Chương 866: Birdle*.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Golf sao?
Hạ Thiên lắc đầu:
- Là thứ gì? Chơi vui không?
- Điều này, khá hay, có rất nhiều người thích.
Ôn Sĩ Luân có chút chần chừ, cuối cùng đề nghị:
- Nếu không chúng ta đi làm vài ván?
- Vậy thì đi, để tôi xem có khó không, đơn giản thì không chơi.
Hạ Thiên nhanh chóng chưa ra quyết định.
Trên du thuyền thật sự có golf trường, nhưng chỉ có thể xem là sân golf mini, không lớn như sân golf bên ngoài, nhưng muốn chơi thì không có vấn đề. Vì vậy mà khi Hạ Thiên và Ôn Sĩ Luân vào sân golf thì cũng đang có người chơi.
- Chào.
Nhanh chóng có người chào hỏi Hạ Thiên và Ôn Sĩ Luân, đó là một người đàn ông hơn ba mươi, khá phong độ tiêu sái, ăn mặc như vận động viên, bên cạnh hắn còn có một người đẹp tóc ngắn, cũng mặc đồ thể thao, dáng người không tệ.
Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và màu da thì biết đây là người Hoa, nhưng tên đàn ông khốn kia lại nói ngôn ngữ gì mà Hạ Thiên chẳng hiểu.
- Cậu Hạ, đây là Phó Đông Hào tiên sinh và vị hôn thê Trương Gia Lệ tiểu thư, bọn họ là người Thượng Hải.
Ôn Sĩ Luân khẽ giới thiệu với Hạ Thiên.
- Thượng Hải cái gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Là quái thú bò ra từ trên mặt biển sao?
Ôn Sĩ Luân không khỏi ngẩn ngơ, người này không biết Thượng Hải là gì sao?
- Cậu Hạ, Thượng Hải là thành phố nổi tiếng trong nước, cậu chưa đến sao?
Ôn Sĩ Luân giải thích, trong lòng thầm nghĩ, dù chưa đi qua cũng phải biết chứ?
- À, thì ra là Thượng Hải kia, tôi biết rồi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn tên Phó Đông Hào, hắn rất mê hoặc:
- Hắn nói tiếng gì vậy? Chẳng lẽ tên này bị "đao", không học được tiếng Trung?
- Khụ khụ...
Ôn Sĩ Luân ho khan một tiếng, khoảnh khắc này hắn có chút xấu hổ, hắn biết rõ có chuyện gì xảy ra, trong nước có nhiều người sính ngoại ngữ, hai tên Trung Quốc gặp nhau nói tiếng Anh cũng chẳng có gì là lạ. Tất nhiên nếu nói tiếng Anh và bắn sang tiếng Trung thì cũng chẳng ra gì.
- Anh nói gì vậy?
Người đẹp tóc ngắn Trương Gia Lệ lúc này dùng ánh mắt không thỏa mãn nhìn Hạ Thiên:
- Anh nói ai đầu óc có vấn đề? Anh không hiểu tiếng Anh, rõ ràng là tố chất kém, lại trách người khác sao?
- Gia Lệ, thôi bỏ qua, đều là đồng bào, đi ra ngoài mà còn ồn ào thì mất mặt.
Phó Đông Hào lại có vẻ rộng lượng, lúc này hắn đã không còn nói tiếng Anh, đổi thành tiếng Trung.
Hạ Thiên cảm thấy hai người này đầu óc có vấn đề, vì vậy hắn mặt kệ đối phương, bắt đầu quan sát đám người bên kia chơi golf.
Hạ Thiên nhìn một lúc mà cảm thấy rất mất mặt, hắn quay lại hỏi Ôn Sĩ Luân một câu:
- Golf chính là dùng gậy đánh bóng vào lỗ như vậy sao?
- À, cơ bản là như vậy.
Ôn Sĩ Luân khẽ gật đầu, tuy cách giải nghĩa của Hạ Thiên có hơi tục nhưng không sai, bản chất của golf là như vậy.
- Đơn giản quá, chẳng có gì hay.
Hạ Thiên có chút buồn bực, trò này chẳng vui gì, đánh bóng vào lỗ, quá dễ dàng.
- Golf tuy nói thì đơn giản nhưng nếu muốn đánh bóng vào lỗ cũng không dễ dàng gì.
Phó Đông Hào nghe được Hạ Thiên nói như vậy thì nhịn không được đón lời.
- Đó là do anh quá vô dụng.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Anh nói gì vậy? Có người nói vậy sao?
Trương Gia Lệ thật sự tức giận.
Phó Đông Hào có vẻ khá rộng lượng nhưng bây giờ cũng không nhịn được nữa:
- Này anh bạn, nói chuyên cũng không cần như vậy, tôi thấy ai cũng là người Trung Quốc, vì vậy không so đo với cậu, như vậy không có nghĩa là tôi sợ cậu. Tôi nói cho cậu biết Phó Đông Hào tôi dù là ở trong nước hay nước ngoài cũng chưa từng sợ người nào.
- Này, cô có tố chất thế nào? Đừng nghĩ tôi không biết, ngực cô do bơm vào mà ra, còn nói đến tố chất cái gì?
Hạ Thiên có chút khó chịu, người phụ nữ kia đã xấu lại xa, dám nói hắn tố chất kém, cô ta mới tố chất kém, thân thể tố chất kém.
- Anh...Anh nói bậy bạ.
Trương Gia Lệ lập tức nổi giận đỏ mặt tía tai.
- Này anh bạn, lời này của cậu cũng quá mức rồi.
Phó Đông Hào cuối cùng cũng nổi giận:
- Tôi hy vọng cậu xin lỗi vợ tôi.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên mắng một câu rồi xoay người chuẩn bị bỏ đi, nơi này quá chán, golf quá chán, đánh golf cũng chẳng hay ho gì.
- Là đàn ông nói lời không dám chịu, không muốn xin lỗi thì đánh một ván, nếu không có bản lĩnh thì đừng mạnh miệng.
Âm thanh lạnh lùng của Phó Đông Hào từ phía sau truyền đến.
- À, anh muốn chơi với tôi sao?
Hạ Thiên buồn bực hỏi.
- Không phải cậu nói chơi golf đơn giản sao? Nếu thắng thì tôi nhận tội, nếu cậu thua thì phải xin lỗi hôn thê của tôi.
Phó Đông Hào lạnh lùng nói, có lẽ vì phong thái nhân sĩ nên hắn vẫn chưa phát hỏa.
- À, vậy thì chơi, dù sao cũng đang nhàm chán, để cho anh biết thế nào là lợi hại.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng tôi không có hứng đánh quá lâu, chỉ một ván mà thôi.
- Không có vấn đề, ai đánh được một quả vào lỗ thì thắng.
Phó Đông Hào tin tưởng mười phần, vừa rồi hắn đã nghe và phát hiện tiểu tử này căn bản chưa từng chơi golf, với trình độ của hắn thì hoàn toàn có thể thắng một người chưa từng chơi golf dễ như trở bàn tay.
- Nhanh lên, tôi còn bận nhiều việc.
Hạ Thiên thúc giục mất kiên nhẫn.
Ôn Sĩ Luân không nói gì, Hạ Thiên ăn cơm đắc tội với người, đi chơi cũng đắc tội với người, năng lực gây chuyện thật sự quá mạnh mẽ.
Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, trình độ của Phó Đông Hào là không sai, ba gậy vào lỗ, một Birdie*.
(*: Một birdie là số điểm ghi được khi đưa được banh vào lỗ mà chỉ phải thực hiện số lần đánh của một tay chơi gôn chuyên nghiệp hạng trung bình.)
- Đông Hào, đánh rất tốt.
Trương Gia Lệ ở bên kia dùng giọng trong trẻo nói.
Phó Đông Hào thật sự hưng phấn, hắn nhìn Hạ Thiên:
- Chỉ cần cậu cũng đánh được một Birdie, tôi coi như thắng.
- Birdie?
Hạ Thiên lầm bầm, khó khăn hình như quá lớn, nơi đây làm gì có chim để đánh**?
(**: Birdie là "tiểu điểu cầu", Hạ Thiên không hiểu là gì và nghĩ là đánh bóng vào chim.)
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng có ý nghĩ, hắn vung gậy, quả cầu màu trắng tạo nên một đường cong duyên dáng, đánh trúng đũng quần của Phó Đông Hào.
- Á.
Phó Đông Hào lập tức hét thảm, hai tay bụm lấy hạ bộ, hắn té xuống đất quay cuồng.
- Ngu ngốc, anh đánh chim rất tốt chứ?
Hạ Thiên có vẻ rất đắc ý.
Ôn Sĩ Luân hoàn toàn choáng váng, hắn tưởng rằng đây là vô tình, nào ngờ Hạ Thiên nói ra như vậy, là cố ý sao? Hắn nghĩ Birdie là dùng bóng đánh vào chim người khác à?
- Mày...Mày...
Phó Đông Hào đau đến mức bất tỉnh, hắn nói hai chữ rồi không thể tiếp tục. Hạ Thiên thì tiện tay quăng gậy golf xoay người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.