vị hơn.
- À, vậy thì tốt quá.
Địch Viện rất hưng phấn, sau đó nàng quay đầu nhìn Ngô An Phong:
- Đạo diễn Ngô, ông nghe thấy chưa, ông phải sắp xếp nhân vật cho tôi, tùy tiện sữa kịch bản chen vào là được.
- Được, tôi có thể cho cô một nhân vật.
Ngô An Phong suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đồng ý, sau đó hắn thúc giục Hoắc Nham:
- Tôi đã quyết định Liễu Mộng sẽ là nữ nhân vật chính, anh mau ký hợp đồng với cô ấy.
- Được, tôi sẽ đàn phán hợp đồng với Liễu tiểu thư.
Hoắc Nham khẽ gật đầu, đúng lúc điện thoại của hắn vang lên.
Hoắc Nham lấy điện thoại ra xem, sau đó hắn đứng lên:
- Xấu hổ quá, tôi phải đi nghe điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.