Chương 358: Côn đồ trường học.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
Hạ Thiên dừng bước quay lại nhìn Vương Tiểu Nha, bộ dạng rất buồn bực:
- Sao anh phải đưa em ra?
- Em là bạn gái của anh.
Vương Tiểu Nha vội vàng nói:
- Sao anh có thể bỏ mặc bạn gái như vậy được? Anh không biết chịu trách nhiệm biết không? Đàn ông không biết chịu trách nhiệm thì không tốt.
- Gần đây anh thường rất chịu trách nhiệm, nhưng em không phải là bạn gái anh, vì vậy anh không cần chịu trách nhiệm.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Hu hu... ....
Vương Tiểu Nha bệt miệng khóc lớn, nàng khóc rất thương tâm, khóc đến mức Hạ Thiên sững sờ. Hắn không phải đã nói chẳng cần nàng làm bạn gái à? Sao lại khóc lóc khoa trương như vậy?
- Đàn ông cũng đừng nên quá quyến rũ.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Đẹp trai như mình, không ngờ lại để cho người đẹp khóc sướt mướt muốn làm vợ.
Vương Tiểu Nha đang khóc đến mức cực kỳ thương tâm nghe được lời nói của Hạ Thiên mà không khỏi ứ hơi, hầu như thiếu chút nữa đã sặc chết, người này đúng là cực phẩm.
- Hu hu... ....
Vương Tiểu Nha có hơi ngừng lại, sau đó còn khóc lớn hơn:
- Đồ khốn kiếp...Bội tình bạc nghĩa...Không chịu trách nhiệm... ....
Đúng lúc này cũng có không người đi ra khỏi cổng trường Giang Đại Phụ, nếu không sợ rằng Hạ Thiên sẽ bị công phẫn. Người này dám bội tình bạc nghĩa với một cô gái siêu cấp đáng yêu như vậy, đúng là nên bị trời đánh tan xác.
Khi thấy Vương Tiểu Nha càng khóc càng thương tâm thì Hạ Thiên lại mở miệng:
- Này, thấy em muốn làm vợ anh đến mức độ như vạya, anh cho em cơ hội. Anh hỏi em một vấn đề, nếu em trả lời làm thỏa mãn, anh sẽ nhận em làm vợ.
Vương Tiểu Nha nghe thấy như vậy thì ngừng khóc, sau đó nàng dùng hai tay lau mặt, nước mắt đã được sau sạch, ngay sau đó bộ dạng không giống như vừa khóc xong.
- Vấn đề gì, anh hỏi nhanh lên.
Vương Tiểu Nha có chút vội vàng.
- Anh đẹp trai không?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Đẹp, quá đẹp, đẹp trai vô đối thiên hạ không có đối thủ.
Vương Tiểu Nha trả lời không chút do dự.
Hạ Thiên rất thỏa mãn, sau đó hắn lại hỏi:
- Anh quê mùa sao?
- Sao anh lại quê mùa? Anh đặc biệt mô đen, cực kỳ mô đen, anh là người mô đen vô đối thiên hạ.
Vương Tiểu Nha vẫn trả lời không chút do dự.
Hạ Thiên càng thêm hài lòng, hắn khẽ gật đầu:
- Được rồi, nể mặt em sùng bái anh, anh sẽ miễn cưỡng thu em làm vợ. Nhưng anh phải nói trước, nếu em không trở thành đại mỹ nữ, anh sẽ trả hàng.
- Em còn quá nhỏ, em nhỏ nên không làm vợ anh, chỉ có thể làm bạn gái.
Vương Tiểu Nha chớp cặp mắt đẹp nói:
- Đợi khi em lớn lên sẽ làm vợ anh.
- Cũng đúng, làm bạn gái thì là bạn gái.
Hạ Thiên cũng không quan tâm.
- Bây giờ em là bạn gái của anh, anh nên đưa em ra chứ?
Vương Tiểu Nha vội vàng nói.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn đi đến trước mặt Vương Tiểu Nha rồi vươn tay bế nàng lên, thân thể của nàng rất mềm mại, ôm rất thoải mái.
Vương Tiểu Nha còn chưa thấy Hạ Thiên dùng sức thì thân thể chợt nhẹ bẫng, sau đó nàng phát hiện hai chân của mình đã được rút ra.
- Ủa, đây là chỗ em vừa đứng sao?
Vương Tiểu Nha cúi đầu nhìn, nàng thấy hai dấu chân rất sâu, vì vậy không khỏi kêu lên có chút khoa trương.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn vẫn ôm Vương Tiểu Nha mà không buông ra.
- Ôi, đúng là quá tuyệt, em muốn thử một lần nữa.
Vương Tiểu Nha nói với vẻ mặt hưng phấn:
- Anh mau giúp em, em muốn in ra hai dấu chân.
Hạ Thiên là người đàn ông yêu thương vợ, tuy Vương Tiểu Nha chỉ là bạn gái mà không phải vợ, nhưng sau này có hơn phân nửa khả năng sẽ là vợ hắn. Vì vậy lúc này hắn nhanh chóng thỏa mãn ước nguyện của Vương Tiểu Nha, hắn ấn nàng xuống rồi lại rút lên, trên mặt đất lại có hai dấu chân.
- Này, rất vui, em còn muốn... ....
Vương Tiểu Nha khơi gợi niềm hào hứng, nàng tiếp tục quấn lấy Hạ Thiên ở trò này. Kết quả là chỉ trong một khoảng thời gian, Vương Tiểu Nha được Hạ Thiên trợ giúp đã in ra vô số dấu chân trước cổng trường Giang Đại Phụ, những dấu chân này còn hợp lại thành vài chữ lớn: "Vương Tiểu Nha siêu cấp mỹ nữ!"
Vương Tiểu Nha nhìn những dòng chữ này mà cực kỳ vui sướng, nàng ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên rồi nói:
- Hạ Thiên ca ca, anh đúng là đẹp trai, lợi hại, em sùng bái anh.
Hạ Thiên lại rất lạnh nhạt với vấn đề này, hắn đã có thói quen được mọi người sùng bái, mà sùng bái chỉ là bình thường, không sùng bái mới là bất bình thường. Vương Tiểu Nha thân là bạn gái của hắn, tương lai là vợ, tất nhiên nàng là người bình thường, vì vậy sùng bái hắn là điều đương nhiên.
- Này, tiểu tử, buông bạn gái của tao ra.
Đúng lúc này một âm thanh kiêu ngạo vang lên.
Hạ Thiên quay đầu, hắn nhìn thấy năm tên nhóc mười ba tuổi đang đi về phía bên này. Năm người đều mặc một kiểu tây trang, đúng là đồng phục trường Giang Đại Phụ, rõ ràng đám nam sinh này là học sinh trường Giang Đại Phụ .
- Cái gì, nhìn cái gì mày? Tao nói mày, mau buông móng vuốt bẩn thỉu ra, đừng đụng vào bạn gái tao.
Một giọng nam sinh vang lên, nghe âm thanh thì Hạ Thiên có thể đoán được, người vừa mở miệng là một trong nhóm nam sinh.
Tên nam sinh này có vẻ mặt ngây thơ nhưng cứ ra vẻ già lão, hai tay đút vào túi quần, miệng còn ngậm một cây tăm, rất có khí chất côn đồ trên ti vi. Mà tên nam sinh cũng phát dục khá mạnh, cao một mét sáu, dáng người chắc nịch. Đám nam sinh đi theo phía sau thì nhỏ con hơn một chút nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiêu ngạo, nhìn thế nào cũng thấy không giống học sinh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên nam sinh, hắn hỏi:
- Chú em nói ai ngốc vậy?
Tên nam sinh còn chưa mở miệng thì Vương Tiểu Nha đã kéo áo Hạ Thiên khẽ nói:
- Hạ Thiên ca ca, đây chính là tên ngốc muốn cướp bạn gái của anh, hắn tên là Uông Tiểu Long, tự xưng là bang chủ Long bang, là hắn ép em làm bạn gái.
Hạ Thiên cuối cùng đã hiểu, thì ra Vương Tiểu Nha bị người ta ép làm bạn gái, vì vậy mới điện thoại cho hắn đến hỗ trợ.
- Này, chú em, anh bình thường không ăn hiếp trẻ nít, vì vậy anh cho chú một cơ hội, chú lập tức cút đi, nếu không anh sẽ cho ăn đòn.
Hạ Thiên nói với Uông Tiểu Long, hắn quả thật không muốn ức hiếp trẻ con, nhưng nếu trẻ con muốn cướp bạn gái của hắn, như vậy rõ ràng phải ức hiếp.
Uông Tiểu Long nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn cười lên ha hả. Khi hắn cất tiếng cười thì đám nam sinh phía sau cũng cười lớn, lúc này năm người đều cười, bộ dạng vui hơn trúng xổ số.
- Này, đám nhóc, các chú có biết mình rất ồn ào không? Nếu tiếp tục cười, anh sẽ cho các chú câm lặng bây giờ.
Hạ Thiên khó chịu nói một câu.
Uông Tiểu Long cuối cùng cũng ngừng cười, hắn dừng lại thì bốn tên đàn em cũng thôi không cười.
- Vương Tiểu Nha, cô tìm đâu ra mặt hàng này vậy? Đúng là quá mức tức cười.
Uông Tiểu Long mở miệng nói, nhưng hắn không nói với Hạ Thiên, người được hỏi là Vương Tiểu Nha.
- Uông Tiểu Long, đừng si tâm vọng tưởng, đây là Hạ Thiên ca ca, cũng là bạn trai của tôi, tôi cảnh cáo anh, Hạ Thiên ca ca rất lợi hại, nếu còn tiếp tục quấy rầy tôi, Hạ Thiên ca ca sẽ đánh cho các người một trận.
Vương Tiểu Nha ngẩng đầu lên, nàng ưỡn bộ ngực nhỏ có vẻ rất kiêu ngạo, nàng quát lên với Uông Tiểu Long.
- Bạn trai?
Uông Tiểu Long lại dời mắt về phía Hạ Thiên, sau đó hắn đi một vòng quan người Hạ Thiên, cuối cùng dừng lại trước mặt Hạ Thiên và phất tay nói:
- Được lắm, tiểu tử, mày có thể cút đi, bây giờ Vương Tiểu Nha là của tao.
Hạ Thiên tung một đá lên người Uông Tiểu Long, tên này không kêu lên tiếng nào mà ngã xuống.
- Chú bé, tuy anh không thích ức hiếp trẻ con, nhưng chú cần phải ăn đòn mới sáng mắt ra.
Hạ Thiên nói không chút hứng thú.
- Hừ, dám đánh Long ca sao?
- Lên, đập chết nó.
Bốn tên thủ hạ của Uông Tiểu Long phóng lên, Hạ Thiên liên tục nhấc chân đạp vài cái, bốn tiếng rên vang lên, bốn chú nhóc ngã xuống.
- Ha ha, Hạ Thiên ca ca quá tuyệt.
Vương Tiểu Nha ở bên cạnh vỗ tay hoan hô:
- Uông Tiểu Long, đúng là quá si tâm, tôi cảnh cáo anh, tôi đã nói Hạ Thiên ca ca rất lợi hại, bây giờ biết chưa? Biết thì cút, lần sau đừng đến làm phiền tôi, tôi là hoa đã có chủ.
Uông Tiểu Long bò lên, hắn phủi bụi trên người, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ dạng rõ ràng không tức giận:
- Rất tốt, dám đánh tao, biết tao bao nhiêu tuổi rồi không?
- Chú em bao nhiêu tuổi có liên quan gì đến anh, dám cướp "ghẹ" của anh, chú ba tuổi anh cũng vã cho sái hàm.
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Tao nói cho mày biết, tháng trước tao mới tròn mười ba tuổi.
Uông Tiểu Long chậm rãi nói.
- Chú em, anh không có hứng xem chú bao nhiêu tuổi, chú cút đi cho anh.
Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn, hắn cũng không có tâm tình chơi đùa với đám nhóc con này.
- Chưa vào quan tài chưa đổ lệ.
Uông Tiểu Long lắc đầu:
- Biết mười ba tuổi có ý nghĩa gì không? Tao mới mười ba tuổi, dù giết người phóng hỏa hay chơi gái cũng sẽ không phạm tội, tao có thể dùng dao chém chết mày, sau đó cũng không có việc gì. Còn mày, dù đánh tao nhẹ tay thì cha tao sẽ tố cáo cho táng gia bại sản. Đúng rồi, nói cho mày biết, cha tao là luật sư nổi tiếng nhât thành phố Giang Hải.
- Hạ Thiên ca ca, tên này nói có thật không? Mười ba tuổi giết người sẽ không sao à?
Vương Tiểu Nha kéo áo Hạ Thiên rồi khẽ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.