Chương 463: Đánh mày thành tổ ong vò vẽ.
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
Lúc này mục tiêu đã biến mất, đám người cầm súng có chút sững sờ. Nhưng một lúc sau bọn họ hầu như cảm thấy tay nhẹ bẫng, khoảnh khắc sau đã phát hiện súng trên tay không cánh mà bay.
Lý Minh Quang lại liên tục kêu gào thảm thiết, sau đó mọi người chợt phát hiện Lý Minh Quang bị ném xuống đất, hơn nữa còn có hàng loạt khẩu súng bị người ta ném lên người. Một lúc sau trên người Lý Minh Quang đã được chất đầy súng.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra mục tiêu đã xuất hiện, Hạ Thiên đã xuất hiện ở vị trí vừa rồi, nhưng khoảnh khắc này trên tay hắn lại có một khẩu súng, họng súng chĩa vào Tống Vệ Quốc.
- Trước tiên tao cho mày thành tổ ong vò vẽ rồi nói sau.
Hạ Thiên nói một câu bất mãn với Tống Vệ Quốc, sau đó tiếng súng đã vang lên.
- Đùng, đùng, đùng... ....
Hạ Thiên bắn súng có vẻ rất thuận tay.
Vẻ mặt Tống Vệ Quốc chợt biến đổi, một giây sau hắn cũng biến mất trước mặt mọi người như Hạ Thiên lúc vừa rồi.
- Ủa!
Hạ Thiên có chút kinh ngạc, trong mắt hắn thì Tống Vệ Quốc cũng không biến mất, nhưng thân pháp của tên kia khá nhanh, hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn. Điều làm hắn cảm thấy nghi hoặc chính là Tống Vệ Quốc cũng tinh thông một loại bộ pháp, tuy bộ pháp này khác biệt với Phiêu Miểu Bộ của hắn, nhưng hai người lại cùng đưa ra một kết quả giống nhau đến kỳ diệu.
- Bản lĩnh khá tốt, còn mạnh hơn cả đám Lý gia ngu ngốc.
Hạ Thiên chợt tán dương một câu, điều này cũng là sự thật, thực lực thật sự của Tống Vệ Quốc quả thật mạnh hơn khá nhiều so với Lý Minh Quang.
Tuy Hạ Thiên thật sự tán dương Tống Vệ Quốc nhưng động tác tay lại chẳng dừng lại, hắn vừa nổ súng vừa dùng chân hất một khẩu súng ở dưới đất lên. Một khẩu súng phóng lên tay, sau đó hắn bắt đầu dùng hai súng xả đạn ở những góc độ cực kỳ quỷ dị. Nhìn thì có vẻ không có mục tiêu, nhưng thực tế thì hơn mười viên đạn lại phóng ra tạo thành một mảng lưới thiên la địa võng bao quanh Tống Vệ Quốc, điều này làm cho Tống Vệ Quốc không thể tránh né.
- Á!
Tống Vệ Quốc đột nhiên kêu lớn một tiếng, ngay sau đó hắn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lúc này chân trái khẽ lệch, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, máu tươi từ chân ồ ồ phóng ra.
Hạ Thiên dùng cả hai súng nhưng đáng tiếc là Tống Vệ Quốc né tránh khá tốt, vì vậy chỉ trúng một viên đạn nơi chân.
- Đã bắn xong, mày đúng là khá giỏi, vì vậy tạm thời anh không cho mày thành tổ ong.
hạ thiên thuận miệng nói, sau đó thuận tay ném súng ra một bên, cuối cùng thầm nói một câu:
- Kỹ thật bắn súng của mình vẫn là lợi hại, xem ra Tam sư phụ cũng thua mình.
- Mày đừng quá kiêu ngạo... ....
Một tên đàn ông đen đúa ở bên cạnh Tống Vệ Quốc chợt nổi giận gầm lên, ngay sau đó hắn phóng về phía Hạ Thiên, nhưng khi còn chưa tiếp cận Hạ Thiên thì đã kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
- Ngu ngốc, mày nghĩ rằng tao không dám nổ súng nữa sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên đen đúa nằm trên mặt đất, lúc này trên tay hắn lại có thêm một khẩu súng.
Đám người khác dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, ai cũng muốn động nhưng khi đảo mắt nhìn qua Tống Vệ Quốc và tên đen đúa trên mặt đất, ai cũng không dám hành động, dù sao trên tay Hạ Thiên cũng còn súng.
- Tất cả không nên ra tay.
Tống Vệ Quốc thầm nói một câu, sau đó hắn đứng lên nhìn Hạ Thiên:
- Rốt cuộc mày muốn thế nào?
- Sao ngu vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Vệ Quốc:
- Tao đã sớm nói rồi, chúng mày đừng làm phiền tao, tao còn có việc cần phải làm.
Hạ Thiên không cho Tống Vệ Quốc cơ hội nói chuyện, hắn tiến lên đá văng súng ống trên người Lý Minh Quang, sau đó đá lên người tên này. Lần này Lý Minh Quang khá cứng, hắn cắn răng không nói lời nào.
- Thằng ngu, không nói vợ tao ở đâu sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lý Minh Quang, hắn có chút căm tức, tên ngu ngốc này nhẫn nhịn khá tốt, năm xưa thành viên của Ám Ảnh Đoàn còn chẳng được như vậy, chẳng lẽ tên ngu ngốc này chính là nhẫn giả thần quy trong truyền thuyết?
- Hạ Thiên, tao...Tao đã nói rồi, mày chết sẽ biết Mộc Hàm ở nơi nào... ....
Lý Minh Quang dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong mắt lộ ra cái nhìn cừu hận. Trước đó hắn thật sự đánh giá cao chính mình, vì vậy căn bản không vạch kế hoạch rõ ràng mà cứng nhắc đến liều mạng với Hạ Thiên, kết quả là rơi vào thế hạ phong.
- Đùng!
Hạ Thiên bắn một phát đạn vào chân Lý Minh Quang.
- Á... ....
Lúc này Lý Minh Quang đã không còn nhịn được, hắn phát ra tiếng gào thảm thiết, hơn nữa còn liên tục một lúc lâu không ngừng.
- Thằng ngu, mày không nói sao? Tao sẽ chậm rãi đánh mày thành tổ ong.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lý Minh Quang, tên đáng chết này dám bắt vợ hắn, đúng là tự tìm đường chết.
- Hạ Thiên, mày... ....
Một lúc sau Lý Minh Quang ngừng kêu thảm thiết, gương mặt hắn tái nhợt, quần áo trên ngừoi đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tren đùi cũng ướt sũng máu.
- Đùng!
Hạ Thiên tiếp tục ra tay, hắn vẫn bắn vào đùi Lý Minh Quang, nhưng lần này là chân còn lại.
Đám người chung quanh cảm thấy lạnh người, tên này quá hung ác, nổ súng bắn người mà chẳng chớp mắt, bọn họ tin tên này giết người sẽ không chớp mắt.
- Thằng ngu, sau mỗi mười giây tao sẽ nổ súng, đến lúc mày tình nguyện nói vợ tao ở đâu mới thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn bắt đầu đếm:
- Một... ....
- Mười... ....
Hạ Thiên nhanh chóng đếm đến mười, sau đó tiếng súng lại vang lên:
- Đùng... ....
Khi thấy trên đùi Lý Minh Quang chảy đầy máu tươi, Hạ Thiên cầm lấy ngân châm, hắn nhanh chóng đâm hai cái lên người đối phương, giúp cầm máu.
- Nếu tao không muốn cho mày chết thì sẽ không chết, dù trở thành tổ ong cũng không chết.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Minh Quang, sau đó lại tiếp tục đếm:
- ...Chín, mười... ....
- Đùng!
Hạ Thiên lại nổ súng không chút do dự, lúc này mục tiêu là tay của Lý Minh Quang. Sau đó hắn tiếp tục hảo tâm giúp Lý Minh Quang cầm máu.
Đám người chung quanh cũng sắp tan vỡ, người này đúng là không hung ác bình thường, là cao thủ bức cung, cùng hung cực ác.
- Dừng tay, Hạ Thiên, mày mau dừng tay.
Trương Tiểu Niên cuối cùng cũng không nhịn được:
- Đội trưởng căn bản không biết Mộc Hàm ở đâu, mày hỏi cũng vô dụng.
- À, vậy mày biết vợ tao ở đâu sao?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Trương Tiểu Niên.
- Tôi không biết, nhưng... ....
Trương Tiểu Niên trả lời, đáng tiếc hắn còn chưa nói xong thì đã nghe một tiếng súng, sau đó cảm thấy đùi đau đớn. Trương Tiểu Niên đáng thương bị té gãy chân, bây giờ lại trúng một đạn.
- Không biết thì đừng làm phiền tao.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trương Tiểu Niên, bây giờ hắn còn chưa tìm ra vợ mình, vì vậy tâm tình không được tốt cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.