Chương 923: Đầu giống như nổ tung.
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2013
Con hẻm này cũng không rộng, hai bên đều là nhà dân tương đối cũ, vụ nổ mạnh làm cho nhà cửa hai bên đổ sụp xuống, tất nhiên hiện trường chỉ còn là một đống bề bộn.
- Ha ha ha ha...
Một người từ trong đống đổ nát bò ra, hắn vẫn cười điên cuồng, người này tất nhiên là Lý Minh Hiên, vụ nổ vừa rồi giống như không tạo nên bất kỳ thương tổn nào với hắn.
- Lãnh Băng Băng ơi là Lãnh Băng Băng, cô thật sự cho rằng Lý Minh Hiên ta sẽ bị Hạ Thiên dọa cho bỏ chạy sao? Tôi đã sớm nghĩ kỹ biện pháp đối phó với cô, nếu không thể giết cô ở đồn cảnh sát thì sẽ dụ đến đây để nổ chết. Tôi muốn đưa bom vào cục cảnh sát là không dễ dàng, nhưng gài bom ở chỗ này chẳng phải rất dễ sao?
Lý Minh Hiên có chút đắc ý:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, cô không nghe được những điều này, đúng là đáng tiếc.
Lý Minh Hiên có chút đắc ý, còn có chút điên cuồng:
- Hạ Thiên, thằng khốn nạn, vì con khốn Lãnh Băng Băng này mà biến tao thành tàn phế, còn hại Lý gia chúng tao nát cửa tan nhà, bây giờ ông nổ chết con đàn bà của mày, để mày xuống địa ngục mà khóc cho nó, ha ha ha...
- Ngu ngốc.
Một âm thanh đột nhiên truyền vào tai Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên đang cười như điên chợt khựng lại, lúc này trong tầm mắt của hắn chợt xuất hiện một hình bóng quen thuộc. Không, nếu nói một cách nghiêm khắc thì hai người này đều rất quen thuộc với hắn, người vừa mở miệng là Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên còn ôm một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát cực kỳ nóng bỏng, đó chính là Lãnh Băng Băng mà Lý Minh Hiên tưởng rằng đã bị nổ chết.
- Không, không thể nào.
Lý Minh Hiên nhìn Lãnh Băng Băng với ánh mắt tràn đầy khó tin, hắn điên cuồng rống lên:
- Sao cô không chết? Bom nổ ngay bên cạnh, sao có thể sống được?
- Ngu quá, vợ anh tất nhiên sẽ không chết.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Minh Hiên:
- Chú ngu ngốc không phải đã tàn phế rồi sao? Bây giờ sao lại đi đứng được rồi? Nhưng không sao, lần này anh trực tiếp xử lý chú, cho chú xuống địa ngục.
- Cẩn thận một chút, người này có chút cổ quái, hắn không sợ đạn, hình như đao thương bất nhập. Không đúng, không thể nói là đao thương bất nhập, đạn vẫn tiến vào trong thân thể nhưng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói, khoảnh khắc khi bom nổ thì nàng cũng lợi dụng tốc độ mà chạy đi, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sóng xung kính tràn theo ngay sau lưng. Ngay khi nàng chuẩn bị cứng nhắc đối phó với sóng xung kích thì đột nhiên ở trong một lồng ngực ấm áp quen thuộc, sau đó nàng phát hiện ra mình đã bình an vô sự.
- Phải không?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
- Loại người này trước kia tôi đã gặp qua một lần, trước tiên để xem tên ngốc này có phải giống như đám người kia hay không.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì đánh về phía Lý Minh Hiên.
- Chồng, tốt nhất là đừng giết hắn ngay lập tức, hắn biết kẻ chủ mưu trong vụ nổ bom ám sát Vương Tiểu Nha là ai.
Lãnh Băng Băng vội vàng hô một câu.
Lãnh Băng Băng vừa dứt lời thì Hạ Thiên đã liên tục vỗ mười chưởng lên người Lý Minh Hiên, trước mặt Hạ Thiên thì Lý Minh Hiên căn bản không có khả năng trả đòn. Nhưng hắn không có tính toán sẽ giết chết Lý Minh Hiên ngay lập tức, vì vậy vỗ ra mười chưởng và không xuất toàn lực, Lý Minh Hiên vùi người vào trong đống phế tích nhưng căn bản không có vấn đề gì.
- Thằng ngu này giống hệt như đám người kia.
Hạ Thiên vừa tấn công vừa dò xét tình huống cơ thể của Lý Minh Hiên.
Vài tháng trước Hạ Thiên từng thiếu chút nữa bị bốn tên quái vật đánh không chết xử lý triệt để, lần đó hắn và Mộc Hàm tiến vào một sân golf, cả hai cùng gặp nạn, lọt và trong tập kích của Long Tổ. Lần đó hắn bị thương rất nặng, cũng vì tối hôm đó mà hắn gặp được Ám Dạ Tinh Linh Ngải Vi Nhi tiếng tăm lừng lẫy. Bây giờ sự việc đổi dời, Mộc Hàm và Ngải Vi Nhi đều đã là vợ của hắn, nhưng ấn tượng về đêm đó vẫn được hắn ghi khắc rất sâu.
Bây giờ Lý Minh Hiên có chút tương tự như bốn con quái vật trước kia, nhưng cũng có chút khác biệt. Nói một cách đơn giản thì Lý Minh Hiên là phiên bản cường hóa của bốn con quái vật kia, tuy đám quái vật kia đánh không chết nhưng vẫn có chỗ thiếu hụt, mà bây giờ Lý Minh Hiên căn bản không có gì thiếu sót.
- Hạ Thiên, mày có thể đánh thì sao? Mày giết được tao sao? Ha ha ha, mày không giết tao, một ngày nào đó tao sẽ giết mày, tao sẽ giết phụ nữ của mày, sẽ làm cho Lãnh Băng Băng là phụ nữ của tao...
Lý Minh Hiên bắt đầu cười như điên, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đã không còn phát ra âm thanh, vì lúc này Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm đâm lên người đối phương vài cái. Lý Minh Hiên căn bản giống như một phế nhân đánh không chết đã té xuống như một phế nhân.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên nhìn Lý Minh Hiên rồi mắng một câu:
- Nếu không phải Băng Băng nói không giết, anh đã cho chú chết lâu rồi.
Hạ Thiên vung tay xách Lý Minh Hiên lên, hắn lóe người đến bên cạnh Lãnh Băng Băng:
- Băng Băng, chị nói tên ngốc này biết ai muốn nổ bom giết chết Tiểu Nha sao?
- Ừ, hắn nói là hắn làm, nhưng tôi vẫn có chút hoài nghi, vì vậy nên mang về thẩm vấn xem thế nào.
Lãnh Băng Băng khẽ nói.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn đang định nói gì đó thì ồ lên một tiếng, hắn cúi đầu nhìn Lý Minh Hiên, sau đó đặt đối phương xuống đất, chính hắn thì ngồi xổm xuống xem xét tình huống.
- Sao vậy?
Lãnh Băng Băng lập tức ý thức được tình huống không đúng, nàng vội vàng mở miệng.
- Đầu của thằng ngu này hình như đã nổ tung rồi.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn có chút mê hoặc:
- Trong đầu hắn hình như có thứ gì đó, giống như một quả bom nhỏ, vừa rồi đột nhiên nổ tung. Tuy hắn tạm thời còn chưa chết nhưng đầu óc đã hư hại, ngay cả tôi cũng không thể chữa tốt, xem ra không thể moi móc từ trong miệng hắn được thứ gì.
- Sao có thể như vậy?
Lãnh Băng Băng rất kinh ngạc.
- Tôi cũng không biết.
Hạ Thiên cũng khó hiểu:
- Nhưng nếu tên ngốc này đã không còn giá trị, như vậy tôi trực tiếp xử lý hắn, miễn sau này lại hại người.
Hạ Thiên nói xong thì đâm một châm lên người Lý Minh Hiên, lúc này Lý Minh Hiên hoàn toàn rời khỏi trần thế, cáo biệt nửa đời huy hoàng.
- Chồng, tôi sẽ sắp xếp pháp y kiểm tra, như vậy sẽ biết trong đầu hắn có thứ gì.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, sau khi nàng nói xong thì phát hiện có rất nhiều người tập trung xem náo nhiệt, vì vậy mà vẻ mặt chợt sầu lo:
- Lý Minh Hiên chết tiệt này ném bom loạn xạ, cũng không quan tâm đây là chỗ nào, không biết có bao nhiêu người bị chôn vùi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.