Chương 967: Đầu đau nhức, bàn chân chảy mủ.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
- Tiểu bại hoại, đám người này quá xấu.
Liễu Mộng rất tức giận:
- Rõ ràng để cho lưu manh ức hiếp chị, còn muốn quay phim chụp ảnh, dù muốn thì cũng chỉ có tiểu bại hoại được làm, chị phải đánh bọn họ.
Liễu Mộng rất tức giận, hậu quả tất nhiên là rất nghiêm trọng, vì vậy mà nàng vừa nói xong đã bắt đầu ra tay. Hai tên đàn ông bị Liễu Mộng đánh ngã, sau đó bị nàng giẫm đạp điên cuồng, hai tên liên tục kêu thảm.
- Dừng tay, các người làm gì? Tôi báo cảnh sát.
Tưởng Hiểu Di ở bên cạnh quát lớn, sau đó nàng lấy điện thoại ra, bộ dạng có thể gọi đi bất cứ lúc nào.
- Này, hai tên ngốc này là vệ sĩ của cô sao?
Hạ Thiên lúc này trừng mắt nhìn Tưởng Hiểu Di:
- Bọn họ muốn hại vợ tôi, có phải cô bắt bọn họ phải làm?
- Không...Chuyện này không liên quan đến tôi, cậu...Cậu mau bảo cô ta dừng tay, nếu không tôi báo cảnh sát.
Tưởng Hiểu Di cầm điện thoại nhưng không gọi đi.
- Chị Mộng, đừng đánh nữa, để tôi hỏi tên ngu ngốc này vài chuyện.
Hạ Thiên không quan tâm đến Tưởng Hiểu Di, hắn nói với Liễu Mộng.
- À, được.
Liễu Mộng cuối cùng cũng dừng tay, Hạ Thiên thì dùng hai tay nhấc hai tên vệ sĩ lên, hắn phóng lên cầu, sau đó đưa hai tên lơ lửng ngoài khoảng không.
- Này, hai đứa ngu ngốc, mau nói ra, ai sai các chú đối phó vợ anh?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Chính...Chính chúng tôi làm, không liên quan đến người khác...
Một vệ sĩ mở miệng nói.
Hạ Thiên khẽ buông tay, tên này lập tức rơi xuống, một lát sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đối phương.
- Này, thằng ngu, tuy cầu không cao nhưng nếu đầu chạm đất đầu tiên thì sẽ chết, chú xem, tên ngốc kia đã chết, chú có muốn theo hắn không?
Hạ Thiên nói với tên đàn ông mặc tây trang còn lại.
- Không...Không...Đại ca...Anh...Anh tha cho em...Em...Em chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi...
Người này đầu tiên thấy người ta nhấc xe ném ra khỏi cầu, sau đó bị đánh một trận, cực kỳ thê thảm. Sau đó hắn thấy đồng bạn của mình bị ném ra khỏi cầu, giống như đã chết, vì vậy mà bị dọa cho vỡ mật, bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Nói mau, chú phụng mệnh ai?
Hạ Thiên mất kiên nhẫn.
- Chính...Chính là Tưởng tiểu thư, cô ta...Cô ta nói vị Liễu tiểu thư kia cướp vị trí nhân vật chính, vì vậy phải dạy cho một bài học...
Tên đàn ông tây trang dùng giọng nơm nớp lo sợ nói.
- À, chính là Tưởng Hiểu Di ngu ngốc dưới cầu sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, chính là cô ta.
Tên đàn ông trả lời.
- À, vậy chú đi tìm chết được rồi.
Hạ Thiên buông tay, tên đàn ông rơi xuống.
Hạ Thiên lại nhảy xuống, hắn hiện ra bên cạnh Liễu Mộng.
- Chị Mộng, chính là người này muốn hại chị, nói rằng chị cướp vị trí nhân vật chính, chúng ta trực tiếp xử lý cô ta được không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Này, cô bị bệnh sao? Ai cướp vị trí nhân vật chính của cô?
Liễu Mộng trừn mắt nhìn Tưởng Hiểu Di:
- Hoắc Nham kia nói tôi làm nhân vật chính, tôi còn chưa đồng ý.
- Các người...Rốt cuộc các người là người hai quái vật?
Trong mắt Tưởng Hiểu Di lóe lên cái nhìn hoảng sợ, nàng tận mắt thấy Hạ Thiên nhảy lên nhảy xuống cầu, nếu không phải là quái vật thì sao có thể làm ra những chuyện khó tưởng như vậy?
- Cô mới là quái vật.
Liễu Mộng rất mất hứng:
- Tiểu bại hoại, người này rất xấu xa, chỉ vì một vị trí nhân vật chính mà muốn hại chị, đúng là loại đỉnh đầu đau nhức bàn chân chảy mủ, quá xấu, cậu giúp chị xử lý cô ta đi.
- Chị Mộng, hay là làm cho cô ta đầu đau nhức chân chảy mủ?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Hay, hay lắm.
Liễu Mộng vỗ bàn tay, bộ dạng rất vui.
Hạ Thiên lấy ngân châm ra, sau đó hắn nhanh chóng đâm vài châm lên người Tưởng Hiểu Di. Khi hắn định thu châm thì chợt có một ý nghĩ mới:
- Chị Mộng, cô ta còn nói chúng ta là quái vật, nếu không tôi biến cô ta thành quái vật, biến thàn một người quái dị.
- Được, chị thích như vậy, biến cô ta thành người quái dị đi.
Liễu Mộng rất vui vẻ:
- Tiểu bại hoại, cũng chỉ có cậu là tốt nhất.
Hạ Thiên nghe được lời khuyến khích của Liễu Mộng thì tiếp tục đâm vào châm lên người Tưởng Hiểu Di, sau đó hắn thu hồi ngân châm, bộ dạng có chút thỏa mãn:
- Này, Chị Mộng, lát nữa người quái dị sẽ cảm thấy đầu đau nhức chân chảy mủ, gương mặt cũng càng ngày càng xấu.
Liễu Mộng đưa cặp môi đỏ mọng đến hôn lên mặt Hạ Thiên, sau đó nàng chợt vui sướng:
- Tiểu bại hoại, chúng ta đi thôi, có rất nhiều người đang nhìn về phía bên này.
Nhiều người đến đây xem cũng là lẽ thường, hai người bọn họ ở đây náo loạn quá lâu, nếu không có ai đến xem mới là quái lạ.
- Được.
Hạ Thiên kéo Liễu Mộng nhảy dựng lên trên cầu, một giây sau biến mất trong mắt mọi người.
- Tiên nữ hiển linh.
- Đúng là tiên nữ.
- Đám người dưới cầu chắc chắn làm chuyện xấu và bị tiên nữ trừng phạt.
- Cầu tiên nữ phù hộ...
Vài phút sau đám cảnh sát đến cầu thì lấy được khẩu cung của quần chúng là tiên nữ hiển linh trừng phạt đám người xấu, điều này làm cho đám cảnh sát chợt ngẩn ngơ, có tiên nữ đến đây sao?
...
Ma nữ Liễu Mộng được người ta nhận lầm là tiên nữ, lúc này nàng đang nắm tay Hạ Thiên đi trên đường rất vui vẻ.
- Tiểu bại hoại, cậu thấy tôi có nên đóng phim không?
Liễu Mộng nũng nịu nói.
- Chị Mộng, chị thích thì cứ làm, không thích thì không cần làm.
Hạ Thiên trả lời.
Liễu Mộng cảm thấy khó khăn, nàng chu miệng nhỏ:
- Hình như người ta còn không biết có nên làm hay không, cũng không biết điện ảnh là thế nào, có vui không, nếu không vui thì không đi.
- Chị Mộng, vậy chị cứ đóng phim, nếu cảm thấy thú vị thì tiếp tục, không thì bỏ qua.
Hạ Thiên nhanh chóng đưa ra ý kiến.
- Đúng, sao chị không nghĩ ra nhỉ?
Liễu Mộng đứng lại, sau đó nàng hưng phấn hôn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, vẫn là cậu thông minh.
- Chị Mộng, tôi luôn thông minh nhất.
Hạ Thiên dõng dạc nói.
- Hì hì, chúng ta đi tìm hoắc nham, chị sẽ nói cho hắn biết, chị muốn đóng phim.
Liễu Mộng mở miệng nói.
- Chỉ cần điện thoại là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn không có hứng gặp tên Hoắc Nham kia.
- Chị không biết số điện thoại của hắn.
Liễu Mộng chớp cặp mắt đẹp.
- Tôi hỏi Đái Kim sẽ biết ngay.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi thì đã có người điện thoại đến trước.
Người điện thoại đến là Vân Thanh, Hạ Thiên thuận tay nhận máy:
- Chị Vân Thanh, có chuyện gì sao?
- Anh rể, anh rể, em là Thuần Thuần, không tốt rồi, chị đang đánh nhau với người ta, bọn họ rất đông.
Bên trong điện thoại không phải là âm thanh của Vân Thanh, là giọng nói trong trẻo của của Thạch Thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.