Chương 294: Di chứng
Tâm Tại Lưu Lãng
21/03/2013
Sát khí hùng mạnh của Ngải Vi Nhi tuy gây ra áp lực rất lớn cho Mộc Hàm nhưng rõ ràng không ảnh hưởng gì đến Hạ Thiên, hắn vẫn cười hì hì nhìn Ngải Vi Nhi, càng dùng ánh mắt để thưởng thức những đường cong tuyệt vời của nàng.
- Tôi sẽ còn đến tìm cậu.
Sát khí chợt thu lại, Ngải Vi Nhi xoay người chạy vội, ngay sau đó đã biến mất trong màn đêm.
- Này sư tỷ, đừng đi vội vàng vậy chứ?
Hạ Thiên không khỏi nói một câu nhưng cũng không đuổi theo, hắn thầm nói:
- Phụ nữ quả nhiên không chịu gánh trách nhiệm, Mị Nhi là như vậy, sư tỷ cũng như vậy.
Buổi sáng Mị Nhi chạy ra khỏi câu lạc bộ bowling, bây giờ Ngải Vi Nhi cũng chạy mất, trong vòng một ngày mà có hai phụ nữ không tính toán gì cả mà lén chạy trốn, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực. Lần sau nếu gặp mặt các nàng, hắn sẽ phải nghĩ biện pháp làm sao cho các nàng khỏi chạy mất.
Mộc Hàm thở ra một hơi, từ khi Ngải Vi Nhi xuất hiện thì nàng luôn ở trong trạng thái cực kỳ áp lực. Bây giờ đối phương đã bỏ đi, nàng cũng được giải thoát.
Mộc Hàm đảo mắt qua năm thi thể nằm trên bãi cỏ, trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời. Những người này đáng lý ra phải đi đối phó với những người phản quốc, nàng căn bản không phản quốc, thậm chí cả Hạ Thiên cũng là như vậy. Nhưng đến bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ, vì sao đám người kia lại cố giết Hạ Thiên cho bằng được.
"Chẳng lẽ nguyên nhân vì Hạ Thiên là đồ đệ của sát thần Ngải Luân?"
Trong đầu Mộc Hàm lóe lên ý nghĩ này nhưng cũng nhanh chóng bị loại trừ, nàng khẳng định đám người kia không biết thân phận của Hạ Thiên. Nếu đối phương biết thì trước đó sẽ nói cho nàng biết chuyện này.
- Vợ, chúng ta đi nhanh thôi.
Giọng nói của Hạ Thiên vang lên bên tai cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Hàm.
Mộc Hàm quay đầy lại nhìn và lập tức chấn động:
- Chồng, cậu không sao đấy chứ?
Hạ Thiên vừa rồi còn cực kỳ tinh lực, bây giờ vẻ mặt đã cực kỳ tái nhợt, thân thể run rẩy sắp đổ. Lúc này Mộc Hàm mới chợt nhớ ra, giọng nói của Hạ Thiên vừa rồi thật sự quá suy yếu.
- Không có gì, chúng ta mau trở về nhà Tiểu Kiều, chị Mộng có thể giúp tôi.
Hạ Thiên tiến một bước về phía Mộc Hàm, đột nhiên hắn bổ nhào về phía trước và té sấp xuống.
Mộc Hàm nhanh chóng tiến lên, nàng cho Hạ Thiên ngã vào lòng. Tuy vừa rồi nàng không biết vì sao Hạ Thiên lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy nhưng lúc này thì đã hiểu. Trước khi Ngải Vi Nhi xuất hiện thì hắn đã có biểu hiện rất suy yếu, điều này cũng không phải là giả vờ, mà bây giờ tình huống của hắn còn tồi tệ hơn cả trước khi Ngải Vi Nhi xuất hiện. Nàng phải lập tức đưa Hạ Thiên đi, nếu không tiếp tục xuất hiện một cao thủ như Ngải Vi Nhi thì hắn chết chắc.
Mộc Hàm nghĩ vậy thì dứt khoát bế Hạ Thiên lên, nàng nhanh chóng rời khỏi sân golf, chạy đến chiếc Audi A7, sau đó mới thở phào một hơi.
Mộc Hàm mở cửa xe, đưa Hạ Thiên lên xe, sau đó khởi động xe rời khỏi câu lạc bộ Golf Giang Đông.
... ....
Mộc Hàm chạy xe như điên, không biết đã chạy qua bao nhiêu đèn đỏ, vượt qua bao nhiêu chiếc xe, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông. Cuối cùng mất chưa đến vài phút đồng hồ thì nàng đã chạy từ câu lạc bộ Golf Giang Đông về Kiều gia.
Khi xe còn chưa kịp dừng lại ổn định thì Mộc Hàm đã nhanh chóng ôm Hạ Thiên bước xuống, nàng xông vào biệt thự của Kiều Tiểu Kiều rồi hô lớn:
- Chị Mộng, chị Mộng, chị ở đâu?
Trong biệt thự này Liễu Mộng là người có gương mặt trẻ nhất nhưng tuổi lớn nhất, vì vậy tất cả mọi người đều gọi nàng là chị Mộng, Mộc Hàm cũng không ngoại lệ.
- Có gì không? Chị đang tắm.
Liễu Mộng từ nhà tắm đi ra, nàng lầm bầm rất mất hứng.
Ngay sau đó Liễu Mộng thấy Hạ Thiên nằm trong lòng Mộc Hàm, nàng vội vàng chạy đến nói:
- Này, tiểu bại hoại, cậu làm sao vậy?
Đáng tiếc là Hạ Thiên không thể trả lời, vì sau khi về đến biệt thự thì hắn đã ngủ.
- Chị Mộng, chồng nói chị có thể giúp cậu ấy, chị có biết giúp thế nào không?
Mộc Hàm vội vàng hỏi.
- À, chị biết rồi.
Liễu Mộng ôm lấy Hạ Thiên từ trong lòng Mộc Hàm, sau đó nàng nhanh chóng ôm Hạ Thiên lên lầu rồi đi về phòng ngủ của mình.
Mộc Hàm cũng vội vàng theo sau, nhưng khi nàng định đi vào phòng thì Liễu Mộng đã chặn lại.
- Em vào làm gì?
Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Chị phải ngủ với tiểu bại hoại.
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:
- Chị Mộng, chị nói có thể giúp được cậu ấy, nhưng chẳng lẽ chỉ là cùng ngủ thôi sao?
- Đúng vậy, mỗi lần tiểu bại hoại không thoải mái đều đến ngủ với chị.
Liễu Mộng khẽ gật đầu, sau đó nàng đẩy Mộc Hàm ra khỏi cửa:
- Được rồi, chúng tôi buồn ngủ, đừng quấy rầy đấy nhé?
Mộc Hàm tuy có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ Liễu Mộng đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể tin. Nàng xoay người đi xuống dưới lầu nhưng trong lòng khó thể yên tĩnh.
Dù đây không phải lần đầu tiên Hạ Thiên cứu mạng Mộc Hàm, nhưng mỗi lần trước đó Hạ Thiên không bị thương, hơn nữa đối với Hạ Thiên thì đó là những chuyện quá dễ dàng. Nhưng đêm nay thì khác, Hạ Thiên vì cứu nàng, không những hắn bị thương, còn thiếu chút nữa đã bỏ mạng, điều này làm cảm giác của nàng với hắn rất khác biệt.
Trước đây Mộc Hàm cảm thấy Hạ Thiên rất mạnh, biết rõ hắn là người đàn ông có thể bảo vệ mình, hắn có một vài hành vi thân mật với nàng, nhưng đối với nàng chẳng qua chỉ là thuận theo tình thế, cũng không phải tình nguyện ở phương diện tình cảm.
Thật ra trước đó Mộc Hàm nghĩ Hạ Thiên coi mình như một món đồ chơi xinh đẹp, vì vậy mới cứu nàng nhiều lần. Đêm nay hắn thiếu chút nữa đã bỏ ra cái giá lớn để cứu nàng, vì vậy nàng ý thức được người đàn ông luôn coi nàng là vợ, thật sự hắn coi nàng là vợ, nếu không sao lại bất chấp tất cả để cứu mình như vậy?
- Chị Hàm, có chuyện gì xảy ra?
Kiều Tiểu Kiều đi xuống lầu, rõ ràng tiếng hô vừa rồi của Mộc Hàm đã kinh động đến nàng.
- Chồng bị thương, bây giờ đang ở cùng với chị Mộng.
Mộc Hàm nói ra chi tiết.
- Bị thương sao?
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi:
- Rất nghiêm trọng sao?
- Chị cũng không biết.
Mộc Hàm lắc đầu:
- Cậu ấy nói chị Mộng có thể giúp được, mà chị Mộng lại ôm cậu ta vào phòng ngủ, chị cũng không biết chị Mộng có thật sự giúp được cậu ta hay không.
- Nếu chồng đã nói như vậy thì không có vấn đề gì.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở dài một hơi:
- Chị Hàm, trên đời này người có thể làm chồng bị thương là không nhiều, rốt cuộc là ai đánh anh ấy bị thương?
- Đám người kia... ....
Mộc Hàm nhớ đến bốn tên sát thủ kỳ quái, sau đó nàng khẽ chau mày rồi lắc đầu:
- Chị cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai, nhưng hình như chồng biết, phải đợi cậu ấy tỉnh lại.
- Nếu đã như vậy thì chị Hàm cứu nghỉ ngơi cho tốt, đợi chồng thức dậy rồi nói sau.
Kiều Tiểu Kiều đã không còn truy vấn, nàng nói xong thì tiếp tục đi lên lầu.
Buổi tối Mộc Hàm cũng không nghỉ ngơi tốt, nàng rất lo lắng cho tình hình của Hạ Thiên, vì vậy lại lo lắng Long Tổ sẽ điều động lực lượng lớn để đối phó mình. Cuối cùng vì đầu óc hỗn loạn mà mãi đến gần sáng nàng mới chợt mắt được.
- Chị Hàm, chị Hàm, mau tỉnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Hàm đột nhiên bị đánh thức, nàng mở to mắt và thấy Triệu Thanh Thanh đang dùng ánh mắt sốt ruột nhìn mình.
- Sao vậy? Chồng có chuyện gì sao?
Trong lòng Mộc Hàm bùng lên cảm giác không ổn, nàng đột nhiên nhảy dựng lên.
Triệu Thanh Thanh chợt sững sờ, nàng nói:
- Chị Hàm, sư phụ không có việc gì, anh ấy đang nằm ngủ với Chị Mộng, vì vậy em mới phải tìm chị.
Mộc Hàm khẽ thở ra:
- Chồng thật sự không sao à?
- Sư phụ sao có chuyện gì được? Anh ấy lợi hại như vậy.
Triệu Thanh Thanh có chút kỳ quái:
- Chị Hàm, nhanh chóng rời khỏi giường, nếu không vài ngày nữa chúng ta sẽ xảy ra chuyện.
- Em có ý gì?
Mộc Hàm có chút chóng mặt.
- Này, chị Hàm, em nghe chị Phượng Nhi nói, lần trước sư phụ cũng có bộ dạng thế này và ngủ mười ngày với chị Mộng, bây giờ chúng ta tranh thủ thời gian chị Mộng ngủ để luyện võ. Nếu không, đợi đến khi chị Mộng tỉnh ngủ tìm chúng ta luyện võ, chúng ta không phải sẽ bị đánh sao?
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói.
Mộc Hàm ngẩn ngơ:
- Có chuyện này sao?
- Chị Hàm, nhìn chị kìa, cái gì là có chuyện này? Bây giờ đây là chuyện qua trọng nhất của chúng ta, chị Phượng Nhi và Hoàng Nhi đã đợi ở phòng luyện công, mau rời khỏi giường thôi.
Triệu Thanh Thanh vừa nói vừa kéo Mộc Hàm.
- Được rồi, chị dậy ngay.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là Hạ Thiên tỉnh lại, nhưng bây giờ nàng bị Triệu Thanh Thanh gây náo loạn, sợ rằng khó thể ngủ được. Nếu cứ lo lắng như vậy, không bằng cùng các nàng luyện công.
Cứ như vậy mà vài ngày sau, Mộc Hàm, Triệu Thanh Thanh, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều luyện tập ngày đêm bí kíp "Gái đánh người", mà Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng dạy Phiêu Miểu Bộ cho Mộc Hàm và Triệu Thanh Thanh, đều ép mọi người nắm chặt thời gian để luyện tập vì Liễu Mộng cũng biết Phiêu Miểu Bộ, nếu không luyện tốt sẽ có thể bị đánh.
Mãi đến sáng ngày thứ tư, Kiều Phượng Nhi làm bữa sáng, khi dọn thức ăn lên bàn thì lên lầu gọi đám người Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi. Đến khi nàng quay lại bàn ăn thì trợn mắt há mồm, hai người này thức dậy từ khi nào?
Chỉ thấy Hạ Thiên và Liễu Mộng đang ngồi trên bàn ăn như sói như hổ, bữa sáng dành cho năm người đã bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
- Phượng Nhi, còn gì ăn được nữa không? Chị đói quá.
Liễu Mộng quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi, bộ dạng có chút uất ức.
- À, em sẽ đi làm ngay.
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nếu sớm biết có hai người ăn uống siêu cấp thức tỉnh thì nàng sẽ không làm bữa sáng mà chạy ra ngoài mua.
Đáng thương cho bữa sáng của Kiều Phượng Nhi, nàng làm suốt một giờ mới xong, nàng nghĩ mãi mà không rõ, hai người kia sao có thể ăn như vậy? Bụng của bọn họ lớn thế nào? Sao có thể chứa được nhiều đồ ăn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.