Chương 893: Cô sẽ thua.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Kiều Phượng Nhi lập tức buồn bực, nàng không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên rồi thở phì phò nói:
- Tôi sẽ không thua.
- Dù sao cô cũng sẽ thua.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn biến mất, xem ra đi chỉ đạo Tôn Hinh Hinh luyện võ.
- Không được, lần này mình nhất định không thua.
Kiều Phượng Nhi cắn rằng, bộ dạng thề thốt.
Kiều Hoàng Nhi dùng ánh mắt có chút đồng tình nhìn Kiều Phượng Nhi, nàng sinh ra cảm giác Kiều Phượng Nhi tám phần sẽ thua, vì nàng phát hiện Hạ Thiên rất tự tin. Hạ Thiên là một người lợi hại, hắn có lòng tin thì sẽ nắm chắc.
Khu dân cư Kim Thái.
Vân Thanh nhấn chuông cửa, cửa phòng mở ra.
- Chị!
Một cô gái nhào đến.
- Mẹ!
Mọt cô bé phóng đến.
- Chị, em muốn cho chị biết một tin tốt.
Một cô bé hưng phấn nói.
- Mẹ, con cũng muốn cho mẹ biết một tin tức tốt.
Một cô bé khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau.
Sau đó hai cô bé bắt đầu tranh luận.
- Tôi nói trước.
- Tôi nói trước.
- Tôi là dì của cô, tôi phải nói trước.
- Cô lớn hơn tôi, cô phải nhường tôi.
- Không được, cô phải nghe tôi.
- Không nghe, tôi chỉ nghe lời mẹ.
- Chúng ta oẳn tù tì...
- Chơi thì chơi...Đá, kéo, bao, giếng...A, tôi thắng!
- Chị, anh rể đã quay lại.
- Cô...Cô xấu lắm, sao lại giành nói trước? Tôi thắng, tôi phải nói chứ?
- Ai bảo cô ngốc...
...
Khi thấy hai cô bé làm ầm lên thì Vân Thanh cảm thấy đau đầu, sau đó nàng không nhịn được phải hét lên:
- Ngừng, tất cả ngừng lại.
Trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, hai cô gái không còn náo loạn, bộ dạng có vẻ rất ngoan.
Hai cô gái này không phải là ai khác, chính là Thạch Thuần chín tuổi em gái của Vân Thanh, một là Vân Tiểu Đông năm tuổi, hai cô bé này làm loạn cả ngày, làm Vân Thanh rất đau đầu.
- Được rồi, Tiểu Đông, con nói đi, có tin gì tốt?
Vân Thanh mở miệng hỏi.
- Là chú xấu xa đã quay về.
Vân Tiểu Đông mở miệng nói.
- Đúng vậy, anh rể đã quay về.
Thạch Thuần ở bên cạnh cũng nói một câu.
Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu, hai cô bé nói có tin tốt, thì ra chỉ là một chuyện, chú xấu xa trong miệng Vân Tiểu Đông và anh rể trong miệng Thạch Thuần chỉ là một người.
Nhưng sắc lang kia quay về thật sao?
Trong đầu Vân Thanh không khỏi xuất hiện hình bóng của Hạ Thiên, hơn nữa những hình ảnh nóng bỏng của cả hai cũng không ngừng hiện lên. Ban đầu ở huyện Mộc Dương hai người liên tục ở cùng nhau, nàng cũng từ một người phụ nữ ba mươi trở thành phụ nữ chân chính, cùng hắn vượt qua một khoảng thời gian có thể nói là hoang đường.
Nhưng sau đó Thạch Trường Canh phát sinh biến cố, Vân Thanh quay về Giang Hải, dù Hạ Thiên cùng đi về nhưng sau đó bọn họ chưa ở cùng nhau. Hạ Thiên không biết vì sao lại xuất ngoại hơn một tháng, những ngày qua Vân Thanh cảm thấy có cảm giác vắng vẻ. Trước đó hai người quấn lấy nhau như sam, bây giờ cả tháng không có tin tức gì, tất nhiên tương phản là quá lớn, làm nàng không thích ứng.
Nhưng Vân Thanh dù có chút thất lạc thì cũng khôgn quá quan tâm, nàng trước nay có thói quen độc thân, lần này cũng nhanh chóng tạo nên thói quen không có Hạ Thiên. Nhưng đúng lúc này nàng lại nghe nói về Hạ Thiên, trong lòng không khỏi có chút rung động.
- Sao lại biết cậu ấy quay về?
Vân Thanh kỳ quái hỏi, nàng còn chưa nhận được tin, vì sao hai nha đầu này lại biết.
- Chú Kiều nói cho chúng con biết.
Vân Tiểu Đông mở miệng nói.
Lúc này một tên vệ sĩ mở miệng:
- Vân tiểu thư, Hạ tiên sinh thật sự đã quay lại.
Tên vệ sĩ này chính là chú Kiều trong miệng Vân Tiểu Đông, là Kiều Lượng, nhưng không phải người Kiều gia, chỉ là vệ sĩ thủ hạ của Kiều Đông Hải, bây giờ được phái ra bảo vệ Vân Thanh.
- Chị Thanh, nếu anh rể đã quay lại, chị có muốn điện thoại cho anh ấy không?
Lúc này có một người mở miệng nói, người này là Vân Tú Mai, trước nay nàng luôn ở cùng Vân Thanh để chăm sóc Thạch Thuần, mặt khác cũng chờ tin tức của chồng là Thạch Tiểu Hổ. Tuy nàng biết bây giờ Thạch Tiểu Hổ đang bị giam giữ ở huyện Mộc Dương, nhưng nàng cũng biết, nếu muốn Thạch Tiểu Hổ không có việc gì thì Thạch Trường Canh phải không sao. Nhưng bây giờ Thạch Trường Canh đang bị giữ lại ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, đã hơn một tháng rồi.
- Đúng vậy, chị, mau để anh rể cứu cha ra.
Thạch Thuần cũng nói, nàng luôn nhớ đến vấn đề này.
Vân Thanh cũng không khỏi có chút chần chừ, nàng thật ra vẫn luôn do dự về sự kiện này. Trước đó khi còn ở huyện Mộc Dương thì nàng cho rằng Thạch Trường Canh không làm gì xấu, chẳng qua bị người ta hãm hại, vì vậy nàng có hy vọng bức thiết để Hạ Thiên cứu Thạch Trường Canh ra ngoài.
Nhưng bây giờ Vân Thanh đã điều tra được một chuyện, nàng biết Thạch Trường Canh không giống như những gì mình tưởng. Một tháng trước đó Kiều Tiểu Kiều cũng đã điện thoại cho nàng, đã trò chuyện về vấn đề này.
Lúc đó Kiều Tiểu Kiều có hỏi Vân Thanh, có phải nhất định cứu Thạch Trường Canh ra hay không, dù là dùng thủ đoạn phi pháp hay hợp pháp. Vân Thanh suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng nàng nói với Kiều Tiểu Kiều, hy vọng có thể cứu Thạch Trường Canh ra bằng thủ đoạn hợp pháp. Nói cách khác, nếu Thạch Trường Canh thật sự đã cung khai, hay thật sự vì tra tấn mà khai ra một chuyện xấu cực kỳ xác thực, như vậy nàng cũng lực bất tòng tâm, đến lúc đó nàng cũng chỉ cố gắng để Thạch Trường Canh bị phán tội giảm xuống vài năm màt thôi.
Nhưng sự việc bây giờ phát triển ngoài dự đoán của Vân Thanh, đã hơn một tháng trôi qua, Thạch Trường Canh không cung khai, ủy ban kỷ luật cũng không tìm được chứng cứ xác thực, vì vậy mà thời gian cứ kéo dài ra. Điều này làm cho Vân Thanh cảm thấy bất mãn với ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, nếu có chứng cứ thì đưa Thạch Trường Canh sang tư pháp, nếu không có chứng cứ thì nên thả người, không thể nào giam giữ mãi như vậy. Cũng vì vấn đề này mà những ngày qua nàng liên tục chạy qua chạy lại.
Vân Thanh cũng không xác định có nên để Hạ Thiên hỗ trợ hay không, thực tế những ngày gần đây nàng còn không tìm sự hỗ trợ của Kiều Tiểu Kiều, chủ yếu là tự mình đến hỏi thăm tình huống ủy ban kỷ luật. Đáng tiếc là nàng chỉ là một luật sư, người ta căn bản không quan tâm đến nàng, nếu chẳng phải nàng xinh đẹp thì sợ rằng rất khó để tiến vào ủy ban kỷ luật, tóm lại nàng không chút thành công, đến bây giờ nàng vẫn không thể làm được gì cho Thạch Trường Canh.
Vân Thanh suy tư một lát và quyết định điện thoại cho Hạ Thiên, nàng thật sự muốn gặp mặt Thạch Trường Canh một lần, có vài chuyện về mẹ nàng, lúc này nàng cần hỏi cho rõ.
Vân Thanh vừa lấy điện thoại ra thì chuông đã đổ, nàng nhìn dãy số mà không khỏi nhíu mày, là một dãy số lạ, cũng không phải là Hạ Thiên điện thoại đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.